CHƯƠNG 4
Sau khi mua xoài cho cô gái trẻ, tâm trạng của Pin có vẻ tốt hơn. Điều này đã mang lại cho Bank một sự nhẹ nhõm. Ăn xong, Phái dự định đưa Ingfah đi xem truyện nhưng Pin lại muốn đi dạo và xem đồ trẻ em.
-P'Pin, nếu là con gái, Phi có thể đến Ingfah lấy vài thứ. Có nhiều món tôi chưa sử dụng. Tôi vẫn còn chúng. Tôi không đưa nó cho ai cả. Bank nói với niềm hy vọng lớn lao. Phai cũng nghĩ đó là điều tốt.
- Không, tôi muốn mua đồ mới cho bé Phai, chúng ta đi dạo xem đồ của bé nhé. - người phụ nữ nói với người yêu của mình.
- Tôi có thể đưa Ingfah đi xem sách trước được không? Phái hỏi.
- P'Phai, đưa P'Pin đi xem đồ của em bé đi. Tôi sẽ tự mình đưa Ingfah đi xem truyện. Hẹn gặp lại sau. - Bank cắt ngang cuộc trò chuyện vì không muốn bà bầu khó chịu.
Phai khẽ cau mày vì anh đã hứa với Ingfah sẽ đưa cô đi mua sắm.
- Tôi có thể giải thích cho Ingfah. Bank biết anh đang nghĩ gì. Vì vậy, Bank đã giúp anh ấy nói thay. Trên mặt hắn có chút do dự.
- Sau khi xem xong bạn có thể đến hiệu sách. - Bank lại đề nghị. Phai gật đầu trước khi cúi xuống trước mặt Ingfah.
- Ingľah, chú sẽ dẫn dì Pin đi mua đồ trước. Sau đó chúng ta sẽ đi đến hiệu sách. Ingfah sẽ chọn với cha là Bank. Không nói gì, Ingfah quay lại nhìn cha mình. Bankmỉm cười.
- Hãy chọn trước đi. Hãy để chú Phai và dì Pin đi mua sắm. - Bank nói.
Ingfah cũng gật đầu với nụ cười rạng rỡ. Phái mỉm cười hạnh phúc trước khi Bank nắm tay con gái bước vào hiệu sách. Phai đưa Pin đi tìm đồ dùng cho bé.
- Phai có vẻ thích Ingfah lắm. - Pin nói khi họ cùng nhau đi tới để xem mọi thứ.
- Ừm, Ingfah dễ thương quá, cũng là một cô gái ngoan. Bank và bố mẹ đã dạy cô rất tốt. Phai mỉm cười nói.
-Và nếu có con trai, Phai có yêu nó hơn Ingfah không?-người phụ nữ hỏi, Phai khẽ cau mày.
- WOW, tôi ở đây. - Phai vừa nói vừa dùng tay vuốt ve bụng cô gái.
- Thế thôi. Pin muốn biết giữa con và cháu gái bạn sẽ yêu ai hơn. Pin hỏi lại.
- Chuyện khác, Pin. Khi có con, trước hết chúng ta phải cống hiến sức lực và tinh thần cho con cái. Nhưng chúng ta cũng có thể chăm sóc các cháu trai của mình. Dù yêu ai nhiều hơn thì chúng ta cũng có thể yêu như nhau, nhưng việc ưu tiên ai là người quan trọng nhất là tùy chúng ta.-Pin gật đầu mà không nói gì thêm.
- Nhà mình chưa có cái này. - Cô gái nhặt một cuốn truyện và đưa cho bố.
- Đây, đưa cho bố xem. - Bank nói, lấy cuốn sách từ tay con gái và mở ra xem nhanh thì thấy thực ra nhà không có.
- Vậy thì lấy cuốn sách này đi. - Bank nói, Ingfah lập tức gật đầu cười.
- Thì ra đây là giọng của cháu gái chú. - Một giọng nói khó thở vang lên khiến Ingfah và Bank quay lại nhìn mới nhận ra đó là Pom.
- Ao Pom, cậu đang đi mua sắm à? - Bank chào anh, trong khi Ingfah giơ tay kính trọng Pom mà không cần Bank phải nói.
