Chap 291+292
Chap 291: Ác mộng kiếp trước
Hoàng hậu bỗng nhiên đứng lên, "Phác Tú Anh, ngươi nói Hoàng Thượng đỡ hơn nhiều là như thế này sao? Vì sao lại hôn mê lâu như vậy rồi còn chưa tỉnh? Có phải các ngươi làm gì Hoàng Thượng rồi không? Mau giải thích rõ ràng cho bản cung."
"Nương nương, tối hôm qua Hoàng thượng không ngủ đủ giấc nên hôm nay nhất định là rất mệt, xin người nhỏ giọng một chút để cho Hoàng thượng nghỉ ngơi, có chuyện gì thì ra bên ngoài nói đi." Phác Tú Anh nhẹ giọng nói.
"Ra bên ngoài nói? Nhất định là làm chuyện không muốn người khác biết rồi. Phác Tú Anh, ngươi đúng là to gan, ngươi cho rằng làm như vậy là Kim Tại Hưởng có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế sao? Dực nhi là Thái tử, điều này không thể thay đổi được, ngươi làm tốt bổn phận của mình thì hơn."
Phác Tú Anh cười cười, "Nương nương, thần nữ cùng Thất gia vẫn an phận thủ thường, không dám quá phận dù chỉ một chút, không biết vì sao nương nương còn phỏng đoán ác ý như vậy."
"Hừ, nói cho cùng, nếu hôm nay bản cung không đến, chưa biết chừng ngày mai Hoàng thượng băng hà cũng nên."
"Mẫu hậu..." Kim Tại Dực thấy bà hơi quá, "Sắc mặt phụ hoàng so với mấy ngày trước đã tốt hơn rồi, tin tưởng đệ muội cùng Lục đệ nhất định tận tâm hết sức."
"Dực nhi, con cũng ở lại đây đi, ngộ nhỡ bọn họ làm chuyện gì bất lợi thì con cũng có thể ứng phó."
"Khụ." Kim Tại Liệt ho khan một tiếng, "Mẫu hậu, phụ hoàng bảo con cùng Thất vương phi ở lại đây, đại ca vẫn nên về trước đi, trong triều còn nhiều chuyện cần đại ca xử lý, nơi này cứ giao cho chúng con đi."
Ánh mắt Hoàng hậu lạnh lùng đảo qua Kim Tại Liệt cùng Phác Tú Anh, "Thất vương phi đối với Liệt nhi chẳng phải vẫn luôn tôn kính mà không thể gần gũi sao? Hoàng thượng hôn mê, hai người cô nam quả nữ thật khiến bản cung lo lắng."
"Nương nương..." Giọng nói của Phác Tú Anh không che giấu được sự tức giận, "Thần nữ cùng Lục điện hạ vẫn luôn trong sạch, người nói như vậy là có ý gì?"
"Trong sạch?" Hoàng hậu vẻ kỳ quái, "Dù sao cũng chỉ có hai người các ngươi, làm cái gì cũng không ai biết, sự trong sạch của Thất vương phi cho ai xem chứ."
"Nương nương..."
Dù sao trong lòng mấy người ở đây đều biết rõ, Hoàng hậu cũng không cần gì đắn đo, "Đừng cậy Hoàng Thượng luôn bảo vệ ngươi mà muốn làm gì thì làm, nếu một ngày Hoàng thượng mất..."
"Trẫm mất, thì sao?" Tiếng nói của Kim Lam Triêu ở phía sau lưng Hoàng hậu vang lên.
Hoàng hậu sợ tới mức nhảy dựng, ba hồn bảy vía bay mất, bà kích động quỳ xuống, dập đầu bộp bộp, "Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp biết sai rồi. Thần thiếp lo lắng cho Hoàng thượng quá nên mới nhất thời tức giận. Thần thiếp cũng lo lắng Liệt nhi cùng Thất vương phi làm ra chuyện gì khiến cho huynh đệ chúng bất hòa."
"Hoàng hậu cho rằng trẫm thực sự hôn mê sao? Từ lúc Hoàng hậu vào trẫm đã thức rồi! Khụ khụ!"
