26. Stay here with me
Chiếc xe thể thao xa lạ đổ xịch trước cửa tiệm.
Một chàng trai cao gầy bước vào. Tiếng chuông gió xao động theo nhịp nhấp nhô từ cửa kiếng.
Jihoon ngơ ngẫn nhìn kẻ lạ mặt mới đến, đầu óc có chút mông lung, hình như cậu đã thấy người này ở đâu đó.
Đuôi mắt dài lạnh nhạt đảo quanh sau hàng mi dày, góc nghiêng khuôn mặt anh tú, mê hoặc. Đôi vai rộng tưởng chừng như đang che khuất cả ánh sáng chạy nhảy ngoài sân.
- Xin chào quý khách, quý khách muốn dùng...
Lời Jihoon còn chưa kịp nói hết, người mới đến đã chẳng ngần ngại mà cắt ngang.
- Jisung đâu?
Một cái nhướng mày dò xét. Tâm tình hắn ta có vẻ không được tốt lắm.
Không tốt thì đã đành đi, nhưng thái độ thế này hình như hơi bất lịch sự?
Jihoon mắng chửi trong lòng, chân mày cũng không tự chủ mà chau lại.
- Chủ quán mới ra ngoài một lát rồi, có việc gì cứ nói... tôi sẽ chuyển lời lại.
- Cậu là ai? Sao Jisung lại để cậu trông coi mọi thứ thế này?
Jihoon vốn đã không mấy vui vẻ, nói đúng hơn là đang bực dọc với mớ cảm xúc ngổn ngang trong lòng từ hôm nói chuyện về Woojin với Guan Lin.
Lại vừa hay vớ phải tên hắc ám, dẫu là khách hàng hay là bạn bè của Jisung, cậu thật sự đều muốn nổi xung.
Cặp mắt lạnh nhạt đang dần đỏ ngầu lên kia chắc chắn là vì muốn thiêu cháy Jihoon. Cậu chột dạ, cụp đuôi khi vừa nhận ra sự đổi khác ấy sau khi hùng hồn mà nói lớn:
- Tôi là ai á? Tất nhiên là người anh Jisung rất yêu thích, quý mến nên mới giao tất cả vào tay tôi rồi. Còn cậu là ai? Mới vào mà đã phô trương, náo loạn như vậy?
Trán Jihoon đổ mồ hôi, trong gió chỉ còn nghe thấy tiếng ngập ngừng, vấp váp à... ừ... của chính cậu.
Con thỏ trắng đang cố giả cáo gồng mình đấu mắt với kẻ lúc nãy.
Mô hôi sắp chảy dài trên trán đến nơi, đang không biết làm thế nào nếu tên to cao kia lao đến đập chết cậu thì cứu tinh của cuộc đời Jihoon xuất hiện.
Yoon Jisung hai tay xách hai túi thức ăn đầy ắp vừa mua trong siêu thị khệnh khạng bước vào.
Mắt anh ta mở to khi thấy người con trai vừa đến, rõ ràng là người quen.
Chớp mắt một cái, Jisung sau đó liền nhanh chóng bình ổn trở lại.
Mặt hồ vẫn tĩnh lặng như chẳng có gì xảy ra. Anh ta là vậy, luôn trầm mặc đến kì lạ, tâm tư chẳng nhấp nhô, hoàn toàn không lộ ra chút bối rối nào để người khác nắm bắt.
- Daniel, Sao cậu lại đến đây?
Đến lượt Jihoon tròn mắt. Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao kẻ mới đến kia lại nhìn quen mắt và ngông cuồng như thế.
- Ai đây? Từ khi nào khẩu vị của anh lại biến thành như vậy?
Cái liếc xéo muốn đứt cổ của Daniel vừa lia tới Jihoon sắc lẹm.
Cậu muốn nuốt nước bọt một cái nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không dám.
Tiệm coffee như đang có áp thấp nhiệt đới tràn về. Không khí cực kì tệ hại.
"Nếu bỏ chạy thì sẽ không bị phóng dao theo đúng không?"
Jihoon đang tự hỏi chính mình.
Jisung trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, dửng dưng cất tiếng, đem đến cho người khác chút lạnh lẽo, sợ hãi:
- Trừ cậu ra, ai cũng có thể là khẩu vị mà tôi thích.
Má nó, giây phút Jisung nói ra, Jihoon tưởng mình bị tên kia bóp cổ chết rồi.
