CHƯƠNG 24:
-E...em...
Ấp úng gần nửa ngày trời, Minh Minh mới chịu đem quá khứ và mối quan hệ cùng với Tuấn Dũng khi xưa nói hết với Thừa Hạo
Cứ ngỡ Thừa Hạo sẽ ngạc nhiên và tỏ ra giận dữ, nhưng tất cả những gì cậu thấy ở trước mắt mình bây giờ lại hoàn toàn trái ngược
Thừa Hạo đột ngột ôm chầm lấy Minh Minh, nghẹn ngào nói:
-Bây giờ thì anh đã biết hết rồi, thật khổ cho em bao năm qua. Không sao, bây giờ có anh ở đây rồi, nhất định sẽ không cho hắn ta tổn thương em nữa. Anh hứa đó!!!
Lời nói của Thừa Hạo làm cho Minh Minh bỗng chốc cảm thấy thật ấm áp và an toàn, nhưng dù trước dù sau cậu vẫn chẳng có cảm giác rung động
-Dù cho em có chấp nhận anh hay không, anh sẽ vẫn luôn bên em
-Cảm ơn anh, Thừa Hạo!!!
Một màn này đều khiến cho Lạc Kiệt ngồi bên ngoài, hai hàng nước mắt gần như muốn tuôn rơi, nhưng cuối cùng cậu vẫn chọn cách là kiềm lại
-N...nè!!!
-Hai người định quên tôi luôn sao. Minh Minh ở bên cậu bây giờ không chỉ có Thừa Hạo mà còn có mình, bác Hoàng, còn có Thiên Dật đại ca, chắc chắn sẽ không có ai làm hại được cậu nữa. Mọi người đều sẽ luôn bên cậu, bảo vệ cậu, yêu thương cậu
-Cảm ơn cậu, có mọi người ở bên cạnh thật tốt
Bây giờ, Minh Minh chính thức nghĩ thông rồi. Cậu chỉ cần có những người thân yêu bên cạnh là tốt rồi, có tình yêu hay không cũng được, cậu giờ đây có lẽ không cần đến nó nữa...
Nhưng Minh Minh làm sao biết được, vẫn còn một chặng đường thật dài để cậu nhận ra được rằng đang có người vẫn mãi chờ đợi và hy vọng cậu quay về
...............................
Sáng sớm, những tia nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu thẳng đến giường Minh Minh, khiến cậu tỉnh giấc
Sửa soạn cho thật tươm tất, Minh Minh đi xuống nhà đã chẳng thấy ai. Liền gọi quan gia đến hỏi:
-Mọi người đi đâu hết rồi ạ?
-Thưa nhị thiếu gia, từ sáng sớm lão gia cùng đại thiếu gia đã đến công ty giải quyết một số việc quan trọng. Cậu Lâm thì đi dạo phố rồi, có ý định rủ cậu đi nhưng thấy cậu vẫn còn ngủ nên không nỡ đánh thức ạ. Còn Lãnh thiếu gia đã đi về Lãnh gia, nói vài ngày nữa sẽ trở lại
-Được rồi, ông cứ đi làm việc tiếp đi ạ, cháu xuống ăn sáng
-Thức ăn đã được dọn sẵn trên bàn chỉ còn đợi nhị thiếu gia thôi ạ
-Cảm ơn ông ạ
-Cậu không cần cảm ơn, đây là trách nhiệm của tôi mà
-Vậy ông lui xuống làm việc đi
-Vâng
Nói rồi, quản gia cũng đi, chỉ còn cậu ở nhà ăn sáng, cảm giác có chút cô đơn. Lúc này, có một cô người làm chạy từ ngoài vào, trên tay còn cầm một bó hoa hồng hướng về phía cậu
-Nhị thiếu gia, tôi thấy bó hoa này ở trước cửa nhà, bên trên còn có viết là gửi đến cho cậu nên tôi mang vào đây
-Được rồi, cảm ơn cô, cô đi làm việc của mình đi
-Vâng
Minh Minh chầm chậm thưởng thức hoa. Quả nhiên là hoa còn rất tươi, chắc chắn người tặng phải thức dậy rất sớm để mua, thật có lòng. Bên trong còn nhét một phong thư, Minh Minh mở ra đọc. Nội dung chính là:
