Chap 211: Đồng cảm
Trưa hôm đó, miếng giăm bông được cắt ăn trước, dù nấu hay là xào đều rất ngon.
Sau bữa trưa là thời gian chuẩn bị cho bữa chiều, Quý Bất Vọng hỏi Mục Kinh Trập: "Kinh Trập, cô có mời người khác nữa không? Buổi tối sẽ có bao nhiêu người đến ăn? Tôi sẽ đi chuẩn bị."
"Hẳn là không ít người, người thân và bạn bè, cộng thêm bọn họ." Mục Kinh Trập chỉ mấy người đến làm việc, mặc dù nói là sinh nhật của cô, nhưng bọn họ giết dê, cũng phải mời mọi người một chút, coi như tập hợp lại ăn tết vậy.
"Được, càng náo nhiệt càng tốt."
Công tác giết dê chuẩn bị bắt đầu, Quý Bất Vọng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng Thiệu Kỳ Hải có nhiều kinh nghiệm hơn một chút, hắn đứng ra chỉ đạo mọi người, Thiệu Đông Thiệu Tây và những người khác vẫn chưa chịu đi, chúng đứng vây lại xem.
Thiệu Bắc muốn xem nhưng lại sợ, lấy tay che mặt rồi nhìn qua kẽ tay, vì sợ làm bẩn váy nhỏ của mình, cô bé đứng xa hơn các anh một chút.
Đám người Thiệu Đông thì ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn, Thiệu Trung chú ý đến chiếc sừng dê, cầm chơi nó một hồi, sau đó hỏi Mục Kinh Trập rằng cậu bé có thể thổi nó không.
"Cái sừng này không được, nó quá nhỏ, sau này có loại lớn hơn hoặc tốt hơn, con có thể thử lại."
"Được ạ."
"Các con đi học đi, đừng để đến trễ."
Mấy đứa bé mang theo sự miễn cưỡng kéo nhau đi học, nhìn thịt dê đã được để vào nồi nấu, Quý Bất Vọng chuyển sự chú ý sang món gà. Lần này anh sẽ không để mình tụt lại phía sau, anh tự tin xách con gà lên: "Kinh Trập, cô tránh qua một bên đi, tôi giết gà, đừng để máu văng vào người."
Mục Kinh Trập: "...À, anh giết gà được chứ?"
Giết gà và Quý Bất Vọng thực sự không thể gộp lại cùng nhau, không cùng một thế giới, sự hòa hợp cũng không thành.
"Tôi làm được, lúc trước đã từng làm qua, lúc chú Lý bắt gà về, tôi đã phụ trách làm thịt nó." Quý Bất Vọng gật đầu tự tin.
Nhưng rõ ràng là Quý Bất Vọng quá tự tin, cuối cùng ngay cả lông gà cũng không vặt được, trên tóc và người của Quý Bất Vọng dính đầy lông gà, anh cầm dao mà hoài nghi nhân sinh: "Kinh Trập, con gà này cố ý bắt nạt tôi! Đây không phải là gà bình thường, đây là gà chọi sao?"
Mục Kinh Trập cố gắng nhịn cười, gỡ lông gà dính trên người cho anh: "Không sao, không sao, một hồi nữa cha tôi sẽ làm, cha tôi sẽ giết nó cho anh."
Thiệu Kỳ Hải cảm thấy đắc ý, xắn tay áo lên đi tới: "Gà chọi cái gì, đây là gà trống bình thường, chẳng qua cậu giết gà không giỏi, ngay cả một con gà cũng không giết được, nhìn tôi này."
Thiệu Kỳ Hải cũng có kỹ năng, thuận lợi giết được gà, hắn liếc mắt Quý Bất Vọng một cách đắc ý, rồi đổ nước sôi lên con gà, chuẩn bị chần lông gà.
Kết quả là nước sôi mới dội xuống, con gà vốn nằm bất động bỗng nhảy ra khỏi chậu... nó giả chết.
Thiệu Kỳ Hải bị giật mình, nhìn con gà chạy mấy bước: "Chuyện gì..."
Mục Đằng nhìn hai người bọn họ ú ớ, xắn tay áo lên: "Tránh ra, để ta."
Cuối cùng, Mục Đằng ra tay làm thịt hai con gà, Thiệu Kỳ Hải và Quý Bất Vọng giúp đỡ ông ấy, hai người so tài về thể lực, kỹ năng nấu ăn và sau đó là chặt củi.
Một phen gà bay chó sủa, cơm trưa cuối cùng cũng đã sẵn sàng, cả Mục Kinh Trập và Lý Chiêu Đệ đều không cần động một ngón tay.
Cả buổi sáng xem náo nhiệt, lại còn được xem các cô gái lực lưỡng làm việc, thật là mãn nhãn.
Nhưng ngay sau đó Quý Bất Vọng không còn thời gian để so đo với Thiệu Kỳ Hải, anh muốn tự mình làm bánh, đây sẽ là điểm nổi bật.
Chú Lý đặc biệt lái xe đến để giao những thứ cần thiết, sau khi Quý Bất Vọng bắt đầu làm, mùi thơm truyền ra ngoài, lan đi rất xa, đúng lúc bọn trẻ Thiệu Đông tan học và rất nhiều đứa trẻ khác cũng ngửi thấy mùi thơm.
Sau khi Thiệu Đông và những người khác đi vào, thấy Quý Bất Vọng đang làm bánh, chúng vui sướng đến phát rồ, bám theo Quý Bất Vọng để thử nó, nhưng khi chúng ra ngoài lần nữa, lại bị những người bạn chảy nước dãi chặn lại, hỏi đó là món gì, biết là bánh thì lại hỏi nó có mùi vị ra sao.
