29. Sự lựa chọn của chúng ta
Có người từng nói, thói quen là thứ đáng sợ còn hơn cả cảm xúc bản thân, ai đấy có thể bước vô định trên con phố mà chính họ còn không biết mình cần đi về đâu sau đó, đợi cơm một kẻ chẳng trở lại bao giờ, hay gọi biệt danh người hoá xa xôi từ lâu lắm.
Tôi trong chúng ta, và cả người bạn chờ trong hàng tá kẻ xô bồ trên phố, từng mệt nhoài lần nào vì thói quen khó bỏ chưa?
Yêu hay ghét, thương hay hận, cách nhau bằng một lần liếc nhìn thôi, có người bảo kẻ bạn đang quen không tốt, nhưng vị trí bạn nhìn họ lại thấy không một ai có thể sánh ngang, có người nói ai đó ngây thơ, yếu lòng, uỷ mị nhưng có người lại không cho đó là sự thật bên trong.
Cho nên, cùng một thực thể tồn tại, hàng trăm lời dị nghị, hàng ngàn góc độ để nhìn vào, dáng hình quen thuộc có thể bỗng chốc biến thành lạ lẫm, lòng tin từng đặt đó phút chốc bị hất đi, ngay cả bản thân ta cũng sẽ có một lúc nào đó thấy chiếc bóng của chính mình thật kỳ quặc làm sao khi đổ nghiêng trên phố.
Mây trời mùa thu ngưng lại đợi nhau, đợi cho trái tim Guan Lin rơi xuống sõng soài, vô lực, khi thứ cậu đã tin, đã dằn vặt chính mình đang nát bấy sau mỗi bước chân Seongwoo giẫm xuống để rời đi, rời khỏi chiếc bàn trong góc quán coffee vắng lặng.
Tại sao vòng tròn không có điểm dừng thế nhỉ?
Là do chúng ta chạy dài trong đó mãi sao?
Tinh tú đã từng đẹp qua ánh nhìn sau tấm kính của các nhà thiên văn học, thế mà nó khác hoàn toàn loại thiên thạch nham nhở ở tin tức thời sự trong vụ va chạm sắp xảy ra, giống như Jihoon, vẫn là tinh tú trong mắt Guan Lin cho đến ngày chệch khỏi quỹ đạo vì hàng ngàn lý do cố giấu.
Cửa kính ô tô khép chặt, lòng Guan Lin rối như tơ vò, mùi coffee vương nơi đầu lưỡi, đắng xé tâm cang, chát thấu ruột gan, thế nhưng sâu thẳm chút ngọt ngào lại dấy lên đầy buồn khổ, hoá ra chúng ta vẫn còn yêu nhau nhiều như thế, hoá ra cậu và người ấy vẫn trong phạm vi có thể gọi "chúng ta".
Guan Lin nhớ từng tiếng cười ngặt nghẽo rợn người trong cơn ác mộng, nhớ vị thuốc gay gắt xộc thẳng khi mới nuốt vào, nhớ cách bản thân khó nhọc để đi vào giấc ngủ, nhớ quãng thời gian dài đằng đẵng xa nhau.
Bức thư trong tay nhàu lại thành một nhúm, Guan Lin muốn nghiền nát mình sau mỗi đợt bánh xe chạy trên con đường rộng lớn, thênh thang.
Tại sao ngày ấy cậu gọi Jihoon là tên ngốc nhỉ? Trong khi cậu mới là kẻ gàn dở, cuồng ngông? Cậu kéo người kia xuống vùng tội lỗi, và rồi thoát ra đổ vấy mọi nghi ngờ...
Cố quên?
Bằng cách nào đây nhỉ?
Khi kẻ trên phố đôi khi trông thật giống nhau, mà chỉ cần nhìn thấy một dáng người tương tự, ngay cả chuyện quay lưng đi, cậu cũng chưa làm được bao giờ?
Chiếc Taxi phanh gấp ở khúc cua rồi chuyển hướng, nó không hề chạy về toà nhà của Cube.
Tài xế đạp chân ga theo yêu cầu của khách, ngờ ngợ bởi cậu ta quá giống người nào đó rất nổi tiếng hiện nay.
.
.
.
Cánh cổng bệnh viện bị bỏ lại phía sau, Guan Lin kéo khẩu trang lên che kín mặt, cậu bước về phía trước nhưng bên trong lại gào thét muốn chạy nhanh.
Thà rằng cứ hãy sống khoẻ mạnh và ruồng bỏ cậu đi, chứ đừng hoá thành một người gầy gò sau lớp áo màu xanh nhạt.
