Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9: Theo anh!!!

Chap 9: Theo anh!

Sau ngày hôm ướt mưa ấy Perth bị mẹ kiểm soát chặt chẽ sáng chở đi chiều đón về nên không thể đưa đón Saint đi học như mọi khi. Hôm nào mẹ Perth bận thì bà lại kêu ba Perth thay nhiệm vụ cao cả này. Nhưng được có hơn tuần cả hai ông bà đều bận rộn không thể đưa Perth đi rồi đón về được. Suy nghĩ không ra được cách gì để tách 2 người mẹ Perth quyết định cho anh chuyển trường. Nhưng với bản tính ngang bướng anh nhất định không chịu, đấu tranh đủ trò, đủ kiểu mới không phải chuyển trường. Chỉ có điều anh phải hứa nếu để mẹ gặp một lần nữa đi với Saint là anh phải chuyển trường ngay lập tức.
Lần này anh lên kế họach cho cậu lúc đi học đợi anh ở chỗ khác còn lúc về thì dừng xa nhà hơn. Tuy bất tiện nhưng còn hơn là không được.
Saint thấy làm vậy quả thực là phiền Perth quá nên có ý không muốn, nhưng anh không chịu nên cậu đành phải làm theo anh. Anh cứ quan tâm cậu cứ lo lắng rồi chăm sóc cho cậu nhiều vậy. Làm cậu lại càng yêu anh nhiều hơn cái gì cũng muốn theo anh hết.

Perth càng quan tâm Saint nhiều thì càng không có thời gian dành cho bạn gái. Cứ như vậy cô bạn gái nhỏ không chịu được đành phải nói lời chia tay với anh. Nói là bị bồ đá mà anh chỉ thấy buồn buồn một chút chứ không thấy nuối tiếc gì. Chia tay xong lại còn thấy thoải mãi vì có thể dành thời gian cho cậu nhiều hơn.....

