Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13


" Vị tiên sinh đây là ? "

Mộ Dung kéo con gái đến bên người mình, khẽ cười dò hỏi.
Nhìn dáng dấp này chắc là công tử ăn chơi đây. Sao Tiểu Đồng lại đứng chung với người thế này nhỉ?
Tiểu Đồng nép vào người ma ma, bé đã tìm được ma ma rồi không cần sợ cái chú kì lạ này nữa.
Như được uống thêm thuốc an thần, Tiểu Đồng còn có gan làm cái mặt quỷ trêu chọc Lục Nghị, hứng khởi nhìn sắc mặt chú kia cứng đơ lại, còn biểu hiện ra sự lúng túng. Trái tim bé nhỏ trong ngực vì hưng phấn mà nẩy lên " bùm bụp ", nhóc con chơi đến vui vẻ quá chừng.
Nhưng đáng thương cho Tiểu Đồng còn chưa kịp hí hững bao lâu, má phúng phính đã bị ma ma nhéo nhẹ một cái, ngước mắt nhìn thấy sự trách cứ trong mắt Mộ Dung. Mộ Dung trong lòng thầm dở khóc dở cười, nhóc con này còn có tâm tình đi trêu chọc người ta, người làm ma ma như cô ban nãy còn hãi hùng một phen đây này.
Tiểu Đồng hờn dỗi cúi đầu hậm hực, không thèm liếc nhìn chú kì lạ kia nữa. Trong lòng thì thầm oán hận:
Đáng ghét, hại bé bị ma ma quở trách rồi.

" À....không có gì. Tôi vừa lúc đi ngang qua thấy cô bé này đứng một mình.
Nghĩ bé bị lạc nên tôi tới hỏi thăm chút thôi. "

Lục Nghị quẩn bách cười khan nhìn hai mẹ con trước mắt đang có ý đề phòng cậu.
Thầm than bản thân làm việc tốt không được báo đáp mà, Lục Nghị lại lần nữa sâu sắc cảm nhận mị lực của cậu đứng trước hai mẹ con " thần kinh thô " này, thật không có đất dụng võ mà. Vẫn là tên Viễn đáng ghét kia làm hại, nếu không vì tên kia, cậu cần gì phải làm cái việc hạ thấp thân phận như theo dõi người ta thế này.
Đúng là chọn nhầm bằng hữu mà.

" Ra là vậy..... thật sự cám ơn anh rồi!
Ban nãy là tôi vô ý quá không chú ý con bé bị chen lấn lạc mất.
Rất cám ơn anh! "

Mộ Dung nghe được là người ta có ý tốt lo con mình bị lạc, lại thêm cái trò trêu chọc người ta ban nãy của Tiểu Đồng. Mộ Dung cảm thấy ngại vô cùng, cũng rất chân thành cúi người cảm ơn anh ta.

" Ách...cô không cần khách sáo như vậy, người một nhà....ách....haha..xin lỗi tôi nói nhầm.
Ý tôi là gặp việc thế này, ai cũng sẽ hành động như vậy tôi. Cô đừng để trong lòng. "

Lục Nghị hớ miệng nói ra lời không nên nói, nhìn dáng vẻ đầy nghi hoặc của hai mẹ con Mộ Dung nhìn chằm chằm mình. Lục Nghị vội cười ngượng ngùng lấp liếm đi. Chết dở cái miệng này....xém chút lộ ra hết rồi.

Trò chuyện câu được câu không vài lời, cuối cùng Lục Nghị cũng tạm biệt hai mẹ con Mộ Dung, nhìn theo họ chuẩn bị đi tính tiền.
Cậu hỏi tên thuộc hạ vừa bước lại gần.

" Rất mất mặt ? "

" .....Không có..."

" Nói thật đi! "

" Ách.....không phải rất mất mặt..."

Nghe được đáp án bản thân vừa lòng, vừa định nói một chữ " Tốt ". Ai nhè, lời còn chưa ra khỏi miệng thì bị tên thuộc hạ kia một lời đanh thép đập thẳng vào mặt, làm hắn đầu óc chợt vang lên tiếng " ong ong ", một búm máu sắp phun ra bị hắn cố gắng đè nén cắn răng nuốt trở về.