Suốt thời gian biến mất, rốt cuộc tại sao anh lại trốn ở nơi này?
Càng đến gần hơn khu chữa trị mà Seongwoo nói, chân Guan Lin càng run dữ dội nhiều lên, hình ảnh mà Jihoon gần như đổ gục trên sân khấu ngày 11 người đứng chung hôm ấy, hình ảnh nụ cười bất lực của người kia, cách Jihoon gần như tan mất trong ánh nắng nhạt màu ngày Jisung đám cưới, hay cách cậu ta rời đi vội vã trước khi bất kỳ ai kịp giữ lấy một lần.
Giác quan bị sự ngỡ ngàng làm tê liệt, hình bóng thân thuộc đó lướt ngang qua, và Guan Lin không biết mình bằng cách nào để đuổi theo mà không ôm chầm lấy dáng hình mình mong nhớ.
Tìm thấy anh rồi, thời khắc lạc mất anh...
Khuôn viên bệnh viện rộng lớn, mát mẻ, không mấy người tản bộ sau một cơn mưa, mặt thềm trơn trượt và bóng nước, đôi dép Jihoon thận trọng bám vào đó theo từng bước chân chậm chạp, ngả nghiêng.
Anh đi đâu vậy Jihoon? Giữa bầu trời lạnh giá? Anh đã đi xa đến mức nào trong lời nói dối của chính anh?
Guan Lin bước theo Jihoon, đến từng bụi hoa không tên, không tuổi, đến từng tán cây to lớn dọc khắp lối đi, cậu cứ đi theo người kia mãi, đi cho đến khi họ ngưng lại ở đằng kia.
Guan Lin nghiêng đầu, nước bám vào ống quần, thấm qua lớp vải, chạm sự lạnh lẽo vào mỗi thớ cơ.
Nơi này có màn hình TV lớn thế sao? Chẳng phải phòng bệnh tiện theo dõi hơn là băng qua một đoạn đường dài thế? Jihoon từ khi nào lại thích đến chổ đông đúc, ồn ã như giờ?
Gió ngưng thổi, đôi vai còm cõi co lại.
Guan Lin vô thức ngước nhìn theo.
Bài hát đó...
Đoạn MV chiếu trên màn hình lớn kia...
Là bài trong album của JGTS.
Bản thân như rơi tự do từ một toà cao ốc, sự trống rỗng bất lực này, cậu phải làm sao?
Người kia không giống như cậu khi xem đoạn quảng cáo của mình, người kia không rủa xả, không buồn phiền dù một chút, cậu ta cười khi đâu đó có tiếng ngợi khen, có lời trầm trồ thán phục, trong tầm mắt đau đáu nhìn đến, Jihoon của ngày cũ vẫn vẹn nguyên, vẫn khiến cậu nghẹn ngào chẳng thể nào đối diện.
Tại sao thế Guan Lin? Tại sao cậu chệch đi quỹ độ nhìn cậu ta chỉ vì chính bản thân mình cơ chứ?
Gió thổi.
Mây bay.
Bầu trời thoáng đãng.
Jihoon rời khỏi đó, rời khỏi tầm mắt sau khi Guan Lin theo sát để biết rằng cậu ta không trốn chạy khỏi mình.
Phải nói gì khi đối diện nhau?
Sẽ làm sao khi Jihoon từ chối nhìn dù chỉ là một chút?
Hàng ngàn câu hỏi bủa vây, hàng tá lần dằn xé, cả điều đáng bận tâm nhất giờ này cũng chỉ là thứ yếu cả thôi, vốn Guan Lin đã đưa tang cho chính mình trong đó.
Jihoon lựa chọn cậu trong phạm vi mình có thể, nhưng Guan Lin giờ này chỉ muốn chọn "chúng ta".
- Guan Lin à, hãy đến để gặp Jihoon trước khi quá muộn đi em.
Seongwoo nhấp coffee, ném ánh nhìn qua cửa sổ, có lẽ đó là lần thất hứa làm cậu nhẹ nhõm nhất trần gian.
Jihoon đã từ chối đợt trị liệu vì khả năng thành công quá thấp, cậu ta muốn sống như thế cho đến khi chìm vào giấc ngủ thiên thu.
Thứ tình cảm Seongwoo dành cho Jihoon không phải ít, nhưng cậu không biết rằng đó có còn gọi là yêu? Cậu ước mình nghĩ cho cảm giác của những người trong cuộc sâu thêm một chút, cậu ước mình khước từ những lời nhờ vả của Jihoon, cậu ước mình không hùa theo sự lựa chọn điên rồ mà người kia vạch sẵng.
Trong cuộc trốn chạy này, cậu vậy mà lại làm nó rắc rối nhiều thêm.
