Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

711-720


“A Thần, nếu con có chuyện mất hứng gì, có thể nói cho mẹ biết, tuy rằng mẹ thật sự thực hy vọng con tìm bạn gái, yên ổn một chút, nhưng mẹ càng hy vọng con thật sự vui vẻ.” Mẹ Lương Thần dừng một chút, tuy rằng đáy lòng thực luyến tiếc, nhưng vẫn nói: “Giống như hiện tại mẹ ngàn chọn vạn lựa một cô gái cho con, nhưng nếu con thật sự không muốn gặp, chúng ta có thể từ chối.”

Mặt Lương Thần không chút thay đổi lái xe, nghe những lời này của mẹ, đáy lòng anh hơi nổi lên một tia ấm áp, anh thất tình...... Mối tình đầu của anh cứ như vậy mất đi, anh giống như hai năm trước, hoàn toàn cô độc, nhưng đáy lòng anh, lại bị người hung hăng vướng bận chặt chẽ.

Anh từng nói rõ với ba mình, hoặc là không phải cô không cưới, hoặc là cả đời không cưới!

Lúc đó, anh còn tin tưởng tràn đầy cảm thấy cả đời mình, khẳng định sẽ đi cùng một chỗ với Cảnh Hảo Hảo.

Hiện tại, anh và Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không còn hy vọng, anh thật sự cả đời không cưới sao?

Anh ngược lại không sao cả...... Chỉ là, anh cũng không nhẫn tâm để mẹ của mình cả ngày lo lắng vì chuyện của mình.

Lương Thần nắm tay lái, lưu loát đánh quẹo cua một cái, sau đó nuốt nuốt nước miếng, mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng tao nhã: “Con không có chuyện gì, con cảm thấy Tô tiểu thư rất tốt, cô gái sau đó, không cần gặp.”

Thật ra, người anh muốn kết hôn, nếu không phải là cô, là ai cũng không sao cả, dù sao cũng không phải là tình yêu trong lòng anh, anh chỉ xem đính hôn kết hôn của mình thành một phần công việc cần phải hoàn thành trong cuộc đời, cố hết khả năng hoàn thành là tốt rồi.

Mẹ Lương Thần nghe câu này, ngẩn người, lại ngẩn người, cuối cùng liền cong môi, nở nụ cười: “A Thần, con nói là thật tình sao?”

Lương Thần mặt mày im lặng gật gật đầu.

Mẹ Lương Thần, liền kích động cầm lấy di động, gọi điện thoại cho mẹ Tô Yên, hai người nói lải nhải ở trong điện thoại hồi lâu, Lương Thần và Tô Yên còn chưa tiếp xúc sâu đậm, mẹ hai người đã nói tới đính hôn và kết hôn nên làm cái gì bây giờ.......

Lương Thần thật sự đã rất lâu rồi chưa gặp Cảnh Hảo Hảo.

Thành phố Giang Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng nếu thật sự thành tâm thành ý muốn tránh đi không thấy, lại thật đúng là có thể rốt cuộc không gặp mặt được.

Tết âm lịch qua đi, Cảnh Hảo Hảo liền từ chức nơi công ty.

Đôi khi, người sở dĩ thực an tĩnh với hiện trạng, đó là bởi vì cô chưa có gặp được tốt hơn.

Trước khi Cảnh Hảo Hảo chưa gặp Lương Thần, chưa bao giờ cảm thấy chính mình lại có thể tự ti như vậy.

Sau khi cô thôi học sơ trung, bởi vì bận rộn quay phim trong tổ phim, có rất ít thời gian học tập, sau lại chia tay với Thẩm Lương Niên, dây dưa với Lương Thần, trằn trọc xóc nảy như vậy, càng không có làm cho cô lấy ra tâm tư.

Tuy rằng cô và Lương Thần chia tay, nhưng cô vẫn bất giác muốn phong phú chính mình.

Trong lòng cô rõ ràng tất cả công việc bây giờ của mình, cũng sẽ không có tiền đồ gì, cho nên sau khi từ chức, đều bán đi toàn bộ trang sức đáng tiền mình để dành trong nhà, thuê một cửa tiệm, mở một cửa hàng bán hoa, sau đó đăng kí một lớp học ban đêm.

Cửa hàng bán hoa đều là một mình cô xử lý, buổi tối còn phải đi học, tuy rằng mệt chết được, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy chính mình trôi qua thật sự phong phú.

Cửa hàng bán hoa của cô, thua lỗ tuần đầu tiên, đến tuần thứ hai cũng kiếm được không bồi, đến tuần thứ ba lợi nhuận 1000 đồng, thoạt nhìn thật là một chuyện rất cao hứng.

Cảnh Hảo Hảo cũng thật sự rất cao hứng, nhưng cao hứng quá nhiều, cô lại cảm thấy đáy lòng vắng vẻ.

Thẩm Lương Niên tổn thương thấu tim của cô.

Nhưng Lương Thần lại trực tiếp đào đi tim của cô.

Nếu có thể, cô thật sự rất muốn gửi cho Lương Thần một tin nhắn, nói, chia tay có thể, vậy có thể vào lúc chia tay, trả trái tim của cô về cho cô không?

......

Thật ra khoản thời gian này Lương Thần trôi qua cũng rất tốt, tập đoàn Giang Sơn vẫn vận hành như cũ, công việc bận rộn, kiếm từng khoản tiền lớn, số lợi nhuận của chi nhánh công ty Thượng Hải cũng tăng lên 50%, thật đúng là mọi chuyện viên mãn.

Anh và Tô Yên sau khi gặp mặt ở tết âm lịch, vẫn luôn duy trì liên hệ không nóng không lạnh.

Hai người ở trong mắt cha mẹ đối phương, thoạt nhìn chính là đang kết giao.

Thật ra anh cũng hiểu được chính mình và Tô Yên xem như là đang kết giao đi, mỗi cuối tuần gặp mặt cố định một lần, hình thức gặp mặt rất đơn điệu, chỉ là ăn cơm, sau đó anh đưa cô về nhà, lúc không gặp mặt, anh và cô hoàn toàn không có liên hệ gì, Tô Yên cũng rất hướng nội, trên cơ bản cũng không quấy rầy anh.

