Chap 373: Bắt gian
"Giữ chắc vào, em còn sức để bám không?"
"Có, đi thôi." Mục Kinh Trập nắm lấy áo của Quý Bất Vọng.
Đi xe đạp so với đi ô tô vẫn tốt hơn, nhưng ngoài trời nắng chói chang, dù có đội mũ nhưng cô vẫn bị phơi nắng đến mỏi mệt, lúc đầu Mục Kinh Trập còn ngồi, sau đó lại không thể trụ vững nữa mà dựa vào lưng Quý Bất Vọng.
Quý Bất Vọng quay đầu lại nhìn, càng lúc càng lo lắng, chỉ muốn đưa Mục Kinh Trập đến bệnh viện một cách nhanh chóng, nhưng trên đường lại gặp phải một ngã tư.
Quý Bất Vọng cuối cùng cũng phát hiện ra nhược điểm của nơi mình sống hiện tại là không đủ gần bệnh viện.
Quý Bất Vọng cau mày lo lắng chờ đèn xanh, anh không để ý rằng bên đường có người thường xuyên nhìn về phía mình, khi nhìn thấy đó là Mục Kinh Trập, sắc mặt người đàn ông thay đổi rõ rệt, thậm chí còn hô lên.
"Mục Kinh Trập!"
Nhưng Mục Kinh Trập đang mê man không nghe thấy, Quý Bất Vọng cũng không chú ý, đợi khi có thể đi tiếp, Quý Bất Vọng đạp xe vội rời đi, anh cảm thấy Mục Kinh Trập dường như đang mất hết sức lực, Quý Bất Vọng chừa một tay giữ vững Mục Kinh Trập, để cô ôm chặt lấy anh.
Người nọ bên đường nhìn bọn họ, cau mày nói: "Đúng là không ra gì, không ra hệ thống..."
Giọng nói tức giận đến run lên, không ai khác chính là Giang Phong, Giang Phong không nghĩ tới việc sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, tức giận đến cực điểm, cảm thấy đúng là như vậy.
Trong khoảng thời gian này, Thiệu Trung phất lên, nhưng Giang Phong chỉ để ý tới Quý Bất Vọng luôn xuất hiện ở bên cạnh Mục Kinh Trập và Thiệu Trung, hắn còn hy vọng mình chỉ suy nghĩ quá nhiều, không ngờ tình huống còn tệ hơn hắn nghĩ.
Thiệu Kỳ Hải vẫn đang ngốc nghếch chờ đợi ở huyện thành, trong khi Mục Kinh Trập và Quý Bất Vọng đang ôm nhau ở Hải Thành không chút kiêng dè.
"Không biết xấu hổ, đúng là không cần mặt mũi mà!"
Giang Phong không nghĩ tới mình sẽ bắt gian được bọn họ, hận không thể trực tiếp lao tới, nhưng lại nghĩ đến Thiệu Trung, hắn lại nhịn xuống.
Mục Kinh Trập không biết Giang Phong đã nhìn thấy, cho dù biết cô cũng không quan tâm, bởi vì cơ thể thật sự rất khó chịu, đến bệnh viện kiểm tra cũng không phát hiện gì, chỉ chuẩn đoán là do say nắng.
Sau khi tiêm các thứ, Mục Kinh Trập cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn và không còn cảm thấy buồn nôn nữa, tuy nhiên việc điều trị cũng rất xấu hổ vì mũi tiêm phải tiêm vào mông.
Không giống như những mũi tiêm hiện đại, về cơ bản là tiêm truyền, ở đây tiêm truyền tương đối ít, ngược lại có nhiều mũi tiêm ở mông hơn, mũi tiêm cho Mục Kinh Trập là tiêm vào mông.
Ở phòng y tế có một chiếc ghế cao được thiết kế chuyên dụng để tiêm thuốc, ở đó mọi người ở mọi lứa tuổi, giới tính đều được tiêm, trước mặt Mục Kinh Trập là một chàng trai trẻ đang lúng túng kéo quần, Mục Kinh Trập dời ánh mắt sang nơi khác.
Đến lượt Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập ngồi lên và yêu cầu Quý Bất Vọng đi trước, còn cô thì tự mình chiến đấu.
Cho dù không còn sức thì cô cũng sẽ tự mình làm, nếu không thì quá xấu hổ.
Quý Bất Vọng không yên lòng khi thấy Mục Kinh Trập không còn sức lực, nhưng anh cũng xấu hổ nên cũng đi xa vài bước rồi quay lưng về phía mọi người.
Tuy mắt không thấy, nhưng tai vẫn có thể nghe được.
"Kéo quần xuống một chút."
Mục Kinh Trập chỉ có thể kéo quần xuống thêm một chút, may là cô đang mặc quần thay vì váy, nếu không nhất định phải vén váy lên.
"Được rồi, đừng căng thẳng, cứ thư giãn đi, nếu không sẽ không tiêm được."
Mục Kinh Trập nghe càng lúc càng lo lắng, trước khi tiêm không khỏi căng thẳng.
May mắn là cô không căng thẳng đến mức đâm kim không vào được, kim đâm vào rất thuận lợi, cơn đau như dự kiến ập đến, Mục Kinh Trập cũng thả lỏng được một chút.
