Chương 3
Nghe thấy tên mình được phát âm chuẩn xác bởi một người duy nhất kia khiến tim Kara bị khoét thành một hố sâu hoắm. Nó bay xuyên qua những hàng phòng ngự của cô, qua cả bức tường của nỗi đau tê liệt đang khuấy đảo bên trong cô, làm gợn lên những đợt sóng cháy bỏng đánh vào vết thương và ào ạt chảy khắp tâm can. Kara cảm thấy như đang đứng trên lằn ranh giữa vực thẳm tối đen và bình minh đầy hi vọng. Cô không hề biết Cat sẽ phản ứng thế nào, nhưng cô tuyệt vọng cầu nguyện cho một mặt trời.
Cat chỉ nhìn cô trân trân, môi hé mở, mắt tối lại và mở to, rồi Kara nhận thấy rằng cả hai người bọn họ đều đang hít thở nặng nề làm sao, trong khi đại dương vồ vập vào bờ cát bên dưới còn gió thì quật tung tóc họ. Có một khoảnh khắc nhìn như thể Cat thật sự sắp bật khóc tới nơi, nhưng cô ấy rũ mình và đanh mặt lại, môi mím thành một đường mỏng. Cô ấy đang nổi giận, và Kara biết thế là hết rồi. Cô không còn chút sức mạnh tinh thần nào để biện hộ cho việc vì sao cô phải nói dối.
Cô nhìn lên những ngôi sao và hít vào một hơi vững vàng, trước khi cúi xuống ôm lấy người đàn ông trong hai tay. Kara bay đi mà không nhìn lại Cat lấy một lần, quyết định ít nhất phải thực hiện cái việc cho thấy được cô là ai. Tim cô trống rỗng, nhưng tâm trí cô thì kiên định.
Mất chưa tới năm giây để cô đến được Bệnh viện Tưởng niệm của National City, và cô lướt qua lối vào đến căn phòng cấp cứu luôn luôn mở cửa cho Supergirl. Một y tá hối hả đến bên cô và giúp Kara đặt người tài xế lên một cái cáng.
"Bị đau tim" -Kara nói, giọng cô vỡ vụn- "Không còn mạch nữa."
Ý tá triệu tập một bác sĩ đến và gắn mặt nạ oxy trong khi ý tá thứ hai khởi động lại máy hồi sức tim phổi. Kara đột ngột cảm thấy thật lạc lõng bên dưới những đèn huỳnh quang và mọi hoạt động xung quanh mình, nên cô lùi lại một bước và để họ làm việc. Cô quan sát người ta chuẩn bị máy khử rung tim và cô gửi một lời nguyện cầu thầm lặng đến Rao. Cô thấy xấu hổ khi mà không nhớ được tên người đó, nhưng cô không thể đào xuống, không thể gạt đi đám sương mù trong đầu mình lúc này, vì cô đã để lại một phần của mình bên bờ biển và thực hiện bất cứ kiểu suy nghĩ nào sẽ chỉ buộc cô phải nhận ra rằng tâm trí cô không còn nguyên vẹn nữa.
Có một tiếng bíp trong tai cô, và cô xoay đầu sang bên để khẽ khàng nghe điện thoại, cho rằng đó là chị cô đem đến một vụ khẩn cấp khác.
"Ừ?"
Có ai đó run rẩy thở ra ở đầu dây bên kia, và Kara lập tức nhắm mắt lại và tự vòng tay quanh mình khi một đợt sóng khác quét qua người cô, bởi vì cô có thể nhận ra hơi thở của Cat ở bất cứ nơi đâu.
"Kara."
Thanh âm ấy vấn vương trong đầu Kara. Cô mở mắt ra và chơm chớp trước hàng lệ nóng hổi để thấy một cú sốc điện tác động lên ngực của người tài xế, tay cô siết chặt lấy một bên của bộ đồ siêu anh hùng. Cô không nói lời nào với Cat, quá sợ hãi với việc Cat sẽ phản hồi thế nào, vậy nên cô chỉ tiếp tục lắng nghe tiếng thở của Cat, tiếng gió và đại dương ở phía sau trong lúc đội y tế trước mặt cô đấu tranh cho sự sống của người đàn ông tội nghiệp.
