10. Anh nặng quá hả Perth?
Perth
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể đội mũ tai thỏ rồi kiên nhẫn mỉm cười với từng người giống như hôm nay...Từ sáng tới trưa, chạy tới chạy lui, mồ hôi vã như tắm, nhưng thực sự mà nói tôi không thấy mệt, cảm giác mới mẻ đến nhiều hơn...Lâu lâu có liếc nhìn anh ta, thấy cái cách anh ta lắc lắc tai thỏ đón khách rồi nở nụ cười tươi như hoa, khéo léo giới thiệu các món ăn mới trong quán khiến không chỉ những đứa con gái mà cả những người thanh niên, đàn ông tới quán cũng nhìn anh ta như bị thôi miên vậy...
"Nhìn gì mà nhìn hoài vậy..." - tôi cau mày nghĩ thầm, lúc ánh mắt anh ta ngó sang tôi, tôi đã vội quay đi hướng khác... Hình như tôi thoáng thấy người kia mỉm cười, mỗi lần đối diện với nụ cười đó, tôi cũng không hiểu tại sao bản thân không dám nhìn lâu...Mà chính tôi cũng không hiểu tại sao mình không muốn gọi anh ta là P'Saint rồi xưng hô anh em chút nào, dù biết là anh ta lớn hơn tôi bốn tuổi, kinh nghiệm sống cũng nhiều hơn tôi gấp nhiều lần...Tôi không thích cái cách anh ta coi mình như một đứa trẻ mới lớn rồi chăm sóc....Khó chịu...
Người thanh niên lạ mới vào quán có lẽ là khách quen ở đây, anh Chen cũng đi ra cười vỗ vai rồi ngồi xuống nói dăm ba câu chuyện, còn khá trẻ, vẻ ngoài lãng tử, nhưng mà người đó cứ nhìn anh ta mãi, còn tự nhiên mà đụng tay vuốt vuốt lên cổ, mà anh ta cũng để yên cho người kia làm, còn cười nữa, đứng trong kia nhìn ra thật ngứa mắt...Không để ý tay mình đã đụng trúng nồi canh nóng, nhưng tôi chẳng thấy đau gì, chỉ giống như vô thức muốn kéo sự chú ý của người kia...đúng rồi, chỉ là không muốn ngứa mắt thêm, khách còn đông lắm kìa, sao cứ đứng chỗ anh ta hoài vậy, nhìn cái vẻ mặt hoảng hồn chạy tới khi nghe tôi gọi của anh ta cũng thú vị lắm, khoé môi khẽ nhếch lên nhìn sang người thanh niên kia, rõ ràng tôi thấy hắn ta có ý đồ, trong lòng cảm thấy thật khó chịu, thật muốn đuổi cổ hắn ta đi, nhưng có lẽ trước khi tôi có thể làm việc đó...anh Chen đã đuổi cổ tôi trước...Nên liếc người kia một cái rồi quay qua rót trà thêm cho khách vậy...
Saint
Thoáng cái một ngày vất vả cũng đã dần qua, đóng cửa quán rồi nhìn đồng hồ cũng đã gần 11h, chúng tôi dọn dẹp và ghi chép sổ sách một chút P'Chen đã ngáp ngắn ngáp dài "bye bye" hai chúng tôi đi về phòng ngủ, tôi cười lắc đầu nhìn theo, hôm nay vất vả cho ông anh của tôi rồi, nhưng nhìn anh vui và cười nhiều như vậy em cũng cảm thấy vui lắm đó P'Chen...
Về phòng thay đồ rồi rửa mặt một chút tôi tính đi ngang qua phòng Perth xem em đã ngủ chưa, thực sự tôi cũng lo lắng sợ em lạ chỗ không ngủ được...Đúng là em đã từng ngủ ở đây một lần rồi, nhưng lần đó là em còn say có biết gì đâu, hôm nay lại vất vả như vậy...
Đèn phòng Perth đã tắt, chắc là cậu bé ngủ rồi, tôi mỉm cười quay về phòng mình thì thấy có ánh đèn hắt ra từ trên sân thượng, chắc là tôi lại quên tắt rồi... Men theo cầu thang đi lên, tim tôi muốn ngừng đập luôn, Perth đang ngồi trên đó mà tôi cứ tưởng ai... Gió đêm lạnh quá, em ngồi nhìn lên bầu trời sao, một tay chống xuống sàn, một tay mân mê sợi dây trên cổ, là em đang nhớ mẹ phải không... Tôi cũng không biết có nên làm phiền em lúc này hay là đi về phòng...Cứ đứng từ xa nhìn em mãi, nghĩ làm sao lại bước tới ngồi xuống bên cạnh em, Perth có vẻ giật mình nhìn sang...
"Em khó ngủ hở Perth?"
"...Không có gì...Chỉ muốn lên hóng gió một chút"
"Hôm nay em thấy thế nào, có mệt lắm không?"
Em nhìn tôi rồi ngước nhìn lên trời, cười "Đừng có nghĩ tôi yếu tới vậy chứ... ban đầu thì có chút không quen, nhưng tôi vẫn làm được, cũng đâu có công tử tới như vậy"
Thấy em cười, tôi cũng vô thức cười theo...
"Từ nay em cứ ở lại đây đừng ngại gì nhé Perth, P'Chen nhìn vậy chứ cũng quý em lắm đó, ảnh từ nhỏ đã ra đời sớm, đi bươn chải khắp nghề nên ban đầu chắc là do không tin em có thể làm tốt như hôm nay nên nhiều khi nói câu nào cũng không suy nghĩ gì hết..."
