Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 159+160

Chap 159: Định ngày thành thân

"Haiz..." Phùng đại nương thở dài, sắc mặt có chút bi thương, "Hai mươi mấy năm trước, khi đó Thừa tướng gia vẫn là quan tứ phẩm, ta cùng với Tiêu chính đều ở trong phủ họ Phác, cùng nhau hầu hạ lão phu nhân. Hắn là tổng quản trong phủ, thường xuyên chiếu cố đến ta, dần dần, chúng ta ở với nhau. Không lâu sau đó ta mang thai, vì không muốn để Đại phu nhân phát hiện ra, Tiêu chính tìm cớ đuổi ta ra khỏi phủ họ Phác, để ta về nhà sinh nở. Lúc ta mang thai được bảy tháng thì có đi tìm hắn, hắn lại không để ý đến ta, còn nói đứa nhỏ này căn bản không phải là con của hắn. Hóa ra là hắn đã có người khác. Ta chỉ là một nữ nhân, ở Ngân Đô lại bơ vơ không nơi nương tựa, ta tìm việc khắp nơi, cuối cùng cũng có một nhà tốt chịu nhận ta vào làm công."

Phác Tú Anh cùng Kim Tại Hưởng liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương là kinh ngạc. Tiểu Điệp cùng Lưu đại thúc nghe xong cũng nhịn không được mà đồng tình với Phùng đại nương. Không nghĩ tới giữa bà và Tiêu Chính còn có một khúc mắc như vậy. Vậy thì, Đại Ngưu chính là con của Tiêu Chính.

"Đại nương, lúc Đại phu nhân sinh đứa con đầu lòng, đại nương còn ở trong phủ không?"

Phùng đại nương gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Sau khi Đại phu nhân gả cho Phác đại nhân, mấy năm cũng không có tin vui gì. Phác đại nhân khá tốt, Phác lão phu nhân lại không hài lòng, cả ngày ở trong phủ chỉ cây dâu mắng cây hòe, khiến cho Đại phu nhân chịu không ít ấm ức. Sau đó, dưới sự can thiệp của lão phu nhân, đại nhân lại nạp Nhị di nương, Tam di nương. Tam di nương vừa được nạp vào phủ, tin vui liên tục tới. Không lâu sau đó Đại phu nhân cùng Tam di nương đều có thai, chuyện này khiến lão phu nhân rất vui mừng."

"Tam di nương cùng Đại phu nhân sinh con, ai sinh trước?"

"Vào lúc ấy ta đã rời khỏi phủ. Nghe nói là Tam di nương sinh trước ba ngày, là một bé trai, lão phu nhân rất yêu thương. Đáng tiếc, đại thiếu gia chỉ sống được có ba ngày thì chết."

"Sau đó có xảy ra chuyện gì kỳ quặc không?" Phác Tú Anh hỏi.

"Chuyện kỳ quặc?" Phùng đại nương cố gắng nhớ lại, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Ngay khi ta lâm bồn, Tiêu chính đột nhiên tới tìm ta, muốn ta giúp một chuyện. Ta nghĩ hắn hồi tâm chuyển ý nên đồng ý với hắn. Có một buổi tối, hắn bảo ta đứng chờ hắn trong hậu viện, sắc trời tối như mực, hắn ôm một bé gái đang ngủ say, nói với ta là a hoàn trong phủ sinh, lo sợ bị lão phu nhân, lão gia cùng phu nhân phát hiện nên muốn ta mang đi ném xuống sông!"

"Vậy sau đó thế nào?"

"Ta làm sao có thể làm như vậy được. Rõ ràng là một sinh mệnh, làm sao nhẫn tâm ra tay được! Hắn thấy ta do dự, nói chỉ cần ta làm chuyện này xong, hắn liền nói với lão phu nhân chuyện của bọn ta, quang minh chính đại cưới ta vào cửa. Nghe hắn nói như vậy ta cũng vì lợi ích riêng mình mà đáp ứng hắn."

"Đứa bé gái kia thực sự bị ném?"

