Chap 11
Park Alice cùng vài thiên kim tiểu thư đi thẩm mĩ viện, lúc đi lấy xe bị một thanh niên không quen chặn lại. Cậu ta yêu cầu cô tìm một quán cà phê nói chuyện, cậu ta nói mình biết một chuyện của Jiyeon, cô nhất định đối với chuyện này sẽ hứng thú.
Cô vốn không tin lời người này, cậu ta lại một lần nữa cam đoan, tất cả những gì cậu ta nói là sự thật. Cậu ta bảo cô gọi điện thoại cho Jiyeon thử xem, nếu bây giờ cô có thể hẹn Jiyeon, cậu ta sẽ lập tức đi, nếu không hẹn được, vậy thì xin cô phải nghe lời cậu ta nói. Cậu ta nói rằng, Jiyeon sợ dĩ không chịu hẹn, đó là bởi vì cậu ta đã nghĩ biện pháp đem chuyện nhiễu loạn của Jiyeon mang bán.
Park Alice nghe qua hắn nói, không hỏi cười ha hả. Cô cùng Jiyeon đã sớm hẹn buổi tối gặp mặt, vì thế mà hôm nay cô đã dành hẳn một buổi đi thẩm mĩ.
Không nghĩ đến tiếp tục dây dưa với người lạ, nề hà phiền phức, làm phiền đến mức cô muốn báo công an. Nhưng nhìn người này vẻ mặt chắc chắn, nói không chuyện không rõ ràng, cô bỗng nhiên chột dạ, ngón tay bấm số điện thoại Jiyeon gọi.
Cô đã muốn chuẩn cười nhạo thật to tên này nói hươu nói vượn, kết quả trong điện thoại, Jiyeon nói với cô buổi tối phải tham gia hội nghị, buổi hẹn với cô tạm thời hủy bỏ.
Cắt đứt điện thoại, cô nghi ngờ không thôi.
Hội nghị thường kì của Jiyeon tổ chức thường đều vào buổi chiều ngày cuối tuần, trước giờ vẫn thế, cũng không phải dễ dàng đổi lịch, hôm nay như thế nào lại tổ chức buổi tối?
Lúc này người đàn ông xa lạ kia một bên nói với cô: "Park tiểu thư, cô chẳng lẽ không muốn biếtPark tiên sinh xảy ra chuyện gì sao?"
Không kìm được nghi hoặc, tuy rằng không cam lòng, cô cuối cùng vẫn là thỏa hiệp cùng cậu ta vào quán cà phê.
●︶︶●
Cậu ta nói với Park Alice thế này: "Park tiểu thư, tôi nguyên lai là phục vụ phòng ở khách sạn ven biển, tôi thích một cô gái tên gọi là Hyomin, đừng kinh ngạc, tôi biết là cô có biết Hyomin. Có một hôm cô ta nhờ tôi ở khách sạn thuê một phòng, tôi hỏi cô ta định làm gì, cô ta cũng không chịu nói. Tôi lại muốn biết, cô gái mình thích hẹn người khác đến khách sạn làm gì, vì thế tôi ở trong phòng vụng trộm đặt máy quay, thu được một ít này nọ. Park tiểu thư, chính là mấy ảnh này, tôi đưa để cô nhìn một cái, rốt cục là xảy ra chuyện gì! Tôi có thể trước tiên nói với cô, đêm đó đến gian phòng kia gặp Hyomin, đúng là vị hôn phu của cô, Park tiên sinh!"
Cậu ta nói tới đây, lấy tay hung hăng đập mặt bàn, biểu tình tức giận, như trong lòng tràn đầy cảm giác phẫn uất.
"Tôi thật không rõ, cô ta có thể thế nào như vậy không có tự ái! Tôi cho cô ta cơ hội, cô ta có thể lựa chọn cùng tôi một chỗ, vậy vì cái gì nhất định phải bức tôi làm thế này! Park tiểu thư, không gạt cô, tôi đã cầm chỗ ảnh này đi tìm Hyomin, tôi nói cho cô ta nếu muốn cùng tôi một chỗ, tôi nhất định sẽ vì cô ta mà giữ bí mật, hủy bỏ chỗ ảnh kia. Nhưng cô ta không biết thân biết phận, cư nhiên không chịu đáp ứng tôi!"
Park Alice lúc này hai gò má đã tái nhợt, môi run run. Cô kích động cùng cậu ta chửi bậy: "Đồ con gái mất dậy, luôn như vậy không biết thân biết phận!"
