21
Mặc dù có một vết bầm tím trên cơ thể nhưng mặt tôi vẫn bình thường, nên may mắn là quản lý không hề hay biết gì chuyện hôm đó. Cái bất tiện ở đây là tiết học ngày hôm sau, gã xấu xí đó cứ nhìn thấy tôi là luôn gầm gừ như muồn nhào lên giết tôi, nhưng ngoại trừ lớn lối ra thì không còn gì khác. Gã ta không đụng đến người tôi, cho thấy rằng nếu gã ta dùng nắm đấm vào trường hợp không đặc biệt thì tiền của gã sẽ bị công ty đóng dấu lại. Thế nên tôi càng không cần phải phản ứng gì với cái người đang tức điên đến thở hồng hộc đó. Kết thúc tiết học kéo dài đến tận khuya, tôi rời đi trong ánh nhìn gắt gao của gã ta. Tóc vàng và người có ấn tượng hiền lành đang chờ ở ngoài xe đã nhận ra tôi trước.
"Ở đây này~"
Tôi tiến đến gần chiếc xe cỡ trung cũ kỹ phát ra tiếng động, tóc vàng ngồi ở ghế phụ thò đầu ra qua ngoài cửa sổ.
"Ngồi ghế sau đi."
Cách, bộp!
Ngay khi tôi đóng cửa xe lại và ngồi ở ghế sau, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Trong lúc chiếc xe tạm dừng để chuyển làn, người có ấn tượng hiền lành nhìn qua gương chiếu hậu.
"Cậu không muốn biết chúng ta đang đi đâu sao?"
"Vâng."
Trong thoáng chốc, một tia vô lý xuất hiện trong mắt anh ta, nhưng ngay lập tức mắt đã lại đầy ý cười.
"Đó là đùa nhạt thôi hả?"
"Không phải."
Sự im lặng kéo đến như luồng gió lạnh thổi qua, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ mà không quan tâm nữa. Mãi một lúc sau tôi mới nghe thấy lời của anh ta lẫn trong tiếng cười nhẹ.
"Nơi chúng ta sắp đến rất nổi tiếng trong giới đấy. Là Mê cung của Alice."
Chúng tôi đi nơi nào không quan trọng, nên tên của cửa hiệu đã được tiết lộ. Alice là ai hay mê cung gì, khi đến nơi và nhìn vào biển hiệu, tôi mới nhận ra tình hình đã bắt đầu trở nên rối ren hơn.
'Alice's Labyrinth'
Đó là cửa hiệu mà tên điên đã khiến tôi gần đây ngày nào cũng phải đến.
Lúc chúng tôi đến nơi thì đã là hơn 9 giờ. Không biết có phải là do có khách mới đến hay không, lúc này nhân viên đang vội vã đi qua đi lại tấp nập trên dãy hành lang. Người phục vụ được phân công ở lối vào dẫn chúng tôi đi theo dãy hành lang như mê lộ và đến trước một cánh cửa màu xanh biển. Trái ngược hoàn toàn với cánh cửa, nội thất trong phòng toàn bộ đều là một màu đỏ thẫm. Trên tường có một khoảng nhô lên ở giữa, giống như ở đó được lót một tấm ván. Tôi ngồi trên ghế sô pha màu rượu vang đậm, hai người ngồi đối diện quan sát tôi và hỏi.
"Nơi này tuyệt vời lắm đúng không?"
"Tụi tôi chỉ mới đến đây vài lần thôi, nhưng lần nào đến cũng đều phải choáng ngợp vô cùng."
Tôi chỉ im lặng nhìn xung quanh căn phòng, nghe những người dày dặn kinh nghiệm nhàn nhã kể về sự ngạc nhiên của họ.
"Chắc cậu đã để ý lúc đến đây rồi, nơi này chỉ có hội viên mới được phép vào. Nên việc chúng ta có thể ngồi được ở đây là một kỳ tích đó, vì họ cũng chỉ nhận các top star thôi à."
"Làm sao cậu có được kỳ tích này?"
"À, cái đó..."
Tóc vàng ấp úng, liếc nhìn sang bên cạnh rồi khoa trương nhún vai.
"Tụi tôi chỉ là may mắn thôi đó mà."
Nếu là địa điểm này, tôi có thể đoán được mà không cần phải đào sâu thêm. Tôi chỉ là không thể hiểu nổi sao cái kẻ đó lại muốn trở thành chó của Myungshin chỉ để được bước vào quán bar loại này. Nhưng sau một thời gian, tôi đã nhận ra nơi đây không đơn giản chỉ là một 'quán bar loại này'. Ít nhất là mục đích mà họ định đến đây.
