Chap 21
Lee Alex một tay cầm cổ tay Hyomin, một tay kia từ trong tay cô lấy đi ly rượu, tầm mắt xẹt qua hai gò má cô, chuyển hướng người kính rượu, lãnh đạm nói: "Chén này, tôi uống thay cô ấy" Nói xong ngửa cô, màu rượu đỏ tươi bỗng chốc không thấy, toàn bộ bị anh một ngụm uống cạn.
Người đến kính rượu giật mình không thôi, miệng há to nửa ngày không khép lại.
Thanh âm Jiyeon một bên vang lên: "Được rồi mọi người, náo loạn đủ rồi, tự mình vui chơi đi!"
Mọi người vì thế tất cả đều an phận xuống dưới, không hề tiến lên chuốc rượu Hyomin.
Hyomin hạ mí mắt, che đi thần thái, không lộ nửa phần chân tình.
Cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa. Hyomin theo tiếng giương mắt nhìn, từ ngoài quản lí cùng vài cô gái mĩ mạo yêu kiều đẩy cửa bước vào, nhìn Jiyeon lấy lòng chào hỏi: "Park tổng, các cô nương đến đây!" Jiyeon gật gật đầu, phất tay ý bảo quản lí rời đi.
Các cô gái giống như sớm được phân bố, quản lí rời đi, liền tự phân tán, kiều kiều lạc lạc tìm nơi nương tựa bên cạnh các vị kim chủ.
Trong đó hai người xinh đẹp nhất, một người mềm mại ngồi xuống bên cạnh Jiyeon, một người thướt tha định tiến đến bên cạnh Lee Alex.
Nhưng còn chưa kịp ngồi, đã bị Lee Alex không kiên nhẫn phất tay ngăn cản.
"Cô đi nơi khác", anh lãnh đạm lên tiếng, "Tôi nơi này không cần"
Cô gái kia giật mình, xấu hổ cùng nghi hoặc, bị cự tuyệt xong cảm thấy không cam lòng. Cô ta quay đầu, nhìn thấy Hyomin ngồi bên cạnh Lee Alex, lập tức hiểu được lý do mình bị cự tuyệt, sắc mặt không khỏi trầm xuống, giống như thập phần ngạc nhiên khẽ gọi: "Sunyoung? Cô không phải được người khác bao sao? Như thế nào ... Đổi người? Lee luật sư, quản lí nói, tôi đến chỗ ngài!"
Cô ta cố ý nói như vậy, nghĩ rằng người vừa mới cự tuyệt cô vì Hyomin hoa tâm mà sinh ra chán ghét. Nhưng vừa nói xong, lại nhìn thấy Lee Alex phóng tới chính mình một ánh mắt tàn nhẫn.
Anh ta lạnh giọng nói: "Tránh ra, tôi không muốn thấy cô!" Trong thanh âm tràn ngập phiền toái cùng không kiên nhẫn.
Đối với thái độ của anh, Hyomin vẫn không thấy cảm động. Thậm chí dưới đáy lòng còn phát ra một tia cười nhạo.
Cô cảm thấy có chút châm chọc. Nếu năm đó anh cũng như vậy bảo vệ cô, không vì Park Alice nói bậy gì đó mà tin, cô sẽ cùng anh không như bây giờ, gặp lại nhưng như hai người xa lạ.
Lee Alex nhìn cô gái trước mặt, hai hàng lông mày nhíu lại, tràn ngập tức giận. Hyomin một bên nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường. Jiyeon ở một bên, thanh sắc bất động đánh giá Lee Alex, lại nhìn về phía Hyomin, vô thanh vô tức cười khẽ.
Hắn hai chân vắt lên nhau, một tay nhẹ nhàng lắc chén rượu, một tay đặt trên đùi, ngón tay giống như gảy đàn, chầm chậm mà nhịp nhàng, như đang lộ vẻ trầm ngâm.
Hắn tinh ý nhìn đến, khi Lee Alex quay đầu không nhìn thấy, Hyomin nhìn phía hắn, trong ánh mắt không che dấu mà dẫn dắt một tia lãnh đạm cùng khinh thường.
Nhưng khi Lee Alex nhìn về phía cô ta, cô ta lại một mạch cười đến ngọt ngào câu nhân.
Hắn không khỏi nhìn lại cô với cặp mắt khác xưa.
Trên thế giới này, còn có cô gái nào có thể so với cô càng thêm giảo hoạt hay thay đổi sao? Vô luận thế nào, cô rõ ràng biết, rất nhiều năm đã qua đi, ai cũng không thể trở về như trước.