Cô ta không nhìn đến, khi cô ta nói vậy, khóe miệng người đối diện hung hăng run rẩy một chút, giống như không thể khống chế được nụ cười, cuối cùng liều mạng cắn răng nhịn xuống.
Khống chế tốt chính mình, cậu ta tiếp tục căm giận nói: "Hừ! Không chỉ có như thế, cô ta còn đối với khách sạn nói bị tôi quấy rầy, hại tôi phải từ chức, tôi hận cô ta! Tôi không nghĩ dễ dàng bỏ qua cho bọn họ! Tôi đã hẹn Hyomin gặp nhau ở quảng trường Cẩm Tú, tôi nói với cô ta tôi định rời đi nơi này, nếu cô ta đến gặp tôi một lần cuối cùng, tôi sẽ đem ảnh này trả lại cho cô ta. Nếu cô ta không đến, tôi sẽ phát lên trên mạng! Park tiểu thư, tôi biết cô là vị hôn thê của Park tiên sinh, cô cam tâm bị Hyomin quyến rũ chồng tương lai của mình hay sao? Hyomin làm người giảo hoạt, tôi tự biết chính mình không đấu nổi cô ta, nhưng là Park tiểu thư, cô không thế, luận mỹ mạo, luận trí tuệ, luận năng lực tài hoa, cô đều hơn cô ta. Tôi hi vọng cô có thể ra mặt giúp tôi cũng chính là giúp cô xả giận! Về phần Park tiên sinh cô cứ yên tâm, vừa rồi trong điện thoại cô cũng đã nghe được, anh ta quả thật có việc không thể rời đi, nếu Hyomin thấy sự việc không ổn, muốn tìm Park tiên sinh giúp đỡ, xin cô tin tưởng tôi, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.!"
Nghe cậu ta châm ngòi thổi gió lại xua trâu thúc ngựa một phen, Park Alice lập tức xúc động nói: "Quảng trường Cẩm Tú phải không? Con tiện nhân Hyomin này, chờ đấy cho tôi, tôi không tha cho cô!"
Nói xong hấp tấp rời đi.
Ngồi tại chỗ TiểuNgũnhìnParkAlice vội vã đi, không khỏi đại công cáo thành, sung sướng cười tươi.
Trận thứ nhất đại thắng. Nâng cổ tay nhìn thời gian, vừa vặn. Một lúc nữa, sẽ tiếp tục chiến đấu trận thứ hai.
●︶︶●
Park Alice đứng ở trước xe, ngón tay chỉ Hyomin hô lớn: "Hyomin, con tiện nhân này! Cô muốn gì! Tất cả mọi người đều biết quan hệ tôi với anh ấy, cô còn dụ dỗ anh ấy lên giường với cô, cô có còn liêm sỉ hay không?"
Hyomin càng lui vào trong lòng Jiyeon, thân thể không kìm được phát run. Cô điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt bất lực vô tội.
Jiyeon đối với việc Park Alice kêu gào như không nhìn thấy. Hắn cúi đầu nhìn Hyomin, ánh mắt có chút đăm chiêu, môi khẽ nhúc nhích thì thào lặp lại: "Hyomin?"
Hyomin co rúm lại nhu nhu nói: "Hyomin là tên của em, Sunyoung là nhũ danh ..." Quay đầu nhìn về phía Park Alice, giải thích: "Park tiểu thư, tôi đã cùng cô nói thật nhiều rồi, tôi không phải không biết vị trí Park phu nhân là của cô, cô đã thuê thám tử tư, cô cũng biết, phụ nữ bên người Park tổng cũng không phải chỉ một mình tôi, những người khác cô đều không để ý, vì cái gì cùng với tôi vài lần không tha? Kỳ thật cô quá lo lắng rồi, cho dù tôi thật sự muốn làm Park phu nhân, tôi gia thế không có, bản lĩnh không có, lấy cái gì để xứng đáng với Park tổng đâu?"
Mắt cô hàm lệ, tầm mắt quay về Jiyeon, nói chuyện như cũ vẫn hướng về phía Park Alice, "Tôi tự mình hiểu lấy, tôi biết chính mình không xứng với Park tổng, đối với Park tổng mà nói, tôi ... chúng tôi, bất quá là có vài phần mới mẻ, sớm muộn gì cũng chán. Tôi như thế nào vọng tưởng những điều không thực tế ấy đâu?" Cô nhìn hắn, rưng rưng thì thào, giống như giải thích ngày đó vì sao mà vội đi không từ giã: "Tôi biết đến, không thể vọng tưởng, cũng không thể cho chính mình rơi vào vọng tưởng, cái gì cũng không thể, bởi vì căn bản không có khả năng. Nếu nhất định không có hi vọng, vậy chỉ có thể dứt ra nhanh chóng rời đi!"
