Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Đối mặt

Park Do Hyeon duỗi tay ngăn lại Son Si Woo đang định chạy trốn, như cười như không nhìn anh, nói:

"Em nghĩ chúng ta có rất nhiều chuyện cần nói với nhau đấy!"

Son Si Woo lạnh lùng gạt tay hắn ra, chân như bôi dầu trượt ra xa, giọng nói đều đều không cảm xúc:

"Anh chẳng có gì để nói với em cả!"

Park Do Hyeon bình thản đáp trả:

"Nếu anh không muốn nói thì em sẽ không trả Hyeonie lại, sau đó cứ để anh Wang Ho đến nói chuyện với em."

Son Si Woo quay đầu, trông thấy bé con Han Hyeon đang ôm chặt lấy cổ Park Do Hyeon. Dù bé con không biết đấy là ba của mình, nhưng bản năng mách bảo bé rằng người này còn đáng tin hơn cả chú Son Si Woo, thế nên nếu như Son Si Woo muốn cưỡng ép mang bé về thì chẳng khác gì đang bắt cóc hết. Anh thở dài thườn thượt, đứng lại hỏi:

"Thế em muốn biết gì?"

Park Do Hyeon nói thẳng:

"Chuyện Hyeonie là con trai của anh Wang Ho thì không có gì cần bàn cãi nữa hết, cái em muốn biết là vì sao anh lại nhất định muốn em tiếp xúc với bé con? Anh không biết việc chăm sóc con của người yêu cũ với người khác tàn nhẫn đến như thế nào ư? Hoặc Hyeonie chính là..."

Son Si Woo cắn môi, ngón tay lén lút véo vào đùi để rặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu, vẻ mặt đau lòng như thể người đang phải chăm sóc con của người yêu với người khác là chính anh chứ không phải Park Do Hyeon, giọng nói cũng vì đau mà run rẩy:

"Chồng Wang Ho chết rồi, cậu ấy một mình nuôi con rất vất vả, người gầy đến nỗi gió thổi cũng bay. Nếu như không phải không còn cách nào thì cậu ấy cũng sẽ không tìm đến sự giúp đỡ của anh, nhưng em biết đấy, công việc của bác sĩ rất bận, Jae Hyuk cũng không có thời gian, anh chỉ có thể nghĩ đến em thôi. Hyeonie rất giống Wang Ho, anh nghĩ em sẽ nể tình cũ mà chăm sóc cho nó mấy hôm, để Wang Ho còn có thời gian đi làm kiếm tiền..."

Park Do Hyeon cười khẩy, đôi mắt sau cặp kính bóng loáng híp lại thành một đường chỉ, vạch trần Son Si Woo:

"Anh cứ bịa tiếp đi!"

Son Si Woo quét đuôi mắt, biết rằng một Park Do Hyeon từng đứng đầu trong các kì thi ở trường đại học sẽ không bị một tên suýt chút nữa trượt tốt nghiệp vì không qua môn Anh Văn như mình lừa gạt, thế nhưng hiển nhiên anh cũng sẽ không nói sự thật cho hắn.

Năm đó, sau khi Han Wang Ho chia tay thì ngay lập tức dọn đồ sang thành phố khác sinh sống, chỉ nhắn đúng một tin bình an cho Son Si Woo biết, sau đó dù không đổi số điện thoại thì anh cũng chẳng bao giờ bắt máy nữa. Son Si Woo luôn không hiểu lý do mà một cặp đôi sắp kết hôn lại chia ly, thế nhưng với tư cách là bạn của Han Wang Ho, anh đương nhiên cũng từng trách Park Do Hyeon, chỉ là anh sẽ không lỗ mãng đi đánh hắn như Park Jae Hyuk mà thôi. Mặc dù sau đó quan hệ giữa anh và Park Do Hyeon dịu lại, nhưng để thân thiết như ngày trước thì đương nhiên là không thể, nếu không phải có Hyeonie thì có khi lần này Park Do Hyeon còn chẳng gặp mặt được anh.