Theo những gì Jihoon biết thì Daniel chính là người Jisung chờ đợi.
Nhưng khung cảnh gặp lại nhau thành ra thế này có vẻ không đúng lắm nhỉ?
Rốt cuộc cả hai đã xảy ra chuyện gì?
Hơn hết, dường như cậu còn là người châm ngòi cho sự việc trở nên tệ hại hơn.
Tên con trai mới đến kéo Jisung ra xe, Jihoon toan chạy theo thì Jisung ngăn cản.
Anh ta thấy rõ được sự lo lắng trên nét mặt của Jihoon, rất hiền lành mà cười một cái đến tít cả mắt, phẫy tay ra hiệu không sao, cũng không chút ý định kháng cự, chậm rãi, lặng lẽ theo sau Daniel.
Túi đồ ăn rơi sõng soài trên nền đất. Jihoon bần thần cuối xuống nhặt lại một cách chậm chạp.
Mắt cậu vẫn không thể rời khỏi hai kẻ đang đứng trước cửa tiệm kia.
Jisung không hợp với Daniel. Chắc chắn không phù hợp.
Hai người tựa hai thái cực đối ngược, một bên êm đềm như nước, một bên điên cuồng tựa lửa.
Hai người họ nói với nhau thứ gì đó rất lâu.
Đến khi tiếng xe thể thao lao vút đi trong đêm tối.
Bóng lưng Jisung cô độc đứng một mình nhìn theo, cực kì ảo não.
- Anh ổn không?
Jisung thất thểu bước vào. Jihoon lập tức nhường ghế.
Anh thả người xuống sô pha, âm thanh mệt nhoài, chán nãn.
Jisung ngửa cổ lên ghế, mắt nhắm lại, thở dài một hơi, không nói.
- Em lấy nước cho anh uống nhé?
Jisung lắc đầu.
Có những lúc người ta dẫu không muốn, vẫn cứ phải trải qua những thời khắc như thế.
Dẫu tản đá đè vào lòng có nặng đến đâu vẫn khăng khăng cố chấp ôm lấy, nhất nhất chịu đựng một mình, ngay cả mở miệng tâm sự cũng cảm thấy không còn hơi sức.
———
Một tuần liền sau đó Jisung đóng cửa tiệm coffee, anh ta chẳng đi đâu cả, đơn thuần là không muốn mở tiệm.
Jisung bảo sức khoẻ anh ta không tốt, cần nghỉ ngơi. Jihoon biết rõ thật ra anh đang có vướng mắc trong lòng.
Cũng không trách được, tình cảm vốn chính là điểm yếu mềm có sức tàn phá mạnh mẽ nhất, cậu lại không biết an ủi từ đâu, đành chờ đợi đến khi Jisung mở lời trước.
Hôm nay Jihoon lại tới thăm Woojin, hơn nữa còn mang đến rất nhiều thức ăn.
- Anh Jihoon đến rồi ạ? May quá... em chuẩn bị phải đi học rồi nhưng Anh Woojin cứ chẳng chịu cho đi.
Yerim cười tươi roi rói nhìn ra phía cửa, nơi Jihoon vừa mới ló đầu vào.
Lại nói một chút về gia đình Woojin. Việc cậu ta đang điều trị bệnh chỉ có Yerim và ba cậu ta hay biết. Mẹ Woojin sớm đã suy sụp tinh thần, luôn nghĩ rằng cậu đã chết trong tai nạn năm ấy.
Sở dĩ mọi người giấu bà, đơn thuần vì vốn dĩ họ còn không chắc chắn được là Woojin sẽ có chuyển biến tốt hay không.
Thay vì ngày ngày nhìn cậu con trai mình yêu thương sống khổ sở như vậy, chi bằng để bà đau đớn một lần.
Đó cũng là mong muốn mà Woojin đã bắt buộc ba và Yerim phải làm như vậy.
Vừa thấy bóng dáng Jihoon, Woojin cuối cùng cũng chịu buông tay Yerim ra, vẫy vẫy như một đứa trẻ.
- Hôm sau gặp rồi nói chuyện tiếp nha anh, em trễ học rồi.
Yerim nói rồi cúi đầu chào Jihoon, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Con bé ngoài giờ học thì luôn túc trực ở đây để theo dõi tình hình sức khoẻ của Woojin, con bé rất thương Woojin, nó cũng rất mạnh mẽ.
