Chap 343: Có chuột
"Cái khác có thể tiết kiệm, nhưng việc này không thể tiết kiệm được, mọi người xem bệnh viêm phụ khoa cũng đã tới rồi, đã không thoải mái thì không nói còn khổ mọi người nữa..."
Thật ra vấn đề này Mục Kinh Trập đã thảo luận với nhân viên bán hàng trong buổi đào tạo trước đó, khi đó Mục Kinh Trập yêu cầu bọn họ nhấn mạnh khái niệm thay băng vệ sinh thường xuyên cho khách hàng, nhân viên bán hàng nói bọn họ có thể nói nhưng mọi người thì chưa hẳn đã nghe, chẳng có lợi gì cả, thậm chí còn ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ, nhưng Mục Kinh Trập vẫn nhất quyết không thay đổi chủ ý.
Trò chuyện một hồi, thái độ của mấy người đó dần dần bình tĩnh lại, Mục Kinh Trập và quản lý Lôi đều thở phào nhẹ nhõm, ngay lúc Mục Kinh Trập tưởng rằng sự việc sẽ trôi qua thì bà Triệu, người mặc áo khoác kẻ sọc, đột nhiên lên tiếng.
"Những gì cô nói có thể có lý, nhưng tôi nghĩ căn bệnh của chúng tôi không chỉ do sử dụng sản phẩm không đúng cách mà chắc chắn sản phẩm của bên cô có vấn đề, đây là điều các người cần phải cải thiện. Dù sao buổi tối cũng không thể tỉnh dậy mà thay được, tôi tin rằng nhiều người sẽ ngủ vào ban đêm và phải mất ít nhất sáu hoặc bảy giờ để thay cái mới. "
"Theo cách nói của cô, nó không thể vượt quá bốn hoặc năm giờ, vậy thì tất cả người dùng đều sẽ gặp vấn đề, ai mà dám sử dụng nó nữa?"
Mục Kinh Trập bất đắc dĩ, trước đây cô thực sự đã nghĩ đến câu hỏi này, nhưng không ngờ hôm nay lại bị hỏi.
"Không có nghĩa là ai cũng có vấn đề, hơn nữa chị cũng không thể hỏi một câu như vậy, nếu thế thì chị dùng loại nào mới an toàn? Giấy vệ sinh mà mọi người nhấn mạnh trước đây cũng sẽ có vấn đề đó."
"Bất kể là băng vệ sinh hay giấy vệ sinh, tần suất thay đổi là như nhau, thay ban ngày là hợp lý nhất, sở dĩ không thay thường xuyên vào ban đêm là vì mọi người cần phải nghỉ ngơi vào ban đêm, trong đó yêu cầu băng vệ sinh họ sử dụng ít nhất phải an toàn, tốt cho sức khỏe và băng vệ sinh của chúng tôi đáp ứng đủ yêu cầu nên có thể sử dụng liên tục suốt đêm."
"Nhưng đó là lý do buổi tối cần phải nghỉ ngơi, tại sao vào ban ngày khi có điều kiện chị lại không thay đi? Sao phải so sánh với ban đêm? Giả thuyết này của chị quá gượng ép."
Bà Triệu nhếch mép: "Tôi chẳng thấy gượng ép gì cả, ngược lại bây giờ tôi chẳng tin tưởng các người, tôi cảm thấy sản phẩm của các người có vấn đề, không đạt tiêu chuẩn."
Mục Kinh Trập dừng lại: "Vậy chị muốn làm gì?"
"Nếu đã biết nguyên vì sao, bồi thường vẫn nên bồi thường, nếu không sau này tôi cũng không dám sử dụng tiếp."
Mục Kinh Trập nhìn thái độ của bà Triệu, như thể chắc chắn chất lượng sản phẩm của bên cô có vấn đề gì đó, trong lòng chợt lóe lên nghi ngờ.
Cô vừa nghe bà Triệu nói vừa viết gì đó vào sổ tay, sau đó khi không có ai để ý, cô xé ra đưa cho người bán hàng bên cạnh.
Ánh mắt người bán hàng chuyển động, giấu tờ giấy đi, vẻ mặt không hề thay đổi, đợi hai phút, giả vờ phải lấy thêm nước rồi bưng ấm đi ra ngoài.
Bà Triệu liếc nhìn người bán hàng, không để tâm, quay sang nói vài câu với mấy người đi cùng, đột nhiên thái độ của bọn họ trở nên hung hãn, nhất quyết yêu cầu bồi thường.
Bà Triệu này không phô trương nhưng lại giỏi kích động lòng người, không hề có ý tốt.
Như để đáp lại suy nghĩ của Mục Kinh Trập, bảo vệ ngoài cổng truyền đến tin tức rằng người từ bộ phận giám sát liên quan đã đến chỗ họ để kiểm tra bất ngờ vì họ nhận được báo cáo rằng băng vệ sinh trong nhà máy của Mục Kinh Trập có vấn đề về an toàn vệ sinh.
Bà Triệu nghe vậy thì hai mắt sáng lên, dường như thở phào nhẹ nhõm: "Quá tốt rồi, bọn họ đến kiểm tra là tốt rồi, chúng ta có thể yên tâm."
