#23. Trêu
⚠ Johan và 7749 câu chuyện cay cú của anh ta.
-----------------------
Mâu thuẫn trong nhà Jiwon: Johan vs. Thaddeus
Johan không ngờ ngày mình về sống chung nhà của Jiwon cũng là ngày hắn liên tục bị trêu chọc đến phát điên. Người gây chuyện không ai khác chính là Thaddeus – một kẻ luôn thích thấy người khác mất bình tĩnh.
Johan vốn đã khó chịu khi phải về đây ở. Hắn không quen sống trong một môi trường có quá nhiều người, càng không thích bị ai đó chọc tức hết lần này đến lần khác. Thaddeus lại như thể có radar cảm nhận được sự bực bội của Johan, cứ nhắm vào hắn mà trêu đùa.
Lần đầu tiên, Johan bị chọc ghẹo khi đang ở trong bếp. Hắn vừa mở tủ lạnh lấy nước thì nghe thấy giọng Thaddeus vang lên sau lưng:
—"A, có một con mèo hoang đi lạc vào nhà à?."
Johan cau mày, cảm nhận âm thanh của Thaddeus từ phía sau.
—"Mày nói cái gì?"
Thaddeus nhếch mép cười, ánh mắt lộ rõ sự thích thú.
—"Tao chỉ đang tự hỏi, giữa một con mèo hoang và mày, ai sống sót lâu hơn trong cái nhà này thôi."
Johan siết chặt chai nước trong tay, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì Jiwon đã đi ngang qua, lạnh nhạt liếc hai người rồi nói:
—"Đừng làm ồn."
Johan đành nén giận, không muốn làm phiền Jiwon, nhưng trong lòng đã âm thầm ghi sổ món nợ này.
Lần thứ hai, Thaddeus lại tìm cơ hội khiêu khích. Lần này là khi Johan đang ngồi trên sofa xem TV. Thaddeus đi ngang qua, vờ như vô tình nhưng lại huých vai hắn một cái thật mạnh.
—"Này nhóc, có phải trước khi vào đây mày đã quỳ gối xin xỏ Jiwon cho ở nhờ không?"
Johan tối sầm, quay phắt sang Thaddeus.
—"Mày muốn chết à?"
Thaddeus cười khẽ, nhún vai đầy khiêu khích.
—"Chỉ tò mò thôi, vì tao chưa từng thấy Jiwon chứa chấp ai mà không có lý do."
Johan nghiến răng. Hắn không chịu nổi nữa.
—"Mày ra ngoài! Chúng ta giải quyết một trận."
Thaddeus nhướng mày, nhìn Johan như thể đang cân nhắc xem có nên chiều theo ý hắn hay không. Nhưng trước khi cậu kịp đáp lại, một giọng nói trầm ổn vang lên.
—"Dừng lại."
Johan giật mình quay lại thì thấy Peter đang đứng đó, ánh mắt bình thản nhưng lại toát ra một uy áp khiến hắn chột dạ.
Peter chậm rãi bước tới, ánh mắt lướt qua cả Johan lẫn Thaddeus.
—"Không cần đánh nhau."
Johan gắt lên:
—"Tên này liên tục trêu chọc tôi, tôi không thể nhịn nữa!"
Peter liếc Thaddeus một cái, rồi quay sang Johan.
—"Cậu đánh nhau với Tadeus thì được gì? Nếu cậu thắng, nhóc ấy vẫn sẽ trêu cậu. Nếu cậu thua, cậu sẽ còn mất mặt hơn. Quan trọng hơn, Jiwon chắc chắn sẽ không thích điều này."
Johan cứng họng. Cậu biết Peter nói đúng.
Thaddeus bật cười, khoanh tay dựa vào tường.
—"Ha, không ngờ lại có ngày tao được Peter bênh vực."
Peter liếc cậu một cái:
—"Tôi không bênh em. Nhưng Johan không phải đối thủ của em."
Johan nắm chặt tay, mặt tái xanh vì tức giận.
—"Mày…"
Johan biết rất rõ. Nếu thật sự đánh nhau, hắn có thể liều chết với Thaddeus, nhưng nếu Peter ra tay… hắn không có cơ hội thắng.
