Chương 78 - Màu áo phù thuỷ
Thứ 2, 4/15/20XX.
Ba người, bao gồm Bình, An và Duy cùng diện kiến anh chủ quán để nhắc lại cho anh nghe về việc lớp nó đặt chỗ thuê đồ và chụp hình ở đây.
"Ra là vậy. Hình như là con bé đó có hỏi anh là có đồ cỡ một trăm ký hay không phải không?"
"Đúng rồi ạ."
"Áo choàng thì to nhỏ cỡ nào mặc cũng vừa nha em, nên các em không cần phải bận tâm về kích cỡ đâu."
"Vậy là OK rồi. Thằng Đức Tuấn có thể mặc áo cỡ nào cũng được."
"Bây giờ mấy em muốn uống gì?", anh chủ quán dẫn ba đứa đến chỗ quầy bếp ngay bên cạnh toà nhà sơn đúng màu gạch ngói, bên trên là hình ảnh của bốn con vật tiêu biểu cho bốn nhà của trường Hogwarts vẽ trên nền màu đen. Anh đưa cho mỗi đứa một cái bảng là menu, gồm đủ loại nước uống và giải khát khác nhau, thậm chí là cả các món đặc trưng trong Harry Potter như là bia bơ (butterbeer) cũng có!
"An à, bây giờ mày thích uống gì nào?", Bình kề đầu mình sát vào An. "Bình sẽ ăn sữa chua trái cây, còn An?"
"Uhm... Phúc bồn tử đi nha anh.", không do dự, An bèn đáp lại ngay món của mình cho cả Bình lẫn anh chủ quán.
"Cho em một sữa chua trái cây nha anh.", Bình cũng gọi món ngay sau đó. Còn lại thằng Duy, nó vẫn đang đảo mắt qua lại giữa các hàng trong menu, và một lúc lâu sau nó lật mặt sau menu ra coi tiếp.
"Đang phân vân chọn món đấy à?"
"Ừ. Nhiều món quá, chẳng biết là nên uống gì. Hay là... nước Gryffindor đi anh.", thằng Duy quyết định món sau một hồi lâu đọc bảng thực đơn. Và thế là ba đứa đi vào trong toà nhà chính của quán để tránh nắng. Đó là lần đầu tiên An và Bình được thấy một quán cà phê như thế này đấy, dù rằng cô nàng và cậu con trai ấy đã từng thấy quảng cáo của nó trên tường bản tin Facebook.
Ba đứa ngồi vào chiếc bàn dài ở bên phải cửa vào. An chú ý đến mật khẩu wifi là "alohomora" (câu thần chú trong Harry Potter, có nghĩa là "mở ra") ghi trên tấm thẻ đánh số bàn, mở laptop ra, nhập mật khẩu wifi vào.
"Ê, hình như hôm nay là check mail từ trang thi THPTQG được rồi đấy.", An mở mạng, mở Gmail ra và thấy một email mới.
"Hôm nay á?"
"Ừ. Nó gửi cho cái mật khẩu đăng nhập này."
"Đâu? Để tao coi thử..."
An nhấp chuột vào cái mail mới nhất, và trên màn hình hiện ra nội dung email như sau:
BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO
KỲ THI THPT QUỐC GIA
Xin chào Đoàn Nguyễn Nghĩa An,
Thông tin đăng ký dự thi kỳ thi THPT quốc gia của bạn đã được khởi tạo trên hệ thống
Mã đăng nhập: <censored>
Bạn hãy sử dụng số chứng minh thư nhân dân của bản thân và mã đăng nhập đã được cung cấp để truy cập hệ thống.
Để báo sai sót thông tin đăng ký, bạn có thể sử dụng chức năng "Báo sai sót" trên hệ thống hoặc liên hệ với đơn vị Tiếp nhận hồ sơ đăng ký.
Đây là email tự động. Vui lòng không trả lời trực tiếp email này. Nếu bạn có bất kỳ câu hỏi phản hồi hay liên hệ nào, vui lòng liên hệ tới tổng đài 1800 8000 (nhánh 2) để được giải đáp trực tiếp.
Nếu bạn không phải thí sinh tham dự kỳ thi THPT vui lòng bỏ qua email này.
