Chương 155
Trần Phượng và Lâm Lạc Kính từ tối hôm qua nghe cha Lâm nói 'Ngày mai không cần đi ra ngoài, có việc muốn nói' đã lo lắng không yên, không biết ông ta muốn nói gì.
Bà ta vốn định buổi tối sẽ thổi gió bên gối, nói vài lời mềm mỏng để cha Lâm đừng giận nữa, tốt nhất là kể cho ba ta nghe ngày mai muốn làm gì. Thế nhưng cha Lâm lại không cho bà ta vào phòng.
Đây là lần duy nhất cha Lâm không cho bà ta vào phòng trong suốt bao năm hai người ở bên nhau. Trần Phượng khổ sở cầu xin ngoài cửa nửa ngày, nước mắt cũng rơi xuống, nhưng ngoài những lời mắng mỏ giận dữ, không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Bà ta sợ Lâm Lạc Kính nhìn thấy mình bị đuổi ra khỏi cửa, cũng không dám làm động tĩnh quá lớn. Thời gian trôi qua, sau khi khóc lóc cầu xin một lúc liền đi vào phòng cho khách và tiếp tục khóc ở đó.
Bà ta khóc cả đêm, khóc đến cuối cùng đôi mắt đều sưng húp, cũng không dùng trứng gà để chườm, mà cố ý giữ nguyên, muốn cha Lâm nhìn thấy vào ngày hôm sau sẽ mềm lòng.
Chỉ tiếc cha Lâm lúc này đang phiền chán bà ta, vừa thấy bà ta khóc sưng mắt, lại càng tức giận hơn!
Khóc cái gì?
Có phải cảm thấy mình nói sai cho bà ta rồi không?
Còn có mặt mũi mà khóc!
Đúng là không biết hối cải!
Ông ta lạnh mặt nhìn, ngồi trên ghế sô pha, chờ Lâm Lạc Thanh và Quý Dữ Tiêu đến.
Lâm Lạc Thanh đến nơi, liền thấy ba người họ đang ngồi trong phòng khách của Lâm gia, ba người thần sắc khác nhau. Cha Lâm rõ ràng đang nghẹn một hơi chuẩn bị tung chiêu lớn, Trần Phượng thút tha thút thít, thường xuyên dùng ánh mắt ai oán nhìn cha Lâm. Lâm Lạc Kính đứng ngồi không yên xen lẫn chút u oán và phẫn nộ.
Thấy cậu đến, biểu cảm của ba người càng khác nhau.
Cha Lâm nháy mắt cười như nở hoa, cảm giác đó phảng phất như gặp được con trai ruột của mình!
Trần Phượng thì mở to mắt, nước mắt đều đọng lại trong ánh mắt.
Trong mắt Lâm Lạc Kính tràn đầy nghi hoặc, ngay sau đó chính là sự khinh thường xen lẫn không cam lòng.
Thật có thể nói là, một nhà ba người, ba người ba mặt, không ai giống ai.
"Lạc Thanh đến rồi." Cha Lâm cười đứng dậy, đi tới trước mặt cậu.
Lâm Lạc Thanh cũng cười: "Ba."
"Đến đây, đến đây, ngồi đi, ngồi đi." Cha Lâm ra hiệu bảo cậu và Quý Dữ Tiêu lại đây.
Lâm Lạc Thanh đi qua, ngồi trên ghế sô pha mà cha Lâm đang ngồi. Quý Dữ Tiêu không ngồi sô pha, anh lười di chuyển, đơn giản liền vẫn ngồi trên xe lăn của mình.
Cha Lâm nhìn Lâm Lạc Thanh, mặt mày từ ái, "Lâu rồi không gặp, Lạc Thanh con có phải gầy đi rồi không?"
"Không có." Lâm Lạc Thanh cười nói: "Ba có phải gầy đi không?"
"Ba ba nếu gầy đi, thì chắc chắn là bị một số người chọc tức." Cha Lâm cố ý nói.