Thaddeus bật cười:
—"Vậy đấy, nhóc con. Nếu có gan, đánh với Peter trước đi."
Johan gằn giọng:
—"Đừng tưởng tao sẽ quên chuyện này."
Hắn nghiến răng bỏ đi, thề rằng một ngày nào đó hắn sẽ cho cả hai người kia biết tay. Nhưng ít nhất lúc này, hắn không thể làm gì được ngoài việc nhẫn nhịn.
Peter nhìn theo bóng lưng Johan, thở dài.
Thaddeus thì bật cười, chậm rãi quay lưng bước đi, vẫn không quên buông một câu:
—"Tao mong chờ màn trình diễn tiếp theo của mày đấy, mèo con."
---------------------------
Ngày thứ hai ,Johan vừa rời khỏi phòng khách thì nghe tiếng cười trầm thấp của Thaddeus vang lên sau lưng.
—"Chú Peter à, chú thấy đấy, thằng nhóc đó nóng tính quá nhỉ?"
Johan khựng lại ngay bậc thang, tay siết chặt thành nắm đấm.
Peter nhìn Thaddeus, ánh mắt có phần bất đắc dĩ.
—"Em đừng chọc cậu ta quá."
Thaddeus nhún vai, nheo mắt nhìn theo bóng lưng Johan.
—"Nhưng vui mà, chú biết đấy. Mấy con mèo hoang hay xù lông như thế trông đáng yêu lắm."
Johan suýt nữa thì quay lại đập cho cậu một trận, nhưng rồi hắn tự nhủ không thể đấu với Peter, nên đành bỏ qua. Hắn không muốn nhận thêm nhục nhã nào nữa.
Nhưng đúng lúc hắn định lên lầu, Peter lại chậm rãi vươn tay xoa đầu Thaddeus một cách đầy cưng chiều.
—"Đừng nghịch nữa, bé con."
Thaddeus nhếch môi cười, ánh mắt lộ rõ sự hưởng thụ khi được Peter đối xử như vậy. Cậu nghiêng đầu dựa vào vai Peter một cách đầy tự nhiên, giọng điệu có phần lười biếng.
—"Biết rồi, chú Peter."
Johan trố mắt cảm nhận cảnh tượng này. Cái quái gì vậy? (⚠ khả năng của Johan)
Hắn có thể hiểu chuyện Thaddeus là kẻ thích khiêu khích, nhưng cậu lại được Peter bao dung đến mức này thì thật khó chịu! Cái kiểu dựa dẫm lười biếng ấy, cái cách Peter chẳng hề đẩy cậu ra, còn nhẹ giọng với cậu – nó hoàn toàn khác với thái độ nghiêm túc Peter dành cho Johan.
Johan nghiến răng.
—"Hai người có thể bớt phát cẩu lương không?"
Thaddeus lập tức bật cười, ánh mắt sáng lên như vừa tìm thấy trò vui mới.
—"Sao nào, em trai? Em đang ghen tị à?"
Johan sầm mặt, giọng hắn lạnh như băng:
—"Cút."
Nhưng Thaddeus lại cố tình ôm lấy cánh tay Peter, còn cười đầy đắc ý.
—"Chú Peter chỉ cưng mình em thôi, nhóc con à. Em thì sao, Jiwon có cưng em không?"
Johan tức đến mức muốn xé xác cậu ngay tại chỗ, nhưng Peter lại nhàn nhạt nói một câu, khiến Johan nghẹn họng.
—"Thaddeus, đừng khiêu khích cậu ta."
Thaddeus cười nhếch môi, nhưng cũng ngoan ngoãn buông tay Peter.
Johan hít một hơi thật sâu.
Hắn không thắng được Peter, cũng chẳng thể làm gì Thaddeus trong tình huống này. Hắn cực kỳ cay cú, nhưng lại không thể làm gì khác ngoài bỏ đi, thầm nghĩ:
—"Được lắm, Thaddeus. Cứ chờ đấy."
