Chap 157+158
Chap 157: Y thuật hiện đại
Phác Tú Anh trở lại Trục Nguyệt Hiên, nhận được hai tin tức Ngụy Thành mang đến. Một là đã nhiều ngày có nhiều người lạ nhòm ngó ở của hiệu lương thực, hai là lương thực Hưởng Anh vì dân giải nạn nên Hoàng Thượng muốn ban thưởng cho chủ cửa hiệu, truyền nàng tiến cung lĩnh thưởng.
Tin tức thứ nhất, Phác Tú Anh bảo Ngụy Thành tăng cường đề phòng, nghĩ rằng Phác Cát Chiếm muốn động thủ với lương thực Hưởng Anh. Tin tức thứ hai, nàng để cho Ngụy Thành trả lời Hoàng Thượng rằng nàng không ở nước Kim Nguyệt, tạm thời không thể đi gặp y.
Đêm đó, lương thực Hưởng Anh quả nhiên xảy ra chuyện, Ngụy Thành bắt lấy mấy người có ý đồ đốt kho lương, trong đó có một người, chính là Nghiêm chưởng quầy của hiệu lương thực Huệ Tế. Ngụy Thành không nói hai lời, đưa mấy người đó đến quan phủ, để cho quan phủ xử lý.
Tin tức cửa hiệu lương thực Hưởng Anh gặp chuyện không may rất nhanh lan truyền ngay cả người trong cung cũng biết. Kim Lam Triêu tức giận, hiện nay tình thế hết sức nguy nan, vậy mà có người dám đi đốt kho chứ lương thực, hơn nữa người tham dự chuyện này còn có chưởng quầy của lương thực Huệ Tế, ông lập tức truyền Phác Cát Chiêm vào cung.
"Phác Cát Chiêm! Ngươi giải thích cho Trẫm, rốt cục là chuyện gì xảy ra?"
"Hoàng thượng... Cái gì... Chuyện gì?" Phác Cát Chiêm có tật giật mình, nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi không biết thật hay là giả vờ không biết?" Kim Lam Triêu gằn giọng nói, "Chuyện đốt lương thực Hưởng Anh, trong đó còn có cả chưởng quầy của lương thực Huệ Tế, đây không phải chủ ý của ngươi?"
"Hoàng thượng!" Phác Cát Chiêm quỳ phịch xuống đất, "Xin Hoàng Thượng minh xét! Việc này thần hoàn toàn không biết gì cả, mọi chuyện đều do Nghiêm chưởng quầy tự ý làm. Lương thực Hưởng Anh vì dân giải nạn, trong lòng thần rất kính nể. Hơn nữa sinh tồn của toàn Ngân Đô đều có liên quan với nhau, thần sao lại làm ra loại chuyện như vậy được chứ?"
"Ngươi thật sự không biết?" Kim Lam Triêu nửa tin nửa ngờ.
"Nếu là thần sai khiến, thần sẽ bị trời đánh chết! Xin Hoàng Thượng tin tưởng thần, việc này không liên quan đến thần! Vì chứng minh sự trong sạch của mình, thần nguyện quyên tặng hết toàn bộ lương thực của cửa hàng lương thực Huệ Tế!" Giờ khắc này Phác Cát Chiêm cũng chỉ còn cách tránh nặng tìm nhẹ.
"Thật sao?"
"Thần không dám lừa gạt Hoàng Thượng. Ngày mai thần sẽ mang sổ sách kiểm kê lương thực vào cung."
"Trong cung không thiếu những lương thực này, ngươi có thể mang phân cho những dân chúng đang cần."
"Thần tuân lệnh."
"Trẫm cảm thấy lương thực Huệ Tế không cần phải... tiếp tục mở cửa nữa. Người xem rồi làm đi."
"Hoàng Thượng..." Thân thể Phác Cát Chiêm run rẩy, "Đó là một trong số sản nghiệp không nhiều lắm của thần..."