Lương Thần cảm thấy coi hôn nhân này là một hạng mục công việc, như vậy cũng rất tốt, tối thiểu, sẽ không thương tâm.

Tuy rằng chia tay với Cảnh Hảo Hảo, nhưng vẫn suy nghĩ cô trôi qua có tốt không, bên ngoài thoạt nhìn, anh và cô tựa hồ thật sự mỗi người đi một ngả, không có một chút liên quan, nhưng anh lại vẫn không thể khống chế được chính mình, đi tìm hiểu về hết thảy của cô.

Anh cũng biết, cô từ chức, mở một cửa hàng bán hoa, sinh ý cửa hàng bán hoa kia càng ngày càng không tệ, anh còn biết,  buổi tối mỗi ngày cô sẽ đi học lớp học ban đêm trong đại học Giang Sơn, sau khi tan học, mười giờ rưỡi, sẽ một mình ăn khuya ở một phố ẩm thực gần trường học, sau đó ngồi xe buýt rời đi.Theo tháng 2 đi vào tháng 3 xuân về hoa nở, Lương Thần và Tô Yên xác định thời gian đính hôn.

Anh và Tô Yên nhận thức cũng chỉ mới nửa tháng ngắn ngủn, nhưng cha mẹ hai bên đều rất quen thuộc, mẹ anh nói hy vọng anh và Tô Yên đính hôn sớm một chút, anh cũng không có mở miệng cự tuyệt.

Hết thảy công việc đính hôn đều là mẹ anh đi an bài, ngày cũng là mẹ đặt, lúc gọi điện thoại hỏi anh ý kiến, anh cũng không có cự tuyệt, chỉ cảm thấy đáy lòng trống rỗng.

Anh và Tô Yên đính hôn, đặt vào ngày 20 tháng 3.

Anh vốn hẹn xong với Tô Yên, ngày 10 tháng 3 đó, đi chọn lựa nhẫn đính hôn, nhưng là công ty ở Thượng Hải đột ngột có việc, anh không có chần chờ gì để Tô Tiểu Tả đặt vé máy bay đi Thượng Hải.

Đến sân bay, anh gọi cho Tô Yên một cú điện thoại, nói một câu thật có lỗi, miêu tả đơn giản tình huống một chút, liền chặt đứt điện thoại.

Lúc ấy anh ngồi ở trên máy bay, lúc tắt máy, liền nghĩ, nếu đối tượng đính hôn là Cảnh Hảo Hảo, công ty Thượng Hải đóng cửa, anh cũng sẽ coi chuyện chọn nhẫn đính hôn là chuyện lớn, toàn bộ hành trình tuyệt đối đều sẽ vui sướng cùng Cảnh Hảo Hảo chọn kiểu nhẫn cô thích nhất, mà không phải như hiện tại trực tiếp gọi cho Tô Yên một cuộc điện thoại, để cô tìm bạn của mình theo cô đi chọn nhẫn, rồi sẽ trả tiền lại cho cô sau.

......

Đầu tháng 3, số lợi nhuận cửa hàng bán của Cảnh Hảo Hảo là một vạn đồng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cô cũng đã rất thỏa mãn.

Cô vì nâng cao độ nổi tiếng của cửa hàng bán hoa mình, cố ý mở một trang bán hàng, sau đó làm một hoạt động.

Sau đó, ở trong mấy ngày hoạt động ngắn ngủi, Cảnh Hảo Hảo liên tục nhận mấy chục hóa đơn, bởi vì nhân thủ không đủ, cô cố ý tìm Tiên nhi tới đây hỗ trợ.

Danh sách trên trang web, đều cần Cảnh Hảo Hảo tự mình đưa hóa tới cửa, ngày 10 đó, cô nhận được một hóa đơn lớn nhất từ khi cô mở tiệm.

Là một tờ danh sách nghi thức đính hôn, cần khoảng 9999 đóa hoa hồng và 9999 đóa hoa bách hợp.

Trang trí hoa tươi hiện trường đính hôn, đều cho cửa hàng bán hoa của cô đến bố trí.

Ngày 10 tháng 3 Cảnh Hảo Hảo giao hàng đó, đúng lúc là thứ bảy, cô nhờ Tiên nhi giúp mình trông tiệm, tìm một công ty khuân vác, đưa mình và hoa tươi đến hiện trường đính hôn.

Là trong một hội sở tư nhân ở thành đông, không biết là người phú quý nào kết hôn, lại bao toàn bộ hội trường trước.

Cảnh Hảo Hảo ở dưới sự dẫn dắt của người khác, đi vào hội sở, nhìn bên trong đã bày tốt bình hoa, liền cùng nhau động thủ với phục vụ trong hội sở, cắt cành, cắm hoa tươi mình mang đến, sau đó rót dịch dinh dưỡng vào, bảo trì hoa tươi vẫn kiều diễm ướt át vào trong ngày đính hôn hôm sau.

Hiện trường đính hôn còn có rất nhiều người đang bận rộn những chuyện khác, có tạp âm và tiếng nói chuyện không ngừng truyền ra.

Cảnh Hảo Hảo bận rộn suốt hơn bảy tiếng, mới cắm hoa gần xong, lúc này cửa hội sở, vào vài cô gái ăn mặc hoa lệ.

Phục vụ đứng ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, thấp giọng nói: “Cô gái ở giữa kia, chính là cô dâu, gả cho chính là tổng tài tập đoàn Giang Sơn.”

Cảnh Hảo Hảo nghe được mấy chữ “tổng tài tập đoàn Giang Sơn” này, ngón tay nhẹ nhàng run lên, ngón tay không cẩn thận liền đâm vào trên gai hoa hồngd, cô vội vàng dùng sức đè lại, theo bản năng xoay qua, nhìn thoáng qua cô gái chính giữa mà người phục vụ đã nói kia.

Diện mạo dịu dàng ngọt ngào, thoạt nhìn duyên dáng yêu kiều, vừa thấy liền biết xuất phát từ danh môn khuê tú, với Lương Thần, thật đúng là rất xứng.

Tô Yên và mấy người bạn của mình đi tới chính giữa hiện trường, đánh giá xung quanh.