Johan giận đến mức suýt nghiến nát răng. Hắn biết rõ không thể trực tiếp đối đầu với Peter, cũng chẳng thể đánh Thaddeus ngay lúc này, nhưng hắn không phải loại người dễ dàng bỏ qua. Nếu Thaddeus dám trêu chọc hắn, hắn cũng không ngại chơi bẩn.
Johan đứng trên lầu, suy tư hai kẻ đáng ghét dưới kia mà trả thù. Peter là người không dễ bị khiêu khích, nhưng Thaddeus thì khác. Kẻ này thích làm người khác nổi điên, vậy hắn sẽ để cậu tự nếm trải cảm giác đó.
Một ý tưởng chợt lóe lên.
Johan khẽ cười, quay người đi thẳng xuống bếp.
Tối hôm đó, Johan cố tình đợi đến khi cả nhà đã vào phòng riêng. Hắn biết Thaddeus có thói quen uống nước vào ban đêm, và Peter thì bận rộn trong căn phòng của gã.
Hắn lấy lọ muối biển trong bếp, cẩn thận rắc một lượng lớn vào cốc nước mà Thaddeus hay uống.
Xong xuôi, Johan thản nhiên trở về phòng, nằm chờ kết quả.
Vài phút sau, đúng như hắn dự đoán, tiếng bước chân vang lên.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên từ nhà bếp.
—"KHỤ KHỤ! CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY?!"
Johan bật cười, chậm rãi bước ra khỏi phòng, Thaddeus đang ho sặc sụa, ôm cổ họng, còn cái cốc đã bị cậu ném xuống bàn một cách đầy tức giận.
Thaddeus vừa ho vừa gầm lên:
—"Là ai…? Ai làm cái trò này?!"
Johan nhún vai, dựa vào cửa phòng, cười đầy khiêu khích.
—"Sao thế? Nước mặn quá à?"
Thaddeus sững người, rồi lập tức hiểu ra hắn chính là thủ phạm. Cậu nheo mắt, ánh nhìn sắc bén:
—"Mày chơi tao?"
Johan giả vờ ngạc nhiên, giọng điệu vô cùng thản nhiên.
—"Ơ kìa, chẳng phải anh nói tôi là mèo hoang sao? Mèo hoang cũng biết giở trò đấy."
Thaddeus trừng mắt nhìn hắn, nhưng trước khi cậu kịp lao tới thì một giọng nói trầm ổn vang lên phía sau:
—"Cả hai làm gì vậy?"
Là Peter.
Johan và Thaddeus đồng loạt quay đầu lại. Peter vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, rõ ràng là vừa bị tiếng động đánh thức.
Thaddeus lập tức đổi sắc mặt, bước nhanh đến cạnh Peter, giọng điệu đột nhiên trở nên ấm ức:
—"Chú Peter, nhóc con này bỏ muối vào nước của em! Chú xem, nó có đáng bị phạt không?"
Johan đứng hình.
Khoan, cái gì?
Hắn không thể tin nổi vào tai mình khi nghe Thaddeus nói với Peter với vẻ mặt oan ức, thậm chí còn bám lấy tay Peter như một đứa trẻ bị bắt nạt.
Johan suýt sặc nước bọt.
—"Mày… Mày giả bộ à?!"
Thaddeus cười nhếch môi, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt đáng thương trước mặt Peter.
Peter thở dài, đưa tay xoa đầu Thaddeus một cách cưng chiều.
—"Được rồi, đừng làm ầm lên."
Johan há hốc miệng.
Khoan, cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?!
Hắn bị Thaddeus chơi xỏ trước, vậy mà Peter lại đi xoa đầu dỗ dành cậu?!
Johan nghiến răng, nhưng Peter lại quay sang nhìn hắn, giọng điệu tuy không nghiêm khắc nhưng lại có phần trách móc.
—"Johan, cậu có thể trả đũa, nhưng đừng làm hại sức khỏe của Thaddeus."
Johan tức đến mức sôi máu.
—"Tôi chỉ bỏ muối vào nước thôi mà?! Cậu ta đáng bị thế!"
