Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9


Ngươi rõ ràng chỉ kém một chút có thể đem ta ăn luôn, ta lại cố tình cho ngươi không ăn được, ta tiến vào miệng ngươi, làm mê mẩn ánh mắt người, nắm bắt tâm tư của ngươi, vì thế ngươi từ nay về sau, chỉ sợ là không thể nào đem ta quên đi.

●︶︶●

Jiyeon chưa bao giờ là một đối thủ bình thường, Hyomin đối với việc này đã ghi nhớ kĩ.

Cô nói cho hắn, chu kì của cô chỉ có năm ngày, chắc chắn đến hai cái năm ngày về sau, hắn sẽ không tìm cô. Hắn tha lâu như vậy, cô hiểu được, là hắn để cho cô biết, hắn cũng không phải vội vàng đến mức không ăn cô thì không thể, không có cô làm hắn no bụng, hắn vẫn dễ chịu mà sống. Hắn như thế nào có thể vì một người phụ nữ nhớ mãi không quên mấy ngày đâu?

Đợi cho đến ba cái năm ngày, chu kì của cô thực sự đến. Một cái năm ngày này cô nơm nớp lo sợ. Cô có chút lo lắng Jiyeon sẽ ở mấy ngày này khâm điểm cô, sau đó cô đối hắn nói, chu kì của cô như cũ vẫn còn tồn tại, không biết hắn đến lúc đó có thể hay không phẫn nộ lấy máu đào để tẩy ngân thương?

Vì muốn thoải mái một chút, không muốn lo lắng đề phòng, Hyomin gọi điện thoại cho Dương Dương, hi vọng có thể từ Dương Dương biết được những động thái mới nhất của Jiyeon.

Dương Dương quả nhiên không phụ lòng cô hi vọng nói: "hyomin, Jiyeon dạo này trên sân bóng, bên người lại thay đổi hai cô bạn gái mới, người nào người ấy đều liễu yếu đào tơ, xinh đẹp động lòng người" Báo cáo xong Dương Dương phụ tặng, "hyomin, nếu không có việc gì người nên ... làm cái gì đắp mặt a? Ôi, da hai cái cô gái kia, vừa trắng lại vừa mịn a...."

Hyomin xem thường cắt đứt điện thoại.

Các cô mịn cứ việc mịn, có cái gì giỏi? Trích dẫn một câu của một đồng chí nữ kiệt nói – bọn họ còn không phải "Mĩ tắc mĩ hĩ, không có linh hồn"(1)?

Bất quá sau đó cô nghĩ lại, không khỏi có chút buồn bã. Cô giờ phút này cũng không lấy tình cảm thật đối với Jiyeon, vì thế trong mắt hắn, làm sao thường không phải nhất chích cận cung cho tiết đùa bình hoa (2) đâu?

Nghĩ nghĩ, miệng lại giống như có một cỗ hương vị ê ẩm trượt qua.

Dùng sức uống một ngụm to nước sôi, xua đi cái hương vị nhạt nhẽo, Hyomin nói cho chính mình, một cái năm ngày cô có thể yên tâm vượt qua. Không chỉ một cái năm ngày này, mà những năm ngày kế tiếp, lại năm ngày kế tiếp nữa ... rất nhiều cái năm ngày, cô đều có thể một người tùy tâm chi phối.

Người tối hiểu biết chính mình, có khi không phải là bằng hữu mà chính là đối thủ. Trong quá trình âm thầm đấu trí cùng Jiyeon, cô đã trở nên ngày càng hiểu biết hắn.

Hắn đã đi tìm cô, cho cô cơ hội, chính là thân thể của cô không chịu thua kém cự tuyệt hắn. Hắn sẽ không cho cô nhiều cơ hội làm cho cô cảm thấy chính mình không giống với người thường. Hắn đối với lần khâm điểm cô tiếp theo, nhất định sẽ ở một đoạn rất dài về sau.

Hyomin âm thầm cảm thán. Nguyên lai nghĩ đến kĩ thuật của chính mình cao một bậc, hiện tại mới biết đúng là tương xứng – cô không cho hắn dễ dàng ăn đến, hắn cũng không cho cô cơ hội thị sủng mà kiêu.

●︶︶●

Nhàn rỗi có cái hay của nhàn rỗi, Hyomin đắc ý lẳng lặng tự hỏi một sự việc.

Đối với Jiyeon mà nói, cô cùng những người phụ nữ khác cũng không phân biệt, mà cái hắn theo đuổi là quá trình chinh phục các cô. Làm cho các cô yêu hắn, hắn lấy yêu tên(3) đi khống chế các cô, sẽ không quý trọng, chính là hưởng thụ.

Đối với chính cô mà nói, hắn là đòn sát thủ để cô dùng trừng phạt Park Alice. Cô muốn câu dẫn hắn, dù chưa nhất định có thể làm hắn yêu cô, thì ít nhất cũng phải làm cho hắn đối với mình nhớ mãi không quên. Hắn đối với cô có cảm giác, đó là tra tấn lớn nhất đối với Park Alice.

