chap4
Buổi sáng sớm, màn sương còn chưa tan hết, Pansa và Suphanat đã đứng trên sân tập. Bầu trời xám xịt lơ lửng vài đám mây trắng, và cái lạnh của buổi sớm làm Suphanat khẽ rùng mình.
"Cậu bắt đầu bằng chạy bền. Ba vòng quanh sân," Pansa nói, giọng cứng rắn.
"Ba vòng?!" Suphanat há hốc miệng, đôi mắt tròn xoe như không tin vào tai mình. "Anh biết hôm qua em tập mệt thế nào mà, hôm nay anh còn muốn hành em nữa hả?"
"Không muốn thì đi về." Pansa khoanh tay, nhìn cậu không chút cảm xúc. "Cậu có hai lựa chọn: hoặc chạy, hoặc rời đội."
Suphanat mím môi, ánh mắt thoáng tia tức giận nhưng lại pha chút lo lắng. Cậu biết Pansa không nói đùa, và cậu cũng không muốn bị đuổi khỏi đội. Sau một hồi chần chừ, cậu hít một hơi dài, rồi bắt đầu chạy.
Tiếng bước chân của Suphanat vang lên đều đều trên sân bóng, hòa cùng nhịp gió buổi sáng. Ban đầu, cậu chạy khá hăng hái, nhưng chỉ sau một vòng, nhịp thở đã bắt đầu rối loạn.
"Nhanh lên! Cậu nghĩ đây là cuộc dạo chơi à?" Pansa đứng ở giữa sân, hô lớn.
"Em… em đang cố mà!" Suphanat gắt lên, nhưng giọng nói đứt quãng vì mệt.
Đến vòng thứ hai, đôi chân cậu bắt đầu nặng trĩu. Hơi thở gấp gáp, từng bước chạy của cậu trông như muốn ngã bất cứ lúc nào.
"Cố lên! Chỉ còn một vòng nữa!" Pansa hét, ánh mắt nghiêm nghị nhưng lại ẩn chứa một chút lo lắng.
Suphanat cắn răng, cố gắng lết từng bước. Những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, thấm vào áo làm cậu cảm thấy nặng nề hơn. Khi đến vòng cuối cùng, chân cậu như không còn cảm giác, nhưng tiếng hô của Pansa vẫn văng vẳng bên tai, thúc giục cậu không được bỏ cuộc.
Khi Suphanat hoàn thành vòng chạy, cậu gần như ngã quỵ xuống đất.
"Đứng lên! Cậu nghĩ chạy xong là xong à?" Pansa bước tới, kéo cậu dậy.
Suphanat trợn mắt, nhìn anh như thể không tin nổi. "Chạy xong rồi còn gì nữa? Anh định giết em à?"
"Giờ là phần tập chuyền bóng. Đứng dậy, không có nghỉ," Pansa lạnh lùng nói, đưa quả bóng cho Suphanat.
Suphanat ngồi bệt dưới đất, mặt nhăn nhó như sắp khóc. "Anh thật sự không có trái tim sao?!"
Pansa không trả lời, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt nghiêm nghị. Dù không muốn, Suphanat vẫn phải đứng dậy, bắt đầu tập chuyền bóng theo hướng dẫn của Pansa.
---
Huấn luyện bài tập sút bóng
Sau bài tập chuyền, Pansa đưa Suphanat đến khu vực sút bóng. Anh đặt quả bóng xuống trước khung thành, quay sang Suphanat. "Bây giờ, cậu sút vào khung thành 10 quả liên tiếp."
"Anh… đùa đấy à?" Suphanat lắp bắp. "10 quả?!"
"Đúng vậy. Và nếu không làm được, cậu sẽ tập lại từ đầu," Pansa lạnh lùng đáp.
Suphanat nghiến răng, ánh mắt như muốn thiêu đốt người đội trưởng trước mặt. "Được rồi, anh đừng hối hận khi thấy em giỏi thế nào!"
Nhưng khi Suphanat tung cú sút đầu tiên, quả bóng bay lệch hẳn khỏi khung thành.
Pansa thở dài. "Tôi không nghĩ ‘giỏi’ của cậu lại tệ đến thế."
"Anh… chờ đấy!" Suphanat hét lên, tiếp tục thực hiện cú sút thứ hai.