Phùng đại nương lắc đầu: "Đi đến bờ sông, ta lần lữa không xuống tay được. Ta cũng làm mẹ, nhìn đứa trẻ như vậy thật sự không đành lòng đoạt đi sinh mệnh của nó. Ta ở bờ sông đi qua đi lại vài canh giờ, trong lòng hết sức mâu thuẫn. Cuối cùng ta nghĩ, biện pháp vẹn toàn cho cả hai bên đó là đem đứa trẻ đến để ở cửa một gia đình. Tiếng khóc của đứa nhỏ đánh thức người ở trong nhà, nhìn thấy một đôi vợ chồng ôm đứa nhỏ vào lòng, ta mới rời khỏi đó."

Phác Tú Anh yên lòng: "Đại nương còn nhớ rõ gia đình đó ở đâu không?"

Phùng đại nương cau mày nghĩ: "Sắc trời rất tối, ta căn bản không nhớ rõ phương hướng. Nhưng mà bên cạnh nhà đó có trồng một cây bạch quả rất lớn trong sân."

Phác Tú Anh gật đầu, những tin tức nàng muốn xác nhận đều đã có, vì thế bảo Lưu đại thúc đi hỏi thăm trong thôn một chút xem đường đã được sửa chữa chưa. Lưu đại thúc trở về nói, đường tạm ổn, vẫn có thể đi được. Mấy người quyết định nhanh chóng quay về Ngân Đô.

Trước khi đi, mấy người họ lại an ủi Phùng đại nương một hồi rồi mới khởi hành quay về Ngân Đô.

Xe ngựa vừa mới rời đi không lâu, sắc mặt Kim Tại Hưởng đột nhiên sa sầm, hô lên với người phía ngoài: "Lưu đại thúc. Dừng một chút!"

Lưu đại thúc lập tức dừng xe ngựa, cảnh giác mà nhìn xung quanh.

Phác Tú Anh cũng cảm thấy được có phần không bình thường. Chẳng lẽ có người muốn xuống tay với họ ở chỗ này?

"Các ngươi nhớ phải ở lại đây, không được đi ra ngoài!" Kim Tại Hưởng nhắc nhở xong y tuốt kiếm, chui ra ngoài, sắc mặt đanh lại nhìn bốn phía, "Nếu đã đến thì hãy ra đi!"

"Ha ha, Thất điện hạ cảnh giác tốt thật!" Theo tiếng cười, hai mươi mấy hắc y nhân từ trong rừng cây đi ra, "Điện hạ không lo ở trong Thất Vương phủ, lại cố tình đến nơi rừng núi hoang vu thế này để nạp mạng, chúng ta không lấy mạng của người thì cũng thật xấu hổ!"

"Ai phái các ngươi tới?" Kim Tại Hưởng vặn hỏi.

"Chuyện này hẳn là Thất Điện hạ không cần biết, nên xuống hỏi Diêm vương đi!" Nói xong, thủ lĩnh hắc y nhân vung tay lên, hai mươi mấy hắc y nhân ngay lập tức xông lên.

Bên kia, Tiểu Điệp bám chặt lấy tay Phác Tú Anh, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, Thất gia không có việc gì chứ, chúng ta có thể quay về Ngân Đô kêu cứu viện không?"

"Không kịp nữa rồi." Trong lòng Phác Tú Anh cũng lo lắng không yên. Nhưng nàng biết, nếu mình ra cũng không giúp gì được cho Kim Tại Hưởng, ngược lại còn khiến y phải phân tâm để ý nàng nên chỉ có thể chờ trong xe ngựa.

Một lát sau, chỉ thấy Kim Tại Hưởng cầm kiếm quay trở lại, Phác Tú Anh vội vàng xông lên, nhìn y người đầy máu tươi, "Thất gia, bị thương ở đâu?"

Kim Tại Hưởng cười cười, xoa xoa đầu nàng: "Ta không sao, máu trên người đều là của người khác! Mau quay trở lại xe ngựa!"

