Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Văn Án

Trước mặt hắn bây giờ là biển lửa, khó lòng tâm can để bày tỏ khung cảnh bây giờ. Diệu Vương một thời nắm trong tay tất cả nhưng trước mắt hắn giờ là gì, một Đắc Đạo Diệu Thị trong biển lửa cùng tiếng kêu gào ân oán vô tội của dân chúng. Nhìn lại đôi bàn tay nhuốm máu bụi trần, hắn chẳng còn có thể cười nổi như ngày hôm qua.

"Diệu Hoa, hãy mang Thắng Vũ với Diệu Hàn đi đi"

Hắn nắm lấy bả vai của nàng mà cầm lại giọt lệ của bản thân, nương tử của hắn, tay ôm một đấng sinh linh vô tội mang dòng máu của hắn, hôm nay Diệu Hàn rất ngoan, một tiếng khóc cũng không cất lên giữa chốn loạn lạc này. Thắng Vũ kế bên nấp sau tà váy của Diệu Hoa cũng mạnh mẽ không khiến bản thân rơi lệ, chỉ mới mười tuổi thôi, một độ tuổi hồn nhiên không vướng bụi trần lại phải đối mặt với gian nguy trước mắt.

Kim Diệu Vương đi tới, khụy gối ngang bằng mặt với Thắng Vũ, tay hắn cầm lấy đôi tay nhỏ của cậu rồi cất tiếng

"A Vũ này, có phải con từng hứa với ta rằng, con sẽ bảo vệ A Hàn đúng không? Bây giờ ta gửi gắm thẩm thẩm và A Hàn cho con, con phải bảo vệ hai người ấy thật tốt, hứa với ta chứ?"

"Nhưng thúc thúc sắp đi đâu sao...?" - một đứa trẻ ngây ngô dường như không thể hiểu rõ mọi cớ sự của nhân gian loạn lạc này, bất giác lại cất lên một câu hỏi ngây ngô đến không tưởng

"Ta phải đi tới chân trời, ta từng kể về chân trời cho con nghe rồi phải không A Vũ? Diệu Thị luôn là một mặt trời lớn đến không tưởng, một nơi chỉ đầy sự thịnh vượng và không ai có thể dập tắt được, ở đấy có một chân trời, chỉ cần tới đó ta sẽ có một đời an nhiên không chút nghĩ suy"

"Vậy thúc thúc sẽ mang con và Diệu Hàn tới đó chứ?"

"Ta sẽ về và mang con, thẩm thẩm và A Hàn đi tới đường chân trời của Diệu Thị, còn bây giờ, con có thể hứa với ta bảo vệ hai người được chứ?" - Diệu Vương giơ nắm đấm lên trước mặt Thắng Vũ ngỏ lời muốn tên tiểu tử ngây ngô này hứa với hắn

Thắng Vũ trầm ngâm rồi cũng nắm lấy bàn tay đang chờ đợi của thúc thúc y mà gật đầu. Kim Diệu Vương, liền cầm lấy tay của Diệu Hoa, tay còn lại nắm lấy bàn tay của Thắng Vũ mà chạy về cánh cửa hướng Đông nằm gọn một góc khó thấy. Bước xuống từng bậc thang một cách vội vã, hắn liền vội bế lấy Thắng Vũ mà cố gắng đi thật nhanh nhất có thể. Cánh cửa này dẫn tới một đường hầm dài và cách xa phủ của Diệu Thị một khoảng có thể được coi là an toàn.

Kim Diệu Vương đẩy cánh cửa gỗ nơi cuối đường hầm, xong cũng đẩy cả ba người ra khỏi đường hầm ấy. Diệu Hoa thấy vậy liền chạy tới mà nắm lấy cửa, cô không ngừng cầu xin Diệu Vương, trên tay cô, A Hàn bắt đầu òa khóc

"Ta xin chàng, có chết hãy chết chung, có tội thì tội chung, đừng một mình gánh vác hết tất cả, còn A Hàn, A Hàn chỉ mới được thấy mặt trời của Diệu Thị, nó không thể nào lớn lên mà không nhớ nổi một tý khuôn mặt của phụ thân nó được"

"Một nỗi bi thương, hãy tin ở ta, ai gây ra ách phải chịu tất cả, bây giờ phải lo cho A Hàn trước, còn lại để ta lo phía sau, cứ chạy thẳng về hướng Đông, sẽ có người đợi sẵn ở đấy"

Diệu Hoa tay run run, đặt lên gò má dần xanh xao của tướng công, môi mấp máy muốn nói gì đấy rồi lại thôi. Diệu Vương như hiểu ý song cũng lấy tay mình đặt lên tay Diệu Hoa mà nói