( Chào em, chắc em không biết tôi là ai, nhưng tôi nghĩ tới một lúc nào đó em sẽ biết thôi. Việc này có vẻ khá đường đột, nhưng tôi thật sự rất thích em, kể từ khi tôi nhìn thấy em. Bó hoa này và các bó hoa mà sắp tới tôi sẽ gửi có thể em không thích thì cứ vứt đi, nhưng tình cảm tôi dành cho em chính là mãi mãi. Đến một lúc nào đó tôi mong chúng ta sẽ đàng hoàng đứng trước mặt mà trao cho nhau sự chân tình
Gửi em Hoàng Minh Minh
Ký tên
Người giấu mặt )
Bức thư chỉ vỏn vẹn như vậy, đối với Minh Minh những lời nói đó vừa có chút sến súa nhưng lại rất dứt khoát và rõ ràng, chẳng có chút e ngại. Nếu là người khác có lẽ họ đã chẳng ngần ngại mà vứt đi, nhưng với cậu thì khác, không biết vì sao cậu lại có cảm giác rất đặt biệt với người giấu mặt này. Tuy chưa gặp mặt bao giờ, nhưng cậu lại thấy người này rất đặt biệt
"Người này thật thú vị". Minh Minh trong đầu nghĩ vậy
Sau đó Minh Minh gọi người làm đem hoa đi cắm làm trang trí, quả nhiên rất đẹp mắt
Không biết là vì sao khi đem hoa đi cắm như vậy, trong lòng cậu liền cảm thấy thật tốt lên vạn phần, cảm giác thật ấm áp. Có phải là do người gửi đến đã đặt tâm chân tình của anh ta vào đây hay không? Minh Minh cậu đã rung động rồi sao? Xao xuyến từng chút một!!!
Ăn sáng xong xuôi, Minh Minh ngồi ở phòng khách đợi có người trở về. Quả nhiên gần một tiếng đồng hồ sau, Lạc Kiệt đi dạo phố đến thỏa mãn cũng đã chịu đi về nhà
Có ai thắc mắc rằng tại sao Lạc Kiệt từ khi về nước đến nay luôn ở nhà Minh Minh mà không chịu về nhà? Đó chính là vì ba mẹ của cậu ấy đã mất cách đây rất lâu, chỉ tầm khi cậu được 6 tuổi. Sau đó cậu được một người cậu đưa qua bên Mỹ sống cho đến tận bây giờ. Gia cảnh Lạc Kiệt cũng chẳng phải giàu có hay xa hoa gì, vì thế mà Minh Minh đã đưa cậu về Hoàng thị ở coi như anh em trong gia đình, đợi đến khi Lạc Kiệt tìm được người phù hợp hoặc có thể tự nuôi sống bản thân cho thật tốt trên đất nước Trung Quốc này thì mới để cậu đi
-Sáng sớm như vậy đã đi dạo phố, rốt cuộc cậu đã ăn gì chưa đó?
Lạc Kiệt cười cười trả lời Minh Minh:
-Cậu không cần lo, mình đã ăn rồi, no căng bụng luôn. Mà phải công nhận đồ ăn vặt ở đây rất ngon aaa~~~
Lạc Kiệt vừa nói vừa dùng tay xoa xoa chiếc bụng no đến nhô lên một chút, trông có phần rất đáng yêu
-Nhưng chỉ là đồ ăn vặt không tốt lắm. Bữa sáng rất quan trọng, để mình kêu nhà bếp làm cho cậu vài món khác
-Aida, không cần đâu aaa. Mình đã no lắm rồi, thật không nhét vô được nữa, mình không muốn thành tiểu trư đâu nha
-Được rồi, không ăn nữa cũng được. Mau ngồi đây kể mình nghe hôm nay đi dạo phố cậu đã ngắm được những gì?
Nói đến đây, mắt Lạc Kiệt liền sáng rỡ, nhanh chóng ngồi xuống kể lại những thứ mình thấy được trên đường đi sáng nay
.........................
Sao cứ cảm thấy chương này nhạt nhẽo thế không biết!!!
Nếu mng cux thấy vậy thì góp ý cho mik bik vs nha
Cảm ơn mng ạ😍🥰♥️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com