Mở Đầu + Chương I
Thể theo nguyện vọng của các em nhỏ chơi trò câu like hôm trước + thỏa mãn chính bản thân, mình quyết định mạnh dạn viết fic Zắc Tùng.
Một fic chỉ toàn hường và hường. Nói chung là đọc cũng chẳng có gì cho lắm :3 Chủ yếu là vui. Đừng để ý tên fic nha, cố tình làm màu đó.
.....
Perché Tiamo hay Nhật kí nuôi mèo.
Một nghiên cứu khoa học đã chỉ ra rằng, mỗi cá nhân sẽ có sáu người giống mình như đúc trên trái đất. Tính đến thời điểm anh đứng trên hành lang này, tức năm 2012, dân số thế giới có khoảng bảy tỉ người. Như vậy, bạn có biết tỉ lệ để ta gặp bản sao của mình là bao nhiêu không? 0.0000000857%. Khủng khiếp chứ? Bạn có nghĩ rằng mình đủ may mắn để đạt được điều đó không?
Nhưng tin tôi đi, cuộc đời có rất nhiều điều kì diệu. Và nhân vật tôi sắp nói đến sẽ chứng minh điều ấy.
"Hai người định đứng đó đến bao giờ thế?"
Giật mình, anh ngẩng lên nhìn cô gái tròn trịa đang nhăn nhó. Cô nàng tên Văn Mai Hương, một trong những đồng nghiệp nhỏ tuổi của anh. Đập vào vai một thằng nhóc có vẻ mặt chả khác gì anh, cô nói.
"Vậy nhé Isaac. Anh cho Tùng ở tạm vài ngày. Nó mới đến Sài Gòn nên chưa kịp tìm chỗ trọ."
Lấy lại sự tập trung, anh lịch sự đáp trả.
"Ừ. Cũng được."
Chỉ chờ có thế, cô gái liền xoay cổ tay xem giờ.
"Em trễ mất rồi. Xin phép đi trước nha. Anh xách thằng này về hộ em với."
Rồi cứ như một cơn gió, Hương chạy bay biến mất. Bỏ lại hai gã thanh niên tiếp tục trồng cột điện ở đấy. Ánh mắt họ xoáy thẳng vào nhau. Thực ra, cái tên của họ không quá xa lạ với người còn lại. Trước đó, họ vẫn thường được đem ra so sánh trên mạng Internet. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên họ đụng độ trực tiếp. Và, cảm giác này có gì đó thật kì cục.
Hai người giống nhau như lột. Cái khác chỉ là gã Tùng ấy kém anh nửa tá tuổi và cũng cần chừng ấy năm để cao bằng anh. Cuộc gặp gỡ này không hề được báo trước, nên anh tức thời chẳng biết phản ứng sao. Ho khẽ, anh lúng túng đề nghị.
"Chúng ta về thôi."
"Ơ... Ờ..." Hắn liếc vội anh rồi gật đầu.
Đầy sống sượng, họ ra khỏi hội trường. Anh bắt một chiếc taxi rồi cùng hắn trèo lên. Băng ghế sau vốn rộng rãi, nhưng mới leo lên hắn đã ngồi ép sát vào cửa. Thành thử, giữa hai người là một khoảng trống mênh mông. Lén thở dài, anh nhìn vào gương chiếu hậu. Khuôn mặt lo lắng của hắn thấp thoáng phản chiếu. Hồi mười mấy tuổi nom anh cũng như vậy sao?
"Nghe bảo em mười tám tuổi hả?" Anh quyết định bắt chuyện.
"Ờ." Hắn đáp cộc lộc, chả mấy thiện chí. Với một kẻ đang nhờ vả người khác thì thái độ ấy chẳng phù hợp chút nào.
"Thế là mới tốt nghiệp cấp ba xong. Sao vội Nam tiến quá vậy?"
"Tại tôi tính thi vào nhạc viện. Vào sớm chừng nào hay chừng ấy."
"Ừ."
Anh ậm ừ rồi quay đi chỗ khác luôn, vì có vẻ còn lâu hắn chịu cởi mở một chút. Ánh đèn rực rỡ từ những cửa tiệm ven đường nhanh chóng cuốn lấy sự chú ý của anh. Đêm rồi, đây không phải là lúc để tự làm khó mình vì một thằng nhãi khó gần nào đó.
Còn bạn nữa, bạn cũng đừng bận tâm đến tôi. Tôi chỉ là một người kể chuyện đơn thuần, và sẵn sàng cùng bạn chui gầm giường họ trong suốt thời gian tới.