"Người ta gửi qua mã đăng nhập rồi à?", Bình tham quan gian quán một hồi rồi quay lại thì thấy cái mail trên màn hình máy tính của An.
"Ừ."
"Mày coi xong chưa? Cho tao mượn máy để check mail cái."
An lập tức ấn tổ hợp phím Win + Print Screen để chụp màn hình lại rồi giao máy lại cho thằng Duy và con Bình – An cá chắc là cô nàng cũng cần coi mã đăng nhập của mình. Trong khi chờ hai đứa này coi mã đăng nhập thì An đi dạo một vòng tham quan.
Căn phòng lớn được trang trí với những tủ kính bày những bộ đồng phục và những quyển sách Harry Potter, ngoài ra còn có cả những bảo vật linh thiêng của mỗi nhà: chiếc cúp của Hufflepuff, chiếc vương miện của nhà Ravenclaw, thanh gươm Gryffindor và cái mề đay của nhà Slytherin. Ở cái bục chính giữa đặt một cái cọc, trên cái cọc đó treo một chiếc mũ phù thuỷ bằng da màu nâu xỉn, trên mũ có một cái miệng giống y hệt như chiếc Mũ Phân loại. Trên tường, ngay trên cái bục sơn bốn màu và hình bốn con vật của bốn nhà.
Cái bàn nhỏ bên cạnh đặt một cuốn sách, hũ mực, cây bút lông, những cuốn sách giả, cái hộp lồng kính cỡ lớn trưng bày mô hình con phượng hoàng lửa Fawkes – tác giả nghe được rằng lõi của chiếc đũa phép của Harry Potter và chúa tể Voldemort đều có cùng lõi là lông đuôi của chú phượng hoàng huyền thoại này. Chính vì thế mà ở quyển thứ tư của bộ truyện, khi Harry đối đầu với Voldemort thì hai chiếc đũa phép cùng lõi đấu với nhau mà không thể đả bại được chủ nhân của nhau, mà tác dụng phụ của việc để hai chiếc đũa cùng lõi đối đầu nhau này mang tên Priori Incantatem (tạm dịch: "những câu thần chú từ trước đến nay") – đây là một phép thuật mà đũa này sẽ khiến đũa kia "khai ra" số nạn nhân mà chính chiếc đũa đó đã giết chết, và nhờ phép này mà bố mẹ Harry cùng với những nạn nhân xấu số khác dưới đầu đũa của Voldemort hiện ra và cầm chân hắn, giúp Harry đưa xác Cedric Diggory – học sinh năm cuối nhà Hufflepuff, người tham dự cuộc thi Tam Pháp Thuật và đã không may bị Voldemort ám sát bằng lời nguyền Tử thần Avada Kedavra – về đến Hogwarts an toàn.
Về các bộ đồng phục của Hogwarts thì, tuỳ theo mỗi nhà mà mỗi học sinh sẽ có một bộ: ví dụ, nếu là nhà Gryffindor thì sẽ là cà vạt đỏ sọc trắng, áo choàng, khăn quàng cổ và mũ len mang biểu tượng của nhà này là con sư tử trên chiếc huy hiệu hình dáng giống như biểu tượng trường Hogwarts nhưng lại là nền đỏ. An đã có cảm giác rằng là mình sẽ hợp với bộ đồng phục nhà Ravenclaw, bởi lẽ Ravenclaw biểu trưng cho sự thông minh, dù rằng nó phải công nhận là sự dũng cảm của mình trên chiến trường Metaverse cũng khiến nó trở nên phù hợp với huy hiệu con sư tử. Tác giả sẽ lập một ghi chú về các nhà mà từng thành viên của hội TCQĐĐ được phân vào nếu như họ được học ở Hogwarts trong thời gian gần đây.
Ở ngay cái bàn mà Duy và Bình đang ngồi, đồ uống đã đến, và hai đứa Duy và Bình đã xong công việc của họ và trả máy tính lại cho An. An lấy lại máy, và tiếp tục viết tác phẩm của mình.
"Hình như trường Hogwarts có bốn khoá phải không mày?"
"Không. Cái đó là bốn nhà chứ không phải bốn khoá."
"Nhà... tức là sao?"
