Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 207: Trượt ngã

Thiệu Kỳ Dương ở bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn Quý Bất Vọng, trong mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ mà chính mình không phát hiện ra, thì ra có thể như vậy sao?

Nghe bọn họ tranh cãi về chuyện vợ chồng, còn nói dựa vào bản lĩnh của chính mình, anhThiệu Kỳ Dương thực sự muốn giơ tay nhập cuộc, không cần là chính thất, thê thiếp cũng được... Không không, anh ta không phải thê thiếp gì cả, anh ta cũng cần phải được chịu trách nhiệm .

Thiệu Kỳ Dương chuẩn bị động thủ, lập tức nhớ lại quá khứ nửa đêm Mục Kinh Trập gõ cửa phòng mình, đúng vậy, cái này cũng có khả năng, hơn nữa thời gian còn sớm hơn Quý Bất Vọng, anh ta nhất định có thể tham gia.

Ngay khi Thiệu Kỳ Dương định giơ tay, Mục Kinh Trập đã nói: "Hai người đừng ầm ĩ nữa."

Cô quay đầu lại, nhìn Quý Bất Vọng: "Anh biết rõ đó không phải là ..."

Quý Bất Vọng không để cho Mục Kinh Trập nói tiếp, kéo cô sang một bên thì thầm: "Tôi biết, nhưng cô cũng không muốn tiếp tục làm vợ chồng với anh ta đúng không? Tôi thấy cô không muốn nữa, cho nên hãy cho tôi một cơ hội đi, làm náo loạn chuyện này lên."

Mục Kinh Trập giật mình, cô hôm nay chỉ mới nhìn thấy Quý Bất Vọng, thậm chí chưa kịp nói mấy lời, làm sao anh ấy biết?

Một nụ cười thoáng qua đôi mắt của Quý Bất Vọng, anh có thể nhìn ra được.

Trước khi Thiệu Kỳ Hải không ở đó, Mục Kinh Trập chưa bao giờ nhắc đến Thiệu Kỳ Hải trước mặt anh, cũng không cảm thấy buồn hay bất cứ điều gì tương tự, giống như không hề có chút tình cảm gì.

Thiệu Kỳ Hải trở về, nhưng anh vẫn nhìn thấy Mục Kinh Trập không kinh ngạc, chỉ là giữa hai lông mày có chút phiền muộn, sau đó nói đến Mục Tuyết, biểu cảm lại thêm kỳ lạ, nhìn thế nào cũng không giống trong tim cô có Thiệu Kỳ Hải.

Nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải, trên mặt tràn cô đầy kỳ quái, cộng thêm sự lúng túng không nói nên lời, anh cũng theo đó mà xác nhận tâm tình của Mục Kinh Trập, mới có chuyện ồn ào ngày hôm nay.

Mục Kinh Trập nhìn vào mắt Quý Bất Vọng, dừng lại một lúc, Quý Bất Vọng đã buông cô ra.

Thiệu Kỳ Hải nhìn Mục Kinh Trập và Quý Bất Vọng thân mật, mím môi muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ của Mục Kinh Trập, hắn không cam lòng im lặng.

Mặc dù những gì anh nói với Thiệu Kỳ Hải rất quá đáng, nhưng Quý Bất Vọng rất biết ý, không để cho người trong thôn xem trò cười, lúc những người trong thôn Đại Đông tò mò tìm đến xem, anh đã rời đi trước.

Bởi vì anh không lái xe tới, sau cùng phải mượn xe đạp của Mục Kinh Trập.