Tại đây, Sài Gòn hoa lệ, câu chuyện của hai người trẻ tuổi sẽ chính thức bắt đầu.
Chương I:
Ngoại trừ đèn đường ra, cả con phố không còn cánh cửa sổ nào bật sáng. Đã gần một giờ sáng, không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở. Đến một cơn gió cũng không thổi qua. Chính vì vậy mà cái nóng hè càng được tô đậm thêm. Dừng lại trước một căn nhà ba tầng nằm tuốt trong ngõ, anh chỉ tay.
"Nhà anh đây!"
"Ừm." Hắn đáp rồi lật đật xách chiếc balô sút quai của mình vào.
"Hành lý có nhiêu đấy thôi à?"
"Còn nữa. Mà thất lạc rồi. Tôi đang chờ sân bay liên lạc."
"Xui quá vậy."
Không chần chừ thêm, anh xua hắn vào nhà rồi khóa cửa. Phòng khách vẫn còn để điện, chắc mấy tên đàn em của anh vẫn chưa ngủ hết. Anh chung phòng với Jun. Hai gã đàn khổng lồ chui rúc trong đó đã đủ chật, chứ chưa nói đến việc nhét thêm thằng nhóc này. Suy đi tính lại, anh không còn cách nào khác là nhờ ST ghép phòng với Will, rồi lấy chỗ nó cho Tùng ở tạm.
Mặc dù đã dự đoán về sự phản đối của ST, song mọi chuyện diễn tiến lại đơn giản một cách bất ngờ. Chỉ trừ chuyện nó cáu tiết vì bị anh dựng dậy lúc nửa đêm. ST và Will là hai thằng ham vui nhất trần đời. Chính vì thế mà chúng không khỏi hào hứng khi anh lôi về một bản sao hoàn hảo. ST đồng ý cả hai tay. Nó càm hết đống thú bông bự tổ chảng của mình sang đánh chiếm giường Will. Trước khi đi, nó không quên giơ tay làm dấu.
"Bye bye! Mai dậy mình nói chuyện tiếp nha."
Đuổi được hết hai tên cà chớn về ổ, anh quay qua giúp hắn chuyển đồ vào. Hắn bắt nhịp hơi chậm nên cứ lóng ngóng mãi mà chẳng biết phải ngồi hay đứng. Cũng đúng thôi, từng ấy tuổi đầu mà đơn độc đến tận nơi này. Họ hàng, người quen đều không có. Ngay hôm đầu tiên đã phải ăn nhờ ở đậu một người xa lạ.
"Em muốn tắm không? Ngồi máy bay cả ngày trời chắc người khó chịu rồi." Anh đề nghị.
"Tôi không có quần áo." Hắn thành thật trả lời.
"Anh cho em mượn. Chờ anh chút."
Nói là làm, anh đi thẳng một mạch về phòng và lấy ra một bộ đồ ngủ cũ. Bộ này anh mua nhầm cỡ nên chẳng mấy khi mặc tới. Sau một ngày phải liên tục di chuyển, hắn đã khá mệt nên lập tức ngoan ngoãn làm theo lời anh. Trong lúc hắn tắm, anh pha sẵn một li nước chanh để giải nhiệt. Mấy bữa nay oi bức quá đỗi.
Thoạt nhìn hắn có vẻ chậm chạp, song vụ tắm táp cứ gọi là nhanh như chớp. Chỉ mấy phút, anh đã thấy hắn lò dò bước ra. Tóc tai ướt sượt, quần áo còn chả buồn kéo cho thẳng thớm. Nhưng, điều đáng chú ý hơn cả là hai ống quần dài thòng, sắn lên mấy bận rồi mà vẫn thấy thừa vải. Bất giác, anh bật cười.
"Xin lỗi." Anh bịt miệng nhưng không kịp.
"Không được cười!!!"
Từ lúc gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn phản ứng mạnh mẽ như thế. Tuy nhiên, thái độ này lại không được đáng yêu cho lắm. Hắn nghiến răng ken két, hai cái má tròn đầy lên như bánh nhúng nước.
"Ý anh là chân tôi ngắn chứ gì?" Hắn lầu bầu.
"Đâu có. Để anh lấy quần khác cho."
"Dẹp đi!"