"Tức là cái mũ Phân loại ở đằng kia sẽ đọc thấu tính cách và suy nghĩ của mày, rồi phân mày vào một trong bốn nhà tương ứng...", An giải thích về ý nghĩa của các nhà cho thằng Duy nghe. "Còn khoá thì một khoá có bảy năm học, tương ứng với bảy tập truyện của Harry Potter."
"À... tao hiểu rồi."
"Còn cái cúp đặt ở giữa nhà thì sao?"
"Cái đó là cúp Tam Pháp Thuật. Quyển bốn là cái này xuất hiện. Không biết là lúc mở điện lên thì cái này phát ra màu xanh giống như trong phim hay là màu vàng như đèn dây tóc nhỉ?"
"Tao cũng đang tự hỏi điều đó đây."
"Chắc là màu vàng nếu như không có giấy bóng kính màu xanh bọc lên cái đèn."
"Trong phim thì cái cúp ấy có màu xanh đẹp lắm."
"Còn con rắn khổng lồ gì đó?"
"Con rắn thì quyển hai."
"À, là quyển có phòng chứa bí mật đó hả?"
"Ừ."
"An đọc hết truyện Harry Potter rồi à?"
"À... tao đọc được quyển ba, bốn, năm và sáu thôi, còn lại thì tao xem phim và đọc tóm lược nên tao biết."
"Theo mày thì mày sẽ chọn bộ nào?", thằng Duy hỏi An trong khi đang nhâm nhi cốc nước của nó.
"Uhm... Chắc là tao sẽ chọn bộ màu đỏ, còn nếu như tụi mày hốt hết màu đỏ rồi thì tao sẽ lấy bộ xanh dương."
"Còn Bình?"
"Tao á? Tao thì thích cả hai màu xanh dương và vàng. Mà nếu như đã thuê đồ màu nào rồi thì phải mặc đồng bộ với màu đó, phải không?"
"Ừ. Bởi vì mày đâu thể nào mang cà vạt xanh dương với khăn vàng hay áo choàng có huy hiệu màu xanh lá hình con rắn với mũ len màu đỏ được đâu, đúng không?"
"Về vụ này thì có lẽ tao sẽ để sau vậy. Mà cũng phải công nhận là ở đây có nhiều cái thú vị ghê chứ."
An và Duy đứng ra trả tiền ngay sau khi hai đứa xong đồ uống của họ. Riêng An thì An bao luôn cả ly sữa chua của Bình.
"Cám ơn An.", Bình đáp lại sau khi An đã trả tiền hộ nàng. "Hình như tụi nó ăn cơm ở trên trường rồi thì phải?"
"Nếu vậy thì tụi mình nhịn đói thôi.", thằng Duy đáp lại một cách tỉnh bơ và không hề lo nghĩ gì sất.
Một chốc sau, những đứa còn lại cũng ùa vào chỗ mà ba đứa An, Duy và Bình đang ngồi. Bọn con gái ai cũng thay thành chân váy hoặc quần short ống rộng màu đen hết cả, còn đám con trai vẫn mặc nguyên áo sơ mi trắng và quần tây xanh. Sau đó còn có cả những anh thợ ảnh từ Sài Gòn cùng những người "tuỳ tòng", và những người đi giao cơm trưa với hơn bốn mươi suất cơm cho bốn mươi lăm con người.
"Hello An!", con Nhi, Hiền, Nhã Thi, Trân và Linh đi vào trước, kế sau đó là thằng Bảo, Nhật, Đức Tuấn, Tiến, Hiếu, Thảo Uyên và Danh. Tụi nó đều không lấy làm ngạc nhiên khi thấy ba đứa lớp nó tập trung tại đây trước bọn họ. Tiếp sau đó là Tuyết Anh, Phát, Anh Thư, Long, Duy Hân, ba đứa tên Anh, Thuý,... và sau cùng là Thiên Trang – riêng con Tuyết Anh thì, sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu như sau lưng cô gái tóc hai mái ấy không có sự xuất hiện của cái kẹp treo quần áo để cố định lại cái váy.
"Ủa, tụi mình không ăn cơm ở trên trường à?"
"Bởi vì tụi mày đã có mặt ở đây trước đấy."