Phác Tú Anh chạy nhanh tới đỡ Kim Lam Triêu ngồi dậy, lấy một chén nước ấm đến cho ông, "Hoàng thượng bớt giận, sức khỏe quan trọng hơn." Khóe miệng nàng gợi lên nụ cười lạnh nhìn vào mắt Hoàng hậu.
Trong lòng Hoàng hậu cả kinh, nhất thời hiểu được là nàng cố ý dẫn dụ cho mình nói ra những lời kia. Nàng đã sớm biết Hoàng thượng tỉnh lại rồi. Tiện nhân, thật đúng là tâm cơ!
"Hoàng thượng, Thất vương phi nhất định đã biết người tỉnh lại, cố ý dẫn dụ thần thiếp nói như vậy." Hoàng hậu chỉ vào Phác Tú Anh, làm giống như mình bị oan uổng.
"Hừ!" Kim Lam Triêu hừ một tiếng, "Nếu trong lòng Hoàng hậu không nghĩ như vậy thì làm sao nói ra được chứ. Hoàng hậu, trẫm còn không biết, Hoàng hậu có thể nói ra lời như vậy! Trẫm nói cho Hoàng hậu hay, ngoại trừ trẫm ra, ai dám thương tổn Tam nha đầu dù chỉ một đầu ngón tay trẫm sẽ hỏi tội, nghe rõ rồi chứ?"
"Nghe rõ rồi." Hoàng hậu khúm núm nói, trong mắt oán hận càng sâu hơn, "Thần thiếp ghi nhớ lời Hoàng Thượng dạy bảo."
"Trẫm coi như Hoàng hậu lo lắng cho trẫm quá nên nói hươu nói vượn, nếu có lần sau, trẫm tuyệt đối không tha!"
"Thần thiếp đa tạ ân điển của Hoàng thượng."
"Hừ, đừng tưởng rằng trẫm không biết, một đám các ngươi đều ngóng trông trẫm chết có đúng hay không?"
Mấy người trước giường không kịp nghĩ nhiều, nhất loạt quỳ trên mặt đất, "Nhi thần không dám."
Hoàng hậu ngẩng đầu xem tình thế, "Hoàng thượng, người nghỉ ngơi cho tốt, thần thiếp cùng Dực nhi cáo lui trước, không quấy rầy người nữa."
"Ừ."
Hoàng hậu nháy mắt với Kim Tại Dực, hai mẹ con cùng nhau đi ra. Mặt Hoàng hậu so với đêm tối còn đen hơn, "Buồn cười, Phác Tú Anh, ngươi quá ác độc! Để xem bản cung làm sao trừng phạt ngươi!"
"Mẫu hậu." Kim Tại Dực nhíu mày, "An phận một chút đi, nhi thần thấy sức khỏe phụ hoàng có chút suy yếu, nhưng vẫn không quá đáng ngại, không cần phải việc nhỏ làm ảnh hưởng đại sự."
"Con đang trách bản cung nhiều chuyện sao? Bản cung đều muốn tốt cho con thôi." Hoàng hậu tức giận khiển trách.
"Người cứ an phận thật tốt đi đã, không cần phải tự tiện hành động, con tự có an bài."
"An bài? Con xem xem, Lục vương phủ, Thất vương phủ đều lần mò đến gần Hoàng thượng rồi còn con vẫn không nhúc nhích gì, bản cung cũng là sốt ruột vì con. Hừ!" Hoàng hậu bỏ lại Kim Tại Dực, một mình thở hổn hển trở về Dịch Khôn cung.
Dực nhi, mẫu hậu làm những điều này đều là vì con, con chờ xem, xem mẫu hậu làm thế nào thu dọn Kim Tại Liệt cùng Phác Tú Anh.
Kim Tại Dực thở dài, bóng dáng biến mất ở trong màn đêm.
