#14. Yêu? -1
--------------
Trong màn đêm tĩnh mịch, ánh đèn đường vàng vọt trải dài trên con phố vắng lặng. Một gã đàn ông, bước ra từ siêu thị nhỏ ở góc phố, tay cầm túi thức ăn. Peter là một sát thủ, kẻ mà cuộc đời gắn liền với máu và bóng tối.
Peter bước đi thong thả trên vỉa hè, dáng vẻ lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao quét qua không gian như thể không điều gì có thể thoát khỏi sự chú ý của gã. Con đường dẫn về nhà hôm nay, dù quen thuộc, lại bỗng nhiên có điều gì đó khác lạ.
Khi rẽ qua góc đường, gã khựng lại. Trong ánh sáng mờ nhạt, một bóng dáng nhỏ bé lọt vào tầm mắt. Một đứa trẻ, mái tóc đỏ rực như trái mận chín, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, đang ngồi co ro trong góc khuất.
Bé con ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn về phía gã như bám lấy tia hy vọng cuối cùng. Sự tương phản giữa mái tóc đỏ và làn da trắng nhợt nhạt của em càng làm nổi bật sự mong manh đến kỳ lạ.
Peter dừng lại trong giây lát, đôi chân như bị đóng băng. Gã không quen cứu giúp ai, cũng không quen để ý đến những điều ngoài mục tiêu của mình. Sự tồn tại của gã vốn chỉ xoay quanh cái chết và sự lặng lẽ. Nhưng ánh mắt của em khiến gã dao động. Peter không biết tại sao, nhưng sự yếu ớt của đứa trẻ như một sợi dây vô hình kéo gã lại. Gã lắc đầu, định quay đi, tiếp tục hành trình về nhà. 'Không liên quan đến mình,' gã thầm nghĩ.
Nhưng ngay khi gã vừa quay lưng, từ phía sau, một tiếng nức nở khe khẽ vang lên, mang theo sự thất vọng và tuyệt vọng đến tận cùng. Gã quay đầu lại, thấy em cúi gằm mặt xuống, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy đầu gối, run rẩy trong gió đêm.
Peter hít sâu, bản năng trong gã - thứ bản năng kỳ lạ mà gã chưa từng biết mình sở hữu - trỗi dậy. Gã không hiểu tại sao, nhưng một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu: 'Nếu không cứu đứa trẻ, mình sẽ hối hận.'
Peter tiến tới, túi thức ăn trong tay kêu nhẹ những tiếng lạo xạo. Gã đứng trước mặt em, giọng trầm trầm cất lên.
-"Cậu biết đây là đâu không?"
Thaddeus ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn gã, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn hy vọng.
-"Con... con không biết. Con chỉ... tỉnh dậy ở đây. Con không nhớ gì cả." __Giọng nói của em yếu ớt nhưng đầy sự chân thật.
Peter chau mày. Một cậu nhóc lạc lõng, không nhớ mình là ai, không biết mình đang ở đâu, xuất hiện giữa đêm khuya lạnh lẽo - điều này thật bất thường. Nhưng thay vì đặt thêm câu hỏi, gã thở dài.
-"Đứng dậy đi. Trời lạnh lắm. Cậu không thể ngồi mãi ở đây."
Thaddeus chần chừ, ánh mắt nhìn gã như muốn chắc chắn rằng gã không phải một giấc mơ thoáng qua. Sau đó, em lảo đảo đứng dậy, đôi chân run rẩy như thể chúng đã mất hết sức lực. Gã nhíu mày lần nữa. Dù không quen với việc quan tâm người khác, gã vẫn mở túi thức ăn, rút ra một chiếc bánh mì và đưa cho em.
-"Ăn đi, trước khi cậu ngã quỵ."
Thaddeus ngập ngừng nhận lấy, đôi mắt ánh lên sự biết ơn. Khi chiếc bánh mì được cắn từng miếng nhỏ, gã lặng lẽ quan sát. Trong đầu gã, một loạt câu hỏi hiện lên. Cậu nhóc này là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Và tại sao gã, một kẻ luôn sống trong bóng tối, lại bận tâm đến một người xa lạ?
Sau một lúc im lặng, gã nói.