Lớp 12 thời gian trôi qua nhanh ngày nào mới đầu năm học vậy mà giờ đã gần hết kỳ 1. Ai cũng tập trung cao độ cho việc học hành rồi việc chọn ngành chọn nghề rồi chọn trường. Cả Perth và Saint cũng vậy cũng thời gian này cũng tất bật sớm chiều ngoài phòng học là lại tới thư viện của trường để cùng nhau ôn tập.
Đối với Perth thì anh có suy nghĩ và định hướng cho mình về trường và nghề sẽ theo. Còn Saint cậu chưa định hướng được mình sẽ học cái gì. Với học lực của cậu thì học trường gì cũng không quá khó nhưng quan trọng là cái cậu thích thì cậu lại không giám học nên vẫn đề ấy cậu suy nghĩ mãi mà chưa quyết định được.
Đắn đo mãi cậu mới quyết định tâm sự cùng Perth để anh cho ý kiến.
Trong thư viện ai cũng tập trung cao độ cho việc học. Không gian yên tĩnh bao trùm chỉ lâu lâu có tiếng mở sách, tiếng hỏi bài qua lại. Cậu và anh ngồi một góc gần cuối thư viện vừa ít người vừa tiện nói chuyện hỏi bài. Nhìn anh chăm chú vào cuốn sách cậu đắn đo mãi mới lên tiếng phá tan bầu không khí lúc này.
- Perth à em có việc này muốn hỏi anh.
Đang tập trung nghe cậu hỏi, anh ngước mặt lên nhìn mỉm cười nhẹ giọng mà nói.
- Có gì vậy em nói đi!
Nhìn anh cười mà cậu ngây ngốc mất mấy giây mới nói lên lời.
- Em muốn hỏi là anh quyết định học ngành gì chưa?
- Anh hả! Anh quyết định rồi anh sẽ thi vào trường y quốc gia, anh muốn làm bác sỹ như ba anh. Còn em thì sao?
-Em không biết được nữa, em chưa quyết định được nên muốn anh cho ý kiến nè.
Nhìn cậu với anh mắt đầy trìu mến nhẹ xoa xoa mái tóc mềm của cậu. Tim anh như lệch một nhịp khi thấy cậu ngước đôi mắt nâu u buồn nhìn anh chăm chú và có chút bối rối vì hành động của anh. Anh như lạc vào trong đôi mắt ấy tay bỗng khựng lại nụ cười cũng tắt trên môi. Bối rối anh vội quay lại tập trung vào trang sách của mình và nhẹ giọng nói với cậu.
- Em hãy suy nghĩ xem muốn gì và thích gì. Anh biết khả năng của em thì dù có học ngành gì cũng đều được nên em đừng lo lắng gì cả. Và anh cũng biết em thích cái gì nhưng có lẽ em lo lắng cho mẹ nên sẽ không chọn cái em thích. Vậy thì em hãy chọn ngành nào em cảm thấy là tốt cho mình và em thoải mái là được.
Nhìn hành động của anh bất chợt bối rối khi cậu nhìn ngây ngốc mà phải ngượng ngùng chăm chú vào trang sách. Cậu như cảm thấy anh đang bị cậu thu hút, anh đang vì cậu mà bối rối phải chăng anh đang nhìn cậu bằng con mắt khác và anh đang dần có cảm giác với mình. Chĩ nghĩ có vậy mà cậu bần thần như người mất hồn. Khóe môi nở nụ cười đầy hạnh phúc. Cậu thấy như có tia nắng ấm đang lên lỏi trong tim và phải chăng tình yêu của cậu dành cho anh cũng sắp được đơm bông kết trái.
Cứ chăm chú vào trang sách mãi vẫn chưa thấy cậu nói gì. Ngước lên lại thấy cậu đang ngồi cười ngốc một mình đành bất lực anh lên tiếng.
- Saint anh nghĩ giờ có học cũng không có vô đâu. Anh muốn đi mua ít sách em đi cùng anh nhé.
Khẽ gật đầu đồng ý cậu và anh cũng rời khỏi thư viện đi tới hiệu sách gần trường. Hai người đi khắp hiệu sách vừa lựa chọn vừa vui vẻ nói cười. Perth chọn cho bản thân ít sách cơ bản ngành y và đề thi tham khảo của mấy năm trước. Cậu thì tập trung những cuốn sách nói về thiết kế, kiến trúc xây dựng một cách miệt mài chăm chú nhưng không chọn mua cho  mình quển nào.
Nhìn cậu chăm chú vậy anh hiểu và cũng buồn cho cậu. Nhưng đó là quá khứ là nỗi đau nên anh cũng không muốn khơi gợi nó để cho cậu thêm buồn và mẹ Nuk đau lòng. Vì đó là một ký ức buồn và là một vết thương lớn trong trái tim yếu đuối của cậu. Nếu có thể anh chỉ ước rằng anh sẽ xóa ký ức đau thương trong cậu đi để thay vào đó là ký ức vui vẻ hạnh phúc.
Anh không muốn khơi gợi nó để cậu đau lòng nhưng không muốn không có nghĩa là sẽ không sảy ra. Điều không mong muốn cũng đã sảy ra ngay lúc này, ngay lúc anh nhìn cậu chăm chú vào sở thích mà anh lại buồn lòng.
Trước mắt anh là người đàn ông đang vui vẻ nắm tay một bé trai tầm 9,10 tuổi. Người đàn ông đã khiến cuộc đời cậu có những năm tháng u buồn, khiến cho mẹ Nuk biến thành người khác. Người đàn ông có vẻ ngoài đạo mạo mà lại nhẫn tâm bỏ rơi vợ và con. Ngay lúc này đây anh chỉ nghĩ được một điều là không để cậu thấy rồi lại đau lòng. Nhưng lại không kịp cậu đã nhìn thấy cảnh người ba ân cân cười nói lựa sách cho con trai.
Cậu như chết lặng tai chỗ, trên mặt không biểu cảm bất động dán ánh nhìn vào hình ảnh đẹp đẽ đang diễn ra. Nhìn cậu vậy trong lòng anh cuộn trào tức giận và cam phẫn. Anh giận và căm ghét người đàn ông trước mặt, anh hận không thể thay cậu trả nỗi hận này.
Lại gần bên khẽ nắm chặt bàn tay run run và lạnh của cậu, anh kéo cậu đi qua mặt người đàn ông phụ bạc ấy và không quên gửi cho ông một ánh nhìn sắc lạnh tâm can.

