Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vua nước thắng trận x vương tử thua trận


Đây là fic collab của cặp đôi thế kỷ Li Bi x Mờ Dờ, cám ơn @Hali-tan đã cùng với tui viết fic này nha. Ả viết một ngày là xong rùi mà LB ngâm cả tuần mới xong huhuhu

Trope: Vua nước thắng trận x Vương Tử thua trận. R18, xin nhắc lại là R18, có cảnh bạo hành, rape, Phainon very khốn lạn (i think so) Tui không biết nên miêu tả thêm gì nữa nhưng nói chung đây là quà chữa lành sau quả bom trùng tang shipdom hôm nay nha.

Dạo này tui bận ôn thi kết thúc học phần nên từ giờ đến tháng 7 là tui sủi á, à hình như mí bé lớp 12 sắp thi thptqg rồi thì phải, nhả vía 9.5 văn mà không ôn gì nhaa chúc các em thi tốt

Enjoy

---------------------------------------------------


Nếu phải nói đến trận chiến ác liệt nhất lịch sử của Amphoreus, thì không ai không nhắc đến trận đấu của Phainon, vị vua của vùng đất Aedes Elysiae mang danh vị thần Phụ Thế Kephale và Mydeimos, vương tử vong quốc Kremnos mang danh vị thần Phân Tranh Nikador.

Trận chiến trải dài 10 ngày 10 đêm không ngừng nghỉ dù chỉ 1 giây. Khí thế hai bên hừng hực máu chảy, nóng bỏng đất trời.

Mãi cho đến khi Phainon bày ra con át chủ bài, vương tử kiêu ngạo như sư tử đầu đàn kia mới chịu chấp nhận thua cuộc. Trở thành tù nhân vô thời hạn của hắn.

Lúc ấy Kremnos như vỡ trận, dân chúng nhìn thấy vị vương tử đáng kính trăm trận trăm thắng của họ bị gông xích kéo đi, khuôn mặt bất lực chẳng thể làm gì khác. Lúc đó họ căm phẫn lắm, nhưng không phải theo nghĩa rằng họ rất thất vọng về Mydei.

Căm phẫn vì ngài quá đỗi nhân từ, chỉ vì lợi ích mai sau của họ bị đe doạ mà Vương Tử đã sốt sắng cả lên. Thế rồi bị nắm thóp và trở thành nô lệ của tên ngoại lai kia.

Kremnos sẽ không bị nơi khác quấy rầy nữa, nhưng cái giá lại quá đắt đỏ.

Họ sẽ được sống yên bình, tắm mình dưới ánh bình minh vô tận nhưng lại phải chịu dưới trướng một tên đã bắt vị Vương Tử yêu quý của họ thành tù nhân hèn rách, thấp kém.

Bình minh ló rạng trước Kremnos.

Nhưng lại lụi tàn trước đôi mắt vàng hổ phách của vương tử vùng đất ấy, Mydeimos.

Tiếng xích kéo lê trên nền đất bẩn thỉu, tạo ra âm thanh chói tai đến điên đầu. Nhưng với tình thần bất khuất được rèn giũa từ bấy lâu nay, Mydei chẳng quan tâm lắm.

Sau khi thua, hắn đã bị tên đầu trắng kia nhốt vào ngục tù của cái cung điện này. Nếu bên trên uy nga, tráng lệ, ánh lên màu vàng kim chói loá thì ngục tù sâu thẳm dưới lòng đất lại u ám, bẩn tưởi, kèm theo tiếng gào thét thê lương nên nó càng phản ánh bản chất thật hơn.

Mydei bị nhốt cũng không hề hoang mang, vì hắn hơi đâu để ý bản thân. Chỉ có nghĩ ngợi rằng dân chúng đã an toàn chưa, có được đón nhận ánh nắng ấm áp mà họ xứng đáng có được như tên đó đã hứa không?

Ôi vương tử của một đất nước thờ phụng một titan đẫm máu, chỉ cần nghe danh đã có không ít tiếng đồn xấu xa. Nhưng chàng lại thật bao dung trước con dân, luôn lấy thân mình để đánh đổi lấy an nguy của đất nước.

Mãi một lúc sau, có vài tên binh lính mặc giáp sắt xuất hiện. Bọn chúng đang áp giải một tù binh khác, xong xuôi liền đi ra chỗ của hắn.

Chắc do Mydei sẽ làm phản nên tên khốn khi đã sai rất nhiều người xuống. Nhưng nào ngờ Vương Tử lại rất hợp tác, chịu trói, chịu xích rồi đi theo họ.

Cuối cùng cũng được thoát khỏi ngục tối ẩm mốc, tối tăm nên Mydei cũng cảm thấy dễ chịu một chút. Nhưng nhìn thấy tên khốn đang ngồi trên ngai vàng kia, hắn không nhịn được mà chẹp miệng một cái khinh thường.

Vị vua chống cằm nhìn vương tử nọ đang bị ép buộc quỳ xuống trước gã thì mỉm cười thỏa mãn, mấy ngón tay phất phất ý chỉ những yêu nữ đứng hai bên đang quạt mát cho gã lùi ra. Vài tên binh lính nhìn ngài đi xuống thì cung kính cúi chào, cùng các nữ hầu đi ra ngoài rồi đóng cửa cẩn thận.