-"Tôi sẽ đưa cậu đến một nơi an toàn."
Thiếu niên ngước lên, vẻ mặt như không tin vào tai mình.
-"Thật sao? Chú sẽ giúp con sao?"
Peter không trả lời, chỉ gật đầu. Gã không biết điều gì đang đợi mình ở phía trước, nhưng trong khoảnh khắc ấy, gã biết mình đã phá vỡ một quy tắc của bản thân - không bao giờ can thiệp vào chuyện của người khác. Và lần đầu tiên trong đời, gã không cảm thấy hối tiếc.
Peter dẫn em đi dọc con phố, bước chân gã vang lên đều đều trên nền đất lạnh. Trời đêm vẫn tĩnh lặng, nhưng trong gió, dường như có một tia hy vọng nhỏ bé đang nhen nhóm, như ánh sáng le lói trong bóng tối cuộc đời của hai con người hoàn toàn khác biệt.
Đêm đó, sau khi dẫn Thaddeus về nhà, Peter vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày. Căn hộ của gã nhỏ gọn, không có gì nổi bật ngoài sự ngăn nắp đến mức ám ảnh. Thaddeus nhìn quanh, đôi mắt ánh lên sự tò mò pha lẫn cảm giác an toàn hiếm hoi mà em vừa tìm được.
Peter không nói gì thêm, chỉ đặt túi thức ăn lên bàn, lấy ra vài món đơn giản và đưa cho em.
-"Ăn đi. Cậu trông như sắp ngã quỵ rồi."
Giọng nói của gã không mang chút cảm xúc nào, nhưng trong cách gã hành động có chút gì đó khác thường - một sự quan tâm vụng về.
Cậu thiếu niên ngoan ngoãn làm theo, ăn uống trong im lặng. Sau khi no bụng, em ngồi dựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía gã, như muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không dám mở lời. Gã chỉ liếc nhìn em một cái, rồi quay đi, không nói thêm gì.
Đêm xuống, khi cả căn hộ chìm vào tĩnh lặng, Peter quyết định rời đi. Đây là thói quen thường lệ của gã - một nhiệm vụ trong bóng tối mà không ai biết. Nhưng khi gã mở cửa, cậu thiếu niên bất ngờ cựa mình tỉnh giấc. Nhìn thấy gã, cậu lập tức ngồi dậy, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
-"Chú đi đâu vậy?"
Gã khựng lại, không quay đầu.
-"Chuyện của tôi. Cậu cứ ở lại đây, đừng bước ra khỏi căn nhà này."
Cậu nhíu mày, đôi mắt đỏ hoe nhìn gã.
-"Nhưng... nếu chú gặp nguy hiểm thì sao?."
Peter bật cười khẽ, một tiếng cười khô khốc.
-"Nguy hiểm? Cậu không cần lo cho tôi. Chỉ cần nghe lời và ở yên đây. Nếu cậu bước ra khỏi cửa, tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho bất cứ điều gì xảy ra."
Giọng điệu lạnh lẽo của gã khiến em rụt lại, nhưng ánh mắt vẫn đầy bướng bỉnh. Tuy nhiên, em không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn gã rời đi, bóng dáng cao lớn biến mất sau cánh cửa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Thaddeus ngồi đợi trong sự lo lắng và mệt mỏi. Những câu hỏi không lời giải đáp xoay vòng trong đầu: Gã thực sự là ai? Gã đi đâu vào giờ này? Tại sao một người lạnh lùng như gã lại giúp cậu?
Chờ đợi mãi, đôi mắt em dần nặng trĩu. Trong căn phòng nhỏ chỉ có ánh đèn ngủ mờ nhạt, em co ro trên chiếc sofa, tay ôm lấy đầu gối. 'Chỉ chợp mắt một chút thôi...' em tự nhủ.
Nhưng trước khi kịp nhận ra, Thaddeus đã chìm sâu vào giấc ngủ, mơ màng chờ đợi một người mà em chẳng hề biết liệu có quay về hay không.
Bên ngoài, màn đêm vẫn bao phủ, và gã đang lặng lẽ bước vào bóng tối, nơi công việc của gã bắt đầu. Nhưng gã không hề hay biết rằng, ở một góc nhỏ trong cuộc đời vốn cô độc của mình, đã có ai đó đang chờ đợi gã trở về.
