1.2. Friend
-----------------
- Ồ? Sewoon em biết nấu ăn à?
- Vâng, vì khá thích nấu nướng nên em có học một chút.
- Vậy tốt quá rồi, từ giờ mình tự mua đồ ăn về nấu nhé.
Youngmin cười tươi rói nhìn Sewoon, một nụ cười vô tư. Đến năm cuối cùng thì anh cũng được chung phòng với một người giỏi nấu ăn rồi. Những năm trước quen rủ nhau đi xuống căng tin, mua mì ăn liền về và chỉ động vào nồi niêu trong những dịp đặc biệt, Youngmin gần như tự động nghĩ rằng bạn chung phòng lần này của anh cũng chẳng có gì khác.
Nhưng, Jung Sewoon, ngay từ giây phút đầu gặp mặt, đã là một điều khác biệt.
Dù sao thì, vì đã có Sewoon nên từ giờ anh có thể ăn uống tử tế hơn. Không chỉ thế, cậu em đó còn có một cây đàn guitar nữa. Youngmin trước đây có học qua guitar một chút. Đàn của cậu đánh thực sự êm tai, âm lại to, rất thích. Chỉ tính riêng hai điều đó đã là khác biệt so với những bạn cùng phòng trước đây.
.
Gió thu vẫn đìu hiu thổi, mang theo cái man mát xoáy tung trong không trung rồi tan ra trên mặt đất. Tại một cửa hàng tạp hóa nhỏ nơi góc phố, đèn điện sáng trưng, người ra người vào vội vã xem xét từng quầy hàng.
Sewoon đi đằng trước lựa hàng, Youngmin ôm đồ đi theo sau. Giọng nói trầm vang lên mang theo ý cười thích thú:
- Hay nhỉ. Từ giờ chúng ta sẽ làm thế này thường xuyên hơn.
Sewoon quay qua, nhìn thấy đôi mắt híp lại vì vui vẻ của anh, tự dưng cảm thấy có chút ấm áp.
- Mấy năm trước không có ai biết nấu ăn sao ạ?
- Ừ, đều chỉ là biết đủ để sống thôi. Chứ cũng ngại đụng tay đụng chân đi nấu, toàn ra ngoài ăn là chủ yếu.
Khóe môi Sewoon khẽ mỉm. Như vậy không tốt đâu hyung.
- Nhưng từ giờ đã có Sewoon rồi. Ta thay đổi thói quen cũ nhé, thỉnh thoảng cũng dạy anh vài món đi. - Youngmin ôm đồ đầy vòng tay, nở nụ cười tươi tắn.
Hyung này hình như rất thích cười thì phải.
Cậu đặt lên đống đồ trên tay anh thêm một chai mirin nữa, rồi hất đầu ra phía quầy thanh toán:
- Xong rồi. Mình đi tính tiền thôi hyung. Có cần em cầm giúp không?
- Không không, anh cầm được. Em đi trước đi Sewoon.
Thế là, hiện ra cái khung cảnh hai thanh niên cao gầy đi cùng nhau, người đi trước chỉ cầm mấy gói gia vị rất thảnh thơi thoải mái, người cao hơn ôm một đống đồ đầy cả vòng tay lẽo đẽo bước theo sau.
.
- Sewoon này, em định làm gì vậy? - Youngmin đi qua đi lại trong bếp vô cùng thừa thãi, cứ ngó ngang ngó dọc tò mò hỏi.
(Chuyên mục món ngon cùng Kin. Món ăn hôm nay: Omurice :) )
- Em định làm omurice - Sewoon vừa khuấy trứng tít mù, không rảnh tay quay đầu lại mà chỉ vội vã đáp.
Đương nhiên là Youngmin nghe xong thì mặt vẫn không hề bớt ngu đi, trái lại còn có xu hướng đần ra nhiều hơn.
- Omurice là cái gì???
- Anh cứ xem đi rồi biết. - Sewoon bật cười khổ sở. Bộ dạng ngây ngốc của ông anh đằng sau thực sự là có chút đáng yêu.