Jiyeon gắt gao nhìn cô, nửa khắc không rời khỏi quỹ đạo. Mi tâm hắn nhăn lại, hai mắt thâm trầm như không thể nhìn thấy đáy, bên trong phát ra ánh sáng khiếp người. Ánh sáng kia giống như mang theo ma lực, bao phủ ra bên ngoài, giống như làm cho người khác có bí mật khiếp sợ mà không thể nào che dấu.
Dưới đáy lòng Hyomin sâu kính thở dài. Hắn thực sự rất cao tay, đem tất cả cảm xúc che dấu rất tốt, cô căn bản không nhìn rõ đến giờ phút này hắn là kinh hay giận, hoặc hay là kì thật đã nhìn rõ tất cả mọi chuyện.
Cô đem tầm mắt trên mặt Jiyeon thu hồi, chuyển hướng nhìn về phía Park Alice, bi bi thiết thiết nói: "Park tiểu thư, bởi vì cô là người có tiền, có học thức, tôi nghĩ cô chỉ là mắng chửi, nói có nghiệt ngã một chút, không đến mức làm chuyện quá đáng, nhưng là hôm nay ... Nói vậy hẹn tôi đến đây là cô sao? Cho nên không cho tôi được nói vớiPark tổng, cô sợ anh ấy ..." Cô cố ý không nói tiếp, để trong lòng mỗi người tự nghĩ tiếp đoạn sau.
Park Alice giống như bị người khác bức bách, giơ tay mắng to: "Hyomin cô thối lắm! Cái gì mà thám tử tư, cái gì mà tôi hẹn cô, cô nói bừa cái gì! Cô! Cô! Cô hãm hại tôi!" Quay đầu nhìn về hướng Jiyeon, vội vàng giải thích với hắn, "Jiyeon anh đừng nghe con chó này điên loạn cắn người! Em vô tội! Em cái gì cũng không làm!"
Jiyeon thanh sắc bất động.
Cô ta không khỏi nóng nảy, chỉ vào Hyomin điên loạn chửi bậy: "Tiện nhân! Cô hại tôi! Nếu oán liền oán chính mình làm trò xằng bậy, tùy tiện cùng đàn ông làm tình, bằng không cũng không bị người khác chụp được! Là cô chính mình không biết xấu hổ, làm sao lại mang theo tôi xuống nước! Có bản lĩnh thì đừng tùy tùy tiện tiện cởi quần áo, cô không thoát ai lại chụp được cái loại hạ lưu này!"
Giao phong
Park Alice cố ý nhục nhã Hyomin, lại bởi quá mức phẫn lộ, nhất thời quên mất nam nhân vật chính trong ảnh kia là Jiyeon. Lời nói vừa ra khỏi miệng, Jiyeon vô tình đã bị cô ta đả động đến.
Hyomin lặng lẽ nhìn, Jiyeon dĩ nhiên mi tâm nhăn lại. Là người bí hiểm, hỉ giận dù thế nào cũng vô sắc vô hình, một khi đã thể hiện ra mặt, liền làm cho ai cũng không thể nào bình tĩnh.
JiyeonnhìnParkAlice, trên mặt lộ ra phiền chán không kiên nhẫn. Cô ta lúc này giống loại đàn bà chanh chua bình thường, cùng với bộ dạng nhu thuận trước đây thật sự khác nhau một trời một vực. Hắn thực ra vẫn biết, cô ta nhu nhu thuận thuận chẳng qua là giả vờ, nhưng không thể tưởng tượng được, bộ mặt thật lại có thể thô lỗ điêu ngoa đến mức này.
Càng ngoài ý muốn là, từ miệng một thiên kim tiểu thư lại nói ra được những lời tục tĩu thô thiển như thế.
Park Alice lúc này lại không hề biết trong lòng Jiyeon nghĩ gì, hãy còn toàn lực chửi bậy: "Hyomin, cô thật sự không biết xấu hổ! Cô ..."
Jiyeon phiền toái nổi lên, đối với cô ta gào to một tiếng: "Cô câm miệng!"