Kim Lam Triêu nhìn y một cái, không nói gì.
Phác Cát Chiêm cúi đầu, không dám tranh cãi một tiếng.
Lương thực Huệ Tế ngừng kinh doanh từ lúc ấy, từ nay về sau, lương thực Hưởng Anh một mình chiếm ưu thế.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, lạnh đến mức tuyết rơi. Phía Tiểu Điệp cuối cùng cũng có tin tức mẹ con Phùng đại nương đi hái thuốc đã trở về. Lúc này Phác Tú Anh quyết định tới thôn Hạnh Hoa một chuyến. Kim Tại Hưởng biết được tin tức, thấy trời đầy tuyết, không yên tâm để nàng đi một mình nên quyết định đi cùng nàng.
Phác Tú Anh mang theo Tiểu Điệp cùng với Kim Tại Hưởng ngồi trên một chiếc xe ngựa đi tới thôn Hạnh Hoa. Đường đi tuyết rơi trơn trượt, xe ngựa đi cả ngày rốt cuộc cũng thấy được một căn nhà xiêu vẹo trong màn tuyết trắng xóa.
Xe ngựa đi tới một gian nhà bị tuyết trắng bao phủ xung quanh, Tiểu Điệp nói với Lưu đại thúc đánh xe ngựa: "Đại thúc, dừng lại một chút." Cô quay đầu lại cười với Phác Tú Anh cùng Kim Tại Hưởng: "Tiểu thư, Điện hạ, Phùng đại nương ở trong này." Nói xong cô nhảy xuống trước.
Kim Tại Hưởng vén rèm lên, cũng nhảy xuống, sau đó vươn hai tay đỡ Phác Tú Anh xuống. Hai người đi theo sau Tiểu Điệp, giẫm lên mặt tuyết đọng thật dày, bước nông bước sâu bước về phía trong sân.
"Phùng đại nương, Phùng đại ca, hai người có ở nhà không?" Tiểu Điệp vừa gõ cửa vừa kêu thật lớn.
"Ai vậy? Đến đây." Trong nhà vang lên tiếng nói của một lão phụ.
"Két!" Người phụ nữ mở cửa ra, nhìn thấy Tiểu Điệp trên mặt liền lộ ra nụ cười thân thiết, "Tiểu Điệp đã trở về sao? Nghe nói cháu ở trong phủ Thừa tướng hầu hạ tiểu thư. Đến cha mẹ cũng được đón đi hưởng phúc? Thật là có tiền đồ. Mau, vào trong ngồi, đừng để bị lạnh."
Phùng đại nương vừa nói vừa đẩy Tiểu Điệp vào trong. Lúc này bà mới chí ý phía sau Tiểu Điệp còn có hai người: "Tiểu Điệp, họ là?"
"Đây là tiểu thư cùng cô gia nhà cháu." Tiểu Điệp cười giới thiệu.
Kim Tại Hưởng gật gật đầu, rất đồng ý với cách nói của Tiểu Điệp. Lại nhìn qua Phác Tú Anh, thấy mặt nàng không khỏi ửng đỏ.
"Hóa ra là tiểu thư phủ Thừa tướng cùng cô gia, dân phụ thất lễ." Lão phụ mặc dù mặc y phục loại vải bình thường, nhưng rất sạch sẽ, trong nhà cũng dọn dẹp sạch sẽ. Bà lấy ấm rót ra ba bát nước ấm, đưa đến tay ba người, "Mau uống cho ấm người đi."
Ba người nhận lấy, nói cảm ơn, cầm lấy cái bát nóng hầm hập, ngay lập tức cảm thấy ấm áp hơn.
"Tiểu Điệp, cha mẹ cháu đều ở kinh thành, lần này cháu về đây làm gì?" Phùng đại nương hỏi.
"Đại nương, thật ra lần này cháu về đây là có việc tìm người." Tiểu Điệp chỉ vào Phác Tú Anh, "Tiểu thư mạo hiểm trời nhiều tuyết đến là muốn hỏi đại nương một chuyện."
