10 - căn nhà
Yayoi bắt tôi chết dí một chỗ để nghe cậu ta nói một đống văn kiện gì đó, mà đã là "gì đó" thì hẳn là thứ không đáng để tai tôi nghe. Tôi thỉnh thoảng nói vài ba câu để khơi lên cái sự tức giận của cậu, nó có vẻ rất thành công, Yayoi đã ném việc vào góc nào đó cậu chưa uốn lưỡi rồi chửi tôi một trận lên bờ xuống ruộng đến cả cặp sừng tôn nghiêm của tôi cũng không có gan nhấc lên vênh mặt.
Cậu muốn vặn cổ tôi lôi về tòa ngân hàng trung ương tại ma giới, nhưng đảm bảo cậu sẽ hối hận nếu cậu có gan làm vậy. Tôi thành thật, nó không phải kiểu nửa sự thật đâu, đôi khi lại điêu ngoa thành ra một câu chuyện mới. Tôi cần phải về lại nơi đấy, có một chút việc trong đó không thể kể đến mấy tin đồn do chính cậu trai này loan tin.
Suy nghĩ đê mạt khiến tôi run rẩy, tôi vui sướng muốn lột trần một thân xác còn xanh của cậu để tỏ lòng biết ơn thật cuồng nhiệt và đầy thú tính.
Yayoi kết thúc câu chuyện ngu ngốc khi đã hết lời hết cái để chửi. Một chân chống trên đệm, tôi đặt khủy tay nằm và tì cằm lên mu bàn tay, trêu ngươi cậu bằng nét cười đùa bỡn nỗi lòng ngây thơ của kẻ cuồng công việc.
"Ngươi nghĩ sao nếu chúng ta cùng đụng chạm thể xác lúc này?"
Đề nghị của tôi khiến cậu mất chút lâu mới định hình, hơi muộn phiền vì tôi lại là người mở lời đầu tiên.
"Yayoi, ngươi... có... biết...?"
"Ngài... muốn..."
"Không, chỉ là trêu ngươi thôi. Vẻ mặt ngươi tệ quá."
Cậu trai dễ mến quay mặt đi, rên rỉ tức điên, muốn lôi hết những gì có thể ra chửi tôi. Lòng tôi rộ nở giữa ngày mưa ảo sầu, bật cười ngả nghiêng rồi đứng dậy đến vỗ vai cậu, tôi nói cậu một điều, trinh nữ ayakashi thật ngọt ngào.
Xem nét ửng hồng đánh phấn trên khuôn mặt cậu khiến lòng tôi sục sôi những mơn man chưa dứt buổi tình ướt đẫm chăn đêm. Yayoi tuyệt lắm, nhưng vẫn chưa chạm được vào niềm kích thích của những con thú đến mùa động dục, lúc đấy chỉ cần một ngón tay tôi miết trên làn da là cậu sẽ sướng rên bên tai tôi.
Tôi đứng dậy, mở cửa, thú vui chọc ghẹo yêu quái tự ái kia vẫn phấn khích muôn phần, tôi ngoái đầu và cười tít mắt, "Đừng thông báo cho họ. Ta sẽ quay về, sớm thôi, ta còn phải giải quyết một số chuyện."
Xong, tôi đóng xoạch cửa lại.
Suy nghĩ đen tối của tôi chợt nghĩ ngay đến biểu cảm gợi tình nếu tôi bắt được em, Sho ạ. Tôi bước loanh quanh, muốn xem nơi này lũ trẻ có điều gì vui, và em cứ như mấy bà mẹ nhiều con, chăm sóc chúng tử tế phải biết.
Em nghe chúng nói thật chăm chú, ôi toàn những câu chuyện ngây dại của trẻ ngốc, em sẽ chẳng được khai sáng nếu cứ đặt mọi vấn đề ngang giá trị. Tôi đây, một ayakashi quyền lực mà vẫn luôn thấy thiếu, thiếu thốn trầm trọng làm tôi muốn điên ngay tắp lự. Tôi có thể khóc ngay nếu buổi diễn vẫn tiếp tục, sự trần trụi của tôi độc lạ kéo khán giả ngồi lại xem mãi mãi, và em sẽ hóa đá vì tôi ngay kìa, hồ ly bé nhỏ.