Thaddeus cười gian xảo, vờ nép vào người Peter như thể mình là nạn nhân đáng thương nhất thế gian.
—"Chú xem, nó còn không hối lỗi kìa."
Johan sắp phát điên.
Hắn có thể đấu võ với Thaddeus. Hắn có thể đấu trí. Nhưng hắn không thể đấu lại trò “mềm nắn rắn buông” của cậu khi Peter cứ liên tục cưng chiều cậu như vậy.
Peter lắc đầu, vỗ nhẹ lên vai Thaddeus như thể muốn xoa dịu cậu.
—"Nghe lời, đừng chọc Johan nữa."
Thaddeus cười khẩy, nhưng lại ngoan ngoãn im lặng, thành công đạt được mục đích khiến Johan tức điên.
Johan siết chặt nắm tay, nuốt cục tức vào bụng, thầm nghĩ:
—"Được lắm, Thaddeus. Mày chờ đó."
Johan tức đến phát run, nhưng cậu không thể làm gì khi Peter cứ một mực cưng chiều Thaddeus như vậy. Cái vẻ mặt vô tội nhưng đầy gian xảo của Thaddeus khiến hắn chỉ muốn đấm thẳng vào mặt cậu.
Thấy Johan nghẹn họng không nói nên lời, Thaddeus lại càng thêm đắc ý. Cậu tựa vào người Peter, giọng điệu lười nhác nhưng không giấu được sự khiêu khích.
—"Này nhóc, nãy giờ chú Peter chưa từng xoa đầu mày đúng không?"
Johan siết chặt tay.
—"Mày nói cái gì?"
Thaddeus nhún vai, cười nhếch môi:
—"Chỉ là một sự thật nhỏ thôi. Chú Peter xoa đầu tao, dỗ tao, bảo vệ tao. Còn mày?"
Cậu dừng lại một chút, ánh mắt tràn đầy trêu chọc, rồi nói tiếp:
—"Hình như chỉ bị nhắc nhở thì phải?"
Johan tức đến mức muốn lật tung cái bàn.
—"Mày—"
Hắn nghiến răng, chuẩn bị xông tới cho Thaddeus một trận, nhưng Peter lại đưa tay chắn trước mặt Johan, ánh mắt vẫn bình thản như cũ.
—"Dừng lại."
Johan căm tức.
—"Chú lúc nào cũng bênh cậu ta!"
Peter không phủ nhận. Gã chỉ nhìn Johan, giọng điệu nhàn nhạt:
—"Không phải cậu cũng thích khiêu chiến với em ấy sao?"
Johan cứng họng. Đúng, hắn ghét Thaddeus, nhưng nếu cậu không khiêu khích trước, hắn cũng không rảnh mà đôi co với cậu làm gì.
Thaddeus lại cười, lần này còn vươn tay siết nhẹ cổ tay Peter, giọng điệu đầy cưng nựng:
—"Chú Peter, đêm nay cho em ngủ với chú nhé? Em vừa bị khi dễ, cần được an ủi."
Johan trợn mắt, nhìn Thaddeus với ánh mắt như muốn giết người.
—"Mày… Mày còn biết liêm sỉ không?!"
Thaddeus giả vờ chớp mắt ngây thơ:
—"Gì chứ? Chú Peter là của tao, tao muốn gì mà chẳng được?"
Johan suýt đấm vào tường vì tức.
Peter thì chỉ thở dài, giọng điệu mang theo chút bất đắc dĩ nhưng không hề từ chối.
—"Tùy em."
Câu nói này giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Johan bùng nổ thực sự.
Hắn đập mạnh tay vào lan can, tức đến mức mặt đỏ bừng.
—"Peter! Chú thật sự cứ để cậu ta làm loạn như vậy sao?!"
Peter chỉ liếc nhìn Johan, giọng điệu điềm tĩnh nhưng không có ý định giải thích.
—"Cậu quan tâm làm gì?"
Johan cứng đờ.
Phải, hắn quan tâm làm gì?
Chẳng phải hắn nên tập trung vào Jiwon sao?
Nhưng vì lý do nào đó, cơn giận này lại không dễ nuốt trôi.