" Là vô cùng mất mặt mới đúng! "

Cả đám thuộc hạ đều đồng thời gật gật đầu tỏ ý đồng quan điểm.
Lục Nghị tức tối tặng mỗi người một cái đập ngay ót đau điếng người. Đấy dưỡng thuộc hạ nữa đi, dưỡng ra cái lũ không biết trời cao đất rộng, không biết cái gì là " nịnh nọt " lão đại.
Các người thành thật như thế làm gì hả???

Chợt sau lưng Lục Nghị vang lên một giọng nữ dễ nghe, xen lẫn chút ngọt ngào cùng nũng nịu.

" Anh Nghị, anh ở đây làm cái gì thế? "

Vai trái bị vỗ một cái, Lục Nghị sau khi nghe xong lời kia thì thầm than một tiếng " Không tốt " trong lòng.
Vội điều chỉnh lại sắc mặt tươi cười nhìn ra sau lưng.

" Nhiên, trùng hợp vậy. Đại tiểu thư như em cũng chịu đi siêu thị à?
Hiếm có nha! "

Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, gương mặt trang điểm tinh xảo, kiểu tóc cùng váy áo đều là kiểu dáng thời trang mới nhất hiện nay. Quả nhiên là em họ của cậu, An Nhiên. An đại tiểu thư từ nhỏ nhận đủ yêu thương cùng cưng chiều lớn lên.
Lục nghị thầm so sánh giữa Mộ Dung mộc mạc bình dị ban nãy và em họ nhà mình.
Vẫn là em họ mình xinh đẹp bắt mắt hơn nhiều. Tên Viễn kia mới không ngốc đến nỗi không biết chọn bên nào đi.

" Anh nói thế là ý gì?
Châm chọc em đấy à, coi chừng em mách với cô là anh khi dễ em. "

An Nhiên cười ranh mãnh chống nạnh hất cằm nhìn ông anh họ mình. Aizzz....vẫn là cái bộ dáng công tử bại gia tử thế này, hèn chi lần nào mình đến chơi nhà cô, đều nghe cô ca thán anh họ thế này không tốt, thế kia không được. Nghe đến cô tai cũng sắp mọc kén một phần thì dở khóc dở cười, một phần thì thầm than hèn gì lần nào nghe nhắc phải về nhà cũ, thì y như rằng bản mặt anh họ lại là cái vẻ khổ không nói nổi.

" Em.....cô nãi nãi ơi....em tha cho anh đi.
Lần nào về nhà cũng bị mẹ ca thán đến đầu anh sắp nứt cả ra.
Em đừng châm thêm dầu hại anh nữa.
Hay em muốn thấy anh bỏ nhà trốn đi, đầu nhập quân đoàn vô gia cư đây hả? "

Lục Nghị thật muốn đem cô em họ này lên bàn thờ để bái luôn rồi. Cậu không sợ trời không sợ đất. Duy độc sợ cái miệng hay than vãn, lãi nhãi của mẫu thân đại nhân thôi.
Cậu đã sống chẳng an nhàn mấy rồi, hết bị thúc lấy vợ, thì mau mau đem bạn gái về, rồi lại quản đến đầu tóc ăn mặc của cậu.
Mấy thứ này cũng sắp làm cậu bị phiền chết rồi, cô em này chớ thêm việc cho cậu nữa.

" Hừ! Xem biểu hiện của anh thế nào đã....
Ban nãy đi ngang qua đây, thấy chiếc xe của anh đậu gần cửa siêu thị, em tò mò nên vào nhìn thử thôi. Quả nhiên thấy anh. " An Nhiên bộ dáng giả vờ lưu manh nhưng vẫn toát nên vẻ quý phái của một cô tiểu thư nhà giàu.

" Rồi...rồi. Em muốn gì thì nói đi.
Lại nhìn trúng túi xách hay giày của hãng nào nữa đây. "

Lục Nghị bất lực giơ tay chào thua, vô lực hỏi An Nhiên. Nhóc con này cứ cách dăm ba bữa lại đến " luộc " cậu một lần. Không hiểu nó là đang thương cho túi tiền của tên bạn trai nào đó, hay do không biết trong túi tên nhóc xấu xa kia có bao nhiêu tiền là tiền nữa. Sao cứ nhè người anh họ nghèo khổ là cậu đây mà bòn rút cơ chứ!!!
Nếu sau này bạn gái cậu cũng thế này, cậu tin chắc bản thân rất nhanh sẽ bị mấy nữ nhân này rút khô rút sạch, phải đi làm ăn mày mất thôi.