Ừ thì, rất đáng yêu.
Sewoon đổ trứng lên chảo, còn nghe đâu tiếng xìu xìu be bé. Cậu thuần thục đánh tan trứng lên, rồi đập đập cán chảo, còn hất lên hất xuống vô cùng bận rộn. Một loạt những động tác liên tiếp nhoay nhoáy với kĩ thuật chuẩn kia đều được Youngmin thu hết vào trong mắt, vẻ kính phục hiện lên mười phần trong đôi mắt sáng rực lấp lánh. Trước mắt anh bây giờ đã là một cuộn trứng mềm mềm xinh xinh.
Sewoon không để tâm đến vẻ mặt của anh lắm, cẩn thận đặt cuộn trứng lên dĩa. Rồi dùng dao cắt ra một cái, phần bên trong mềm mịn hiện ra, thực là nhìn mà phát thèm.
(Khó tả quá đm =))))))))
Lại nói đến Youngmin, từ đầu đến cuối đều là một bộ dạng mắt chữ A mồm chữ O, trợn tròn há hốc cứ như cả đời chưa từng nhìn thấy thứ gì kì diệu đến vậy.
Uây uây uây, sao lại thần kì thế kia? Nhìn nó tròn tròn cứ như một củ gì đó vậy. Ô Ô Ô!!!! Trời ơi bổ ra nhìn hay quá. Bên ngoài chín bên trong vẫn tái kìa. Tại sao??? Có thể làm vậy được đó hả? Jung Sewoon, em có phải là thần thánh gì gì đó không?
Sewoon để đĩa ra trước mặt Youngmin, đang định hỏi anh thấy sao thì bị đôi mắt banh to như sắp lọt ra khỏi tròng cùng cơ miệng không ngậm lại được kia làm cho suýt phì cười. Người kia cứ ngây ra như vậy một lúc lâu, rất lâu.
- E hèm. - Sewoon khẽ ho một cái phá tan bầu không khí kì dị.
Ai đó kia như tỉnh ra khỏi giấc mộng, ngay lập tức hướng đôi mắt phát sáng lấp lánh nhìn Sewoon vẻ đầy hâm mộ như nhìn thần tượng, vội vàng xán tới mồm miệng liến thoắng:
- Sewoon em làm thế nào mà được như vậy? Có khó lắm không? Nhiều kĩ thuật như vậy chắc khó học lắm nhỉ? Em nhất định phải dạy anh làm được trong một năm nữa đấy. Làm ơn làm ơn nhé Sewoon anh sẽ đội ơn em cả đời luôn ;;~;;
Cậu phì cười, có đôi chút đỏ mặt với gương mặt đang phóng đại trước mắt kia, gật gật đầu vỗ vai anh:
- Em biết rồi em biết rồi.
Chỉ chờ có thế, Youngmin ngay lập tức cười toe toét thấy hết cả răng lợi, đứng nghiêm chắp tay cúi đầu vẻ đồ đệ cảm tạ sư phụ:
- Mong sư phụ chỉ giáo ạ.
Cậu bật cười hơ hơ, rồi cũng nhanh chóng nhập vai phụ họa theo, chắp hai tay sau lưng mặt hài lòng:
- Tốt lắm, đồ nhi ngoan của ta.
Mặt trời bên ngoài kia đã dần ngả Tây, có thể thấy ánh trăng mờ nhỏ phía xa xa. Bầu trời đỏ rực lúc giao buổi như hòa vào với màu vàng của lá thu, không khí dịu nhẹ chợt phủ khắp. Trong căn phòng kí túc xá nhỏ, hai thân hình kẻ xướng người họa vô cùng tự nhiên vui vẻ, cái ngại ngùng trước đây chợt tan biến như chưa từng tồn tại.
Ừ, quả nhiên là không khó để làm bạn với một người như anh thật.
Im Youngmin à,
Jung Sewoon à,
Hãy thân thiết hơn nhé!
.