Phác Tú Anh lo lắng, bắt đầu kiểm tra toàn thân y, quả thật không tổn hao một cọng tóc nào mới yên lòng.

Thấy bộ dạng nghiêm túc của nàng, Kim Tại Hưởng nói: "Yên tâm đi, nàng phải tin tưởng người chồng này chứ."

Mặt Phác Tú Anh đỏ lên, kéo cánh tay y cùng bước lên xe ngựa.

"Là người nào làm?" Phác Tú Anh hỏi.

"Không phải người nước Kim Nguyệt, cũng không phải người của Thánh điện, người tới quả thực rất kỳ lạ." Nói xong Kim Tại Hưởng lấy ra một thanh đoản đao đã lục soát được trên người Hắc y nhân, trên đoản đao có ký hiệu một cái đầu lâu.

Trong lòng Phác Tú Anh ngẩn ra, dấu hiệu này rất ít người biết, nhưng mà vừa may ở kiếp trước nàng đã gặp qua: "Là người của nước Đại Mạc."

"Anh nhi biết?"

"Dạ." Phác Tú Anh gật đầu, "Trước kia đã từng thấy qua."

Xe ngựa vội vàng quay về Ngân Đô, trên đường không xảy ra thêm nguy hiểm nào khác.

Phác Tú Anh vừa trở lại phủ Thừa tướng lập tức bảo Kinh Phong tới bờ sông tìm một ngôi nhà bên cạnh có cây bạch quả. Nàng còn nghe được một 'tin xấu'. Hôm qua nàng không ở đây, Hoàng hậu truyền chỉ mời Đại phu nhân vào cung. Đại phu nhân nghĩ có chuyện tốt, không ngờ lại bị Hoàng Hậu mắng một trận. Hóa ra là lúc Phác Uyển Huyền mang thai, trong lòng Hoàng hậu đã bất mãn với Đại phu nhân. Bà lại nghe nói Đại phu nhân xuống tay hãm hại đứa nhỏ của Lục di nương, ngay lập tức giận không thể kiềm chế, hung dữ giáo huấn Đại phu nhân một trận. Nghe nói, Đại phu nhân bực bội đến mức cơm cũng không muốn ăn.

Thân thể Lục di nương chưa khỏe hẳn, nghe nói chuyện của Đại phu nhân, liền đến an ủi bà. Đại phu nhân liên tục gặp họa, chuyện này đối với nàng mà nói chính là thời cơ tốt, nếu Thừa tướng gia giận dữ rồi bỏ Đại phu nhân, như vậy sẽ rất là vui.

"Đại tỷ, tỷ ăn một chút gì đi." Lục di nương để bát cháo trong tay xuống, "Không ăn cơm sao được, bất quá cũng chỉ là bị Hoàng Hậu giáo huấn mà thôi, sao quan trọng bằng thân thể mình chứ."

"Ngươi biết cái gì!" Đại phu nhân tức giận nhìn nàng ta một cái, "Ngươi tới làm gì? Tới để chê cười ta sao? Nói cho ngươi biết, mặc kệ thế nào, Tiêu Mẫn ta cũng là chủ mẫu phủ Thừa tướng, ngươi vĩnh viễn thấp hơn ta một bậc!"

"Xem ra đại tỷ rất có sức lực." Lục di nương cười cười, "Tỷ là chủ mẫu thì như thế nào? Tỷ còn có thể sinh con cho lão gia sao? Lão gia đối với thân thể của tỷ một chút hứng thú cũng không có, mấy ngày nay muội không tiện, đại tỷ không biết sao, lão gia tình nguyện tới thanh lâu cũng không tới chỗ tỷ, thực xót xa thay cho tỷ!"

"Ngươi cút đi!" Đại phu nhân thẹn quá hóa giận, hất bát cháo trên bàn xuống đất, "Ta không muốn nhìn thấy ngươi!"

Lục di nương cười hì hì: "Đại tỷ không muốn nhìn thấy muội cũng không có cách nào, lão gia muốn nhìn thấy muội. Nhìn xem bộ dạng hiện tại của tỷ, lão gia chỉ càng thêm ghét bỏ tỷ mà thôi!"