"À?" Phùng đại nương nhìn Phác Tú Anh, "Tiểu thư muốn hỏi tôi chuyện gì?"
"Đại nương, đại nương còn nhớ Tiêu Chính làm quản gia cho phủ Thừa tướng hai mươi năm trước chứ?"
Nghe được tên Tiêu Chính, nụ cười trên mặt Phùng đại nương trong nháy mắt cứng lại, sắc mặt trở nên có chút khó coi, giọng điệu cũng lạnh như băng: "Không biết."
"Đại nương..." Phác Tú Anh dừng một chút, "Nếu đại nương không muốn nói thì quên đi vậy. Đại nương sống một mình hay sao?" Nàng lập tức chuyển đề tài.
"Đại nương, Ngưu đại ca đâu?" Tiểu Điệp hỏi, "Ngoài trời tuyết lớn như vậy, chắc không phải huynh ấy ra ngoài bán thuốc chứ?"
Phùng đại nương thở dài, khóe mắt có chút ướt át: "Trước đó vài ngày, chúng ta ở trên núi hái thuốc, Đại Ngưu nhìn thấy một cây dược liệu hiếm ở trên vách núi liền muốn tới hái. Ta nhìn thấy vách núi kia toàn đá, không cho nó đi. Nhưng mà nó nói, hái cây thuốc này đi bán thì chúng ta sẽ có tiền mua đồ dùng Tết. Nó không để ý sự ngăn cản của ta, leo lên trên đó. Ai ngờ vách núi bám đầy rêu xanh, nó không chú ý liền bị ngã xuống, chân bị gãy. Bây giờ đang nằm trên giường." Nói tới đây, Phùng đại nương thương tâm mà mắt ngấn lệ.
Nhìn thấy bộ dáng thương tâm của Phùng đại nương, ba người đều động lòng thương cảm.
"Đại nương, có thể để ta xem thương thế của Đại Ngưu không?" Phác Tú Anh nói.
"Mời tiểu thư đi theo tôi." Phùng đại nương đứng dậy, dẫn mấy người vào trong phòng.
Chỉ thấy một thanh niên hai mấy tuổi, sắc mặt đau đớn nằm ở trên giường, đùi phải vừa đỏ vừa sưng lên. Nhìn thấy có người vào, Đại Ngưu miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt tươi cười: "Mẹ, Tiểu Điệp muội muội, hai vị này là?"
"Là bằng hữu của Tiểu Điệp." Giọng nói của Phùng đại nương có chút nghẹn ngào, "Đại Ngưu, con cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?"
"Dạ." Đại Ngưu gật gật đầu, nhưng vẻ mặt đau khổ lại bán đứng hắn.
"Có thể để ta xem thử không?"
Phác Tú Anh đi qua, cẩn thận kiểm tra chân Đại Ngưu, xem chừng giống như là bị gãy xương. Nàng nhẹ nhàng chạm một cái, mặt mũi Đại Ngưu liền nhăn nhúm lại.
"Chắc là bị tổn thương đến xương cốt!" Phác Tú Anh quay đầu lại nói với Kim Tại Hưởng, "Người đi tìm đây hai nhánh cây lớn một chút về đây."
"Ừ!" Kim Tại Hưởng không nói gì thêm đã đi ra. Ở nước Kim Nguyệt này, có thể sai bảo y cũng chỉ có nữ tử trước mặt này.
Một lát sau, y cầm hai nhánh cây đi vào, đưa cho Phác Tú Anh. Sau đó y lấy ra một lọ thuốc từ trong ngực, đưa cho Phùng đại nương: "Đây là thuốc trị thương, trước tiên hãy bôi cho hắn đã."
"Cám ơn công tử." Phùng đại nương run rẩy nhận lấy, đoán được thuốc này so với chút thảo dược tốt hơn rất nhiều. Bà nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị thương của Đại Ngưu, sau đó thật cẩn đem lọ thuốc cất đi.
