Chap 253: Tiếng ma quái lúc nửa đêm
Thiệu Trung rất nhanh đã phát hiện mọi người không để ý đến mình như trước nữa, sau khi thở phào nhẹ nhõm, mỗi ngày cậu bé đều lẻn ra ngoài, lần nào cũng chạy về phía hốc cây kia.
Thiệu Đông và những người khác còn nhỏ nên Mục Kinh Trập không cho bọn chúng đi theo mà tự mình đến đó, còn mang theo máy ghi âm để ghi âm.
Không cần phải nói, tình huống mấy ngày sau đó cũng giống như lúc trước, mỗi lần Mục Kinh Trập nghe thấy đều phải kiềm chế bản thân không khóc, sau đó lại có tiếng nhạc lạ xuất hiện, thoạt nghe thì có vẻ bình thường, nhưng nó lại có chút quỷ dị, nghe xong trái tim không tự chủ mà đập liên hồi.
Vùng núi xa xôi có nhiều gió, thỉnh thoảng sẽ thổi một chút, Thiệu Trung thích đến vào khi trời sắp tối, gió thổi qua kết hợp thêm tiếng sáo rền rĩ, Mục Kinh Trập luôn có cảm giác như cô đang bị theo dõi bởi thứ gì đó, hoặc điều gì đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào, trái tim cứ đập thình thịch.
Mục Kinh Trập không biết Thiệu Trung bị làm sao mà lại thổi ra được thứ âm thanh kinh dị như vậy, suýt chút nữa đã hù chết cô tại chỗ.
Cô không thể nhịn được nữa bịt tai lại nhưng vẫn vô dụng, trong đầu cô tự động hiện ra một đoạn phim kinh dị mà cô từng xem, khi cô đang lưỡng lự việc nhảy lên ngăn cản Thiệu Trung và để lộ bản thân thì Thiệu Trung cuối cùng cũng dừng lại.
Bản thân cậu bé cũng có vẻ sợ hãi, sau khi nhảy ra khỏi hốc cây, cậu bé chạm vào cánh tay nhỏ bé của mình và chạy về nhà, Mục Kinh Trập cũng lo lắng chạy về nhà.
Thiệu Trung đại khái đã tự hù dọa chính mình, buổi tối phải đi vệ sinh phải kéo Thiệu Đông theo, sau đó tâm tình càng ngày càng chán nản.
Tâm tình của Mục Kinh Trập phức tạp, đi vệ sinh cũng phải ôm theo Thiệu Bắc, buổi tối không buông Thiệu Bắc, thậm chí còn không muốn tắt đèn, nhưng cuối cùng vẫn phải tắt đi. Kết quả là một đêm đầy sợ hãi không ngủ được chút nào, cô có ngủ quên nhưng lại tỉnh dậy vì gặp ác mộng.
Trạng thái của cô rất giống với cảm giác khi còn nhỏ lần đầu tiên xem phim kinh dị, nhưng cô hoàn toàn không xem phim kinh dị, mà chỉ nghe nhạc của Thiệu Trung.
Những thứ khác Mục Kinh Trập vẫn không sao, nhưng cô không dám xem phim kinh dị, lúc nhỏ cô xem phim sợ hãi đến mức lớn lên không dám xem nữa.
Bây giờ cô buộc phải đối mặt với nó, hiệu quả là quá lớn.
Tuy nhiên, ngày hôm sau Mục Kinh Trập đang chán nản cuối cùng cũng có được một tia cảm hứng.
Trạng thái hiện tại của Thiệu Trung, nếu cô đoán không lầm thì chính là cậu bé đang chán ghét chính mình, kết hợp với những lời vừa nói trước đó, cậu bé chắc hẳn cảm thấy mình nhất định sẽ trở nên xấu xa, nếu không cậu bé sao có thể làm ra chuyện này.
Thiệu Trung mất đi sự tự tin và bắt đầu lo lắng, mà Quý Bất Vọng lại nói điều tốt nhất là phải lấy lại sự tự tin cho cậu bé, để cho cậu bé không còn sợ hãi.
Vậy làm thế nào nó có thể thực hiện được? Cách tốt nhất là làm cho Thiệu Trung nhận ra rằng cậu bé có thể giữ nguyên trạng thái này, loại âm nhạc này có thể tồn tại trên thế giới, sẽ trở thành niềm yêu thích của một số người, đồng thời sẽ có công dụng riêng.
Trong trường hợp này, Thiệu Trung không cần phải sợ hãi.
Có ý tưởng rồi, Mục Kinh Trập hành động, thường xuyên ra ngoài làm việc, nhưng lại không nói cho bọn trẻ biết, hành tung rất thần bí.
Lúc Thiệu Đông và những người khác bắt đầu lo lắng khi thấy cô liên tục đi sớm về muộn hoặc không về trong vài ngày, Mục Kinh Trập cuối cùng cũng quay lại với nụ cười trên môi.
"Ta muốn thông báo một tin vui, các con có muốn nghe không?"
"Tin vui gì ạ?" Nhìn Mục Kinh Trập và Thiệu Trung, phản ứng đầu tiên của Thiệu Nam là: cuối cùng Thiệu Kỳ Vân cũng tự sát sao? Nếu vậy thì đó đúng là tin vui.
Mục Kinh Trập không biết Thiệu Nam đang suy nghĩ gì, cẩn thận lấy từ phía sau ra một túi đựng tài liệu, đặt trước mặt của Thiệu Trung.