"Sẵn sàng!"
Thêm một cú sốc khác khiến cơ thể ông ta nảy lên trên cáng, nhưng màn hình máy vẫn không cho thấy bất cứ phản ứng nào.
Cat vẫn giữ im lặng, Kara nghĩ rằng cô ấy có thể nghe thấy từ bên kia tiếng bác sĩ cố gắng khiến mạch đập. Trong một chốc Kara có thể giả vờ rằng cô có được sự động viên của Cat, giả vờ rằng cô không đơn độc. Những lời chỉ trích rồi sẽ đến thôi và chúng sẽ hủy hoại cô, nhưng ngay lúc này đây chính là điều cô cần, chỉ mình Cat bên cạnh cô khi cô chứng kiến một sinh mạng nữa sắp vuột đi.
"Làm lại" -bác sĩ nói, và Kara chùi nước mắt. Hai miếng kim loại tiếp tục áp lên ngực người tài xế, và khi Kara nhìn vào thân hình không sự sống của ông, cô lại thấy Astra lần nữa, thật bé nhỏ và nằm cứng đờ trên nền đất dưới chân cô.
Điện áp cao giật tanh tách xuyên qua sự tĩnh lặng của phòng cấp cứu khiến Kara giật mình theo phản xạ.
"Chúng ta có mạch rồi." -một y tá đột ngột lên tiếng, rồi Kara thấy được một nhịp tim trên màn hình. Yếu ớt, nhưng hiện diện. Cô thở hắt ra, và có một tiếng sụt sịt nghèn nghẹn ở phía bên kia đường dây. Kara ấn mạnh vào tai nghe, không chắc có phải do cô tưởng tượng hay không, nhưng rồi cô nghe thấy nó. Cat đang khóc.
"Cô...cô Grant?" -cô nhẹ nhàng hỏi.
"Kara" -Cat gọi, và giọng cô ấy nghe sao mà chân thật, sao mà tuyệt vọng, và không giận dữ một chút nào. Thế rồi những bức tường của Kara ngay tức khắc đổ sụp.
Ý tá bước về phía cô, môi nở nụ cười nhẹ và đặt một tay lên cánh tay Kara. Trí óc còn bàng hoàng của Kara chỉ vừa đủ để hiểu rằng họ đã ổn định tình trạng của người tài xế và giờ sẽ chuyển ông đến phòng chăm sóc đặc biệt. Cô gật đầu khi cô y tá bảo rằng cô được chào đón đến hỏi thăm ông ta trong vài tiếng nữa, lơ đãng ý thức là cô đang được cảm ơn và mời ra về.
"Quay lại đi" -Cat nói vào tai cô, và nó thiêu cháy Kara đến tận cùng tâm khảm, vì đó chính xác là điều mà cô muốn nghe.
"Quay lại với tôi đi, Kara à. Xin em đấy."
Kara đã ở bên ngoài và ở trên không trung trước khi cô có thời gian đoán biết chính mình. Nếu đây là một mưu chước và Cat sẽ dùng từ ngữ mà băm cô ra thành từng mảnh thì đành chịu thôi. Sau lời cầu xin đó thì Kara chỉ cần được gặp Cat, cần phải thấy bằng chính đôi mắt của mình rằng sau tất cả mọi chuyện vừa qua Cat vẫn quan tâm đến cô.