Như vậy tự hỏi, cô rốt cục nhớ tới, cô sở dĩ tiếp cận Jiyeon, lúc ban đầu mục đích bất quá là vì trừng phạt Park Alice càn quấy. Nhưng theo thời gian tiếp xúc với hắn, nguyên bản một hồi phụ nữ đối với phụ nữ trừng phạt, bất tri bất giác không nghi ngờ dần dần biến hóa thành tâm đấu giữa phụ nữ với đàn ông.

Cô cùng Jiyeon, một cái chờ mong câu dẫn đàn ông có thể sung sướng đắc thắng, một hy vọng chinh phục phụ nữ để thỏa mãn hư vinh.

Nhìn ra hắn tự tin quyến rũ được cô, nhưng cô càng tự tin hắn nhất định không làm được.

Bởi vì, cô bảo vệ được trái tim của chính mình không đi lạc, cũng bởi vì, cô cuối cùng cũng sẽ cho hắn một kết cục nổ tim.

------------------

(1) Ý nói đẹp người đẹp mặt nhưng vô hồn

(2) Một bình hoa đâu chỉ có một bông, ý nói là không chỉ có một mình Sunyoung, còn có nhiều người phụ nữ khác "trong bình"

(3) Mũi tên tình yêuThương tiếc

Cái năm ngày thứ ba đảo mắt qua đi, chu kì cuối cùng cũng bị Hyomin bình yên tiễn bước. Nghẹn chừng năm ngày không thể chạy không thể chơi thoải mái, Hyomin buồn khổ cơ hồ sắp giơ chân, khó khăn khôi phục một thân thoải mái, cô hứng trí hẹn Dương Dương đi bờ biển bơi lội.

Còn không đợi cô đem ý tưởng này đến màn thực tiễn hành động, Park Alice thanh âm lại như ma quái vọt vào tai cô.

Đứng ở một phương diện nào đó mà nói, Hyomin thật sự bội phục mẹ con hai người Park Alice, rất có nhận tính, quá mức kiên cường, mặc dù liên tiếp bị mắng, cũng vẫn như cũ bất khuất, hôm nay đem bọn họ ném trở về, ngày mai lại giống như con gián bất diệt bất tử đi đến trước mặt, không thuận theo, không buông tha người khác, kinh thiên động địa, cố tình gây sự.

Lúc này đây, Park gia tiểu thư lại đối với Hyomin nói: "Hyomin, cô thực sự là muốn ở trên đường cái ngủ sao? Tôi cho cô thời gian dài như vậy, cô cũng không đến tìm tôi giải thích, tìm tôi làm cam đoan, tôi nói cho cô, cho dù tôi thiện lương mềm lòng, cũng không phải là bị cô bắt nạt xong còn muốn làm thánh mẫu không oán! Nếu bây giờ đây, cô còn cố tình không trả nợ tôi, cố tình không làm cam đoan, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho cô, tôi nhất định sẽ dỡ xuống phòng ở của mấy người!"

Nghe qua lời nói này, Hyomin lạnh lùng cười nhạo: "Park Alice, cô không phải là phát sốt đi? Buổi sáng rời giường, cái gáy không bị đập vào đá chứ? Thật là kì quái, cô có ăn thức ăn của loài người, mà không nói tiếng của loài người như vậy, cái gì loạn thất tao bát tao, giải thích? Nói cái gì trả nợ? Tôi đánh cô là trừ yêu diệt ma thay trời hành đạo! Viết giấy bảo đảm? Làm cái gì cam đoan? Cam đoan ba cô cho tôi tiền tôi sẽ không lấy sao? Cô muốn tôi với cô cam đoan cái chuyện này, là tôi không phải có điểm bị coi thường a? Park tiểu thư, tôi đã cùng cô nói qua, không có việc gì đừng phiền nhiễu tôi, tôi ngày nào đó không kiên nhẫn sẽ hướng nhà mấy người cho mấy người mấy cái tát!"

Park Alice thở hổn hển. "Hyomin! Cô quá đáng! Tôi ăn nói tử tế, đối xử tử tế với cô, cô liền như vậy không có giáo dưỡng! Tôi không thèm cùng cô dây dưa, như vậy đi, tôi cho cô hai mươi vạn, cô viết cho tôi giấy cam đoan, cam đoan không lấy tiền của ba tôi. Cô cam đoan cho tôi, tôi cũng cam đoan cho cô, phòng ở của cô sẽ không bị giải tỏa!"

Hyomin thực sự nhịn không được, cười ha ha "Park Alice, trong đầu cô có cái gì a? Cư nhiên bỏ ra hai mươi vạn! Cô tưởng cái gì? hai mươi vạn đã nghĩ bán đứt cho tôi viết giấy cam đoan? Cô là tinh thần không tốt đi! Chậc chậc, số tiền này cũng thật lớn, lớn đến độ dọa người! Đủ khó coi! Như vậy đi, không bằng tôi cho cô năm mươi vạn, cô nhất định phải hủy phòng ở của tôi, trăm ngàn đừng do dự!"

Park Alice kêu to: "Hyomin, tôi xem cô thực có bệnh!"

Hyomin lập tức hỏi cô: "Park Alice chẳng lẽ cô có thuốc?"

Park Alice âm thanh ồn ào: "Cô mới có thuốc!"

Hyomin nhàn nhạt đối cô ta nói: "Ân! Đúng! Tôi có thuốc, cô có bệnh!"