Lâm Lạc Thanh nghe vậy, nháy mắt cụp mi rũ mắt xuống, "Là con không tốt, con xin lỗi ba ba."
Cha Lâm vừa thấy cậu chủ động nhận sai như vậy, trong lòng càng thêm vừa lòng. Nhìn kìa, đây mới là vẻ hiểu chuyện nghe lời! Mình vừa mới nói xong, Lâm Lạc Thanh liền gấp không chờ nổi kiểm điểm xem có phải mình sai không, có phải mình làm không tốt không. Đây mới là phép tắc của một đứa con nên có!
Đâu giống Lâm Lạc Kính, chỉ biết cãi.
Còn mẹ của nó nữa, bây giờ còn không cảm thấy mình có lỗi, ở đó mà khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc!
Đáng đời bà ta!
"Ba không nói con đâu." Cha Lâm ôn nhu nói: "Ba là nói những người khác."
Ông ta nói xong, liếc nhìn Trần Phượng và Lâm Lạc Kính, chỉ còn thiếu nước trực tiếp nêu thẳng tên.
Trần Phượng: ......
Lâm Lạc Kính: ...... Ông trực tiếp báo số chứng minh nhân dân của tôi đi.
Trần Phượng vội vàng nặn nụ cười tươi, thuận theo nói: "Chồng, em biết sai rồi."
Cha Lâm không để ý bà ta, ông ta bây giờ một lòng chỉ muốn lấy lại mặt mũi trước mặt Quý Dữ Tiêu, chứng minh rằng ông ta mới là người có tiếng nói trong nhà, không ai có thể làm trái ý ông ta, bởi vậy căn bản lười phản ứng với Trần Phượng.
Trần Phượng thấy ông ta không để ý đến mình, lại thấy ông ta thân mật kéo tay Lâm Lạc Thanh, bất giác nghĩ tới lời ông ta nói ngày hôm qua, tức khắc nắm chặt váy mình, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm thấp thỏm. Ông ta lúc này gọi Lâm Lạc Thanh về, là để làm gì?
Ông ta sẽ không thật sự định đem cổ phần cho Lâm Lạc Thanh chứ?
Trước đây khi nói cho Lạc Kính luôn nói là đợi một chút, đợi con tốt nghiệp xong vào công ty rồi mới cho. Bây giờ Lâm Lạc Thanh tuy đã tốt nghiệp, nhưng lại chưa vào Bác Viễn, ông ta hẳn sẽ không lúc này cho nó chứ?
Bà ta lo lắng cực độ nhìn chồng mình, tay nắm chặt váy cũng càng ngày càng siết chặt.
Sẽ không, sẽ không đâu, Trần Phượng tự an ủi mình, chồng mình mình hiểu rõ, chắc chắn sẽ không sảng khoái và dứt khoát như vậy mà lấy cổ phần ra đâu.
Ông ta tuyệt đối sẽ không!
Tuy nhiên giây tiếp theo, bà ta liền nghe cha Lâm ôn hòa nói: "Nếu mọi người hôm nay đều ở đây, thì tôi sẽ nói một lần. Lạc Thanh bây giờ tuổi cũng đủ rồi, cũng đến lúc vào công ty làm việc, nhưng xét đến việc con có công việc riêng, không thể phân thân, cho nên tôi cũng sẽ không an bài chức vụ gì cho con, mà sẽ cho con 10% cổ phần, coi như là cổ vũ. Lạc Thanh, sau này con làm gì thì phải suy nghĩ nhiều hơn cho công ty và ba nha."
Lâm Lạc Thanh giả vờ ra vẻ kinh ngạc: "Ba, cái này sao lại được, cái này quá quý trọng, con không thể nhận."
Cha Lâm thấy cậu còn từ chối, thầm nghĩ đứa con trai này của mình quả nhiên đơn thuần không giả tạo, đâu giống Trần Phượng, vừa nói không cho Lâm Lạc Thanh cổ phần của Lâm Lạc Kính phảng phất như muốn lấy mạng bà ta vậy, quá hư vinh!
Ông ta đây chẳng phải là muốn mạng Trần Phượng sao?!