Phác Tú Anh dặn dò cung nữ mang cháo vào, tâm tình Kim Lam Triêu rất nặng nề, ông rõ ràng hơn ai hết tình hình căng thẳng giữa các con, cũng đau lòng hơn ai hết. Ông vừa phải cân bằng thế lực xung quanh, vừa hi vọng các con có thể hiểu được dụng tâm của mình.
Bảo Kim Tại Liệt rời đi, chỉ giữ lại Phác Tú Anh.
"Tam nha đầu, con nói xem trẫm nên làm thế nào?"
"Phụ hoàng, lấy bất biến ứng vạn biến vẫn có thể xem là một biện pháp tốt."
"Lấy bất biến ứng vạn biến?" Kim Lam Triêu nghiền ngẫm những lời này, chậm rãi gật gật đầu, "Chỉ sợ Dực nhi không rõ, kiềm chế không được lại gây ra đại họa."
"Thái tử điện hạ thì không đến mức, mà là Hoàng hậu nương nương..."
"Haizz..." Kim Lam Triêu thở dài.
"Phụ hoàng, mặc kệ như thế nào, sức khỏe người nhanh chóng tốt lên mới là việc quan trọng."
"Ừ, gọi Liệt nhi vào cho trẫm, để nó gác đêm, con đi nghỉ ngơi đi."
"Không được!" Nghĩ đến việc làm kiếp trước Kim Tại Liệt với ông, Phác Tú Anh theo bản năng từ chối, "Nhi thần cùng Lục điện hạ cùng nhau canh giữ, có thể phụ giúp lẫn nhau."
"Được rồi."
Lệnh cung nữ tiến vào hậu hạ rửa mặt xong, Kim Lam triêu lại ngủ tiếp.
Hai người đến gian ngoài, Kim Tại Liệt ngồi cạnh cửa, Phác Tú Anh ngồi xa xa bên kia, nàng tựa vào trên ghế, nhịn hai ngày thật sự không chịu được nên cũng dần dần nhắm hai mắt lại. Kim Tại Liệt liếc mắt nhìn, cầm áo choàng đi tới, nhẹ nhàng choàng lên người nàng.
"Kim Tại Hưởng. Tránh ra!" Giữa mơ hồ nàng tưởng Kim Tại Hưởng lại đến đòi hỏi, thôi thôi đẩy đẩy, bàn tay nhỏ bé rơi vào một bàn tay to nóng bừng, nàng không từ chối, tùy ý để hắn vuốt ve.
Ánh mắt Kim Tại Liệt lạnh băng mà tham lam, Phác Tú Anh, nàng đối với hắn thật là thâm tình. Thưởng thức bàn tay mềm mại không xương của nàng, giờ khắc này hắn hy vọng nàng vĩnh viễn không thức dậy. Nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, môi hắn chậm rãi tới gần, đôi môi mềm mại kia vô cùng hấp dẫn hắn.
"Kim Tại Hưởng, ta yêu chàng."
Ngay sau đó, nàng choàng tỉnh bởi cơn đau, nhìn thấy Kim Tại Liệt đang nắm lấy cằm nàng, con ngươi âm u, đen tối.
"Hắn ở trong lòng nàng có trọng lượng như vậy sao? Bản vương ở trước mắt nàng, nàng lại gọi tên hắn!"
Phác Tú Anh tỉnh táo lại, bỗng nhiên đứng lên, áo choàng liền theo đó rơi xuống đất, "Ngươi đang nói cái gì? Buông ra!" Đẩy tay hắn, trong mắt có thể phun ra lửa.
"Kim Tại Liệt, ngươi muốn làm gì?"
Kim Tại Liệt nhặt áo choàng lên, phủi phủi, gợi lên một tia cười lạnh, "Không có gì, nàng ngủ tiếp đi."
Nàng làm sao còn dám ngủ, vừa rồi là nàng quá mệt mỏi, không cẩn thận ngủ quên mất, cùng một kẻ đầu lang ở trong một phòng mà mất đi ý thức là chuyện vô cùng nguy hiểm. Nàng không nói gì, hai mắt mở lớn.
Kim Tại Liệt thấy thế, lạnh lùng cười như cũ, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.