Thaddeus bước đến gần Johan, vỗ nhẹ lên vai hắn với vẻ mặt đầy thương hại.
—"Này nhóc, nhìn bộ dạng của mày kìa. Giống như một đứa trẻ bị giành mất đồ chơi ấy."
Johan hất tay cậu ra, ánh mắt tràn đầy căm phẫn.
—"Cút khỏi mắt tao."
Thaddeus bật cười, rồi thản nhiên khoác tay Peter, kéo gã về phòng.
—"Được rồi chú, chúng ta đi ngủ thôi."
Peter không phản đối, chỉ bước theo mà không nhìn lại Johan.
Johan đứng chết trân giữa hành lang, nhìn theo bóng lưng hai người họ khuất dần.
Lúc này hắn mới nhận ra—
Lần này, hắn thật sự thua rồi.
Johan nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.
Hắn không thể ngủ.
Càng nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, hắn càng tức đến mức muốn đập nát mọi thứ.
Peter cưng chiều Thaddeus quá đáng!
Rõ ràng Thaddeus là kẻ gây sự trước, vậy mà khi cậu phản kháng, Peter lại không trách cậu mà còn xoa đầu dỗ dành?
Còn nữa…
'Chú Peter, đêm nay cho em ngủ với chú nhé?'
Johan nghiến răng.
Cái câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn, khiến hắn sắp phát điên.
Và điều đáng giận nhất là… Peter đã đồng ý.
Johan ngồi bật dậy, vuốt mặt một cái. Hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, như thể mình vừa bị đá văng ra khỏi một trận chiến mà ngay từ đầu hắn còn chưa biết tại sao mình lại tham gia.
Hắn không nên quan tâm.
Đúng vậy, không nên quan tâm.
Nhưng trong lòng hắn lại có một cảm giác khó chịu không thể diễn tả.
Johan hít sâu một hơi, rồi đứng dậy, lẳng lặng bước ra khỏi phòng.
Bên trong phòng Peter…
Cánh cửa chỉ khép hờ, và Johan nghe thấy giọng của Thaddeus bên trong.
—"Chú Peter, đừng nhúc nhích, để em dựa một chút."
Giọng Peter trầm ổn nhưng không có vẻ từ chối:
—"Lớn rồi còn dựa vào tôi làm gì?"
Thaddeus cười khẽ:
—"Vì chú ấm áp mà."
Johan sắp nổ tung.
Hắn thật sự không hiểu nổi!
Cái kiểu giọng điệu làm nũng này mà Peter cũng chịu được sao?!
Johan siết chặt nắm đấm, cảm giác như mình sắp xông vào trong để lôi cổ Thaddeus ra ngoài. Nhưng lý trí của hắn vẫn còn đủ để hiểu rằng mình không có tư cách làm vậy.
Jiwon mới là người hắn nên quan tâm.
Không phải Peter.
Không phải Thaddeus.
Không phải cái kiểu quan hệ kỳ lạ khiến hắn bức bối đến mức không ngủ nổi này.
Hắn quay lưng bỏ đi, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ—
"Tao sẽ không để yên chuyện này, Thaddeus."
Johan trả thù, Thaddeus lại chơi bẩn
Johan không phải loại người chịu thua dễ dàng.
Hắn tức đến mức không ngủ nổi, nhưng thay vì tiếp tục nhẫn nhịn, hắn quyết định trả thù.
Thaddeus thích làm trò?
Thaddeus thích làm nũng với Peter?
Tốt thôi. Hắn sẽ khiến cậu muốn khóc cũng không được.
Sáng hôm sau, Thaddeus vừa bước xuống nhà bếp, thì đã thấy Johan ngồi ung dung trên ghế, tay cầm một ly cà phê bốc khói, nhìn cậu với vẻ mặt khó đoán.
Thaddeus híp mắt, cảnh giác ngay lập tức.
—"Sáng sớm mà ngồi đây làm gì? Tính âm mưu gì nữa à?"
Johan cười nhạt, đặt ly cà phê xuống bàn.