Trần Phượng lập tức phản bác: "Không được, 10% cổ phần này trước đây rõ ràng đã nói là cho Lạc Kính, sao lại phải cho Lạc Thanh?"
Cha Lâm hừ lạnh một tiếng: "Công ty của tôi, cổ phần của tôi, có phần cho bà nói chuyện sao?"
Ông ta nhìn Trần Phượng, lạnh lùng nói: "Bà nhìn xem cái vẻ tham lam hư vinh này của bà đi, thật là khó coi, bà nhìn Lạc Thanh đi, người ta còn không cần đó!"
Lâm Lạc Thanh tiểu bạch hoa: ......
Lâm Lạc Thanh cả người tản ra hương thơm thanh khiết của sen trắng, "Ba đừng nói như vậy, dì cũng là vì em trai, ba mau thu về đi thôi, cái này không thích hợp."
"Mày bớt giả mù sa mưa đi Lâm Lạc Thanh," Lâm Lạc Kính không chịu nổi cái vẻ được tiện nghi còn khoe mẽ này của cậu, giận dữ nói: "Mày bây giờ rất đắc ý đúng không, rất vui vẻ đúng không, cổ phần của tao đã không còn, tất cả đều vào tay mày, mày rất vui vẻ đi!"
"Còn có ba nữa." Lâm Lạc Kính đứng dậy nhìn cha Lâm: "Ba, ba điên rồi sao? Trước đây nói cho con, chính là con còn chưa tốt nghiệp, con còn chưa đủ trưởng thành, con còn chưa vào công ty, đợi con tốt nghiệp vào công ty mới chia cổ phần cho con. Bây giờ đến lượt nó, thì mặc kệ có vào công ty hay không, bà đều cho là sao? Tiêu chuẩn kép sao?! Ba thật đúng là nói một đàng làm một nẻo!"
Cha Lâm: !!!
Cha Lâm kinh ngạc nhìn con trai mình!
Nó sao dám nói như vậy!
Sao dám nói chuyện với mình như vậy trước mặt Quý Dữ Tiêu và Lâm Lạc Thanh!
Mình không cần mặt mũi sao?!
Cha Lâm quá tức giận, đang chuẩn bị dạy dỗ Lâm Lạc Kính một trận, lại nghe Lâm Lạc Thanh đã mở miệng trước một bước.
"Tiểu Kính, em sao có thể nói chuyện với ba như vậy, đây chính là ba! Em như vậy, cũng quá không hiếu thuận đi!"
Đúng vậy! Cha Lâm phụ họa trong lòng nói, vẫn là Lâm Lạc Thanh hiểu chuyện nghe lời, biết đau lòng mình.
Lâm Lạc Kính cười lạnh một tiếng: "Mày bớt ở đây làm bộ làm tịch đi, bây giờ ba hướng về phía mày, mày vui vẻ đúng không? Đắc ý đúng không? Mày sao lại không biết xấu hổ như vậy, trước đây ba còn đuổi mày ra khỏi nhà, mày còn mặt dày như chó mà chui vào, mày không biết cái nhà này không chào đón mày, tất cả mọi thứ ở đây không liên quan đến mày sao?"
"Hỗn láo!" Cha Lâm thấy Lâm Lạc Thanh trong nháy mắt co rúm vai lại, như thể nhớ lại chuyện buồn cũ, đau khổ sợ hãi vậy, giơ tay túm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn ném về phía Lâm Lạc Kính.
Lâm Lạc Kính tránh không kịp, trán nháy mắt chảy máy, sợ đến mức Trần Phượng che miệng kinh hô một tiếng.
Lâm Lạc Kính khó có thể tin nhìn cha Lâm, không thể tin được ba mình thế nhưng lại vì Lâm Lạc Thanh mà đánh cậu ta như vậy.
Đặc biệt là, còn ở trước mặt Lâm Lạc Thanh.
"Mày sao lại nói chuyện với anh mày như vậy!" Cha Lâm trách mắng: "Xin lỗi anh mày đi!"
