Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 220: Mẹ của cô Mục quá đáng thương

Thiệu Kỳ Hải ngay lập tức ho khan, sặc vì sợ hãi.

"Anh muốn đi đâu?"

"Không, không đi đâu cả, muốn đi ra ngoài cửa một chút." Sợ mọi người nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của mình, Thiệu Kỳ Hải cúi đầu đi ra ngoài.

"Làm sao bây giờ? Làm thế nào Kinh Trập lại nhặt được cái ống nhòm? Nếu cô ấy biết đó là mình và phát hiện ra việc mình khóc thì phải làm sao?"

Nghĩ đến việc Mục Kinh Trập nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, Thiệu Kỳ Hải sụp đổ.

May mắn thay, theo quan sát của hắn, Mục Kinh Trập dường như không nhận ra đó là hắn, điều này khiến Thiệu Kỳ Hải thở phào nhẹ nhõm.

Phim của Thiệu Bắc chiếu ba ngày, ngày nào cũng chật kín người, có người của thôn khác đến, người thôn mình cũng xem, bọn họ xem ba ngày liền, xem đi xem lại.

Bọn họ chỉ xem ba ngày cũng sẽ không chán, bởi vì nếu xem nhiều, bọn họ có thể tiết lộ cho những người của thôn khác chưa xem, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của những người đó chính là khoảnh khắc mà bọn họ tự hào nhất.

Mọi người vẫn đang đắm chìm trong bộ phim của Thiệu Bắc, mà Mục Kinh Trập bên này đã thảo luận với Thiệu Bắc và Thiệu Đông, quyết định bộ phim tiếp theo của Thiệu Bắc.

Thiệu Bắc còn nhỏ, lúc trước kịch bản luôn tục được gửi đến, nhưng có rất ít cái là nhân vật chính, đó cũng là điều bình thường, bởi vì tuổi của cô bé còn quá nhỏ, cũng không có nhiều bộ phim truyền hình lấy trẻ em làm nhân vật chính.

Không nhất thiết phải đóng vai chính, nhưng vì tương lai sau này của Thiệu Bắc nên cũng phải thận trọng hơn, cho đến bây giờ chỉ chọn một vai phụ trong một bộ phim, nhưng cảnh diễn không quá nhiều, tìm đại một ngày cuối tuần cũng có thể quay chụp được.

Lần này thiết lập Thiệu Bắc vẫn được xem là nữ chính, nhưng vai chính chân chính lại là một vua màn ảnh, về cơ bản diễn xuất không tồi, từ đạo diễn đến diễn viên đến kịch bản đến tổ chế tác đều phù hợp, cho nên mới quyết định chọn nó.

Trong quá trình này, Thiệu Kỳ Hải về cơ bản không có nhiều cảm giác tham gia, bởi vì... hắn không hiểu những thứ này cho lắm, ngay cả Thiệu Kỳ Dương và Quý Bất Vọng cũng có thể đưa ra một số đề xuất, nhưng hắn lại không có cơ hội để nói.

Mặc dù kịch bản đã được hoàn thành nhưng vẫn phải đợi đến khi phim bắt đầu khai máy, điều này tốt hơn cho Thiệu Bắc, cô bé có thể tập trung vào việc học và bắt đầu quay phim sau.

Những chuyện này thật ra đều không sao, hiện tại điều Mục Kinh Trập quan tâm chính là quan hệ với Thiệu Kỳ Hải.

Đếm kỹ số ngày, Thiệu Kỳ Hải đã ở đây hơn nửa tháng, mấy ngày nay hai người so với trước đây thân thiết hơn một chút.

Thiệu Kỳ Hải cũng bận rộn, đội vận tải của hắn hình như đã chạy trở lại, hắn sẽ ra tay xử lý, nhưng hắn biết trước đó mình vắng mặt quá nhiều, chủ yếu tâm tư vẫn đặt ở trong nhà.