Thấy bọn họ hỏi như vậy, Thiệu Đông chạy về nhà, hỏi Mục Kinh Trập và Quý Bất Vọng có thể đưa các bạn cùng lớp về nhà ăn bánh không.
"Các bạn nói chưa từng ăn bánh ngọt..." Thiệu Đông hiếm khi có chút ngại ngùng.
Thật ra bọn trẻ cũng chưa từng ăn qua, chỉ có lúc Mục Kinh Trập tới mới có cơ hội ăn, bọn chúng rất thích, muốn các bạn cùng ăn.
"Tất nhiên là có thể." Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Đông: "Muốn gọi các bạn đến cũng được, sau này tổ chức sinh nhật cho các con cũng vậy."
Thiệu Kỳ Hải chen ngang nói với Thiệu Đông: "Có bao nhiêu người, ta sẽ chuẩn bị từng đó phần..."
"Không cần, bên này thích bao nhiêu cũng có thể làm, tôi chỉ cần gọi một chuyến là được." Quý Bất Vọng hét qua.
Thiệu Đông không quan tâm chuyện kiện cáo của bọn họ, dù sao cũng chỉ cần có thể dẫn bạn bè về ăn là tốt rồi, sau khi cậu chạy đi báo tin, mọi người đều vui mừng khôn xiết, đập cửa ầm ĩ, vui vẻ cưỡi ngựa chạy khắp nơi, bụi bay mù mịt.
Đây là trò chơi yêu thích của lũ trẻ, gấp một cành cây lại và nó sẽ trở thành một con ngựa. Tuy nhiên, Thiệu Đông trước đây chưa từng chơi bao giờ, cậu nghĩ rằng nó quá ngu ngốc, nhưng lần này các bạn quá phấn khích mà kéo Thiệu Đông tham gia hai vòng, sau đó đám Thiệu Tây cũng nhập cuộc.
Con đường bên ngoài Thiệu gia đầy tiếng trẻ con la hét, con đường được quét đến sạch sẽ mà bên nhà anh cả Thiệu thì khói bụi che khuất tầm nhìn.
Nhà bên cạnh náo nhiệt, bọn họ là người nghe rõ nhất, mùi thơm cũng ngửi thấy rõ ràng nhất, Triệu Lan thấy sinh nhật của Mục Kinh Trập sôi động như vậy, tức muốn xì khói, bà ấy càng tức giận hơn khi Thiệu Kỳ Hải không gọi bà ấy, bọn Phúc Lộc Thọ Hỉ cũng bị mùi thơm làm cho khóc lóc ầm ĩ.
"Cháu muốn ăn, cháu cũng muốn ăn bánh ngọt!" Nghe được tiếng cười đùa bên ngoài, Phúc Lộc Thọ Hỉ càng thêm buồn bực, càng khóc càng lớn.
Trước đó bọn nó mới là người chơi cùng với mọi người, không ai thèm chơi với đám Thiệu Đông, chỉ có bọn nó được bắt nạt đám Thiệu Đông, nhưng bây giờ thì ngược lại, mọi người chuyển sang chơi với đám Thiệu Đông, lúc thấy bọn nó còn cười nhạo.
Bọn nó từng gọi Thiệu Đông nói lắp, Thiệu Trung tạp chủng, bây giờ đến lượt chúng bị gọi là não đậu phụ và đầu heo, thế mới thấy đồng cảm, mới biết bị gọi bằng biệt danh đau đớn như thế nào.
Bị đặt biệt danh và chế giễu, không ai chơi cùng, bọn nó cuối cùng cũng nhận ra cảm giác của Thiệu Đông và những người khác, bắt đầu ghét cái bụng của chính mình, cho dù chị dâu Thiệu có nói đó là phúc khí cũng vô dụng, bọn nó trở nên tự ti sợ người lạ, không dám đi ra ngoài cửa chơi.
Nhìn thấy Phúc Lộc Thọ Hỉ đang khóc, chị dâu Thiệu vừa đau lòng vừa tức giận: "Đừng khóc nữa, khóc đến chết cũng không có bánh ngọt để ăn đâu!"
Lúc trước tiêu xài tiền trợ cấp của Thiệu Kỳ Hải, cuộc sống trải qua rất tốt, nhưng giờ đây mỗi ngày trôi qua rất khổ cực, tính cách của chị dâu Thiệu ngày càng trở nên khó chịu.
Phúc Lộc Thọ Hỉ tiếp tục gây rối, cuối cùng cô ta không nhịn được mà xuống tay đánh bọn nó.
Nghe thấy tiếng đánh mắng bên cạnh, cộng thêm tiếng khóc của Phúc Lộc Thọ Hỉ và giọng của chị dâu Thiệu gọi là mắng nhưng thực chất đang ám chỉ, Mục Kinh Trập lắc đầu mặc kệ.
Cô sẽ không lấy ơn báo oán, năm xưa bọn họ ăn sung mặc sướng, chỉ có đám Thiệu Đông ôm bụng đói.
Sau khi ngửi thấy mùi bánh ngọt, mùi thịt gà, thịt dê nướng, giăm bông bay qua, bọn Thiệu Phúc nhìn trong nhà chỉ còn lại mỗi rau xanh, lại bật khóc.
Trong tiếng khóc của Phúc Lộc Thọ Hỉ, Mục Kinh Trập và đám người Thiệu Đông đã ăn đến bụng căng tròn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com