"Tôi có một thắc mắc, tôi hỏi cậu được không?"
Hình như đã được một lúc từ khi tôi bước vào và ngồi xuống, nhưng tôi tự hỏi tại sao lại không có nhân viên nào đến để nhận đơn gọi đồ uống. Tự đặt ra câu hỏi, người có ấn tượng hiền lành nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
"Tôi nghe nói là cậu đã được tác giả Lee chụp hình đại diện, làm sao cậu làm được vậy?"
"..."
"Khó nói quá hả?"
"Không phải."
Tôi lắc đầu và khẽ trả lời.
"Tôi đã quyết định cởi đồ để trả lại."
Sau đó, một nụ cười đen tối đã lan rộng trong mắt cả hai. Đúng như tôi đã biết từ trước.
"Sao, vậy là Taemin với đàn ông cũng được hả?"
Tất nhiên là tôi không có tốt tính đi giải quyết hiểu lầm của hai người họ.
"Vâng, đàn ông cũng được."
Sau đó, tôi cầm ly nước trên bàn lên và lần lượt nhìn hai người.
"Hai người cũng vậy mà."
Tóc vàng có hơi giật mình, nhưng người có ấn tượng hiền lành đã là thực tập sinh được 4 năm nở một nụ cười chua xót.
"Phải. Đàn ông cũng được. 4 năm qua tôi vẫn luôn bị ép buộc như vậy."
"..."
"Xét theo nghĩa đó thì cậu Taemin may mắn thật. Nghĩ đến trước kia tôi đã phải thản nhiên tiếp nhận một gã đàn ông ghê tởm đến mức nào."
Anh ta không che giấu gì sự chán ghét trong câu nói về gã đàn ông ghê tởm. Tức thì, một sự căm phẫn bùng lên trong mắt anh ta. Nhưng ngay sau đó đã trở lại hình tượng hiền lành vốn có và hỏi một câu như mới chợt nhớ ra.
"A, vậy cậu có được với phụ nữ không?"
"Phụ nữ cũng được."
Khi anh ta phản ứng lại 'Ganh tỵ thật.', tóc vàng ở bên cạnh đã nói chen vào.
"Gì cơ, vậy là khi ở với đàn ông thì cậu không để ý đến vị trí top hay bot luôn hả?"
Gật đầu.
"Woah~ Đúng là ganh tỵ thật. Tôi không thích làm top, nhưng vì mấy lão già tôi gặp phải toàn muốn làm bot nên tôi chỉ có thể ghét bỏ nhét vào mấy cái mông bốc mùi đó mà thôi."
Giữa hai hàng lông mày của cậu ta nhăn nhúm lại như đang thật sự thấy ghét bỏ. Sau đó, người có ấn tượng hiền lành cười lớn và vỗ vai cậu ta.
"Cậu là kém may mắn nhất nhỉ. Ngày nay vì có nhiều người tò mò muốn thử ngủ với đàn ông nên mới có nhiều top hơn đó."
Khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ, tôi khó hiểu không biết rốt cuộc là họ tham vọng muốn trở thành nghệ sĩ hay là tham vọng muốn làm host (tiếp khách) nữa.
"Không thích thì không làm cũng được mà."
Cả căn phòng đột nhiên trở nên yên lặng như thể lời của tôi đã tạt một gáo nước lạnh vào đó. Một lúc lâu sau, khuôn mặt của người có ấn tượng hiền lành cứng đờ, anh ta phát ra một giọng nói giận dữ.
"Cậu đã trao thân cho tác giả Lee và còn được anh ta chụp hình, mà cậu còn nói thế được sao?"
"Đề nghị đó tôi không thấy khó chịu."
Tôi lần lượt nhìn hai người và thêm từ kính ngữ còn lại.
"mà."
Nhưng không phải mấy người căm ghét cái hành động xé nuốt sâu bọ này lắm sao. Lời nói đó chứa ý nghĩa này, nhưng tôi cũng không thực sự băn khoăn về câu trả lời. Có thể là vì đã quá rõ ràng. Bắt buộc phải làm với những kẻ mà mình không thích để có thể sống sót trong cái giới này. Đó là tất cả, nhưng tôi cần phải chắc chắn là họ có đang giả vờ ngây thơ hay không. Để xác định được thủ phạm chính xác qua cuộc trò chuyện ngắn này. Khi nhìn vào vẻ mặt sắp được lộ ra sớm thôi.