Cho dù không hiểu vì sao Han Wang Ho nhất quyết phải che giấu sự tồn tại của đứa con chung, nhưng nếu thằng bạn anh đã muốn thế, Son Si Woo đương nhiên sẽ không vì một Park Do Hyeon mà phản bội. Vì vậy, Son Si Woo lại bịa ra một câu chuyện khác:

"Chồng cậu ấy chết rồi là thật, nhưng gần đây cậu ấy đang tìm hiểu một Alpha khác. Đi hẹn hò mà dẫn theo con thì có hơi bất tiện, thế nên cậu ấy gửi con cho anh, anh bận quá nên bất đắc dĩ mới gửi chú."

Nhìn mặt Park Do Hyeon thì hiển nhiên vẫn không tin mấy cái lời này của Son Si Woo, thế là anh vờ như thẹn quá thành giận quát ầm lên:

"Không tin thì đi gặp Wang Ho với anh!"

Park Do Hyeon đồng ý ngay tắp lự.

Đến tận lúc ngồi trên xe rồi, Son Si Woo vẫn không dám tin bản thân sẽ là người dẫn Park Do Hyeon đi gặp Han Wang Ho. Anh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình sau hôm nay rất có thể sẽ bị thằng bạn chôn sống, thế là len lén lau mồ hôi lạnh, hai ngón tay cái như đang bay múa trên màn hình điện thoại kể lại mọi chuyện cho Park Jae Hyuk.

Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà xinh đẹp mà ấm áp, đúng là kiểu mà Han Wang Ho yêu thích. Park Do Hyeon bước xuống xe, Han Hyeon bám lấy hắn một giây không rời. Sau khi nhìn quanh, hắn trông thấy cậu chàng Choi Hyeon Joon mới quen hôm qua đang đứng chỉ đạo mấy người mặc áo đồng phục của công ty vận chuyện bê vác gì đó vào nhà, vừa nhác thấy hắn về cùng Son Si Woo thì ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi. Park Do Hyeon lịch sự mỉm cười đáp lại, ôm theo Han Hyeon đi theo Son Si Woo vào nhà. Choi Hyeon Joon cũng theo chân bọn họ, vừa đi vừa nói:

"Hôm nay đồ nghề của anh Wang Ho được chuyển đến, em không ngờ là kiến trúc sư cần nhiều thiết bị vậy đó! Em còn tưởng một cái bút chì với một cái thước là xong."

Son Si Woo vờ như lơ đễnh hỏi:

"Wang Ho đâu rồi?"

Choi Hyeon Joon liếc Park Do Hyeon một cái, sau đó bởi vì không quen nói dối mà ánh mắt dán chặt vào sàn nhà, vành tai cũng đỏ lên đầy bất thường, giọng điệu thì đều đều như đang đọc sách:

"Anh ấy nghe nói có khách tới nên đi siêu thị mua đồ rồi!"

"Thế Ji Hoon đâu?"

Choi Hyeon Joon càng nói thì giọng càng nhỏ:

"Ji Hoon sợ anh ấy xách nặng nên đi cùng..."

Son Si Woo thấy sắc mặt Park Do Hyeon không tốt thì nghiêng đầu đi cười trộm, nói:

"Thằng nhóc Ji Hoon cũng thật là, có phải trẻ con đâu mà lại bám người yêu như gấu koala vậy chứ."

Park Do Hyeon không bình luận gì về câu chuyện bịa mới của Son Si Woo, chỉ thản nhiên nhìn nhân viên chuyển nhà lắp đặt từng thiết bị vào phòng Han Wang Ho. Khi trông thấy một nhân viên định đặt đèn ngủ con sứa lên chiếc bàn cạnh giường, hắn vô thức nhắc nhở:

"Đừng đặt ở đó, hãy đặt ở trên bàn làm việc ạ."

Han Wang Ho rất khó ngủ, cho dù chỉ có một tia sáng bé xíu xiu cũng sẽ ảnh hưởng đến anh, thế nên anh chưa bao giờ dùng đèn ngủ. Chiếc đèn ngủ con sứa này là quà tặng khi bốc thăm trúng thưởng ở trung tâm thương mại, Han Wang Ho không dùng đến nó nên coi nó thành một món đồ trang trí đặt trên bàn làm việc, lúc rảnh tay sẽ búng một cái lên đầu con sứa, anh nói làm như vậy rất xả stress. Đã sáu năm rồi, không ngờ chiếc đèn con sứa này vẫn chưa bị anh búng vỡ.