Không biết khi nào Phác Tú Anh lại không khống chế được ý thức lại mơ mơ hồ hồ. Giữa mơ hồ, nàng thấy trước mặt là một khoảng máu tanh, trên người Kim Tại Liệt mặc long bào, Phác Uyển Huyền đội mũ phượng, còn nàng thì hai chân đã bị đánh gãy, đang kéo dài chút hơi tàn.
"Phác Tú Anh, tiện nhân ngươi cũng dám bất kính với ái phi của trẫm!"
"Tam muội, muội thấy rồi chứ? Hôm nay ta sẽ trở thành Hoàng hậu, còn muội, đi chết đi. Người đâu, mang ả ném vào hầm rắn độc!"
Phác Tú Anh giật mình tỉnh lại, chén trà trong tay nàng vì bị hất mạnh mà rơi xuống mặt đất.
"Anh nhi, nàng sao vậy?" Kim Tại Liệt tiến lên, "Có phải là gặp ác mộng không?"
Nhìn thấy người trước mặt, Phác Tú Anh như còn chìm trong mộng, nàng đứng lên, nhanh chóng ôm lấy hai tai tránh đi nơi khác, "Không được lại đây, không được lại đây!"
Kim Tại Liệt chậm rãi tới gần, "Nàng sợ bản vương? Vì sao lại sợ bản vương?"
"Không được lại đây, không được lại đây. Kim Tại Hưởng! Kim Tại Hưởng!"
Ngay sau đó nàng rơi vào một vòng ôm với hơi thở quen thuộc, nàng gắt gao nắm lấy cánh tay y, "Đừng cho hắn tới đây, không được tới đây."
"Kim Tại Liệt, ngươi đang làm cái gì?" Ánh mắt sâu thẳm của Kim Tại Hưởng tràn ra sự đau lòng, y vẫn luôn lo lắng cho nàng, không nghĩ tới vừa đến đây lại nghe thấy tiếng gọi kinh hoảng của nàng. Y nhẹ nhàng vuốt lên lưng nàng, "Đừng sợ, ta là Kim Tại Hưởng. Vi phu đến rồi, đừng sợ."
Kim Tại Liệt vuốt vuốt hai tay, "Có lẽ là nàng gặp ác mộng." Trở lại trên ghế tiếp tục chợp mắt.
Kim Tại Hưởng ôm lấy thân thể mềm mại vào trong lòng mình, thân thể của nàng vẫn còn run rẩy. Ôm lấy nàng tìm một cái ghế ngồi xuống, để nàng tựa vào ngực mình, sủng nịch dỗ dành, "Đừng sợ, không có việc gì."
Khẳng định là y đến đây thật, lòng nàng mới dịu xuống, hoảng sợ trong mắt biến mất, bàn tay lạnh như băng. Nàng giương mắt lên, nhìn Kim Tại Liệt ở khoảng cách không xa, tựa đầu thật sâu chôn vào trong lòng Kim Tại Hưởng.
"Ngủ đi."
Vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, cởi áo choàng của mình ra bọc lại người đang ở trong lòng.
Phác Tú Anh rốt cuộc khép mắt, đi vào giấc ngủ.
Kim Tại Hưởng ngẩng đầu, Kim Tại Liệt vừa chợp mắt lúc nãy đang nhìn y, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là sự lạnh lùng. Kim Tại Hưởng hiểu được nên siết vòng tay thật chặt, đem người trong lòng chôn thật chặt vào trong lòng mình.
Kim Tại Liệt lạnh lùng cười, hừ lạnh một tiếng, hạ giọng, "Kim Tại Hưởng, ngươi bảo vệ nàng không tốt."
"Vậy cũng không cần ngươi phải quan tâm."
Đối thoại ngắn gọn, hai người đều im lặng, cho đến lúc trời hửng sáng.
Phác Tú Anh giật giật, tư thế này khiến thân thể của nàng có chút đau nhức, nàng ngáp một cái, mở mắt ra thấy ngay một gương mặt tuấn tú, nàng đưa tay chạm vào, rất chân thật.