Ngay lập tức Đại Ngưu cảm thấy một trận mát lạnh từ miệng vết thương truyền đến, đau đớn dường như giảm bớt rất nhiều.
"Đại nương, có mảnh vải sạch nào không, tìm cho ta một ít." Phác Tú Anh nói.
"Có! Có!" Phùng đại nương vừa nói vừa gật đầu. Bà nhanh tay nhanh chân từ ngăn tủ tìm được một ít mảnh vải còn lại lúc thêu thùa may vá, đưa cho Phác Tú Anh.
Phác Tú Anh nhận lấy, dùng mảnh vải băng bó chân Đại Ngưu lại thật chặt, sau đó đem nhánh cây cột cố định lên đùi hắn, làm xong hết thảy rồi nàng dặn dò: "Thời gian này nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, không được cử động. Đợi xương cốt liền lại rồi hãy xuống giường hoạt động."
"Tiểu thư, như thế này là sao?" Phùng đại nương nghi hoặc hỏi.
"Xương cốt Đại Ngưu bị gãy hơn nửa, cố định lại như vậy có lợi cho xương liền lại, đại nương không cần lo lắng."
Nghe Phác Tú Anh nói như vậy, Phùng đại nương gật đầu, hiểu được ý của nàng: "Cám ơn tiểu thư. Cám ơn công tử."
"Đại nương không cần khách khí."
Kim Tại Hưởng lại lấy ra một bình thuốc nhỏ, đặt vào tay Phùng đại nương, "Đại nương, thuốc này cho Đại Ngưu uống vào, mỗi ngày một viên."
"Cám ơn công tử!" Phùng đại nương mắt ngấn lệ, "Tiểu thư và công tử thật đúng là người tốt."
"Đại nương, chúng ta đi trước." Phác Tú Anh hướng Phùng đại nương cáo từ, "Ngày mai chúng ta lại đến thăm Đại Ngưu."
"Tiểu thư..." Phùng đại nương nghĩ nàng sẽ tiếp tục nói đến chuyện Tiêu Chính, không ngờ nàng lại không nhắc tới, còn chuẩn bị rời đi.
Phác Tú Anh cười cười đi ra cửa. Kim Tại Hưởng cùng Tiểu Điệp cũng theo sau đi ra.
"Tiểu thư, không phải người có việc muốn hỏi Phùng đại nương sao?" Tiểu Điệp nghi hoặc hỏi, "Sao giờ lại đi?"
"Không vội. Chúng ta về Ngân Đô trước đã."
Mấy người đi ra, lên xe ngựa, chạy về phía Ngân Đô.
Xe ngựa vừa mới rời khỏi thôn Hạnh Hoa, chỉ thấy một thôn dân đánh xe ở phía đối diện ngăn họ lại: "Này! Lão đại ca, ngươi đi đâu vậy?"
"Đi Ngân Đô!" Lưu đại thúc đáp.
"Lão đại ca, ngươi đừng đi nữa!" Thôn dân la lớn, "Phía trước tuyết lớn chắn mất đường đi, không đi được, có chỗ đã lún xuống, chắc ngày mai mới sửa xong."
"Biết rồi, cám ơn ngươi, đại ca." Lưu đại thúc dừng xe ngựa lại, vén rèm lên, nói với người ngồi bên trong, "Tiểu thư, Điện hạ, tuyết lớn chắn mất đường đi, phía trước còn bị sụp, hôm nay sợ là chúng ta không thể trở về thành."
"Có đường vòng nào khác không?" Phác Tú Anh hỏi.
"Tiểu thư, chỉ có một con đường này thôi."
"Tiểu thư, hay là như vậy đi..." Tiểu Điệp nói ra một đề nghị "Dù sao nhà của nô tì cũng để không, nếu tiểu thư cùng điện hạ không chê đơn sơ, đêm nay hãy ở lại đó đi, cũng đỡ việc ngày mai lại phải quay lại."