Không cho Park Alice cơ hội tiếp tục nổi điên, Hyomin theo sát sau nói: "Park Alice, tôi đã cảnh cáo cô, đừng tới trêu chọc tôi. Cô đã không biết tốt xấu như vậy vài ba bận, cũng đừng trách tôi cùng cô chơi độc!" Cô thanh âm ôn nhu vô cùng, lại ở trong đó hàm chứa nồng đậm âm trầm ngoan tuyệt.

Cô cắt đứt điện thoại. Tâm tình vừa hứng trí dậy lên một chút đã bị tắt ngấm. Cô quyết định không cùng Dương Dương đi biển. Việc cô hiện tại muốn làm là một sự kiện khác.

Hyomin lấy hai chiếc thẻ trước đây của Jiyeon, cầm chặt chúng, cô cười rộ lên.

Được rồi, nếu mọi người thấy nhàm chán như vậy, không bằng lúc này đây, đơn giản liền chơi lớn một chút!

●︶︶●

Chu kì đi qua, ngày hôm sau, Hyomin bắt đầu trù tính một việc.

Tất cả làm thỏa đáng về sau, vào lúc ban đêm, cô đến khách sạn ven biển thuê một phòng.

Cô mang theo một bình hồng rượu, trước một mình uống một nửa, mặt khác một nửa đặt ở trên thảm. Đến khi mùi rượu xông lên đầu, cô gọi điện thoại cho Jiyeon.

Đây là lần đầu tiên cô gọi điện cho hắn.

Cô đối với hắn mà nói, thủy chung ngoan ngoãn phục tùng nhu thuận nghe lời, khi hắn tìm cô thì tùy ý kêu đến, khi hắn không tìm cô cũng chỉ im lặng một chỗ không đi quấy rầy. Xét thấy cô luôn luôn biết trước biết sau, biểu hiện tốt, lúc này đây, khi cô tìm hắn, cô chắc chắn thật sự, hắn nhất định sẽ đáp lại.

Ngắn ngủi vài tiếng tút, tút vang qua, điện thoại rất nhanh chuyển được.

Hyomin trong lòng hơi hơi vui vẻ. Hắn tiếp điện thoại của cô càng nhanh, càng chứng tỏ cô ở trong lòng hắn có bao nhiêu phân lượng.

Cô hướng microphone ai ai nức nở: "Park tổng!" Cô điềm đạm đáng yêu gọi hắn, "Anh có thể đến ... khách sạn ven biển được không?" từng tiếng từng tiếng nghe bất lực lại bàng hoàng, bị nước mắt nhuộm dần thanh âm giống như dẫn theo sức nặng, một chữ một chữ hạ xuống, nện ở trong lòng người nghe, phát ra vô số thương tiếc.

"Sunyoung, em chậm rãi nói, đã xảy ra chuyện gì?" – Hắn lập tức quan tâm hỏi.

"Park tổng!" Nói hai chữ, vẫn ẩn nhẫn tiếng khóc liền không thể tiếp tục, giống như nước lũ bất ngờ đột ngột tiến đến, càng không thể thu. Cô thê thê nghẹn ngào, "Mẹ em không qua được, đi rồi, bà bỏ lại em một người!"

Rõ ràng đây chính là nói dối, rõ ràng chỉ vì làm hắn đồng tình, mà khi cô nhớ đến mẹ rời đi, giờ khắc này Hyomin đáy lòng đau thương tràn ngập đi lên. Bi thương kia đã sâu lại trầm trọng, ép cô cơ hồ không thể hô hấp. Cồn làm cho người ta trở nên thành thực cùng yếu ớt, cô vốn chính là diễn trò, kết quả không nghĩ lại thực đi vào vai diễn như thế.

Hắn lập tức nói: "Cho anh biết số phòng!".

Cô nói cho hắn nghe, hắn ghi nhớ xong vội vã cắt đứt điện thoại.

Cô tùy ý ném điện thoại một bên, nhắm mắt lại, nằm ngửa ở trên giường lớn. Nước mắt vẫn như cũ chảy xuôi, theo khóe mắt, ngã nhào đến mang tai, chảy xuống một đường , lại bị một giót khác lăn qua, làm cho làn da không ngừng run rẩy.

Cô đem cánh tay đặt ở ngực, nơi đó rất đau.

Năm đó mẹ qua đời, cô cũng không thực sự khóc, bởi vì cô hiểu được, theo mẹ rời đi một khắc, cô đã trở thành cô nhi, nếu cô suy sụp, không một ai có thể dìu cô đứng lên. Cho nên cô vẫn nói với chính mình phải kiên cường, phải chống lại những bất công của cuộc sống, không nghĩ làm cho chú Đường cùng Đường Tráng phải bận tâm.

●︶︶●

Jiyeon rất nhanh đuổi đến khách sạn. Mở cửa phòng ra, hắn nhìn thấy một bộ mặt ưu thương đau khổ cơ hồ không thể tự kìm chế.

Tim hắn không khỏi đau đớn

Cau mi tâm, hắn âm thầm tưởng: Một co gái mảnh mai như vậy, khóc như vậy hoa lê đái vũ(1), đáy mắt tản mãn đau thương, chỉ cần là một người đàn ông nhìn thấy, chỉ sợ đều phải nhịn không được mà ôm lấy.