Nhưng suốt bài tập, Suphanat chỉ thành công vài cú, còn lại đều bay ra ngoài. Đôi chân cậu bắt đầu rã rời, cơ thể đổ mồ hôi như tắm, nhưng Pansa vẫn không có ý định cho nghỉ.
"Chỉnh lại tư thế. Dồn lực vào chân. Cậu đang làm cái quái gì thế này?" Pansa quát lớn.
"Em biết rồi!" Suphanat đáp, giọng vừa bực bội vừa tuyệt vọng.
Dù tức giận, cậu vẫn lắng nghe hướng dẫn của Pansa, cố gắng chỉnh sửa từng động tác. Và đến cú sút cuối cùng, bóng cuối cùng cũng bay thẳng vào lưới.
"Được rồi, tạm chấp nhận," Pansa nói, giọng bớt căng thẳng. "Nhưng cậu vẫn còn nhiều thứ phải học."
Suphanat gục xuống sân, thở hồng hộc. "Em ghét anh lắm, đội trưởng."
"Thế thì tốt. Ghét tôi đi, rồi cố gắng hơn," Pansa nói, ánh mắt thoáng chút dịu dàng.
"Xì anh chỉ giỏi bắt nạt em" suphanat hờn dỗi
"Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu,thôi đứng lên, chúng ta đi đến chỗ huấn luyện viên ông ấy muốn hỏi tình hỉnh của cậu"pansa nói
---
Khi bước vào phòng huấn luyện, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Huấn luyện viên đang đứng trước bàn, ánh mắt sắc bén không rời khỏi Suphanat và Pansa. Suphanat cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, không phải vì lo sợ, mà vì sự căng thẳng từ quyết định sắp tới. Cậu không biết phải làm gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh Pansa, một phần vì sự yếu đuối trong lòng, một phần vì sự hiện diện của anh khiến cậu cảm thấy hơi an tâm.
Pansa đứng thẳng lưng, không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt luôn lướt qua Suphanat, theo dõi cậu như thể một phản xạ tự nhiên. Anh không nói gì, chỉ giữ im lặng. Còn Suphanat, trong lòng có một nỗi lo lắng mơ hồ. Dù cậu luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng sự thật là mọi thứ đều mơ hồ trong ký ức của cậu, và chẳng biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo.
Huấn luyện viên nhìn cả hai một cách kỹ lưỡng, sau đó thở dài. "Suphanat, tôi hiểu cậu đang gặp khó khăn, nhưng việc này không thể kéo dài mãi. Cậu phải thực sự đối mặt với tình trạng của mình. Tôi sẽ kiểm tra lại tình trạng của cậu."
Suphanat cảm thấy đôi chân mình hơi run rẩy, nhưng cậu không dám tỏ ra yếu đuối. Cậu cố gắng ngẩng lên nhìn huấn luyện viên, nhưng ánh mắt lại không thể giữ nổi sự bất an. "Em… em không nhớ gì nhiều, huấn luyện viên," cậu nói, giọng có chút yếu ớt.
Pansa đứng bên cạnh, ánh mắt đầy sự lo lắng mà anh cố giấu. "Cậu ấy đang cố gắng hết sức rồi," Pansa lên tiếng, giọng lạnh lùng nhưng lại mang theo một chút cưng chiều không thể nhận ra.
Huấn luyện viên không tỏ ra dễ dãi, liếc nhìn Pansa một cách đầy sắc lạnh. "Cậu ấy phải học cách đối mặt với thực tế. Chỉ có như vậy, Suphanat mới có thể tiến bộ. Cậu ấy phải nhớ lại, nếu không, mọi thứ sẽ không thể quay lại bình thường."
Pansa thở dài, đôi mắt vẫn lướt qua Suphanat. "Em có thể làm được," anh nói, giọng trầm và ấm áp hơn thường ngày.
Huấn luyện viên gật đầu, nhưng còn một điều quan trọng nữa mà ông cần quyết định. "Cậu ấy sẽ cần một người bên cạnh. Pansa, tôi nghĩ cậu sẽ giúp được Suphanat trong quá trình hồi phục. Tôi quyết định, từ hôm nay, hai cậu sẽ ở chung phòng. Sự hiện diện của Pansa sẽ giúp cậu ấy hồi phục nhanh chóng hơn."
Suphanat cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Ở chung phòng với Pansa? Cậu không thể không cảm thấy bất ngờ, nhưng khi nghĩ đến việc có anh bên cạnh, lòng cậu lại trào dâng một cảm giác khó tả. Dù cậu không thể quên được rằng mình đang phải đối mặt với những điều không thể nhớ rõ, nhưng việc có Pansa bên cạnh lại khiến cậu cảm thấy an tâm hơn.