"Ừ. Nếu đã như vậy thì làm như ngươi nói đi." Kim Tại Hưởng nhìn Phác Tú Anh, hỏi: "Được không?"
Phác Tú Anh gật đầu: "Vậy đến nhà Tiểu Điệp quấy rầy một đêm."
Theo chỉ dẫn của Tiểu Điệp, rất nhanh đã đến nhà của Tiểu Điệp. Mấy người đi vào, lập tức nhóm lửa lên. Trong nhà Tiểu Điệp còn một ít đồ ăn, không đến mức bị đói bụng.
~~~
Chap 158: Chiếc chăn ấm áp
"Tiểu thư, điện hạ, tối nay hai người muốn ăn gì, để nô tỳ làm cho." Tiểu Điệp vừa dọn dẹp nhà, vừa hỏi.
"Để ta nấu cho." Phác Tú Anh cười, "Trời lạnh thế này, chi bằng nấu một nồi lẩu làm ấm người, thế nào?"
"Tiểu thư, không được!" Tiểu Điệp liên tục lắc đầu, "Tiểu thư chỉ dẫn để nô tỳ làm là được, chuyện này sao để tiểu thư làm chứ."
"Tiểu Điệp, để nàng ấy làm đi, ta còn chưa ăn món do nàng ấy nấu." Kim Tại Hưởng nói, "Anh nhi, để ta giúp nàng!"
Phác Tú Anh cầm lấy một củ tỏi, đưa cho y, "Người bóc nó đi!"
Kim Tại Hưởng cầm lấy, cận thận xem xét củ tỏi kia một hồi, nhỏ giọng hỏi Tiểu Điệp: "Cái này bóc thế nào?"
Tiểu Điệp cười cười: "Điện hạ, để nô tỳ làm cho, đây không phải là việc của người." Nói xong, nàng giật lấy tỏi, nhanh nhẹn bóc vỏ.
Kim Tại Hưởng cẩn thận quan sát, không ngừng gật đầu: "Hóa ra là vậy, để ta!" Y cầm tỏi lên lần nữa, nghiêm túc bóc vỏ. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của y, Phác Tú Anh không nén được cười, ai có thể ngờ, Thất điện hạ cao cao tại thượng của nước Kim Nguyệt, giờ phút này đang trong một gian nhà tranh đơn sơ ở ngoại thành bóc tỏi.
"Xong rồi!" Kim Tại Hưởng bóc xong rồi đặt vào chén, "Anh nhi, còn chuyện nào khác nữa không?"
"Rửa sạch rau đi."
"Được!" Kim Tại Hưởng giống như nhận được nhiệm vụ vinh quang lắm, xách một chậu nước, ngồi xổm xuống cẩn thận rửa rau.
Phác Tú Anh nhanh chóng nấu xong nồi nước dùng bốc khói nghi ngút, mùi thơm hấp dẫn bay đầy nhà, mấy người khác nhịn không được nuốt nước miếng. Tiếp đó nàng bỏ rau và thức ăn vào trong nồi, nấu thêm lát nữa, một nồi lẩu nóng hổi liền hoàn thành!
Lẩu được bưng lên, tất cả mọi người đều vây đến, gắp ăn. Tiểu Điệp và Lưu đại thúc đều cảm động, nhủ thầm bản thân đã tu mấy đời, mới có thể cùng nhau ngồi ăn với Thất điện hạ và Thất vương phi tương lai.
Ăn xong, Tiểu Điệp ngại ngùng nói: "Nhà của nô tỳ chỉ có hai gian phòng..."
"Ta thô lỗ, ngủ ở chỗ này là được." Lưu đại thúc chỉ vào đống lửa, "Chỗ này khá ấm áp."
"Vậy tiểu thư và điện hạ ngủ một phòng, nô tỳ một phòng." Tiểu Điệp sắp xếp nói.