—"Không có gì. Chỉ là hôm qua thấy cậu bị khi dễ quá nên sáng nay đặc biệt làm cho cậu ly cacao nóng thôi."
Thaddeus nghi ngờ.
Johan mà có lòng tốt như vậy sao?
Cậu liếc nhìn ly cacao trước mặt, rồi lại nhìn Johan.
—"Mày cho cái gì vào trong?"
Johan tỏ ra đầy oan ức.
—"Cậu nghĩ tôi có thể làm gì chứ? Nếu không tin thì cứ thử đi."
Thaddeus nhìn hắn một lúc, rồi quyết định cầm ly cacao lên nhấp một ngụm nhỏ.
…
Một giây sau—
—"KHỤ KHỤ!!"
Thaddeus ho sặc sụa, mặt mũi nhăn nhó vì vị đắng kinh khủng trong miệng.
Cậu mém chút nữa thì phun hết ra bàn, cảm giác như vừa uống phải cả tấn muối trộn với ớt.
Johan cười thỏa mãn, chống cằm nhìn cậu như thể một con mèo vừa chơi xong với con chuột.
—"Cacao muối ớt. Thế nào, hương vị ổn không?"
Thaddeus ngẩng phắt đầu lên, mắt đỏ bừng vì giận.
—"Mày—!!"
Cậu bật dậy khỏi ghế, định túm cổ áo Johan đập cho hắn một trận. Nhưng đúng lúc đó, Peter từ ngoài bước vào, vừa hay chứng kiến cảnh tượng này.
—"Hai đứa làm gì vậy?"
Thaddeus mím môi, chỉ vào Johan:
—"Chú! Hắn cho em uống cacao muối ớt!"
Peter nhìn thoáng qua ly cacao trên bàn, rồi lại nhìn Johan, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
—"Johan, cậu lại khiêu khích Tadeus?"
Johan nhún vai, không hề có chút hối lỗi.
—"Cậu ta bảo tôi có thể làm gì chứ. Tôi chỉ làm đúng theo ý cậu ta thôi."
Thaddeus đỏ mặt vì tức, chỉ hận không thể đánh hắn ngay tại chỗ.
Cậu trừng mắt nhìn Peter, chờ đợi một câu trách móc dành cho Johan.
Nhưng Peter chỉ thở dài, rồi…
Đưa tay xoa đầu Johan.
Thaddeus đứng hình.
Cái quái gì?!
Cậu còn chưa hết tức, mà Peter lại xoa đầu kẻ đổ muối vào cacao của cậu?!
Johan đắc ý đến mức khóe môi cong lên, lười biếng dựa vào tay Peter, làm bộ như được khen ngợi.
Thaddeus há hốc mồm.
—"Chú! Sao lại xoa đầu nó?!"
Peter bình tĩnh đáp:
—"Vì nó ngoan hơn em."
Thaddeus: "???"
CÁI GÌ???
Cậu tức đến mức suýt vứt cả cái ly vào người Johan.
Johan chỉ mỉm cười, cúi đầu sát tai cậu, thì thầm một câu khiến cậu càng tức hơn nữa:
—"Đừng quên, mèo hoang biết giở trò đấy."
Thaddeus tức đến mức không thèm nói thêm một câu nào nữa.
Cậu liếc xéo Peter, rồi hất mặt đi thẳng ra ngoài, mặc kệ Johan đang cười đắc ý.
Peter hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không ngăn cậu lại.
Johan nhìn theo bóng lưng Thaddeus, khoanh tay cười khẩy:
—"Bị dỗi rồi kìa."
Peter chỉ liếc hắn một cái, giọng điệu nhàn nhạt:
—"Là cậu chọc Tadeus trước."
Johan nhún vai, không phủ nhận.
Thaddeus giận đến mức không muốn nhìn mặt Peter, nên dứt khoát đi tìm Kageo—đồng nghiệp của cậu và cũng là hậu bối mà Peter quan tâm.
Kageo vừa thấy Thaddeus xuất hiện với vẻ mặt khó chịu, liền nhướn mày hỏi:
—"Sao? Lại bị Peter dạy dỗ hả?"