Giờ đây chỉ còn vị vua thắng trận cùng với vương tử chấp nhận đầu hành trước gã mà thôi.

Gã ngồi lên bậc thang để bước lên ngai vàng, đôi mắt xanh ngọc vẫn luôn cắm lên con người đang cúi gằm kia. Tay khẽ nâng khuôn mặt Mydeal lên, miệng cười giảo hoạt.

"Mydeimos đáng kính, không ngờ sẽ có ngày ta được chứng kiến ngươi trở thành một tù binh như này. Đặc biệt lại là tù binh của Phainon ta đây"

Hai tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt lộ ra chút trìu mến khác thường. Trong thâm tâm sâu thẳm, gã đã mong đợi khoảnh khắc này từ lâu rồi.

Ngày Vương Tử kiêu hãnh chịu cúi đầu chịu thua trước Phainon, đồng ý thoả thuận làm nô lệ của mình gã chỉ để Kremnos được nhìn thấy bầu trời tươi đẹp mà họ xứng đáng nhận được từ lâu.

Bắt được Mydei là một chuyện, ép được hắn ngoan ngoãn tuân lời mới là một chuyện khác.

Người đàn ông của mọi đàn ông, hùng dũng, oai phong như chúa Sơn Lâm. Cái tôi cao ngút như thế, làm gì có chuyện chịu nghe lời một gã đàn ông khác, đặc biệt lại là một kẻ thù không đội trời chung như Phainon.

Phainon trước mặt người dân của Aedes Elysiae là một vị vua nhân từ, hiền hậu. Khuôn mặt đẹp đẽ, tính cách nghĩa khí, hào sảng nên ai cũng bảo gã là một vị thiên sứ được gửi xuống hơn là một kẻ tầm thường, xuất thân nghèo kém vì tài năng thiên bẩm lên ngôi.

Nhưng đâu biết sau khuôn mặt đó lại là một tên cuồng bạo, chiếm hữu cực đoan chứ.

Vương Tử trong suốt năm tháng ấy chẳng ngày nào được yên, bị gã lật hết đằng này đằng nọ chỉ để mua vui. Phainon còn đưa ra rất nhiều yêu cầu vô lý, quái đản và biến thái.

Như việc Mydei chỉ được phép mặc một mảnh lụa mỏng tang như có như không, lộ cả da thịt bên trong, vắt vẻo trên cơ thể hoàn hảo, mỹ miều ấy. Tô điểm trên đấy là những trang sức lấp lánh, kim cương đá quý khảm chặt lên tấm lụa khiến hắn trông không khác gì một gái điếm múa may hay đứng ở đầu phiên chợ đang mua vui cho khách hàng.

Tên vua cuồng bạo ấy cũng đã thúc ép hắn nhiều thứ, bắt Vương Tử Vong Quốc làm đủ thứ việc như một ả tiện nhân. Mời rượu mua vui, đứng yên chịu nhục từ bọn quý tộc ăn chơi trác táng, cái gì cũng có, không thiếu một chữ. Đôi lúc người ta còn tưởng Mydei là một ả hầu nữ thấp kém, đến quyền lên tiếng cũng chẳng được. Còn đâu hình ảnh oai phong trên chiến trường, còn đâu bờ lưng vững chãi cho nhân dân dựa dẫm.

Chịu nhục, chịu khổ là thế nhưng hắn vẫn cứng đầu, có chết cũng không thèm chấp nhận yêu cầu từ hồi đầu gã đưa ra.

Trở thành người của Phainon.

Tiếng quất roi oan nghiệt, kèm theo tiếng cười điên dại của cai ngục. Thế nhưng chẳng hề thấy một tiếng kêu rên thảm thiết, hay là một vài câu cầu xin tha mạng một cách nhục nhã. Đơn giản vì Vương Tử Mydeimos chịu đau rất giỏi, có chết cũng không kêu lên một tiếng. Tên cai ngục đánh hắn đến máu me toé ra, bắn lên bức tường ẩm mốc, rong rêu.

Thế nhưng một tiếng kêu cũng không có, cơ thể im lìm như tượng, bất động để tên đó quật roi lên da thịt trần trụi chỉ còn mảnh lụa rách nát buộc quanh eo.

Nhìn từ xa, chắc hẳn ai cũng tưởng rằng bọn họ đang hành hạ một cô gái mặc vải lụa trắng, mái tóc cam mượt như thác chảy rũ rượi trước mặt trông tàn tạ vô cùng.

Tên cai ngục thở phì phò mệt mỏi, vất cái roi da dính đầy máu kia sang một bên xong bước ra ngoài. Giờ đây chỉ còn Mydei đang bị treo trên cao, máu tươi nhỏ giọt từ vài vết thương sâu hoắm trên da thịt rám nắng. Tiếng máu chảy tí tách xuống sàn, bốc lên một cỗ mùi hôi tanh. Bên ngoài còn có cả tiếng ú ớ của những tù binh khác bị giam giữ, khiến cho ngục tù bên dưới càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Tầm nhìn mờ mờ ảo ảo, đỏ thẫm do máu chảy vào. Vương Tử hai tay treo như muốn lìa khỏi thân, thở ra một hơi khó nhọc. Cơ thể vừa đau vừa nhức, giờ đây bắt đầu râm ran chút ngứa vì khả năng tự hồi phục. Tai Mydei như ù hết cả lên, chẳng thể để tâm đến sự việc xung quanh nữa.