- Mẹ bảo tôi đến siêu thị mua vài thứ. Thế là tôi đến xem sách và nghe thấy giọng nói của Ingfah nên tôi đến xem. - Pom trả lời trước khi bế Ingfah lên.
Ingfah khẽ vội đưa tay lên mặt Pom
-Chú Pom có ria mép, Ingfah đau quá. -Ingfah biết chú cô ấy chắc hẳn đã ngửi thấy mùi của cô ấy. Sau đó anh ta vội vàng nói vì chính bộ ria mép.
- Chú cạo trọc, con không tin à? Hãy thử chạm vào nó. Pom nói rồi Ingfah chạm vào và xoa tay cô trước khi mỉm cười.
-Thấy chưa, chú Pom, chú còn hôn con được không? - Pom hỏi, Ingfah gật đầu. Pom hôn lên má cô gái hai lần. Bank đứng đó nhìn.
- Không biết có phải tính tiền hôn má con gái tôi không. Con gái tôi bị xúc phạm, Phi. Bank giả vờ đau đớn trước khi bước tới chỗ Pom và gõ vào đầu anh ta.
- Anh đang phóng đại đấy. Tôi ngửi thấy mùi trìu mến. Vậy ở đây chỉ có hai người thôi à? - anh hỏi lại.
-Em đến cùng với P'Phai và P'Pin. - Bank anh trả lời. Pom hơi nhướng mày nhưng không nói gì.
- Gần đây tôi không gặp anh ấy. Chắc anh ấy đang vội đi dự đám cưới. - Pom nói và Bank gật đầu.
- Anh ấy còn phải chăm sóc P'Pin nữa Phi. Cô ấy bị ốm nghén và tâm trạng thất thường.
- Hai người họ đi đâu thế? Pom hỏi.
- P'Pin mời P'Phai xem đồ của bé. - Bank trả lời như về trang phục.
-Ồ, Pom đến một mình phải không? Chúng tôi có thể đi với bạn không? P'Phai sẽ không phải đưa tôi đi. Anh ấy sẽ có thể đưa P'Pin đi nghỉ. Bank nói như anh nhớ lại, vì anh không muốn xảy ra xung đột với hai người.
- Được rồi, tôi sẽ đưa cậu, Pom đề nghị ngay.
- Chú Phai nói sẽ mua truyện cổ tích cho Ingfah. Ingfah vội vàng nói với Pom.
- Thôi nào, hôm nay tôi sẽ mua cho cậu. Để hôm khác chú Phai mua cho con được không?-Ingfah nhìn bố.
- Bố mua hai cuốn, đủ rồi, Bố cho con mua thêm một cuốn nữa. - Bank thận trọng nói, vì Phai và Pom thường mua đồ cho Ingfah.
- Ingfah, chọn đi. - Pom vừa nói vừa để cháu gái chọn một cuốn truyện.
Pom đi riêng để chọn sách cho mình trước. Sau đó anh ấy quay lại giúp Ingfah chọn lựa, cho đến khi họ có được tất cả năm câu chuyện cổ tích. Cả ba đang đi về phía quầy thu ngân thì Phai và Pin bước vào và tìm thấy họ trước.
-Này, cậu đi với ai vậy? - Phai ngắt lời. Pom gật đầu chào người bạn thân nhất của mình trước khi nở một nụ cười.
-Tôi đến một mình, tôi vừa tìm thấy Bank và Ingfah. Pom trả lời.
- Cậu khỏe không Pin? - Pom nói.
- Hiện tại tôi đang bị đau bụng rất nặng nhưng đã đỡ hơn một chút. Tôi có thể đi dạo. cô ấy trả lời với một nụ cười.
-Bảo trọng. Ôi Phai, tôi sẽ đưa Bank và Ingfah đi cùng. Tôi sẽ dẫn cậu ấy về nhà. Pom nói khiến Phai hơi cau mày.
- Cậu có thể quay lại với tôi. Chính tôi sẽ đưa bạn đi. Phái nói.
- Không cần đâu Phai, cậu đưa P'Pin đi nghỉ đi. Tốt hơn là tôi nên quay lại với P'Pom. Bank cho biết. Pom đã lấy sách lịch sử để thanh toán mọi thứ, mặc dù Bank đã cấm anh ta.
- Tôi đã nói là tôi sẽ tự trả. - Bank nói nhưng Pom đã nắm tay Bank để sổ lên quầy và thanh toán.