Pansa nhìn huấn luyện viên, biểu cảm không thay đổi. "Không phải là vấn đề gì lớn," anh đáp, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ sự bất ngờ.
Huấn luyện viên gật đầu, đôi mắt nhìn Pansa đầy kiên quyết. "Cậu không có lựa chọn. Dù sao, cả hai cũng sẽ phải đối mặt với tình huống này. Cậu ấy cần sự hỗ trợ từ cậu."
Pansa không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý. Anh quay sang Suphanat, nhìn thấy vẻ mặt mơ màng và có chút ngượng ngùng của cậu. "Chúng ta phải ở chung phòng thôi, đừng làm bộ nữa."
Suphanat đỏ mặt, cảm thấy hơi ngượng ngùng khi Pansa nói vậy. "Em… em không làm phiền anh đâu," cậu lí nhí, nhưng đôi tay lại vô thức tìm cách bám vào người anh. "Chỉ cần anh đừng bỏ em lại, được không?"
Pansa cảm thấy cậu bám chặt vào mình, và không thể phủ nhận rằng sự bám dính ấy có chút ngọt ngào. "Cậu chẳng bao giờ chịu buông tay, phải không?" Pansa nhẹ nhàng cười, nhưng trong ánh mắt anh lại ẩn chứa sự quan tâm, một chút dịu dàng mà Suphanat chưa từng nhận ra.
Suphanat chỉ khẽ gật đầu, bám dính vào Pansa như một đứa trẻ. "Em không thể tự mình làm mọi thứ. Anh có thể ở bên em, không bỏ em lại một mình, đúng không?" Câu nói như thể một lời cầu xin, và đôi mắt cậu ánh lên sự mong đợi.
Pansa không thể không thở dài, nhưng lần này, anh không từ chối. "Tôi sẽ ở đây, nhưng cậu phải tự giác một chút. Đừng có lúc nào cũng bám lấy tôi như vậy."
"Em chỉ cần anh thôi," Suphanat thì thầm, gần như không thể tách rời khỏi người Pansa. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, và dù có chút xấu hổ, nhưng cậu không thể ngừng làm vậy. Pansa là điểm tựa duy nhất của cậu trong lúc này, và Suphanat không muốn để mất đi điều đó.
Pansa nhìn cậu, thấy sự yếu đuối trong ánh mắt ấy khiến anh không thể nào làm ngơ. Anh cúi xuống, khẽ vỗ vai Suphanat, như để xoa dịu cậu. "Tôi sẽ ở đây. Đừng lo."
Và thế là, dù có một chút bối rối, nhưng Suphanat không còn cảm thấy lo lắng nữa. Cậu tiếp tục bám vào Pansa, nhưng cũng cảm nhận được rằng, trong lòng anh đã có sự thay đổi, và có lẽ, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy một sự che chở thực sự từ người mà mình luôn ngưỡng mộ.
Khi bước vào phòng, không khí trong căn phòng lập tức trở nên nặng nề. Suphanat đứng giữa phòng, mắt nhìn quanh như thể đang tìm kiếm một chỗ để đặt đồ đạc của mình. Pansa vào phòng trước, đứng bên cạnh giường của mình, thỉnh thoảng nhìn Suphanat với vẻ lo lắng, như thể đang đợi phản ứng của cậu.
"Cạu có muốn tôi gọi người đến lắp thêm giường cho cậu không?" Pansa cất lời, cố giữ giọng điệu bình thản, dù trong lòng có chút bối rối. Căn phòng này chỉ có hai giường, và nếu Suphanat muốn sự riêng tư, thì việc có thêm giường là lựa chọn hợp lý.
Suphanat ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt lóe lên ngạc nhiên. "Không, em không cần giường khác đâu," cậu đáp, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng rất kiên quyết. Cậu quay người lại, bắt đầu mở chiếc vali và sắp xếp đồ đạc vào một góc giường gần đó.
Pansa hơi ngạc nhiên trước quyết định của Suphanat, nhưng anh không nói gì thêm. Khi Suphanat tiếp tục lấy đồ ra và xếp vào giường của mình, Pansa bỗng cảm thấy một chút bối rối. "Cậu có chắc là không muốn giường riêng không?" Anh hỏi, có chút nghi ngờ về quyết định của cậu.