Thằng bé con chuyện cùng em, thảo luận một điều hết sức nghiêm túc, đứa bé tôi định tiến cử và tôi thì lại không biết hai người đã nói điều gì. Tôi đã ở một góc căn nhà, hỏi một đứa trẻ thân thiết với thằng bé, giống một cặp, có mối quan hệ lành mạnh không đời nào dành cho tôi.
Con bé có hai bím tóc thật cưng, mắt nó trong veo và nó thanh khiết biết bao. Một bé gái hết mực tuyệt vời, bất cứ gia đình nào cũng nảy sinh ham muốn có nó, đứa trẻ bị vứt ra ngoài chợ này. Con bé bẽn lẽn, tôi dỗ dành. Cái không khí ngần ngại nó sẽ làm tôi tức điên mất! Tôi phải đảm bảo tim tôi có nghẹt máu vẫn lưu thông, tôi sẽ mất đôi ba công sức để biết chuyện.
Hảo ý của thằng bé được truyền tải rất ngắn gọn, nghe xong sẽ lầm lẫn sự kính trọng thành tôn thờ tôi, tôi có nên tỏ ra ngượng nghịu mỗi khi tỏ ra trịnh thượng hay khốn khổ tả tơi, rõ ràng sự bê bối này sẽ trở thành vết nhơ cả đời và khiến tôi nhục nhã không dám bước chân ra ngoài.
Ô kìa, còn có chuyện từ rất lâu nữa, vì sự việc bất thình lình nó trở thành thói quen thường trực nên tôi cũng không nhớ rõ lắm và thực sự thằng nhóc có một trí nhớ tuyệt hảo tôi cần. Bây giờ tôi sốt ruột gần như chán chường, tôi bảo con bé thôi, dừng hết lại, tôi muốn được một mình, tôi sẽ nằm dài trên thềm nhà cho đến khi đôi tai thính loài quỷ lai phát hiện tiếng chân Sho đi. Tôi đặt đầu nằm lên sàn, mọi thứ tiếng mờ dần trong cay đắng vị tanh máu trào, lông mi cọ vào mắt khiến tôi khó chịu và ảo ảnh của một điều đáng sợ hơn làm tôi trôi tuột về một nơi đáng ghét.
Tôi đứng giữa khu chợ, tôi bước đi, nối tiếp, nghe tiếng xiềng xích đung đưa thành nhạc, và tôi thấy những vết đau ngứa ngáy. Tôi cứ nhìn sợi xích đung đưa, êm đềm rồi tôi ngắt lại một phần của quá khứ, nhìn trời mưa rần rã đang muốn cuốn trôi khu đất. Ruột gan tôi cồn cào muốn ngấu nghiến bất cứ miếng thịt sống nào có thể, cơn đói đáng tủi hổ này làm tôi khao khát hơn bất cứ điều gì.
Nghe tiếng chân đứa trẻ chạy đi, tôi nhổm dậy, thất thiểu như một cái thây, bước đi dí trên sàn những âm thanh khổng lồ của kẻ xấu xa, tôi lại gần với vẻ tồi tệ cùng hành động thô bạo túm chặt tay em kéo đến một góc khuất. Em lải nhải bên tai tôi có sao không, tất nhiên là có rồi, thậm chí đang tệ đi. Tôi hủy hoại bản thân bằng sự ngông cuồng xấu tính. Đẩy em vào cánh cửa, đập mạnh nên mặt em nhăn lại, tôi thỏa thuê nhục dục điên cuồng, những lúc như vậy ta có thể ví với đá đè trên thượng nguồn, chặn đứng dòng nước mềm oặt và em, trong lốt người sẽ chẳng làm gì được tôi. Chẳng cần cố gắng, tôi là loại cặn bã dám yêu một thứ quan hệ trong sáng. Tôi gục vào mặt chiếc cổ lồ lộ, tóc vài lọn lưa thưa như những kẻ phá đám cọ vào tôi, tự âu yếm cho mình phút giây tận hưởng, tôi chọc sâu hai chiếc nanh lên dòng máu ngạt ngào sực vị lên não. Em chao đảo, hổn hển như một kẻ tàn đời, em từ bỏ việc phản kháng rồi coi tôi là điểm đợ - chỗ dựa của món đồ.