Hắn đã thật sự tiếp nhận các khoảng phí tiêu xài của bọn trẻ, phí đăng ký học hắn trả, Thiệu Đông và những người khác muốn mua sách, hắn mua, Thiệu Nam muốn mua những gì giáo sư dặn dò, hắn mua, Thiệu Trung muốn có nhạc cụ đó, hắn cũng mua, không hề than thở một câu.

Hắn đã cố gắng hết sức để làm quen với Mục Kinh Trập, nhưng bản thân Mục Kinh Trập rất bận rộn, có một chút thời gian rảnh, về cơ bản sẽ dành trọn cho bọn trẻ, hắn vì vậy cũng không có thời gian để nói chuyện với Mục Kinh Trập, trò chuyện cũng tập trung xung quanh mấy đứa trẻ.

Sau khi đếm lại, Thiệu Kỳ Hải phát hiện ra rằng hắn và Mục Kinh Trập hiếm khi ở bên nhau quá ba phút, đừng nói đến việc vun đắp tình cảm của cả hai.

Phòng ngủ ban đầu của hắn hiện đã bị Mục Kinh Trập chiếm giữ, mấy đứa trẻ cũng nói hắn ngủ với chúng lâu quá cũng không thích hợp, vì vậy hắn chỉ có thể dọn một gian phòng khác và ngủ trong đó.

Chỉ cần có mấy đứa trẻ có mặt, hắn liền bận rộn xoay quanh, về cơ bản là bị bao quanh bởi việc nhà và các loại việc.

Xách theo một giỏ quần áo để giặt, dọn dẹp, nấu ăn, rửa chén và các công việc nhà khác, mỗi ngày đều rất bận rộn.

Bọn trẻ mặc dù ban đầu có chút thù hận, nhưng giờ thì không còn nữa, chúng yêu sạch sẽ và cũng hiểu chuyện, trước đây vì không muốn Mục Kinh Trập giặt quần áo hàng ngày, lúc nào cũng chú ý không để quần áo dính bẩn.

Những đứa trẻ khác giống như những con khỉ bùn, bọn chúng lại rất cẩn thận, nhưng sau khi Thiệu Kỳ Hải đến, chúng không còn chú ý nhiều nữa, muốn chơi thì chơi nhảy thì nhảy.

Dù sao có Thiệu Kỳ Hải giặt quần áo, Thiệu Kỳ Hải đã trở thành một phong cảnh cho người trong thôn ngắm nhìn, mỗi ngày đều đi giặt quần áo, bị người khác chê cười.

Triệu Lan cười nhạo, nói rằng trước đây Thiệu Kỳ Hải làm gì biết giặt quần áo là gì, cũng phải nhờ đến bà ta giặt, mà bây giờ phải tự thân vận động.

Bản thân Thiệu Kỳ Hải không quan tâm đến điều đó, Thiệu Đông và những người khác cũng không để trong lòng, nhưng Mục Tuyết nghe xong vẫn bất bình cho Thiệu Kỳ Hải.

Một ngày nọ, khi đám trẻ Thiệu Đông tan học, Mục Tuyết do dự và ngăn chúng lại.

"Thiệu Đông, cô muốn nói với các con một chuyện."

"Cô Mục, cô cứ nói đi." Giọng điệu của Thiệu Đông khách sáo, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.

Mục Tuyết không phát hiện ra sự thay đổi này, mặc dù cô ấy thường xuyên nghe nói về mấy đứa trẻ, nhưng thấy bọn chúng còn nhỏ, cô ấy lại là giáo viên, cũng đã quen coi bọn chúng như con nít.

"Chỉ là khoảng thời gian này cô nghe được một ít lời đàm tiếu, nói cha của các con thường xuyên đi giặt quần áo, trở thành đối tượng bị chê cười trong thôn, trong thôn cũng không có người đàn ông nào đi giặt quần áo, như vậy có lẽ không tốt lắm đúng không?" Mục Tuyết thay Thiệu Kỳ Hải bất bình.