-------------
Trong phòng mỗi người đều có một giai nhân xinh đẹp làm bạn, mọi người đều cùng mĩ nữ yêu kiều tự triển khai cuộc vui của riêng mình.
Hyomin bất động nhìn phía Jiyeon. Hắn đối với cô nhẹ nhàng giương lên chén rượu, sau khi nháy mắt hạ một tia cười quỷ dị, liền quay đầu.
Chỉ một cái nháy mắt, Hyomin đã lĩnh hội được thâm ý của hắn. Cô hơi hơi hướng về phía bàn, lấy bình rượu, châm hai chén, một ly đưa Lee Alex, một ly giữ cho chính mình, ý cười sáng lạn ôn nhu nói: "Nguyên lai Lee tiên sinh là luật sư, thực sự là thất kính. Công việc này tiền đồ rộng mở, Lee luật sư làm rạng rỡ gia môn, thật sự đáng chúc mừng, tôi lại kính anh một ly!" Trong tay chén rượu đưa đến, cùng anh nhẹ nhàng va chạm nhau, đem đến bên miệng một ngụm uống cạn.
Lee Alex theo sau cô, không chút do dự đem cả chén rượu xử lí.
Mặc dù không dùng mắt nhìn, nhưng Hyomin cảm giác được, có vô số ánh mắt kinh ngạc đang ở trên người cô.
Cô không khỏi hơi hơi cười yếu ớt. Cô biết những người kia kinh ngạc ở điều gì, tửu lượng của cô, cùng thái độ của Lee Alex đối với cô.
Bên tai nghe được thanh âm Lee Alex, nhỏ ở mức chỉ vừa hai người có thể nghe được, nhẹ nhàng hỏi cô: "Em ở trong này làm cái gì, hyomin?"
Hyomin đối anh thản nhiên đáp: "Tôi ở trong này làm tiếp viên"
Lee Alex đáy mắt hiện lên thật sâu thương tiếc: "Vì cái gì?"
Hyomin rốt cuộc nhịn không được cười nhạo: "Vì cái gì? vì cuộc sống khó khăn, hay là vì hứng thú?"
Cô lại đổ hai chén rượu, đưa một ly cho anh, khẽ cười: "Sáng nay có rượu sáng nay say, Lee luật sư, kính anh!"
Lee Alex vừa nâng chén tiếp nhận, còn không kịp ngăn cản Hyomin, cô đã đem rượu một hơi uống cạn.
Rượu theo yết hầu chảy xuống bụng, chất cồn nóng rực thiêu đốt, vị rượu lại lành lạnh đảo quanh.
Hyomin không khỏi nhăn mi. Có chút không thoải mái.
Bộ dáng này Lee Alex nhìn ra, lại trong lòng một phen tự lý giải. Coi như cô trong lòng rõ ràng có khổ sở, lại không thể không trước mặt người khác làm ra vẻ kiên cường, người vô tâm xem qua chỉ thấy phong vận rất khác biệt, người có tâm nhìn lại đau lòng thương tiếc.
Có lẽ bình thường anh không xúc động như vậy, nhưng đêm nay chất cồn thấm vào, nhìn cô khuôn mặt động lòng bất ngờ, ngẩng đầu nhìn anh.
Hai người nhìn nhau không hề hay biết, bọn họ hai tay giao nhau, một màn này, người bên ngoài nhìn vào, lại là một phen kinh người đáng nói.
Vốn ngồi ở một góc bên cạnh, thư thái cùng cô gái xinh đẹp uống rượu nói chuyện phiếm, Jiyeon, lúc này bất tri bất giác đã ngồi lại ngay ngắn. Hắn không chế cảm xúc chính mình, bản lĩnh cao tới đâu, cuối cùng cũng không thể không vì một màn trước mắt mà cảm thấy ngạc nhiên.
Thật không hiểu cô gái giảo hoạt này có phải hay không học cái gì cổ thuật của người Miêu, có thể làm một người tự hạn chế bản thân tựa hồ như hòa thượng xuất gia Lee Alex, trước mặt cô ta động tâm.
Lee Alex nắm lấy tay kia Hyomin, bỗng dưng rất nhanh nói: "Cùng anh đi ra ngoài!"
Hyomin lại ngẩn ra, "Để làm chi? Muốn mang tôi ra sân khấu?" Cô chớp mi hỏi.
