Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 239: Sự thật

Đương nhiên, Thiệu Trung rất tin tưởng Mục Kinh Trập, dưới sự an ủi của Mục Kinh Trập, cậu bé cuối cùng cũng bình tĩnh lại, dựa vào cô: "Con tin mẹ."

Không sai, cậu bé là do mẹ nuôi dưỡng, cho dù trong xương cốt có gì đó xấu xa thì cũng là do mẹ nuôi, đi theo mẹ nhất định sẽ học được nhiều thứ.

Lời nói của Mục Kinh Trập khiến Thiệu Trung không còn cảm giác tuyệt vọng nữa.

Tinh thần bị đả kích, vừa chạy vừa suy nghĩ nhiều, khóc đến đau đầu, Thiệu Trung sau khi thả lỏng liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Mục Kinh Trập không dám cử động. Khi cậu bé ngủ say, cô cẩn thận kéo Thiệu Trung ra khỏi đống cỏ khô, không quan tâm rơm rạ dính trên người và tóc của mình, ôm Thiệu Trung tập tễnh đi về nhà.

Cái hang kia là do Mục Đằng đào cho Thiệu Trung nên thực ra rất nhỏ, Mục Kinh Trập chỉ có thể quỳ xuống, lúc nãy nằm phải lộ hai chân ra ngoài, bây giờ có chút tê tê.

Sau khi Mục Kinh Trập đưa Thiệu Trung trở về, cô tình cờ gặp Thiệu Kỳ Hải trên đường, Thiệu Kỳ Hải đang lo lắng tìm người, nhìn thấy Thiệu Trung ngủ say mới dám thở ra một hơi.

"Nhỏ giọng một chút, thằng bé mới ngủ, để nó ngủ một lát đi."

Thiệu Kỳ Hải mạnh mẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia hối hận, nhưng khi nhìn thấy cọng rơm trên đầu Mục Kinh Trập, nhịn không được đưa tay qua gỡ xuống, Mục Kinh Trập quay đầu lại, Thiệu Kỳ Hải giơ lên cho cô xem.

"Về rồi gỡ sau."

Thiệu Kỳ Hải muốn ôm lấy Thiệu Trung, nhưng Mục Kinh Trập lắc đầu từ chối: "Tôi ôm là được, trở về với tôi, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Nhìn vẻ mặt của Mục Kinh Trập, Thiệu Kỳ Hải đoán có lẽ cô đã biết.

Trở về nhà, Mục Kinh Trập cẩn thận đặt Thiệu Trung xuống, giũ rơm trên người hai lần, gọi Thiệu Kỳ Hải: "Lại đây."

Quay sang nhẹ giọng nói với đám Thiệu Đông: "Tiểu Đông, các con trông chừng Tiểu Trung, nếu thằng bé tỉnh lại thì kêu ta."

Thiệu Đông gật đầu: "Được ạ." Cậu cảm thấy đã có chuyện gì đó xảy ra.

Mục Kinh Trập ngồi ở trước mặt Thiệu Kỳ Hải: "Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao Tiểu Trung lại là con trai của Thiệu Kỳ Vân?"

Chuyện này là sao! Trước mặt Thiệu Trung có thể bình tĩnh an ủi thằng bé được, nhưng bây giờ Mục Kinh Trập nói ra lời này, trong lòng cô giống như có mấy con gà trống đang gào thét, dùng hết sức lực kêu gào không thể tiếp nhận sự thật này, đây là cái quái gì vậy.

Con của ai cũng được, sao nhất định phải là của Thiệu Kỳ Vân, cho dù là nhặt được cũng tốt hơn.

Thiệu Kỳ Vân làm sao có thể sinh được một đứa bé ưu tú như Thiệu Trung, cô ta xứng đáng sao? Cô thà rằng nói Thiệu Trung được sinh ra từ vết nứt trên cục đá còn hơn nói là do Thiệu Kỳ Vân sinh ra.

Mục Kinh Trập nắm chặt tay, hận không thể nghiền nát Thiệu Kỳ Vân.

Thiệu Trung là ai, cô ta là cái thá gì, cô ta làm cho Thiệu Trung đau đớn như vậy, sự xui xẻo này còn hơn đạp phải shit chó, hơn nữa cục shit chó này không thể rửa trôi.

Trước mặt không có Thiệu Kỳ Vân, mà là Thiệu Kỳ Hải, Mục Kinh Trập nhìn chằm chằm Thiệu Kỳ Hải, giống như chỉ cần Thiệu Kỳ Hải dám nói đồng ý, cô sẽ xông tới trước mặt hắn, giẫm chết hắn.

Nhìn bộ dáng của Mục Kinh Trập, Thiệu Kỳ Hải rất bất đắc dĩ, hắn không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật.

Hắn thở ra một hơi: "Tiểu Trung nói cho em biết à? Đúng vậy, Tiểu Trung quả nhiên là..."

Bộp một tiếng, tay Mục Kinh Trập đập mạnh xuống bàn, mặt bàn rung chuyển, giống như một giây sau sẽ nứt ra làm đôi.

Thiệu Kỳ Hải bất ngờ run một cái, sau đó nói: "Là do Thiệu Kỳ Vân sinh ra."

Mục Kinh Trập nghe thấy sự thật, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại: "Vậy tại sao cô ấy còn sống? Chẳng phải anh nói mẹ ruột của Tiểu Trung đã chết rồi sao? Nếu đã chết rồi thì cứ để cho chết hoàn toàn đi!"

Dám nói sao lại không dám làm? Tại sao không chết đi!

"Anh có bản lĩnh giấu diếm thì hãy giấu nó cả một đời luôn đi. Nếu anh thật sự không thể thì hãy biến lời nói dối thành sự thật, đã nói là một đời sau không nhắc đến nữa thì tại sao không chôn nó sâu trong lòng luôn đi!"