"Cút!" Đại phu nhân nghiến răng phun ra một chữ.

"Muội xin cáo lui." Lục di nương đứng lên, hát một khúc nhạc, lắc lắc vòng eo đẫy đà đi ra khỏi phòng Đại phu nhân.

"Lưu quản gia!" Đại phu nhân yếu ớt gọi.

"Phu nhân, có chuyện gì vậy?" Lưu quản gia chạy qua, hỏi.

"Viện của ta, ngoại trừ lão gia và Uyển Huyền, bất luận kẻ nào cũng không cho phép đi vào! Hiểu chưa?"

"Dạ biết, phu nhân."

"Đi chuẩn bị cho ta vài món." Đại phu nhân hừ lạnh, chỉ có làm đầy bụng, mới có sức lực đấu một trận cùng bọn yêu ma quỷ quái.

Một lát sau, Lưu quản gia nhanh chóng mang theo mấy a hoàn bưng một mâm thức ăn tới. Đại phu nhân ăn no, buông đũa xuống, bà liền bắt đầu suy nghĩ, nghĩ làm sao để diệt trừ Lục di nương. Phác Cát Chiêm mất đi tín nhiệm với mình, hơn nữa tuổi bà đã già, bà cảm thấy địa vị của mình tràn ngập nguy cơ. Tiêu gia có thể bảo vệ bà được bao lâu? Cát Phong cùng Thất Điện hạ quan hệ thân thiết, Phác Tú Anh sẽ nhanh chóng trở thành Thất vương phi, một ngày nào đó, Phác gia sẽ không cần Tiêu gia nữa. Một lúc sau, bà rốt cục nghĩ tới một biện pháp, một mũi tên trúng hai con chim.

Ngân Đô tuyết rơi mấy ngày liền, trong khoảng thời gian ngắn Lục di nương hai lần sẩy thai, thân thể có chút suy yếu, vô cùng sợ lạnh. Trong phòng cả ngày lẫn đêm đều đốt bếp lò, như vậy mà nàng vẫn cảm thấy lạnh. Bọn a hoàn đành phải để trong phòng hai cái bếp lò.

Ngày hôm đó, trong hoàng cung truyền đến tin vui, khắp nơi trên phố Ngân Đô đều dán thông cáo, nước Kim Nguyệt song hỷ lâm môn. Chuyện vui thứ nhất đó là thái tử Kim Tại Dực cùng công chúa Hà Sướng Uyển ngày mùng tám tháng chạp thành thân. Chuyện vui thứ hai là Thất vương gia Kin Tại Hưởng cùng Bình Dương quận quân Phác Tú Anh mùng mười tám tháng chạp thành thân. Chuyện này trên dưới nước Kim Nguyệt đều là hỷ sự. Hoàng đế Kim Lam Triêu đại xá thiên hạ, khắp nơi ăn mừng.

