CHƯƠNG 3:
Trở về căn biệt thự tuy xa hoa nhưng đầy sự lạnh lẽo, cô quạnh nơi mà cậu hai mươi năm qua đã sống mỗi ngày. Thật ra nó trước kia không hề buồn tẻ đến vậy, ngược lại còn đầy ấp tiếng cười nói của người một nhà, nhưng sau khi một người không còn nữa thì nhà này liền trở nên quạnh quẽ như vậy
Vừa bước vào phòng khách đã thấy anh hai cùng ba mình đang ngồi bàn công việc, quản gia thì đang bưng trà đến nhìn thấy cậu cũng lên tiếng :
-Nhị thiếu gia đã về
Hồng Thiên Dật cùng Hoàng Minh Phong nghe vậy cũng quay sang nhìn cậu. Minh Minh theo lý cúi chào hai người, mặt vẫn không chút biểu tình gì, chỉ lặng lẽ đi lên phòng
Thiên Dật là anh cùng một ba mẹ sinh ra của Minh Minh, nhưng lý do tại sao họ lại không giống nhau chính là vì trước giờ hắn không muốn người khác nhìn vào chỉ nghỉ rằng hắn nhờ vào gia thế hiển hách nên mới có thể leo lên vị trí cao như vậy, vì thế nên hắn mới thay đổi họ của mình để tự thân ra ngoài lập sự nghiệp của chính bản thân mình, sự kiên nhẫn đối với những người có ý chí thì đó chính là vũ khí tốt nhất để đi đến thành công. Và tất nhiên giờ đây Thiên Dật đã leo lên đến vị trí mà ai cũng mong muốn nhờ chính sự nổ lực của mình, hiện tại hắn chính là tổng giám đốc của công ty Saydor nổi tiếng với những món đồ trang sức đắt giá và sang trọng
Thấy gương mặt của em trai mình, Thiên Dật cũng hiểu ra vấn đề lý do tại sao mỗi lần về nhà Minh Minh lại không cảm thấy vui vẻ, đó chính là niềm đau mà suốt gần mười bảy năm qua không ai muốn nhắc tới. Vì vậy, hắn chỉ nhẹ nâng ly trà lên nhẹ nhấp một ngụm
-Minh nhi em con nó vẫn không quên được chuyện mẹ tụi con
Vừa định đưa ly trà về chỗ cũ, Thiên Dật liền sửng sốt vì không ngờ Hoàng Minh Phong lại đột nhiên nhắc lại chuyện này, động tác liền dừng giữa không trung
Phải! Lý do mà lúc nào Minh Minh cũng không vui khi về nhà chính là vì nhớ đến mẹ mình, dù chuyện có qua lâu đi chăng nữa nhìn hình ảnh ấy vẫn ám ảnh cậu em trai nhỏ của hắn đến bây giờ vẫn không thể xóa nhoà được. Chính trong thâm tâm một người đàn ông đã ba mươi tuổi như hắn vẫn không quên được thì làm sao cậu có thể dễ dàng quên được đây
Thiên Dật cũng chỉ có thể thở dài một cái mà không nói gì thêm
.....................................
Trở về căn phòng rộng lớn của mình, nhưng chỉ có sách vở làm bạn hằng ngày, căn phòng mang theo vẻ hơi tối vì chỉ có những ánh sáng le lói vào ban chiều chiếu vào nên nhìn có phần khá âm u khác hẳn với căn phòng của các bạn cùng trang lứa khác
Lê thân thể mệt mỏi của mình ngồi lên giường nhìn chăm chăm vào tấm ảnh trên bàn học của mình. Trong tấm ảnh ấy chính là các thành viên trong gia đình cậu, trong ảnh là lúc Minh Minh chỉ mới được bồng bế trên tay, còn là một đứa bé còn vui vẻ mỗi ngày đều cười thật tươi rói, nhưng cậu chỉ nhìn mỗi người phụ nữ đang bế cậu trên tay kia
Người đó không ai khác chính là Liễu Tuyết Mai, chính là người đã cùng ba sinh ra anh hai cùng cậu, cũng là người mà cậu quý trọng và yêu thương nhất, cũng là người luôn ôm cậu vào lòng mỗi khi cậu buồn hay là bị thương, bà cũng vẫn luôn làm cậu cười tươi mỗi ngày
Nhưng vào lúc mà ý thức của một đứa trẻ ba tuổi đã bắt đầu sâu sắc hơn về ý nghĩa của hai từ ba mẹ, thì cũng là lúc bà rời xa Minh Minh bé nhỏ vì một cơn bạo bệnh vào lúc cậu vừa lên ba. Đó cũng chính là thời khắc một đứa bé nhỏ chưa hiểu hết sự đời chứng kiến người mình yêu thương nhất lìa xa mình mãi mãi. Việc con người ra đi vì bệnh đối với những người trưởng thành thì vô cùng bình thường, nhưng đối với một đứa trẻ chỉ mới lên ba nhìn thấy mẹ nó đau đớn vì bệnh tật và nhắm mắt trước mặt nó thì ám ảnh đến mức nào với tuổi thơ đáng thương kia chứ