"Nương tử, sờ ở phía dưới." Kim Tại Hưởng nâng thân thể của y lên, ở bên tai nàng tà mị nói.
Phác Tú Anh liếc mắt, đứng dậy, lấy áo choàng che đi cái nơi đang không yên phận của y, buổi sáng phản ứng của người anh em kia đúng là quá khích.
~~~
Chap 292: Bọ ngựa bắt ve
Một lát sau, cung nữ liền đến hầu hạ, xem thử có gì cần hỗ trợ hay không. Kim Lam Triêu vẫn chưa thức, mấy người Phác Tú Anh lập tức lo liệu vệ sinh cho bản thân trước, Kim Tại Hưởng thì thế nào cũng không muốn nàng tiếp tục ở lại đây nữa.
"Thất gia, chỉ ngày hôm nay nữa thôi, tối nay nhất định ta sẽ hồi phủ, được không?" Phác Tú Anh nhỏ giọng nói, "Chàng mau về đi, Hoàng thượng thấy được sẽ nổi giận đó."
"Không được!" Nhớ đến cảnh tượng tối qua y nhìn thấy, liền tức giận, "Bây giờ về ngay."
"Đừng làm ồn nữa, hết hôm nay sẽ về, như thế nào cũng phải đợi Hoàng thượng thức dậy rồi báo một tiếng với người đúng không? Không nói tiếng nào đã đi, làm sao ăn nói với Hoàng thượng được?"
"Vậy ta ở đây chờ nàng."
"Ban ngày ban mặt, có thể có chuyện gì chứ."
"Nói cho ta biết, tối qua nàng mơ thấy gì?"
Cơ thể Phác Tú Anh thoáng run lên, cũng không muốn gạt y, "Mơ thấy chuyện kiếp trước, đều đã qua rồi."
Ôm chặt nàng vào lòng, nhìn thấy ánh mắt quật cường của nàng, y cũng chẳng còn cách nào, "Được rồi, chỉ ngày hôm nay nữa thôi, tối phải hồi phủ đó, ta đến đón nàng."
"Dạ." Nàng ngoan ngoãn gật đầu, trong cung này, nàng không ở nổi nữa, Chu quý phi bảo công chúa Triêu Hoa giả vờ lâu như vậy, cũng sắp đến lúc động thủ rồi. Còn chỗ Hoàng hậu nữa, cũng nhất định sẽ có hành động.
Giờ phút này, Chu quý phi và công chúa Triêu Hoa đang dẫn theo cung nữ nấp ở một góc, chỗ này là nơi phải đi qua của cung nữ đưa thức ăn mỗi ngày đến cho Hoàng thượng. Từ xa, nhìn thấy hai cung nữ đang bưng đồ đi đến, Chu quý phi bèn nháy mắt, gật đầu với công chúa Triêu Hoa, đi ra chặn đường hai nàng.
"Nô tỳ tham kiến công chúa."
"Đứng lên đi." Công chúa nhìn thứ trong tay hai người, hỏi, "Đây là thức ăn của phụ hoàng? Để bản công chúa kiểm tra một chút."
Cung nữ lắc đầu, "Hồi bẩm công chúa, Hoàng thượng còn chưa thức, đây là đưa đến cho Lục điện hạ và Thất vương phi."
"Vậy à? Vậy bản công chúa càng phải kiểm tra, Lục ca và Thất tẩu tận tâm dốc sức phụng sự cho phụ hoàng, cũng không thể xảy ra sự cố gì." Nói xong, nàng xốc nắp đậy, cắm ngân châm vào. Châm vào tất cả các chén, rồi hài lòng gật đầu, "Không có gì, đi đi."
"Dạ, công chúa."
"Còn có!" Công chúa Triêu Hoa lạnh lùng nói, "Chuyện này không cần nói với Lục ca và Thất tẩu, nếu nói ra, bản công chúa sẽ dùng kim khâu miệng của các ngươi lại, nghe không?"
"Dạ, dạ, nô tỳ không dám nói!"