" Em không cần mấy cái này.
Em chỉ muốn hỏi anh, dạo này anh có gặp Thiên không?
Anh ấy rất bận à, dạo này cứ như là đang tránh mặt em ấy.
Anh khai ra mau! Có phải anh ấy có cô gái khác không? "

An Nhiên từng bước áp sát lại gần Lục Nghị, ánh mắt léo lên tia tìm tòi.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy, bình thường Viễn Thiên cũng hay bận rộn.
Lắm lúc có kế hoạch lớn, có khi cả tháng cũng chẳng có thời gian bồi cô chơi đùa.
Yêu phải một người cuồng công việc, cô đã có chuẩn bị sẳn tâm lý rồi.
Nhưng lần này rất lạ, rõ ràng không nghe anh đang theo một hạng mục quan trọng nào. Cô gọi điện thoại tìm cũng chỉ đối phó đôi ba câu thì cúp máy.
Thật sự rất kì lạ, khi xưa dù là lúc bận nhất Viễn Thiên vẫn sẽ nghe điện thoại của cô, cùng cô nói chuyện phiếm một chút. Giờ lại......cô sao có thể không nghĩ tới phương diện kia đâu.

" A....."

Lục Nghị có chút chột dạ, vẻ mặt hơi cương cứng.
Ánh mắt thì bất giác lia tới chỗ tính tiền, nhìn thấy hai mẹ con Mộ Dung vừa thanh toán xong đang xách túi ra cửa.

" Anh nhìn gì đó....."

An Nhiên nhìn theo phương hướng ánh mắt Lục Nghị.
Nhưng rất nhanh bị hai tay Lục Nghị nắm má quay đầu cô trở về.

" Anh làm cái gì vậy! "

An Nhiên tức tối phẩy lui hai tay của Lục Nghị trên má mình. Bộ dáng ra vẻ ghét bỏ vô cùng, hai mắt trừng lớn lườm nguýt anh họ xấu xa, lớn rồi mà sao không chừa cái tật nhéo má con gái người ta thế này.

" Haha.....có làm gì đâu. Đùa em chút thôi mà! "

Lục Nghị vội lã chã cười khan. Thật hù chết cậu, không hiểu sao trong thâm tâm cậu không muốn để em họ gặp mặt hai mẹ con Mộ Dung
Không phải chỉ vì muốn tốt cho An Nhiên, cậu còn có một cảm giác rất kì lạ trong lòng.
Không muốn hau mẹ con đáng thương kia lại chịu tổn thương. Bản tính con nhóc An Nhiên này cậu rõ hơn ai hết, tuyết đối không phải hiền lành vô hại như vẻ ngoài nó biểu hiện.

Trong lúc Lục Nghị có điều đắn đo suy ngẫm, thì An Nhiên cũng đang chìm trong một nỗi bất ngờ đến bất an cùng sợ sệt.
Cô ban nãy không có nhìn lầm, dù chỉ nhìn thoáng qua nửa gương mặt. Nhưng cô nhận ra người đó chính là Mộ Dung.

Sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Không phải sau khi tốt nghiệp cô ta nên về quê sinh hoạt hay sao?
Còn có cô bé bên người cô ta nữa. Là con của cô ta với người chồng hiện tại sao? Hay là....
Đứa bé tầm ba bốn tuổi.....là trong khoảng thời gian đó.
Không lẽ con bé chính là con của Viễn Thiên!? Vừa nghĩ tới đó An Nhiên đã vội vàng phản bác, không....không thể nào đâu. Tuyệt đối không thể nào đâu.
Thứ gì mà An Nhiên cô nhìn trúng, chưa bao giờ để vụt qua bao giờ, càng không thể để cái thứ gọi là " sơ xuất " xảy ra.

Ánh mắt An Nhiên lóe lên một tia ngoan độc.

__còn__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com