Suphanat quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Pansa, đầy quyết tâm. "Không, em sẽ ở đây, gần anh." Cậu chỉ tay vào chỗ bên cạnh Pansa, một cách chắc chắn. "Em không muốn ở chỗ khác. Em chỉ cần có anh ở bên cạnh."
Pansa nhìn cậu chằm chằm một hồi, trong lòng anh có chút khó xử. Anh không nghĩ rằng Suphanat lại quyết định gần gũi như vậy, và điều này làm anh có chút bối rối. "Cậu chắc chắn chứ?" Pansa hỏi lại, giọng nói đã có chút thay đổi, không còn lạnh lùng như trước. "Đừng làm khó tôi."
Suphanat nhìn anh, không hề có chút lưỡng lự. "Em không muốn nằm chỗ khác," cậu khẳng định. "Em cảm thấy thoải mái hơn khi ở gần anh. Anh đừng gọi người lắp giường nữa. Em chỉ cần một chỗ bên cạnh anh thôi."
Pansa thở dài, ánh mắt có chút mềm mỏng hơn khi nhìn cậu. Anh nhìn chiếc giường trống bên cạnh, rồi lại nhìn Suphanat, không biết phải làm sao. Anh hiểu rằng Suphanat không bám theo anh chỉ vì muốn làm phiền, mà đơn giản vì cậu cảm thấy cần sự an ủi, bảo vệ từ anh.
"Được rồi," Pansa nói, giọng điệu vẫn hơi cứng rắn nhưng có chút thay đổi. "Em cứ ở đây, nhưng đừng bám dính tôi quá."
Suphanat cười khẽ, đôi mắt sáng lên, như thể nhận được một món quà quý giá. "Em hứa mà," cậu nói, ánh mắt nhìn Pansa đầy biết ơn. "Cảm ơn anh."
Suphanat tiếp tục sắp xếp đồ đạc của mình, tuy chỉ là vài món đồ nhỏ nhưng đối với cậu, nó như là những gì cậu cần để cảm thấy an toàn hơn. Khi đặt chiếc gối lên giường bên cạnh Pansa, cậu liếc nhìn anh một lần nữa, chắc chắn rằng quyết định này là đúng đắn.
Pansa nhìn cậu một hồi lâu, thở dài một lần nữa. Anh nhận ra rằng sự kiên quyết của Suphanat không phải là chuyện gì xấu, và điều này càng làm anh cảm thấy trách nhiệm của mình lớn hơn. Nhưng dù sao, sự thay đổi này của Suphanat cũng khiến Pansa phải suy nghĩ lại về cách mình đối xử với cậu.
Với một cái nhún vai, Pansa quay lại và ngồi xuống giường của mình, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt của anh đã dịu đi một chút. Trong không khí yên lặng của căn phòng, cả hai ngồi đó, không cần phải nói gì thêm, nhưng dường như mọi sự căng thẳng đã được dịu đi. Suphanat cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng mình không phải ngủ ở một nơi xa lạ, mà là ở cạnh Pansa. Cậu dựa vào giường, nhìn Pansa, đôi mắt có chút dịu dàng.
Pansa im lặng một lát, rồi cuối cùng cũng ngả người ra, không quên liếc nhìn Suphanat. Cảm giác của anh lúc này cũng không hẳn là khó chịu. Dù có chút bối rối, nhưng anh hiểu rằng Suphanat cần anh bên cạnh. Và điều đó, dù không dễ dàng, nhưng dần dần anh cũng chấp nhận.
Khi cả hai đã xong xuôi việc sắp xếp đồ đạc, không khí trong phòng trở nên nhẹ nhõm hơn. Suphanat ngồi trên giường, bắt đầu thu dọn lại những món đồ cá nhân của mình, trong khi Pansa thì dựa vào thành giường, lấy điện thoại ra xem tin nhắn và không nói gì thêm. Một khoảng lặng trong căn phòng khiến họ cảm thấy thoải mái hơn, dù không khí lúc trước có chút căng thẳng.
Suphanat liếc nhìn Pansa một lúc lâu, nhưng khi thấy anh không nói gì, cậu quyết định cũng không làm phiền. Cậu nằm xuống giường, kéo chiếc chăn lên đến cằm rồi nhắm mắt lại, tận hưởng một giấc ngủ ngắn để lấy lại sức sau buổi tập mệt mỏi.