Ban đêm ở quê càng lạnh, hơn nữa bên ngoài trời đổ tuyết lớn, trong nhà như một hầm băng, nhà của Tiểu Điệp chỉ có cái giường lót đệm mỏng, Phác Tú Anh lạnh đến nỗi co ro rúc vào trong lòng Kim Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng ôm chặt nàng vào ngực, muốn cho nàng chút hơi ấm, nhưng cơ thể y vẫn không ngừng run rẩy. Y bỗng nhiên ngồi dậy, đi ra bên ngoài.
"Thất gia đi đâu vậy?" Phác Tú Anh ngồi dậy hỏi.
"Ta ra ngoài một chút..." Y xoay người, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nàng, "Sẽ về ngay, không sao đâu."
Phác Tú Anh gật đầu, không hỏi gì thêm. Kim Tại Hưởng vừa mở cửa, gió lớn cuốn bông tuyết bay vào nhà, dù cơ thể y cường tráng, cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
Qua nửa canh giờ, thấy Kim Tại Hưởng còn chưa trở lại, Phác Tú Anh bắt đầu lo lắng, nàng đang định ra ngoài xem thử, bỗng nhiên nghe có tiếng cửa phòng mở ở gian ngoài. Nàng quên cả việc mang hài, lập tức chạy ra, thấy Kim Tại hưởng đã thành người tuyết, trên đầu, xiêm y toàn là bông tuyết, lông mi cũng đóng băng, trong tay y đang ôm một cái chăn bông thật dày.
Nhìn thấy Phác Tú Anh đi chân trần đứng trên nền đất, y nhíu mày nói: "Mau trở về giường đi, bị cảm thì sao?" Y vỗ vỗ chiếc chăn trong tay, "Có nó, sẽ không lạnh nữa."
Phác Tú Anh nghĩ y đi ra ngoài để tiểu tiện, không ngờ lại đi mượn chăn, tại một thôn làng trên núi thế này để mượn một chiếc chăn, nhất định y đã gõ cửa không ít nhà. Trong lòng nàng rất thời cảm động, muốn nói lại thôi.
"Mau quay về giường!" Kim Tại Hưởng ôn tồn nói.
Phác Tú Anh hoàn hồn, lặng lẽ theo y vào phòng. Thêm một cái chăn, nàng cảm thấy ấm áp hơn, y lại ra ngoài nhóm một cái bếp lò, đặt ở trong phòng, lúc này mới lên giường ngủ.
"Thất gia, cám ơn người!" Phác Tú Anh nói, trên đời này, không có người thứ hai đối xử tốt với nàng như vậy, cơ thể y nóng ấm, trong lòng cũng ấm áp.
Kim Tại Hưởng mỉm cười mờ ám, kề sát mặt lại: "Vậy hôn ta một cái đi!"
Phác Tú Anh hôn một cái lên mặt y, khiến trong lòng y ngứa ngáy, nháy mắt nhen nhóm lên ngọn lửa. Y bắt lấy khuôn mặt nàng, hôn lên môi nàng, nhìn thấy gương mặt nàng ửng đỏ, sắp không thở nổi, mới buông nàng ra.
Y cười thỏa mãn, thay nàng đắp lại chăn, lúc này mới đi ngủ. Giữa khuya, y tỉnh giấc vài lần, muốn xem thử nàng có ổn không, ngắm gương mặt say ngủ của nàng, y cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.
Ngày hôm sau, Tiểu Điệp thức dậy sớm nấu bữa sáng, Phác Tú Anh và Kim Tại Hưởng cũng có thói quen dậy sớm. Bão tuyết đã tan, nhưng tuyết đọng thật dày, xuất hành có chút khó khăn. Sáng sớm ở nông thôn vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe tiếng gà gáy và tiếng chó sủa, trên nóc nhà tranh trắng phau, phả ra mấy cột khói nhẹ, có vẻ thật yên bình.