Anh chủ quán thấy khách mới lũ lượt kéo vào bèn hỏi họ uống gì. Con Thư ngay lập tức hỏi anh cho phép cả lớp cùng ê kíp chụp ảnh mượn bàn ăn cơm ngay tại đây.
"Không sao. Tụi em hoàn toàn có thể ăn ở đây.", đó là tất cả những gì anh nói để cả đám có thể ăn trưa ngay tại quán của anh.
Khung cảnh trong này bắt đầu hỗn loạn dần lên, rồi cơ hồ chỉ còn là những tiếng ồn ào của gần bốn chục cái miệng cộng lại. Ba lô, đồ đạc mang theo họ để dưới ghế, trên sàn, sát vào những chân bàn, chân ghế bắt chéo chữ X. Bọn họ đã ổn định nhanh chóng để nhận phần ăn trưa của mình.
Bữa trưa hôm nay bao gồm cơm, ít thịt gà luộc trộn chung với rau được muối chua, thịt kho tàu với trứng hoặc thịt gà nướng sẵn, đó là tuỳ chọn của mỗi người. Ngoài ra mỗi người đều được phát cho một bịch canh rau muống, tuyệt nhiên không hề có hành trong đó.
Đây là lần thứ tư An được ăn cơm chung với lớp mình. Không hiểu tại sao lần ăn chung này An lại có cơ hội được gần gũi hơn với tụi bạn, được quan sát xem thử đám bạn nó ăn như thế nào – mọi lần khác An toàn tách biệt với lớp hoặc là chỉ ngồi cạnh thằng Đức Tuấn và Tiến thôi. Thằng Cường, Nguyên ngồi cạnh nó, tìm trong đống đồ ăn tự chọn một bịch chứa đùi gà và quay lại chỗ ngồi của mình, rưới nước tương đặc quánh lên cái đùi đó và ăn. Còn An? Nó vẫn cứ chọn thịt kho tàu và trứng luộc giống như thằng Duy và Bình thôi.
Ngoài kia, tia nắng cuối cùng trên bầu trời đầy những đám mây tích hai màu trắng – xám đã tắt. Theo tất cả những gì An thấy thì đảm bảo trời sẽ mưa trưa nay.
Và quả nhiên là đúng thật.
Lúc tất cả những người đến sau đều có cho mình ít nhất là một ly nước uống hay một cốc sữa chua trái cây thì những giọt mưa đầu tiên lấm tấm rơi và thấm qua nền bê tông của bên ngoài quán. Đầu tiên là lấm tấm vài trăm giọt thôi, nhưng rồi sau đó là mưa nặng hạt dần, tiếng những hạt mưa đập vào mái tôn kêu lộp độp từng tiếng như đá đập vào sắt – đó cũng chính là những âm thanh quen thuộc ở căn nhà mới của An vào những lúc trời chuẩn bị đổ mưa. Thế là đám bạn đành giỡn nhau bên trong không gian rộng rãi của căn phòng mô phỏng lại Đại Sảnh đường của Hogwarts.
Lúc này, căn phòng đã bắt đầu sáng đèn. Những ngọn đèn vàng thắp sáng quanh căn phòng, tuy cường độ sáng không đủ mạnh nhưng nó lại tạo nên một khung cảnh như mập mờ, huyền ảo.
Về phần bọn thằng Duy và Bảo, tụi nó thấy có một anh mang theo một chiếc mũ bảo hiểm che kín đầu như loại mũ mà các tay đua xe thường hay đội cùng một cây chổi bay được đặt ở góc phòng cạnh cái bàn làm việc có con chim phượng hoàng, thế là tụi nó bèn giở trò chụp những phô ảnh cưỡi cây chổi, và đặc biệt nhất bao giờ cũng là hai tấm hình cưỡi cây chổi mà đội hẳn cái mũ bảo hiểm đó, hệt như là Vietnam Racing Boy phiên bản phù thuỷ - chính vì thế mà lúc thằng Duy hay thằng Bảo gì đó (cái mũ bảo hiểm ấy che mặt nên không biết đó là thằng Duy mập hay thằng Bảo gầy) chụp tấm ảnh này thì cả đám cười ngả nghiêng.
Trong lúc tụi nó đang vui đùa trong này, tiếng mưa cũng đã nhẹ hẳn đi, và mưa cũng từ đó mà ít lại. Trời sắp tạnh rồi.