"Con không!" Lâm Lạc Kính phẫn nộ nói.
"Được lắm." Cha Lâm gật đầu: "Tao còn trị không được mày."
"Từ hôm nay trở đi máy cút ra khỏi Lâm gia, khi nào biết sai rồi, thì hẵn trở về, cút!"
Lâm Lạc Kính sững sờ tại chỗ, không nói gì.
Cha Lâm chỉ vào cửa nói: "Còn chưa cút."
Trong lòng Lâm Lạc Kính có chút hoảng hốt, cậu ta phảng phất trong nháy mắt quay về thời thơ ấu của mình.
Cậu ta ngồi trên cầu thang, nhìn cha Lâm đối mặt với hai anh em Lâm Lạc Khê, Lâm Lạc Thanh. Trên mặt ông ta tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, ông ta nhìn Lâm Lạc Khê vừa mới trưởng thành và Lâm Lạc Thanh đang gào khóc nói: "Đi ra ngoài đi, sau này không cần quay lại nữa."
Tất cả phảng phất như yên lặng vào khoảnh khắc này.
Lâm Lạc Thanh ngồi trên ghế sô pha, cậu ta đứng trước mặt cha Lâm, ba cậu ta nói với cậu: "Còn chưa cút!"
Lâm Lạc Kính trong nháy mắt sợ hãi, cậu ta biết rõ nhớ rõ, sau đó cậu ta không bao giờ còn nhìn thấy hai anh em Lâm Lạc Khê, Lâm Lạc Thanh trong nhà nữa.
Có đôi khi Lâm Lạc Thanh sẽ chạy đến trước cửa khóc lóc gọi ba, cầu xin cha Lâm mở cửa cho cậu vào.
Thế nhưng cha Lâm thậm chí không thèm nhìn, đứng dậy liền về thư phòng của mình, hoặc là cùng mẹ cậu ta xem TV.
TV truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, hi hi ha ha, Lâm Lạc Thanh đứng ngoài cửa, khóc đến đáng thương.
Ông ta hoàn toàn không để ý người đứng bên ngoài là con ông ta.
Giống như ông ta hoàn toàn không để ý bây giờ đứng trước mặt ông ta cũng là con ông ta.
Khi đó Lâm Lạc Kính cảm thấy vui sướng, cảm thấy vui vẻ, đây vốn dĩ chính là nhà của mình, vì sao phải có người ngoài?
Cậu ta đứng bên trong cánh cửa cười nhạo Lâm Lạc Thanh, hoặc là xông ra đuổi cậu đi.
Mà bây giờ, cậu ta lại sắp bị đá rakhỏi nhà, trở thành Lâm Lạc Thanh năm đó.
Lâm Lạc Kính vào khoảnh khắc này cúi đầu, cậu ta như thể rốt cuộc hiểu rõ, ba cậu ta thật ra cũng không yêu cậu ta nhiều như vậy, ông ta thậm chí không yêu bất kỳ đứa con nào của ông ta, ông ta chỉ yêu bản thân.
Trần Phượng đau lòng nước mắt đều tuôn ra, gọi điện thoại bảo bác sĩ gia đình đến.
Bà ta rút giấy, thật cẩn thận đi lau vết máu trên đầu con trai mình, lại nghe thấy con trai mình thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Trần Phượng giương mắt liền nhìn thấy Lâm Lạc Kính nhìn Lâm Lạc Thanh, nói với cậu: "Xin lỗi, tôi sai rồi."
Sau đó cậu ta nhìn về phía cha Lâm, tiếp tục xin lỗi: "Con xin lỗi ba, là con không tốt."
Trần Phượng nước mắt lại lần nữa rơi xuống, con làm sao có thể xin lỗi Lâm Lạc Thanh chứ? Con trai bà sao phải chịu loại ấm ức này?
Lâm Lạc Thanh thì rất vui vẻ.