Hắn đến giờ không thể tiếp tục chịu đựng được bộ dạng của người đàn bà nay. Phụ nữ phải có dáng vẻ của người phụ nữ, phải hiền thục nghe lời, giống như đứa nhỏ cần săn sóc, phàm là loại phụ nữ chống đối đàn ông, lại chanh chua thích chửi đổng, ở trong lòng hắn, là không thể chịu nổi.
Park Alice bị hắn dọa lập tức im bặt.
Hyomin ở trược ngực Jiyeon cúi đầu, hai vai run run. Nhìn qua như đang khóc thút thít, nhưng thực chất là đang mừng thầm cười trộm.
Nhìn đến một Jiyeon luôn không bao giờ lộ vẻ hỉ giận, giờ vẻ mặt chán ghét ra lệnh Park Alice câm miệng, cô cảm thấy trên đời không có việc gì có thể so với việc này khoái cảm.
Thu vào cảm xúc sung sướng, chuyển sang bộ dạng đau khổ, Hyomin ngẩng đầu, rời khỏi lòng Jiyeon, cùng hắn phân định khoản cách, đem tầm mắt chuyển về phía Park Alice, đối với cô ta than thở khóc lóc nói: "Park tiểu thư, cô là tiểu thư nhà giàu, quyền lớn thế lớn, tội gì nhất định phải bức tôi? Năm mươi vạn đối với cô mà nói căn bản không đáng kể, nhưng đối với tôi mà nói, dù bán hết máu trên người cũng lấy không ra nhiều tiền như vậy! Cô có thể giơ cao đánh khẽ được không? Tôi nơi này chỉ có như vậy!" Cô vừa nói, một bên lấy ra hai chiếc thẻ. Chính là hai chiếc thẻ hồi trước Jiyeon đưa cho cô.
Kỳ thật tiền trong thẻ đã sớm rút hết, hai chiếc thẻ lúc này bất quá chỉ lấy ra làm bộ.
Park Alice như điên rồi bắt đầu rít gào: "Hyomin! Cô nói bậy! Tôi muốn khóa miệng cô lại!" Một bên kêu, một bên hướng chỗ Hyomin lao đến.
Hyomin quay đầu nhìn Jiyeon, vẻ mặt đau thương bất lực. Bộ dáng này nếu là đàn ông bình thường nhìn thấy chắc chắn không thể không động tâm. Nhưng Jiyeon lại trước sau như một, thần sắc không động.
Bỗng nhiên phía sau vụt tới.
Một người đàn ông lao đến bên cạnh Park Alice, một phen chặn lại Park Alice đang cố gắng lao đến phía Hyomin điên cuống hận không thể tự mình ăn sống nuốt tươi người đối diện.
Park Alice bị ngăn lại, dưới chân lảo đảo.
Đứng vững xong chắm chú nhìn người vừa tới, không khỏi giật mình: "Là anh?! Sao anh lại đến đây? Anh lôi kéo tôi làm cái gì? Bỏ tay ra cho tôi!" Một màn này vào mắt Jiyeon, hai người kia rõ ràng có quen biết nhau.
Người đàn ông kia lôi kéo Park Alice lớn tiếng giận dữ nói:"Tôi như thế nào đến đây? Cô thật ra hẹn tôi một giờ sau tại đây gặp, tôi nhàm chán liền đến đây sớm một chút, chậc chậc, không mệt đến sớm, nếu đúng như cô hẹn lát nữa đến, chỉ sợ bỏ qua một hồi hay!"
Không cho Park Alice cơ hội nói chuyện, hắn tiếp tục nói, "Park tiểu thư, mua bán không nên như vậy, cô lật lọng, có ý tứ gì?" Trong giọng nói hắn dường như chứa rất nhiều oán khí cũng phẫn hận.
Hyomin liếc mắt một cái trộm dò xét Jiyeon. Hắn nhìn trước mắt một màn, mặt không chút thay đổi, cô vẫn như cũ không đoán ra hắn lúc này tột cùng là đang nghĩ cái gì.
"Anh như thế nào trong một chốc lát liền lật mặt? Tôi cũng không hiểu anh đang nói hươu nói vượn cái gì?" Park Alice vừa giãy dụa vừa kêu lên, lời nói trong miệng liền thốt ra, căn bản không dùng đầu óc, càng thêm ý thức không được chuyện đang xảy ra rốt cuộc là thế nào
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com