Hai cung nữ sợ đến mức run lẩy bẩy, bởi vì chuyện may miệng lại, công chúa Triêu Hoa đúng là đã từng làm, hơn nữa không chỉ một lần. Ở trong cung, đắc tội với ai cũng đừng đắc tội với vị công chúa xấu tính này, người có hàng trăm biện pháp khiến người khác sống không bằng chết.
Công chúa Triêu Hoa hài lòng cười cười, trở lại trước mặt Chu quý phi, "Mẫu phi, làm xong cả rồi! Mẫu phi đã đồng ý với con đến lúc đó sẽ giao Phác Tú Anh cho con."
"Yên tâm đi, nhất định giao cho con. Ngay cả ả Tĩnh phi cũng không phải đối thủ của bản cung, huống chi nó chỉ là một con nha đầu thối."
Cung nữ đưa thức ăn một đường nơm nớp lo sợ, sợ công chúa Triêu Hoa đột nhiên triệu các nàng đi. Công chúa Triêu Hoa không để ý các nàng nữa, nhưng lại gặp phải một người khác.
"Nô tỳ tham kiến Ninh Hạ cô cô."
"Đứng lên đi." Ninh Hạ liếc mắt nhìn thức ăn các nàng bưng, "Thức ăn cho Hoàng thượng à?"
"Hồi bẩm cô cô, là của Lục điện hạ và Thất vương phi."
"Vậy sao? Hoàng hậu bảo ta đến xem thử, nói đã nhiều ngày Lục điện hạ và Thất vương phi vất vả, phải bồi bổ thêm cho hai người, để ta xem thử các ngươi nấu món gì?"
"Hồi bẩm cô cô, Thất vương phi đã dặn, điểm tâm sáng chỉ cần một ít cháo là được."
"Ừ." Ninh Hạ vừa gật đầu, vừa mở nắp đậy ra, "Hoàng thượng ngã bệnh, thời gian đặc thù nhất định phải đảm bảo không có sơ suất gì, ta kiểm tra thử xem có gì khác thường không."
Nói xong, nàng lấy ngân châm ra, khuấy vào trong cháo, ngân châm trắng như mới, "Không có gì, đi đi, đừng để điện hạ và vương phi chờ lâu. Còn nữa, chuyện này, ta không thích có người khác biết."
"Dạ, cô cô."
Hai cung nữ đi xa, một người không nhịn được nói, "Hôm nay làm sao vậy nhỉ? Công chúa Triêu Hoa và Ninh Hạ cô cô đều hoài nghi trong thức ăn này có độc? Là có người muốn hại Lục điện hạ và Thất vương phi sao?"
"Chuyện của chủ tử, đừng nhiều lời, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được."
"Biết rồi."
Cung nữ đưa thức ăn sáng đến, là cháo gạch cua. Phác Tú Anh nếm một chút, nhíu mày, để chén xuống.
"Vương phi nương nương, không hợp khẩu vị sao?" Cung nữ cẩn thận hỏi.
Cô lắc đầu, "Là ta nhạt miệng, cứ để ở đây đi, lát nữa ta ăn."
"Dạ, vương phi nương nương."
Hai cung nữ đang chuẩn bị lui ra, lại bị Phác Tú Anh gọi lại.
"Vương phi nương nương, nương nương có gì căn dặn sao?"
"Giúp ta quét tước lại phòng một chút, nhất định phải quét đến không còn một hạt bụi nào, sau khi ta kiểm tra thấy được rồi mới được lui xuống."
Hai cung nữ liếc nhìn nhau, đều cảm thấy quái lạ nhưng vẫn gật đầu.
Kim Tại Liệt đi lâm triều, trong thời gian này, chuyện triều chính do Kim Tại Dực xử lý, Phác Tú Anh không động đến cháo nữa, cảm thấy thời gian sắp đến, nàng dặn dò cung nữ trong phòng bảo đi hâm cháo nóng lại. Sau đó nàng vội vàng ra ngoài, chặn đường Kim Tại Dực.