“Tô Yên, ngày mai chính là nghi thức đính hôn của cậu, sau khi đính hôn, tụi tớ sẽ gọi câu là Lương phu nhân.”

“Đúng vậy, Tô Yên, tớ thật sự là thật không ngờ, cậu vừa mới tốt nghiệp đại học về nước, liền sẽ kết hôn.”
“Lương Thần cũng là nhân vật phong vân của thành phố Giang Sơn, Tô Yên, sau khi gả qua, về sau nếu tớ có chuyện gì phiền toái cậu, cậu cũng không thể ngồi yên không để ý đến.”

......

Mấy người bạn của Tô Yên, quay chung quanh Tô Yên, ngữ khí cực kỳ lấy lòng.

Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, cứ thế cắt hoa, ngày 10 đó, cô nhìn thấy hóa đơn này, tâm tình còn đặc biệt sung sướng, vào lúc ban đêm, còn mời Tiên nhi ăn bữa cơm tối.

Nhưng hiện tại, cô không cảm thấy sung sướng bởi vì có một khoản tiền lớn tiến vào chút nào, toàn bộ đáy lòng đều là đau đớn thấu xương.

Cô chưa bao giờ biết, người đàn ông không gặp mình hai tháng kia, lại có thể, đính hôn vào ngày mai.

Mà cô, hôm nay ở nơi vui mừng này bố trí tất cả hoa cỏ, đều là làm đẹp cho hôn lễ sắp tới của anh.

......

“Tô Yên, vị hôn phu của cậu đã tới......” Một người bạn của Tô Yên mắt sắc nhìn thấy Lương Thần đi tới từ cửa vào, thấp giọng nhắc nhở Tô Yên một chút.

Cảnh Hảo Hảo rõ ràng nghe thấy được câu nói kia, tay nắm kéo của cô, hơi dùng sức một chút, vẫn duy trì tư thế cúi đầu đưa lưng về phía cửa, không có quay lại.

Lương Thần ung dung tao nhã đi đến trước mặt Tô Yên, Tô Yên mặt mang mỉm cười mở miệng nói với Lương Thần: “Đã tới?”

Lương Thần nhẹ nhàng gật gật đầu, tầm mắt lại lập tức dừng ở Cảnh Hảo Hảo đứng đưa lưng về phía anh.

Tuy rằng, cô không có quay đầu,  chỉ là bóng lưng, nhưng lúc anh vào, vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra cô.

“Nhìn hội trường một chút, không có vấn đề gì chứ, anh có muốn nhìn xem chút nữa không?” Tô Yên nói.

“Cô cảm thấy không thành vấn đề, vậy thì không thành vấn đề.” Lương Thần chuyển tầm mắt từ trên người Cảnh Hảo Hảo trở về, ngữ điệu vẫn lãnh đạm như trước: “Nếu không có chuyện gì, chúng ta đi trước đi.”

“Được.” Tô Yên gật gật đầu, dẫn đầu rời đi với bạn bè của mình.

Lương Thần đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm thân ảnh Cảnh Hảo Hảo một lúc, liền xoay người, cũng rời đi theo.

......

Cảnh Hảo Hảo chờ sau khi âm thanh “Tiên sinh, tiểu thư mời đi thong thả” rơi xuống một phút, mới buông kéo trong tay, dặn người phục vụ trước mặt một chút chi tiết chăm sóc hoa tươi, liền cầm lấy túi xách của mình, rời đi.

Cô đi ra từ trong hội sở, lúc đứng ở ven đường chờ xe buýt, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Lương Thần, lái ra từ bãi đổ xe.

Cửa kính xe là hạ xuống, cô đứng bên này, đúng lúc có thể nhìn thấy anh ở trên ghế lái.

Cảnh Hảo Hảo lập tức đứng ở tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Lúc Lương Thần xuyên qua kính chiếu hậu nhìn đường, tầm mắt đúng lúc chạm vào tầm mắt của Cảnh Hảo Hảo.

Tâm Cảnh Hảo Hảo, chợt nhấc lên, cánh môi cô hơi giật giật, sau đó giây tiếp theo, Lương Thần liền lạnh lùng thu hồi tầm mắt, giống như cô là người xa lạ, nhìn thẳng phía trước, lưu loát đánh tay lái, quẹo cua rời đi từ trước mặt cô.

Cảnh Hảo Hảo đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, chỉ trơ mắt nhìn xe Lương Thần càng chạy càng xa.

Cô cũng không biết chính mình rốt cuộc đứng bao lâu, chỉ cảm thấy lúc tay chân đều run lên theo, cô mới chậm rãi xoay người, nhìn xe buýt phía trước, đợi xe đến, lập tức đi lên, ngồi ở trên chỗ ngồi, mới rõ ràng cảm giác được, trong ngực của mình, có chua xót đau đớn, nhuộm dần ra.

......
Cảnh Hảo Hảo mất hồn mất vía về nhà, cô ngồi ở trên sô pha, sững sờ phát ngốc trong chốc lát, sau đó đi đến ngăn tủ một bên, lấy một thùng giấy từ bên trong ra.

Trong thùng giấy này, đựng đều là đồ của anh mà cô đã thu dọn vào lúc ấy, ngày đó cô để anh mang đi

Anh tiến vào thang máy, cô liền đến trước cửa sổ, đứng trong chốc lát, liền nhìn thấy anh đi ra từ trong thang máy, lúc đi ngang qua thùng rác, ánh mắt anh nháy cũng không nháy một chút ném thùng giấy kia vào thùng rác.

Cô đứng ở trước cửa sổ, theo bản năng nâng tay lên, nắm chặt song cửa sổ, cô chờ sau khi Lương Thần lái xe rời đi, liền vội vàng chạy xuống lầu, nhặt thùng giấy đó ra, ôm trở về nhà.

Thật ra cô cũng không biết, cô nhặt những thứ này về làm gì, nhưng cô chính là đặt ngay ngắn ở trong thang máy như vậy

Cảnh Hảo Hảo xé mở băng dán, nhìn đồ của anh được mình xếp đặt chỉnh tề bên trong, ngực nặng nề khó chịu.