"Vậy nếu là nhà tài trợ thì cậu chọn phụ nữ được đúng chứ?"
"Có rất ít người phụ nữ đủ quyền lực để có thể làm nhà tài trợ đúng nghĩa. Vậy nên cuộc cạnh tranh này rất khốc liệt. Bất kể là vị phu nhân nhà giàu như thế nào, người nắm giữ quyền lực thật sự vẫn là chồng của bà ta. Đến cuối cùng thì cậu cũng chỉ có được một cái ví đựng tiền mà thôi. Nhưng đàn ông thì khác, miễn là cậu giỏi chịu đựng dằn xuống được cảm giác kinh tởm trong lòng thì sẽ nhận được càng nhiều cơ hội khi đi với nhà tài trợ. Còn phải đứng trước camera được nữa."
Tóc vàng gật đầu đồng ý với anh ta. Tôi nhìn hai người rồi tỏ ý đồng cảm như thể đã hiểu.
"Nhà tài trợ là nam thì sẽ có nhiều lợi ích, và cơ hội thành công cũng cao hơn."
Tôi hỏi nhẹ nhàng như chỉ bâng quơ nhắc đến.
"Giống như Song Yoohan?"
Biểu cảm khác nhau được thể hiện rõ trên hai khuôn mặt. Tôi cố gắng nhịn lại tiếng cười trong lòng đang muốn phát ra. Đúng, chính là mày.
Ba ly nước trên bàn đặt trước mặt ba con người khác nhau. Có chút kỳ lạ. Đã được 20 phút từ lúc chúng tôi bước vào phòng, nhưng vẫn không có một ai đến ghi đơn gọi đồ uống. Trong khi tóc vàng đã ra ngoài để đi vệ sinh, người có ấn tượng hiền lành đã bắt chuyện với tôi, người đang tẻ nhạt chờ đợi.
"Sao cậu lại nhắc đến Song Yoohan?"
"Tôi biết cậu ta."
"Cậu... biết? Làm sao cậu biết?"
"Nổi tiếng mà. Trên TV đấy."
Anh ta khẽ nhíu mày rồi thấp giọng phun ra.
"Đừng có đùa với tôi."
"Quản lý của tôi là cựu giám đốc công ty quản lý của Song Yoohan."
Sau đó anh ta như vừa chợt nhớ ra thứ gì đó và 'À~' một tiếng.
"Phải ha. Đúng là có chuyện như vậy. Quản lý của cậu Taemin từng là Tổng giám đốc của công ty XX mà nhỉ. Vậy là cậu đã nghe người ta nói Song Yoohan có đi với một nhà tài trợ nam sao?"
Thay vì trả lời, tôi chỉ nhìn anh ta và đáp lại bằng câu hỏi khác.
"Nếu không có nhà tài trợ thì thật sự không có cơ hội lên hình sao?"
"Cậu có ý gì?"
Anh ta nhăn mặt, tôi nhắc đến chuyện nghe được trong tiết học hôm nay.
"Kịch bản mà hôm nay giảng viên đã đưa cho chúng ta. Nói là phải tập luyện một vai phụ lời thoại 5 dòng cho đến tuần sau, người đóng đạt nhất sẽ có được cơ hội quay diễn thật sự."
Trước khi giải thích thêm, anh ta cười mỉa một tiếng.
"Cậu tin cái lời đó à?"
"Được làm diễn viên phụ chỉ là bịa đặt thôi sao?"
"Không, cái đó thì đúng. Chỉ là trước kia họ cũng thường hay ném vài cái vai nhỏ làm mồi nhử cho bọn tôi tập luyện khổ cực như thế. Tuy nhiên, dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì người đóng vai diễn đó cũng đã được định sẵn rồi."
Anh ta chăm chú nhìn vào mắt tôi.
"Người như vậy thì lần nào cũng sẽ nhận được, và lần này cũng không ngoại lệ. Cho dù hắn ta có diễn xuất tệ nhất hay là ngoại hình xấu nhất thì cũng vẫn thế thôi. Tốt nhất là cậu đừng nên trông chờ gì nhiều quá."
Anh ta không nói ra tên, nhưng tôi lại tự động nghĩ đến gương mặt của gã xấu xí đã từng đá tôi trong đầu. Sau đó tôi nghe được một câu hỏi khô khốc.
"Đúng là khốn nạn, nhỉ?"
"..."