Khi trời đã tạnh mưa hẳn thì đó là lúc anh chủ quán mang vào những bộ áo choàng và phụ kiện hoá trang – chúng chất thành một đống cao đến mức nhìn không thấy đường đi, và ngay khi anh vừa đặt chân vào trong gian nhà thì anh đặt nó ngay lên cái bàn gỗ dài ở ngoài cùng bên trái. Tiếp sau đó là đống khăn choàng, cà vạt và mũ len, đủ bốn màu và ba mươi tám cái cả thảy. Riêng những chiếc mũ phù thuỷ cao, nhọn hoắt như muốn chọc thủng bầu trời kia thì chỉ có ba mươi bảy chiếc mà thôi, nghĩa là sẽ có tối thiểu là hai người không được đội loại mũ này mà phải đội mũ len hoặc mũ trùm đầu sau gáy áo.
Chỉ sau vài giây, toàn bộ màu áo và khăn đỏ của nhà Gryffindor đã được lấy hết, tiếp sau đó là màu vàng, màu xanh lá cây và cuối cùng là màu xanh da trời. An may mắn lấy được cái khăn, cái cà vạt màu xanh và cuối cùng là cái áo choàng (nó không cần đội nón len) – thế là đủ bộ dành cho nhà Ravenclaw. Không chỉ có vậy, An lấy thêm một bộ như thế cho Bình.
"Cám ơn An.", Bình đưa hai tay ra nhận lấy đồ An đưa. "Cái khăn màu này đẹp nè."
"Mày thích màu vàng phải không?"
"Ừ, nhưng mà tao đổi ý rồi. Tao thích màu xanh giống mày hơn. Tí nữa mình chụp hình nữa chứ?"
"Tội gì lại không nhỉ?", An đáp với giọng sẵn sàng. Thế là cả hai đứa lại được mặc đồ đôi cùng nhau.
Một lúc sau khi chọn và thay đồ thì tụi nó ùa ra ngoài sân. Theo như An đếm được thì con Tâm, Trâm Anh, Danh, Thảo Uyên, Bình, Bích Ngọc, Tuyên, Hàn Trân và có thể là Khoa nếu như nó có mặt ở đây cùng với đám bạn, mặc đồ cùng màu với mình. Màu vàng bao gồm Long, Nhi, Hiền, Anh Thư, Chế Quỳnh Anh, Diễm Quỳnh, Linh và Tuyết Anh. Màu xanh lá gồm mười đứa: Phát, Cường, Thiên Trang, Nhã Thi, Nguyễn Kim Ngân, Nhật, Hoàng Quỳnh Anh, Kiều, Vy và Duy Tuấn; còn lại là màu đỏ của nhà Gryffindor. Đũa phép thì có mười cái, và An chỉ được một chiếc đũa màu đen có vòng lồi ở khoảng một phần tư cây đũa.
Ở một góc sân vườn quán có một bãi đất nhỏ hình bầu dục, một đầu nhọn của sân có ba cái cọc cao, mỗi cọc có một vòng tròn – cái đó là các vòng để chơi Quidditch, môn thể thao đặc trưng trong Harry Potter nay đã có biến thể ngoài đời thực. Góc sân ấy được phủ cỏ màu xanh, và đó là nơi đám bạn sẽ tụ lại chụp ảnh. Đầu tiên là hội nhà Ravenclaw tập trung ở ngoài cùng bên trái – nơi có nhiều ánh sáng hơn góc ngoài cùng bên phải, sau đó là màu xanh Slytherin và đỏ Gryffindor ở giữa, Đức Tuấn cùng mấy đứa lùn ngồi xuống ở hàng trước giống như hồi chụp ảnh ở trường, và màu vàng – màu sáng nhất trong số tất cả các màu cầu vồng, được xếp ở góc tối hơn. Không ai được phép cầm chổi, chỉ dùng đũa phép hoặc tay không thôi.
