Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

viết cho mối tình cũ

có người sẽ thấy việc đi làm cả một tuần dài, trải qua bao nhiêu là chuyện, vui có buồn cũng có, để tới lúc được gặp người yêu. được chia sẻ và được lắng nghe mới thật quý giá

thế mà có người lại coi đó là gánh nặng, họ thấy không cần thiết, đơn giản họ thấy phiền.

có người nói, cảm giác yêu chính là đau

thế thì chắc seungkwan được yêu dữ dội lắm, được yêu đến chết đi sống lại luôn mà

không biết bao nhiêu ngày trôi qua, danh nghĩa người yêu vẫn ở đó, như chiếc thùng carton lúc nhận hàng về bóc ra thấy đẹp nên giữ lại, cất một góc nhà, phủ bụi đấy, lẻ loi ở đấy, thế mà bảo vứt đi thì lại suy nghĩ liệu đến lúc nào đấy sẽ cần tới thì sao ?!

so sánh mình với cái thùng giấy, mày thật thất bại đấy seungkwan ạ

khi cuộc sống của một người quá bận rộn, và một người lại quá thu mình, mong đợi điều gì ? Có điều gì kỳ diệu tới mức có thể cứu vãn được đây ? anh không hỏi, cậu cũng không nói. Mỗi ngày trôi qua đều nặng trịch như hạt bụi vướng nơi đáy mắt, ghét bỏ lắm rồi mà chần chừ day dưa hoài, không ai chịu chủ động. vì chỉ cần một ý niệm mong muốn dụi mắt, hạt bụi có thể biến mất không ? hay quay ngược lại làm đau chính bản thân mình

anh chìm đắm trong công việc của anh, quanh những mối quan hệ mà anh cho là giúp đỡ con đường sự nghiệp của mình sau này, nơi mà không rõ tự khi nào đã chẳng còn hình bóng cậu ở cạnh bên nữa. cậu sống như cái bóng của anh, yên ắng và lặng lẽ ở đó. khắc khoải ngóng chờ một giây phút anh chịu ngoảnh mặt lại để thấy cậu, thấy tình yêu của cậu đang mục rỗng úa tàn từng ngày.

ngần ấy năm bên nhau, ngần ấy năm sinh nhật của cậu có anh, và của anh có cậu. nhưng sao mà năm nay lạ quá

sinh nhật tới gần rồi

cậu háo hức biết bao

cậu nhớ anh nhiều, nhớ những lúc anh dịu dàng ôm cậu vào lòng, thơm lên mái tóc tơ mềm, thơm lên vầng trán trắng mịn, thơm lên gò má anh đào luôn ửng hồng thật xinh mỗi khi nghe thấy anh nói "seungkwan của ai mà yêu thế này"

cậu nhớ những lúc anh bận tối mặt mày, sau cả ngày trời đằng đẵng cũng luôn cố gắng nói chuyện với cậu, câu hỏi thân thuộc theo cuộc tình này mấy ngàn ngày "hôm nay bé của anh như thế nào?" dường như đã là một nghi thức, là một điều gì đó thiêng liêng tới nỗi không ai nói với ai. chỉ biết đó là điều hiển nhiên phải diễn ra.

nhưng rồi dù tự nhiên, hay nhân tạo được lập trình sẵn với bao nhiêu nỗ lực và cố gắng của cả hai. rồi cũng sẽ tới lúc hết hạn bảo hành mà thôi

tình cảm của cậu như pin con thỏ, tiện lợi và dễ dàng có được

cậu bên anh, cậu thương anh, cậu rút ruột đem năng lượng ra trao đi cho anh mà không hề đòi hỏi.

'nhưng anh ơi, nếu có một lúc em phải rời đi, xin anh đừng nhớ về em nhé'

ngày sinh nhật anh, cậu vui lắm, hai bàn chân xinh khẽ rung, đôi gót giày khẩn trương va vào nhau hoài vì không thể đợi tới lúc được chấm công tan làm.

cậu sẽ về nhà chuẩn bị mọi thứ, chuẩn bị bánh sinh nhật, món quà nhỏ mà cậu dành hết tâm huyết bao nhiêu buổi đêm thức muộn để làm, chuẩn bị một bữa tối lãng mạn, chuẩn bị "điều đó" cho anh.

cậu sẵn sàng rồi, cậu yêu anh quá, nhưng việc nói ra làm cậu ngại chết đi được. mong những điều nhỏ bé này sẽ thấm được vào trái tim của anh, cậu mong anh hiểu.