Một vài tiếng sau, khi ánh mặt trời đã dịu lại và không khí bắt đầu mát mẻ, cả hai thức dậy để chuẩn bị cho buổi tập chiều. Suphanat vươn vai, rồi nhìn về phía Pansa, đang chỉnh lại trang phục thể thao của mình. Dù không nói gì, nhưng Suphanat cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Pansa. Anh không còn giữ vẻ lạnh lùng như trước, mà có chút gì đó mềm mại hơn, khiến cậu cảm thấy an tâm hơn.
"Chúng ta đi thôi," Pansa nói, đứng dậy và chỉnh lại chiếc áo thể thao. "Sắp đến giờ tập rồi."
Suphanat gật đầu, vội vàng đứng dậy và bước ra khỏi phòng, theo sát Pansa. Cậu không quên cười khẽ, cảm thấy vui vẻ vì quyết định của mình trước đó. Được ở gần Pansa khiến cậu cảm thấy bớt cô đơn và lo lắng. Dù chỉ là một bước nhỏ, nhưng đó lại là sự hỗ trợ lớn đối với Suphanat trong lúc này.
Khi đến sân tập, không khí trở nên sôi động hơn. Các thành viên trong đội đã tập trung và chuẩn bị cho buổi tập luyện. Khi nhìn thấy Pansa và Suphanat xuất hiện, mọi người liền xôn xao, đôi mắt sáng lên với vẻ tò mò. Nhưng điều khiến họ chú ý hơn cả là việc Suphanat không rời khỏi Pansa nửa bước. Cậu vẫn bám theo anh như một chiếc bóng, và không thể rời xa dù chỉ một phút.
"Trời ơi, hai người ở chung phòng à?" một đồng đội trêu chọc, nhìn thấy cảnh Suphanat đứng sát Pansa.
"Đúng là cái gì cũng có thể xảy ra," một người khác đùa, cười rạng rỡ. "Chắc là Suphanat không chịu xa Pansa đâu nhỉ?"
Cả đội bắt đầu xôn xao, nhiều người bắt đầu rỉ tai nhau, hỏi nhau về chuyện ở chung phòng của Pansa và Suphanat. Đến cả huấn luyện viên cũng phải nở một nụ cười nhẹ, nhưng không nói gì. Anh chỉ nhìn hai người một lúc rồi quay lại chỉ đạo buổi tập.
Suphanat cảm thấy mặt mình đỏ bừng, nhưng cậu không biết phải làm gì ngoài việc vẫn bám theo Pansa. Cảm giác như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người khiến Suphanat có phần hơi lúng túng. Nhưng Pansa chỉ hơi nghiêng đầu nhìn cậu một lần rồi không nói gì. Anh im lặng, như thể đã quen với việc này rồi.
"Đừng để ý họ," Pansa thì thầm, giọng anh nhẹ nhàng. "Cứ tập luyện đi."
Suphanat gật đầu, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng. Mặc dù vậy, cậu vẫn bước theo Pansa vào sân, tiếp tục tham gia vào buổi tập. Mọi người tiếp tục trêu trọc, nhưng không khí trong đội lại trở nên vui vẻ hơn khi có sự hiện diện của Suphanat và Pansa. Cả hai không thể tránh khỏi sự chú ý, nhưng cả hai đều biết, dù có thế nào, họ vẫn sẽ đứng cạnh nhau và cùng nhau vượt qua mọi chuyện.
Khi buổi tập bắt đầu, Pansa và Suphanat vẫn tiếp tục luyện tập như bình thường. Tuy nhiên, mọi người không thể không chú ý đến việc Suphanat lúc nào cũng bám theo Pansa, từ việc đứng gần trong các bài tập hổ phù cho đến lúc chạy hay tập thể lực. Dù không nói ra, nhưng sự thân thiết của cả hai dường như khiến đội bóng không khỏi tò mò.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu phù!" Huấn luyện viên ra hiệu, nhưng ánh mắt của ông lại lướt qua Pansa và Suphanat, có chút buồn cười. "Pansa, Suphanat, các cậu là một đội, đừng làm loạn sân tập nhé!"
Mọi người lại cười rộ lên, còn Suphanat thì chỉ cúi đầu, càng bám chặt lấy Pansa hơn, giống như không thể rời xa anh dù chỉ một bước. Cảm giác này, dù có chút ngượng ngùng, nhưng lại khiến Suphanat cảm thấy rất an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com