Đầu ngón tay Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng xẹt qua đồ vật của anh, giống như còn có thể cảm giác được độ ấm trên người của anh, ngửi thấy hơi thở trên người của anh

Nhưng đáy lòng, lại mờ mịt thành một mảnh.

Thật ra lúc tách ra, không phải chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày như vậy, anh sẽ cưới một người phụ nữ khác.

Nhưng khi một màn này thật sự tiến đến, cô mới phát hiện, hóa ra là đau thấu triệt nội tâm như vậy.

......

Buổi tối Lương Thần và Tô Yên ăn là cơm Tây.

Lúc chín giờ, hai người mới đi ra từ nhà hàng, Lương Thần mở khóa xe, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Tô Yên, nói: “Đưa cô về nhà.”

Tô Yên mở cửa xe, tự nhiên hào phóng ngồi tiến vào, trầm ngâm trong chốc lát, nói với Lương Thần đang cài dây an toàn: “Em muốn đi ngắm cảnh đêm bờ sông Hoàn Thành, có thể chứ?”

Lương Thần gật gật đầu, không nói gì, trực tiếp khởi động xe, lái về phía sông Hoàn Thành.

Hai người bình thường nói chuyện với nhau gần như là số lẻ, hiện tại lại trầm mặc.

Bên trong xe mở âm nhạc êm dịu, âm lượng không lớn, lại đúng lúc có thể giảm bớt lúng túng trong xe.

Tốc độ xe của Lương Thần không nhanh không chậm chạy đến bờ sông Hoàn Thành, thay Tô Yên hạ cửa sổ xe xuống.

Tô Yên nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhìn chuyên chú.

Lương Thần không chút để ý nhìn đèn lồng rực rỡ phía trước.

Qua khoảng nửa tiếng, Tô Yên có chút lạnh, nâng tay lên đóng cửa kính xe.

Lương Thần khởi động xe, đánh tay lái, lúc chuẩn bị quẹo cua, Tô Yên lên tiếng nói: “Nghe bác gái Lương nói, anh có một căn biệt thự ở giữa sườn núi, nơi này cách chỗ đó tương đối gần, em cũng chưa từng thấy qua, hiện tại có thể đi qua nhìn xem không?”

Tuy rằng Lương Thần rất ít tiếp cận nữ sắc, nhưng cũng biết phía sau những lời này rốt cuộc che giấu hàm nghĩa gì rồi.

Lần đi qua nhìn xem này, chỉ sợ đêm nay sẽ không trở lại nữa.

Lương Thần cũng không có nhìn Tô Yên, chỉ là thần thái bình tĩnh lái xe, làm bộ như không có nghe hiểu ám chỉ trong lời nói của Tô Yên, nói: “Hôm khác đi, hôm nay có chút trễ.”

Sao Tô Yên có thể không biết Lương Thần đây là đang qua loa với cô, cô nhìn chằm chằm sườn mặt Lương Thần trong chốc lát, liền câu môi cười cười, nói: “Được.”

Lương Thần không nói gì, chỉ quen đường quen lối lái xe đưa Tô Yên về chỗ của cô.

Tô Yên cầm lấy túi xách của mình, dịu dàng cười với Lương Thần, nói: “Vậy gặp sau.”

Lương Thần không nói gì.

Tô Yên lưu luyến không rời nâng tay lên, lúc đang chuẩn bị đi đẩy cửa xe ra, Lương Thần nâng cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại mười giờ, cách lúc Cảnh Hảo Hảo tan học còn có nửa tiếng, hẳn là còn xử lý kịp, liền trực tiếp mở miệng gọi tênTô Yên: “Tô Yên.”

Động tác đẩy cửa của Tô Yên hơi dừng một chút, anh và cô đều sắp phải đính hôn, anh vẫn luôn gọi cô là Tô tiểu thư, khách sáo giống như bọn họ chính là bạn hợp tác.

Tô Yên nghiêng đầu, nhìn về phía Lương Thần: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt Lương Thần nhìn chằm chằm Tô Yên, không nói gì.

Trong nháy mắt, cả người Tô Yên đột nhiên trở nên có chút khẩn trương, trên mặt vẫn lộ ra một chút tươi cười như trước.

Lương Thần vươn tay, lấy một phần văn kiện từ chỗ ngồi phía sau, đưa cho Tô Yên.

Tô Yên hoài nghi nhìn Lương Thần, Lương Thần thần thái lạnh nhạt không có chút ý tứ muốn mở miệng, lúc này Tô Yên mới vươn tay, trực tiếp mở phần văn kiện kia ra, rút từ bên trong ra một tờ giấy, là một phần hợp đồng.

Tô Yên nhíu mi tâm, kinh ngạc nhìn về phía Lương Thần.

So sánh với sự kinh ngạc của Tô Yên, Lương Thần lại trấn định như trà, nhìn đèn đường phía trước, thản nhiên mở miệng nói: “Hai năm nay thị trường kinh tế nhà họ Tô đình trệ, vẫn muốn mở con đường mới, đây là con đường tập đoàn Giang Sơn tôi cung cấp cho các người.”

“Tôi nghĩ, lúc ban đầu sở dĩ Tô tiểu thư đồng ý gặp mặt với tôi, cũng là ôm suy nghĩ muốn tạo ra một con đường mới để đến đi.”

“Hai tháng này Tô tiểu thư vẫn chưa mở miệng nhắc với tôi, tôi nghĩ, Tô tiểu thư chuẩn bị sau khi kết hôn với tôi, mới mở miệng, như vậy tôi cũng không dễ cự tuyệt, không phải sao?”

Dừng một chút, Lương Thần liền nói: “Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhà họ Tô thúc giục chúng ta đính hôn sớm như vậy.”

Sắc mặt Tô Yên dần dần trở nên có chút tái nhợt, cô dừng hồi lâu, mới mở miệng nói: “Anh biết những chuyện này khi nào?”

“Từ buổi sáng gặp mặt lần đầu tiên với cô.” Lương Thần trả lời.

Buổi sáng lần đầu tiên gặp mặt?

Cũng chính là, cô và anh còn chưa gặp mặt, anh liền đã biết được việc này?

