Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C313-315

Chương 313

Kiều Ôn Noãn khí định thần nhàn đối mặt với một mảnh đèn chớp lóe, không có chút do dự mở miệng, nói: “Đây tuyệt đối không phải là giả vờ, tôi thật sự muốn kết hôn, tiên sinh của tôi là người sáng lập công ty Thiên Vinh, Thẩm Lương Niên tiên sinh.”

Thím Lâm theo bản năng nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cô gái nghe tin tức như thế, cũng không có phản ứng quá lớn, thần thái vẫn giống như vừa rồi, bình tĩnh như thường.

Nhưng thím Lâm vẫn nhanh chóng tắt ti vi, đứng lên, nói: “Cảnh tiểu thư, thời gian cũng không sớm, nên ăn cơm rồi.”

Lúc này Cảnh Hảo Hảo cũng không có cự tuyệt, đứng dậy, đi theo thím Lâm vào phòng ăn.

Lúc thím Lâm hầu hạ Cảnh Hảo Hảo ăn cơm, vẫn luôn đang cẩn thận quan sát Cảnh Hảo Hảo, nhưng cả người Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh giống như hoàn toàn không có nhìn thấy tin tức kia, chỉ là chậm rãi ăn cơm của mình, sau khi ăn xong, đứng lên, không khấc gì bình thường nói: “Cháu đi lên lầu nghỉ ngơi trước.”

Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền xoay người, mở bước chân không nhanh không chậm đi ra phòng ăn, đi dọc theo cầu thang, đợi lúc cô vào phòng ngủ, cô mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, trong đầu mới chậm rãi tiêu hóa hôn sự của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn một chút.

Người vốn luôn như vậy, biết rõ đã giống như người lạ, biết rõ không thể nào trở lại lúc trước, cũng biết rõ cần phải chết tâm, nhưng cố tình khi biết được tin tức của anh, tâm vẫn không chịu khống chế chạy lệch theo.

Thời gian nửa năm, cho tới bây giờ Cảnh Hảo Hảo cũng không nghĩ tới, giữa mình và Thẩm Lương Niên, lại có thể sẽ phát sinh thay đổi long trời lỡ đất như thế. Người đàn ông cô tâm tâm niệm niệm muốn gả kia, hiện nay muốn kết hôn cưới người khác. Cô - người từng được người đàn ông kia cam kết nếu cô phụ tất bị trời phạt kia, nay đã sắp trở thành của người phụ nữ khác. Cứ như vậy, hai người phân chia nơi chân trời.

Cảnh Hảo Hảo vùi ở trên ghế mây ngoài ban công, nhìn ánh mặt trời vàng sáng rực bao phủ núi rừng ngoài cửa sổ, chỗ cao còn có một ít tuyết đọng chưa tan, tuyết trắng chói mắt.

Cảnh Hảo Hảo nghĩ rằng, chính mình không nên khó chịu như thế, rõ ràng đã sớm biết tin tức Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn ở cùng một chỗ. Nhưng, cô lại vẫn cảm thấy đáy lòng truyền đến đau đớn nhè nhẹ, mặc dù không đau đớn thấu xương bằng lúc trước bị bắt tách ra với Thẩm Lương Niên, không đau toàn tâm bằng khi biết được Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn nằm ở trên cùng một cái giường.

Cô vẫn luôn không ngờ tới, kết cục của mình và Thẩm Lương Niên lại sẽ như vậy.

Cảnh Hảo Hảo vừa nhớ lại mười năm qua, mình móc tim móc phổi trả giá qua mười năm...... Đột nhiên, cả người liền không khỏi có chút thương cảm.

......

Ăn xong cơm trưa, Lương Thần tìm một cái cớ, liền vội vàng chạy về biệt thự từ nhà cũ, thím Lâm đang thay bình hoa tươi mới trong phòng khách, nhìn thấy anh tiến vào, lập tức dừng công việc trên tay, quy củ hô một tiếng: “Thần thiếu gia.”

Lương Thần gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị đi lên lầu hai, thím Lâm lại mở miệng: “Thần thiếu gia, hôm nay Cảnh tiểu thư xuống lầu cùng nhau xem ti vi với tôi trong chốc lát.”

Lương Thần dừng bước chân.

Thím Lâm tiếp tục nói: “Cảnh tiểu thư nhìn thấy tin tức Thẩm tiên sinh và Kiều tiểu thư kết hôn. Nhưng cô ấy thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, chỉ sau khi lên lầu vào phòng ngủ, đến hiện tại cũng không thấy đi ra nữa.”

Lương Thần ngẩng đầu nhìn trên lầu,“ừ” một tiếng, không tỏ vẻ gì cất bước chân, trực tiếp lên lầu.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, Lương Thần trực tiếp bước đi về phía ban công, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thất thần, không biết đang nghĩ cái gì.

Chương 314

Anh cởi áo khoác, ném trên sô pha ở một bên, sau đó đi tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, vươn tay, quơ quơ ở trước mặt của cô: “Nghĩ gì thế?”

Cảnh Hảo Hảo bị dọa đến chợt đứng lên, nhìn thấy Lương Thần, lúc này mới hơi lơi lỏng một chút: “Sao lại trở lại sớm như vậy?”