Mydei lại chìm vào ảo tưởng, nhớ lại những năm tháng xưa cũ. Hình ảnh một cậu thanh niên tóc trắng ôm vai bá cổ hắn, cầm thanh kiếm gỗ cười lên một nụ cười toả nắng. Thân ảnh mờ mờ như tầm nhìn của Mydei lúc này, kí ức mơ hồ dần nhoè đi rồi vụt tắt.

Đơn giản vì hắn cảm nhận được ai đó đã bước vào, đôi mắt hổ phách loé lên tia căm phẫn, nhìn chằm chằm tên giả tạo đã hành hạ Mydei ra nông nỗi này.

Vị vua đôi mắt u tối, thái độ bình thản nhìn "tác phẩm" nọ. Khoé môi cong cong, hưởng thụ khung cảnh trước mặt. Trông Vương Tử Mydeimos của gã lúc này chẳng khác gì một bông hoa bách hợp bị giam trong lồng sắt, cánh hoa nát bấy không ra hình thù vì bị giẫm đạp một cách không thương tiếc.

Thật hoàn hảo, là một tuyệt tác của nhân gian.

Nhưng gã vẫn phải kiềm chế, vuốt ve khuôn mặt Mydei một cách chậm rãi. Phainon nói với tông giọng trầm khàn, khác xa với lúc gã nói chuyện với dân chúng.

"Mydeimos đáng thương, nếu em chịu khuất phục trước ta thì cũng chẳng phải vướng vào hoàn cảnh này"

"Tại sao em vẫn cứng đầu thế? Không phải yêu cầu ta đưa ra rất nhân đạo sao?"

Trở thành hoàng hậu, cùng gã trị vì vùng đất này.

Vài vết cắt trên da mặt đã lành lặn, trở về nguyên dạng ban xưa. Mydei xinh đẹp của gã qua trở lại rồi, rạng rỡ và hoàn mỹ. Nhưng mà vẫn còn hiện hữu dấu hiệu không chịu bỏ cuộc trước số phận nghiệt ngã trước mắt.

Bằng chứng là đôi mắt kia vẫn chưa có một tia cúi đầu trước Phainon, căm phẫn nhìn gã như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Mydei gắng gượng nhổm người ra khỏi bàn tay bẩn thỉu kia, hắn không ngần ngại nhổ nước bọt vào khuôn mặt giả tạo đó. Cười hai cái như thoả mãn, nuốt ngụm máu chuẩn bị trào ra.

"Trong từ điển của người Kremnos, không có hai chữ "khuất phục", thưa ngài Phainon"

Hắn nhìn gã đang bực bội lau mặt kia thì thấy hài lòng, ở chung với Phainon lâu nên Mydei thừa biết cái tính ưa sạch sẽ đó. Chỉ mới trêu tức được thế thôi mà vị Vương Tử kia đã cảm thấy dễ chịu hơn rồi.

Giờ bị đánh lần nữa thì có làm sao chứ, Mydei đây sợ gì mấy trò bạo lực này. Miễn sao được chứng kiến tên biến thái này khó chịu đến xì khói, hắn không ngại chiêu trò.

Phainon khó chịu lôi khăn tay ra lau mặt, lén nhìn khuôn mặt đang tự đắc như mới chiến thắng một trận đấu kia. Thuần hoá một con thú hoang thật khó, chắc phải dùng đến kế mạnh hơn rồi.

Hành hạ Mydei không được, vậy hành hạ những người dân vô dụng sau lưng thì sao?

—--------------------------------------------

Phainon thích thuần hóa ngựa. Hồi nhỏ vua cha Nanook tặng hắn một con ngựa hoang lạc từ Kremnos đến. Dù chỉ là một con ngựa non nhưng nó lại đủ sức quật ngã tất cả chiến mã của hắn. Nó quật cường, điên rồ và dũng mãnh, với những khối cơ bắp đồ sộ và bộ bờm ánh cam đẹp như loài sư tử ngự trị trên thảo nguyên.

Gã yêu thích nó đến lạ, ngày đêm ở bên chăm sóc, kết thân, cho nó hưởng thụ đãi ngộ còn sung sướng hơn hằng hà sa quý tộc trong vương quốc. Nhưng tiếc thay ngựa non đã có chủ, ngày đêm tìm cách trở về Kremnos. Nó quật đổ mọi món quà mà gã dày tâm chuẩn bị, nó xông lên lao vào gã không hề e ngại dù mũi giáo của người hầu đang chĩa về nó không khoan nhượng.

Phainon tức giận như cảm thấy bị phản bội. Niềm kiêu hãnh của kẻ sinh ra đã đứng trên muôn người khiến gã bị sỉ nhục sâu sắc. Phainon chuyển đến sống luôn trong chuồng của con ngựa, vật nhau tay đôi với nó ngày đêm. Vậy mà sức lực của loài dã thú trong cơn cuồng bạo lại bị con người nhỏ bé trấn áp, thứ năng lượng mà con trai của Nanook tỏa ra khiến cho giống loài hạ đẳng vô tri còn khiếp sợ. Phainon đánh đập con ngựa một cách dã man. Dưới lực roi sắt man rợ dùng để đánh voi, con ngựa non chẳng mấy chốc mà không chịu nổi, gục xuống rên lẩy bẩy. Rồi gã lại tiến đến ôm ấp âu yếm lấy nó, băng bó cho nó, giúp nó ăn uống hồi sức, và khi con ngựa tỉnh táo, gã lại liên tục đánh nó tàn nhẫn, xong lại chăm sóc nó ân cần.