Jihoon ngồi khoanh chân trên ghế, chậm chạp gọt táo cho Woojin.
- Sắp đến ngày đính hôn của Daehwi chưa?
Jihoon vừa mới giật thót cả người, xém chút nữa là tự cắt vào tay mình.
Cậu phải nhìn về phía Woojin và sắc mặt của cậu ta mới dám chắc rằng cậu ta thật sự không còn nhớ gì về những chuyện xưa cũ nữa.
Thật vậy, Woojin vẫn cứ thờ ơ ghi chép mà không nhận ra thái độ kì lạ nào của Jihoon. Có lẽ do những thứ Guan Lin nói hôm trước, có lẽ đấy chỉ là một đoạn ghi chép cậu ta bâng quơ hỏi lại mà thôi.
Woojin không nói gì nữa, Jihoon cũng im lặng, sau đó lãng sang một câu chuyện khác, cứ thế mà âm thầm bỏ qua vấn đề Woojin đề cập một cách nhẹ nhàng.
———
Tại một quán bar lớn.
Ánh đèn chớp tắt, xoay từng vòng xanh, đỏ quét lên những cơ thể đang nhảy múa điên cuồng.
Tiếng nhạc chát chúa đập vào tai đau nhức. Mùi bia, rượu, thuốc lá trộn lẫn nồng nặc.
Ở một góc bàn, cậu con trai cao gầy mặc nguyên bộ đồ đen thùi chăm chú nhìn dãy số điện thoại trên màn hình, mắt lờ đờ, mệt mõi.
Bao lần muốn chạm tay vào nút gọi, nhưng rồi sau đó lại thôi.
- Ai da, oppa à... đến đây chơi sao không gọi em?
Guan Lin theo phản xạ ngước lên nhìn.
Trong tích tắc, chau mày khó chịu, cậu thấy đầu mình đau như búa bổ, càng lúc càng quay cuồng.
- Này.... này anh ơi...
Guan Lin chỉ còn nghe thấy tiếng nữ nhân gọi í ới, mùi nước hoa nồng nặc mỗi lúc một gần, bờ vai gầy gò, mềm mịn dìu cậu loạng choạng bước đi.
———
Quá nửa đêm, Jihoon duỗi lưng, xoay cổ tay, ra chiều mệt mõi.
Cậu nhìn mông lung vào không trung, chẳng chút hứng thú, chậm chạp thả lưng vào ghế tựa, xoay xoay vài vòng, dụi mắt một hồi rồi gập laptop lại, đẩy sang một bên.
Đồ án đã làm xong, chỉ cần chỉnh sửa chút nữa thì có thể gửi đi được rồi.
Thẫn thờ cầm điện thoại ngồi lướt twitter, không gian tĩnh mịch, lạnh lẽo. Jihoon bỗng giật nảy mình...
Chuông điện thoại reo vang, màn hình chạy dài một số điện thoại lạ hoắc.
Cậu ôm tim, nghi hoặc bấm nghe.
Thanh âm truyền đến chỉ là những tiếng thở nhè nhẹ. Để ý kỹ còn có thể nghe ra tiếng sóng biển rì rào, xao động.
- Alô, ai đó?
Jihoon nuốt nước miếng đánh ực, hồi hộp chờ đợi.
Sự im lặng vẫn bao trùm đêm đen ngoài kia.
Jihoon chau mày khó hiểu khi nhìn thanh thời gian đã chạy quá 15 phút những vẫn không chút hồi đáp trả về.
Cậu toan gác máy thì một giọng nam ấm áp, trầm khàn quen thuộc truyền đến. Ngay tức thì khiến tay chân Jihoon tê cứng.
- Đến đây đi Jihoon.
Cả hai đều ngưng thở trong phút chốc.
- Guan Lin? Khuya thế này cậu còn gọi cho tôi làm gì?
Tiếng cười nhẹ hều khều vào lòng Jihoon ngứa ngáy.
Cuộc gọi đã kết thúc rất lâu rồi. Jihoon leo lên giường đắp chăn từ một tiếng trước vẫn không cách nào chợp mắt nổi.
Gió thôi vù vù, ánh đèn lay lắt rọi xuống mặt đường ẩm ướt.
Jihoon đừng tồng ngồng ở địa chỉ mà Guan Lin đọc trong cuộc gọi trước đó.