"Thất đệ muội, đệ muội có chuyện gì sao?" Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Phác Tú Anh, Kim Tại Dực hỏi.
"Thái tử điện hạ, có thể nhờ thái tử đến thay y phục giúp Hoàng thượng không, Lục điện hạ không có ở đây, thần nữ thì không tiện lắm."
"Nhưng phụ hoàng..."
"Điện hạ lo lắng Hoàng thượng thấy người sẽ tức giận? Không sao đâu, ta sẽ giải thích với Hoàng thượng."
Kim Tại Dực gật đầu, "Được rồi, vậy ta đi." Thuận tiện cũng có thể xem tình hình của Hoàng thượng, nếu không ổn thì nói đến chuyện di chiếu luôn.
Đi theo Phác Tú Anh vào tẩm cung của Kim Lam Triêu, Kim Tại Liệt đã trở về, đang cúi đầu ăn cháo gạch cua trên bàn. Phác Tú Anh ngượng ngùng cười cười với Kim Tại Dực, "Thái tử điện hạ, ta không ngờ Lục điện hạ đã về rồi, để người đến một chuyến vô ích."
"À, không sao, Thất đệ muội dẫn ta đi thăm phụ hoàng đi."
Phác Tú Anh gật đầu, đưa hắn vào buồng trong.
Kim Lam Triêu đã thức dậy, nhìn thấy Kim Tại Dực, lập tức dùng giọng trách cứ nói, "Thái tử, chẳng phải trẫm đã nói, nơi này có lão Lục và Tam nha đầu là đủ rồi, con không yên tâm với chúng sao?"
"Phụ hoàng, nhi thần chỉ đến thăm người."
"Phụ hoàng, là nhi thần nhờ thái tử đến, vừa rồi Lục ca không có ở đây, cho nên nhi thần mời thái tử đến thay y phục cho người, người muốn trách thì cứ trách nhi thần đi."
"Được rồi, Tam nha đầu, trẫm không trách con."
"Phụ hoàng, nhi thần còn có một thỉnh cầu quá đáng."
"Tam nha đầu nói đi."
Phác Tú Anh khom lưng, "Phụ hoàng, hôm nay nhi thần cảm thấy không được khỏe, sáng thức dậy liền cảm thấy váng đầu, hình như bị sốt, muốn ngủ một chút, không biết có thể không? Để thái tử thay nhi thần ở bên cạnh người tận hiếu."
Nghe được lời ấy, trong lòng Kim Lam Triêu ngập tràn đau lòng, "Con đi nghỉ đi, Dực nhi ở lại là được, đều là trẫm hại các con vất vả."
"Phụ hoàng, hầu hạ người là phúc của nhi thần. Nhi thần không vất vả."
"Tam nha đầu đã lên tiếng cầu xin, mấy huynh đệ Dực nhi cũng chẳng so được với con, mau đi đi."
"Đa tạ Hoàng thượng."
Phác Tú Anh lui ra ngoài, lại trở vào, trên tay có thêm chén cháo, "Điện hạ, người vẫn chưa ăn sáng đúng không? Ăn bát cháo lấp bụng đi."
Thịnh tình không thể chối từ, Kim Tại Dực nhận lấy, uống mấy ngụm, Phác Tú Anh nhận lại bát, đưa cho cung nữ đứng bên cạnh.
"Phụ hoàng, người nghỉ ngơi nhé, nhi thần cáo lui trước."
"Đi đi, bảo thái y đến chẩn mạch cho con thử."
"Dạ, phụ hoàng."
Phác Tú Anh đi vào sương phòng chuẩn bị sẵn cho nàng ở bên cạnh, nằm xuống giường, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo, có người ở sau lưng muốn giở trò, hai chén cháo kia, nhất định có vấn đề.
Hai cung nữ quét dọn phòng thấy nàng trở về, lập tức bước lên bẩm báo: "Vương phi nương nương, phòng đã quét dọn xong, xin nương nương kiểm tra."
Nàng ngồi dậy nhìn xung quanh một chút, cung nữ nhìn thấy sắc mặt ngày càng sa sầm của nàng, sợ tới mức không dám thở mạnh.
