Chap 327: Mẹ sinh em gái
Chị Ngụy đã khôi phục được một phần bản chất thật của mình, lời nói cũng nhiều hơn, nhưng như vậy lại khiến mọi người đau lòng hơn, bọn trẻ rất nhạy cảm đối với những người đa cảm, trước đó là bởi vì không quen, cộng thêm chị Ngụy có vẻ không thích nên chúng cũng không có ý định lại gần chị Ngụy.
Đơn giản là nghe Thiệu Bắc kể về những gì đã xảy ra với chị, sau đó nói chuyện và an ủi chị Ngụy theo cách riêng của chúng.
"Dì Ngụy, dì có thể chải tóc cho người khác không? Dì có thể chải giúp con không? Con thích búi tóc trên lưng dì."
Đó là do chị Ngụy buộc hết tóc rồi túm lại mà thôi, nghe xong chị có chút kinh ngạc, vội vàng chải tóc cho Thiệu Bắc.
Tóc của Thiệu Bắc dài, cô bé dựa vào chị Ngụy, nhờ chị chải đầu giúp mình.
Chị Ngụy cảm thấy hơi sững sờ khi cảm nhận được cơ thể mềm mại mà Thiệu Bắc đang dựa vào, lúc đầu chị hơi cứng đơ, nhưng sau đó chị đã thả lỏng và chải tóc.
Thiệu Bắc rất vui: "Cảm ơn dì Ngụy." Tóc của cô bé không phải là thứ mà người bình thường có thể chải được, chỉ có mẹ và thợ trang điểm mới có thể làm được, nhưng bây giờ mẹ cũng kiêm luôn chức hóa trang và chuẩn bị trang phục, cho nên việc này chỉ có mẹ cô bé làm mà thôi.
Nhờ dì Ngụy giúp chải tóc là dấu hiệu của sự gần gũi, Thiệu Bắc cảm thấy bằng cách này dì Ngụy sẽ biết cô bé rất thích dì.
Cách an ủi người khác của Thiệu Trung chưa bao giờ thay đổi, cậu bé lấy kèn harmonica ra thổi cho chị Ngụy.
Âm nhạc của Thiệu Trung thật sự có thể an ủi mọi người, mắt chị Ngụy sáng lên rất nhiều khi nghe nó.
Thiệu Tây lấy ra những cuốn sách tự xuất bản, cố ý chọn những cuốn sách du lịch, ký tên và viết lời chúc phúc rồi đưa cho chị Ngụy: "Dì Ngụy, đây là sách của con, nếu dì có thời gian có thể xem, sau đó nếu có thích nơi nào thì đợi đến lúc có tiền rồi tới thăm một chuyến."
Nghe xong, chị Ngụy vội vàng cầm lấy: "Được rồi, cảm ơn con, ta sẽ làm vậy."
Khi mở sách ra, chỉ nhìn thấy một dòng chữ viết trên trang tiêu đề: "Gửi dì Ngụy, người sẽ tìm cách báo thù trong tương lai, con hy vọng dì thành công, mỗi ngày đều hạnh phúc."
Chị Ngụy mỉm cười: "Cảm ơn, cảm ơn con rất nhiều, ta sẽ xem nó thật kỹ."
"Vâng." Thiệu Tây dè dặt gật đầu, chị Ngụy không nhìn ra cái gì, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng cái túi rách một lỗ của Thiệu tây, ngón tay của cậu trong đó cứ ngọ nguậy không thôi.
Chị Ngụy nhớ ra sáng nay chị dường như đã nghe Mục Kinh Trập nói, bảo Thiệu Tây mãi không được cài cúc quần áo của mình, cứ mãi xé nó ra.
Tay của Thiệu Tây không khi nào rảnh rỗi, chúng luôn di chuyển một cách vô thức, túi quần là nơi dễ gặp họa nhất, luôn bị cậu móc rách, hôm nay Thiệu Tây mặc bộ quần áo này, túi lộ ra bên ngoài, nhìn qua một cái có thể thấy hết.
"Túi của con lại bị móc rách rồi."
Thiệu Tây nhìn xuống những ngón tay lộ ra ngoài của mình: "..."
Dừng một chút, Thiệu Tây rút tay về, vỗ vỗ túi, muốn khắc phục lại lỗ hổng nhưng không thành công, cái lỗ rách kia... hết sức rõ ràng.
Chị Ngụy nhìn động tác của cậu: "Làm thế cũng vô dụng, bỏ đi, ta giúp con vá lại."
Đây là lần đầu tiên chị Ngụy nói muốn giúp cậu cái gì đó, hai mắt của Thiệu Tây sáng lên, lập tức gật đầu: "Được." Miễn đừng để mẹ bắt được.
Chị Ngụy vội vàng dẫn theo Thiệu Tây đi tìm hộp kim chỉ, Thiệu Tây hóp cái bụng nhỏ giúp chị Ngụy khâu lại vết rách, chị Ngụy rất khéo tay, không chỉ vá lại được vết rách mà còn thêu cả một bông hoa hướng dương vào chỗ đó.
"Woa, thật đẹp." Thiệu Tây mừng rỡ: "Cảm ơn dì Ngụy, sau này đồ áo của con không cẩn thận có vết rách có thể tìm đến dì không?"
"Có thể." Chị Ngụy dừng một chút rồi gật đầu.