Và đầy hung hăng, hắn lách qua anh chạy về phòng. Đóng sập cửa lại. Loại người gì mà kì cục. Hắn không biết vị trí của mình lúc này sao? Đây là nhà anh cơ mà. Tuy vậy, chấp nhất trẻ con cũng chả phải là chuyện hay ho. Chẹp miệng, anh lại về phòng lần nữa để đổi đồ cho hắn. Chậm vẫn hơn không. Dù gì cũng được Hương nhờ vả, kệ hắn sao được.
Khi anh đến được chỗ hắn thì hắn đã trùm chăn kín mít trên giường. Cái quần thùng thình ban nãy bị hắn ném bừa bãi dưới đất.
"Anh mang cái khác rồi này."
Không có tiếng đáp trả. Dám cho anh ăn quả bơ à? Cái thằng này, chả lẽ anh không trị được hắn sao? Bật chế độ trưởng nhóm nghiêm khắc lên, anh tiến thẳng đến giường. Lấy hết sức, anh giật mạnh chiếc chăn. Và giây phút ấy, anh lập tức hối hận.
Thằng nhóc trước mặt anh gần như trần như nhộng. Ngoại trừ cái quần cụt ngắn cũn cỡn ra, trên người hắn chả còn gì che chắn. Hắn trợn mắt, bần thần nhìn anh. Vẫn là khuôn mặt bánh bao sình nước. Nhưng, cái bánh này hẳn mới bị nhuộm phẩm đỏ quá tay. Môi hắn run run, trước khi tiếng gào thất thanh của hắn vang dội khắp phòng.
"Hết chế nhạo rồi lại tính giở trò biến thái à? Đi ra!"
Nói rồi, hắn quấn lấy chăn lẩn vào trong góc. Bức tường phòng ngự được hắn dựng lên cùng tiếng rên gừ gừ như thú hoang. Hắn nghĩ anh có ý đồ gì với hắn sao? Hắn bị hoang tưởng à? Hắn làm như hắn là thiếu nữ mới lớn ấy. Cơ mà, thái độ của hắn tự dưng làm anh... bối rối theo. Cho dù, ngày nào anh chả thấy mấy thằng em anh trần truồng chạy vòng quanh nhà. Anh bặm môi, tính nói gì gỡ gạc nhưng không nghĩ ra nổi. Và vì thế, anh đành ngậm ngùi nhặt đống quần áo rồi bỏ đi.
Đặt mình xuống chiếc giường êm ái của bản thân, anh gác một tay ra sau gáy, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Anh không thấy buồn ngủ, dẫu rằng cơ thể anh mệt đến nỗi chẳng nhúc nhích được. Và anh tự hỏi, đó có phải vì đèn ngủ hơi sáng không, hay là... anh còn đang lo ai đó sẽ suy dinh dưỡng với đống xương sườn kinh khủng ấy...
***
"Đại ca! Tối qua làm gì mà để em nó kêu là biến thái thế?"
Câu hỏi đột ngột của Will làm anh mém sặc hết bữa sáng. Ho khùng khục, anh quắc mắt nhìn gã.
"Không phải việc của cậu."
Đủng đỉnh nhét tảng thịt vào miệng, Will cười gian xảo.
"Em biết anh tự yêu bản thân. Nhưng mà đừng thấy em nó giống anh mà nhảy bừa vào. Nó chưa đủ tuổi đâu đấy."
"Cái thằng điên này!" Anh hất cả rổ rau sống vào mặt gã. Vừa khéo léo né sang một bên, gã vừa ngó nghiêng như tìm kiếm điều gì đó. Đúng lúc ấy thì Tùng xuất hiện. Hắn đã mặc lại bồ độ hôm qua, thậm chí có bao nhiêu nút cũng cài bằng hết.
"Tùng! Qua đây ngồi!" Will vẫy tay. Vẫn ngái ngủ, hắn lò dò đi tới. Tay hắn cào sồn sột vào mớ tóc nâu hung như được làm bằng len cừu. "Sáng nay nhóc đi đâu không để anh chở?" Will sởi lởi đề nghị. Gã thảo mai này chả bao giờ nhiệt tình trừ phi có ý đồ. Song không biết có phải vì sáng sớm nên sự cẩn trọng của hắn đã tiêu giảm hay mấy thằng ngốc thường không có khả năng phân biệt tốt xấu nữa. Nghe Will nói ngọt, hắn liền cười tươi.
"Tốt quá! Tôi đang tính đi kiếm nhà. Anh đưa tôi đi nha."