Tuy rằng cậu đối với câu nói của cha Lâm 'Từ hôm nay trở đi mày cút ra khỏi Lâm gia' có chút giả vờ bi thương, cũng cảm thấy người cha tồi này quả thật là chỉ yêu bản thân, nhưng dù sao Lâm Lạc Kính trước đây đã không ít lần trào phúng Lâm Lạc Khê và Lâm Phi, sau này cậu xuyên đến, cũng còn muốn kiếm chuyện, cho nên cậu cũng khôngcó lòng đồng cảm bao la đến mức cảm thấy bi thương cho cậu ta.
... Huống hồ, Trần Phượng muốn cậu mất đi Lâm Phi, vậy bà ta cũng nên nếm thử nỗi đau liên quan đến con cái, như vậy mới công bằng, không phải sao?
Lâm Lạc Thanh tiếp tục giả vờ làm tiểu bạch hoa: "Không sao đâu, anh không trách em."
"Ba, em trai đã xin lỗi rồi, ba tha thứ cho em trai đi." Cậu nói với cha Lâm.
Nếu cha Lâm thật sự định đuổi Lâm Lạc Kính đi, thì cậu có lẽ sẽ không tiếp tục giả vờ làm bạch liên hoa, mà sẽ thấy vui mừng.
Nhưng cố tình cha Lâm nửa câu sau lại nói là 'Khi nào biết sai rồi thì hẵn trở về', đây là đãi ngộ mà nguyên thân và Lâm Lạc Khê cũng chưa từng được hưởng. Có thể thấy cha Lâm cũng không phải quyết tâm muốn đuổi Lâm Lạc Kính đi, chỉ là hù dọa cậu ta, cảnh cáo cậu ta.
Từ điểm đó mà xem, Lâm Lạc Kính dù sao cũng được nuôi dưỡng bên cạnh cha Lâm nhiều năm như vậy, tình cảm của cha Lâm đối với cậu ta vẫn sâu sắc hơn hai đứa trẻ kia.
Trần Phượng nghe được lời của Lâm Lạc Thanh, quay đầu nhìn về phía cậu.
Bà ta thật sự không hiểu, chuyện tại sao lại phát triển thành như vậy, tại sao Lâm Lạc Thanh bây giờ lại chiếm thế thượng phong.
Bà ta ngập nước mắt nói: "Ai làm người đấy chịu, là tôi tìm Trần Minh, Lâm Lạc Thanh cậu muốn trả thù thì trả thù tôi, đừng cướp đồ của Lạc Kính."
"Tôi không có." Lâm Lạc Thanh sợ hãi nói: "Là ba muốn cho tôi, tôi không muốn."
Cha Lâm cũng bảo vệ cậu nói: "Cái gì mà cướp, là tôi chủ động cho Lạc Thanh, liên quan gì đến Lạc Thanh? Bà không nghe thấy Lạc Thanh vẫn luôn từ chối, không muốn sao?"
Lâm Lạc Thanh gật đầu lia lịa: "Vâng!"
Trần Phượng quả thực câm nín.
"Ông nhìn không ra nó là cố ý sao?" Bà ta hỏi chồng mình: "Nó chính muốn mà giả vờ không muốn! Rõ ràng bản thân muốn đến phát điên còn muốn giả bộ không muốn để đùa giỡn ông, nó nếu không muốn, nên trực tiếp đem cổ phần chuyển cho Lạc Kính! Ông xem nó dám không?!"
Lâm Bác - thẳng nam ung thư giai đoạn cuối - rõ ràng nhìn không ra, "Tôi thấy bà mới là muốn cổ phần ý! Nói đi nói lại chẳng phải là muốn tôi đem cổ phần cho Lạc Kính sao? Bà cho rằng tôi nhìn không ra sao?! Tôi nói cho bà biết, tôi không dễ dàng bị lừa như vậy đâu!"
"Chỉ thế này thôi, bà còn không biết xấu hổ mà bôi nhọ Lạc Thanh? Bà thật đúng là rất giỏi nói dối, trước đây tôi hỏi bà chuyện ba ruột của Lâm Phi, bà nói thế nào? Nói bà không biết, nói bà bị oan, còn nói Dữ Tiêu và Lạc Thanh liên thủ hãm hại bà. Bây giờ sao lại nhận? Sao không nói Dữ Tiêu và Lạc Thanh liên thủ hãm hại bà nữa?"