Lee Alex nghe được ba chữ "ra sân khấu", hai hàng lông mày không khỏi căng thẳng, ngừng lại, trầm giọng đáp lời, "Đúng!"
Hyomin một tay bị anh nắm, một tay đem chén không trả lại bàn, tiện đem bình rượu còn lại mang đến. Trong bình còn hơn một nửa rượu. Cô lắc lắc chiếc bình, nhìn Lee Alex cười khanh khách nói: "Anh uống hết nó, nếu không say, tôi liền đi theo anh!"
●︶3︶●
Chén rượu trong tay Jiyeon, đã bị hắn cầm thật lâu. Hắn nhìn Hyomin cùng Lee Alex cách đó không xa, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
Sự tình ngày càng vượt qua hắn dự đoán.
Trong lúc trầm ngâm, bỗng thấy Lee Alex tiếp nhận bình rượu từ trong tay Hyomin, ngẩng đầu lên uống.
Hắn đem chén rượu cầm trong tay để sang một đên, cả thân thể ngồi thẳng dậy, hai chân dùng lực, giống như ở giây tiếp theo có thể đột nhiên đứng dậy mà bắt đầu chuẩn bị.
Ngồi ở bên người, cô gái nùng trang diễm mạt vẫn kiều kiều lạc lạc nũng nịu "Park tổng" làm hắn một cái giật mình.
Thế mới hồi phục lại tinh thần.
Hắn không khỏi tự mỉm cười, nụ cười hàm ý thản nhiên tiêu khiển cùng tự giễu.
Nhặt lên chén rượu, đáp lời cô gái kêu gọi, hắn dựa trở lại sô fa.
Một bên thưởng thức rượu ngon, một bên âm thầm trêu chọc chính mình, thật sự có chút quá quan tâm, Lee Alex làm người như vậy, đối với phụ nữ mặc dù thế nào không có kinh nghiệm, cũng không phải khiến hắn lo lắng.
Lập tức thu hồi tâm sự, hắn quyết định không tiếp tục đem ánh mắt đặt vào hai người kia.
●︶3︶●
Lee Alex một hơi uống hết bình rượu còn thừa. Hyomin không khỏi khẽ thở dài.
Nếu năm đó anh cũng như bây giờ, cô nói cái gì, anh đều tin, đều làm, mà không phải người khác nói cái gì anh đều làm, đều tin, thì giờ này ngày này bọn họ sao có thể trở thành hai người xa lạ.
Bình rượu kia là do Jiyeon tỉ mỉ chọn lựa từ những loại rượu cao cấp nhất, nồng độ cồn rất cao, Lee Alex vừa giờ lại một mạch uống xuống, cồn rất nhanh bốc lên đầu. Hyomin nhìn hai mắt anh đỏ đậm, tầm mắt ngày càng tan rã vô hồn, ánh mắt ngày càng mê ly không đáy, liền đoán anh đã bắt đầu say.
Người anh bắt đầu lay động, nhưng tầm mắt vẫn nhìn thẳng Hyomin. Anh dường như rất muốn cố gắng giữ vững mình cùng cô nói chuyện, nhưng cũng không biết hướng phương nào dùng sức, giống như có rất nhiều chiếc bóng chập chờn nhảy nhót trong đầu làm cho anh không thể ngồi yên.
Cuối cùng anh chọn một nơi, khuynh thân về phía trước hạ xuống.
Hyomin chỉ cảm thấy một đầu vai cô bỗng nhiên trầm xuống, cổ họng căng thẳng, hô hấp bị kiềm hãm, ngực giống như bị nghẽn rất nhiều sợi bông, vô cùng bị đè nén.
Cuối cùng cố gắng mang hô hấp điều hòa, chăm chú nhìn lại, Hyomin phát hiện Lee Alex đã không còn biết gì, tựa trên vai cô.
Một bàn tay anh vẫn như cũ nắm chặt tay cô không buông.
Hyomin tránh một chút, lại không hề thoát khỏi. Dùng cả tay kia gỡ ra, anh lại càng gắt gao bám vào vai cô, mặc cho cô thế nào dùng sức, anh đều không chút suy chuyển.
Bụng chạy đến cảm giác toan trướng, thân thể không khỏe làm cô càng trở nên phiền toái. Cô quay đầu, tầm mắt hướng qua Lee Alex, nhìn vế phía Jiyeon cách đó không xa. Hắn cùng cô gái bên cạnh uống rượu, cười, đùa, nói chuyện.
