Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐOẢN

TÂM TƯ NGÂY DẠI.

Tuổi trẻ mang đến cho người ta bao nhiêu hoài niềm cùng tiếc nuối. Tuổi trẻ của Patrick là một chuổi những vụng về chìm đắm trong tình yêu dại khờ. Em là một đứa trẻ ngây ngốc mang theo hoài bão sang một đát nước xa lạ để theo đuổi ước mơ của mình. Đôi với một cậu trai chưa đủ 18 thì đó là một cuộc mạo hiểm đầy thách thức. Nhưng thật may em đã gặp anh và có anh cùng đồng hành. Và đó là lần đầu tiên Patrick biết thích một người là như thế nào?

Bông hoa tình yêu đã nảy nở trong lòng thiếu niên mới lớn không biết tự bao giờ. Đến khi em nhận ra sự hiện diện của nó thì bông hoa này đã sớm cắm rễ thật sâu không cách nào loại bỏ được. Patrick từ lâu đã không xem Nine là anh trai của mình. Tất nhiên tâm tư nhỏ này của em chẳng thể qua nổi mắt ai, kể cả anh. Em vụng về không biết cách che giấu tình cảm. Mọi tâm tư đều thể hiện rõ ràng qua ánh mắt và hành động.

Có lẻ em không ý thức được ánh mắt khi em nhìn anh nó mãnh liệt và trìu mến như thế nào?

Có lẻ em không biết rằng bản thân ở trong một đám đông sẽ vô thức hướng người thật gần về phía anh.

Có lẻ em không biết những động chạm, những cái ôm hay nắm tay tưởng chừng như vô ý của mình sẽ không bị ai để ý nhưng thật ra lại hoàn toàn thu vào mắt mọi người.

Và có lẻ em không biết rằng những cái hôn trộm lên đôi môi say ngủ kia đều bị chủ nhân nó phát hiện.

Nine chậm rãi mở mắt nhìn dáng vẻ lén lút trở lại giường sau khi làm chuyện xấu của nhóc con mà không khỏi buồn cười. Cố mím chặt môi kiềm lại tiếng cười để đứa trẻ ngốc kia không phát hiện.

Đồ ngốc, em lộ liễu như vậy thì anh làm sao mà giả vờ tiếp đây?

Patrick nhỏ không biết rằng anh trai cũng có tình cảm với em. Chỉ là anh trưởng thành hơn, anh kiềm chế hơn và anh che giấu tốt hơn mà thôi. Đứa trẻ này quá ngốc, quá nhiệt thành và quá ngây ngô. Ngây ngô đến nỗi anh nhiều lần tự hỏi rằng em có phải hay không chỉ là cảm nắng nhất thời? Trước giờ em vốn dĩ chưa biết tình yêu là gì và có thể đây chỉ là sự tò mò và ham muốn của một thiếu niên lần đầu rung động.
Một người ngây dại, ngốc nghếch; một người thích suy diễn rồi lo sợ cứ thế chần chừ không dám bày tỏ.

------------

MÙA TUYẾT ĐẦU TIÊN.

“Wowww, Patrick em xem này. Là tuyết. Anh đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng được nhìn thấy tuyết rơi rồi”

Nine vui vẻ như một đứa trẻ nhanh chóng từ trong nhà chạy ùa ra ngoài sân mà nghịch tuyết. Patrick nhăn mặt từ phía sau khoác lên cho anh một chiếc áo dày:

“Anh đó, trời lạnh như vậy không thèm mặc thêm áo đã chạy ra ngoài rồi. Đồ mỏng như vậy lỡ bệnh thì làm sao? Tuyết cũng đâu có tan ngày được đâu, anh gấp làm gì?”

Em cứ luôn miệng cằn nhằn người lớn hơn cảnh tượng có chút giống mẹ đang mắng con. Có chút buồn cười.

Nine đưa hai bàn tay lạnh cóng của mình áp vào má em. Anh ngẩn đầu nhìn thẳng vào đôi mắt em, mỉm cười:

“Không phải có em mang áo cho anh rồi sao? Đừng mắng anh nữa mà.”

“Nếu không có em thì anh cứ để vậy rồi bị cảm sao?”

“Anh biết rồi mà. Sao em hung dữ với anh thế? Patrick Nattawat Finkler, em không được hung dữ với anh”_tay đang áp lên má bỗng véo mạnh hai má kéo ra.

Patrick bĩu môi ấm ức. Người ta hung dữ chỗ nào? Người ta đã mắng đâu chứ? Cứ đổ oan cho người ta. Bé thỏ cảm thấy ủy khuất cần được an ủi nha.
Nine đang vui vẻ tận hưởng cảm giác mềm mại từ đôi má người thương liền dùng tay khi nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của em:

“Chao ôi, sao lại làm vẻ mặt này rồi”

“Anh ăn hiếp bé.”

Nine thật không biết nên khóc hay nên cười. Tại sao bây giờ lại thành anh bắt nạt em vậy? Nine suy nghĩ một lúc khóe miệng nhếch lên, liền nhón chân lên đặt hai má đỏ hồng của em một nụ hôn. Nhìn vẻ mặt vui sướng của em, anh chỉ có thể lắc đầu cảm thán. Đó biết ngay mà. Chỉ giỏi diễn trò, muốn hôn thì cứ nói bày đặt đồ.

“Như vậy được chưa? Không đau nữa rồi đúng không?”

“Chưa đủ, anh phải hôn bé cơ.”_Patrick vòi vĩnh.