Cậu muốn đánh cho mình mấy cái, toan quay đầu đi thì một bóng dáng cao gầy quen thuộc mở cửa ô tô đậu gần đấy bước xuống, tiến lại.
Mùi nước hoa tan trong gió, thân thuộc đến không ngờ.
Quả nhiên là Guan Lin.
Chiếc xe lao vút đi trong đêm.
Trong xe, một cô gái trẻ mặc váy đỏ ôm siết, trễ nải khiêu khích.
Jihoon vừa vô thức nhếch môi một cái.
Khung cảnh này cậu đâu phải mới nhìn thấy một lần, cũng không cần quá ngạc nhiên.
Guan Lin đã ở ngay đối điện Jihoon.
Mùi hương quen thuộc quyện cùng mùi nước hoa rất đậm.... có lẽ của cô gái vừa rồi truyền vào mũi Jihoon rõ mồm một.
Cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng.
Cả hai im lặng đứng nhìn nhau rất lâu.
Guan Lin đứng ngược sáng, thở một làn hơi trắng xoá vào không trung, chẳng biểu lộ chút cảm xúc.
Jihoon trầm tư hoài niệm ngày trước, dư vị mãnh liệt khi cậu còn ở bên cạnh hắn ta... Và tự ngạc nhiên rằng tại sao ngày ấy lại có thể dễ dàng rung động đến như thế.
Có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ từng chế diễu, ức hiếp chính mình.
Có thể vì một cái ôm vội vã của hắn trước cửa phòng, lại có thể bắt đầu chuỗi nhớ thương điên cuồng, da diết.
Bây giờ...
Cậu và Guan Lin đứng ở nơi này, hai kẻ từng thề ước mãi mãi bên cạnh, từng có với nhau bao nhiêu kỷ niệm... lại như chẳng hề có chút dính líu gì đến cuộc sống của nhau.
Ai dám vỗ ngực, lớn tiếng mà nói rằng không hối tiếc?
Tiếng sóng rì rào đằng xa từng chút cào vào những uẩn khúc trong lòng.
Tiếng Jihoon đều đều tan vào hư ảo, không phải trách móc, càng không phải giận hờn. Có chăng chỉ là vạch rõ lại giới hạn sau cùng mà cả hai không nên bước tới.
- Tôi không hiểu cậu nghĩ gì. Đùng một cái biến mất không chút dấu tích, không lời từ biệt. Nói đi du học liền đi. Ngay cả việc cậu đã rời khỏi... bản thân tôi còn phải thông qua người khác để biết được. Vậy bây giờ tình cờ gặp lại, cậu còn cố sức lãng vãng trước mặt tôi với mục đích để làm gì?
Guan Lin đối diện Jihoon, trong bóng tối mờ nhoè, cười đến đáng ghét.
- Chúng ta không phải người một nhà sao? Hà cớ gì nói lời cay nghiệt với nhau như thế?
Jihoon ho khan hai tiếng, những tưởng mình đang nghe một kẻ xa lạ thuyết giáo cuộc đời.
Cả hai chẳng phải quá rõ về những ngày đầu gặp gỡ hắn ta đã đối với cậu thế nào hay sao?
Nếu bây giờ tính là người nhà... Vậy có phải ý hắn là cậu có nhiệm vụ đến đây để đưa hắn cùng về?
Càng nghĩ lại càng thấy nực cười.
Jihoon chậm chạp đay nghiến:
- Người nhà? Tôi với cậu từ đầu đã không cùng một nhà, cậu từng coi tôi như người một nhà chăng?
Mặt Guan Lin không biến sắc, cậu ta vốn dĩ vẫn luôn lạnh lùng, khó hiểu như thế ngay từ lần đầu chạm mặt, chỉ có vài người tự ý đa tình, cho rằng bản thân phút chốc đã thành kẻ quan trọng trong lòng hắn.
- Anh ghét tôi sao?
Giọng Guan Lin trầm khàn phát ra, mơ hồ văng vẳng bên tai.
Jihoon thoáng bối rối một chút rồi gật đầu.
Cậu cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình, rằng tại sao sau những gì đã xảy ra, chính cậu vẫn còn do dự trước con người ấy?
Tiếng Guan Lin đã chùng đi một bậc, gió thổi vù qua khiến làn tóc nâu của Jihoon rối bù trong gió.
- Nếu đã ghét tôi rồi, sao anh vẫn đến?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com