Nghĩ như vậy, sau mi tâm dần dần giãn ra.

Hắn nhìn cô chăm chú. Cô nhất định đã uống không ít rượu, bởi vậy mà trên mặt đã có hai đóa hoa hồng vựng, lúc nức nở bay tới thản nhiên mùi rượu.

Cô không giống ngày xưa rụt rè ngượng ngùng, nhìn thấy hắn liền lao vào trong lòng, đem mặt chôn ở trong ngực hắn, rầu rĩ khóc. Mỗi một lần khóc thút thịt đều cực lực ẩn nhẫn, giống như sợ tiến khóc quá lớn sẽ phiền đến hắn.

Tiếng khóc của cô liền như vậy chảy xuôi ở ngực hắn. Trái tim hắn một chút như tan ra.

Hắn đem cô ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt thẳng ở trên lưng cô, một mặt trấn an, một mặt ôn nhu nói: "Đừng khóc, có anh ở đây cùng em, đừng khóc, đừng khóc ..."

●︶︶●

Hyomin ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mê ly nhìn Jiyeon. Giờ khắc này, hắn giống như đối với cô có vô tận bao dung cùng trừu mến. Hắn cúi đầu gần gần hỏi cô: "Uống rượu?"

Cô hấp hấp mũi, nhẹ nhàng gật đầu một cái, hai luồng nước mắt lập tức theo trong mắt nhào đi ra.

Cô đặt tay lên ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Nơi này đau, bọn họ nói uống rượu sẽ không đau nữa!"

Hắn nâng tay lau nước mắt trên gương mặt cô, "Đứa ngốc, một người uống rượu, chỉ biết càng uống càng đau!" Ngón tay hắn thương tiếc xẹt qua làn da cô, ôn nhu hỏi, "Còn rượu không? Đến đây, anh cùng em uống, hai người cùng nhau uống rượu sẽ không đau!"

Cô gật đầu, nắm tay hắn đi vào bên giường, tựa ở mép giường, cùng nhau ngồi trên thảm. Còn lại nửa bình hồng rượu ở bên cạnh cô, cô rót đầy hai ly, một ly đưa cho hắn, một ly giữ lại cho mình. Sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Hắn nhìn cô, hơi hơi nhíu mi.

"Uống như vậy, cho dù tim của em không đau, thì vị cũng sẽ đau!"

Cô mở to đôi mắt, mờ mịt nhìn hắn. Mùi rượu mới cũ cùng nhau xông lên đầu, trong ánh mắt cô dường như có một tầng sương mù dày.

Tay hắn hướng cằm cô, đối với cô thì thào nói nhỏ: "Rượu uống như thế này mới có thể quên đau lòng!" Hắn uống một ngụm rượu lớn, đem chén rượu đặt một bên, hai tay nâng mặt cô, cúi đầu, môi nhu nhu đặt trên môi cô.

-------

(1) Bạch Cư Di dùng câu này để tả nước mắt của Dương Quý Phi, ý nói người phụ nữ đẹp khóc giống như hạt mữa xuân đọng trên cành hoa lê.

Tiến thoái

Cô nhắm mắt lại, khẽ mở đôi môi, rượu lành lạnh cùng lưỡi hắn tiến vào trong miệng cô. Đầu lưỡi của cô cùng hắn giao cuốn, liền nhộn nhạo gắn bó giao hồng rượu, dây dưa cùng một chỗ. Ai cũng không bỏ nhanh như vậy, rượu kia lại theo trong miệng cô đàm đạm lăn đến miệng hắn, lại từ miệng hắn trở lại cô, theo ôn lạnh lạnh hàm cuộn nóng lên, theo vị rượu vị nùng để lại dư hương vị ngọt. Hắn đem cô ôm trước ngực, hai tay theo vạt áo đi vào, hơi hơi dùng sức qua lại nhu nhu tóc, một đường uốn lượn đi đến ngực cô, cách một tầng mỏng nội y, dồn dập vuốt ve ở bên trong nơi mềm mại nhất.

Cô bị hắn vỗ về chơi đùa ưm một tiếng rên rỉ đi ra. Rượu theo khóe môi cô chảy tràn. Hắn đem rượu trong miệng mình nuốt vào, môi truy đuổi một đường rượu kia đi xuống, qua chiếc cằm trắng noãn, qua chiếc cổ tinh tế mê người, qua xinh đẹp tuyệt trần xương quai xanh. Tay hắn sớm đem vạt áo cô cởi bỏ, nội y trắng noãn cũng bị hắn thoát ra một bên, ngực cô mềm mại như hai con thỏ nhỏ, kiều kiều khiếp khiếp run rẩy trong không khí, đợi hắn bao dung cùng âu yếm.

Bờ môi của hắn rốt cục tiến đến trước ngực. Trên người cô mang theo hương vị như của những đứa trẻ sơ sinh, hắn có chút mê muội lưu luyến ở hai con thỏ nhỏ trắng noãn.Hàm trụ, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, nghe được cô run lên khe khẽ, cúi đầu kêu.