Mục Kinh Trập tiễn anh ra ngoài, Quý Bất Vọng nói: "Một nửa những gì tôi nói với Thiệu Kỳ Hải vừa rồi là để chọc giận anh ấy, nhưng ý định là thật, Kinh Trập, tôi sẽ không từ bỏ chỉ vì điều này, cô cũng không cần suy nghĩ nhiều về mối quan hệ với anh ta, chỉ cần xác nhận một chút, cuộc hôn nhân của cô có thể trực tiếp trở nên vô hiệu, cô sẽ không bị ràng buộc vào cuộc hôn nhân đó nữa. "

"Mặc kệ cuối cùng là tôi hay là Thiệu Kỳ Hải ở bên cô, hoặc cô không muốn ai cả mà chọn gả cho một người xa lạ, tất cả đều là quyết định của cô."

"Tôi hiểu rồi, tôi cân nhắc." Mục Kinh Trập thận trọng gật đầu, nhìn Quý Bất Vọng không khỏi bật cười: "Làm sao anh có thể nghĩ đến mấy thứ như một vợ hai chồng?"

"Tự nhiên nghĩ ra được, ai bảo tôi quá thông minh. "

Quý Bất Vọng đạp xe rời đi, mãi đến khi không thể nhìn thấy khuôn mặt của Mục Kinh Trập, sắc mặt mới trầm xuống, ý đồ của Thiệu Kỳ Hải đối với Mục Kinh Trập không đơn giản.

Nhưng anh cũng phát hiện ra một hiện tượng thú vị, trước khi anh rời đi, bọn trẻ Thiệu Đông vừa lúc học xong, Quý Bất Vọng phát hiện ra rằng Thiệu Đông và những người khác nhìn về phía Thiệu Kỳ Hải với thái độ rất lạnh lùng và thậm chí còn có một chút thù địch.

Điều này thật thú vị, anh cũng có thể yên tâm.

Quý Bất Vọng biết rằng Mục Kinh Trập và năm đứa trẻ tình cảm rất tốt, cho nên cũng sợ rằng mấy đứa trẻ sẽ giúp đỡ Thiệu Kỳ Hải, Mục Kinh Trập sẽ vì mấy đứa trẻ mà chọn cách ở lại với Thiệu Kỳ Hải.

Nhưng anh đột nhiên phát hiện ra rằng đáng lẽ năm đứa trẻ sẽ là người ủng hộ Thiệu Kỳ Hải đã bị lật xe, mấy đứa bé không hề giúp gì cho cha mình. Trong trường hợp này, xét về mặt bọn trẻ, anh không có bất lợi.

Chưa kể, Quý Bất Vọng đúng là rất nhạy cảm, những điều cảm nhận được không sai chút nào.

Khi Thiệu Đông và những người khác trở lại, đám người Mục Kinh Trập đang nói chuyện bên trong, mấy đứa bé cũng không nói lời nào, khéo léo nghe lén, giả vờ như vừa mới quay lại.

Lúc Quý Bất Vọng đang nghĩ về mấy đứa trẻ, chúng đã rửa tay và ăn trái cây mà Mục Kinh Trập đã chuẩn bị cho, chụm lại một chỗ nói chuyện với nhau, Thiệu Bắc nhắc đến Quý Bất Vọng: "Thầy Quý thật sự rất đẹp, vì vậy nhiều thêm một người cha cũng không sao."

Thiệu Đông liếc xéo, Thiệu Bắc cười nắc nẻ: "Em thích thầy Quý, để thầy ấy làm cha Quý cũng ổn, sau này còn có thể có nhiều người cha khác nữa, mỗi người đều khác nhau, đối tốt với mẹ và cũng đối tốt với chúng ta. "

Thiệu Đông: "..."

Thiệu Nam nghe vậy liền bật cười: "Tiểu Bắc nói đúng, cô Mục Tuyết tìm đến ông ta, thầy Quý lại tới tìm mẹ cũng không có sai, kẻ tám lạng người nửa cân."

Thiệu Kỳ Hải và Thiệu Kỳ Dương cũng đang nói chuyện trong bếp, nhưng bầu không khí không tốt lắm.

"Tại sao em lại dẫn theo Quý Bất Vọng đến? Em có nghe thấy những lời cậu ta nói không?"