Quá trình thuần hóa kéo dài 3 tháng, cuối cùng con ngựa đó cũng thuần phục trước Phainon, khụy gối để hắn cưỡi lên một cách hèn thấp. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, gã rút kiếm chém chết nó ngay lập tức.

Vì chẳng còn gì vui nữa.

Mãi về sau, việc thuần hóa động vật hoang dã vẫn luôn là một sở thích giải tỏa tâm lý tuyệt vời mà gã yêu thích. Nhưng thậm chí chúng còn dễ gục ngã hơn cả con ngựa ấy, chỉ vài tuần đã hoàn toàn khuất phục. Phainon bắt đầu tiếc nuối và nhớ về ngày đầu tiên gã nhìn thấy nó, kiêu hùng và đẹp đẽ như lời tuyên thần thánh, gã chỉ mong có thể gặp lại một con ngựa như vậy thêm một lần nữa.

Cho đến khi gã nhìn thấy Mydeimos trên chiến trường đầy máu đỏ, gã đã biết chủ nhân của con ngựa năm xưa là ai.

Và kể từ khi đó, số phận của Kremnos đã bị định đoạt hoàn toàn.

Và liệu có phải chăng, Mydei mới chính là con con ngựa mà cuộc đời gã vẫn hằng khát khao?

—------------------------------------------------

Vương tử oai hùng của Kremnos, khi rơi vào tay người đời cũng chỉ như một con thú hoang trì độn. Phainon đúng thật đã coi hắn thành ngựa mà thuần hóa, Mydei nào có thể không hiểu, hắn đã dành gần như cả cuộc đời mình trên lưng ngựa nơi sa trường, chỉ cần liếc nhìn cũng biết tên hoàng tế chết dẫm kia đang muốn huấn luyện mình.

Nhưng một con ngựa khôn rơi vào tuyệt vọng không phải là khi nó bị cầm tù, mà nó nhận ra số phận của mình hoàn toàn phụ thuộc vào chủ nhân: cho gì ăn đó, muốn chạy phải chạy, muốn dừng phải dừng. Cũng như Mydei hắn giờ phút này đây, trở thành tù nhân thấp hèn nhưng trên vai vẫn còn quá nhiều gánh nặng về số phận của những người con Kremnos đã đầu hàng đi theo hắn. Vì hắn muốn hàng, nên họ phải bỏ cái lòng tự tôn hiếu chiến ngút trời đó mà cúi đầu quy phục, hắn phải chịu trách nhiệm trước hành động đó.

Phainon ghét nhất là những vị vua "anh minh" như Mydei. Gã gọi đó là bạc nhược. Một vị vua chuẩn mực phải là một kẻ không có cảm xúc, biết được vị trí của mình đứng trên vạn người. Vì Mydei bạc nhược, nên con sư tử của chiến trường đó sẵn lòng cúi người cầu xin gã đừng đánh đập hành hạ những người Kremnos, van lơn ôm lấy chân gã đừng bán các cô gái kia như nô lệ và rồi nhận lại muôn vàn lời chỉ trích hận thù của đám trì dộn ngu đần kia, rằng nếu như ngươi không hèn yếu, rằng nếu ngươi không ham hư vinh tiền tài mà sẵn lòng cúi đầu trước Phainon, chúng ta đã không phải chịu tủi nhục như ngày hôm nay.

Phainon nghe những lời đay nghiến nguyền rủa của người dân Kremnos về kẻ hạ cái tôi ngút trời của mình xuống mà ngoan ngoãn liếm lòng bàn tay gã như một con mèo nhỏ chỉ để giữ lại mạng cho chúng mà vừa buồn cười vừa tức giận. Gã đã hứa với Mydei sẽ buông tha cho họ, nhưng đâu có hứa cho chúng một cuộc sống tốt đẹp. Mọi chuyện đang diễn ra theo một trận tự mà gã đã tính toán, sự ngăn nắp của số phận khiến gã hài lòng mỉm cười, Mydei đang dần bị thuần hóa thành bản năng, và đám Kremnos đầy bất ổn cũng đã quay lưng lại với người duy nhất có thể dẫn dắt chúng. Cung nữ, lính canh đều coi thường Mydei, sự cô lập đó khiến người duy nhất mà hắn có thể dựa dẫm vào lúc này chỉ có thể là Phainon gã.

Nhưng cả hai đều là những kẻ huấn luyện ngựa chiến chuyên nghiệp, mà Phainon so với Mydei còn thêm thủ đoạn, thêm tàn nhẫn, gã chỉ cần liếc qua cũng biết Mydei đang giả vờ nghe lời mình, như sự tĩnh lặng của mặt biển trước đêm giông bão, hắn là một con sư tử đang rình rập trong tư thế săn mồi, chỉ chờ gã thả lỏng cảnh giác sẽ quay sang cắn vào cổ gã một cái.