"Ừ." Gã hồn nhiên vỗ vào đầu Tùng. Lạ là tên ẩm ương ấy chả phản đối gì. So với đống ngôn từ hắn thét vào mặt anh đêm qua, đấy đúng là phân biệt đối xử. Làm ơn mắc oán mà. Trời, anh quan tâm làm cái gì chứ. Mấy bữa nữa hắn cũng cuốn gói khỏi đây rồi.
Ăn uống xong, Will và hắn liền kéo nhau đi luôn. Chả biết chúng mò đến những chốn nào mà giữa chiều mới về. Và sau mấy tiếng bắt cặp, chúng cứ làm như mình là chiến hữu lâu năm. Có lẽ, mấy tên tưng tửng thường có cùng tần số. Khuôn mặt hắn đỏ ngây ngấy vì phơi nắng ròng rã, song thần sắc lại rất tươi tỉnh. Ít ra thì hắn đã mất đi vẻ lóng ngóng như trẻ lạc của hôm qua. Tối đó, hành lý của hắn đã được gửi tới nơi. Vì vậy, hắn không cần mượn đồ anh nữa, và họ nghiễm nhiên có một đêm vô cùng yên bình.
Ngày thứ hai, hắn không đi đâu mà ở nhà luyện thanh. Tình cờ anh lại rảnh nguyên ngày. Bởi thế anh có nhiều thì giờ để quan sát hắn hơn. Hắn dậy rất trễ, nghe bảo là vì bị huyết áp thấp sáng sớm. Chừng nào mặt trời chưa lên cao thì chừng đó hắn không lết nổi khỏi giường. Và chẳng biết có phải vì là dân phương Bắc hay không mà hắn tỏ ra thích thú với nắng nhiệt đới. Hắn hay ngồi bên cửa sổ, để cho mặt trời hắt lên cái gáy trắng bóc như thạch hạnh nhân của mình. Hắn hảo ngọt, đặc biệt là thích uống sữa. Mỗi tội không ăn được đồ nóng quá. Cái gì cũng phải chờ nguội mới từ từ nhấm nháp. Anh cũng thấy tiếc khi hắn không theo nghề uốn dẻo vì hắn thể cuộn người ngồi vừa bất cứ góc hẹp nào. Nói chẳng đâu xa, mới nãy Jun suýt nữa thì ném cả thùng đồ vào đầu hắn bởi không nhận ra hắn bó gối lọt giữa đống đồ dùng nhà bếp.
Có đứa trẻ con trong nhà, không khí nhộn nhịp hẳn. Mấy gã rỗi rãi được thể ra vẻ ta đây là ông anh lớn. Jun dịu dàng, chu đáo vốn sẵn tính trời thì không nói. Đến Will và ST cũng cưng chiều hắn tới bến. Hắn muốn ăn gì, làm gì cũng được ủng hộ. Thành thử, có mình anh đứng một chiến tuyến. Tức là thành phần duy nhất bị hắn ác cảm.
"Giống như nuôi động vật thôi. Nựng nó không là vui rồi." Will phán.
"Tôi mà mách nó là hết nuôi thú đó." Anh gườm mắt.
"Sao anh không thoải mái chút đi. Thằng Tùng cũng đáng yêu mà. Lóc chóc như con cóc. Nhìn là muốn bắt bỏ tủ rồi."
"Thế thì cậu lo chuyển nhà cho con cóc rồi ở với nó luôn đi nhé."
Từ hôm hắn đến đây, tâm trạng của anh luôn bất ổn. Trừ những lúc làm việc ra, anh liên tục rơi vào trạng thái buồn bực. Bởi lẽ, sự việc càng kéo dài, mâu thuẫn với đám anh em của anh càng gay gắt hơn. Anh không đồng tình với việc để Tùng tự tung tự tác theo ý mình. Từ lúc thành nhập nhóm đến giờ, mọi thứ luôn được anh kiểm soát, cùng với hàng loạt các quy tắc chưa bao giờ bị vi phạm. Vậy mà chỉ vì sự xuất hiện của thằng nhóc xa lạ mà tất cả đảo lộn hết lên. Những điều cơ bản như bữa ăn chung, hay dọn dẹp vệ sinh phòng ốc cũng bị coi nhẹ. Chúng nó còn lén cả anh đi ăn đêm nữa chứ. Càng lúc càng quá đáng.