Tô Yên sửng sốt một chút, lại hỏi: “Vậy anh biết rõ tôi có mục đích, vì sao còn muốn gặp mặt tôi, còn muốn nói với mẹ anh, anh cảm thấy tôi rất tốt, còn muốn sau này vẫn tiếp xúc với tôi?”

Tô Yên giơ giơ phần văn kiện trong tay lên: “Còn muốn cho tôi chỗ tốt lớn như vậy, ký hợp đồng này với tôi?”

“Tôi đương nhiên là có tính toán của tôi.” Lương Thần nói tới đây, dừng một chút, liền nói: “Đương nhiên, những chuyện tôi làm, hiện tại đều là có điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Tô Yên hơi nghĩ tới cái gì.

“Đính hôn ngày mai, hủy bỏ.” Lương Thần nói tới đây, dừng một chút: “Cô chủ động đưa ra hủy bỏ.”

Tô Yên nắm chặt văn kiện trong tay.
“Mẹ và ba tôi chưa tiếp xúc với chuyện thương trường, cho nên cũng không biết tình trạng nhà họ Tô các người, đương nhiên bọn họ cũng không biết các người tâm tình thân thiết với tôi, nếu nhà họ Tô các người không muốn nháo ra không thoải mái với nhà họ Lương chúng tôi, tôi nghĩ biện pháp tốt nhất bây giờ, chính là cô chủ động đưa ra hủy bỏ hôn ước, chuyện này tôi coi như là tôi không biết, mà từ nay về sau nhà họ Tô và tập đoàn Giang Sơn hợp tác vui vẻ, nếu không...... sau khi nháo ra, hậu quả không thoải mái, tôi nghĩ, đối với ai cũng sẽ không tốt, không phải sao?”

Tô Yên nuốt nuốt nước miếng: “Từ đầu đến cuối anh đều chưa nghĩ tới kết hôn với tôi, vì sao còn muốn vòng ra một vòng quẩn luẩn lớn như vậy? Anh cũng biết hiện tại tiền đồ của nhà họ Tô không tốt, anh đại khái có thể hợp tác với công ty khác tốt hơn, vì sao lại cho nhà họ Tô con đường này? Đây đối với công ty của anh mà nói, là một chuyện rất thua lỗ! Càng quan trọng hơn là, anh đại khái có thể nói hủy hôn với bên ngoài, vì sao muốn tôi hủy hôn? Như vậy, tổn thất là thể diện của anh.”

“Tô tiểu thư, tôi nói rồi, đó là chuyện của tôi, không ở trong phạm vi suy nghĩ của cô, tôi chỉ hy vọng cô có thể làm được điều kiện của tôi.” Trong lời nói của Lương Thần, để lộ ra lệnh đuổi khách rất rõ ràng: “Tôi hy vọng vào nửa tiếng sau, tôi có thể nhận được điện thoại bên nhà cũ nhà họ Lương, hỏi tôi, vì sao cô lại vô duyên vô cớ từ hôn.”

Tô Yên nghe được lời nói dứt khoát như vậy của Lương Thần, mấp máy môi, cuối cùng chỉ cầm phần hợp đồng kia, giơ giơ với Lương Thần, nói: “Mặc kệ như thế nào, vẫn là cám ơn anh.”

Lương Thần thờ ơ ngồi ở trên vị trí.

Tô Yên đẩy cửa xe ra, nói một câu “Gặp sau”, sau đó liền đóng cửa xe, đi vào cửa lớn nhà họ Tô.

Lương Thần không có dừng lại liền giẫm chân ga, rời đi, anh lái tốc độ xe có chút nhanh, vào lúc mười giờ rưỡi, đúng giờ chạy tới cửa đại học Giang Sơn.

Anh dừng xe ở trong một con hẻm, đợi chưa đến mười phút, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đi ra từ bên trong, lần này cô cũng không có đi ăn khuya ở phố ăn vặt phía sau trường học, hơn nữa sắc mặt cả người thoạt nhìn cũng không đẹp mắt, chỉ chậm rãi đi đến trạm xe buýt phía trước, đợi một chiếc xe buýt, lên xe rời đi.

Lương Thần chờ sau khi xe buýt lái ra một khoảng cách, mới khởi động xe, chậm rãi đuổi kịp, sau đó trong đầu, lập tức nhớ tới, chính mình sau khi tết âm lịch qua đi, biết được cô đến đại học Giang Sơn học lớp học ban đêm, buổi tối lo lắng một mình cô tan học xuất hiện nguy hiểm, lại nghĩ đến mình từng nói sẽ không quấy rầy cô nữa, cho nên đành phải mỗi đêm vụng trộm theo cô, sau đó, lại trong một lần vô ý, nghe được đối thoại của cô và một người xa lạ khi đang ăn khuya

Khi đó, thành phố Giang Sơn vẫn còn là mùa đông, trời lạnh dị thường.

Sau khi tan học cô có thể có chút đói bụng, chạy về phía sau ăn một nồi lẩu nhỏ.

Người rất nhiều cũng rẩ hỗn tạp, anh ngồi ở phía sau cô, cô cũng không có phát hiện ra anh.

Trước mặt cô ngồi một nữ học sinh, luôn đang hỏi thăm cô một ít vấn đề, có thể bởi vì lạnh, hai người uống một ít rượu trắng, lời nói của Cảnh Hảo Hảo, ngược lại có chút nhiều.

Anh nhớ rõ, bắt đầu câu đầu tiên của cô là: “Thật ra tôi không đói bụng, chỉ muốn tới nơi này ăn một chút gì đó, hiện tại là tết âm lịch, mọi người đều về nhà đoàn viên, một mình tôi không muốn về nhà.”

Câu nói tiếp theo của bạn học nữ kia, liền hỏi Cảnh Hảo Hảo có bạn trai chưa.

Vốn anh tưởng rằng Cảnh Hảo Hảo không nói chuyện riêng với người trước mặt, khẳng định sẽ cười tránh nói về vấn đề này, nhưng thật không ngờ, Cảnh Hảo Hảo trầm mặc trong chốc lát, liền mở miệng, nói: “Tôi có, nhưng một thời gian trước đã chia tay.”

Có lẽ cô gái nào cũng đều thích bát quái, cho nên nữ bạn học kia liền hỏi rất nhiều về chuyện bạn trai trước của cô Cảnh Hảo Hảo.