Thanh âm của cô làm hắn trở nên khó kiềm chế. Hắn đem cô áp đảo ở trên thảm. Cô khẩn cầu khẽ gọi: "Không cần ở đây, xin anh". Hắn như bất đắc dĩ thở dài, rời đi trên người cô, một tay kéo, đem thân thể cô mềm mại đặt trên giường lớn. Cô nằm xuống, hướng thẹn thùng nơi khác đi qua, thư thể muốn cách xa hắn một chút. Khi cô dừng lại, hai má đã tiếng sát đến bên tường. Cô đưa tay gắt gao che trước ngực, hai con thỏ nhỏ nhân lúc cô thở dốc mà cùng nhau như ẩn như hiện. Hắn không dừng lại, đi lên, bao trùm lấy cô.

Thở dốc càng phát ra dồn dập, rên rỉ càng phát ra giống như khóc. Quần áo hai người bị hắn tốc tốc thoát ra. Hắn tách hai chân cô ra cùng cô kết hợp một chỗ, nháy mắt, một tia đau đứng lên. Hắn yêu thương hôn cô, ẩn nhẫn cho cô thời gian thích ứng, đến khi không hề kháng cự mới cùng cô luật động. Nước mắt cô lại dũng mãnh tiến ra. Hắn giống như phát ra một tia thương tiếc, ôn nhu hôn cô, ôn nhu an ủi, ôn nhu va chạm. Cánh tay cô bò lên cổ hắn, nhắm mắt lại tìm kiếm môi hắn, chủ động câu dẫn cùng chính mình triền miên hôn môi nồng nhiệt. Hắn cùng cô toàn thân kích cuồng cùng một chỗ, ở bên tai nhau thì thầm rên rỉ. Hắn động càng lúc càng nhanh làm cô muốn co rút. Mồ hôi đan vào nhau, trước mắt giống như tuôn ra một mảnh phiêu diêu...

●︶︶●

Dương Dương hẹn Hyomin đi bơi lội. Tuy rằng rất thích nhưng dường như thân thể lại phát ra tín hiệu phản kháng.

Đêm qua cùng Jiyeon yêu tinh đánh nhau một đêm quá mức nhập vai, buổi sáng đứng lên vừa động liền cảm thấy cả người đau như cơ thể bị thương. Hơn nữa hai chân càng thêm đau đớn. Đừng nói đi bơi, ngay cả đi bình thường đều thực không thoải mái.

Cô từ chối Dương Dương. "Chị hôm nay thân mình khó chịu, không đi, chúc ngươi đi ăn thoải mái, vui chơi sung sướng.

●︶︶●

Trời vừa sáng, Hyomin liền tỉnh lại, Jiyeon vẫn như cũ ngủ say. Loại sự tình này chính là như vậy, đàn ông luôn hồi phục chậm hơn bình thường, đó là bởi vì bọn họ phải bỏ thể lực nhiều. Phụ nữ cho dù trên giường kêu đau đến cỡ nào về sau thể lực tinh thần cũng rất mau hồi phục. Vì vậy đàn ông cần nhiều thời gian ngủ say dưỡng thần. Giống như Jiyeon, cô đã tỉnh rồi, trong khi hắn vẫn trong mộng

Hyomin lặng lẽ đứng dậy, mặc quần áo, cúi đầu nhìn xem Jiyeon, xác định hắn vẫn còn ngủ say, thả lỏng, khóe miệng nhếch lên một tia cười quỷ dị, rón ra rón rén đi đến trước TV, nhanh nhanh chóng chóng làm vài động tác.

Quay đầu liếc mắt một cái, Jiyeon vẫn như cũ ngủ say, hoàn toàn không biết bên gối đã hoàn toàn trống không. Để tránh hắn một phen tỉnh lại, Hyomin không suy nghĩ nhiều, dùng mũi chân mau chóng rời đi.

●︶︶●

Phần lớn phụ nữ sau đêm đầu tiên, ngày hôm sau buổi sáng, đều đã lựa chọn thẹn thùng ướt át ở bên khuỷu tay tình nhân tỉnh lại. Muốn cùng hắn nói chào buổi sáng, chờ hắn hôn môi, sau hoặc là người thể lực còn dư thừa liền trực tiếp một trận kịch liệt, đợi hắn ăn no, thỏa mãn xong, lại ở trong lòng hắn ảo tưởng tương lai ngày sau chính là thiên trường địa cửu, mà hắn lại vào lúc này mạt mạt miệng nói, hắn ban ngày còn có việc, lập tức phải đi, chờ điện thoại của hắn.

Về sau hắn càng ngày trở nên càng bận, bận đến ngày càng lâu không để ý tới mình, mới dần dần trở nên thương tâm muốn chết. Trong một phút tuyệt vọng phát hiện, nguyên lai lúc đầu hắn mơ ước chỉ là thân thể của mình, nguyên lai ngày đó mình cùng hắn chỉ là tình dục. Linh hồn bọn họ cho tới bây giờ đều không chân chính giao qua. Người đàn ông kia, bất quá chỉ làm tham luyến một khối còn chưa nhúng chàm, đêm hôm đó triền miên thực ra không tác động vào linh hồn của hắn, bọn họ trong lúc đó có tạo nên mối quan hệ tình cảm ràng buộc nào đâu?

Ban đêm bị lời ngon tiếng ngọt mê hoặc, vì thế mà mặc hắn ta cần ta cứ lấy, sáng sớm bị hạ đường, chỉ vì hắn đã lấy được những gì hắn muốn lấy. Từ nay về sau, hắn đối với mình chỉ thấy ngày càng thêm đần độn vô vị.