Bầu trời lúc này toàn là mây, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu cho thấy rằng sẽ mưa tiếp một cú nữa – thế là cả chục tấm hình chụp tập thể ra đời ngay lúc đó, cũng với đủ mọi loại động tác trước ống kính khác nhau giống như hồi sáng chụp ở trên lớp. Chụp tập thể xong, tụi nó lại tự động phân ra rồi chụp theo từng nhóm hoặc cá nhân – như vậy có nghĩa là có thể những đứa cùng nhà sẽ chụp cùng một tấm, hoặc là chụp đơn lẻ cùng với các nhà khác.
An bước vào trong nhà, tháo chiếc mũ nhọn ra và thay vào đó là mũ trùm đầu sau áo.
"An à, mình chụp nha."
"Ừ."
Đầu tiên là cặp đôi An và Bình, hai đứa không ai nắm tay ai bước ra phía trước ống kính, một đứa tay cầm chổi, đứa kia tay vẫn còn cầm đũa phép. Cả đám xung quanh anh chụp ảnh và hai đứa reo hò lên tên đôi bạn và cười đồng loạt vì cuối cùng tụi nó một lần nữa có thể thấy được cảnh hai đứa đứng cạnh nhau chụp hình. Riêng Bình thì hai má cô nàng đã ửng hồng.
Hai đứa tuyệt nhiên không đụng vào nhau, chỉ có tựa vào lưng nhau mà tươi cười.
"Im lặng nào!", anh thanh niên chụp ảnh bảo đám bạn xung quanh im lặng để anh tập trung vào chuyên môn.
Tách... tách... tách... tách.
"Anh ơi, anh có thể chụp cho hai đứa em và riêng em ở chỗ cái cốc kia không?", Bình chỉ vào chiếc cúp Tam Pháp Thuật đặt trên cái bệ hình chóp cụt ở giữa gian phòng. Thế là hai đứa cùng anh thợ đi vào trong, và trong phòng lúc này chẳng có ai ngoài ba bọn họ. Mấy đứa chưa chụp cũng nhân cơ hội đó mà ngó vào trong. Bình đứng sau chiếc cốc cùng An, và cả hai đứa cùng chạm tay vào quai cốc chạm trổ hình rồng. Kế tiếp là tấm hình mà chỉ có một mình Bình chạm chiếc cốc thôi.
Tấm hình mà tác giả cho các bạn xem chính là Bình lúc cô nàng là người duy nhất chạm tay vào chiếc cúp Tam Pháp Thuật đấy. Trông cô nàng cũng dễ thương trong bộ đồ của nhà Ravenclaw đấy chứ nhỉ? Vâng, nếu như có người hỏi tại sao An lại bị hấp dẫn và ám ảnh bởi hình bóng của cô gái trong ảnh, thì có lẽ tấm hình này là lý do – cô nàng luôn có một sức hấp dẫn lạ thường đối với một người như An.
Thế rồi hai đứa chụp thêm vài kiểu nữa trước khi cô nàng rút điện thoại ra và tiếp tục chuỗi ảnh selfie của mình. Còn An? Nó lấy hộp kính ra, lấy ra cái tròng kính đen gắn vào cặp kính cận của mình, quay trở ra ngoài và tạo dáng đang chuẩn bị làm phép thuật bằng tay – lúc này nó không cần đến đũa phép nữa, bởi lẽ phù thuỷ cũng có thể ra đòn phép bằng tay không mà. Bây giờ với cái kính cận đã được hoá thành kính đen, nó đã trở thành một kẻ giống như là "phù thuỷ vượt thời gian" vậy đó.
Khoảng một giờ bốn mươi, nhà Slytherin và Hufflepuff tập trung lại trên cái cầu thang dẫn vào toà nhà thứ hai trưng bày các đũa phép của từng người, những bài báo Nhật báo Tiên Tri (The Daily Prophets) dán trên tường, và tủ sách trưng bày đầy đủ những tập truyện Harry Potter. Hai tấm hình ở trên chụp đám học sinh từ hai nhà đó đấy. Tác giả sẽ còn thêm những tấm hình vào truyện nữa, yên tâm đi.
Hết hai nhóm kia thì đến lượt nhà Gryffindor và Ravenclaw. Nhà Gryffindor, nếu An đếm không sai thì nhà đó bao gồm thằng Duy, Đức Tuấn, Bảo, Nhân, Nguyên, Cường, Hiếu, Hân, Tiến,... và những đứa mặc màu đỏ ngồi lên những bậc cao hơn của cầu thang, còn An cùng mấy đứa màu xanh sẽ ngồi dưới – những bậc thang đá vẫn còn dính nước mưa.