“Chẳng phải vừa mới hôn em hai cái rồi sao?”

“Đó là bobo. Em muốn kiss cơ.”

Không để anh kịp phản ứng liền ôm lấy người kéo sát vào mình. Em giữa chặt lấy cổ ấn anh vào một nụ hôn sâu. Môi lưỡi dây dưa cho đến khi bọn họ nghe thấy tiếng anh cả từ trong nhà vang vọng ra gọi mọi người cùng ăn sáng.
Mùa đông năm nay có chút nóng nhỉ?

----------

NỤ CƯỜI NGỌT NGÀO.

Nine rất thích cười. Nụ cười của anh cũng rất đẹp, rất ấm áp. Mỗi khi mệt mỏi hay suy sụp chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó trong lòng đều sẽ cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.

Ngay từ lần đầu cũng vì nụ cười này mà đèm lòng tò mò. Sau đó lại vì nụ cười này mà yêu thích. Cuối cùng là vì muốn bào vệ nụ cười này mãi trên môi anh một cách chân thật nhất mà bên cạnh. Patrick chính là bị nụ cười này của anh làm cho say mê.

Chỉ có điều nụ cười này không chỉ của riêng em, nó dành cho tất cả mọi người. Em cảm thấy bản thân có chút trẻ con và vô lí khi cảm thấy không vui vì điều đó.

"Tiểu Cửu, anh biết gì không?" _Patrick không đầu không đuôi đột ngột quay sang hỏi anh.

"Em không nói thì làm sao anh biết được chứ!"_bàn tay đang xóa mái đầu gối trên đùi mình thoáng dừng lại, CKT động tác càng mạnh hơn xoa xù tóc em. Anh mỉm cười.

"Anh có nụ cười đẹp nhất mà em từng thấy."_Patrick nhìn chằm chằm vào nụ cười của anh. Nó vẫn đẹp và quyến rũ nhưng sao lòng em lại cảm thấy nó không ngọt ngào mà hơi chua nhỉ?

Nine nhìn dáng vẻ người yêu nhỏ đã hiểu em đã nghĩ gì. Đứa trẻ ngốc của anh, em chưa bao giờ biết che giấu tâm tư của mình. Suy nghĩ của em cứ thế mà viết hết lên mặt rồi kia kìa.

"Anh có thể thú nhận điều này được không em?"_Nine dừng tay đang xoa tóc em.

"Anh định nói: " Nụ cười này chính là để dành cho riêng em” phải không?”_Patrick nửa thật nửa đùa trả lời lại anh. Dù biết trước câu trả lời nhưng trong lòng không khỏi hy vọng.

" Không. Nụ cười này không chỉ của riêng em.”_Patrick cả mặt đều xụ xuống rồi_ “Nhưng nụ hôn của anh sẽ chỉ dành riêng cho em, chỉ thuộc về em."

Trước vẻ mặt ngờ ngắc của em, anh cúi người xuống đặt lên môi em một nụ hôn. Nụ hôn rất nhanh, chỉ thoáng qua và cũng rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim em như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực.

---------

BÌNH YÊN LÀ KHI TỰA VÀO VAI NHAU.

Sau một ngày dài luyện tập rốt cuộc cũng có thể về nhà, Nine mệt mỏi bước chân ra khỏi công ty. Định bước lên trước ngồi vào hàng giữa lại nghe âm thanh quen thuộc vang lên:

“Tiểu Cửu, anh xuống đây ngồi với em nè.”

“Patrick? Chẳng phải em đi xe trước sao? Sao giờ lại ở đây?”

“Em đã đổi với anh trai thúi đó. Anh không muốn ngồi cùng em sao?’

“Không có, chỉ là có hơi ngạc nhiên chút.”_Nine vẫn còn đừng bên ngoài cửa xe.

“Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Patrick nhíu mày, nhanh chóng kéo tay anh vào trong xe. Ngay khi người đã yên vị ngồi ngay ngắn bên cạnh, em liền cầm lấy bàn tay đỏ ửng vì lạnh của anh mà xoa xoa sưởi ấm.

“Anh lại không mang găng tay nữa rồi.”

“Nóng lắm, anh không thích đâu.”

“Anh xem tay anh sắp đông thành đá rồi đây này.”_Patrick đột ngột vỗ 1 phát lên tay anh. Nine bất ngờ bị đau, hai mắt ẩn ẩn đỏ:

“Được rồi, lần sau nhất định sẽ mang.”

“Vậy mới ngoan. Anh mệt thì dựa vào em nghỉ chút khi nào đến nhà em sẽ gọi anh dậy.”

“Không sao. Anh không mệt?”

Em người yêu cũng phải luyện tập cả ngày rồi chắc chắn cũng rất mệt. Anh thật không nỡ để em mệt thêm được. Nhưng mặc kệ anh có nói gì, Pai bá đạo của chúng ta đã dứt khoát ấn đầu anh để tựa lên vai mình, tay vòng quay giữ chặt lấy eo phòng anh bị ngã.

“Em bảo dựa thì cứ dựa. Không cho phép anh từ chối.”

Nine cũng bó tay với sự ngay ngược này của em rồi. Thôi thì đành chiều theo em. Vậy thì anh cũng không khách sáo mà dụi vào hõm cổ em tìm chỗ thoái mái mà an giấc.

Tựa vào vai em… Buông mình xuống chốn bình yên, không trằn trọc, không âu lo, không giá lạnh. Mọi mệt mỏi tan biến, mọi âu lo trôi theo những bình yên… Vì em là nơi khiến anh an lòng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com