“Nhà cũ bên kia đều là tiệc rượu, nếu không trở về, tôi sợ sẽ uống choáng váng ở nơi đó.” Lương Thần dẫn đầu ngồi ở ghế mây, một phen kéo Cảnh Hảo Hảo đến trên đầu gối của mình, ôm, sau đó lấy từ trong túi ra một phong bao tiền lì xì, quơ quơ với Cảnh Hảo Hảo, nói: “Tiền mừng tuổi, có muốn hay không?”

Tiền mừng tuổi, đều là trưởng bối cho vãn bối, bao tiền lì xì này hẳn là sau khi đi nhà cũ, đưa cho đám củ cải đỏ trong nhà, đưa đến cuối cùng, anh liền nghĩ đến cô, vì thế đựng nhiều thêm một cái, đặt ở trong túi của mình.

Tiền mừng tuổi đối với Cảnh Hảo Hảo mà nói, là ký ức rất xa xôi, kể từ sau khi cha mẹ rời khỏi, cô liền không nhận được tiền mừng tuổi nữa, hiện tại, nhìn thấy tiền lì xì trong tay Lương Thần, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo vẫn có chút thích, cho nên, nghĩ nghĩ, liền gật gật đầu, nói: “Muốn.”

Lương Thần nhìn ánh sáng nơi đáy mắt Cảnh Hảo Hảo, tâm tình cả người không khỏi tốt hơn, chỉ vào ti vi chiếm hơn phân nửa vách tường cách đó không xa nói: “Được rồi, chỉ là, trước khi lấy tiền mừng tuổi, trước theo tôi xem một bộ phim.”

Cảnh Hảo Hảo có chút không hài lòng nhìn chằm chằm Lương Thần, không tình nguyện hỏi: “Xem phim gì?”

“Nơi đó nhiều đĩa CD như vậy, em tùy tiện chọn một cái đi.” Nói xong, Lương Thần liền mở hai tay ra, buông Cảnh Hảo Hảo ra.

Cảnh Hảo Hảo đứng lên từ trên đùi anh, đi đến trước TV, lôi hộp phim phía dưới ra, chọn bên trong nửa ngày, cuối cùng chọn một phim [ Titanic ] kinh điển nhận được giải Oscar

Cảnh Hảo Hảo khom người bỏ CD vào trong đầu đĩa, đợi CD vận hành, bước đi đến trước Lương Thần, mở tay ra với anh.

Lương Thần đặt tiền mừng tuổi ở trong lòng bàn tay Cảnh Hảo Hảo, sau đó một lần nữa kéo cô ngồi ở trên đầu gối của mình, chỉ vào phim đã bắt đầu phát hình ở nơi xa, nói: “Bắt đầu, bắt đầu.”

Cảnh Hảo Hảo nhìn lại theo ngón tay Lương Thần, sau đó lại thấy được tiếng Nhật ở trên phim Mỹ.

Cô nhịn không được nhíu nhíu mày, sau đó chợt nghe được Lương Thần hỏi: “Đây là phim gì?”

“Titanic.” Tiếng nói Cảnh Hảo Hảo vừa mới rơi xuống, trên màn hình ti vi đột nhiên liền xuất hiện một nam một nữ, hai người đang mặc đồng phục học sinh, cô gái ngồi ở trên bàn học, người con trai đứng ở trước mặt cô ta, ôm cô ta, đang hôn môi lửa nóng.

Một nam một nữ bên trong đều là tóc đen mắt đen, vừa thấy chính là người phương đông.

Cảnh Hảo Hảo kỳ quái nhìn ti vi, vừa định hỏi Lương Thần có phải là mua đĩa lậu rồi không, kết quả, giây tiếp theo, nam chính trong TV đột nhiên nhanh chóng cởi quần áo nữ chính, sau đó còn có da thịt trắng bóng bại lộ ra ngoài, ngay sau đó chính là hình ảnh cực kỳ không thích hợp cho trẻ con.

Đang lúc Cảnh Hảo Hảo kinh ngạc, Lương Thần đột nhiên nghiêng người, dán bên tai của cô, cười khẽ ra tiếng, hỏi: “Hảo Hảo, đây thật là Titanic sao?”

Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo chưa từng xem qua phim A, nhưng cũng hiểu được đây là phim cấp ba, nghe được Lương Thần hỏi, mặt của cô trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, vội vàng giải thích với Lương Thần, nói: “Tôi thật sự lấy bộ Titanic mà.”

Lương Thần chỉ cười không nói nhìn Cảnh Hảo Hảo.

Chương 315: Chúc Mừng [1]

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo nghe nói như thế, ngưng cười, nhìn Lương Thần, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.

Không đợi cô phản ứng kịp, Lương Thần liền phản ứng lại, nhất thời liền hận không thể cắt rơi đầu lưỡi của mình, anh nói là lời nói kiểu mập mờ gì vậy, quá nhi nữ tình trường, hoàn toàn không phải lời của một người đại nam nhân nên nói!