vậy mà ông trời như trêu ngươi

giờ tan làm, trời đổ mưa to tầm tã, cậu về nhà sớm, tranh thủ nướng nốt mẻ bánh cuối, thắp một chút nến thơm, đợi anh về.

một tiếng

hai tiếng

bốn tiếng ...

quá nửa đêm..

từng giọt thời gian nhọc nhằn rơi như từng hạt mưa nặng trĩu ngoài kia

từng giọt giáng xuống cậu nặng như những nhát búa

tới khi gió đêm cuốn trôi đi

cuốn theo mong đợi, cuốn theo thất vọng, cuốn theo miên man

cậu bắt máy gọi cho anh nhiều lần, cậu lo quá, liệu anh đi đường về có gặp vấn đề gì không ?

chuông điện thoại tút tút từng hồi, như có lửa đốt trong gan bàn tay, tóc mai hai bên cậu ướt đẫm. cái tật đổ mồ hôi lúc lo lắng này muôn đời cậu không thể cản lại được, chết tiệt..

- hansol ah trời mưa vẫn to lắm

- khi nào anh về ? hãy nhắn em nếu có thể, em đợi.

- về nhà cẩn thận nha..

mãi cho tới tận một tháng sau ngày sinh nhật anh, cậu vẫn không có được một câu trả lời thỏa đáng, cậu đợi anh đúng một đêm dài

anh ở đâu đó cũng đúng một đêm dài

sẽ ra sao nếu đêm hôm đó trời tạnh mưa, sẽ ra sao nếu hôm đó cậu không thèm tin vào anh nữa, không đợi anh về. sẽ ra sao nếu cậu cố chấp chạy lao vào màn đêm đen với điểm dừng duy nhất là chiếc đèn lập lòe của xe taxi bên đường. cậu đi tìm anh ?

nghi thức chào buổi sáng nào còn những cái ôm, nào còn chút hơi ấm quen thuộc ? bên cạnh đôi mắt đỏ hằn tia máu do thiếu ngủ hay do lo lắng của cậu, hóa ra vẫn còn một tin nhắn quý hóa vô cùng

- mưa nhỉ, em ngủ đi nhé anh bận rồi..

chắc ông trời thấy cậu được yêu nhiều quá, tại đau nhiều quá mà, nên mới nảy sinh lòng đố kỵ đúng không ? ai bảo cứ phỏng đoán, cứ suy diễn hoài ? sẽ ra sao ư ? rồi cũng sẽ tới lúc mà thôi seungkwan ạ. tới lúc cậu nhận ra niềm tin của cậu mỏng dần như tập giấy note đã là nhiều tháng sau đó, lạnh nhạt như đôi bàn tay của ai kia, xé một tờ, xé hai tờ, xé xé xé..

tới khi còn tờ cuối cùng

rốt cuộc cậu thấy anh ở đó

cậu thấy anh trần trụi và mãnh liệt, cậu thấy anh âu yếm và chăm sóc, cậu thấy mọi thứ

mọi thứ nhưng không phải dành cho cậu

thật tệ nhỉ

tệ khi mà rượu có thể là thứ bào chữa quá đỗi hợp lý cho mọi tình huống ?

tệ khi mà không những là một tấm khiên kiên cố, phút chốc còn biến hóa được thành một chiếc lưỡi dao sắc lẹm.

rượu như dòng nước, nhưng là một phiên bản độc ác hơn của nước, mềm mỏng nhất, dịu dàng nhất, sức sát thương mạnh nhất.

men rượu vẫn còn đó, đượm lên mạnh mẽ và cay nồng. cay trong đôi mắt cậu, nồng trong trái tim của ai ? nước dịu êm, nước cuộn trào, nước đem tất thảy đớn đau nơi đáy mắt kia ngưng tụ lại. Lửa trong lòng như địa ngục dâng lên ôm lấy giọt nước đó, luyện thành một thứ trong sáng nhất mà cậu từng có trong đời.

nâng niu trong bàn tay, ngẩn ngơ nghiêng đôi con ngươi màu nâu hạt dẻ lên nhìn anh. đôi mắt mà anh từng nói là đáng yêu nhất trần đời, chỉ được nhìn anh thôi, chỉ được thương anh thôi

ôm lấy thứ ánh sáng đó chôn vào lòng, cậu không biết nữa, có gì đó nóng ấm, có gì đó thẫm đỏ, có gì đó như lặng đi.

pin con thỏ hết hạn rồi, cậu cũng không còn tác dụng nữa.

yêu ai yêu mãi không phai

thương ai gì cũng chẳng sợ

chỉ ngại ai không cần

chỉ đau ai không cho...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com