"Ta hứa sẽ quay về, tìm lại nàng, A Hàn, A Vũ, giờ thì đi đi....Cẩm Nhất Dự sắp kéo quân tới rồi"

Diệu Hoa đành buông tay mà quay đi. Là nàng nhất quyết không quay đầu vì khi quay đầu, nuối tiếc càng kéo dài, càng gây nguy hiểm cho Diệu Hàn lẫn Thắng Vũ. Diệu Hoa siết chặt tay Thắng Vũ đến phát đau, mạnh bạo kéo đi không một chút khoan nhượng

"Thẩm thẩm, A Vũ đau, người giận thì có thể chửi con"

"Đi nhanh, con muốn ta phải làm sao!?" - Càng nói, Diệu Hoa càng kéo mạnh Thắng Vũ mà chạy

Nếu như ý của Diệu Vương chạy về hướng Đông thì ách là làng Bác Sơn ở dưới chân núi rồi. Ngôi làng ấy vốn không đông dân lại có khí hậu cực kì hắc ám, người chết đi lại để lại tà linh lởn vởn quanh đấy, nếu Diệu Hàn tới đấy trú ngụ, trốn tránh, thằng bé sẽ bị ám vào người nhiều tà linh không tốt, khiến cho tính tình thay đổi, giờ chỉ mong sợi dây Diệu Thiên* ngay cổ có thể tránh tà mạnh ở làng Bác Sơn mà thôi.

Diệu Hoa quay qua nhìn Thắng Vũ như sắp òa khóc tới nơi, khuôn mặt lấm lem đang cố cắn môi nhịn khóc trông thấy thương mà cũng thấy khổ. Diệu Hoa tạm dừng lại rồi khụy người xuống ngang tầm với Thắng Vũ, rồi mỉm cười nói

"A Vũ, chúng ta tạm nghỉ nhé?"

"Thẩm thẩm....không giận con nữa sao...?"

"Ta lại sao giận con được chứ? Bây giờ A Vũ ngoan nghe lời ta, giữ chặt sợi dây ngay cổ, nhất quyết không được tháo ra dù là một giây, được..."

Diệu Hoa bỗng nghe tiếng động, liền đứng dậy mà kéo Thắng Vũ lại sát gần mình. Mắt cô liên tục nhìn xung quanh, răng cắn chặt môi mà lo sợ

"Là kẻ nào!?"

"Diệu Hoa..."

Một nam nhân bước ra từ phía bên phải của Diệu Hoa, tay cầm chặt thanh kiếm có chút ngả xanh ngọc bích, miếng ngọc bội hình thân tre đung đưa theo chiều gió của bây giờ.

"Mẫn Hoàng..."

"Im lặng..."

Kim Mẫn Hoàng giơ tay kêu Diệu Hoa im lặng, mắt hắn nhìn về phía sau. Diệu Hoa cũng theo quán tính ngả người nhìn về phía sau của y song mắt cũng dần trợn to mà hoảng sợ.

"Là...người...người...của Cẩm Thị..."

Mẫn Hoàng bỗng quay lưng lại về phía Diệu Hoa, bước từng bước lùi xuống, thu lại khoảng cách với nàng song cũng dần cầm kiếm giơ ngay thẳng trước mặt quân của Cẩm Thị.

"Mẫn Hoàng...ngươi"

"Ta là người tới đây cứu cô nương bị ngu nhà ngươi đấy"

"Nhưng...chẳng phải Bắc Sở Mẫn Thị theo bên Liên Hoa sao? Sao người lại?"

"Ngươi quên lời hứa của ta và ngươi sao? Tên Diệu Vương đáng chết kia đã lấy lời thề để hù dọa ta, nhà Diệu các ngươi bước đến đường cùng này là do tên Diệu Vương tham lam mà hợp nhất Ngọc Thiên và Bội Sơn lại làm một"

Diệu Hoa không nói gì, chỉ cúi đầu, tay ôm chặt Diệu Hàn vừa mới chợp mắt. Mẫn Hoàng cũng hiểu rõ cớ sự mà quay qua trợn mắt nhìn đám người của Cẩm Thị đang sẵn kiếm trực chờ

"Cẩm Thị đã ra lệnh, chỉ cần là người của Diệu Thị thì sẽ giết không tha nên xin Mẫn Hoàng tông chủ đây lui sang một bên hay là ngài tính phản Tam Đại Môn Phái để bảo vệ một người đàn bà và hai đứa trẻ?"