Cô đáp xuống cách chiếc limo khoảng một mét, lực mà cô tác động lên mặt đường không nghi ngờ gì cho thấy cô đã bay về nhanh thế nào. Cat ngẩng đầu nhìn cô, mắt sáng lên và khuôn mặt cô ấy lấp lánh bởi nước mắt rất thật làm Kara lưỡng lự. Cô biết lúc này mình đang vô cùng dễ bị tổn thương, biết là Cat có sức mạnh ảnh hưởng đến cô nhiều đến nhường nào. Nhưng rồi cô thấy cánh tay Cat khẽ giật, cử chỉ mang ý nghĩa rằng cô ấy muốn chạm đến người nào đó, tuy nhiên phải kềm lại vì nỗi sợ hãi bị chối bỏ.
Và bỗng dưng Kara có đủ dũng khí để từ từ bước lên, mắt không rời khỏi Cat, đến khi họ chỉ đứng cách nhau vài bước chân. Những ngón tay của Cat đang run dữ dội, và Kara cứ muốn giữ lấy chúng. Tuy vậy ở điểm kháng cự cuối cùng, thay vào đó cô siết chặt tay lại như thể nó chính là cái móc duy nhất còn ngăn cô với việc đơn giản nắm lấy Cat và không bao giờ bỏ ra.
Cat hạ thấp ánh mắt, và lần này khi cô ấy vươn tay ra một cách thật cẩn thận, thì Kara chấp nhận nó. Họ cùng nhau trông theo tay của Cat rụt rè phủ lên cánh tay Kara. Thêm nhiều nước mắt lăn xuống má cô, nhưng đó là nước mắt nhẹ nhõm, vì ngón cái của Cat đang cọ xát theo vòng tròn trên bộ đồ siêu anh hùng, và họ đứng gần đến nỗi Kara chỉ ngửi được mỗi mùi keo xịt tóc của Cat, hương thơm thoang thoảng của whiskey lẫn cà phê trong hơi thở cô ấy và cái mùi ngọt ngào êm dịu trên làn da của cô sau một ngày dài.
"Tôi..." -Cat cất tiếng, cô nhìn vào trời đêm để lấy can đảm trước khi nhìn thẳng vào mắt Kara.
"Tôi...xin lỗi."
Và chỉ như vậy là đủ. Cat bất ngờ kêu lên một tiếng nhỏ khi Kara kéo cô vào vòng tay, nhưng ngay sau đó tay cô cũng trượt vào ôm lấy thắt lưng của Kara bên dưới áo choàng, và dụi khuôn mặt ướt nhòe vào cổ Kara.
"Em cũng vậy" -Kara thì thầm, và cô cảm thấy Cat đáp lại bằng cách áp cả chiều dài cơ thể của cô ấy lên người cô.
Thế là bóng tối bị trôi đi khỏi Kara. Đó đúng ra là một sự rút lui rất chậm, nhưng vào lúc Cat siết chặt vòng ôm và sụt sịt lên da của cô thì Kara thấy là mình xong rồi.
Họ lặng lẽ khóc trong vòng tay của người kia và nỗi đau nơi lồng ngực Kara từ từ rút xuống. Cô cảm thấy nhẹ nhàng và tự do, còn Cat thì vừa vặn hoàn hảo trong lòng cô đến mức Kara biết không có cái ôm nào có thể sánh bằng. Cô không muốn rời ra chút nào.
"Dẫn tôi đi về nhà nhé?" -Cat hỏi. Cô ấy nghe thật rụt rè và buồn ngủ, và hơi thở nóng ấm của cô phả lên cổ Kara.
"Chị có chắc là chị muốn đi bộ không vậy?" -Kara nói, ngả đầu ra sau để nhìn xuống người lớn tuổi hơn.
Cat chỉ đáp lại bằng cách ngáp vào vai Kara, và Kara mỉm một nụ cười nhỏ đầy hi vọng. Họ còn rất nhiều chuyện phải nói, nhưng giờ không phải là lúc.
"Chờ em xíu" -Cô thì thào lên tóc Cat.
Cô dùng siêu tốc độ tắt đèn trong xe, lấy lại áo khoác và túi của Cat từ ghế đằng sau rồi khóa cửa lại trước khi ôm Cat trên tay lần nữa, nhảy lên và vụt biến vào màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com