Ăn xong bữa sáng, mọi người lại lên xe ngựa đến nhà Phùng đại nương, vừa đến cửa, chợt nghe trong sân truyền đến tiếng la hét ầm ỹ. Mọi người xuống xe ngựa, thấy một đôi phu phụ đang ở trong sân hùng hổ, Phùng đại nương thì mặt ủ mày chau gạt nước mắt.
"Trương đại thúc, Trương đại thẩm, hai người làm gì vậy?" Tiểu Điệp nhận ra đôi phu phụ này, họ là vợ chồng, cũng sống ở thôn Hạnh Hoa.
"Ai da, là Tiểu Điệp à!" Trương đại thẩm nhìn thấy Tiểu Điệp, trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt, "Không phải ngươi ở trong thành hầu hạ phủ giàu có sao? Cha mẹ ngươi cũng được hưởng phúc, còn quay về nơi quỷ quái này làm gì?"
"Mẹ Trụ tử, bà đang nói gì vậy!" Trương đại thúc liếc vợ mình, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Điệp: "Tiểu Điệp, con về là tốt rồi! Trụ tử vẫn luôn nhớ con đó, hai đứa khi nào thành thân?"
"Trương đại thúc, con không thích Trụ ca." Tiểu Điệp tức giận nói, "Hôn ước của chúng con đã sớm hủy bỏ, Trương đại thúc đừng nhắc đến chuyện này nữa."
"Cha Trụ tử, ông cũng không nghĩ lại, người ta bây giờ là người kinh thành rồi, làm sao để mắt đến Trụ tử nữa!" Trương đại thẩm khinh miệt nhìn Tiểu Điệp, "Chỉ sợ nó đã sớm ăn nằm với lão gia thiếu gia trong phủ rồi, Trụ tử nhà chúng ta muốn cưới cũng phải cưới cô nương trong sạch, nó có chịu, ta cũng chẳng đồng ý."
Tiểu Điệp không quan tâm đến lời lẽ nhục mạ của Trương đại thẩm, đi qua chỗ Phùng đại nương, "Đại nương, sao lại thế này?"
Phùng đại nương kéo ống tay áo lên quẹt nước mắt, "Sau khi Đại Ngưu té bị thương, vì mời đại phu cho nó, ta có mượn họ năm lượng bạc, có nói trước Tết sẽ trả lại. Ta định bụng sẽ lại vào núi một chuyến, hái thuốc bán để trả, nhưng hiện giờ họ đòi ta trả mười lượng bạc, ta làm gì có nhiều bạc như thế."
"Trương đại thúc, Trương đại thẩm, Phùng đại nương nói trước Tết sẽ trả lại hai người, giờ đến tết vẫn còn tận hai tháng, đến lúc đó hai người hẳn quay lại." Tiểu Điệp nói.
"Như vậy sao được!" Trương đại thẩm lớn tiếng, "Ta thấy nhà bà ấy, có đến Tết cũng chẳng trả nổi! Nhưng không trả cũng được, đưa căn nhà này lại cho chúng ta đi!"
"Trương đại thẩm, bây giờ trời đổ tuyết, đưa nhà cho hai người, mẹ con họ sống sao chứ? Chân của anh Đại Ngưu vẫn còn bị thương. Nói gì chăng nữa chỗ này cũng là nơi duy nhất họ sống, sao cho thể đưa cho hai người?" Tiểu Điệp giận dữ nói.
"Không đưa cũng được! Vậy trả tiền!"
"Đại nương, cây thuốc hiếm mà Đại Ngưu hái giờ ở đâu?" Kim Tại Hưởng đột nhiên hỏi.
"Ở trong nhà, công tử đi theo ta."
Phùng đại nương đi vào nhà, cầm một cây thảo dược mang ra, "Chính là nó, đã hại Đại Ngưu của ta ra nông nỗi này."