Mà anh - người bạn trai trước này, lại đưa lưng về phía Cảnh Hảo Hảo, ngồi ở sau thân thể cô, im lặng nghe.

Nữ bạn học: “Vậy vì sao cô lại chia tay với bạn trai của mình? Anh ta đối với cô không tốt à?”

Giọng nói Cảnh Hảo Hảo nghe thực bình tĩnh, như là tự thuật chuyện xưa của người khác: “Không có, anh ta đối với tôi tốt lắm, chỉ là hai người chúng tôi, có chút không thích hợp.”

Nữ bạn học: “Bộ dáng cô xinh đẹp như vậy, làm sao sẽ không thích hợp?”

Có thể Cảnh Hảo Hảo bị vấn đề này hỏi khó, cô chọn một đáp án lập lờ nước đôi: “Rất nhiều phương diện đều không thích hợp.”

Nữ bạn học: “Vậy sau khi hai người chia tay từng gặp mặt nhau nữa không? Sau khi cô và anh ta gặp mặt có thể xấu hổ không? Chẳng lẽ các người không có khả năng hòa hảo à?”

Lúc ấy tuy rằng đáy lòng anh nghĩ nữ bạn học này của Cảnh Hảo Hảo nói thật nhiều, nhưng lỗ tai cũng rất chú ý câu trả lời của Cảnh Hảo Hảo.“Hẳn là không có khả năng hòa hảo đi, giữa tôi và anh ấy, tồn tại rất nhiều chênh lệch, hơn nữa lúc trước tôi từng có một người bạn trai, anh ấy rất để ý sự tồn tại của người bạn trai kia. Dù sao quá khứ này của tôi, đều là không thể thay đổi, lại nói, tôi cũng thật sự không xứng với anh ấy.”

Lúc Cảnh Hảo Hảo nói xong lời cuối cùng, là cười nói.

Nhưng anh lại nghe được một tia chua sót từ trong giọng cười nói đó.

Anh chưa bao giờ biết, ngày đó khi mình cãi nhau với cô, thốt ra một lời nói vô tâm, nhưng lại làm cô để ý như vậy.

Lúc ấy, ý tứ của anh, chính là suy nghĩ, nếu cô chưa từng có quá khứ, anh sẽ không không tự tin, lo được lo mất như vậy, bọn họ cũng sẽ không cãi nhau.

Nhưng đến chỗ cô, lại biến thành, anh để ý quá khứ của cô.

Anh rõ ràng là vì anh quá yêu cô, cô lại không yêu nên chia tay, dựa theo lẽ thường mà nói, hết thảy của cô đều không có quan hệ gì với chính mình.

Nhưng anh luôn khẩu thị tâm phi như vậy, đã nói sẽ không đi tham gia thế giới của cô, nhưng vẫn vụng trộm nhìn thế giới của cô.

Giống như anh vì cho hai người ngang hàng, cũng cứng rắn trình diễn một tiết mục đính hôn, để làm cho chính mình cũng có được một hồi quá khứ.

......

Cảnh Hảo Hảo ở ngày Lương Thần đính hôn này, muốn ngồi xe buýt, đi nhà ấm trồng hoa ở vùng ngoại thành chọn hoa.

......

Lương Thần hủy bỏ hôn lễ, bởi vì là cuối tuần, khi thức dậy, đã sắp gần giữa trưa, lúc anh đi xuống lầu ăn cơm trưa, theo thói quen mở tin tức, lại nhìn thấy bên trong đang đưa tin một tai nạn giao thông.

Là một chiếc xe buýt xảy ra tai nạn xe cộ ở trên đường cao tốc, lật xe rơi vào khe núi

Danh sách ngồi xe buýt cũng dần dần được công bố, anh liếc mắt một cái, liền thấy được tên Cảnh Hảo Hảo ở trong đó.

Danh sách ngồi xe buýt cũng dần dần được công bố, anh liếc mắt một cái, liền thấy được tên Cảnh Hảo Hảo ở trong đó.

......

Ngay lúc đó Lương Thần đang nhận nghe điện thoại, từ sau khi tối hôm qua mẹ biết Tô Yên đưa ra hủy bỏ hôn lễ, điện thoại vẫn bị anh chỉnh tĩnh âm.

Anh lười biếng kéo một ghế ăn ra, ngồi ở trên vị trí, đối mặt với menu com trưa thím Lâm đưa tới, tùy ý chỉ mấy món bình thường vẫn quen ăn, sau đó cầm điều khiển từ xa, chỉnh âm thanh ti vi hơi nhỏ đi một chút, vừa xem ti vi, vừa nghe mẹ của mình ở trong điện thoại, chất vấn rốt cuộc anh và Tô Yên xuất hiện vấn đề gì, bị Tô Yên đưa ra hủy bỏ đính hôn.

Lương Thần nhìn trong TV, dây cảnh giới màu đỏ bị kéo ra, nhìn bên trong không ít người mặc giao cảnh phục, không ngừng lúc ẩn lúc hiện ở bên trong, có vẻ có chút thiếu hưng trí với lời nói lải nhải của mẹ ở trong điện thoại.

“A Thần, A Thần? Rốt cuộc con có nghe mẹ nói chuyện không?” Mẹ Lương Thần nói một chuỗi thật dài, đều không có nghe được con mình đáp lời, âm điệu nhịn không được đề cao một chút, bà thật vất vả mới trông ngóng được con trai nhỏ của mình cuối cùng cũng ổn định một chút, ai biết, đến thời điểm cuối cùng, lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Lương Thần hơi thu liễm tinh thần một chút, “Dạ?” một tiếng với trong điện thoại, vẫn nhìn không chuyển mắt lên màn hình ti vi như trước.

Người chủ trì giơ microphone đưa tin sự cố giao thông nghiêm trọng lần này, còn dùng giọng nói rất bi thiết bày tỏ, khe núi sâu hơn mười mét, chỉ sợ người gặp tai nạn lần này không có ai còn sống.