-----------
Khi màn đêm dần tan, Peter trở về căn hộ nhỏ của mình. Bóng tối vẫn phủ trùm trên con phố vắng, nhưng ánh đèn đường leo lắt không thể che giấu được sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt gã. Cánh tay trái của gã có một vết thương dài, máu đã khô lại nhưng cơn đau vẫn âm ỉ nhắc nhở gã về trận chiến vừa qua. Tuy nhiên, với gã, điều đó chẳng là gì. Đau đớn là một phần của công việc, và gã đã quen với việc chịu đựng.
Mở cửa bước vào, gã nhìn thấy cậu thiếu niên vẫn nằm co ro trên sofa. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ hắt lên khuôn mặt thanh tú của em, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều. Cảnh tượng ấy khiến gã khựng lại. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng, mơ hồ và khó gọi tên. Có chút gì đó giống như sự yên bình - thứ mà gã chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cảm nhận được trong cuộc đời đầy máu và bóng tối này.
Peter bước tới gần, nhìn cậu thật lâu. Chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm của Thaddeus càng làm nổi bật sự mong manh. Gã thở dài, lắc đầu như muốn xua tan suy nghĩ lạ lẫm vừa thoáng qua. Sau đó, gã rút từ tủ ra một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người em.
Peter quay lại bàn, lục tìm hộp sơ cứu. Không hề phát ra tiếng động, gã tự mình xử lý vết thương. Lưỡi dao đâm khá sâu, nhưng may mắn không trúng động mạch. Gã dùng bông tẩm cồn lau sạch máu khô, cảm giác xót buốt chạy dọc cánh tay nhưng gã không hề nhăn mặt. Băng gạc được quấn lại gọn gàng, vết thương tạm thời được che phủ.
Xong xuôi, Peter vứt băng bông dính máu vào thùng rác, nhìn lướt qua cậu thiếu niên thêm một lần nữa. Thaddeus vẫn ngủ say, không hay biết gì. Gã lại thở dài, bước về phía chiếc ghế đơn gần đó. Cởi chiếc áo khoác ngoài dính máu và đặt sang một bên, gã ngả lưng, cố nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, gã cảm nhận được sự yên ắng lạ thường của căn phòng. Không có tiếng súng, không có những hơi thở dồn dập hay ánh mắt thù hận. Chỉ có tiếng thở đều đều của một cậu nhóc mà gã không biết tại sao mình lại đưa về.
-"Thật phiền phức." __gã lẩm bẩm, nhưng khóe môi khẽ cong lên một chút.
Peter không chắc đó là gì - một sự nhẹ nhõm hay cảm giác được sống, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không phải một kẻ sát thủ..
Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, gã chìm vào giấc ngủ không mộng mị. Trong lòng, một sự thay đổi nhỏ bé đang dần nhen nhóm, dù chính gã cũng không nhận ra.
--------------
Nhiều năm trôi qua, thời gian lặng lẽ phủ một lớp bụi lên ký ức ngày cậu thiếu niên đỏ tóc co ro trên sofa nhà Peter. Căn hộ nhỏ ngày nào giờ đã trở thành một ngôi nhà khang trang hơn, có chút ấm áp lạ lùng so với vẻ lạnh lẽo vốn là đặc trưng của gã.
Thiếu niên năm ấy giờ đã trưởng thành, trở thành một chàng trai xinh đẹp, đôi mắt sáng và mái tóc đỏ rực vẫn không thay đổi. Thaddeus mang trong mình sự dịu dàng, chu đáo, luôn quan tâm đến gã, từ việc nhỏ nhặt như chuẩn bị bữa ăn, nhắc gã mặc ấm khi trời trở lạnh, đến việc ngồi chờ gã trở về mỗi lần gã ra ngoài. Dù vậy, Peter vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng, mỗi hành động của em lại như một mũi tên nhẹ nhàng xuyên qua lớp băng giá.
Một đêm nọ, khi ánh trăng tròn rọi sáng khắp con phố, em ngồi bên cạnh gã trên ghế dài trước hiên nhà, tay cầm một xiên kẹo hồ lô bóng loáng, tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Thaddeus quay sang, ánh mắt lấp lánh.