Đây là bi ai của đại đa số phụ nữ chưa kết hôn mà thất thân.

Bất quá Hyomin cùng không nằm trong đại đa số đó. Cô không có ngốc như vậy, thất thân có hay không về sau vẫn thế. Cô hiểu được muốn đối phó với một người đàn ông sắc bén, phải lấy lui vì tiến.

Jiyeon nhất định chưa từng bị phụ nữ chủ động bỏ lại, hắn nhất định sẽ cảm thấy cô vì mong muốn ở trong ngực hắn mà không nhanh như vậy rời đi, mà cô càng muốn làm cho hắn đoán sai. Làm cho hắn tỉnh dậy, giật mình phát hiện, cô gái đêm qua cùng hắn triền miên kia đã sớm rời đi, lưu cho hắn không phải là một bộ dạng kiều diễm sáng sớm, mà là mất đi cơ thể ấm áp của cô, một mình lạnh lẽo rời giường.

Nói vậy, hắn vuốt nhẹ nơi giường kia tối hôm qua cô đã từng ngủ, đáy lòng cảm giác nhất định thực phức tạp. Ngoài ý muốn, không cam lòng, tức giận, muốn cho cô gái không biết thân phận kia đẹp mặt – người nên rời đi trước rõ ràng là hắn.

Hyomin vừa cười vừa nghĩ, cô không đi dây dưa lưu luyến hắn, ngược lại không nói một tiếng rời đi hắn, cô như vậy là lấy lui vì tiến, lấy thủ vì công, không tin hắn có thể thả cô đi.

●︶︶●

Theo khách sạn đi ra, Hyomin lập tức tắt di động. Về nhà, cô oai oai tựa vào trên giường, lười biếng đùa nghích máy tính đặt trên đùi. Ánh mắt lóe nhìn màn hình, lỗ tai cẩn thận nghe thanh âm rất nhỏ, khóe miệng sung sướng cong lên.

Đang lúc tự đắc, Dương Dương lại giống như đầu tàu không hề dấu hiệu vọt vào, đem trên vai ba lô du lịch hướng trên giường ném, lớn tiếng nói: "Hyomin, ngươi làm sao không bật điện thoại, gọi điện thoại tìm ngươi, còn điện cả đến số máy bàn, thực giảm thọ! Gọi ngươi bơi lội người không đi, thật vất vả nghỉ ngơi a! Ngươi cũng không chịu theo ta, thanh xuân tốt như vậy liền cứ ở nhà nhìn máy tính sao? Ngươi không biết là không làm thất vọng chúng sinh cũng làm ta thất vọng sao? Đúng rồi, ngươi đang xem cái gì? Thấy thế nào mà vẻ mặt xuân sắc, chậc chậc, biểu tình dâm đãng, mau cho ta xem rốt cục người đang xem cái gì ..."


Nhưỡng kế

Hyomin tắt đoạn video. Lúc Dương Dương lại thăm dò, nhìn trên màn hình chỉ còn một bộ phim hoạt hình.

"Phát điên đi" Dương Dương không khỏi kêu lên, "Hyomin ngươi cũng xem cái này a! ta còn tưởng ngươi xem cái gì". Vuốt vuốt tóc ra sau tai, nhíu mày tiếp tục nói: "Không đúng a. Phim hoạt hình này một chút cũng không người lớn, ngươi như thế nào lại có thể làm ra bộ mặt xuân tình nhộn nhạo a?"

Hyomin đem máy tính đặt sang một bên, hai bàn tay chống lên muốn xuống giường. Nhưng giữa hai chân toan đau làm cho cô hét lên một tiếng. Dương Dương lập tức kêu: "Ta đoán không lầm đi! Khẳng định ngươi vừa xem xxx!!! Ngươi xem ngươi vừa kêu, thật sự giống như đang "vận động" a!"

Hyomin nhìn khinh bỉ, "câm miệng, nói hươu nói vượn!", mắt chuyển động, bắt đầu chuyển hướng, "Ngươi như vậy không nói không rằng phóng đến nhà ta, rốt cuộc là muốn tìm ta, hay vẫn là muốn mượn cớ tìm ta để không cẩn thận gặp được Đường Tráng đồng chí?" Cô đem chữ "không cẩn thận" ba chữ cắn hết sức tà ác.

Dương Dương kêu lên: "Nếu ngươi còn muốn làm bạn của ta thì đừng trước mặt ta nói tên người này, nếu nói có nghĩa là muốn làm tổn thương tình cảm đôi ta có biết không hả?"

Hyomin lơ đễnh, "Vốn ta cũng không muốn làm bạn của ngươi, ta muốn ngươi làm chị dâu a. Ta cân nhắc ngươi đã lâu lắm không gặp anh trai phá sản của ta, liền chạy đến đây tìm cơ hội ngẫu nhiên."

Dương Dương tiến đến bóp cổ cô, "Hyomin, ngươi làm sao có thể nói vậy! Ta chính là tới tìm ngươi xem, ngươi nói không thoải mái không muốn đi bơi, ta nhớ ngươi vì thế đến đây tìm ngươi, kết quả ngươi lại chó cắn Lã Động Tân(1)! Ngươi nói xem, lúc này Đường Tráng như thế nào ở nhà!!!"