Cái cảm giác đi săn này quá sung sướng, Phainon tưởng tượng vẻ mặt tuyệt vọng của con sư tử khi nó nhận ra mình thực chất mới là con mồi, không thể kiềm chế được cơn hưng phấn trong lòng.

Gã muốn bẻ gãy từng nanh vuốt của hắn, tàn bạo lột từng chiếc răng, hoàn toàn hủy hoại Mydeimos. Buồn cười làm sao khi Phainon trước giờ vốn ghét nhất những món đồ chơi khiếm khuyết, vậy mà hắn chỉ muốn Mydei vỡ vụn trong vòng tay mình.

Đòn roi và bạo lực không thể làm lay chuyển ý chí của đám người Kremnos điên rồ, Phainon biết rõ điều đó, gã chỉ có thể hủy hoại vương tử về mặt tinh thần. Mydei nhìn có vẻ kiên cường nhưng sự quay lưng của đồng bào đã khiến hắn hoang mang tột đột, giờ đây thứ chống đỡ cuối cùng cũng chỉ là chút lòng tự tôn nhỏ nhoi của hắn mà thôi.

—----------------------------------------------------

Mydei mơ màng tỉnh dậy trên lớp nệm bằng lông cáo tuyết vừa dày vừa ấm, chiếc lồng son mạ vàng đính đầy đá quý vẫn sừng sững bất động. Cả người hắn trần trụi, chỉ có tấm nệm lông cáo che thân, nắng vàng xuyên qua lớp kính chiếu lên cơ thể rắn rỏi, hệt như một chú sơn ca tỉnh dậy giữa buổi ban mai.

Một tuần trước, Phainon đã chuyển hắn đến nơi này, bắt đầu hình thức chăn thả mới, hắn từ một con ngựa hoang trở thành chim hoàng yến trong lồng của gã. Mydei nhận ra Phainon đang chơi đùa mình. Cả hai kèn cựa, đấu tranh trong tĩnh lặng cho cuộc chiến không cần nói cũng tự ý thức được.

Nhưng những tháng ngày bị vây nhốt đã khiến tinh thần Mydei kiệt quệ, con người dù có lạnh lùng đến đâu nhưng bị giam cầm trong khoảng một thời gian dài cũng sẽ phát điên, huống chi là Mydei bị cả thế giới cô lập, ngoài Phainon ra, hắn không được phép và cũng không thể giao tiếp với ai.

Mydei lại nằm dài trên thảm lông mềm mại, lắng nghe tiếng bước chân của người hầu bên ngoài, tìm kiếm nhịp chân quen thuộc của vị vua kiêu ngạo. Trái tim hắn hẫng đi một nhịp, vừa căng thẳng vừa chờ mong, cũng có chút sợ hãi. Mydei nằm im trên đất, giả vờ như mình vẫn chưa hề hay biết hắn ghé thăm.

Phainon mở cửa lồng, đứng ngược chiều với nắng vàng chói lòa, nắng mai phủ sáng hoàng bào uy nghiêm, gã hệt như một vị thiên sứ giáng lâm chốn hồng trần, là Đấng cứu thế của con chim hoàng yến khốn khổ bị nhốt trong lồng son cũi sắt. Gã cầm dây xích quấn lấy cổ chân Mydei, kéo hắn rơi vào trong lồng ngực mình, và gã hài lòng nhìn Mydei hoảng hốt trong vòng tay gã.

Bình minh vương trên mái tóc sáng màu của Mydei, vương tử thật xinh đẹp.

Phainon vuốt mái tóc được nắng vàng hôn khắp, nhếch mép cười với hắn:

"Hôm nay lính canh đã phát hiện ra một đám người Kremnos đổ thuốc độc vào nguồn nước dự trữ của thành."

Mydei run rẩy nắm chặt tay, cảm giác thất vọng tràn trề khiến cho hắn run rẩy. Hắn biết một bộ phận không nhỏ người Kremnos đã tự ý tách ra tìm cơ hội trả thù, nhưng không ngờ chúng đã đánh mất tất cả phẩm giá của một chiến binh đích thực để tìm đến thủ đoạn đê hèn kia. Phainon cầm lấy cằm Mydei, ép hắn phải ngẩng mặt lên nhìn mình.

"Em nói xem, ta nên trừng phạt chúng như thế nào đây."

Mydei biết việc đổ thuốc độc vào nguồn nước chính là hành động hèn hạ nhất trong chiến tranh, tước đi mạng sống của cả những người dân vô can, nhưng trách nhiệm của một người đứng đầu khiến hắn lại không thể không cúi mình cầu xin Phainon thêm một lần nữa.

"Xin ngài hãy rủ lòng thương lần cuối cùng cho họ."

"Mydeimos đáng thương của ta, đám người vô ơn ngoài kia có biết em vì ngu ngốc của chúng đã phải hạ mình đến như thế nào không? Mặc dù ta yêu thích sự phục tùng của em, nhưng sự khoan dung của ta cũng đã đạt đến giới hạn rồi."

Theo luật của Aedes Elysiae, tất cả người Kremnos sẽ bị xử tử thị chúng.