-"Đi chơi với em nhé? Đêm nay trăng đẹp thế này, ở nhà mãi chán lắm!"
Peter liếc nhìn em, định từ chối, nhưng trước ánh mắt chờ đợi như một chú mèo nhỏ, gã không nỡ nói 'không.' Lặng lẽ, gã đứng dậy.
-"Đi thôi. Nhưng chỉ một lúc."
Thaddeus bật cười, vui vẻ chạy theo, bàn tay khẽ đung đưa xiên kẹo.
Cả hai đi dạo dưới ánh trăng, con phố vắng vẻ chỉ có tiếng bước chân vang nhẹ. Em thỉnh thoảng quay sang nói chuyện, kể những câu chuyện nhỏ nhặt trong ngày, còn gã chỉ đáp lại bằng những câu ngắn gọn, nhưng ánh mắt luôn dõi theo cậu.
Khi cả hai đang trên đường trở về, một bóng đen bất ngờ xuất hiện từ phía sau. Một kẻ đeo mặt nạ lao tới, mục tiêu rõ ràng là em. Trước khi Thaddeus kịp nhận ra, Peter đã phản ứng. Chỉ trong chớp mắt, gã xoay người, tung một cú đá mạnh mẽ. Kẻ đeo mặt nạ bị đá văng, đập mạnh vào tường, rồi ngã gục, bất tỉnh ngay lập tức.
Thaddeus đang đi nghe tiếng động liền giật mình nhìn thấy kẻ mặt nạ đã gục mặt xuống đất, quay lại nhìn gã, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
-"Có chuyện gì vậy."
Gã nhún vai, giọng nói lạnh lùng.
-"Đừng để ý."
Thaddeus định hỏi thêm, nhưng rồi chỉ thở dài, mỉm cười dịu dàng. Gã không nói gì, chỉ nhìn em thật lâu, đôi mắt lạnh lẽo thoáng chút dịu đi. Khi cả hai về đến nhà, em quay lại nhìn gã, chìa xiên kẹo hồ lô ra.
-"Chú ăn thử đi. Ngọt lắm, rất ngon!"
Gã nhìn xiên kẹo, đôi chân mày khẽ cau lại.
-"Tôi không ăn đồ ngọt."
-"Thử một lần thôi mà! Chú sẽ thích đấy." __em mỉm cười, giọng nói pha chút nũng nịu.
Peter hơi chần chừ, nhưng trước ánh mắt đầy hy vọng của em, gã không thể từ chối. Cầm lấy xiên kẹo, cắn một miếng nhỏ. Vị ngọt lan tỏa, nhưng điều khiến gã cảm thấy lạ lẫm không phải là hương vị mà là nụ cười rạng rỡ của em khi thấy gã ăn.
-"Thế nào? Ngon không?" __Thaddeus nghiêng đầu hỏi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Peter gật đầu khẽ, đáp lại ngắn gọn.
-"Cũng được."
Thaddeus bật cười.
-"Thế là chú thích rồi! Em biết ngay mà."
Nhìn Thaddeus cười, gã chỉ im lặng. Trong lòng, cảm giác quen thuộc nhưng khó gọi tên lại len lỏi. Đó không phải là sự yếu đuối, mà là một thứ gì đó ấm áp, nhẹ nhàng, khiến gã không còn cảm thấy cuộc đời mình chỉ toàn máu và bóng tối nữa.
----------------
Đêm khuya, ánh đèn trong nhà vẫn sáng như mọi khi. Thaddeus ngồi trên sofa, tay cầm quyển sách nhưng đôi mắt không ngừng hướng ra cánh cửa. Chờ đợi Peter trở về đã trở thành thói quen không thể thiếu của em, dù Thaddeus biết gã thường không muốn em bận tâm.
Tiếng cửa mở ra, kéo em khỏi dòng suy nghĩ. Peter bước vào, nhưng dáng vẻ hoàn toàn khác thường. Bờ vai gã hơi run, hơi thở gấp gáp, và ánh mắt không còn sự sắc bén thường ngày. Em lập tức đứng dậy, chạy tới đỡ lấy gã, giọng đầy lo lắng.
-"Chú sao thế? Có bị thương ở đâu không?"