Choi Hyeon Joon níu vạt áo Son Si Woo, nhỏ giọng hỏi:

"Chúng ta làm như vậy thực sự có thể lừa cậu ấy chứ?"

Son Si Woo cười xấu xa, hỏi ngược lại:

"Em thấy Jeong Ji Hoon là người thế nào?"

Choi Hyeon Joon thành thật trả lời:

"Rất tốt, mỗi tội hơi ngốc."

Son Si Woo hỏi tiếp:

"Nếu thằng nhóc đó thực sự thành người yêu của Wang Ho thì em thấy sao?"

Lần này Choi Hyeon Joon không nói gì nữa. Son Si Woo lại không để ý tới cảm xúc của người bên cạnh đã thay đổi, chỉ mải đắm chìm trong kịch bản mà anh đã tưởng tượng, vui vẻ giải thích:

"Park Do Hyeon mà nhìn thấy có một chàng trai trẻ tuổi hơn mình quan tâm đến Wang Ho thì một là nó sẽ phát điên giành lại Wang Ho, hai là nó sẽ lặng lẽ bỏ đi vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt Wang Ho nữa. Em cảm thấy số một có tỷ lệ cao hơn hay số hai cao hơn?"

"Anh muốn hai người họ tái hợp sao?"

Son Si Woo lắc đầu, chậm rãi nói:

"Anh chỉ thêm một chút chất xúc tác, để bọn họ có thể thẳng thắn đối mặt với nhau một lần, chứ không phải trốn trốn tránh tránh. Hơn nữa, khi chưa biết Hyeonie là con trai mình mà Park Do Hyeon vẫn muốn ở bên Han Wang Ho, vậy thì không phải là bọn họ nên quay về với nhau hay sao?"

Choi Hyeon Joon cúi gằm mặt, ngón tay vò vò vạt áo, nói:

"Em mới gặp Do Hyeon có một hai lần, nhưng em thấy cậu ấy không phải là kiểu mà chúng ta có thể dễ dàng gạt được."

"Anh tin tưởng Ji Hoon."

Và quả thực, Jeong Ji Hoon dùng hành động để chứng minh rằng bản thân rất đáng tin tưởng. Khi cửa nhà mở, Han Wang Ho bước vào với hai bàn tay trống không, trong khi đó thì Jeong Ji Hoon tay xách nách mang, thậm chí nhiều đồ quá nên cậu còn chia một chiếc túi giấy cho miệng có việc để làm. Vì đã được báo trước nên Han Wang Ho không tỏ ra bất ngờ về sự xuất hiện của Park Do Hyeon, bình thản lên tiếng chào hỏi rồi bế Han Hyeon từ chỗ hắn sang chỗ mình.

Theo lời Son Si Woo nhận xét, Jeong Ji Hoon rất đẹp trai, và chỉ cần cậu không mở miệng thì có thể biến thành người tình trong mộng của toàn bộ Omega. Nhưng chính Son Si Woo cũng không ngờ được, một khi Jeong Ji Hoon quyết tâm diễn, cậu có thể dằn cái sự ngốc nghếch của bản thân xuống mà thực sự trở thành một Alpha lịch lãm biết quan tâm không kém Park Jae Hyuk. Sau khi cất hết đồ vào bếp, Jeong Ji Hoon lấy ra một miếng bánh kem dâu nhỏ dụ dỗ Han Hyeon chơi với mình, mà Han Hyeon cũng không làm cậu chàng thất vọng, có đồ ăn lại có chú Ji Hoon sống chung bấy lâu, bé con không chút ngần ngại nhào vào lòng chú nũng nịu đòi đút.

Son Si Woo ngẩng đầu, trông thấy gương mặt bình thản của Park Do Hyeon sắp có dấu hiệu nứt vỡ, thế là thêm dầu vào lửa:

"Tối nay ăn gì thế?"