Thaddeus ngồi phịch xuống ghế, vớ lấy ly rượu của Kageo uống một hơi, rồi gằn giọng:
—"Còn tệ hơn! Chú ấy xoa đầu cái thằng Johan chết tiệt kia!!"
Kageo suýt bật cười, nhưng vẫn cố tỏ vẻ đồng cảm:
—"Ồ? Vậy thì đúng là nghiêm trọng đấy."
Thaddeus nhíu mày:
—"Này, đừng có giễu cợt tôi! Cậu có thấy ai bị khi dễ ngay trước mặt người mình thích, mà người đó lại đi cưng chiều kẻ khác chưa?!"
Kageo nhún vai:
—"Ờm… cũng đúng là khó chịu thật."
Thaddeus bực bội siết chặt ly rượu, trầm giọng nói:
—"Tôi muốn cho chú ấy thấy, không có chú ấy tôi vẫn sống tốt."
Kageo nghiêng đầu, hứng thú hỏi:
—"Ý cậu là muốn làm Peter ghen?"
Thaddeus bật cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
—"Không cần làm chú ấy ghen. Chỉ cần để chú ấy thấy tôi có lựa chọn khác là đủ rồi."
Kageo bật cười, gật gù:
—"Nghe cũng thú vị đấy."
Thaddeus nhếch môi:
—"Tốt. Vậy thì tối nay, đi chơi cùng tôi."
Tối hôm đó, Peter vừa hoàn thành xong công việc thì nhận được tin nhắn từ Simon.
—"Thaddeus đang đi cùng Kageo, trông có vẻ rất vui vẻ đấy, tiền bối."
Peter thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh không có phản ứng gì đặc biệt.
Gã chỉ thản nhiên cất điện thoại, rồi tiếp tục công việc của mình.
Johan đứng bên cạnh, thấy cảnh này thì nhướn mày:
—"Ồ? Hình như Thaddeus cố tình chọc tức chú đấy."
Peter bình thản đáp:
—"Ừ."
Johan cười khẩy:
—"Chú không lo sao? Nhỡ đâu cậu ta bị Kageo cướp mất thì sao?"
Peter liếc nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên:
—"Nếu nó thực sự bị cướp đi dễ dàng như vậy, thì tôi không cần phải giữ."
Johan sững người, rồi khẽ bật cười.
—"Chú đúng là tàn nhẫn thật."
Nhưng trong lòng hắn lại âm thầm chờ xem diễn biến tiếp theo.
Hắn biết rõ—
Thaddeus chắc chắn sẽ không cam lòng nếu Peter thật sự không để ý.
Thaddeus ngồi trong quán bar, tay cầm ly cocktail, nhưng tâm trí lại đặt ở nơi khác.
Cậu chờ tin nhắn của Peter.
Chờ một câu hỏi.
Chờ một chút lo lắng.
Chờ một chút ghen tuông.
Nhưng… không có gì cả.
Điện thoại vẫn im lặng.
Cậu khẽ nhíu mày, giơ ly rượu lên uống một hơi, nhưng càng uống càng thấy bực.
Kageo ngồi bên cạnh, nhìn biểu cảm khó chịu của cậu mà cười khẽ:
—"Peter không nhắn tin sao?"
Thaddeus liếc hắn một cái, hừ lạnh:
—"Chắc chú ấy bận thôi."
Kageo cười đầy ẩn ý:
—"Hay là… chú ấy không quan tâm thật?"
Cạch.
Thaddeus đặt mạnh ly rượu xuống bàn, ánh mắt thoáng tối lại.
—"Không thể nào."
Cậu quen Peter quá rõ.
Không thể nào Peter không quan tâm.
Nhưng… tại sao chú ấy không phản ứng gì hết?!
Lúc này, điện thoại Thaddeus rung lên.
Nhưng không phải Peter.
Mà là Johan.
—"Cậu đi chơi với Kageo mà Peter vẫn bình thản lắm. Có khi nào... chú ấy không quan tâm thật không nhỉ?"
Thaddeus suýt bóp nát cái điện thoại trong tay.