"Em không dẫn anh ta cũng tự mình đến, lúc trước anh ta đã từng đến đây rồi." Thiệu Kỳ Dương mím môi, hai anh em trước đó chưa từng cãi vã, Thiệu Kỳ Dương rất nghe lời Thiệu Kỳ Hải, nhưng lần này Thiệu Kỳ Dương không thể nhịn được.

"Anh hai, nếu anh còn nghĩ đến Mục Tuyết, vậy anh nên sớm nói rõ ràng với Kinh Trập, để cô ấy rời đi."

Giây phút này, Thiệu Kỳ Dương nhìn Thiệu Kỳ Hải như một người có cả một núi vàng bạc không quý trọng, một tội lỗi không thể tha thứ.

"Anh đã sớm quên cô ấy, hôm nay cô ấy chỉ đến thăm mà thôi." Thiệu Kỳ Hải rất khó chịu, thái độ của Thiệu Kỳ Dương khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, vì vậy chậm rãi nói: "Anh biết em vì chị dâu mà bênh vực, chuyện này anh sẽ giải thích cho cô ấy."

Sau khi Mục Kinh Trập tiễn Quý Bất Vọng trở lại, Thiệu Kỳ Hải nhìn thấy người liền giải thích với giọng nghẹn ngào: "Hôm nay em đột nhiên chạy ra ngoài, nhưng tôi cũng không có ôm Mục Tuyết, tôi đã tránh sang một bên, em đừng hiểu lầm tôi."

Nhìn thấy Mục Tuyết đi tới, Thiệu Kỳ Hải đã cảnh giác tránh xa, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại phát hiện Mục Kinh Trập đã không còn ở đó.

Mục Kinh Trập không hy vọng hắn giải thích, cô nói: "Không sao, anh không cần giải thích với tôi." Ôm càng tốt.

Thiệu Kỳ Hải còn muốn nói gì nữa, nhưng khi thấy thái độ của cô, hắn nhìn cô thật sâu rồi rời đi.

Mục Kinh Trập nhìn bóng lưng của hắn, tự hỏi, tại sao hắn lại nhìn cô với vẻ áy náy?

"Không thể hiểu được mà." Mục Kinh Trập lầm bầm, quay đầu nhìn thấy một cô gái đáng lẽ đã tan làm về nhà vẫn chưa rời đi, đang nghe lén, thấy cô nhìn sang, chột dạ ho nhẹ một tiếng.

Mục Kinh Trập khoanh tay nhìn, cô gái nhỏ cảm thấy chột dạ, vốn dĩ muốn rời đi, nhưng tinh thần buôn chuyện khiến cô ấy không còn cách nào ở lại.

"Cái kia chị Kinh Trập, vừa rồi anh Thiệu Kỳ Hải nói, em có thể làm chứng, anh ấy thật sự không có ôm Mục Tuyết."

"Ừ?"

"Chúng tôi đều đã thấy." Các chị em làm việc không trốn nữa, mặc dù nhìn bọn họ dường như đang tập trung vào việc làm hoa cài tóc, nhưng trong lòng lại rất phấn khích xem kịch vui.

Cô gái nhỏ báo cáo tin tức mà bọn họ đã kìm nén trong một thời gian dài cho Mục Kinh Trập: "Cái lúc Mục Tuyết chạy vào khóc lóc, Thiệu Kỳ Hải giống như bị dọa sợ, né hẳn cái ôm của cô ấy, sau đó trên mặt đất có nước từ quần áo đang phơi chảy ra, không cẩn thận trượt ngã, giống như bị kéo... chân vậy."

Cô gái nhỏ xấu hổ nói rằng Thiệu Kỳ Hải giống như đã bị kéo lấy, bởi vì hắn đã bất cẩn ngã, sau đó vẻ mặt của hắn rất đau đớn .

Thì ra là như vậy, Thiệu Kỳ Hải thấy Mục Kinh Trập đi rồi, bị như vậy mới không kịp đuổi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com