- Tôi sẽ tự trả. Mình muốn mua cho cháu gái. Pom nói.
- Nhưng tôi đã nói với Ingfah là tôi sẽ mua cho cô ấy. Phái nói.
- Chú Phai sau này sẽ mua cho Ingfah. Ingfah nói với nụ cười trẻ con.
Thế nên Phai chỉ có thể mỉm cười với cháu gái và nhìn Pom có chút khó chịu vì cậu đã đến trả sách cho Ingfah thay vì mình.
- Anh có quay lại không, Bank? - Pom quay sang hỏi Bank. Bank gật đầu.
-Vậy tôi sẽ đưa hai người này về. Hãy đi trước. - Pom mỉm cười nói.
- Ingfah, tạm biệt chú Phai và dì Pin.-Bank nói với con gái.
Ingfah ngay lập tức giơ tay tôn vinh Phai và Pin. Bank mỉm cười với cả hai người.
- Gặp lại sau, Phi. -Bank cuối cùng cũng nói trước khi đưa Ingfah đi chơi với Pom, khiến anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong lòng.
- Chúng ta có nên đi dạo không? - Pin hỏi.
- Tôi nghĩ chúng ta nên quay lại thôi, Pin. Bạn nói bạn bị chóng mặt phải không? Tốt hơn là nên quay lại và nghỉ ngơi. Phái nói, nhìn một hồi lâu mới đồng ý.
Sau ngày hôm đó, Phai định kỳ đến thăm Ingfah và Bank nhưng không kéo dài được bao lâu, anh phải quay lại chăm sóc Pin. Còn 2 ngày nữa là đám cưới của Phai và Pin.
Về phía Phai, trước ngày Khan Mak nổi dậy, anh đã chuẩn bị tiệc và uống rượu để giúp chuẩn bị mọi thứ cho sự kiện. Phai sẽ cho bạn bè ăn mang tên Wan Sow Raw, bạn bè và gia đình sẽ cùng nhau giúp đỡ chú rể, không khác nhiều so với tiệc độc thân. Họ phải đến tận nhà Phai để giúp sắp xếp địa điểm và chuẩn bị đồ đạc.
Về phần Pin, trước tiên cô ấy sẽ ở tại Nhà riêng của mình.
***P/S: "Khan Mak" là lễ trước đám cưới. Đó là một cuộc đi bộ (rước) nơi bạn bè và gia đình chú rể diễu hành với đồ vật và tiền bạc đến nhà cô dâu để chứng tỏ chú rể có khả năng chịu trách nhiệm thay cô dâu.
- Bank, chúng ta hãy nghỉ ngơi trước đã. Tôi thấy bạn đi khắp nơi. - Phái nói, vì Bank suốt ngày giúp đỡ anh, siêng năng mua và mang theo mọi thứ anh muốn.
- Anh sẽ cho soda và bia vào xô trước nhé Phi. - Bank trả lời mà không quay lại nhìn. Phái khoanh tay, chán nản nhìn Bank.
- Bạn đã ăn cơm từ sáng chưa? Đã muộn rồi. Phái lại nói.
- Tôi đã ăn cháo khi đến nơi. - Bank nói, trước khi Phai đưa tay kéo cổ áo Bank từ phía sau.
- Này Phai, cậu định đánh ngã tôi đấy. - Bank nói.
- Khi nào thì cậu dừng lại? Đi ăn gì đi, bụng sẽ đau đấy.- Phai lẩm bẩm.
- Đây, tôi sẽ tiếp tục một mình. - Phái nói rồi Bank đi lấy cơm ngồi xuống ăn.
- Ai đã giữ Ingfah? - Phái hỏi khi Bank ngồi xuống ăn.
- Mẹ tôi. - Bank trả lời.
- P'Day và P'Itt, bạn trai của anh ấy, sẽ đến vào ngày mai. P'Belle đã gọi để báo cho tôi biết. - Bank nói.
- Ừm, tôi cũng muốn gặp anh ấy. Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Tôi muốn gặp vợ anh ấy. - Phai mỉm cười nói.
- Anh ấy có vẻ ngầu lắm, Phi. Cũng giống như bạn, nhưng anh ấy hơi nhỏ . Tôi không thể nói cho bạn biết. Bạn phải tự mình biết điều đó, nhưng anh ấy có tính cách tốt. - Bank nói với vẻ ngưỡng mộ.