"Mydei, giờ chỉ còn một cách cuối cùng thôi, khi đức vua Aedes Elysiae có hoàng hậu sẽ đại xá thiên hạ, lúc đó chúng tự nhiên sẽ được tha tội."

Mydei không đáp lại lời của Phainon, nhưng sự im lặng lúc này chính là mặc định của đồng ý, đám cưới là chuyện đã được quyết, Phainon lập tức công bố vương tử của Kremnos để thể hiện lòng trung thành với hoàng quyền Aedes Elysiae đã xin trở thành hoàng hậu giữ gìn mối quan hệ hòa hảo giữa hai nước, mặc kệ sự xôn xao bàn tán trong dân chúng.

Nhưng chuyện trở thành hoàng hậu của kẻ thù đối với vương tử Mydeimos kiêu ngạo nào có khác gì sự sỉ nhục đê hèn nhất. Hắn quyết định ra tay với Phainon vào đêm động phòng, lúc gã buông lỏng sự phòng bị nhất. Nhưng những tủi hổ mà vương tử phải chịu trong khoảng thời gian qua nào có thể giải quyết một cách nhanh chóng, Mydei trước hết muốn chơi chết Phainon trên giường, cho hắn nếm thử mùi vị của người "vợ" mà mình dày tâm muốn có. Dẫu sao tên khốn đó cũng có một khuôn mặt xinh đẹp, Mydei cũng có thể tận hứng được.

Những tháng ngày tuyệt vọng của Mydei chỉ có thể níu kéo bằng chút tưởng tượng về khuôn mặt đau khổ cầu xin của Phainon làm điểm tựa, chẳng mấy chốc mà ngày cử hành hôn lễ đã tới, chiếc lồng son giam giữ Mydei được tân trang thêm mới, đính đủ loại đá quý sặc sặc, hiển nhiên Phainon vẫn không có ý định thả hắn ra ngoài.

Mydei nắm chặt lấy con dao cắt thịt đã lén dấu đi từ một bữa ăn do người hầu mới đến sơ sẩy bỏ sót, bọc kín nó trong tấm áo choàng lông cáo tuyết, từ từ chờ đợi Phainon đã say ngà rượu đi tới.

Trăng đêm nay sáng đến bất thường, nuốt trọn sự le lói của những vì sao yếu ớt, một mình nó thừng thững trên bầu trời đen kịt, bất động, cô độc và lạnh lùng. Mydei đêm những tơ sáng trên cửa sổ đến chán, không khí mang theo mùi ẩm ngọt đầy mê hoặc, không biết từ lúc nào mà hắn lịm đi, nặng nề gục xuống nệm lông.

—-------------------------------------------------

Hắn tỉnh dậy trong vòng tay của Phainon.

"Chào buổi tối, mèo con, em ngủ ngon chứ."

Vương tử giật nảy mình bật dậy, chạm vào nơi dấu con dao trong người, hiển nhiên không thấy đâu cả.

"Ý em là cái này sao?"

Mydei hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn Phainon đang xoay cán dao trong tay, tủm tỉm cười đầy dịu dàng, nhưng ánh mắt lạnh lẽo không hề có độ ấm. Gã dùng lực tay bóp mạnh, con dao lập tức vỡ tan tành, thấy tức cười khi Mydeimos nghĩ rằng thứ sắt vụn này có thể đả thương đến gã. Mydei im lặng nuốt nước bọt, phát hiện ra đây không phải là căn phòng quen thuộc, một nơi chỉ có ánh nến vàng yếu ớt le lói, với những hoa văn cổ xưa viết bằng máu như cả ngàn lời nguyền chi chít bốn phía bức tường.

Và tất cả những gì xảy ra sau đó nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Sự điên cuồng trong dòng máu hoàng gia Aedes Elysiae, bọn họ tinh thông về ma thuật đen và thuật nguyền rủa, mang trong mình sự chiếm hữu đáng sợ, tất cả những đời hoàng hậu trước đều bị đính lời nguyền cộng sinh lên người, cùng chia sẻ sự sống và cái chết đối với người chồng của mình. Mà Phainon lại là người sở hữu năng lực nguyền rủa thiên bẩm nhất từ trước đến nay của hoàng gia, và tất nhiên thì món quà cưới gã dành cho Mydei nào có đơn giản chỉ là một bùa chú cộng sinh.

Mydei trần truồng và lõa lồ bị gã ấn chặt lên gối, hai chân banh rộng, để lộ vùng hạ bộ trắng hởn bị Phainon cạo trọc trong một lần chọc tức gã. Trước mặt hai người họ là một cái gương tráng bạc tinh xảo, hình ảnh phản chiếu tuyệt vời, sắc nét, góc cạnh tất cả hành động trần trụi của hai người đàn ông cao lớn phía trước. Tay hắn bị còng bởi xích vàng đính đá quý đỏ rực, mỗi một lần giãy giụa là đều vang lên thững tiếng leng keng thanh thúy. Mydei nhìn thấy mình chật vật qua tấm gương, đĩ thõa và dung tục so với Phainon còn mặc lễ phục chỉnh tề ngay ngắn. Nhận thức được bản thân tựa như một món hàng dơ dáy khiến vương tử cao ngạo như sụp đổ. Nhưng Phainon nào có tha cho hắn.