Thánh chỉ truyền tới phủ Thừa tướng, so với sự vui mừng khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Ngân Đô, phủ Thừa tướng có vẻ quạnh quẽ hơn nhiều. Ngoại trừ mấy a hoàn ở Trục Nguyệt Hiên vui mừng nhảy cẫng lên thì chỉ có Phác Cát Chiêm vui sướng không thôi. Đại phu nhân cùng Phác Uyển Huyền thì giống như cùng nhau nghe được lệnh chém đầu, mặt xám như tro tàn, lại phải cố nặn ra nụ cười. Đại phu nhân trong lòng cười lạnh, Thất Vương phi... Ngươi đợi không được ngày đó đâu. Lục di nương nửa vui nửa buồn, nhưng nhiều hơn chính là buồn, bản thân nàng tồn tại được trong phủ Thừa tướng cũng đều nhờ Phác Tú Anh chỉ điểm. Nếu nàng vào Thất vương phủ rồi, bản thân mình còn kiên trì được bao lâu? Nhưng nàng thật không ngờ, Đại phu nhân hoàn toàn không định để cho nàng sống đến lúc đó.

~~~

Chap 160: Lục muội và Anh nhi mất rồi

Mùa đông hằng năm, Đại phu nhân đều sẽ dẫn các di nương và con gái đến Thiên Hoa Tự ở vài ngày, dâng hương lễ phật, cầu nguyện sang năm gia đạo bình an. So với đội ngũ hùng hậu của năm ngoái, bây giờ chỉ còn lại có Đại phu nhân, Lục di nương, Phác Uyển Huyền, Phác Tú Anh, Như Nguyệt. Biết tin Phác Tú Anh phải đến chùa vài ngày, Kim Tại Hưởng giận dỗi thật lâu, mới bảo Kinh Phong theo nàng.

Thiên Hoa Tự ở ngoại thành Ngân Đô hai dặm, là một am ni cô, mỗi ngày đều có phu nhân và tiểu thư đến dâng hương cầu nguyện. Đại phu nhân quen biết với trụ trì Hoằng Nhất của Thiên Hoa Tự, thấy bà đến, trụ trì đích thân đến tiếp đón.

"Phu nhân, mọi người ở mấy gian phòng này đi, hôm qua bần ni đã sai người dọn dẹp rồi."

"Làm phiền trụ trì rồi." Đại phu nhân cảm ơn.

"Phu nhân khách sáo quá." Trụ trì nhìn thấy hai gương mặt mới là Lục di nương và Phác Tú Anh, lại không thấy Nhị di nương, Tứ di nương, Như Mộng và Như Sương, không khỏi có chút hoài nghi.

Đại phu nhân nhìn ra nghi hoặc của trụ trì, chỉ vào Lục di nương và Phác Tú Anh, lần lượt giới thiệu: "Đây là Lục di nương lão gia mới nạp, còn đây là Tam tiểu thư, năm nay mới vừa trở về phủ." Đối với chuyện Nhị di nương và Tứ di nương, bà tuyệt không nhắc đến.

"À, hóa ra là Tam tiểu thư..." Trụ trì dường như vẫn còn nhớ tiểu cô nương kia, đã lâu không đến, "Phu nhân, mọi người nghỉ ngơi trước đi, lát nữa bần ni sẽ bảo người mang cơm chay đến. Phu nhân xem thử, trong phòng có cần đặt thêm thứ gì không?"

"Không có gì khác, chỉ là cơ thể Lục di nương sợ lạnh, xin trụ trì đặt thêm hai bếp lò vào phòng muội ấy."

"Đại phu nhân yên tâm, bần ni sẽ dặn dò đặt thêm bếp lò vào phòng Lục di nương ngay."

"Đa tạ trụ trì."

Ba gian phòng, Lục di nương không chút do dự chọn ở chung một phòng với Phác Tú Anh, Đại phu nhân một phòng, Phác Uyển Huyền và Như Nguyệt cùng một phòng.

Mấy ngày sau đều yên ổn, ngoại trừ việc thỉnh thoảng không thấy bóng dáng Đại phu nhân đâu, thì không có điểm nào kỳ lạ. Đêm cuối cùng, có một ni cô đến phòng của Đại phu nhân. Người này là sư muội của trụ trì Hoằng Nhất, Hoằng Linh, mấy hôm trước Đại phu nhân đột nhiên biến mất, cũng chính là đi tìm nàng ta.