- Giữa vợ Ai Day và tôi, ai đẹp hơn? - Phai hỏi với vẻ ghen tị.
- Ồ. Anh ấy là một chàng trai khác, Phai. Tôi không thể nói. P' phải tự mình chứng kiến. Ingfah nghiện P'Itt. - Bank nói đùa.
- Có lẽ một thời gian nữa bạn sẽ quên tôi thôi. Phái nói..
- Ai sẽ quên P'? Con trai của bạn sẽ được sinh ra và bạn sẽ đắm chìm trong con trai mình đến mức quên mất con gái tôi. - Bank nói.
-Ai sẽ quên cô con gái thân yêu của tôi? - Phai mỉm cười nói.
- Nhân tiện, có vẻ lạ, bạn sắp kết hôn. - Bank vừa nói vừa tiếp tục ngồi ăn.
- Tại sao? - Phái hỏi, Bank khẽ lắc đầu.
- Tôi không biết, có vẻ lạ. Tôi không khỏe, Phi. Giống như mọi thứ sẽ thay đổi. Mọi chuyện sẽ không còn như xưa nữa, hay là tôi đã suy nghĩ quá nhiều? - Bank hỏi, vì thực sự anh cũng cảm thấy như vậy.
Trong thâm tâm, anh thầm nghĩ mình không muốn Phai lấy vợ, mặt khác anh lại mừng cho Phái. Đó là một cảm giác lẫn lộn. Phái im lặng một lúc khi nghe điều này, vì anh cũng cảm thấy giống như Bank nói.
Đôi khi Phái ngồi và nghĩ rằng điều đó quá đột ngột đối với mình. Đúng là anh đã hẹn hò với cô gái được gần 3 năm nhưng họ không dành nhiều thời gian bên nhau vì cô gái trẻ làm việc ở Bangkok.
Vào thứ bảy và chủ nhật trong một số tuần, cô ấy sẽ không trở lại Kanchanaburi. Đôi khi Phai lái xe để họ có thể đi cùng nhau. gặp. Họ đã không dành thời gian bên nhau một cách nghiêm túc. Thế là Phai vô cùng lo lắng. Nhưng vì còn nhỏ nên Phái đã cố gắng hiểu và thích nghi với hoàn cảnh.
- Anh suy nghĩ nhiều quá rồi. - Phái nói, không muốn nói với Bank rằng anh cũng cảm thấy như vậy.
📱Trim...Trim...Trim
Điện thoại di động của Bank reo. Bank cầm lên xem trước khi nhấn nút trả lời. Sau đó Phái nhìn ra người gọi mình là ai.
-Này Phi?-Bank liền chào.
Hmm... Tôi đang ở nhà Phai.... Khi... uh... tôi đi, đợi một chút, hoặc bạn lên xem... uh... Ok, đợi một chút. Bank nói xong rồi cúp máy.
- Tại sao Pom lại gọi cho cậu? Phái hỏi.
- Tối qua Pom để quên ví ở phòng tôi. Tôi sẽ tìm ví cho anh ấy, Phai. Bank nói rồi định đứng dậy, với lấy bát cơm trên tay lần nữa nhưng Phai đã nắm lấy cổ tay Bank trước khiến anh cứng người, nhướng mày bối rối.
- Tối qua Pom có ngủ ở phòng bạn không? Phái hỏi, Bank gật đầu.
- Sao anh ấy lại ngủ ở đó? Phái hỏi.
- Tối qua P'Pom đến quán ăn và chúng tôi cùng uống. Anh ấy không thể lái xe quay lại. Thế là anh ở lại. Tại sao? - Bank hỏi.
Phai im lặng một lúc. Trong thâm tâm anh thấy ghê tởm việc Pom đã ngủ với Bank. Không phải Pom chưa bao giờ ngủ ở đó mà luôn là Phai ngủ với anh ấy. Rất hiếm khi Pom ngủ với Bank. Bình thường Phái không suy nghĩ gì cả nhưng anh không hiểu.
Khi thời điểm kết hôn đến gần, anh trở nên khó chịu về những điều mà trước đây anh không bao giờ bận tâm, cảm thấy không hài lòng với những điều mà trước đây anh cho là vô nghĩa.