Mẹ Lương Thần bị thái độ không chút để ý như vậy của Lương Thần chọc đến có chút lửa giận công tâm: “A Thần, hiện tại con ở biệt thự sao? Bây giờ mẹ liền chuẩn bị đi qua một chút, con ở nhà chờ mẹ.”Lương Thần đại khái là nghe ra tức giận của mẹ trong điện thoại, lúc này thái độ mới tốt hơn một chút, nói với trong điện thoại: “Mẹ, mẹ có chuyện gì trực tiếp điện thoại thảo luận là được, không cần phải đến đi một chuyến đâu.”

Mẹ Lương Thần nhìn thấy con của mình rốt cục chịu nói chuyện thật tốt với mình, ngữ khí hơi chuyển vòng vo, hỏi: “A Thần, con thành thật khai báo, rốt cuộc con và Tô Yên là xảy ra chuyện gì?”

Trong TV, người chủ trì vẻ mặt ngưng trọng nói: “Phía dưới chúng ta công bố một chút, danh sách người gặp tai nạn giao thông lần này, hy vọng người nhà có liên quan có thể đến bộ phận có liên quan nhận lấy một phần bồi thường nhất định.”

Lương Thần nhíu mày một chút, nói với mẹ trong điện thoại: “Mẹ, đây là chuyện của con và Tô tiểu thư, mẹ đừng quan tâm.”

“A Thần, Tô Yên là mẹ giới thiệu cho con, cũng là chính con chọn lựa ra, hiện tại nháo ra loại chuyện này, sao mẹ có thể mặc kệ, quan hệ của ba mẹ và ba mẹ Tô Yên rất tốt, mẹ sợ con làm chuyện gì thật có lỗi với Tô Yên, làm cho ba mẹ và ba mẹ Tô Yên huyên náo ra xấu hổ.”

Lương Thần cầm đũa, ăn cơm trưa thím Lâm bưng lên, thỉnh thoảng khi nghe người chủ trì đọc ra tên người, liền ngẩng đầu, nhìn thoáng qua màn hình ti vi, miệng nuốt vào một ngụm cháo, nói với microphone: “Mẹ, mẹ yên tâm, con làm việc có chừng mực......”

Lúc Lương Thần nói tới đây, dư quang khóe mắt lại quét đến một cái tên quen thuộc trên màn hình ti vi.

Mi tâm của anh hung hăng nhíu lại, cả người theo bản năng buông di động xuống, qua còn chưa đến nửa phút, anh liền nghe được ba chữ “Cảnh Hảo Hảo” từ trong miệng người chủ trì.

Cả người Lương Thần, trong nháy mắt, như là hóa đá, dừng ở ghế cơm.

Thím Lâm đứng ở bên người Lương Thần, nhìn trên màn hình dần dần hiện lên ba chữ “Cảnh Hảo Hảo” này, hơn nữa ngày, mới kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Lương Thần: “Thần thiếu gia...... Vừa rồi trong TV, có phải nói tên Cảnh tiểu thư không?”

Đầu óc Lương Thần còn chưa có hoàn toàn hồi thần, anh nghe được lời nói của thím Lâm, chậm rãi vòng vo tròng mắt, đối diện với ánh mắt thím Lâm một chút, lại lập tức chuyển đến trên màn hình ti vi.

Hình ảnh bên trong, đã chuyển đổi đến hiện trường tai nạn xe cộ, cho dù biết, khoảng cách cao như vậy, lật xe xuống, sẽ không có người còn sống, nhưng vẫn lái máy bay trực thăng và xe cứu thương tới nơi này canh chừng.

Máy bay trực thăng bay xuống dưới khe núi, phát ra tạp âm ong ong ong.

Di động bị Lương Thần đặt ở trên mặt bàn thượng, còn truyền đến giọng nói hơi nộ khí đằng đằng của mẹ anh: “Lương Thần! Rốt cuộc con có nghe mẹ nói chuyện không!”

“Lương Thần, con chờ mẹ, hiện tại mẹ sẽ lập tức đi qua!”

Lương Thần nuốt hai ngụm nước miếng, không trả lời mẹ mình một câu, trực tiếp nâng tay lên, ấn chặt đứt điện thoại, sau đó nghiêng đầu, nói với thím Lâm: “Lấy tin tức vừa mới thâu từ TV tự động, phát ra một lần nữa.”

“Đúng vậy, Thần thiếu gia.” Thím Lâm trả lời một tiếng, lập tức làm theo.

Lương Thần cảm thấy trái tim của mình như là bị một bàn tay hung hăng cầm lấy, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm thím Lâm lấy bản thu hình tự động lại ra, trong đầu lại chậm rãi nghĩ, có phải vừa rồi anh hoa mắt, ù tai, nghe lầm hay không?

Cảnh Hảo Hảo phát triển an toàn ba đi phần đất bên ngoài làm cái gì?

Hơn nữa...... Nói không chừng có lẽ chỉ là trùng tên, toàn thế giới người tên Cảnh Hảo Hảo nhiều như vậy, đây chưa chắc là Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo mà anh yêu.Lương Thần vừa trấn an chính mình như vậy, vừa vội vàng nhìn chằm chằm video thím Lâm chỉnh ra ngoài.

Anh cầm điều khiển từ xa, trực tiếp xẹt qua trước mặt, dừng ở một đoạn người chủ trì đang báo danh sách người kia, ánh mắt anh trực tiếp nhìn chằm chằm màn hình ti vi, lúc nhìn thấy tên “Cảnh Hảo Hảo” xuất hiện, thím Lâm đứng ở một bên, có chút lo lắng mở miệng nói: “Thần thiếu gia, thật là tên của Cảnh tiểu thư.”

Trong nháy mắt Lương Thần dừng hình ảnh lại, sau đó cất bước đi tới trước ti vi lớn nửa vách tường, xác nhận ba chữ “Cảnh Hảo Hảo” này và ba chữ Cảnh Hảo Hảo kia giống nhau như đúc, anh chợt trực tiếp vươn tay ném điều khiển từ xa lên trên bàn cơm thật dài một bên, gọn gàng dứt khoát phân phó thím Lâm: “Lấy chìa khóa xe của tôi lại đây.”

Sau đó bước đi đến trước bàn ăn, cầm lấy di động của mình, nhét vào trong túi, cũng không quản hiện tại trên người mặc chính là một thân áo ngủ, liền vội vã đi về phía ngoài cửa.