Cậu và anh bỏ đi ngay trước mặt ông, ông chỉ thoáng nhìn qua người con trai có nước da trắng khuôn mặt bầu bĩnh ấy một sự quen thuộc hiện hữu trong ông. Trong lòng dậy lên một nỗi buồn xa xăm về chiều mưa hôm nào. Trong ông giờ đây là sự hối hận đan xen tội lỗi ngập tràn. Ngày ấy ông nhẫn tâm bỏ rơi mẹ con cậu không một lý do. Lúc đó ông chỉ biết đắm trong tình yêu mới, hạnh phúc mới và sự giàu sang thoải mái. Mà quên đi mái ấm gia đình nhỏ có người phụ nữ yêu ông hơn chính mình và đứa con thơ dại. Cho tới khi mọi thứ nhạt dần ông mới nhận ra ông đã gây ra những gì cho mẹ con cậu. Đôi lần muốn quay lại ngõ xưa để trông theo hình bóng hai mẹ con cậu mà ông không đủ can đảm. Để giờ đây sau 11 năm gặp lại không nhìn được kỹ khuôn mặt đứa con trai ông nhẫn tâm gạt tay trong cơn mưa lạnh, không kịp trao gửi cho đứa con ấy lời hỏi thăm dư thừa. Nỗi xót xa trào dâng, đau lòng ngập tràn. Nhưng có thay đổi được gì khi ông là người gây ra tất cả mọi đau khổ ấy. Nên giờ cậu đối với ông sao thì ông cũng phải chịu chấp nhận. Ông chỉ mong rằng cậu được hạnh phúc được yêu thương có như vậy áy láy lương tâm và cảm giác tội lỗi trong ông mới được giảm bớt phần nào.....