"Bà thật đúng là nói dối thành tính! Bản thân nói dối, còn muốn bôi nhọ người khác, Trần Phượng, tôi trước đây sao không phát hiện bà ác độc như vậy!"
Trần Phượng: ......
Trần Phượng hết đường chối cãi.
Lâm Lạc Thanh không kìm được trong lòng, lợi hại nha! Tuyệt đối logic! Không hổ là ông! Sẽ không mắc mưu! Cứ giữ vững ý nghĩ này là được rồi!
Lâm Lạc Thanh vội vàng giả vờ kinh ngạc: "Dì, tại sao? Tại sao dì lại muốn làm như vậy? Con đã nói với ba là con từ bỏ mọi thứ, dì tại sao còn muốn lừa dối ba chứ? Là cảm thấy ba ngu ngốc? Hay là dì căn bản không để tâm đến ba? Ba yêu dì như vậy, đối xử với dì tốt như vậy, dì sao có thể đối xử với ông ấy như vậy? Cho dù dì cảm thấy ba có ngu ngốc, có mù quáng, tuổi cũng đã cao, không yêu ông ấy nữa, nhưng dì cũng không thể như vậy. Dì như vậy, chẳng phải nói rõ cho ba biết, dì không đặt ông ấy vào mắt, càng không đặt ông ấy vào lòng sao?"
Cha Lâm: ...... Sao cứ cảm giác lời này có chỗ nào đó không đúng.
Quý Dữ Tiêu đúng lúc lên tiếng, như thể vô cùng tiếc hận: "Chậc chậc, thật đáng thương."
Ngọn lửa giận trong lòng cha Lâm lại bùng lên. Điều ông ta không muốn nhất là mất mặt mũi trước mặt Quý Dữ Tiêu, phảng phất như mình trong nhà không có chút địa vị nào. Bởi vậy ông ta tức giận nói: "Còn đứng ở đây làm gì? Còn không mau cút đi! Là muốn ở lại đây tiếp tục làm chướng mắt tôi sao?!"
Trần Phượng sốt ruột lắc đầu: "Tôi không có. Chồng à, tôi yêu ông."
Lâm Lạc Thanh cũng phối hợp gật đầu: "Ừm... Ừm, ba ba, tuy rằng dì lừa dối ba, gạt ba, nói dối thành tính, cũng không coi ba ra gì, nhưng dì yêu ba."
"Tuy rằng dì cảm thấy ba ngu ngốc, trước mặt ba một kiểu sau lưng ba một kiểu, bằng mặt không bằng lòng, nhưng dì thật lòng yêu ba."
"Tuy rằng dì trong lòng chỉ có 10% cổ phần kia, vì 10% cổ phần này trước đây không thừa nhận bây giờ liền lập tức thừa nhận, nhưng dì ấy yêu ba!"
"Lâm Lạc Thanh cậu câm miệng cho tôi, cậu nói hươu nói vượn cái gì?" Trần Phượng quả thực hận không thể xé nát cái miệng này của cậu.
Lâm Lạc Thanh chớp chớp đôi mắt trong sáng lại vô tội của mình: "Tôi nói hươu nói vượn? Cho nên dì không yêu ba tôi sao?"
Lâm Lạc Thanh lắp bắp kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn về phía cha Lâm: "Ngại quá ba ba, con cho rằng dì yêu ba, nhưng ai ngờ dì ấy thế nhưng không có yêu ba. Aizzz, dì thật đúng là nói dối thành tính, quá giỏi lừa người, là con không hiểu dì ấy, dì ấy không yêu ba."
Trần Phượng: ......
Trần Phượng chỉ cảm thấy hai mắt mình tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Cha Lâm thì tức giận đến nỗi hung hăng ném mạnh chén trà vào cằm bà ta: "Còn chưa cút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com