Guan Lin trầm ngâm khi nghe về việc Jihoon đã gạt mình ngoạn mục ra sao sau ngần ấy thời gian chung sống, lời dối gạt khác hoàn toàn những thứ bày ra, cậu nhìn cốc coffee nguội ngắt, không nhìn được đến đáy cốc nhưng vẫn cứ chằm chằm.
Bản thân che đi căn bệnh dần trầm trọng, chính sự nuôi thuần trong thuốc lại hại chết tình cảm cả hai.
Làm gì có khách sạn nào đồng ý việc tiết lộ người nổi tiếng vừa đặt phòng trong đó? Làm sao có chuyện cậu không lên tin tức vào sáng hôm sau? Làm gì có chuyện tiếng ái ân lọt qua khỏi cánh cửa phòng to lớn? Làm gì có chuyện phần mềm định vị nào cài trong máy Jihoon?
- Jihoon, em đến rồi.
Giọng nói thân quen không thốt ra tròn vẹn, Guan Lin đứng lặng nơi góc cửa, chiếc nhẫn Jihoon vứt đi ngày ấy nằm yên trong bàn tay của cậu ta, bọn họ lúc đó không ai hẹn ai, lại vô tình bắt đầu trò chơi lừa gạt, kẻ nắm kịp thời kỷ vật rời khỏi nhưng không chịu nói ra, người kiếm tìm sau cùng âu cũng chỉ là tên ngốc cố sức vì một thứ không tồn tại.
Trái tim Jihoon hối hả sau những ngày tháng dài chỉ đập để bơm máu đi đến từng tế bào đau nhức, thanh xuân của cậu đứng đó, mím chặt môi nhìn cơ thể cậu tàn úa đến không ngờ.
Seongwoo rốt cuộc lựa chọn trở thành người thất hứa, Jihoon biết rõ điều ấy là lý do duy nhất mang Guan Lin của cậu đến đây.
Tình yêu luôn là thứ kỳ quặc nhất trần gian, ngỡ quên sạch nhau rồi, thế nhưng bản thân luôn vì người kia mà hướng đến.
Nắng không còn rọi ở bất cứ đâu, gió thu khô khốc va đập vào cánh cửa, tiếng sột soạt, lách cách của những chiếc xe đẩy xa dần, mùi sát trùng nồng đến buồn nôn hoàn toàn tiêu biến thời khắc mà Guan Lin tiến dần về phía cậu, hương dầu gội của cậu ta, ánh mắt xót xa, muộn phiền không bỏ sót bất cứ thứ gì trên cơ thể dần xanh tái.
Cậu ta vươn tới, nắm lấy bàn tay chỉ còn lại lớp da cùng những đường gân chằn chịt, chậm như thể bản thân đã từng khiến chúng đứt ra.
Jihoon thấy vai Guan Lin rung lên bần bật, thấy từng giọt nóng hổi nhỏ xuống, thấm ướt tấm chăn, hình ảnh này chính là nỗi sợ hãi lớn nhất mà cậu muốn mình trốn chạy.
Chậu xương rồng trên bậu cửa sổ từng tươi đến thế ư? Chúng sẽ ra hoa vào ngày nào đó chứ? Khi cậu nằm xuống, phủ đi chính mình trong lớp bụi đất tanh nồng, Guan Lin nhìn nó rồi lại khóc thêm lần nữa?
Nặng nề đảo mắt quanh căn phòng lạnh lẽo, Jihoon ngước lên trần nhà, cố ngăn sự yếu mềm này đánh gục bản thân.
Guan Lin, em biết rồi? Tìm thấy anh trong trò đuổi bắt anh ngỡ mình sắp thắng...
Máu chạy rần qua nơi Guan Lin chạm vào thận trọng, đoạn ký ức đầy rẫy ngọt ngào cùng đắng chát ùa về không kiểm soát cả hai.
Tiếng thở dài bất lực khẽ tràn qua khoé môi, mối nhân duyên này rồi sẽ đi đến đâu đây nhỉ?
Jihoon buông bỏ sự cố chấp cuối cùng mà mình từng níu trước khi rải một nụ hôn lên đỉnh đầu người đối diện.
Guan Lin, dù cho em là người nắm tay trước, nhưng anh mới là kẻ không thể buông ra...
———
Hi Guys,
Tui ngoi lên rồi đây, nội dung thư và vấn đề bệnh của Guan Lin tác động thế nào trong việc gây ra hiểu lầm của cả hai tui sẽ làm rõ ở chap sau nữa chứ không phải bị bỏ qua đâu nhé.
Bắn tim :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com