"Nếu cũng ở đây 4 năm thì cậu Taemin sẽ hiểu thôi. Đến cuối cùng thì toàn bộ những gì mà cậu cần vẫn là tiền tài và quyền lực. Dù chỉ là mấy vai nhỏ lặt vặt này."
"Lần này sẽ khác."
"Hả?"
Anh ta dỏng tai lên nghe như vẫn chưa hiểu, nhưng cuộc trò chuyện đã ngừng lại vì cửa đã mở ra và tóc vàng ầm ĩ bước vào.
"Hyung, đã chuẩn bị xong hết rồi kìa."
Ngồi xuống, cậu ta uống một ngụm nước rồi hỏi ý kiến của tôi.
"Tôi bắt đầu bây giờ được chứ?"
Cái gì? Khi tôi hỏi, cậu ta nhìn sang bên cạnh với ánh mắt bối rối.
"Ể? Lúc em đi hyung chưa giải thích hở?"
Người có ấn tượng hiền lành chỉ cười và nhún vai.
"Biết trước thì còn gì vui nữa."
Anh ta đứng dậy khỏi ghế ngồi với đôi mắt cười và vẫy tay ra hiệu cho tôi đứng dậy. Tôi không rõ đó là gì, nên tôi không làm theo mà chỉ ngồi xem, và tóc vàng đã xúi giục tôi.
"Sao vậy, nhát gan quá đó. Đó là hiển nhiên nếu cậu muốn uống miễn phí ở cái nơi đắt đỏ này mà."
Hiển nhiên? Đứng sát vào tường à? Tôi không hiểu gì cả, nhưng trước sự thúc giục của cả hai, tôi không còn cách nào khác phải đi theo bọn họ tiến đến gần vách tường. Họ để tôi đứng ở cuối góc và tiếp tục nở nụ cười quái gở.
"Hai người định làm gì?"
"Làm cái gì? Cậu thực sự không biết sao?"
Người có ấn tượng hiền lành đáp lại, duỗi người xuống nhấn nút được giấu ở góc bàn. Sau đó, tôi nghe thấy âm thanh 'Rừ~' vang lên ngay bên cạnh tôi. Tôi giật mình quay đầu lại và nhìn thấy bức tường bên cạnh đang di chuyển. Tiếng ồn ào của phòng bên cạnh cùng với ánh sáng chiếu vào qua những khe hở. Không lẽ là...
"Chỉ là một lần blowjob thay cho đồ uống miễn phí thôi mà."
Với lời giải thích muộn màng, tay của ai đó đã đẩy mạnh vào lưng tôi. Buộc phải bước về phía trước vì bị đẩy bởi một lực không lường được, tôi lại nghe thấy âm thanh 'Rừ~' phía sau lưng. Đến lúc quay đầu lại thì cửa gần như đã đóng kín. Cuối cùng, tôi nghe thấy một tiếng cười nhạo ở phía sau cửa.
"Biết gì không? Nếu dám bỏ đi khỏi đó thì cậu sẽ bị đồn khắp nơi là một tên yếu sinh lý đến việc ngậm cho người ta cũng không làm được đấy. Ông chú trong đó không biết kín miệng là gì đâu."
Tôi nhìn cửa đóng kín hoàntoàn và quay người lại, ba cặp mắt đang đồng loạt hướng về phía tôi. Ba ngườiđàn ông ở độ tuổi từ 50 đến 60 với khuôn mặt đỏ bừng, làn da dầu nhễ nhại vàđôi mắt mờ mịt. Phải đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng. Căn phòng lúc nãy chỉ làmột phòng chờ. Chờ khách.
Tình huống tương tự như khi đối đầu với gã xấu xí đeo găng boxing. Lời tôi nghe từ giọng nói cuối cùng đó. Tin đồn sẽ lan rộng khắp nơi. Nếu BJ cho ba người này ở đây thì mọi chuyện sẽ chỉ trôi qua trong im lặng, nhưng nếu kháng cự thì đừng mong được nhà tài trợ nào chấp nhận chỉ vì một ai đó không biết kín miệng. Có lẽ kẻ được Myungshin gài vào kia đang nhắm vào cái phía sau.