Đầu óc Saint giờ đây trống rỗng không suy nghĩ được gì, chỉ để mặc Perth muốn kéo đi đâu thì đi. Bước chân vô thức của cậu cứ theo anh theo anh băng qua khu phố náo nhiệt, đường xá đông đúc xe cộ rồi cuối cùng dừng chân trước một cửa hàng bách hóa nhỏ. Anh vẫn không buông tay cậu vẫn kéo cậu vào trong cửa hàng một tay mua đồ một tay nắm chặt tay cậu không  buông. Mặc cho bao ánh nhìn kì thị đổ dồn về 2 cậu học sinh khôi ngôi tuấn tú nắm chặt tay, mặc cho lời nói không êm tai, mặc cho họ chỉ trích anh vẫn không buông tay cậu. Lúc này anh chỉ nghĩ được cậu cần anh, cậu cần sự ấm áp, sự chở che để quên đi cảm giác bị vứt bỏ năm nào. Nên anh không muốn buông tay cậu để cậu phải chịu cảm giác ấy thêm một lần nào nữa.
Trên tay anh giờ đây là túi đầy bia lon và một ít đồ ăn vặt. Kéo cậu tới khu công viên gần nhà. Nơi ít người trong khu qua lại và khá yên tĩnh. Đặt cậu ngồi lên chiếc ghế dưới hàng cây. Lúc này sau bao nhiêu thời gian trôi qua anh mới lên tiếng mới tạm buông bàn tay cậu ra.
- Saint! Nhìn anh này đừng nghĩ gì nữa. Em uống bia bao giờ chưa? Anh thì chưa bao giờ uống hôm nay chúng ta cùng uống xem vị của nó thế nào nhé.
Nói dứt câu anh bật nắp hai lon bia đưa về phía cậu 1 lon và mình thì giữ lại một lon.
Cậu vẫn không nói gì vẫn lặng im từ nãy tới giờ, chỉ lặng nhận lon bia đưa lên miêng mà uống ừng ực. Cảm giác cay nồng có chút đắng lan tỏa khắp khoang miệng, vị không ngon như cậu nghĩ mà cậu vẫn uống một hơi dài mới thôi.
Nhìn cậu uống anh cũng đưa lon bia lên hớp một ngụm khẽ nhăn mặt rồi nói với cậu
- Eo anh thấy người ta uống tưởng ngon ai ngờ cay và đắng quá mà em uống hơi dài luôn nể thật.
Nhìn anh, cậu nhìn anh chăm chú ngây dại. Từ lúc rời khỏi hiệu sách cậu vẫn nhìn anh  đằng sau bóng lưng không rời, rồi giờ thì tới khuôn mặt anh. Mọi biểu cảm suy nghĩ hành động của anh cậu đều thấy đều cảm nhận được và hiểu được. Hít một hơi thật sâu rồi thở ra nhẹ nhàng cậu mới bắt đầu nói câu đầu tiên với anh.
- Perth à! Cảm ơn anh, cảm ơn vì đã không buông tay em suốt đoạn đường dài như vậy, cảm ơn vì đã không vì những lời nói của người xa lạ mà buông tay em. Cảm ơn sự ấm áp anh mang cho em và cảm ơn vì anh luôn kề bên suốt những tháng năm qua.
Nói xong cậu lại đưa lon bia lên miêng ngụm một hơi rồi tiếp tục nhẹ giọng mà nói.
- Bia này đúng đắng và cay thật nó khó uống hơn em tưởng tượng rất nhiều. Nhưng có lẽ vẫn không đắng cay như những gì em và mẹ đã chịu vì người đàn ông lúc nãy gây ra. Nhưng anh yên tâm đi em không buồn cũng không nghĩ gì đâu. Vì giờ đây trong em ông ấy dường như đã không còn nghĩa lý gì.

Nhìn cậu, anh biết giờ cậu rất đau lòng, rất buồn nhưng cậu vẫn không khóc không tỏ ra là mình đau mình buồn. Cứ hờ hững như không có gì khiến anh càng khó chịu. Vì cậu là người rất nhạy cảm dễ xúc động dễ khóc vậy mà giờ đây một giọt nước mắt cũng không có. Một nỗi xót xa ngập trong tim anh. Giá như cậu khóc anh còn có thể vỗ về an ủi, giá như cậu nói cậu buồn thì anh có thể làm cậu vui. Cậu cứ vậy chỉ làm anh thêm khó chịu bực bội thêm mà thôi. Nhìn cậu vậy mà anh không làm gì được cho cậu, anh bực tới nỗi lớn tiếng với cậu.
- Saint này em buồn thì hãy nói là buồn, đau lòng thì nói là đau lòng chứ đừng như vậy anh bực bội khó chịu lắm.
- Em không buồn mà, em cười cho anh xem nhé.
Nói xong cậu nở nụ cười trưng ra hàm răng trắng đều của mình nhưng đằng sau nụ cười ấy là ánh mắt buồn đến xa xăm. Ánh mắt ấy khiến cho ai nhìn vào cũng phải rùng mình vì ánh buồn quá lớn. Vậy mà cậu cứ cho là mình có thể che giấu được anh mà làm thêm vài động tác đáng yêu nữa.
Bất lực vì sự ngang bướng, cố chấp che giấu của cậu anh gằn giọng nói từng câu từng chữ thật chậm để cho cậu biết cậu không giấu được anh đâu.
- - Nhìn anh. Nhìn anh này. Anh bên em đã 11 năm có hơn. Em thế nào anh không hiểu sao? Đừng cố cười khi ánh mắt của em không vui. Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ khi em cần chỗ dựa, đừng cố tỏ ra không có gì khi trong em ngổn ngang suy nghĩ và đừng cố che giấu anh khi anh nhìn ra được mọi điều.