Jeong Ji Hoon nở nụ cười, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt xuất hiện, cậu chàng lập tức trở nên nghịch ngợm hơn một chút:

"Ăn lẩu ạ, em gọi cả anh Jae Hyuk rồi!"

"Thế ai nấu?"

Vẻ quan tâm chăm sóc còn có thể diễn, chứ khả năng nấu nướng thì quả thực không thể diễn, ánh mắt Jeong Ji Hoon vô thức hướng về phía Choi Hyeon Joon đang ăn dâu tây. Park Do Hyeon cúi đầu, cũng không biết nghĩ gì mà lại bật cười thành tiếng, chủ động nói:

"Tôi biết nấu ăn, để tôi vào bếp cho."

Choi Hyeon Joon thấy Jeong Ji Hoon đang nhìn mình, cũng vô tư đặt quả dâu tây xuống, ngoan ngoãn nói:

"Tôi cũng biết, để tôi giúp cậu!"

Jeong Ji Hoon liếm răng nanh, gương mặt bí xị. Hôm qua cậu chàng mới cãi nhau với Choi Hyeon Joon xong, sang hôm nay còn chưa kịp làm lành thì đã bị Son Si Woo cưỡng ép phải diễn kịch, ấy thế mà Choi Hyeon Joon còn bình thản đi nấu ăn cùng với người khác!

Park Do Hyeon là một Alpha từng được vô số người theo đuổi, còn Choi Hyeon Joon lại là streamer Omega có rất nhiều fan Alpha yêu quý, đứng đầu trong bảng xếp hạng vợ tương lai với số lượt bình chọn áp đảo. Lúc hai người đứng cạnh nhau trong bếp, cậu rửa rau tớ cắt hành, cậu nêm nếm tớ dọn dẹp, muốn có bao nhiêu cay mắt thì có bấy nhiêu cay mắt, nhất là Park Do Hyeon thi thoảng còn cố tình chạm vào khuỷu tay của Choi Hyeon Joon khi di chuyển giữa phòng bếp chật chội nữa.

Jeong Ji Hoon nghiến răng ken két, không thèm che giấu sự tức giận của bản thân. Son Si Woo vội vàng đá vào mông cậu, cảnh cáo:

"Nhịn đi, diễn nốt hôm nay thôi là được rồi!"

Han Wang Ho thì lại bình tĩnh hơn nhiều. Anh nhìn bóng lưng đã từng vô số lần vào bếp vì mình, và bây giờ lại vào bếp vì mình lần nữa, thản nhiên nở nụ cười với Son Si Woo, nói:

"Không cần diễn nữa, cậu ấy đã biết rồi!"

Son Si Woo cau mày hỏi lại:

"Sao mà cậu ấy biết được? Tao thấy Ji Hoon diễn được phết đó thôi?"

Han Wang Ho thở dài đầy bất lực, chỉ đành giải thích cho hai con người ngốc nghếch kia:

"Từ lúc vào nhà, Ji Hoon chỉ nhìn một mình Hyeon Joon, em ấy còn chả nhìn tao lấy một cái. Hơn nữa..."

Han Wang Ho ngập ngừng, sau đó quyết định bỏ dở câu nói. Có lẽ Son Si Woo và Jeong Ji Hoon quá vô tư để nhận ra, ngay từ khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ánh mắt Han Wang Ho chưa một lần rời khỏi Park Do Hyeon, và chắc chắn là hắn cũng biết điều đó.

Park Do Hyeon và Han Wang Ho đã ở bên nhau quá lâu, lâu đến mức họ chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Hắn chỉ cần vừa chạm mắt với Han Wang Ho, hắn nhất định sẽ nhận ra anh vẫn còn vương vấn. Cũng giống như anh vừa chạm mắt với Park Do Hyeon, anh cũng nhất định nhận ra hắn còn lưu luyến. Thế nên Park Do Hyeon sẽ không ghen với Jeong Ji Hoon, hắn thậm chí còn có thể bình thản lôi kéo Choi Hyeon Joon để Jeong Ji Hoon ghen ngược lại.

Park Do Hyeon vẫn luôn xuất sắc như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com