Cậu cứ đăm đăm nhìn vào người phụ nữ trong bức hình ấy cho đến khi cậu mệt mỏi mà ngã lưng nằm xuống chiếc giường êm ái của mình. Nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể, cậu dần chìm vào giấc ngủ
Trong giấc mơ ấy, Minh Minh thấy mình lạc vào một nơi chìm ngập bóng tối bao trùm không tìm thấy lối thoát như chính suy nghĩ của cậu vậy. Bỗng nhiên, một tiếng nói thanh thót của một người phụ nữ vang lên, khiến Minh Minh bất giác theo phản xạ quay về phía đằng sau, vào chính ngay lúc này cậu nhìn thấy đằng xa chính là một người phụ nữ với gương mặt hiền từ cùng vầng hào quang tỏa xung quanh, y như những thiên thần thường hay xuất hiện trong các câu chuyện cổ tích của trẻ con, bà ta nhìn về phía cậu cười, Minh Minh lúc ấy chỉ biết bất giác gọi một tiếng :" Mẹ "
Bà ta nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy sự âu yếm và yêu thương hướng về phía cậu nói:
-Mẹ biết con có nhiều tâm sự, nhưng mẹ tin chắc rằng đến một ngày nào đó con sẽ tìm được hạnh phúc của riêng bản thân con. Nhưng Minh nhi của mẹ à, con cũng nên biết con đường đến hạnh phúc chưa bao giờ là dễ dàng cả, có đôi khi con cảm thấy mình chính là người đáng thương nhất và họ không cần con nữa, thì con cứ yên tâm mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, đến một thời điểm nào đó họ sẽ tự nhân thấy rằng họ đã sai và họ cần có con, nên con cứ hãy mạnh mẽ và nghe theo trái tim mình mách bảo
Minh Minh nương theo ánh sáng ấy để tới gần hơn, nhìn thẳng vào Liễu Tuyết Mai giọng đầy nghẹn ngào nói:
-Mẹ...mẹ đừng rời xa con nữa có được không, Minh nhi cần mẹ lắm
Minh Minh dang hai tay chồm tới ôm lấy Liễu Tuyết An, nhưng thân thể trước mắt cậu cứ như không khí mà hoàn toàn không thể chạm vào được, vào lúc này nước mắt cậu bắt đầu rơi xuống, cứ như những hạt pha lê không ngừng tuôn ra
Liễu Tuyết Mai dùng ta xoa nhẹ lên khuôn mặt đẫm nước mắt của con trai út mình, dịu dàng an ủi:
-Đừng lo con trai của mẹ, mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh dõi theo từng bước chân của con, nên con cũng đừng lo lắng
Nói rồi, hình ảnh của bà ngày càng xa, Minh Minh vừa chạy theo, vừa réo gọi :" Mẹ...!!!" Đó chính là tiếng gọi từ sự khao khát được sống trong sự bảo bọc của vòng tay mẹ một lần nữa, nhưng bây giờ không thể được, tiếng gọi ấy làm cho con tim của những kẻ sắc đó cũng phải đau lòng thay cậu, đau như chính mình là người trải qua vậy... Đây chính là việc ở ngay trước mắt nhưng vẫn không thể chạm tới được...!
-Mẹ!!!
Minh Minh hét lên cũng là lúc mà cậu tỉnh dậy, giấc mơ ảo huyền nhưng cũng đẫm nước mắt kia đối với cậu cũng biến mất, đảo mắt nhìn chung quanh căn phòng mình, mọi thứ đều chẳng có gì thay đổi, vẫn là không khí ảm đảm cùng quạnh quẽ ấy, đâu đâu cũng chỉ nhìn thấy sách vở, bốn bức tường vô vị mà ngày nào về nhà cậu cũng phải đối diện. Nhưng thực tại là thực tại, làm thế nào để cậu có thể thay đổi nó được đây, cậu không có đủ khả năng để thoát khỏi cái vỏ bọc an toàn của mình để bước ra thế giới bên ngoài kia thay đổi những thứ khiến cậu chán mắt, cậu hiện tại hoàn toàn nghĩ rằng mình vô năng làm được loại chuyện đó!!! Không thể làm!!!. Dùng tay mình lau nước mắt gần như muốn thấm ướt cả gối
Nhưng chính giờ phút này đây, Minh Minh thật sự nhớ mẹ!!! Thật sự rất nhớ. Dù nhớ cũng chẳng biết nói cùng ai nên cứ giữ lấy trong lòng tự mình thấu hiểu vậy
.........................
Tới chương 4 thì sẽ có nhiều diễn biến hơn nha mọi người ơi...! Mọi người ơi...!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com