Lương Thần vừa đi, còn vừa gọi điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo.

Đầu kia của Cảnh Hảo Hảo, tựa hồ là bởi vì tín hiệu không được tốt, vẫn bị vây ở trạng thái không thể tiếp thông.

Đáy lòng cả người Lương Thần càng thêm lo lắng như thiêu đốt, anh ngay cả giầy cũng không có đổi, trực tiếp nắm chìa khóa thím Lâm đưa tới, vội vàng vào gara, mở cửa xe, ngay cả dây an toàn cũng chưa kịp cài, liền khẩn cấp nhấn chân ga một cái, trực tiếp vọt ra gara.

Một tay Lương Thần khống chế tay lái, tay kia thì vẫn không ngừng gọi điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo.

Vẫn luôn không có tiếp nghe.

Lương Thần nhấn chân ga phía dưới đến đáy, tốc độ xe nhanh như bão leo lên đường cao tốc.

Bởi vì phía trước xuất hiện tai nạn xe cộ nghiêm trọng, đoạn đường bị phong bế, khiến cho con đường tiếp cạn tai nạn xe cộ tắc nghẽn nghiêm trọng.

Lương Thần đành phải dừng xe ở nơi cách tai nạn xe cộ gần một nhánh cao tốc, sau đó khóa xe, cầm di động của mình, liền chạy bộ về phía bên trong.

Lương Thần đi ra vội vàng, chỉ mặc áo ngủ và dép lê, dẫn tới người trong xe bị ngăn chận đều ghé mắt nhìn về phía Lương Thần.

Lương Thần thần thái bình tĩnh, nhưng anh nắm chặt quyền đầu, vẫn là tiết lộ lo âu nơi đáy lòng anh.

Cho dù tố chất thân thể của anh vẫn rất tốt, nhưng lộ trình hơn hai mươi dặm như vậy, cuối cùng thật đúng là Lương Thần chạy đến sức cùng lực kiệt. (dặm: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2 km)

Giày trên chân, không biết đã đánh mất một chiếc từ khi nào, lòng bàn chân ma sát đường nhựa nổi đầy bọt nước, phiếm đau toàn tâm.

Từ nhỏ đến lớn, anh vốn chưa từng chịu qua đau khổ như vậy.

Lúc trên đường, Lương Thần nhiều lần cảm thấy chân mình sắp cắt đứt, cả người muốn nằm ở trên đất, nhưng mỗi một lần, anh đều là nói với chính mình ở dưới đáy lòng, kiên trì một chút, kiên trì một chút...... Đến sau đó, kiên trì một chút liền biến thành tên Cảnh Hảo Hảo, giống như đó chính là một loại tín niệm, làm cho anh kiên trì bền bỉ, kiên trì không ngừng chạy, mãi cho đến cuối cùng, khi Lương Thần nhìn thấy dây kéo cảnh giới màu đỏ, anh giống như là thấy được ánh rạng đông, tốc độ dưới chân lại nhanh hơn.

......

Không khí hiện trường, càng rung động lòng người hơn trên ti vi nhiều.

Tất cả khẩn cấp cứu giúp người, trên mặt đều lộ ra vẻ trang nghiêm, người chỉ huy cầm bộ đàm, thỉnh thoảng trao đổi tình huống bên dưới với bên trong.
Lương Thần bởi vì chạy nhanh, ngực phập phồng không ngừng, anh nghe bộ âm thanh sàn sạt trong bộ đàm, xen lẫn lời nói của nhân viên cấp cứu bên dưới, tâm lập tức liền nhấc lên.

Cách lúc xảy ra tai nạn, đã qua gần hơn hai tiếng, hiện tại còn chưa tìm được xe buýt, khe núi cao như vậy, tỷ lệ rơi xuống muốn may mắn còn tồn tại vốn chính là số không, nếu thật sự có người tìm được đường sống trong chỗ chết, như vậy không thể không bị thương, thời gian hai tiếng...... chỉ sợ cũng đã máu tẫn người mất.

Đường cao tốc xây trên chân núi, nhiệt độ rất thấp, gió rất lớn, thổi rối loạn tóc Lương Thần.

Anh nhìn chằm chằm cây cối lan tràn phía dưới sơn cốc, vừa nghĩ đến Cảnh Hảo Hảo ở ngay phía dưới, có lẽ hiện tại cũng đã sắp rời khỏi nhân thế, anh liền cảm thấy khí lực toàn thân, giống như bị tháo nước.

Anh cầm lấy di động, muốn gọi cho Cảnh Hảo Hảo một cú điện thoại, lại phát hiện, tín hiệu trên đỉnh núi đặc biệt kém, Lương Thần giơ di động, khi lui tới đường đi hai bước, rốt cục có một ít tín hiệu, Lương Thần tiếp tục gọi cho Cảnh Hảo Hảo một cuộc điện thoại, vẫn ở trạng thái không có cách nào tiếp thông.

Anh không chết tâm, tiếp tục gọi, lúc này đây anh còn chưa có cắt đứt, chợt nghe được trong bộ đàm của một cảnh sát giao thông truyền đến một đạo âm thanh vang dội: “Tìm được xe buýt rồi, nhân viên liên quan đã bắt đầu cứu giúp.”

Tay nắm di động của Lương Thần hơi dùng sức một cái, sau đó hô hấp kéo căng lên, anh cầm di động, vừa gọi điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo, vừa nhìn chằm chằm phía dưới sơn cốc.

Qua khoảng nửa tiếng, máy bay trực thăng chậm rãi bay lên từ phía dưới, sau đó dừng ở chính giữa đường cao tốc.

Cửa máy bay trực thăng mở ra, hai nhân viên cứu hộ nâng một khối thi thể đi xuống dưới.

Có thể xe buýt lật xuống sơn cốc, khiến cho thân xe bốc cháy, thi thể nâng xuống dưới, quần áo và tóc cháy đền cao thấp không đồng đều, trên da thịt, có vết máu cũng có bỏng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Lương Thần chậm rãi buông di động, mím môi, nhìn từng khối thi thể nâng xuống từ bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com