Vấn đề là boxing thì tôi không chịu đựng được lâu, nhưng lần này thì khác. Nói thẳng ra, tôi có thể BJ thứ của mấy gã chỉ xem tôi như một miếng thịt mà đối xử này. Tôi không có lòng tự trọng nào để bảo vệ cả. Nói chính xác hơn, tôi không cảm nhận được giá trị nào của bản thân mình. Tháng ngày dành dụm từng đồng để trả nợ đó, chỉ có cơ thể của tôi là đang làm việc, và cho đến tận bây giờ thì cũng chỉ có cơ thể này là còn đang tiếp tục thở vì trả thù mà thôi. Vậy thì việc bò xuống dưới cái bàn cao kia và đặt mấy thứ dương v*t bốc mùi đó vào miệng cũng chẳng có gì quan trọng. Chỉ là...
"Nghe bảo là tân binh của Dream mà trông bình thường vậy? Ông thấy sao?"
"Xem nào, là tôi thì cũng không kén chọn khuôn mặt thế đâu. Miệng lưỡi kỹ thuật tốt thì mặt mũi có dữ tợn như gấu cũng có liên quan gì? À, giám đốc Park là lần đầu phải không? Haha, đừng ghét bỏ cậu ta chỉ vì đó là đàn ông, cứ thử một lần đi. Về khoản lực mút thì phụ nữ không thể so sánh được đâu. Tuyệt vời lắm!"
Người ngồi ở giữa lúc này đã tháo dây thắt lưng và giải thích cho người đầu trọc ngồi bên trái. Nhưng mắt tôi lại hướng về một nơi khác. Trần nhà âm u trống rỗng, không thể thấy được gì ngoài đèn điện. Tôi chỉ vừa mới nhớ ra lúc bước vào đây. Phải rồi, có camera giám sát, với lại. Sự hiện diện của người xem camera mới là trọng tâm của vấn đề.
Bản thân tôi cũng tự hỏi vì sao lúc này tôi lại ý thức được điều đó, nhưng có một điều chắc chắn, tôi có cảm giác nếu chọn ngậm ba thứ đồ ở đằng kia thì sau này sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức xảy ra. Tôi nhớ lại căn phòng đã quay lại Myungshin và cố lần theo đó tìm ra vị trí mà camera có thể được lắp đặt. Tôi cứ thế mà nhìn chăm chú vào góc trần nhà, và rồi nghe thấy một tiếng quát lớn.
"Này, đang làm cái gì đấy hả?! Đã tới đây rồi thì bò xuống và làm việc mau lên, dẹp cái bản mặt đó ngay đi!"
Là người đàn ông ngồi giữa đang gào lên. Có lẽ ông ta chính là cái người không biết giữ mồm miệng đó. Khi tôi nhìn xuống thì lại có tiếng chửi rủa gì đó, nhưng trong đầu tôi lúc này đang bận rộn suy tính nhiều thứ. Có phải căn phòng nào cũng có camera giám sát? Hoặc là nơi nào cũng có, hoặc là đủ may mắn để có một chiếc trong căn phòng này, để nếu tên điên có thể thấy được tình hình hiện tại... Với cái tính cách đó thì kiểu gì hắn ta cũng sẽ xem thôi. Không đúng, chẳng có lý do gì để hắn phải làm một tên hoàng tử cầm kiếm đến cứu tôi cả. Tuy nhiên, nếu hắn có đang xem thì ít nhất tôi phải thu phí tham quan chứ. Thậm chí tôi còn phải trả phí vào cửa để vào được phòng của hắn mà. Tôi ngước nhìn lên góc trần nhà lần nữa và cằn nhằn trong lòng, sau đó quay lại nhìn người đàn ông ngồi ở giữa.
"Tôi nghĩ là có một sự hiểu lầm ở đây."
"Hiểu lầm? Cậu không phải tân binh của Dream?"
"Đúng."
"Lúc này còn nói nhảm cái gì đó?! Tôi thấy là cậu đang muốn chạy trốn thì đúng hơn, cậu khiến tôi bực rồi đấy, nếu giờ cứ thế mà bỏ đi thì cậu đừng hòng đặt chân lên cái giới này..."
"Tôi vốn đặt chân lên nó rồi."
Tôi ngắt lời ông ta, cố tình nghiêng người đứng và nhìn xuống. Nhìn vào căn phòng được chuẩn bị để tiếp đãi khách này, tôi không biết là điều đó cũng sẽ tương tự ở đây. Cái quyền chỉ dành riêng cho những ông chủ đó, không được đụng chạm gì khi chưa nhận được sự cho phép. Sự trung thành nực cười vốn chỉ thông hành giữa các hộp đêm, không biết bằng cách nào đó dường như cũng hữu hiệu ở nơi này.
"Tôi có nhà tài trợ đảm đương rồi. Hôm nay tôi đến chính là để gặp vị kia."