Đúng cậu bên anh thời gian dài vậy thì sao cậu che giấu được anh cơ chứ. Nhưng cậu lại không muốn nói ra mình buồn không muốn khóc để anh lo lắng. Cậu bây giờ 17 tuổi thì cậu phải mạnh mẽ phải trưởng thành, phải để anh yên tâm về cậu. Không lẽ giờ cậu lại khóc như đứa trẻ rồi nói em buồn, em đau lòng để được anh vỗ về an ủi. Cậu không thể làm vậy được, cậu không thể ngàn lần không thể. Chỉ có thể nói với anh rằng.
- Đúng em có buồn nhưng không nhiều lắm đâu mọi việc qua nhiều năm rồi mà anh. Giờ em đã lớn không còn là SaintSup 6 tuổi nữa đâu anh đừng lo nha.
Nói xong cậu lẳng lặng bật nắp lon bia tiếp theo, nháy mắt hướng về anh như muốn nói anh uống đi. Hai người ngồi cạnh nhau không nói thêm điều gì chỉ uống và uống. Cho tới khi lời nói không rõ ràng, đầu óc mông lung mới thôi.
Trong men say chếnh choáng anh khoác vai cậu nhấn nhấn nhá nói mãi mới thành câu.
- Saintttt... em... emm...em biết điều này không? Anh muốn học cùng em, muốn cùng em ngày ngày tới trường, rồi cùng em làm bài tập thảo luận với nhau đủ điều. Chỉ muốn cùng em thôi. Dù sau này có người yêu mới vẫn muốn cùng em làm nhiều thứ.
Cậu uống nhưng biết dừng đúng mức không để đầu óc không còn tỉnh táo tới mức như anh. Nên những gì anh nói cậu đều ghi nhớ trong đầu chỉ có anh là không nhớ bất cứ lời nào mình đã nói với cậu hôm đó.
Những lời anh nói đánh động vào nội tâm cậu rất lớn. Cậu đang đắn đo không biết phải chọn học cái gì. Thì nghe được những lời này của anh cậu như bừng tỉnh hoàn toàn. Cậu vui vui lắm khi biết anh cũng như cậu cũng muốn bên cậu. Dù anh không yêu cậu, dù anh sau này có bạn gái thì đã sao chỉ cần cho phép cậu song hành cùng với anh, được bên anh, được học cùng anh là cậu mãn nguyện rồi. Tình yêu đôi khi không cần phải nói ra để được nhận lại chỉ cần được bên người mình yêu với cậu vậy là đủ lắm rồi. Bởi có những thứ không cần nhìn rõ quá chỉ cần mập mờ đã khiến mình hạnh phúc.

Hôm nay là ngày dài, là ngày đau buồn và cũng là ngày hạnh phúc với cậu. Là ngày quá khứ đau lòng bị khơi dậy, vết thương bị bỏ rơi dày xéo tâm can cậu. Nhưng nó đã được cái nắm tay ấm áp của anh, lời nói trong cơn say của anh đã xoa dịu tất cả. Để ngày hôm nay trở thành ngày đáng nhớ với cậu. Dìu anh đi trong buổi chiều nắng ấm cậu nói nhỏ để chỉ mình anh mới có thể nghe thấy lời cậu nói. Dù cậu  biết giờ anh có nghe cũng không hiểu và có thể không nhớ, nhưng cậu vẫn lấy hết can đảm mà nói nỗi lòng của mình.
- Perth à em quyết định rồi em sẽ theo anh, theo anh mà học ngành y em sẽ cố gắng để được bên anh lâu hơn. Vì em yêu anh yêu rất nhiều chỉ muốn được theo anh suốt cuộc đời này mà thôi. Chẳng cần biết anh đối với em là gì, anh trai, bạn bè hay là gì đi chăng nữa chỉ cần cho em được theo anh là đủ!
___________________€€____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com