Người em nhẹ bẫng gục xuống tôi, đỡ em trong vòng tay đá hoa, tôi tiếc cả những chấm đỏ của cánh hoa tràn, đem hơi lạnh của bàn tay quệt qua vệt đục và đưa con rắn ngậm hương bùi ngùi. Hơi em tràn khói bên tai tôi, ngon ngọt như một tiếng mời, em sẽ hối hận và tự tội vì chuyện sau đây tôi làm.
Hai cơn lốc xoay em váng đầu, khí trời đè nghẹt chết con vật rồi sóng cuộn vật giữa mênh không không tràn bờ, lâu lắm mà có khi tôi mới là kẻ nắm quyền kiểm soát thời gian, kéo em khỏi quyền lực vô biên của thánh thần tạo ra trò chơi hóa đá sinh vật. Đôi mắt xanh trong lờ mờ đường và sữa, đờ đẫn tưới nước cho trái trí tuệ, em ngượng ngùng và tuyệt vọng. Tôi thấy mình dịu đi vô biên với lắng đọng của hai thứ máu cuộn trong tôi thành thứ bánh ngấy và thơm.
Em lắp lự, "Ngài Senichi, ngài vừa làm... gì với tôi vậy?"
"Làm gì ngươi còn phải hỏi?" Tôi trở lại, nhớn nhác đáng chết ngàn lần.
"Nhưng... Mà không, tôi theo hầu ngài mà."
Sự biết điều của em làm tôi sửng sốt, em giống đứa em dâu loài người kia khiến ta ghê tởm. Đáng lẽ ta có thể dành cả niềm vui này kéo dài nguyên tuần, và em đã tiêu hủy ý niệm tốt đẹp của tôi không chừa sót bất cứ cái gì. Tôi ngao ngán giữ nụ cười ngẩng cao đầu, nói năng cho ra kẻ hống hách thách đấu với bất cứ ai có mặt, chọc người ta tức chết mới vui lòng.
"Vậy còn không biết điều? Trở lại hình hài bạch hồ?"
Phản ứng với thái độ đột tua nhanh, em chỉ biết làm theo mà không thể mở bất cứ lời nào hỏi han cho đúng với cái bản tính bao đồng tốt bụng sẽ sớm muộn bị tôi đốt rụi thành tro.
Tôi đứng dậy, vẫn thật yêu thương bằng cả sự tức giận đang hủy hoại niềm vui của tôi, tôi ôm em bằng cả hai tay, không quá bạo lực hay manh động trên tư chất kẻ ác, dùng những móng tay đã giũa mịn gãi cho em. Ấy là lúc dòng máu lẫn trong tôi loang ra mất vị, em nhạt nhẽo làm cơ thể tôi giảm nhiệt thấy rõ, và những sợi tóc bắt đầu tỉnh giấc, xõa rộng sau tấm lưng ủ ấm tôi. Tôi đến chỗ để chiếc ô bật lên, rồi tay đưa em quấn người quanh cổ tôi, ngước nhìn rừng cây rũ lá, tông giọng tôi cũng nhạt nhòa dưới lớp mưa dày, nói với em lúc bắt đầu lời đi.
"Chuyện này, chỉ là ngươi giúp ta, cảm ơn."
"Senichi-sama?"
"Ai cũng vậy."
Khó cho em khi không thể quy gọn lời tôi nói để hiểu được hết, dấu hiệu rõ ràng mặt em nói hết, phần nào trong tôi viết lên chữ "mừng". Kể cả, đó là câu chuyện của những kẻ cắt quá nhiều xuân xanh trong đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com