Cậu lập tức đứng dậy, mặt đầy sát khí:
—"Kageo, đi với tôi."
Kageo ngạc nhiên:
—"Đi đâu?"
Thaddeus siết chặt nắm tay, giọng lạnh tanh:
—"Đi tìm Peter."
Cậu muốn tận mắt nhìn xem, Peter thực sự thờ ơ, hay chỉ đang cố ý thử lòng cậu.
Peter vẫn điềm nhiên, Thaddeus mất kiên nhẫn
Khi Thaddeus và Kageo bước vào phòng làm việc của Peter, gã vẫn bình tĩnh ngồi đọc tài liệu, thậm chí còn không ngước lên nhìn bọn họ.
Johan thì đang ngồi bên cạnh, cười đầy khiêu khích.
Thaddeus cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Cậu bước nhanh đến bàn làm việc, chống tay xuống bàn, nhìn chằm chằm Peter.
—"Chú Peter."
Peter lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt điềm tĩnh.
—"Sao?"
Thaddeus cảm giác có gì đó nghẹn lại trong lòng.
—"Chú không có gì muốn nói sao?"
Peter nhìn cậu một lúc, rồi chậm rãi nói:
—"Muốn tôi nói gì?"
Thaddeus mím môi, bàn tay vô thức siết chặt.
—"Chú không hỏi em đã đi đâu? Làm gì? Ở với ai sao?"
Peter vẫn giữ vẻ mặt bình thản:
—"Không phải em đi với Kageo sao? Tôi biết rồi, cần gì hỏi lại."
Câu trả lời này khiến Thaddeus như bị đấm một cú vào tim.
Cậu càng tức giận hơn, nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.
Johan ngồi bên cạnh, cười đầy chế nhạo:
—"Xem ra Peter thực sự không để tâm rồi. Cậu thất vọng lắm nhỉ?"
Thaddeus quay phắt đầu sang, trừng mắt nhìn Johan:
—"Câm miệng!"
Nhưng Johan không những không sợ, mà còn cười lớn hơn:
—"Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Cậu cố tình đi chơi với Kageo để chọc tức Peter, nhưng chú ấy chẳng thèm quan tâm. Cảm giác đó… khó chịu lắm đúng không?"
Thaddeus siết chặt tay, gần như sắp bùng nổ.
Nhưng đúng lúc này—
Peter đột nhiên đứng dậy, vươn tay nắm lấy cổ tay cậu.
Cậu giật mình.
Peter nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.
—"Thaddeus."
Giọng nói của gã trầm thấp, chậm rãi, nhưng lại mang theo một sức ép khiến cậu không thể phản kháng.
—"Em đang thử tôi?"
Thaddeus cắn môi, nhưng không phủ nhận.
Peter thở dài, kéo cậu vào lòng, một tay ôm chặt lấy eo cậu.
Cậu mở to mắt, hoàn toàn bất ngờ.
Peter kề sát tai cậu, giọng nói có chút bất lực:
—"Em không cần thử lòng tôi."
Thaddeus cứng người, hơi thở khựng lại.
Peter vỗ nhẹ lên lưng cậu, giọng trầm thấp mà dịu dàng:
—"Em có thể đi với ai cũng được. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng tôi không quan tâm."
Thaddeus cảm thấy trái tim mình rung động một cách khó hiểu.
Cậu không còn giận nữa, nhưng vẫn bướng bỉnh nói:
—"Vậy tại sao chú không nhắn tin cho em?"
Peter cười nhẹ, nâng cằm cậu lên, ánh mắt sâu thẳm:
—"Vì tôi biết, nếu tôi không làm gì, chính em sẽ tự tìm đến tôi."
Thaddeus: “…”
Cậu đỏ mặt, nhưng không thể phản bác.
Kageo và Johan đứng bên cạnh xem kịch hay, nhìn nhau rồi cười khẽ.
Kageo: —"Chậc, Peter vẫn cao tay hơn cậu đấy, Thaddeus."
Johan: —"Đúng là mèo hoang gặp phải chủ nhân của nó rồi."
Thaddeus: —"Cút hết đi!"
---------------- Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com