"Hai đứa trẻ không mang tội, bọn người man rợ các ngươi" - Diệu Hoa liền gào thét khi nghe một tên lính của Cẩm Thị nói giết cả A Hàn và A Vũ

"Các ngươi đến nước này còn giết luôn kẻ yếu sao? Có gan sao không tới Diệu Phủ mà quyết đấu với Ma Vương Diệu mà ở đây đòi giết, đòi xé tan xương một người phụ nữ và hai đứa trẻ?"

Mẫn Hoàng nực cười mà đáp trả đám người của Liên Hoa. Vốn Liên Hoa Cẩm Thị từ bé đã được nhuốm trong người bộ luật khát máu, dùng từ để diễn tả thì khó mà hiểu rõ hết toàn bộ gia quy, nhưng giết không để sót cũng có thể được coi là vậy.

Diệu Hoa chần chừ đôi lúc rồi dần nắm lấy tay Mẫn Hoàng, cô trao Diệu Hàn cho y xong cũng đẩy Thắng Vũ về bên y. Mẫn Hoàng đơ người mà nhìn Diệu Hoa, là cô nương này đang mỉm cười hay khóc, y hoàn toàn không thể nhận rõ nhưng y biết cô ấy sắp làm một điều ngu xuẩn

"Diệu Hoa...đừng"

"Họ muốn ta, ta sẽ cho họ có ta, ngươi đừng vì ta mà mang họa vào bản thân, coi như lời hứa bảo vệ ta hồi ở Dương Thiên hãy thành bảo vệ A Hàn và A Vũ, ta chỉ cần như thế là mãn nguyện rồi, ngươi có thể dặn dò với A Vũ giúp ta, rằng khi A Hàn tròn độ mười lăm, hãy mang A Hàn về với Diệu Thị, bây giờ hãy mang hai đứa trẻ này tới làng Bác Sơn"

"Nhưng...Diệu Hoa..ta có thể bảo vệ cả nhà ngươi,...ta có thể dừng cuộc chiến này..ta có thể..."

Diệu Hoa lấy tay đặt lên môi của Mẫn Hoàng như mong muốn y dừng lại, cô vẫn mỉm cười nụ cười ở Dương Thiên khi xưa, một cô nương không màng tới sự loạn lạc ở nhân gian, y từng nghĩ, Diệu Hoa là đóa hoa không bao giờ tàn dù có bị vạn nhân loại quay lưng mà chà đạp. Mẫn Hoàng lấy tay lau nước mắt trên mặt Diệu Hoa rồi cũng cúi đầu tạ lỗi. Diệu Hoa đi ra trước mặt Mẫn Hoàng, tay dựt miếng ngọc bội của bản thân rồi giơ lên phía trời

"Ta là Diệu Hoa, là phu nhân ở Đắc Đạo Diệu Thị, các ngươi có thể giết ta nhưng tuyệt đối không được đụng vào những người dưới đây"

Đám người của Cẩm Thị im lặng rồi cũng hất mặt đồng ý, một phần bên dưới là Kim Mẫn Hoàng của Bắc Sở Mẫn Thị, nếu đụng vào là phiền phức mang tới tận cổ, ách có ngu đến đâu cũng không phải dạng không nhận ra người không nên đụng. Đám người của Cẩm Thị cuối cùng cũng nhắm mắt mà tránh đường cho Mẫn Hoàng đi vì họ giờ có Diệu Hoa vẫn là tốt trong tay rồi.

Mẫn Hoàng nhất quyết một giây cũng là không rơi lệ, vì trên tay còn bao nhiêu hi vọng của Diệu Hoa gửi vào đây

Là bao nhiêu hi vọng của Đắc Đạo Diệu Thị gửi vào người của Kim Diệu Hàn và Hàn Thắng Vũ, dù có ra sao là nhất định phải bảo vệ đến khi không còn một giọt máu đào rơi nữa.

Như cơn mưa trút xuống giữa cánh rừng, bàn tay nhuốm đỏ cầm chặt miếng ngọc bội mang hình mặt trời, Diệu Hoa cùng tiếng cười cuối cùng cũng đã được thốt ra, an lòng mà trút đi hơi thở mỏng manh của bản thân.

Ách hẳng y đã mang hai người tới nơi an toàn, chỉ mong một ngày nào đấy, Đắc Đạo Diệu Thị sẽ rửa được mối thù này, Kim Diệu Hàn và Hàn Thắng Vũ sẽ vực lại mọi thứ

Là mang lại ánh mặt trời đã tắt của ngày hôm nay cho tương lai, cho cả đường chân trời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com