"Pháp sư, đã chuẩn bị xong chưa?" Trong giọng nói của Đại phu nhân mang theo chút hưng phấn.

Pháp sư Hoằng Linh gật đầu: "Phu nhân yên tâm, đã chuẩn bị ổn thỏa. Chuyện phu nhân đồng ý với ta, khi nào có thể thực hiện?" Nàng rót một chén trà cho Đại phu nhân, đưa qua.

Đại phu nhân hớp một ngụm cười cười, "Pháp sư yên tâm, chỉ cần hai tiện nhân đó chết, ta sẽ cầu xin với Hoàng hậu nương nương cho ngươi làm trụ trì."

Đại phu nhân nói rất chắc chắn, Hoằng Linh lại nửa tin nửa ngờ: "Nếu phu nhân đổi ý thì sao?"

"Pháp sư yên tâm, Tiêu Mẫn ta trước giờ luôn nhất ngôn cửu đỉnh."

"Bần ni đương nhiên tin tưởng lời nói của phu nhân." Trên mặt pháp sư Hoằng Linh lộ ra tia cười lạnh, "Phu nhân đổi ý cũng không sao, mới vừa rồi trong nước uống của phu nhân, ta đã bỏ một loại độc mãn tính, nếu không có thuốc giải, trong vòng một năm, tóc phu nhân sẽ dần dần bạc trắng rồi rụng, da dẻ cũng sẽ trở nên khô nứt, nhăn nhúm. Sau khi ta làm được trụ trì, ta sẽ cho phu nhân thuốc giải, chuyện này phu nhân phải nắm cho chắc nhé."

"Ngươi!" Trong lòng Đại phu nhân run sợ, "Pháp sư quá phận rồi! Hiện tại hãy mau giao thuốc giải cho ta, bằng không ta sẽ đi nói với trụ trì."

"Phu nhân, ta chỉ đề phòng ngộ nhỡ mà thôi." Hoằng Linh nói, "Trong lòng phu nhân nghĩ gì, chẳng lẽ không đúng, chỉ cần hai người kia chết đi, ta có làm được trụ trì hay không, phu nhân còn để ý đến sao? Phu nhân có thể đi nói với sư tỷ, ta cũng có thể nói kế hoạch của phu nhân với Thừa tướng gia."

Đại phu nhân bị nhìn thấu tâm tư, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Pháp sư nói chuyện phải giữ lời."

"Phu nhân yên tâm, ngày mà ta được lên làm trụ trì, sẽ giao thuốc giải cho phu nhân. Nhưng lúc nào mới có được thuốc giải thì phải xem tốc độ làm việc của phu nhân. Không còn sớm nữa, ta về phòng trước, phu nhân hãy đợi tin tốt đi."

Đại phu nhân căm giận nhìn pháp sư Hoằng Linh, trong mắt tràn ngập hận thù, vốn muốn mượn tay ả diệt trừ Phác Tú Anh và Lục di nương, không ngờ lại bị ả hạ độc, chuyện này bản thân hoàn toàn bị ả quản chế.

Buổi tối, có người lén lút đi vào phòng của Phác Tú Anh và Lục di nương, Kinh Phong vào từ cửa sổ, báo cho Phác Tú Anh chuyện mình nhìn thấy, sau đó tiếp ứng để hai người ra khỏi gian phòng kia. Ba người lén lút chạy đến sân trước, nhìn thấy có người thổi mồi lửa, châm mảnh vải, sau đó ném vào từ cửa sổ, rồi lén lút trốn đi.

"Ngươi đến chỗ Đại phu nhân, trộm ngọc bội bà ấy thường đeo bên hông rồi ném vào phòng." Phác Tú Anh nói với Kinh Phong, khi dùng bữa tối, bà còn khoe miếng ngọc này với các phu nhân ở phủ khác.

"Dạ, tiểu thư." Kinh Phong phi lên nóc phòng của Đại phu nhân.

Cơ thể Lục di nương không ngừng run rẩy, hoảng sợ nhìn ngọn lửa đang dần bốc lên cao, run run nói: "Là Đại phu nhân ư? Bà ấy muốn thiêu chết chúng ta? Thật đáng sợ!"