- Ừm, để Phi đưa đi nhé? - Phai đề nghị.
- Không cần đâu Phi. P' đang ở nhà, tôi sẽ đi xe máy một lát. tôi sẽ cho Kiểm tra cửa hàng luôn, nếu tối nay tôi không đi thì ngày mai tôi sẽ phải đi. - Bank nói.
Phai gật đầu trước khi Bank bưng bát cơm đi tạm biệt các đàn anh gần đó rồi phóng xe máy về nhà lấy ví cho Pom.
-Sao chỉ khi trời gần tối rồi Pom mới nhận ra ví của mình bị mất?-Bank hỏi đùa.
Khi lên lầu, anh nhặt chiếc ví mà Pom để trên bàn đầu giường. Giường của Bank, sáng nay anh cũng không để ý vì anh cũng chạy sang nhà Phái.
-Tôi về nhà đi ngủ. Tôi thức dậy để đi ra ngoài ăn gì đó. Tôi không thể tìm thấy ví của mình và tôi nghĩ nó có thể ở trong nhà bạn. - Pom trả lời.
-Vậy cậu đến nhà Ai'Phai à? Tôi không thể giúp được gì cả. - Pom nói.
- Phi không có gì nhiều, chúng tôi chỉ chuẩn bị chỗ thôi. Ngày mai có lẽ họ sẽ mang theo những vật dụng cần thiết, chẳng hạn như đồ ngọt và đồ mặn cần được loại bỏ khỏi trầu. Bank trả lời và Pom gật đầu.
- Vậy tôi đi đến cửa hàng, mở cửa chưa? Pom hỏi.
- P'Pom, cậu có muốn xem lại công việc kinh doanh của mình không? P' chỉ đang chơi cho vui thôi. Bank nói đùa rồi Pom vỗ nhẹ vào đầu anh.
- Tôi chỉ hỏi thôi, giờ nó đóng cửa rồi. Pom nói và Bank cười lớn.
- Tôi gọi đồ ăn, ngồi xuống ăn tại cửa hàng của cậu. Tôi lười lái xe đi ăn quá.Pom nói.
- Phi, cậu có thể tới cửa hàng. Moss và tên ngốc kia mở cửa hàng đợi bạn. Bank trả lời trước khi đưa Pom đến quán bi-a của riêng mình.
Vì thế Pom ra lệnh giao hàng tới cửa hàng của Bank. Trong thời gian này, có những khách hàng liên tục đến chơi bida. Pom đến ngồi nói chuyện với Bank vì anh không biết phải đi đâu. Tại đây anh đã tìm được bạn bè và được nhiều người biết đến.
-P'Bank, P'Pom. giọng của Moss nói. Khiến Bank và Pom đang ngồi quay lại nhìn. Họ nhìn thấy Phai đang đi về phía họ.
- Cậu đang làm gì ở đây thế? - Pom Anh hỏi.
- Tôi không thể đến được à? - Phai hỏi lại. Pom nhìn người bạn tò mò.
-Tôi đã gọi bao nhiêu cuộc rồi? Cậu không nghe thấy sao?-Phái hỏi và quay sang Bank đang ngồi đó.
-À, tôi đặt nó để sạc pin. Tôi không bật âm thanh. - Bank nói.
- Phai, có chuyện gì thế? Hay bạn muốn tôi làm gì để giúp?- Bankhỏi. Phai thở dài.
Anh ta tới đây vì Bank không trả lời điện thoại của anh. Bản thân anh cũng không nghĩ mình sẽ khó chịu đến vậy nếu không bước tới ngồi cạnh anh. rồi Bank và Pom có vẻ bối rối.
- Có chuyện gì thế? - Pom hỏi với giọng nghiêm túc.
- Tôi không biết. Khi tôi đang làm việc. Tôi bị căng thẳng. Tôi không biết. Không phải là không muốn gánh vác bất cứ trách nhiệm nào mà thậm chí còn vui vẻ khi có con. Nhưng hình như có điều gì đó làm tôi khó chịu, tôi không biết, tôi đang bực mình. Phái lại lên tiếng.
- P'Phai có bị đau bụng thay Pin không? Mẹ nói rằng đôi khi người chồng cũng có thể ốm nghén giống vợ như chóng mặt, nôn mửa, hồi hộp, ghen tuông với vợ, v.v.- Bank nói những gì anh biết.