Giống như cảm giác được có người nhìn mình, hắn đem ánh mắt chuyển đến bên cô. Nhìn đến cô cùng Lee Alex tựa vào, cô xem rõ ràng, mi hắn nhướng cao.
Hắn buông cốc rượu, mỉm cười đứng dậy, đi đến bên người cô.
Hyomin ngửa đầu nhìn hắn, mị mị cười, "Hắn say!" Trong mắt không chút nào che dấu vẻ đắc thắng.
Jiyeon gật gật đầu, nhìn cô mỉm cười, "Tốt lắm!" Cúi đầu muốn dìu Lee Alex đứng lên, lại bị người nọ xoay người tránh đi.
Lee Alex từ bả vai Hyomin hơi ngẩng đầu, tầm mắt gắt gao giằng co ở trên mặt Jiyeon. Hai tay anh gắt gao bắt được tay Hyomin, miệng mơ hồ thì thào hỏi: "hyomin, em không tốt sao? hyomin, anh ta đối với em không tốt sao? Vì cái gì em lưu lạc đến nơi này? Đường Tráng đâu? Anh ta mặc kệ em sao?
Tươi cười trên mặt Hyomin bỗng nhiên tắt ngấm, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Lee tiên sinh, anh say! Xin anh tự trọng!" Vừa nói một bên gỡ bỏ tay anh.
Lee Alex cũng không chịu buông, cố chấp nắm tay cô, càng thêm sức buộc chặt, hai mắt thẳng tắp nhìn cô, thanh âm đau kịch liệt hỏi lại một lần: "hyomin, em không tốt sao?"
Hyomin bắt đầu không kiên nhẫn.
Tuy rằng tình cảm hai người năm đó cũng đã kết thúc, từ đó về sau anh lưu học nước ngoài, nhưng nếu như anh thật tình muốn biết cô sống tốt hay không, chỉ cần lặng lẽ hỏi thăm một chút liền biết được, cũng không phải việc khó khăn. Nhưng cuối cùng lại ở lúc này gặp lại, mượn rượu hỏi cô, rốt cục có ý nghĩa gì?
Vô luận thế nào, cô rõ ràng biết, rất nhiều năm đã qua đi, ai cũng không thể trở về như trước.
Cồn trong bụng vội vàng cuồn cuộn toan trướng, Hyomin một lần dùng sức tránh Lee Alex, đứng lên nói với Jiyeon: "Học đệ của anh uống nhiều, nếu không mang đi, chỉ sợ thất thố!" Nói xong lập tức quay người định rời đi, động tác rõ ràng lưu loát, không nửa điểm giằng co lưu luyến.
Jiyeon nhìn bóng dáng cô, hai mắt lập tức nhíu lại, đột nhiên vươn cánh tay, đem cô kéo lại.
Hyomin khởi mi hỏi: "Thế nào? Park tổng, tôi không được đi? Chẳng lẽ không tính tôi đã thắng?"
Jiyeon dường như muốn nói gì, lại không kịp nói, thoáng nhìn trên sô pha, Lee Alex dùng sức đứng dậy, thân thể lập tức lao về phía trước, ngã ra ngoài. Vì vậy, hắn không nói chuyện, tiến lên mấy bước, đỡ lấy Lee Alex đang té ngã trên mặt đất, hai tay nâng hắn dậy.
Hyomin thừa dịp này xoay người bước đi.
Ra khỏi phòng, bởi âm thanh huyên náo nhỏ đi, cảm giác càng trở nên rõ ràng. Bụng vừa rồi toan trướng, lúc này đã âm ỉ đau. Theo bước đi, Hyomin cảm giác được bụng dưới bỗng nhiên như có một dòng nhiệt, không hề báo trước ồ ồ chảy xuôi.
Mặt cô không khỏi trắng bệch, xoay người dựa vào vách tường, chậm rãi ngồi xổm xuống. Vụng trộm lấy tay sờ mặt sau quần, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át.
Cô cảm thấy cả người một phen dựng đứng.
●︶3︶●
Bụng càng phát ra đau đớn, Hyomin cũng không dám đứng lên. Cô có chút bội phục chính mình miệng quạ đen, rõ ràng chu kì năm ngày sau mới đến, cô tùy tiện một câu nói dối, lại đem nó đến sớm nhiều ngày như vậy. Cô không khỏi yên lặng nghĩ, con người sống trên đời thật sự không thể nói dối, nói rồi cuối cùng sẽ bị quả báo.