"Tiểu Trung, có một bộ phim muốn con làm ca khúc chủ đề và đệm đàn, con xem thử có muốn ký kết không."
Thiệu Trung theo phản xạ từ chối: "Mẹ, con đã nói bây giờ con sẽ không làm." Hiện tại cậu bé không làm được việc gì tốt.
Thiệu Trung suýt chút bật khóc, cậu bé quá sợ hãi, cảm xúc bị đè nén, điều này càng khiến cậu bé không thể nào thoát ra được.
"Tiểu Trung, con xem xem đây là phim gì." Mục Kinh Trập vội vàng nhắc nhở.
Thiệu Trung kìm nước mắt và nhìn qua trước, sau đó lại nói: "Tiếng ma quái lúc nửa đêm? Ma? Đây là cái gì?"
"Là phim kinh dị, chỉ cần nhìn tên là có thể biết được." Mục Kinh Trập cười nói: "Tiểu Trung, mẹ phải nói thật với con chuyện này, lúc con đi tới hốc cây, thật ra mẹ cũng đã lén lút đi theo con."
Vẻ mặt của Thiệu Trung thay đổi: "Mẹ!"
"Đừng sợ, lúc đầu mẹ thật sự rất ngạc nhiên, nhưng sau đó mẹ lại cảm thấy rất thú vị."
"Thú vị sao?" Thiệu Trung không ngờ rằng Mục Kinh Trập sẽ có cảm nhận như vậy. "Mẹ không thấy sợ hãi và chán ghét sao? Mẹ nghe xong không cảm thấy khó chịu sao?"
"Mẹ sợ và cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng đó cũng là lý do tại sao mẹ lại rất ngạc nhiên." Mục Kinh Trập mỉm cười: "Bởi vì Thiệu Trung xứng đáng được gọi là thiên tài nhỏ, có thể điều khiển bất kỳ phong cách nào. Nhưng mẹ nghĩ con không thích nó nhiều nên mẹ đã lén lút ghi âm cho người ta nghe, đạo diễn vừa nghe xong đã hô hào muốn mua và nói nhất định phải hợp tác với con."
Thiệu Trung ngơ ngác: "Chuyện... chuyện này là thế này sao? Còn có thể như thế này nữa à?"
Không phải nên nói cậu bé là một đứa trẻ hư sao, tuổi còn nhỏ mà đã nghi ngờ chính mình, còn dọa người nữa? Tại sao mẹ lại nói điều này?
Thiệu Trung sửng sốt, Mục Kinh Trập vẫn tiếp tục nỗ lực.
"Có chứ, tại sao không? Con có nghĩ rằng phim truyền hình của chúng ta có nhiều thể loại không? Có người thích xem phim hài hước, có người thích xem phim kinh dị, hơn nữa càng đáng sợ càng tốt, âm nhạc cũng giống như vậy, một số người không thích nó, nhưng một số người lại thích nó, chỉ cần tìm được bài hát thích hợp thì nhất định sẽ thích thôi."
Mục Kinh Trập chỉ vào hợp đồng: "Con nhìn đạo diễn này, không làm gì khác thì chỉ làm phim kinh dị, bởi vì cũng có rất nhiều người yêu thích phim kinh dị. Đối với họ, càng đáng sợ càng tốt, nhạc phim cũng vậy, mẹ nghe nói ông ấy đang phát sầu vì không tìm được nhạc phim ưng ý, ông ấy muốn người khác nghe vào phải cảm thấy sợ hãi, đúng lúc mẹ thấy con rất thích hợp nên đã đề cử với ông ấy."
"Kết quả đạo diễn rất thích, còn nói đây chính là giai điệu mà ông ấy đang tìm kiếm. Bài hát này hoàn toàn là một vị cứu tinh, nói mẹ nhất định phải thuyết phục con hợp tác với ông ấy."
Thiệu Trung nhìn Mục Kinh Trập không chớp mắt, có chút không tin: "Đây là sự thật sao? Mẹ, không phải mẹ cố ý lừa con chứ? Hay là mẹ thấy con buồn nên cố ý diến kịch?"
"Đương nhiên là không rồi, mẹ không có diễn, đây là thật đấy. Nếu không tin thì khi phim ra mắt có thể trực tiếp đến nghe, lời đạo diễn nói làm sao có thể giả dạng được, mẹ cũng không có khả năng yêu cầu ông ấy diễn kịch cùng."
Thiệu Trung cuối cùng cũng có cảm giác chân thật, nhưng vẫn không thể tin được: "Con có cảm giác như đang nằm mơ."
Vừa dứt lời, liền bị Thiệu Bắc bên cạnh nhéo một cái: "Đau không? Tức là sự thật không phải mơ."
Thiệu Trung cười nói: "Đau, là sự thật."
"Đương nhiên là sự thật. Khi nào phim ra mắt thì con sẽ biết, sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
"Được, con muốn đi xem, con muốn đi xem thật kỹ." Thiệu Trung đi tới trước mặt Mục Kinh Trập nói: "Mẹ đi cùng con, tất cả cùng nhau đi xem."
Mục Kinh Trập lắc đầu từ chối: "Không, không, mẹ không đi, mẹ không dám xem phim kinh dị, sợ tối không ngủ được, đến lúc đó các con tự mình đi đi."
Nói xong cô nghi hoặc nhìn bọn trẻ: "Nói mới nhớ, các con thật sự có thể xem sao? Sẽ không sợ hãi chứ?"
Thiệu Trung gãi đầu, không biết có sợ hay không nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com