Dương Dương vừa dứt lời, cửa phòng Hyomin liền "phanh" một tiếng, bị người khác thô bạo mở ra. Hai cô gái bất ngờ giật nảy mình. Định thần cùng nhau quay lại, ngoài cửa vọt vào một người đúng là Đường Tráng.

Dương Dương không khỏi khẽ kêu lên: "Ta đúng là nên đi chết đi! Thật sự là tà môn, ta như thế nào lại thấy đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch!"


Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN

Hyomin một bên vỗ ngực an ủi một bên nhìn Đường Tráng quát: "Đường Tráng, anh uống nhầm thuốc à! Vào phòng người khác không thể tử tế chút sao? em nói cho anh, anh đem chúng em hù chết rồi"

Đường Tráng trừng mắt về phía cô. Trong tầm mắt đổ xòa lên cả Dương Dương, nháy mắt cảm thấy sửng sốt, lập tức nghĩ tới chính mình cùng người kia đã chia tay, vì thế lúc này im tiếng, ánh mắt lướt qua Hyomin lên tiếng: "Anh có chuyện hỏi em!"

Dương Dương không chịu nổi bị ai đó vô tình đến nhìn cũng không nhìn, quay đầu nói với Hyomin: "Ta đi trước, có việc gì điện thoại sau!" Đứng lên đi về phía cửa, đối với Đường Tráng đang đứng chắn cửa cả giận nói: "Tránh ra, chó tốt đừng để nói nhiều!"

Đường Tráng đứng sang một bên, một bên lại ác thanh ác khí than thở: "Cô nói ai là chó!"

Dương Dương không chút nào e ngại hắn, "Anh, anh, anh! Chính là anh! Làm sao! Anh nếu không thừa nhận là nói anh, làm sao còn nghe lời tránh ra, có năng lực thì cứ đứng đó chắn a!" Nói xong liền xoay người đi, không để ý Đường Tráng sắc mặt đã bắt đầu giận dữ như quạ đen.

●︶︶●

Dương Dương đi rồi, Hyomin hỏi Đường Tráng: "Chuyện gì?"

Đường Tráng nhớ tợi mục đích đến đây tìm Hyomin, không khỏi lửa giận càng tăng: "Nghe nói có người muốn giải tỏa Lão Nhai?"

Hyomin gật gật đầu.

Theo kế hoạch mà nói, việc này đã đến thời điểm nói cho anh biết, sự tình phía sau, còn cần anh hỗ trợ.

Đường Tráng một cước đá vào chiếc kỉ trà, giận dữ nói: "Dựa vào đâu! Ông sinh trưởng ở đây, tinh thần ở đây, hủy đi Lão Nhai không phải là đoạt đường sinh sống của ông sao? Hyomin, anh hỏi em, em có biết ai là người làm việc thiếu đạo đức này không? anh muốn dẫn người đi san bằng nhà bọn nó!"

Hyomin bĩu môi, dối trá nói lời thấm thía: "Quân dã man, đầu năm nay đã thỉnh thoảng dựa vào tay chân giải quyết vấn đề, anh mang theo một đám tiểu đệ là có thể vơ vét cả một tập đoàn tài chính sao? Hiện tại là xã hội pháp trị, người ta chỉ cần động một ngón tay, lập tức sẽ có cảnh sát tiếp anh đến sở cảnh sát uống trà" Cô dài dòng xong, bỗng nhiên cười, cố tình giải quyết kiểu ấy chỉ có vào cửa quan thôi, "Đầu năm nay muốn quấy rối phải dùng sách lược mưu trí!" Cô đem máy tính lại, lấy trong ổ cứng ra ảnh nude, đưa tới trước mặt Đường Tráng, lúc ẩn lúc hiện, cười nói, "Chúng ta không cần sử dụng bạo lực đi làm loạn, chúng ta dùng cái này đối phó hắn cũng đủ!"

"Đối phó ai?" Đường Tráng hỏi.

"Người giải tỏa a!" Hyomin trợn mắt.

"Dùng nó? cái này là cái gì? Như thế nào có thể đối phó tên kia?" Hỏi xong, Đường Tráng bỗng nhiên vỗ đùi, hưng phấn kêu lên, "Anh đã biết, cái này có thể đối phó", tiện đà lại đi xoa xoa chính mình vừa mạnh tay vỗ hỏi, "Nha đầu, ảnh nude này rốt cuộc là của ai?"

Hyomin hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt ngạo mạn nhìn Đường Tráng, Lắc Lắc đắc ý nói: "Ảnh này a, trong đó có hắn a! Chúng ta dùng cái này đi để uy hiếp hắn!"

Đường Tráng mắt sáng lên, tà tà cười: "Nha đầu chết tiệt kia, em không phải là trước hết tìm tên đó mây mưa, sau vụng trộm chụp ảnh này? Sau đó lại dùng người khác cầm đi uy hiếp người ta, nha đầu này, cái kiểu này quen thuộc muốn khóc a! Cái chiêu này, không phải em theo anh học sao? Nói nhảm ít thôi, nói mau trong này là ai?"