Peter không trả lời ngay, chỉ khẽ lắc đầu, cố gắng đứng vững nhưng đôi chân dường như không nghe lời. Em đỡ gã về phòng, giọng nói vẫn đầy quan tâm.
-"Chú không ổn rồi. Để em giúp."
Đặt gã ngồi xuống giường, em định rời đi lấy nước thì bất ngờ bàn tay mạnh mẽ của gã túm lấy cổ tay em, kéo lại gần. Trước khi Thaddeus kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, gã kéo em đặt dưới thân, đôi môi gã chạm nhẹ vào môi em.
Cảm giác mềm mại, ấm áp và bất ngờ khiến em sững người. Ánh mắt mở to, không nói nên lời, cả người cứng đờ. Nhưng đôi môi của gã không có sự thô bạo, chỉ mang một chút mê man và khao khát mơ hồ, như thể gã không hoàn toàn nhận thức được việc mình đang làm. Thaddeus khẽ gọi, giọng run nhẹ.
-"Chú... đang làm gì vậy?"
Peter dừng lại, đôi mắt đục ngầu thoáng sáng lên một chút, Thaddeus như nhận ra điều gì đó nhỏ giọng lẩm bẩm.
-"Chú say rồi."
Ngón tay Peter đan vào trong tóc em, nhẹ nhàng xoa xoa.
-"Ừm..." __giọng gã khàn khàn.
Con ngươi Peter tối lại, yết hầu trượt lên trượt xuống, bất động nhìn Thaddeus. Hơi thở lúc Thaddeus nói chuyện làm cho gã không khỏi khó chịu, từ lúc bước vào nhà nhìn thấy Thaddeus, dường như ở trong cơ thể xuất hiện một ngọn lửa không tên đang rục rịch muốn bốc cháy, bây giờ ngọn lửa này mới vừa được áp chế xuống thì hình như muốn cháy trở lại rồi, tất cả đều do cái người trước mắt này.
-"Chú nóng à? Em giúp chú mở quần áo ra chút, cho thoáng mát."
Thaddeus để tay lên vai Peter, chậm rãi dời lên cổ, ngón tay như có như không mà đụng chạm vào da thịt, mở hai nút áo sơ mi trên cùng ra giúp gã.
Peter bắt được tay cậu, con ngươi bên trong cặp mắt đang nheo lại càng tối hơn, âm thanh ngày càng thêm khàn.
-"Đừng nhúc nhích."
Thaddeus cười nhìn gã.
-"Chú, chú thật sự không thấy hầm hơi sao?"
Peter lần nữa nhắm mắt lại ,lăn ra bên cạnh.
-"Cậu về phòng đi ngủ đi..."
Thaddeus đột nhiên lại gần, cúi đầu xuống khẽ cắn nhẹ yết hầu của Peter.
Cơ thể Peter cứng lại trong nháy mắt, Thaddeus thấy gã vẫn nằm yên không đẩy mình ra, lá gan càng lớn hơn, le lưỡi ra liếm liếm hôn lên.
Peter xoay người một cái, đã đặt lại Thaddeus dưới thân, hai tay chống xuống hai bên đầu em, cúi đầu không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn em, âm thanh thở dốc nặng nề khàn đặc, như đang cực lực kiềm chế thứ gì đó.
Im lặng đối diện trong chốc lát, Thaddeus giơ tay, vòng ra sau cổ Peter, đôi môi ướt át mơn trớn cằm gã, đôi tay không ngừng nghỉ cởi toàn bộ nút áo sơ mi gã ra.
Peter giữ vai em lại, không cho em lộn xộn, Thaddeus nhẹ giọng cười, nói.
-"Chú, chú còn nhịn được à?"
Peter đột nhiên ngậm lấy môi em, đầu lưỡi len lỏi cạy hàm răng ra, tiến vào nhanh gọn, thô bạo luồn lách khắp nơi trong khoang miệng.
Thaddeus sửng sốt một hồi, sau đó nhiệt tình đáp lại, không có phép tắc mà vồ lấy lưỡi Peter liếm lung tung, lúc gã lui ra còn lưu luyến đuổi theo, đầu lưỡi tiến vào trong miệng gã ve vãn chơi đùa, không ngừng liếm lưỡi gã giống như đứa trẻ được ăn kẹo, triền miên không dứt được.
