Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Chăm con

Buổi triển lãm của Park Do Hyeon vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, hôm nay chính là ngày mà hắn phải duyệt lại những bức tranh sẽ được treo trong buổi triển lãm lần cuối.

Buổi triển lãm của Park Do Hyeon có tên là "Cuối con đường", mang ý nghĩa chỉ cần bạn cố gắng đi đến điểm cuối cùng, phong cảnh trước mắt bạn nhất định sẽ là phong cảnh đẹp nhất. Nhân vật chính của buổi triển lãm là ba bức ảnh với phong cách hoàn toàn khác biệt, được treo ở vị trí bắt mắt nhất, mang lại cảm giác rung động cho người xem. Bức ảnh đầu tiên là một chiếc cây cô độc giữa đồng cỏ rộng lớn, Park Do Hyeon đã mất gần một tháng lang thang giữa vô số núi non để tìm kiếm được cái cảm giác một mình đứng sừng sững sau bao bão táp như vậy. Bức ảnh thứ hai là một vùng băng tuyết trắng xóa, ngoài tuyết ra thì chẳng còn gì khác, khiến cho người xem cảm nhận được sự lạnh lẽo khi một mình đứng trên đỉnh núi nhưng cũng hùng vĩ đến rung động. Bức ảnh cuối cùng thì bình thường hơn rất nhiều, là ánh chiều tà trên biển, là loại ảnh mà người ta thường in lên lịch treo tường, nhan nhản ở đâu cũng có, ai cũng chụp được.

Nhưng Park Do Hyeon vẫn kiên quyết để nó ở vị trí trung tâm mặc cho trợ lý khuyên can, chỉ đơn giản nó là bức ảnh cuối cùng mà hắn chụp trong chuyến đi dài suốt hơn hai năm của mình, là cảm hứng để hắn tổ chức buổi triển lãm thứ hai trong sự nghiệp của mình. Hắn vẫn nhớ rất rõ, khi ấy hắn lang thang ở một làng chài nghèo mà không có thiết bị hiện đại hay trợ lý đi theo, thế rồi vào một buổi chiều hết sức bình thường, khi hắn chạy theo một chú hải âu xinh đẹp muốn chụp ảnh thì chú ta đã giương cánh bay về phía mặt trời. Và Park Do Hyeon đã nâng máy ảnh lên để ghi lại khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc bình thường nhưng khiến hắn rung động đến bật khóc.

"Nước."

Giữa lúc trợ lý đang báo cáo lại những việc cần hoàn thiện, Park Do Hyeon nghe thấy giọng nói nhỏ xíu của Đậu Đậu, thế nên hắn không chút do dự mở ba lô hải ly hồng ra, lôi bình nước có ống hút hình hải ly hồng ra đưa cho bé con. Trợ lý ngừng một lát, trêu chọc:

"Đứa bé này giống anh thật đấy, họ hàng nhà anh sao?"

Park Do Hyeon bật cười hỏi lại:

"Cô thấy nó giống tôi sao? Là con của người quen thôi, chắc do đẹp trai nên nhìn chúng tôi mới giống nhau?"

Cô nàng trợ lý chờ Park Do Hyeon chăm trẻ xong mới nói tiếp:

"Bức ảnh hoàng hôn đó, anh thực sự không muốn đổi sao? Nó không phải là một bức ảnh tệ, nhưng so với hai bức ảnh còn lại thì hơi kém hơn một chút."

"Không đổi, cứ để vậy đi!"

"Vậy được rồi! Thế còn về bức ảnh ở cuối hành lang..."

"Tấm đó lại càng không thể đổi!"

"Không phải, ý tôi là tấm đó nên được đặt ở một vị trí bắt mắt hơn. Lần đầu thấy nó, tôi đã nghĩ trên đời này sao có thể có người xinh đẹp đến như thế. Anh không nghĩ đặt nó ở cuối hành lang là đang hạ thấp giá trị của nó sao?"

Park Do Hyeon nghiêng người ra sau, để Han Hyeon có đủ không gian chơi đùa trong lòng mình. Hắn mím chặt môi, khi đôi mắt chạm đến ánh nhìn khó hiểu của trợ lý thì giải thích:

"Nó là phong cảnh cuối cùng mà tôi muốn nhìn thấy trong sự nghiệp của mình, thế nên chỉ có ai kiên trì đi hết con đường mới xứng đáng được chiêm ngưỡng nó. Đó là lý do nó được đặt ở điểm cuối."

Trợ lý à một tiếng, dường như cảm thấy những lời Park Do Hyeon vừa nói thực sự rất hợp lý, cô nàng còn gật đầu lia lịa. Han Hyeon cầm trong tay một chiếc máy ảnh nhỏ, mày mò một hồi liền bật được máy nhưng lại không biết chụp, Park Do Hyeon trông thấy liền dịu dàng bao lấy những ngón tay bé xíu của bé con, dạy bé con làm thế nào để lưu giữ được những khoảnh khắc xinh đẹp mãi mãi. Trợ lý đã nói hết những việc cần nói, cũng không làm phiền ông chủ nhà mình nữa, lặng lẽ rời khỏi văn phòng quản lý.