May mắn là tôi đã đoán đúng. Người đàn ông ngồi ở giữa lộ rõ vẻ hoảng loạn.
"Cái gì? Tôi không nghe là có điều đó... Là ai? Hay là cậu chỉ đang nói dối cho qua?"
"Nếu ông hiểu rõ cái giới này thì đừng nên hỏi đó là ai."
Khi tôi dứt khoát lên tiếng, ông ta đã mím chặt mồm ngay lập tức.
"Vị kia vốn rất dễ ngại ngùng, và cũng chẳng thích tên tuổi của mình bị nói qua nói lại như vậy đâu. Nhưng chắc chắn vẫn sẽ quan tâm đến những chuyện liên quan đến bản thân mình. Ví dụ như..."
Tôi quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào trần nhà, nơi mà camera có thể được lắp đặt.
"Cho dù có là sản phẩm nổi tiếng đi nữa thì nếu như có một phần nhỏ không thích thôi thì hắn vẫn sẽ ra tay không chút thương tiếc. Vậy thì giúp tôi phá hủy một sản phẩm cho hắn cũng không thành vấn đề gì, không phải sao?"
Tôi hi vọng tôi không phải là kẻ duy nhất nói xàm một mình với cái trần nhà. Nếu không nhận ra là hắn ta phải có một lí do gì đó mới muốn giúp đỡ tôi thì tôi đã không làm cái việc này rồi. Nhưng nó chắc chắn sẽ kích thích được hắn ta.
"Mặt ngoài cứ giả vờ đang giúp đỡ tôi là được."
Khi tôi hạ đầu xuống, ba tên ma men chau mày lại như tự hỏi 'Cậu ta đang nói cái quái gì thế?' với ánh mắt mơ hồ. Tôi giải thích đơn giản.
"Nói cách khác, nếu chạm vào tôi, người đã có chủ, không biết chừng mấy ông sẽ không còn chỗ chen chân trong cái giới này nữa, vì những tin đồn ác ý có thể sẽ lan ra."
Lời này thì hình như họ có thể hiểu được. Hai người ở hai đầu hoang mang nhìn nhau. Còn người đàn ông ngồi giữa mặt đầy nghi ngờ lại không dễ dàng tin tôi như thế.
"Cậu rõ ràng là một người mới, nên những gì tôi nghe được chỉ có mời gọi tận hưởng mà thôi. Tôi chưa từng nghe cậu ta nói là cậu đã có nhà tài trợ bao giờ cả."
Chắc chính Myungshin đã gọi ông đến đây tận hưởng một người mới chứ gì?
"Cậu nghĩ tôi đã phải đối mặt với kẻ như cậu chỉ một hai lần thôi à? Cậu chỉ đang bịa ra thôi đúng không?"
Ông ta nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt sắc bén. Có vẻ như tôi sẽ bị bắt bất cứ lúc nào nếu thả lỏng dù chỉ một chút hay là lỡ thể hiện ra vẻ lo sợ của mình. Cho dù có đang say xỉn nhưng ánh mắt hung ác đó cho tôi biết, ông ta không hề dễ đối phó như tôi đã tưởng. Có thể kéo dài được bao lâu? Nếu cứ một mực như vậy thì sẽ bị phát hiện sớm thôi. Tôi đang lo lắng không biết liệu tôi có phát mệt khi phải kéo dài thời gian mà chẳng làm được gì hay không. Thấy tôi chỉ im lặng và đứng yên như thế, ông ta hằn học nhìn tôi và cười nhếch mép.
"Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với những kẻ đã lừa gạt tôi nhỉ? Nhìn cho rõ cái giới này..."
Đột nhiên.
Tiếng cửa đột nhiên mở ra sau lưng đã cắt ngang lời ông ta. Đến khi quay đầu lại, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt đầy ân cần của người quản lý câu lạc bộ qua cánh cửa đang mở.
"À, thì ra là cậu ở đây. Tôi tìm cậu đã lâu rồi. Ngài giám đốc cũng đã chờ cậu được một lúc rồi ạ."
Ông ấy mỉm cười ôn hòa khichạm mắt với tôi. Tôi muốn nhìn cái gương mặt trợn trừng mắt của người đàn ôngkia nhiều hơn, nhưng người quản lý đã đi ra ngoài, nên tôi cũng nhanh chân bướctheo vì không muốn để lỡ mất. Tôi đóng cánh cửa sau lưng lại và thở phào nhẹnhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com