Danh và Thảo Uyên lúc nào cũng đứng cạnh nhau, và đôi trẻ này, theo như An thì tụi nó chắc chắn là yêu nhau mới gần gũi với nhau đến như vậy – giờ chuyển tiết/giải lao thì Danh quay xuống để chơi với Uyên, học phụ đạo buổi chiều thì hai đứa ngồi cạnh nhau, ngay sau lưng An, lúc cùng nhau đi xuống sân học Thể dục hay xuống phòng thực hành Tin học thì Uyên luôn tựa đầu vào vai Danh – Danh vốn cao hơn Uyên, và An ước sao mình có đủ tiền đi phẫu thuật kéo dài chân để được thực sự sánh đôi với Bình.
Hiện giờ thì không thấy Bình đâu hết, và phải chục tấm sau An mới có thể tìm thấy được Bình và lôi cô nàng vào chụp ảnh cùng mình và những đứa mang màu xanh dương và đỏ. Khổ thật, lúc chụp hình nhóm thì cô nàng lại biến đi đâu mất, mà chắc chắn là không phải là đi vệ sinh rồi.
Chỗ ngồi cuối cùng mà bọn bạn có thể dành cho Bình là ở hàng thứ hai từ dưới lên, ở ngoài cùng bên phải – số đứa mặc màu xanh dương chỉ khoảng chín, mười người nên chỉ ngồi ở hai hàng dưới mà thôi.
Tách... tách... tách... Từng tiếng bấm máy ảnh đều đều phát ra từ cách tai An chừng một mét rưỡi.
"Nào, tất cả ngước mặt lên trời, nhìn nghiêng sang bên trái nào! Giơ tay và đũa phép lên nào!"
Tất thảy đồng loạt giơ bàn tay trái và tay trái cầm đũa phép lên trời, giống như thể là đang chuẩn bị làm một phép thuật hướng vào bầu trời vậy.
Tách... Tách... Tách...
Thêm ba tấm hình nữa – tụi nó tiếp tục đưa hai tay thẳng ra phía trước. Xong kèo này là chúng nó sẽ có khoảng trên dưới một trăm năm chục tấm rồi đấy.
Xong xuôi, tụi nó lui vào trong gian phòng thứ nhất trở lại, và cởi hết bộ đồ hoá trang ra, đếm lại cho đủ để trả lại cho người ta. Lúc đầu tụi nó đếm thiếu một chiếc mũ len vàng và một cái cà vạt xanh lá, nhưng rồi sau đó những bộ đồ cũng đã hoàn thiện đầy đủ, và An là người bưng đống áo choàng và khăn quàng cổ mang đến quầy thu ngân đặt ở giữa quán, và ngay sau đó, nó mang ba lô của mình ra nhà vệ sinh, thay ngay lập tức thành áo thun xanh và quần bò màu xanh biển đục. Rồi lần lượt thằng Tiến, Bảo, Uyên, Nhã Thi, Danh, Hiếu cũng đi vào trong nhà vệ sinh ngay sau toà nhà ấy. An đi ra trước, mở chế độ điện thoại cảm ứng của đồng hồ để kiểm tra trạng thái của mình – lúc này nó đã bắt đầu cảm thấy hơi mệt, chân hơi mỏi do đi đứng quá lâu, và bây giờ nó cần thời gian để nghỉ ngơi. Ừ, có thể tụi nó không tham gia vào vụ bột màu cũng được, miễn sao là nó không tự ý tách đám bạn ra là được.
Bình thay đồ sau An, và cô nàng đã chuẩn bị một cái áo thun trắng bóc từ trên xuống dưới cùng một cái quần jean và đôi giày thể thao khác với đôi hồi nãy cô nàng đã mang. Thế rồi lần lượt từng chiếc xe một xuất phát, xe nào xe nấy cũng cố gắng đợi nhau cùng ra khỏi quán, và lần này An với Bình lại cùng ngồi chung xe.
"Sẵn sàng chưa?"