Lương Thần thu liễm thần thái nối lên trên mặt, thanh thanh cổ họng, kéo Cảnh Hảo Hảo một phen, nói: “Buổi tối có một tụ hội, em cùng đi với tôi, hiện tại thời gian không sai biệt lắm, cũng nên xuất phát rồi."

Nói xong, Lương Thần hoàn toàn không đợi Cảnh Hảo Hảo có phản ứng, liền dẫn đầu xoay người, đi vào phòng thay quần áo.

Bước chân anh rất nhanh, như là đang che giấu lời không được tự nhiên mình vừa nói ra.

Cảnh Hảo Hảo ngồi ở ghế mây, có chút nghi hoặc nhìn bóng dáng Lương Thần, trong đầu lại vang lên lời anh vừa mới nói, sau đó tim chợt đập lỡ một nhịp, ngữ điệu nói chuyện vừa rồi của anh, chàm đầy ẩn tình, là phản ứng chân thật của anh sao?

Đang lúc Cảnh Hảo Hảo hoảng hốt, Lương Thần đã mặc chỉnh tề đi ra từ trong phòng thay quần áo, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo còn đang sững sờ, âm điệu bình thản như thường: “Sao còn sửng sờ bất động ở nơi này?”

Cảnh Hảo Hảo hoàn hồn, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, nhìn thấy người đàn ông thần thái tự nhiên giống như đoạn nhạc đệm nhỏ vừa rồi hoàn toàn không tồn tại, nhất thời cảm thấy chính mình tựa hồ là suy nghĩ nhiều, ngay lập tức đứng lên, đi vào phòng thay quần áo.

Lương Thần tư thái thanh thản nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất ở cửa phòng thay quần áo, tầm mắt liền một lần nữa chuyển tới ghế mây ban công, nghĩ đến nét mặt tươi cười như hoa vừa rồi của cô gái, nháy mắt liền gợi môi lên.

Cho dù vừa rồi cô cười như vậy, là bị anh trêu chọc, không phải tự đáy lòng, nhưng lại có quan hệ gì? Dù sao còn có thời gian cả tương lai, cả đời này của cô, còn có thể không có một nụ cười phát ra từ đáy lòng cô ư?

Ngay sau đó, cả người Lương Thần liền kinh ngạc, cả đời?

Vừa rồi trong đầu anh lại có thể nghĩ liên hệ Cảnh Hảo Hảo và hai chữ cả đời xa xỉ như vậy lại với nhau?

Lương Thần theo bản năng quay đầu, nhìn về phía cửa phòng thay quần áo, lập tức, liền cảm giác trong lòng, giống như dần dần bừng tỉnh ra cái gì đó.

......

Trợ lý Lương Thần, đã sớm lái xe chờ ở ngoài cửa biệt thự, nhìn thấy Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đi ra, lập tức xuống xe, mở cửa xe ra, chờ sau khi Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo ngồi ổn, cũng không hỏi gì, liền trực tiếp lái xe ra khỏi biệt thự.

Dọc theo đường đi, bên trong xe cũng không có nói chuyện gì với nhau, Lương Thần cầm báo chí, đang xem tin tức tài chính và kinh tế, thỉnh thoảng hỏi một chút về đề tài thị trường chứng khoán.

Cảnh Hảo Hảo ngồi ở một bên, nghe không chút để ý, đáy lòng lại nhẹ nhàng nhếch thần, thật không hổ là nhà tư bản, mùng một tết cũng ở nơi này nghĩ kiếm tiền!

Xe cuối cùng dừng ở một trước một trung tâm thương mại, trợ lý dẫn đầu xuống xe, thay Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo mở cửa xe ra, sau đó liền cung kính nói: “Lương tổng, tôi ở nơi này chờ ngài và Cảnh tiểu thư.”

Lương Thần gật gật đầu, trực tiếp nâng tay lên, ôm thắt lưng Cảnh Hảo Hảo, đi vào.

Có thể bởi vì là lễ mừng năm mới, tuy rằng cửa hàng bên trong trung tâm thương mại đều đang buôn bán, nhưng người rất ít, Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo trực tiếp đi thang máy, đến tầng bảy, đi ra thang máy, quẹo trái, mang theo Cảnh Hảo Hảo vào một cửa hàng.

Ánh sáng bên trong, hơi hơi có chút tối, trước sân khấu đứng vài nhân viên tiếp tân, hẳn là nhận thức Lương Thần, cùng kêu lên một tiếng: “Chào Lương tiên sinh, hoan nghênh quang lâm.”

Sau đó, một cô gái thoạt nhìn chức vị cao hơn một chút đi ra từ bên trong, đi lên trước, ý cười trong suốt nói: “Lương tiên sinh, mời vào trong.”

Nói xong, cô ta còn nhìn Cảnh Hảo Hảo thêm vài lần, như là rất ngạc nhiên Lương Thần luôn đến một mình, sao bên người lại đột nhiên nhiều thêm một cô gái.

Tầm mắt cô ta và Cảnh Hảo Hảo chạm vào nhau, mỉm cười, liền nói: “Lương tiên sinh, hôm nay tới đây tự mình chọn lễ phục, hay là để cho vị tiểu thư bên cạnh này chọn?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com