Gã thè lưỡi liếm vành tai đỏ ửng lên vì nhục nhã ê chề, vươn tay lần tìm bụng dưới của Mydei. Những ngón tay chạm nhẹ lên da thịt nóng bỏng săn chắc như đang chơi một bản nhạc cổ điển thanh nhã, những chú chạm nhẹ nhàng lại mang đến nguồn điẹn giật tê tái lên da thịt trần trụi nhạy cảm trời sinh. Mydeimos rùng mình, cắn răng trước sự tiếp xúc da thịt. Dường như qua một lúc lâu sau, Phainon mới tìm thấy nơi mình cần tìm, chọc vào bụng Mydei:

"Em biết không, chỗ này của phụ nữ chính là tử cung đấy."

Mydei chợt cảm thấy sau lưng mình ớn lạnh, như thể có gì đó vô cùng đáng sợ sắp giáng xuống mình. Ngón tay Phainon chạm trên bụng hắn phát ra ánh sáng tím đầy lạnh lẽo, cơn đau đớn do cứa lên thịt lập tức truyền đến đại não làm Mydei hét lên đầy đau đớn, vung tay giãy giụa mạnh mẽ.

Phainon lập tức dùng lực ghìm chặt lấy xích vàng đang quấn lấy cổ tay hắn, ép hắn cố định người ngồi trên đùi mình, dưới ánh lửa xanh tím, một góc nhỏ của hình xăm kỳ dị hiện lên trên da thịt đỏ ửng vì đau đớn, như phần đuôi của một con rắn độc đang ngoạm chặt kấy con mồi.

"Đ-đừng mà."

Người Kremnos luôn tự hào vì cơ thể được tôi luyện của mình, những hình xăm đỏ rực trên người Mydei chính là những chiến tích đầy tự hào của hắn, nhưng giờ đây cơ thể ấy phải tiếp nhận dấu ấn ko thể xóa mà kẻ thù để lại ở một vị trí hết sức nhạy cảm dung tục, không cần phải nói cũng đủ hiểu sự nhục nhã này chính là hình phạt tủi hổ nhất dành cho một con dân Kremnos, huống chi với vương tử đầy kiêu ngạo uy phong.

Nhưng Phainon mặc kệ lời cầu xin từ tận đáy lòng của Mydeimos, hôn lên khóe mắt ửng đỏ đẫm nước vì đớn đau và tủi nhục, gã lấy răng cà lên vành tai hắn, ép hắn nhìn vào mình trong gương.

Cơn đau đớn do việc xăm lời nguyền lên bụng đến xé da xé thịt, Phainon lại cố tình không dùng thuốc gây tê cho Mydei, gã muốn cả quá trình biến Mydei thành vợ của mình được hắn chứng kiến trong tỉnh táo, đau đớn này để khắc ghi sâu vào linh hồn của hắn, rằng từ giờ phút này trở đi hắn đang thuộc về ai. Mydei kêu gào thảm thiết, ngọn lửa xanh tím tỏa ra hơi nóng như que nung còn đỏ rực đang cứa lên bụng hắn, hắn có thể nghe thấy tiếng xèo xèo của lửa cháy. Bụng dưới nóng một cách dữ dội, nước mắt nước mũi không thể ngừng được mà rơi xuống lã chã. Cơn đau đớn không chỉ ở da thịt bên ngoài mà ở trong bụng hắn cũng nóng như có dung nham đang dâng trào, cứa sâu vào tận linh hồn, bóp méo thiết lập của tạo hóa.

Mydei khốn khổ nhìn vào mình trong gương, cả người hắn rệu rã run rẩy dữ dội, chỉ có thể chống đỡ bằng cách dựa vào ngực Phainon. Hai chân hắn banh rộng, dương vật bị cạo trắng hơn đơn độc lẩy lẩy rỉ ra nước dịch màu vàng. Cơn đau đớn do lời nguyền truyền đến khiến hắn không thể kiểm soát được hành vi của mình, chảy nước lênh láng ướt sũng lên ống quần lễ phục ngay ngắn của Phainon. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi rối bời dính bết lên khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi, hai đầu vú đỏ hỏn vưng vù lên vì cái lạnh do trần truồng. Phainon lúc này vẫn đang hì hục vẽ lên bụng hắn. Hình xăm còn chưa hoàn thành nhưng nhìn qua cũng đủ để hiểu nó là gì: những đường cong ngoằn nghèo lộn xộn như dây tầm ma quấn quanh vùng bụng dưới hắn, cong lại tạo thành một hình trái tim đầy ma quái và dâm đãng. Mydei giật nảy mình, lúc này đây hắn hệt như một con điếm mê tơi lả lơi gục ngã sau khi tiếp khách, hèn hạ, xấu hổ và đáng khinh.

Chút lòng tự tôn yếu ớt cuối cùng tan vỡ, vương tử nhục nhã ê chề cắn môi đến bật máu, ngăn cản bản thân trở nên quá thảm hại trong tay Phainon.

"Sắp xong rồi, em đừng nóng vội."