Trăng lên cao dần, và cũng sáng rõ dần, nổi bật giữa màn đêm ngày một đen đặc. Nhịp sống Seoul không vì thế mà bớt bận bịu. Nếp sinh hoạt về đêm lại như huyên náo hơn khi đặt dưới bầu trời bình lặng trầm tối.
Căn phòng kí túc nhỏ vẫn sáng đèn. Một giọng nói ấm truyền ra:
- Đàn em đúng là đánh thích thật đấy, Sewoon.
Youngmin lại ôm cây guitar của cậu em nghịch nghịch, đánh vu vơ vài hợp âm. Cậu bước ra từ phòng tắm, thấy vậy thì chỉ cười hiền, bước đến ngồi đối diện. Anh đưa đàn cho cậu, tay chỉ chỉ ý nói đánh gì đó đi.
Thanh âm mềm mượt phát ra từ 6 dây đàn đơn giản, giai điệu dịu êm như rót nhẹ vào tai, bổ sung hoàn hảo cho giọng hát ấm áp cất lên:
.
Maennal nahanteman eomcheong mwora geurae (Những lời bàn ra tán vào về tôi)
Soljikhi mwol geuri jalmoseul haetgillae (Thật tình, tôi đây đã làm gì sai chứ?)
Iraerajeoraera hal maldo cham manda ya (Hết việc này đến việc nọ, sao họ lại có quá nhiều thứ để bắt bẻ tôi vậy?)
Jichinda (Mệt rồi nha)
Youngmin lắc lư đầu mỉm cười, rồi cũng cất tiếng hát:
Ehyu himdeulda (Sao mệt mỏi thế này)
Haruharuga da ttokgata (Ngày qua ngày đều y như nhau vậy)
Sewoon nhìn lên anh, khẽ cười. Hai giọng hát cùng cất lên, đoạn điệp khúc vang lên nhẹ nhàng thoải mái như trút bỏ được bao nhiêu gánh nặng:
Da jekkyeobeorigo nol saenggagiya (Tôi muốn mặc kệ hết tất thảy ưu phiền rồi thỏa sức vẫy vùng)
Nal malliji ma I'm goin' out (Đừng cố ngăn cản tôi, tôi sẽ bước ra khỏi đây)
Da ijeobeorigo nol saenggagiya (Gạt bỏ hết những phiền muộn ngày qua, tôi muốn được rong ruổi)
Bam haneureda daego au (Rồi tâm sự cùng bầu trời đêm lấp lánh sao kia)
Oh oh oh daedanhan geol wonhaneun geon jeoldaero aniya (Tôi thật chẳng mong mỏi điều gì nhiều cả đâu)
I want a good night (Tôi chỉ cần một buổi tối bình yên mà thôi)
Oh oh oh daedanhan geol hagettan geon jeoldaero aniya (Tôi cũng chẳng hứa hẹn bản thân sẽ làm nên kì tích gì đâu)
I just want a good night (Tôi chỉ muốn một đêm say giấc nồng mà thôi)
Oneureun (Hôm nay)
Nollae! (Ta cứ vui chơi cho thỏa thích đi!)
<Let's Play - Day6>
.
Bầu trời đêm bình lặng mơn man vài đợt gió thu. Đâu đó hai tiếng hát ấm áp vang lên, thoải mái mà cũng thật dễ chịu.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhìn cái tình trạng thuyền thủng không phanh này, tao không biết mình còn viết fic PaPo được đến bao giờ nữa :<< Không phải là hết ship, t vẫn hardship PaPo, chỉ là fan chèo thuyền này sẽ ít dần, tao cũng sẽ buồn mà chả viết nữa.
Có cái post bảo hai anh em Paca Chow giống nhau mà người ta cũng vào cmt tướng phu thê wtf :) Lại còn cái post bảo Sen mua đàn tặng cho ai đó trong MXM mừng debut nữa :v Nhắc nhở thân thiện, anh Cà CÓ biết chơi guitar nhé, sao cứ nói tặng Hiền vẻ chắc như đinh đóng cột thế? :)
Các cậu ạ, quá đáng một thôi đừng quá đáng mười :)
PaPo có còn tồn tại trong mắt các mẹ không? ;;-;;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com