So ​​với việc biết sự thật, cô thà rằng cả đời này mình không biết, Thiệu Trung nhất định cũng như vậy, làm sao có thể loại người buồn nôn như vậy.

Mục Kinh Trập vỗ bàn, lần lượt chất vấn: "Đã giấu lâu như vậy rồi, lúc trước hỏi như thế nào cũng không nói, vậy tại sao Tiểu Trung lại biết được! Anh rốt cuộc đã làm gì!"

Thiệu Kỳ Hải vẫn đang ngồi trên ghế, nhưng dáng vẻ uy nghiêm của hắn càng ngày càng nhỏ đi, suýt chút nữa bị Mục Kinh Trập ăn thịt.

Cuối cùng, Thiệu Kỳ Hải chỉ có thể cúi đầu lẩm bẩm: "Xin lỗi..."

"Nếu có thể nói xin lỗi thì cần gì đến cảnh sát! Anh xin lỗi tôi làm gì, đi mà nói với Tiểu Trung ấy, anh có biết điều đó khiến thằng bé tổn thương đến mức nào không? Mất bao nhiêu lâu thằng bé mới cởi mở hòa đồng lên một chút, hiện tại chỉ muốn thu mình lại một góc, khóc đến xé lòng!"

"Thằng bé không còn tin vào chính mình nữa, thậm chí còn nói đến chuyện tự sát, thằng bé mới có bao nhiêu lớn chứ, anh xem anh đã ép thằng bé thành cái dạng gì, chuyện này đối với thằng bé giống như trời sập vậy!"

Mục Kinh Trập thật sự muốn xé nát Thiệu Kỳ Vân, khiến cô ta biến mất khỏi thế giới này.

Thiệu Kỳ Hải nghe chuyện tự sát, trong lòng giống như bị thứ gì đó đâm mạnh: "Là tôi có lỗi với Tiểu Trung, tôi nên chú ý hơn, tôi sai rồi"

"Bây giờ anh nói sai thì có ích gì, bây giờ tôi giết cô ấy luôn được không?"

Mục Kinh Trập nói xong xua tay: "Quên đi, coi như tôi chưa nói gì."

Mục Kinh Trập vẫn rất tức giận, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Thiệu Kỳ Hải, lời muốn nói ra đều nghẹn lại.

Thật ra Thiệu Kỳ Hải chắc chắn cũng không muốn, cô mắng hắn cũng có vẻ không đúng, Mục Kinh Trập nghĩ nghĩ, đổi chủ đề hỏi: "Vì sao thằng bé lại trở thành Thiệu Trung? Cụ thể chuyện gì đã xảy ra, anh nói cho tôi đi."

Nếu như có thể cô thực sự muốn đôi tai của mình trùng sinh lại một chút, coi như chưa từng nghe thấy sự thật này, hoặc để thời gian bắt đầu lại, giết chết tất cả những thứ này ngay từ trong trứng.

Nhưng tất cả không thể làm được, chỉ có thể đối mặt với hiện thực.

Thiệu Kỳ Hải ngượng ngùng giải thích sự tình: "Tôi không ngờ thằng bé cũng đi theo, còn nghe được..."

Về việc Thiệu Kỳ Vân là mẹ của Thiệu Trung, chúng ta phải bắt đầu từ mấy năm trước.

Thiệu Kỳ Vân là con gái út, từ nhỏ đã xinh đẹp, Triệu Lan đối với đứa con gái duy nhất là Thiệu Kỳ Vân rất yêu thương, ba người anh trai bọn hắn cũng rất chiều chuộng em gái, dần dần không nghĩ đến tính tình của Thiệu Kỳ Vân được chiều quá sinh hư.

Nghe quá nhiều về những cô gái xinh đẹp muốn gả cho kẻ có tiền trong thành phố, Thiệu Kỳ Vân cũng muốn đi theo, học không giỏi nhưng vẫn nhất quyết không trở về thôn quê, sau này hắn nghĩ cách kiếm tiền cho cô ta học một trường kỹ thuật trong thành phố, để cô ta học cách tiêm.

Kết quả không học được chút kiến thức nào, ngược lại bị mê hoặc bởi sự phồn hoa của thành phố, suốt ngày chỉ biết đòi hỏi tiền mua váy, cô ta nói rằng mình nhất định sẽ nhân cơ hội này để gả cho một kẻ có tiền.

Thậm chí không ngần ngại sử dụng chút thủ đoạn, nhưng đáng tiếc kẻ có tiền cuối cùng không nhìn thấy, ngược lại cô ta lại đánh mất sự trong trắng và lớn bụng.

Triệu Lan không biết dạy Thiệu Kỳ Vân, cái nên dạy không dạy, nhưng lại dạy một ít cái không nên dạy, lúc đầu Thiệu Kỳ Vân không biết mình đang có thai, nhưng về sau cô ta phát hiện ra bụng mình mỗi ngày một lớn hơn.

Thiệu Kỳ Vân không dám nói cũng không dám khẳng định, chỉ hy vọng không phải, cô ta tự nhủ rằng mình đang béo lên, vừa đúng lúc vào mùa đông, cô ta quấn chặt bụng, mặc vào một chiếc áo khoác dày mùa đông, quả thật không có ai nhìn ra cái gì.

Ban ngày siết chặt, buổi tối đi ngủ cũng tháo lỏng ra, vừa tháo ra thai nhi đã có cử động. Thiệu Kỳ Vân phải thừa nhận rằng mình đã có thai, cô ta căm ghét điều này, nhưng cô ta chỉ nghĩ đơn giản, sinh xong đứa trẻ này là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com