Hyomin cười to: "Anh bị chứng mất trí nhớ đi! Chính anh đều nói, nam nhân vật chính là kẻ đầu sỏ giải tỏa Lão Nhai, nữ nhân vật chính là kẻ lừa gạt, như thế nào không nhìn ra?"

Đường Tráng rống cô: "Không được! Định qua loa cho xong sao? Anh muốn biết hai người bọn họ cụ thể là ai?"

Hyomin nửa thật nửa giả nói: "Nam kêu Jiyeon, mới từ nước ngoài về không lâu, chủ tịch tập đoàn Park thị, gần nhất nổi như cồn trong giới doanh nhân. Về phần nữ, cô ta không nói tên, chính là một cô gái vì nghệ thuật hi sinh bản thân mà thôi"

Đường Tráng đối với đáp án thực không hài lòng, nhưng biết theo miệng Hyomin không thể lấy được tin tức, trong lòng liền nổi lên mấy điểm nghi ngờ. Anh đột nhiên lao người về phía trước, duỗi mạnh cánh tay ý đồ cướp máy tính ở trong tay Hyomin.

"Đưa đây anh nhìn xem! Anh giúp em đi in"

Hyomin liền nhanh nhẹn lánh, đạp một cước, khinh bỉ nói: "Phi! Đường Tráng, người này lưu manh, cư nhiên còn muốn xem nội dung! Thật sự là lợi cho anh! Nghe dễ dàng nhỉ, không!"

Đường Tráng không nghe, không buông tha bò lên, "Sao lại cố chấp như thế, trước kia anh hố người khác đều cho em nhìn a, em như thế nào xuất sư sau liền vứt bỏ thầy! Mau lấy cho anh xem, nhanh! cũng không phải em chụp a"

Hyomin một bên đẩy anh ra, "Cút, chính là em chụp, không cho xem!"

Sợ Đường Tráng tiếp tục như vậy hỗn độn không yên, Hyomin vội vàng nói, "Đem trong đám tiểu đệ của anh cho em mượn một tên, nên là người tin cậy, thông minh một chút, ứng biến tốt, em cần mượn hắn diễn một màn!"

Đường Tráng lập tức tự đề cử, dõng dạc nói: "Làm người đáng tin cậy, thông minh, biết ứng biến, chính là anh đây!"

Hyomin thiếu chút nữa ngất, "Anh không nói đến, lưu manh, khách sạn, có được vài người không biết đến anh? Em muốn người khác."

Đường Tráng nghĩ nghĩ, gọi điện thoại, liền chọn được người thích hợp.

"Người này em cũng đã gặp qua, Tiểu Ngũ, rất thông minh. Hồi trước anh đã cứu nó, tuy rằng theo anh không lâu, nhưng cũng tuyệt đối nghĩa khí, là anh em sinh tử, em cứ việc yên tâm mà dùng."

Tìm được người rồi, anh nhịn không được lại hỏi Hyomin: "Nha đầu chết tiệt kia, em ruốt cuộc trong hồ lô có bán cái gì hả?"

Hyomin mang theo ánh mắt giảo hoạt nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ!". Vừa nói chuyện, vừa chớp chớp mắt, làm ra bộ hồn nhiên vô hại, nhìn Đường Tráng nói tiếp, "Tráng tử, có chuyện em phải cùng anh nói một tiếng, gần đây có một ông giám đốc, đi sân bóng chơi nhìn trúng Dương Dương, nên thường gọi điện hẹn Dương Dương đi ăn cơm, còn nói với cô ấy, biết một cái khách sạn có bữa sáng hương vị không sai. Không biết anh nghĩ gì, em cảm thấy thật buồn bực, mời một cô gái ăn cơm lại mời bữa sáng? Cái này nghe thật mới mẻ, về sau anh tán gái có thể tham khảo"

Đường Tráng sắc mặt dần trở nên khó coi. Hyomin lại coi như không nhìn thấy, tiếp tục: "Dù sao a, anh không phải đã nói cùng Dương Dương chia tay rồi sao, nếu cô ấy có thể kiếm được cái núi tiền dựa vào, về sau ăn sung mặc sướng cũng là chuyện tốt, dù sao cũng là may mắn. Chỉ sợ a, giám đốc kia không chỉ muốn mời Dương Dương đi nhấm nháp cực phẩm bữa sáng, hay lại là cô gái trẻ xinh đẹp đã làm hắn xúc động a. Mà đúng rồi, từ trước Dương Dương đều đã cự tuyệt, hôm nay lão lại muốn hẹn. Vốn lẽ thường là cô ấy sẽ cự tuyết, nhưng hôm nay thấy anh có vẻ chịu điểm kích thích, cảm xúc có thể nhất thời dao động, có khi lại ác tâm nhận lời a."

Hyomin nói xong vụng trộm nhìn Đường Tráng, anh cơ hồ đã muốn biến thành Quan Công cùng Bao Công hợp thể.

Một quyền nện ở trên tường, Đường Tráng tức giận bừng bừng nói: "Cô ta nếu dám đi, anh sẽ chặt gẫy tay tên kia!" Ngẫm lại thấy thủ đoạn không đủ tàn nhẫn, vì thế sửa miệng nói,"Không! Anh chặt gẫy cả hai tay!"

-----------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com