"Vậy chúng ta thỏa thuận như vậy nhé." Thiệu Tây đưa ngón tay ra: "Móc ngoéo tay trăm năm không thay đổi."
Chị Ngụy sửng sốt một chút rồi cũng đưa tay ra, cùng hứa với Thiệu Tây.
Sau này mỗi lần đồ của Thiệu Tây xuất hiện vết rách đều tìm đến chị Ngụy, quần áo của cậu dần xuất hiện rất nhiều hoa hướng dương, còn có thêm đủ loại hoa văn khác nữa.
Đây đều là chuyện của tương lai, bây giờ nhìn thấy Thiệu Tây nhảy nhót rời đi, một lúc sau chị Ngụy mới đứng dậy nói: "Thì ra trẻ con cũng có thể dễ thương như vậy."
Kể từ lúc này, chị Ngụy không còn ác cảm với đám trẻ Thiệu Bắc như trước đây, cũng mở lòng tiếp xúc nhiều hơn.
Mục Kinh Trập lúc trước cho rằng chị Ngụy không thích trẻ con, sau này mới biết được, chị Ngụy không phải không thích trẻ con mà là sợ trẻ con.
Đứa con trai ruột Mạnh Dương đã gây ra quá nhiều bóng đen tâm lý cho chị, tuy rằng hắn có khuôn mặt vô hại đáng yêu nhưng lại có thể nói những lời ác độc nhất, làm những hành động tàn ác nhất, đây là ấn tượng trước đây của chị về trẻ con, cho nên chị thật sự có chút sợ hãi trẻ con, sợ những đứa trẻ này bỗng nhiên trở mặt hoặc lao tới đánh chị.
Nhưng Thiệu Tây, Thiệu Bắc và Thiệu Trung đã dần làm thay đổi suy nghĩ của chị.
Thế giới của chị Ngụy trở nên tốt hơn, mấy đứa bé đêm nay lại nằm mơ.
Thiệu Bắc trước đây cũng giống như bao đứa trẻ khác, thích chơi nhà chòi, muốn làm công chúa và cũng muốn làm mẹ, nhưng đêm nay cô bé mơ đến lúc cùng mọi người đóng vai gia đình, cô bé được giao đóng vai người mẹ, tâm trạng của cô bé sợ hãi đến mức bỏ chạy thật xa, bừng tỉnh ra khỏi giấc mơ.
Tỉnh lại biết đó chỉ là một giấc mơ, cô bé thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Mục Kinh Trập lại có chút sợ.
"Mẹ ơi, sau này mẹ đừng sinh nhiều em bé nhé, được không?"
Mục Kinh Trập vỗ vỗ Thiệu Bắc, đang muốn ngủ tiếp, nghe tới câu này thì tỉnh cả ngủ: "Hả? Sao lại nói đến chuyện này?"
"Sinh con quá nguy hiểm." Thiệu Bắc sợ Mục Kinh Trập cũng sẽ rời đi giống Bạch Lộ, càng sợ câu nói giữ lớn hay giữ nhỏ.
Mục Kinh Trập đã hiểu: "Hôm nay bị dọa sợ sao?"
"Ưm, nếu bởi vì em trai em gái mà không còn, con sẽ hận bọn chúng, nếu có một em trai như Mạnh Dương, con sẽ đánh chết nó." Thiệu Bắc rất bất bình.
Mục Kinh Trập nghe Thiệu Bắc nói, cô có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp: "Đừng sợ, sẽ không có đâu, tình huống như vậy chỉ là một ví dụ, là một tình huống rất đặc biệt mà thôi."
"Nhưng con trước giờ đều chưa nghĩ đến chuyện như vậy, cho nên là mẹ ơi, nếu không thì mẹ sinh một đứa thôi được không? Con sợ."
Mục Kinh Trập bậ cười, suy nghĩ rồi đồng ý: "Được."
Ai biết được sau này cô có sinh con hay không, nói không chừng sẽ không sinh đâu, hơn nữa cô cũng không nghĩ đến chuyện sẽ sinh nhiều con, rất nhiều người trong thời hiện đại chỉ lựa chọn sinh một đứa, cô bây giờ lại có năm đứa con, sinh thêm một đứa là đẹp rồi.
Mục Kinh Trập nghĩ đến đây cũng tự bật cười.
Thiệu Bắc cũng mìm cười khi nghe thấy Mục Kinh Trập đồng ý: "Mẹ ơi, vậy khi nào mẹ mơi sinh em trai em gái?"
Mục Kinh Trập: "... Còn sớm, bây giờ nói vẫn còn sớm." Mọi chuyện còn chưa đi đến đâu cả.
"Vậy là tốt rồi, con cũng định nói hãy muộn một chút." Thiệu Bắc lại thở ra một hơi, đầu óc nhỏ của cô bé cần thời gian để khôi phục trở lại.
Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Bắc: "Tiểu Bắc, sao con lại đáng yêu như thế?"
"Mẹ cũng đáng yêu." Thiệu Bắc ôm Mục Kinh Trập: "Đúng rồi, mẹ ơi, con muốn một em gái có được không? Con chẳng có người chị gái hay em gái nào cả, chỉ có anh trai và em trai."
"Nếu mà có em gái, sau này con có thể dẫn em đi chơi, mua cho em ấy váy nhỏ thật xinh, chải tóc cho em ấy, mỗi ngày đều cho em ấy ăn mặc xinh đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com