- Vậy bạn đã bao giờ cảm thấy điều này chưa? Bạn gái cũ của bạn mang thai Ingfah khi nào? - Phái hỏi, Bank lắc đầu.
- Thật đấy, bạn gái cũ của tôi. Cô ấy chỉ bị chóng mặt và nôn mửa, nhưng không nhiều. Cô ấy không có nhiều triệu chứng. - Bank nói. Phai im lặng.
- Được rồi, vậy sáng mai hai cậu đến nhà tôi sớm nhé, cậu giúp tôi nhé. Phái nói.
- Sao anh không để Ai'Day làm tóc cho cô dâu? Pom hỏi và nhớ lại, vì anh biết từ Bank rằng Day sẽ đến.
- Pin đã chọn gói rồi. Vì vậy tôi không muốn làm gián đoạn bất cứ điều gì. - Phai trả lời. Pom đồng ý.
- Cho tôi một ít bia. - Phái quay sang Bank.
- Không, cậu phải ăn đã, Phai. Đã gần đến ngày diễn ra sự kiện. Lái xe say rượu rất nguy hiểm. - Bank nói. Dù nhà cậu cách đây không xa.
- Thế tại sao tôi lại quay lại? Tôi đi ngủ đây. Phái nói.
- Tôi nghĩ bạn nên ngủ ở nhà thì hơn. Chú rể trước tiên phải ở gần nhà. Bank nói lại. Phai im lặng một lúc.
- Được rồi, tôi có thể ăn được. - Phai trả lời, trước khi Pom yêu cầu anh nói về nhà hàng.
Câu chuyện đám cưới vẫn tiếp tục. Cho đến khi mẹ Phai gọi điện, Phái tạm biệt rồi đi về nhà. Anh ta ép Pom quay về với mình, nói rằng Pom phải đến nhà anh ta từ sáng sớm vì sợ Pom dậy muộn. Sau đó Pom trở về nhà riêng của mình trong im lặng. Bank phụ trách cửa hàng như thường lệ.
Trước ngày cưới một ngày, họ hàng, bạn bè của Phái tập trung lại để tích cực giúp đỡ chuẩn bị công việc tại nhà Phái. Cây chuối và mía đã được chặt và chuẩn bị.
- Cậu đang tìm gì thế, Phai? - Pom hỏi vào đêm trước ngày cưới.
- Bây giờ cùng bạn bè, Phái ngồi xuống uống rượu để ăn mừng trước. - Bank sao anh ấy không đến? - Phai phàn nàn.
- Cậu đã gọi cho anh ấy chưa? Pom hỏi.
- Tôi gọi và anh ấy nói anh ấy đang ở cửa hàng một lúc. Tôi bảo anh ấy đóng cửa cửa hàng sớm vài ngày nhưng anh ấy từ chối. - Phái lại phàn nàn.
- Đây là thu nhập của anh ấy. Làm thế nào bạn có thể yêu cầu anh ta đóng nó? - Pom mỉm cười nói.
Phái không nói gì trước khi ngồi xuống và tiếp tục. nói chuyện với bạn bè của Day đã sớm đến. Day mang theo người yêu của anh.
- Tôi tưởng cậu sẽ không đến nữa. - Phai bước tới mỉm cười chào Day.
- Đó là đám cưới của bạn. Làm sao tôi có thể không đến được? - Day trả lời trước khi đưa đồ uống. Phai cầm lấy và giữ.
- Nhưng đám cưới của anh... Tôi vẫn còn giận. - Phái nói đùa, vì đám cưới Day, anh ấy không như vậy.
- Tôi không tổ chức gì lớn lao cả. Tôi không muốn phức tạp hóa mọi chuyện, bạn sẽ phải lái xe. Hơn nữa, tôi đã kết hôn với một người đàn ông. Bạn muốn tôi làm bao nhiêu? - Day vừa nói vừa vẫy tay với Itt. Itt liền giơ tay chào Phái.
- Xin chào. - Phai mỉm cười đáp lại, anh đang suy nghĩ và nhận ra Itt trông thật sự rất ngầu, đúng như Bank đã nói.
- Đây là Itt, đây là Phai và Pom. - Day giới thiệu ngắn gọn về họ.