Cô ngồi xổm trên đất, cắn răng chịu đau.
Lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi, bên cạnh có người dừng lại. Trong đó có người bị người khác nâng, đi lại lảo đảo nghiêng ngả tiến về phía cửa.
Cô lười ngẩng đầu nhìn, chuyên tâm ấn gọi. Màn hình rất nhanh sáng một chút rồi lập tức tắt, âm thanh báo hết pin vang thành một chuỗi dễ nghe. Điện thoại tắt hoàn toàn.
Hyomin kinh ngạc nhìn di động, há hốc miệng. Cô hoành hành nhiều năm như vậy, giờ phút này rốt cuộc biết được cái gì chân chính gọi là khóc không ra nước mắt.
●︶3︶●
Có người dừng lại trước mặt cô. Cô nghĩ có thể là người nào lỗ mãng muốn tròng ghẹo, chỉ cần cô không để ý, người này sẽ lập tức mất mặt tự giác bỏ đi.
Vì thế cô không ngẩng đầu, lẳng lặng ngồi. Nhưng khai chân kia vẫn không rời, trước mặt cô không nhúc nhích.
Cô không khỏi có chút phiền toái, ngẩng đầu nhìn phía trên xem qua, tầm mắt càng lên cao càng giật mình, ánh mắt của cô dừng lại trên một khuôn mặt quen thuộc.
Người nọ thản nhiên mỉm cười, cúi đầu nhìn cô, cũng không chủ động mở miệng.
Hyomin không khỏi nhăn mi, ngửa đầu nhìn hắn hỏi: "Park tổng còn có việc?"
Đứng ở trước mặt cô bất động, đúng là Jiyeon.
●︶3︶●
Nhìn đến Jiyeon, Hyomin lập tức nghĩ lại, người vừa nãy bị người khác dìu ra bên ngoài kia, nhất định là Lee Alex.
Đối với vấn để cô vừa hỏi, Jiyeon mỉm cười không đáp, lại hỏi: "Còn cô? Vì cái gì còn không đi? Ngồi xổm ở chỗ này làm gì?"
Nhìn hắn khuôn mặt tươi cười, khóe miệng giật nhẹ, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: "Thấy ở đây có tiền rơi, nên ngồi nhặt"
Jiyeon "nga" một tiếng, âm cuối kéo dài không dứt, "Thì ra ở đây có tiền rơi!"
Ngữ điệu hắn quái dị, nghe ra thật làm người khác không thoải mái. Hyomin cười, "Park tổng sao còn không đi? Định cùng tôi nhặt tiền sao? Ngài trong tay đã có bạc triệu, không đến mức thế đi!"
Jiyeon ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang ngang cô.
"Có ai ngại chính mình nhiều tiền đâu?" Hắn xem cô, tươi cười bỗng trở nên thâm thúy, ánh mắt liếc phía sau cô, nhẹ nhàng hỏi: "Sunyoung, cô không phải thật sự đến chu kỳ đi?"
Hyomin gắng nhịn đau, nhìn hắn cười rộ: "Như thế nào có khả năng? Ngày không đúng nha, Park tổng!"
Không liên quan một chút nhưng bây giờ thì rất quan trọng, mọi người giúp đỡ nhé
[VOTE] FAN ARMY FACE-OFF
Vừa qua lượt vote của chúng ta đã bị GIẢM. Có thể là do đa số mọi người vote theo cơ cấu năm trước là chỉ vote cho T-ara, đến khi kiểm duyệt lại lượt vote thì bị trừ vote
Nên tha thiết kêu gọi mọi người hãy Vote cho đến khi thấy THANK FOR VOTING.
Chúng ta có thể vote NHIỀU LẦN bằng cách VOTE ẨN DANH
Các vote trên máy tính
- b1: copy link vote
- b2: nhấn tổ hợp phím Ctrl + shift + N để hiện tab ẩn danh
- b3: paste link vote vào => vote
- b4: vote xong tắt tab ẩn danh rồi làm lại b2, cứ như vậy vote mãi đến khi ngán thì thôi.
Cách vote trên điện thoại
- b1: coppy link vote => vào trình duyệt trên dt, trên cùng bên phải có dấu 3 chấm, bấm vào và chọn "Tab ẩn danh mới"
- b2: sau khi mở dc tab ẩn danh (màu đen) thì paste link vote vào => vote.
- b3: vote xong tắt tab ẩn danh rồi làm lại b2, cứ như vậy vote mãi đến khi ngán thì thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com