Han Hyeon học được cách chụp ảnh thì cười giòn tan, nhấc máy lên chĩa về hướng Park Do Hyeon chụp liền mấy tấm. Bởi vì nhóc con phản ứng rất chậm, Park Do Hyeon đã mấy lần hỏi tên thật của bé mà vẫn chưa nhận được câu trả lời, cuối cùng hắn chỉ đành từ bỏ. Nhưng lời mà trợ lý vừa nói lại khiến hắn lưu tâm, không nhịn được mà ngắm nghía bé con thật kỹ một lần. So với chính hắn, Park Do Hyeon cảm thấy bé con càng giống một người quen cũ hơn, nhất là đôi mắt tuy không quá to nhưng lại đen láy, trong veo. Hắn không khỏi ngẫm lại, nếu như người kia thực sự có con thì có lẽ cũng sẽ đáng yêu y hệt Đậu Đậu vậy, nhưng dựa vào tính cách chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, đứa bé hẳn sẽ nghịch ngợm hơn so với một Đậu Đậu ngoan ngoãn cỡ này.

Park Do Hyeon cúi rạp người xuống để tầm mắt của mình ngang bằng với bé con, giọng nói trầm ấm vang lên:

"Đậu Đậu, nói cho chú biết, bố con tên là gì?"

"Không!"

Han Hyeon nhíu đôi mày, cặp má tròn phồng lên như cá nóc, những ngón tay nhỏ bé mập mạp túm lấy tóc Park Do Hyeon giật thật mạnh. Bé đã nói tên bé không phải Đậu Đậu rất nhiều lần, nhưng cái chú trước mặt vẫn cứ gọi bé là Đậu Đậu! Han Hyeon rất tức giận, nhưng sức của một đứa bé ba tuổi thì thấm vào đâu, Park Do Hyeon có thể dễ dàng thoát khỏi ma trảo của bé, bất lực ngồi thẳng dậy.

Han Hyeon không phá phách, rất ngoan ngoãn, cầm chiếc máy ảnh mà Park Do Hyeon đưa tự chơi một mình, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của hắn. Lúc hắn lấy cháo từ hộp giữ nhiệt ra, bé cũng ăn rất ngon miệng, muốn đi vệ sinh sẽ nhẹ nhàng níu tay áo hắn, nói tóm lại chính là một thiên thần ai gặp cũng yêu. Do bé thực sự rất giống Park Do Hyeon, thế nên sau ba lần giải thích đây không phải họ hàng của mình thì hắn cũng đã chết lặng, đến lần thứ tư nhận được câu hỏi thì chỉ dùng cái gật đầu đáp lại cho qua chuyện.

Bảy giờ tối, Son Si Woo đúng giờ xuất hiện trước mặt Park Do Hyeon, đằng sau anh ta còn có một Park Jae Hyuk đằng đằng sát khí.

Sau khi Han Wang Ho lén bỏ sang thành phố khác, Park Jae Hyuk từng chạy đi tìm Park Do Hyeon để tẩn cho hắn một trận, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được một câu bọn tôi đã chia tay từ thằng nhóc đáng chết kia. Từ đó trở đi, dù Son Si Woo đã đứng ra hòa giải thì Park Jae Hyuk vẫn luôn không muốn nhìn mặt Park Do Hyeon, nhưng lần này vì Han Hyeon, không ngờ hai người lại gặp mặt lần nữa.

Dù không nói nhưng Han Hyeon đã một ngày không được gặp bố, vừa nhác thấy Park Jae Hyuk liền sà ngay vào lòng chú hỏi:

"Bố đâu rồi?"

Park Jae Hyuk lo chuyện bị lộ, vội vàng đưa bé con vào trong xe rồi mới đáp:

"Bố đang ở nhà chờ chúng ta rồi, Hyeonie hôm nay có vui không?"

"Vui ạ."

Chờ Son Si Woo cảm ơn Park Do Hyeon xong, ba người lên đường trở lại căn nhà thuê của Han Wang Ho. Mặc dù đã nhận được tin nhắn của Son Si Woo nói rằng Han Hyeon vẫn rất ổn, nhưng đây là lần đầu tiên Han Wang Ho xa con lâu như thế nên không tránh khỏi lo lắng, nhất quyết muốn đứng ngoài cổng chờ. Choi Hyeon Joon và Jeong Ji Hoon không còn cách nào khác, mỗi người một bên đứng cạnh anh.

Khoảng khắc chiếc xe quen thuộc dừng lại, cửa xe mở ra, và một Han Hyeon hoạt bát lao vụt ra từ trong xe khiến trái tim Han Wang Ho đập hẫng một nhịp. Hóa ra, ở bên cạnh người kia thực sự sẽ khiến Hyeonie khỏe mạnh hơn...

Lần đầu tiên sau bốn năm, Han Wang Ho lại lần nữa đứng trước hai sự lựa chọn có liên quan đến người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com