Phác Tú Anh hiểu ý Kim Tại Hưởng, liền nói: "Đại nương, ta đang cần nó, bán cho ta đi."
"Nếu tiểu thư cần thì cứ lấy đi. Cái gì mà bán hay không chứ, hôm qua còn phải đa tạ hai người đã giúp đỡ Đại Ngưu." Phùng đại nương tự đáy lòng nói.
"Không được." Phác Tú Anh kiên trì, "Sao ta lại không biết xấu hổ, lấy thuốc không trả tiền chứ."
Kim Tại Hưởng không đợi Phác Tú Anh nói thêm, liền lấy ra năm mươi lượng bạc, đặt vào tay của Phùng đại nương.
"Cái này... cài này... không được đâu công tử!" Tay Phùng đại nương run run, bà sống cả đời, chưa từng nhìn thấy nhiều bạc như vậy, "Thuốc này chỉ đáng có một lượng bạc thôi."
"Đại nương, đại nương cứ cầm đi." Phác Tú Anh cầm tay bà, "Thuốc này rất đáng giá."
Phùng đại nương run rẩy cầm bạc trong tay, miệng không ngừng nói cảm ơn.
"Trương đại thẩm! Chỗ đại nương có năm mươi lượng bạc, hai người có bốn mươi lăm lượng để thối lại không?" Tiểu Điệp cười cười nhìn đôi phu phụ nọ, hỏi.
"Ngươi... Ngươi..." Trương đại thẩm lắp băp nói không ra lời, "Cái gì năm lượng, là mười lượng!"
Tiểu Điệp cười lạnh, "Trương đại thẩm, thẩm cũng thật khinh người quá đáng, còn ác hơn cả cường đạo. Đại nương, chúng ta báo quan đi."
Nghe đến báo quan, Trương đại thẩm nhất thời sợ hãi, ngượng ngùng nói, "Không cần mười lượng, nhưng phải trả ta năm lượng!"
Phác Tú Anh nhìn Tiểu Điệp: "Chúng ta còn bạc vụn không? Trả cho bà ấy đi." Trên người nàng không mang theo bạc, mấy nha hoàn đều biết thói quen này của nàng, luôn mang theo một ít bên người.
Tiểu Điệp gật đầu, lấy túi tiền ra, đếm năm miếng bạc vụn nhét vào tay Trương đại thẩm: "Trương đại thẩm, số bạc này là ta trả giúp cho Phùng đại nương, sau này, hai người đừng đến làm phiền đại nương nữa."
Nghe Tiểu Điệp gọi vị nữ tử xinh đẹp trước mặt này là tiểu thư, Trương đại thẩm nhất thời sợ hãi: "Trả bạc là được rồi, ta cũng không phải người không nói lý lẽ, đi thôi ông."
Phùng đại nương lại cảm ơn Phác Tú Anh và Kim Tại Hưởng, dẫn ba người họ vào nhà. Trong nhà có bếp lò, vừa bước vào là thấy ấm áp hơn hẳn.
"Phùng đại nương, Đại Ngưu đỡ hơn nhiều không?" Phác Tú Anh hỏi.
Phùng đại nương vui vẻ gật đầu: "Có cách của tiểu thư và thuốc của công tử, Đại Ngưu cảm thấy khá hơn hôm qua nhiều. Tiểu thư và công tử đúng là người tốt."
"Vậy là tốt rồi, còn phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, đến Tết, hắn có thể đứng dậy được."
"Thật tốt quá! Nếu không có tiểu thư và công tử, chỉ e nửa đời sau của Đại Ngưu cũng bị hủy." Phùng đại nương dừng một chút, dường như hạ quyết tâm, "Chuyện hôm qua tiểu thư hỏi ta, ta bỗng nhiên nhớ lại, ta quả thực có biết một người tên là Tiêu Chính."
Phác Tú Anh sớm đoán bà sẽ chủ động nhắc đến, liền hỏi: "Hình như đại nương không muốn nhắc đến ông ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com