Nước bọt chưa kịp nuốt mà thuận theo khóe miệng chảy xuống, nhớp nháp dinh dính giữa hai người, tiếng thở dốc bên tai khàn đặc ám muội, trêu chọc con thú sớm đã không áp chế được trong cơ thể.
Thaddeus mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nhìn lại Peter, chờ đợi, hôn một chút lên môi gã, nhẹ giọng nỉ non.
-"Chú ơi, chú cứng rồi."
Thứ đang cách mấy lớp vải cọ vào đùi em đang cố chứng tỏ cảm giác tồn tại mãnh liệt của mình, Peter đã hoàn toàn bị em hấp dẫn, phản ứng cơ thể không lừa người được đâu.
Đôi môi Peter mím chặt thành một đường, trầm mặc nhìn em, trong mắt dường như có cảm xúc gì đó đang đấu tranh kịch liệt.
----------
Thaddeus cả kinh khi gã rê ngón tay dọc theo sóng lưng cậu, từ ót cho kéo thắt lưng, từ thắt lưng kéo xuống chút nữa. Thân dưới trần trụi trắng mịn màng cùng đường cong hoàn mỹ, nét mặt anh tuấn mỹ miều rất ngây ngô, phần dưới hồng hồng đang mấp máy mời gọi.
Peter vừa dang rộng hai chân của Thaddeus hơn, thong thả đẩy hai ngón tay vào bên trong, càng quét một hồi một chút dịch tuột ra làm bôi trơn. Hậu huyệt chưa thể khép lại, lối đi vào ửng hồng. Peter nhắc nhở em thứ to lớn chuẩn bị tiến công.
-"Cố gắng chịu đựng, sau sẽ không đau."
Thaddeus cảm nhận được vật nóng bừng đang cố tiến vào, lắc đầu cận lực hối hận.
-"Từ từ một chút."
Gã khom người xuống, toàn bộ chiều dài kia dứt khoác tiến xọc vào, chiếm hữu hoàn toàn không gian nhỏ, cường bạo thao túng. Thaddeus đón nhận vật to , lại mãnh liệt giao triền hữu lực, trí óc mang thức tỉnh tức thì, bấu chặt hai tay vào ra giường cắn răng chịu đựng.
-"a ...đau."
Đẩy vào rút ra tận lực, hơi trầm thỏa mãn của gã ngày càng cao. Gã xoay đổi em đủ tư thế, vùi dập lối vào mềm yếu để tìm kiếm lạc hoan, khoái cảm trào dâng tận thiên đường. Mỗi cái đẩy vào mang theo chật chội ấm áp, bóp chặt lên sung sướng, mỗi nhịp kéo ra làm nung nấu thêm khát khao được đẩy vào. Đúng là chất ngất đến mê dại. Thaddeus tưởng cơ thể đã rách toạt, cố gắng thích ứng để theo kịp gã.
Cư nhiên cửa nhỏ bé của lần đầu không thể chịu nổi dương vật to lớn, nhưng gã thích cái cách huyệt đỏ quấn lấy thứ của gã khít chặt như vậy thì mới đúng là tận hưởng tuyệt đỉnh.
-"Ah ...ah"
Cứ mỗi nhịp thúc là một lần tiếng khóc của em vang lên, dương vật trừu sáp ra vào.. Mười đầu ngón tay níu chặt vào ga giường rát buốt, miệng nấc lên.
Quen với tốc độ người phía trên thân thể Thaddeus dần cảm nhận được khoái cảm, em không khóc chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cổ để thỏa mãn thú tính trong người gã.
Những tiếng bạch bạch, những tiếng kêu ái muội cứ vang vọng khiến ai nấy cũng phải đỏ mặt. Peter như con thú khát máu mà không ngừng đâm chọc lấy điểm mẫn cảm đó. Gã thỏa mãn, rồi lại kéo nam căn vào xuất bên trong . Thaddeus đúng là mệt chết với loại người này rồi mà. Định quay ra nằm ngủ thì gã lại lên tiếng khiến em sởn gai ốc.
-"Thêm một hiệp nữa được không?"
-------------- End phần 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com