Những gì Thiệu Kỳ Hải làm không nên bị công khai quá nhiều, nhưng cô ấy cũng biết rằng việc hắn làm là tốt, người như vậy nên được tôn trọng, theo ý kiến ​​​​của cô ấy, kể từ khi Thiệu Kỳ Hải trở lại, Mục Kinh Trập không nên lui tới với đám người Quý Bất Vọng .

Trước kia không biết hắn còn sống thì không sao, như hiện tại thì không tốt, lúc đầu còn tưởng rằng Mục Kinh Trập làm không tốt, nhưng nghe nói Thiệu Kỳ Hải hàng ngày còn giặt quần áo, Mục Tuyết càng cảm thấy đau lòng hơn.

Mục Tuyết mặc dù không đề cập đến Mục Kinh Trập, nhưng vẻ mặt và lời nói của cô ấy cũng tiết lộ một số suy nghĩ thực sự, thay vì nói về Thiệu Kỳ Hải, những lời này thực sự ám chỉ Mục Kinh Trập, ý tứ chính là tại sao Mục Kinh Trập lại không tự giặt đồ.

Thiệu Đông và những người khác không phải là kẻ ngốc, chúng đều hiểu.

Vẻ mặt Thiệu Đông càng lãnh đạm: "Giặt quần áo sao lại bị người ta chê cười? Chúng con trước đó cũng tự giặt quần áo, ông ấy mới làm không bao lâu, mấy cái đó cũng không tính là gì so với mẹ."

Mục Tuyết dừng lại, sau đó nhận ra sự thờ ơ của Thiệu Đông, khi cô ấy không biết phải nói gì, Thiệu Tây nghiêng đầu tò mò hỏi: "Cô Mục, mẹ của em là em họ của cô, trước đó mẹ cũng đã giặt rất nhiều quần áo cho tụi con, tại sao con không thấy cô đau lòng cho mẹ vậy?"

Mục Tuyết sửng sốt, Mục Kinh Trập trước đó cũng đã giặt sao? Cô ấy không để ý...

Thiệu Nam quan sát vẻ mặt của cô ấy, cười vỗ Thiệu Tây một cái: "Anh hai, anh không biết sao? Cô Mục chưa bao giờ phải giặt quần áo, cô ấy làm cô giáo cho nên không được chịu khổ, cũng sợ giặt quần áo sẽ bị thương ở tay, không phải bà ngoại đã từng nói quần áo trước đây của cô Mục đều do mẹ giặt sao, bà ngoại đã ầm ĩ rất lâu, cuối cùng mới không để cho mẹ giặt, sau đó việc giặt được giao tới tay mẹ của cô Mục."

Mục Tuyết đột nhiên đỏ mặt, lúc trước đúng là bà Mục không nỡ để cô ấy chịu khổ, quần áo của cô ấy đều bị bà Mục đưa cho Mục Kinh Trập giặt, nhưng cũng không lâu lắm, chỉ một hai năm mà thôi.

Sau đó, khi Lý Chiêu Đệ phát hiện ra, bà ấy đã làm ầm ĩ lên, sau đó cũng không còn nữa, làm sao Lý Chiêu Đệ lại nói với bọn trẻ những chuyện như vậy?

Mục Tuyết còn muốn nói cái gì nữa, Thiệu Bắc đã nghi ngờ hỏi: "Giặt quần áo sẽ có hại cho tay đúng không? Tại sao chúng ta không bị như vậy? Cô Mục liệu có giặt quần áo không?"

"Cô sẽ." Mục Tuyết đỏ mặt, vội vàng trả lời.

"Vậy thì tốt rồi, nếu không thì mẹ của cô Mục cũng quá đáng thương, bà ấy đã lớn như vậy, còn phải giúp cô giặt quần áo." Thiệu Bắc thở dài như bà cụ non: "Hơn nữa đến lúc cô Mục lập gia đình thì phải làm sao đây, sẽ không có người giúp cô giặt quần áo nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com