- Vợ anh bị sao vậy? Liệu bạn gái tôi cũng sẽ thay đổi như thế này phải không? – Phai nói đùa. Day khẽ mỉm cười. Itt cũng mỉm cười.
- Thôi chúng ta vào nhà trước đi, mọi người đang phàn nàn về nhau mà. Phái nói.
Sau đó, họ vào nhà bái lạy cha mẹ Phai rồi đi về phía bạn bè ở phía sau nhà. Mọi người chào ngày melancolicamente.
- Bank đã đến chưa? - Day hỏi Phái.
- Chút nữa anh ấy sẽ đến đây. Tôi gọi và anh ấy nói anh ấy phải đợi người công nhân kia đến trước. - Phai trả lời, vì anh ấy đã gọi lại và Bank nói rằng anh ấy phải đợi người công nhân kia quay lại, vì anh ấy nhờ cậu ấy chạy một số việc vặt và Bank đã ở đó giúp Moss.
Trong khi đó, Phai mời Day ngồi nói chuyện, Phai cũng xem Day và Itt. Cả hai đều có vẻ vui vẻ khiến anh khó chịu khi thấy bạn bè mình vui vẻ như vậy, bởi trước đây Day là một người rất tự tin. Anh ấy thực sự không quan tâm đến ai khác ngoài em trai mình. Phái đôi khi gặp khó khăn trong việc hòa nhập với Day nhưng họ hiểu nhau. Họ ngồi nói chuyện một lúc. Bank và Ingfah cũng đã đến.
- Chú Day, chú Itt! - Một giọng nói trong trẻo hét lên cùng với bóng dáng một cô gái mặc váy bồng bềnh chạy về phía Itt và Day. Một cô bé ôm lấy eo Itt. Rồi Itt ôm lấy cô gái.
- Tại sao con không đến gặp chú, Ingfah? Chú đã đợi lâu lắm rồi. -Itt hỏi lại cô gái với đôi má sưng tấy.
- Ờ... ờ... Bố Bank đến muộn. Ingfah đã mặc quần áo từ lâu rồi... Bố Bank không muốn mang cô ấy theo. - cô gái liền nói với Itt và Day.
- À, tôi đang đợi người trông cửa hàng. Vậy con đã tỏ lòng kính trọng với chú Day và chú Itt chưa? Bank hỏi, đi theo phía sau cô.
Cô gái vội vàng giơ tay và ngay lập tức tỏ lòng tôn kính với họ. Itt giơ tay vỗ nhẹ đầu cô gái, mỉm cười bế Ingfah ngồi vào lòng.
- Cậu đến muộn, chúng tôi đang giễu cợt Day. - Pom nói đùa.
Sau đó, Bank kéo ra một chiếc ghế cho anh và con gái, Itt bế Ingfah và ngồi vào ghế, đặt cô cạnh anh. Trước khi nói về Day và Itt, cho đến khi Itt đưa Ingfah ra xe lấy quà lưu niệm, Bank mới vào bếp lấy đồ ăn. Phai đi cùng anh.
- Tại sao cậu đến muộn? Phái hỏi.
- Tôi đã nói với anh rồi. Tôi đang đợi Moss đến cửa hàng. Bank nói, lấy dưa hấu cắt sẵn để làm sẵn.
- Ingfah nghiện Ai Day và vợ của anh ấy. Cô ấy đã quên tôi rồi sao? - Phai nói, vì từ khi Ingfah đến cô chỉ thân thiết với Day và Itt.
- Cậu ghen tị à? - Bank mỉa mai hỏi.
- Lâu lắm rồi Ingfah mới gặp P'Day và P'Itt. Hãy để họ ở bên nhau. Bạn gặp Ingfah thường xuyên hơn họ. Có gì đáng bị xúc phạm? - Bank trả lời, Phái thở dài nhẹ nhõm.
- Bạn hành động như một người không hạnh phúc. -Bank nói.
- Thế à? – Phai hỏi lại. Bank gật đầu.
Phái có chút bất động, vì anh cũng không biết trả lời thế nào trong lòng mình có vui không mà lại khó chịu đến lạ.
- Mọi chuyện đều ổn. Gần đây tôi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng Phai không nói cho anh biết cảm giác của mình. Bank không nói gì trước khi quay lại bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com