Cái đầu bức bối của anh càng bị làm cho nghiêm trọng thêm bởi thời tiết nóng nực của tháng Sáu. Anh tin là mình sẽ phát điên nếu kì khô hạn vẫn tiếp diễn. May thay, trước khi anh đạt đến giới hạn, cơn mưa hè đã ghé ngang qua. Từng đợt nước xối xả trút xuống mái hiên, tạo nên những âm thanh lộp độp mạnh mẽ. Vươn mình tận hưởng khí trời mát mẻ, anh đi một vòng quanh nhà để kiểm tra cửa nẻo. Lũ đàn em của anh đã ngủ hết, nên khoảng thời gian còn lại anh có thể tận hưởng tùy thích. Lâu lắm rồi nơi đây mới yên tĩnh như thế này. Ngoại trừ bản hòa tấu của mưa, chỉ còn lại mỗi tiếng chân anh. Đang có tinh thần, anh liền tạt qua bếp, tự thưởng cho mình một tách trà nóng. Mùi gừng thơm thơm làm anh sảng khoái. Pha xong xuôi, anh cầm cốc nước trên tay rồi quay ngược về phòng. Lúc đi trên hành lang tầng hai, anh đột nhiên nghe thấy tiếng gió lùa. Ngay lập tức, anh nhận ra cội nguồn của thứ ấy chính là phòng hắn. Hắn lại quên đóng cửa sổ. Mưa thế này mà mở toang hoác ra sáng mai kiểu gì cũng ngập đầy nước. Gõ vào cánh cửa, anh khẽ cất tiếng gọi.
"Tùng ơi!"
Không có lời hồi đáp. Đoán là hắn ngủ, anh bèn nhẹ nhàng mở cửa. Quả nhiên, hắn đang nằm lăn lóc trên giường, chôn dưới một đống giấy lộn. Gió thổi đám nhạc phổ của hắn tung tóe như những cánh chim trắng dập dờn. Vội vàng, anh kéo cửa lại rồi vơ gọn mớ giấy lên. Tờ nào cũng bị hắn viết nguệch ngoạch. Những khung nhạc được kẻ vội vàng, những nốt nhạc hẵng còn dở dang. Tò mò, anh lẩm bẩm theo một đoạn nhạc. Giai điệu trầm bổng, non nớt và mơ mộng. Hắn có năng khiếu đấy chứ. Cuối cùng, hắn cũng có điểm làm anh thấy thiện cảm.
Dọn dẹp cho hắn xong, anh mới chú ý đến dáng nằm chả giống ai của hắn. Nằm kiểu gì mà cứ phơi cái bụng trần ra. Có chăn mà chẳng thèm đắp. Cứ thế này bảo sao không bệnh. Nói đến vấn đề sức khỏe, anh là người cực kì kĩ tính. Cho nên, có ghét hắn đi nữa thì anh cũng không để mặc được. Nhún vai, anh kéo chăn đắp cho hắn. Thế nhưng, anh vừa quay đi, hắn lại đạp ra. Vét nốt kiên nhẫn, anh túm chăn phủ lên người hắn. Và hắn lại trườn khỏi. Cứ thế, dăm lần bảy lượt, cho đến khi anh phải lấy gối chèn người hắn. Bấy giờ, anh mới thở phì phò quan sát hắn. Để ý kĩ mới thấy mặt hắn hơi ướt. Chắc ban nãy mưa hắt vào. Những giọt nước đọng trên má hắn lấp lánh như thủy tinh. Phải công nhận là hắn sở hữu làn da mịn màng như cánh hồng bạch ngậm sương. Đến con gái còn phải ghen tị. Cái thằng này chắc chẳng bao giờ phải làm việc nhà nên mới vậy. Ngồi xuống bên cạnh, anh kéo căng ống tay áo chùi má giùm hắn. Đúng lúc đó, hắn rên khẽ. Chằng mày hơi nheo lại. Cái miệng hắn cong lên, rồi làm điệu nhóp nhép như đang nhai gì đó. Khựng lại, anh chớp mắt nhìn hắn. Có phải anh làm hắn tỉnh không? Không, hắn vẫn ngủ mà. Nghĩ vậy, anh mạnh dạn làm tiếp. Tức thì, hắn khịt mũi. Má hắn dụi khẽ vào mu bàn tay anh. Cái má mềm mềm. Mớ tóc dày và ấm. Giật mình, anh giựt tay lại. Và bằng một âm lượng đủ nhỏ để chỉ bản thân có thể nghe thấy, anh lẩm bẩm.
"Cái thằng này sao lại sanh tuổi con chó. Phải tuổi mèo mới đúng chứ."
Song, dù là chó hay mèo thì đó cũng là một loài động vật đáng yêu. Và cái thân nhiệt của con thú nhỏ ấy thật biết cách ru ngủ người khác...
..................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com