"...Thì chính tôi ban đầu cũng đâu có tin mình.....ừm...Cám ơn..."
"Cám ơn anh gì vậy Perth?"
"Vì đã tin tưởng một người như tôi..." - Hai ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi mỉm cười nhìn Perth, trong đêm tối tôi thấy đôi mắt của em còn đẹp hơn cả những vì sao, tôi đã nói với em là tôi rất thích nhìn vào mắt em chưa nhỉ?
Nhưng mà nếu tôi nói ra có lẽ Perth sẽ lại cau mày nhìn sang hướng khác mất, mà lúc này em bối rối quay đi hướng khác thật, tôi cũng không biết phải trả lời em thế nào, bèn nhìn xuống tay mình đang chống dưới sàn... Không nhìn thì thôi, nhìn rồi mới thấy cạnh bàn tay tôi, bàn tay Perth với ngón trỏ có một vệt bỏng nhỏ, mọng nước lên luôn rồi, tôi cầm tay em lên lo lắng nhìn Perth
"Vết bỏng này hồi trưa anh thấy nó chỉ hơi đỏ xíu sao giờ lại nặng như vậy rồi???"
Em ấy khẽ cau mày rút ngón tay lại, tôi đụng trúng chỗ đau của em rồi...
"Anh xin lỗi.."
"Xin lỗi gì chứ?"
"Anh tưởng nghĩ là vết bỏng nhẹ chỉ cần xả nước lạnh là hết ngay...không để ý để em phải chịu đau..."
"Chứ không phải lúc đó anh đang mãi cười nói với người thanh niên kia à?"
"Ai vậy Perth?" - Tôi ngạc nhiên, nhớ lại hồi trưa - "Ý Perth là P'Zee hở?" - Em ấy lại cau mày đứng lên bỏ đi xuống lầu, tôi ngơ ngác rồi ngồi dậy chạy gọi theo
"Perth, Perth,...A..."
Mới chạy theo được vài bước, tôi đã vấp phải một thanh gỗ dưới chân làm cho ngã sấp, là đống thanh gỗ P'Chen bình thường hay để tạm trên sân thượng để phòng lấy ra dùng đây mà, bó tay P'Chen luôn không để gọn vào nữa, đau quá đi, Perth chắc nghe thấy tiếng tôi kêu rồi im bặt nên quay lại chạy tới chỗ tôi ngồi xuống chạm vào chân tôi, mặt mày cau có hỏi
"Nổi không? Ai kêu anh chạy theo gấp chứ?.....Phiền phức"
Tôi không hiểu sao em lại nổi giận, mà lúc này tôi không trả lời em nỗi nữa, xuýt xoa rờ xuống chân mình
"Chắc là trật chân rồi đó" - Em ấy nhìn gương mặt nhăn nhó của tôi thở dài một hơi, đem tay tôi quàng qua vai, Perth bế bổng tôi lên quay xuống lầu, tôi hết hồn lấy hai tay câu cổ em
"Perth???
.......
"Thả anh xuống đi tay em vẫn còn đau đó..."
......
Em quay qua cau có nhìn tôi
"Nằm yên đi"
Gương mặt em lúc này gần tôi quá, tự nhiên lúc này không hiểu sao chính tôi cũng nghe được tiếng tim đập của mình, ai ngờ một người 21 tuổi như mình phải để một cậu bé 17 tuổi bế lên như vậy không khỏi có chút xấu hổ, nhưng mà đúng là nếu bây giờ bắt tôi tự đi chắc là không nổi rồi, em bế tôi đi xuống cứ một chút rồi dừng xốc tôi lại sau đó đi tiếp...
"Anh nặng quá hả Perth?" - Tôi lúc này không nhịn được nữa cười khúc khích nằm yên trong lòng em, em lại cau có rồi, đúng là... không dễ thương gì hết, cũng xuống tới phòng tôi rồi, em đẩy cửa vào đặt tôi trên giường, rồi quay qua tìm chai dầu để trên bàn thoa lên chỗ đau cho tôi, bàn tay ấm ấm của em, thêm dầu nóng làm tôi thấy bàn chân tôi muốn tan ra vậy, gặp chỗ đau không nhịn được khẽ kêu lên, tay Perth nhẹ dần lực đi...Nếu mà biết Perth ngoài vẻ đẹp trai của một công tử ra còn có lúc còn dịu dàng như vậy, tôi thầm nghĩ không biết những cô gái trong tiệm lúc sáng có phải càng mê mệt em không...
"Cám ơn Perth nha, thoa dầu vậy rồi nằm ngủ chắc sẽ hết đau thôi, mà...tay của em..."
"Không sao, không có đau...Lo cho cái chân của anh trước đi!!!"
"Ừm....mà cũng muộn rồi đó em về phòng ngủ đi mai còn dậy sớm nữa..."
"Ừm...tôi tắt đèn cho, anh ngủ đi"
"Ngủ ngon nhé Perth"
"Ừm ...ngủ ngon"
Tiếng đóng cửa vừa vang khẽ, tôi cũng mỉm cười nhắm mắt lại, chìm dần vào giấc ngủ thật sâu, bàn chân lúc này dường như cũng không còn đau nữa, chỉ còn có cảm giác ấm áp len lỏi...
.........................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com