Mục Kinh Trập vừa rời khỏi phòng họp, người giám sát đã bắt đầu kiểm tra đột xuất, yêu cầu mọi người không thực hiện bất kỳ động thái không cần thiết nào, cũng không nghe quản lý Lôi nói.
Tất cả mọi người đều có chút khẩn trương, trái tim Mục Kinh Trập đập liên hồi, cuối cùng cô cũng hiểu được vở kịch ngày hôm nay, đó là một chuỗi bẫy nhắm vào bọn họ, nếu kiểm tra ra cái gì sẽ rất phiền toái.
Mục Kinh Trập và những người khác nín thở, đáy mắt bà Triệu chợt lóe lên.
Cuộc kiểm tra này kéo dài hơn một giờ, toàn bộ nhà máy không phát hiện ra mối nguy hiểm tiềm ẩn nào, cuối cùng một số mẫu được lấy về để kiểm tra, giám định xem có đủ tiêu chuẩn hay không.
Mục Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, bà Triệu lại sửng sốt một chút: "Không tra được cái gì khác à?" Bà ta có vẻ không tin.
"Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra cặn kẽ sớm thôi, nếu có vấn đề gì sẽ thông báo."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ vẻ mặt của bà Triệu, Mục Kinh Trập nhìn xung quanh, cuối cùng liếc nhìn phó tổ trưởng quản lý kho hàng.
Vẻ mặt của người kia dường như có gì đó không đúng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ấy lại có chút bất an và mất tập trung.
Đầu tiên Mục Kinh Trập tiễn bà Triệu và những người khác về, nếu xác định sản phẩm có vấn đề thì họ sẽ không từ chối trả chi phí y tế cần bồi thường, tuy nhiên, không có bằng chứng khác thì nói thêm cũng vô ích, mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi kết quả.
Sau khi tiễn bà Triệu và những người khác đi, Mục Kinh Trập yêu cầu nhân viên quay lại làm việc, cô trở lại văn phòng trước.
Cô vừa quay trở lại thì người bán hàng đưa tờ giấy trước đó bước vào, sắc mặt có chút tái nhợt: "Chỉ một chút nữa thôi, bà chủ, chỉ một chút nữa thôi đã xảy ra chuyện."
"Chỗ nào có vấn đề?" Mục Kinh Trập trực tiếp hỏi.
"Nhà kho số 2."
Mục Kinh Trập nghe vậy mím môi: "Nói kỹ thêm cho tôi biết."
"Tôi nghe lời của cô nói liền đi một vòng xung quanh xem xét, sau đó lại đi đến nhà kho, kết quả đã thấy trên chiếc xe tải vận chuyển hàng của nhà kho số hai có... chuột trong xe đang vận chuyển. Tôi nghe thấy bên ngoài có chuyện gì đó không ổn nên đã chất hết đồ lên xe cho tài xế chở ra ngoài, bây giờ hẳn là đã quay lại rồi."
Mục Kinh Trập đi theo người bán hàng đến xem xe, thấy trên xe hàng hóa bừa bộn, có hai con chuột béo núc ních và mấy con chuột nhỏ, vừa mở cửa ra đã kêu chít chít, một mùi hôi khó tả bay ra, những chiếc băng vệ sinh văng tứ tung và bị cắn rách nát, nhìn thấy mà choáng váng.
Trái tim Mục Kinh Trập nhìn mà thắt lại, điều chú trọng nhất là vệ sinh và an toàn, ngay cả nhà kho cũng rất coi trọng sự khô ráo và vệ sinh, mỗi ngày đều có người quét dọn và kiểm tra, tất cả nhà kho được lát bằng xi măng rất cẩn thận. Mà cô cũng đã nhấn mạnh rất nhiều lần, tuyệt đối không được xuất hiện chuột hay là gián trong đây, một khi phát hiện làm không đúng quy định sẽ phải nộp tiền phạt, sai phạm nhiều lần trực tiếp đuổi việc.
Vì thái độ kiên quyết của cô nên mọi người rất chú trọng đến vấn đề vệ sinh, khu vực xung quanh nhà máy được phun thuốc thường xuyên để ngăn ngừa muỗi, nhà kho cũng được khử trùng thường xuyên.
Dù ở phương diện xây dựng hay quản lý kho hàng, chuột cũng không có chỗ chui vào, trừ khi chúng được cố ý đưa vào.
Trước đó cô chỉ cảm thấy có gì đó không ổn nên mới sai người kiểm tra trước, không ngờ vấn đề thực sự đã được tìm ra, hơn nữa vấn đề đáng ghê tởm nhất là chính nhân viên trong nhà máy cố tình đưa chuột vào.
Nếu cô không nhận ra thái độ của mấy người kia không đúng và cho người kiểm tra trước, thì khi bị người ở trên phát hiện ra đã là vấn đề lớn.
Mục Kinh Trập nghiêm mặt điều tra, nói chuyện từng người một, cuối cùng rất nhanh đã tìm ra kẻ phản bội, người mà trước đây cô đã cảm thấy không bình thường, không ai khác chính là phó tổ trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com