Phác Tú Anh thì có vẻ vô cùng trấn tĩnh, nàng nói với Lục di nương: "Ngươi không cần quay về phủ Thừa tướng nữa. Ngươi đến phố Thanh Ảnh bên cạnh tiệm cầm đồ Lưu gia tìm một đôi phu phụ họ Diêu, ở lại đó vài ngày, sau đó ta sẽ sai người đến đưa ngân lượng cho ngươi, dẫn ngươi ra khỏi Ngân Đô, vĩnh viễn không cần trở về đây nữa!"

"Tam tiểu thư, vậy còn người? Đại phu nhân sớm muộn gì cũng hại chết người!" Lục di nương nhận thức được sự độc ác của Đại phu nhân, trong lòng sợ hãi không thôi, phủ Thừa tướng, nàng quả thực không muốn về đó nữa, sau khi Phác Tú Anh xuất giá, với thủ đoạn của Đại phu nhân, bản thân nhất định sống không qua một tháng, vẫn là quay về làm Trương Thúy Hoa tốt hơn.

"Không cần lo cho ta, nhân lúc hỗn loạn mau mau chạy đi."

"Ta biết rồi!"

Ngọn lửa trong phòng càng cháy càng lớn, một tiểu ni cô đi ngang qua thấy, nhất thời kêu to: "Đi lấy nước! người đâu mau đến đây! Mau dập lửa."

Nghe được tiếng la của nàng, người của Thiên Hoa Tự nhanh chóng chạy đến, Đại phu nhân, Phác Uyển Huyền, Như Nguyệt cũng khoác xiêm y chạy tới. Nhìn thấy phòng của Phác Tú Anh và Lục di nương đã cháy, Đại phu nhân nặn ra vài giọt nước mắt, hô lớn: "Lục muội, Anh nhi, đừng sợ, ta đến cứu hai người!" Nói xong, xông vào bên trong.

Trụ trì Hoằng Nhất kéo bà lại, an ủi: "Phu nhân xin nén bi thương, không thể vào trong!"

"Anh nhi còn đang ở bên trong đó! Trụ trì à, van xin các người, mau cứu hai nàng! Nhanh đi thông báo với lão gia!" Đại phu nhân khóc hô.

"Phu nhân, phu nhân đi vào chính là tự tìm đường chết! A di đà phật!"

Nhìn thấy bộ dạng của Đại phu nhân, Phác Uyển Huyền và Như Nguyệt cũng cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, rướn cổ kêu lên:

"Tam muội!"

"Tam tỷ!"

Thất vương phủ, Phá Trận nhận được tín hiệu của Kinh Phong truyền đến, vội vàng đến gõ cửa phòng của Kim Tại Hưởng: "Gia, Kinh Phong vừa mới truyền tin đến, nhất định là Thiên Hoa Tự xảy ra chuyện!"

Kim Tại Hưởng nhảy dựng lên, gỡ bội kiếm cùng xiêm y xuống, vừa đi vừa mặc vào. Đi ra, chỉ thấy hướng Thiên Hoa Tự có ánh lửa bập bùng, còn có tiếng nổ đùng đùng! Y và Phá Trận vận kinh công, phi về hướng Thiên Hoa Tự.

"Oành!" Xà gỗ trên nóc bị cháy đứt, đổ sụp xuống, từ đầu đến cuối, mọi người bên ngoài không nghe tiếng la hét của người bên trong, nghĩ rằng họ đã chết. Nước trong chùa có hạn, rất nhanh, nước trong hồ hết sạch không còn giọt nào, nhưng lửa càng cháy lại càng lớn.

"A di đà phật!" Hoằng Nhất lắc đầu, đau lòng niệm phật.

Trong lòng Đại phu nhân, Phác Uyển Huyền đều vô cùng kích động, đấu với Phác Tú Anh lâu như vậy, cuối cùng cũng vĩnh viễn diệt trừ tận gốc! Trong lòng Đại phu nhân cười lạnh, Tam di nương, Phác Tú Anh, hai mẹ con ngươi hãy gặp lại nhau dưới âm tào địa phủ đi. Phác Uyển Huyền đã không kiềm được niềm vui sướng, cúi đầu, cười ra tiếng, những người khác còn tưởng nàng khóc gào vì mất đi muội muội.