"Các ngươi làm qua quít lấy lệ với bản vương phi sao?" Phác Tú Anh chất vấn, "Cái này là quét xong rồi? Tiếp tục quét cho bản vương phi, ta ngủ một lát, lại dậy kiểm tra!"
Hai cung nữ vẻ mặt không phục, nhưng không dám nổi giận cũng không dám nói gì, đành phải cúi đầu, tiếp tục quét dọn.
Phác Tú Anh nghĩ đến tối nay là có thể quay về Thất vương phủ, khóe miệng nổi lên ý cười nhẹ nhàng, đó là nhà của nàng và Kim Tại Hưởng. Nàng nằm trên giường, mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nửa mê nửa tỉnh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, nàng lập tức ngồi dậy, hé mở cửa sổ ra nhìn, chỉ thấy bên ngoài Hoàng hậu và Chu quý phi đang nổi giận đùng đùng đi về phía sương phòng bên kia.
Chu quý phi cười lạnh, Phác Tú Anh, lần này ngươi chết chắc rồi, còn có Kim Tại Liệt, hai ngươi cùng nhau xuống địa ngục đi. Huynh trưởng cùng em dâu dâm loạn, nghe thôi đã đủ kích thích rồi, nếu Kim Tại Hưởng bị tức đến chết đi cũng rất tốt.
Hoàng hậu thâm sâu liếc Chu quý phi, biết ả gọi mình đến nhất định có mục đích. Lại nhìn ánh mắt hiện giờ của ả, trong lòng Hoàng hậu nghi ngờ, hay là ả đã động thủ với Phác Tú Anh và Kim Tại Liệt? Như thế thì tốt quá.
"Tỷ tỷ, tỷ nghe xem!" Chu quý phi chỉ vào sương phòng trước mặt, tiếng rên rỉ đang truyền ra bên ngoài, "Kẻ nào lớn gan như vậy, dám ở trong tẩm cung của Hoàng thượng... quá ghê tởm."
"Nhỏ giọng chút." Hoàng hậu ra hiệu với cung nữ, "Đi xem Hoàng thượng thức chưa?"
Cung nữ đi một lát đã trở về, "Nương nương, Hoàng thượng đã thức, đang đợi Thất vương phi và Lục điện hạ dẫn người đi tản bộ."
"Vậy sao? Lục điện hạ và Thất vương phi không ở bên trong à? Vậy họ ở đâu?"
"Thất vương phi ngã bệnh, Thái tử điện hạ có đến một lát, rồi không thấy bóng dáng đâu nữa, Lục điện hạ cũng không biết đã đi đâu rồi."
"Quý phi, muội cùng bản cung đi thăm Hoàng thượng đi. Hai đứa con này, sao lại bỏ Hoàng thượng không lo thế này?"
"Dạ, tỷ tỷ."
Nụ cười trên mặt Chu quý phi càng sâu, Hoàng thượng đi ra, chẳng phải sẽ nghe thấy âm thanh xấu hổ này sao?
Hoàng hậu bỗng nhiên dừng bước, "Ninh Hạ, ngươi đi mời Thất điện hạ đến đây ngay!"
"Dạ, nương nương."
"Không cần đâu nương nương, Thất vương phi ngã bệnh, Hoàng thượng đã sai người đi mời rồi."
Hoàng hậu và Chu quý phi bước vào, Kim Lam Triêu đã tự xuống giường, tinh thần hôm nay của ông khá hơn rất nhiều, sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng."
Kim Lam Triêu nhìn hai nữ nhân trước mặt, "Sao các nàng lại đến đây?"
"Chúng thần thiếp..."
"Hoàng thượng, thiếp và quý phi đi ngang qua, cung nữ nói người muốn đi dạo, Liệt nhi và Thất vương phi cũng không có đây, chúng thần thiếp liền cả gan vào hầu hạ Hoàng thượng, cũng không biết chúng nó đi đâu."
"Tam nha đầu bị bệnh, đi ngủ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com