"Đợi tao treo cái giỏ này lên đã...", Bình treo cái túi giấy lên quai treo ở một bên xe An rồi ngồi sau lưng An, hai chân để hai bên xe chứ không như hồi sáng nữa. An quay đầu xe hướng ra con dốc đi ra khỏi quán, gác kính chống bụi xuống sống mũi để bảo vệ đôi mắt đeo kính của mình, đề xe và tăng ga chạy vọt một mạch ra đường cái.
"Giờ mình tới hồ Tuyền Lâm hả?"
"Ừ."
An và Bình khởi hành, và chạy ngang qua đám bạn.
"Ngầu nhe! Chở Bình sau lưng nữa, ngầu nha!", con Vy và thằng Phát thấy An chở Bình sau lưng trầm trồ.
"Tụi nó đang khen hay đang chế giễu mình vậy...?", Bình ngây thơ hỏi An.
"Tao nghĩ tụi nó đang chế giễu mình."
"Đùa tí thôi mà. Tao thừa biết là tụi nó khen mình mà."
An chạy theo hướng về phía nhà mình, rồi đi qua và chạy thẳng đường Trần Hưng Đạo, từ vòng xuyến lớn rẽ lên trên nhánh đường Trần Phú, chỗ cây xăng Kim Cúc thời trước. Khi xe An rẽ vào đường Hà Huy Tập, Bình thấy lạ bèn hỏi:
"Đường này là đường tắt tới hồ hả An?"
"Ừ. Mà nhân tiện, tao muốn kể cho mày về một ký ức của tao với con đường này."
An rẽ vào con đường hướng đến đường An Bình.
"Đường này mang tên hai tụi mình nè."
"Ừ. Và chính con đường này tao đã đi để viếng thăm đám tang một đứa bạn..."
"Cái gì? Mày có bạn đã mất rồi à?"
"Ừ. Con bạn học cùng lớp cấp hai với tao. Nó sống ở trong này."
"Rồi sao? Nó bị gì mà chết vậy?"
"Nó... nó bị suy thận."
"Thế trước khi nó mất thì mày đã gặp nó ở đâu chưa?"
"Tụi tao gặp nhau lúc cùng nhau đi học thêm Toán. Nó học được vài buổi, thế là nó nghỉ từ hồi cuối tháng năm, mãi cho đến khi tụi tao được tin nó trút hơi thở cuối cùng là tao biết rằng buổi học Toán ấy là lần cuối cùng tao được gặp nó."
"Tội quá."
An tăng ga chạy qua con đường dốc, rồi đi qua một nhánh đường rẽ vào một vườn dâu.
"Đây là đường vào nhà nó.", An chạy chậm lại khi tới gần đầu nhánh đường để chỉ cho bạn xem.
"Vậy là nhà nó cũng xa đấy chứ đâu có gần, đúng không? Xa trường Tây Sơn quá mà."
"Và cũng xa cả trường mình nữa.", An tiếp lời Bình. "Tốt nghiệp cấp hai nó vào trường mình học. Nếu tao nhớ không lầm thì trước đó nó học lớp A11."
"Vậy bạn cùng lớp với nó có viếng đám tang nó không?"
"Có. Đi đầy đủ luôn."
"Kể ra thì con nhỏ đó cũng tội quá. Bị suy thận mà không có thận để thay."
"Mà làm thận nhân tạo cũng mắc lắm đấy chứ không phải đùa đâu.", An rẽ hướng chạy vào ngã ba mà một nhánh của ngã ba đó sẽ rẽ thẳng vào đường hầm đất sét nổi tiếng của Đà Lạt. Trong kí ức của An, Khoa đã từng một lần chở An đi trên con đường tắt này để đến hồ Tuyền Lâm chơi, và bây giờ An vẫn còn nhớ đích xác là phải đi đường nào, đường nào.
"Đường này mày đi chưa mà rành quá vậy?"
"À, đường này thằng Khoa đã từng chở tao đi một lần rồi. Giờ vẫn còn nhớ."
"Lần nào vậy?"
"Thì là... tụi tao đi chung với lớp, mà bữa đó là không có mày, chỉ có vài đứa biết đi xe máy cùng với tao thôi."
Hai đứa đã thấy mặt nước rộng lớn, mát lạnh ở trước mặt. Đã đến hồ Tuyền Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com