Ánh lửa chiếu vào mặt Như Nguyệt, Phác Tú Anh biến mất, Thất gia sẽ để mắt đến ta không? Phác Tú Anh à, ta còn nghĩ ngươi sẽ phong quang cả đời, không ngờ lại vùi thây trong biển lửa, nữ tử như ngươi, quả thực không thích hợp sống trên nhân thế, địa ngục hợp với ngươi hơn!

"Vút!"

"Vút!"

Hai bóng người đáp xuống trước mặt mọi người, ánh mắt Kim Tại Hưởng còn đỏ hơn cả ánh lửa: "Anh nhi đâu?"

"Điện hạ!" Nghe tiếng, Đại phu nhân lập tức đi đến trước mặt Kim Tại Hưởng , "Tham kiến Thất điện hạ, Anh nhi... nó... nó..." Đại phu nhân chỉ chỉ vào căn phòng bốc cháy.

Đại phu nhân còn chưa nói xong, Kim Tại Hưởng đã vọt đến cửa, một thanh gỗ bị cháy suýt nữa đổ lên người y.

"Gia! Đừng!" Kinh Phong vọt đến trước mặt y, cố gắng giữ y lại.

"Buông ra!" Ánh mắt Kim Tại Hưởng bốc hỏa, cho dù nàng mất, y cũng phải lấy ra được tro cốt của nàng.

"Gia, tiểu thư không sao, bên trong không có ai." Kinh Phong nhỏ giọng nói.

Kim Tại Hưởng thở phào một hơi.

"Nhưng chúng ta phải giả vờ như tiểu thư có ở bên trong!"

Kim Tại Hưởng gật đầu, vừa mừng vừa sợ, nha đầu ngốc, khiến y sợ đến mức mất hồn. Một khi đã như vậy, y sẽ diễn trò cùng nàng. Y hất Kinh Phong sag một bên, Phá Trận tiến lên, hai người hợp lực mới kéo được y đến vị trí an toàn.

"Rốt cục sao lại vậy?' Kim Tại Hưởng bình tĩnh hỏi.

"Nhất định là bếp lò rồi." Vẻ mặt Đại phu nhân lo âu, "Lục di nương sợ lạnh, nên trong phòng họ đặt thêm hai bếp lò, sao lại vậy? Lục muội, Anh nhi, hai người chết thật thảm quá!" Nói xong, bà liền gào khóc thảm thiết.

Cũng may là gian phòng này độc lập, không gần phòng nào, bằng không, cả ngôi chùa sẽ chìm vào biển lửa. Thật lâu sau, ngọn lửa rốt cục cũng nhỏ dần.

Lúc này, Phác Cát Chiêm và Cát Phong chạy đến.

Đại phu nhân lập tức nhào qua, khóc tấm tức, "Lão gia, Lục muội và Anh nhi mất rồi..."

"Mất rồi?" Phác Cát Chiêm đờ người, kinh ngạc nhìn Đại phu nhân, "Mất rồi là ý gì? Anh nhi đâu? Anh nhi ở đâu?"

"Mẹ, là phòng của Tam muội cháy à?" Cát Phong vẫn giữ tỉnh táo.

"Ừ." Đại phu nhân gật đầu, "Hai người đó mệnh khổ!"

"Con đi cứu Tam muội!" Nói xong, Cát Phong muốn vọt vào.

"Đứng lại!" Phác Cát Chiêm giữ chặt Cát Phong, "Không được đến gần, nếu con xảy ra chuyện thì phải làm sao?"

Đại phu nhân cũng sống chết ôm lấy cánh tay của Cát Phong: "Phong nhi, không thể đi, mẹ xin con, đừng đi! Lục muội và Anh nhi đã không còn, con vào cũng vô ích thôi!"

"Vào xem, nói không chừng còn có thể cứu được." Cát Phong chưa từ bỏ ý định, "Tam muội thông minh như vậy, nhất định muội ấy có cách thoát ra, cha, mẹ, mau thả con ra!"

"Ta nói không được đi là không được đi!" Phác Cát Chiêm tức giận quát, "Con dám vào trong, Phác Cát Chiêm ta sẽ không nhận đứa con này." Cát Phong là con trai duy nhất của ông, không có mạng sống của đứa con gái nào có thể so với y, cho dù có là Phác Tú Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com