Hình xăm trái tim có chút ánh hồng tỏa sáng dưới ngọn nến vàng, cả người Mydei toàn nước ướt sũng, thẫn thờ nằm im lìm trong vòng tay Phainon. Gã hài lòng ép Mydei nhìn thẳng vào gương, ngắm nhìn tác phẩm mình vừa mới hoàn thành, những ngón tay mân mê trên đường xăm tựa hồ vô cùng tấm tắc. Mydei lúc này đã hoàn toàn xụi lơ, chẳng còn tinh thần đâu mà phản kháng lại, tựa như một con búp bê bị chơi hỏng. Nhưng Phainon vẫn chưa muốn tha cho hắn dễ dàng, thì thầm bên tai hắn như lời của ác quỷ:

"Hình xăm này do ta tự tay nghiên cứu ra đấy. Ngoài việc là sự biến tấu từ tên của ta, mà nó còn được yểm bùa thụ thai lên nữa."

Đoạn, hắn khẽ cười, úp tay lên bụng Mydei:

"Nói cho dễ hiểu thì, nơi này của em, vừa được hình thành một tử cung của phụ nữ đấy."

Lúc này Mydei mới hoảng hốt bật dậy, muốn đưa tay bóp cổ gã nhưng xích vàng vẫn trói chặt nãy giờ giữ chặt lại. Hắn bàng hoàng nhìn mình trong gương, cái bụng trở bên to hơn với những cảm giác cực kỳ mới lạ, như thể bên trong vừa có thêm một phần nội tạng mới. Vương tử hoàn toàn tan vỡ, không chỉ xăm lên cơ thể hắn như nô lệ, mà giờ đây hắn lại có thể mang thai, trở thành một con đĩ chính hiệu của Phainon, phải quỳ rạp dưới chân hắn và nhận tinh dịch của hắn ư.

"Không muốn...không muốn..."

Trong đêm tối, đó là tiếng bật khóc nức nở của Mydei. Một người đàn ông mạnh mẽ mà phải chịu cảnh phục vụ dương vật của một người đàn ông khác, phải đón nhận những cây hàng đó và bị nhét tinh dịch đầy bụng cho đến khi mang thai dòng giống đời sau, không còn gì có thể xỉ nhục một người Kremnos kiêu ngạo hơn điều đó.

Phainon cởi xích cho Mydei, vỗ về hắn trong lòng, nước mắt nước mũi hắn dím nhèm trên người gã nhưng gã chẳng hề bận tâm, đêm nay còn rất dài. Gã thầm thì nói. Đám quý tộc đó không thể chấp nhận một người đàn ông trở thành hoàng hậu cao quý, huống chi người đàn ông đó còn là dòng máu của Kremnos. Vậy nên Mydei à, ta đã phải khổ sở biết bao nhiêu thuyết phục chúng, rằng em sẽ mang thai và sinh ra những đời sau mang dòng máu hoàng gia đầy thiện chiến, bọn chúng mới hài lòng đồng ý. Chúng sẽ chết nhanh thôi, nhưng những nhịn nhục đó vì em đêm nay em phải trả hết.

Phainon không đợi Mydei vừa trải qua cơn đau cắn xé linh hồn và thể xác khôi phục, dương vật của hắn quá gấp gáp cứng lên mạnh mẽ. Mydei muốn nhanh chóng thoát khỏi gã, nhưng tử cung non nớt trong bụng như thể cảm ứng được hơi thở của chủ nhân, giật mạnh một cái, như thể báo hiệu đã sẵn sàng cho việc bị xâm hại và chứa tinh dịch.

"Nhìn cho kỹ, Mydeimos của ta."

Khainon nắm lấy gáy ép Mydei vào nụ hôn cuồng nhiệt của gã , dương vật to béo dần tuột ra khỏi quần, cọ vào khe mông của hắn. Từ chiếc gương phản chiếu, Mydei thấy mình đang cưỡi trên dương vật to lớn, căng nhức đầy gân xanh với màu sắc thâm tím điên rồ. Gã tận mắt chứng kiến mình bị chịch cả đêm, cưỡi trên cây thịt khổng lồ đó đầy sung sướng như một con điếm mê tình. Phainon ghé vào tai gã, thì thầm em đúng là tài năng thiên bẩm.

Mydei trong gương nuốt trọn cây dương vật đó đến lút cán, cái hình xăm trái tim ánh lên sắc đỏ hồng dâm đãng, hắn dạng to chân trước gương, bắn đầy lên nó tinh dịch và cả nước tiểu. Phainon vần Mydei từ đêm đến sáng, cho đến khi bụng hắn đầy tinh dịch mà trương phồng lên. Khi tất cả hình xăm chuyển từ hồng sang đỏ, tức là quá trình thụ tinh đã thành công. Không biết là do tinh dịch của đứa vua Aedes Elysiae quá khỏe mạnh, hay tử cung của Mydeimos được ban phước, quá trình diễn ra hết sức thuận lợi. Phainon chờ đợi cái phôi thai của bọn họ hình thành hoàn hảo, rồi mới bế Mydei bụng đầy tinh dịch đặc sệt đi vào phòng tắm.

Vương tử thẫn thờ sờ vào cái bụng còn nóng ấm dịch trắng, nó đang trào ra qua lỗ bên dưới, rơi lộp bộp theo bước đi của Phainon. Trong bụng hắn như có một hạt giống gì đó đang nảy mầm, mang theo thứ sức mạnh điên rồ, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Phainon hiện giờ.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #phaidei