Mũi tiêm vào mông rất nhanh, cũng nhanh chóng kết thúc, Mục Kinh Trập thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy kéo quần lên.
"Đi thôi."
Lỗ tai của Quý Bất Vọng hơi đỏ lên: "Có đau không?"
"Anh nói xem? Anh cũng từng bị rồi phải không?"
Quý Bất Vọng: "...Đã từng."
Sau khi tiêm và thoa dầu làm mát, toàn thân tỉnh táo hơn một chút, cơn buồn nôn cũng tan biến theo, sau khi cảm thấy tốt hơn nhiều, Quý Bất Vọng mới đưa Mục Kinh Trập về.
Mục Kinh Trập đã có thể ngồi thẳng dậy khi trở về, nhưng cô vẫn còn hơi yếu, cảm giác yếu đuối này khiến Mục Kinh Trập rất khó chịu.
Trở về đến nhà, Quý Bất Vọng bảo Mục Kinh Trập nghỉ ngơi và anh sẽ đón Thiệu Trung, Mục Kinh Trập không hề khách sáo mà trực tiếp ngủ thiếp đi.
Lúc trước quá khó chịu, sau khi ngủ thiếp đi liền ngủ rất say, khi Mục Kinh Trập tỉnh lại phát hiện mình đã ngủ cả buổi chiều, trời cũng đã tối, Thiệu Trung đang ngồi bên giường nhìn cô.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi." Thiệu Trung thấy Mục Kinh Trập tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm.
"Con vào đây khi nào? Sao không gọi ta dậy?" Một chút âm thanh cũng không phát ra.
"Mẹ mệt phải nghĩ ngơi cho tốt, còn khó chịu nữa không?"
"Không khó chịu nữa, tốt hơn nhiều rồi."
Mặc dù Mục Kinh Trập nói như vậy nhưng Thiệu Trung vẫn cảm thấy bất an vì sắc mặt của Mục Kinh Trập không mấy tốt lắm, vẫn còn chút trắng bệch: "Mẹ, nếu mẹ thấy không khỏe thì phải nói với con nhé."
"Ừ, đã biết."
Cô vừa ra khỏi phòng đã thấy Quý Bất Vọng mang tạp dề đi tới, bởi vì là của cô cho nên Quý Bất Vọng mang có chút không vừa vặn, tạp dề có vẻ hơi nhỏ: "Tỉnh rồi sao? Anh nghe tiếng hai mẹ con nói chuyện."
"Anh vẫn ở đây sao."
"Nếu không thì sao? Anh đã chuẩn bị cơm rồi, mau tới ăn."
Quý Bất Vọng bình thường áo đưa tới tay thì vươn qua, cơm đưa đến miệng thì há ra, lần này lại chủ động xuống bếp nấu cháo đậu xanh, làm mấy món bổ dưỡng dễ tiêu, mặc dù nhìn hình thức không đẹp mắt lắm nhưng mùi vị rất ngon.
"Ăn nhiều một chút, sắc mặt của em vẫn rất kém."
"Cảm ơn." Quý Bất Vọng của trước đây giống như nhân vật từ trong phim bước ra, bây giờ bận rộn với công việc mới có chút chân thực, dáng vẻ đeo tạp dề cũng có chút buồn cười.
Quý Bất Vọng không biết Mục Kinh Trập đang nghĩ gì, chỉ nói: "Khách sáo như vậy làm gì, Tiểu Trung cũng ăn thêm ít cháo đậu xanh đi, tránh bị say nắng."
Cơm nước xong xuôi, Quý Bất Vọng cùng Thiệu Trung thu dọn bát đĩa, rồi nhìn chằm chằm Mục Kinh Trập uống thuốc, anh để lại một bát lớn cháo đậu xanh cùng rất nhiều lời dặn dò mới an tâm rời đi.
Mục Kinh Trập vào ban đêm không có cảm giác khó chịu, mặc dù ban ngày ngủ, nhưng đến mười giờ tối cô vẫn ngủ thiếp đi.
Ngược lại là Thiệu Trung đợi Mục Kinh Trập ngủ say, cậu bé mới lặng lẽ mang chăn mền và gối đến trải giường trên mặt đất để trông chừng cho Mục Kinh Trập.
Thiệu Trung nửa đêm thức dậy, lén nhìn Mục Kinh Trập hai lần để kiểm tra xem cô có sốt không, sau khi phát hiện cô không sao, cậu bé mới dám ngủ tiếp.
Có lẽ vì là chú cháu, cho nên cách suy nghĩ của Quý Bất Vọng và Thiệu Trung có hơi giống nhau, anh cũng lo lắng cho Mục Kinh Trập nên không ngủ được, nửa đêm tỉnh dậy hai lần, hai lần lén lút đến.
Ở bên ngoài đợi một lúc, không thấy có gì bất thường mới an tâm quay về, thực ra theo ý nghĩ của Quý Bất Vọng, anh muốn trực tiếp ngủ ở nhà Mục Kinh Trập, nếu nửa đêm xảy ra chuyện thì anh sẽ an tâm hơn, nhưng cuối cùng anh cũng không ép buộc, sợ mang đến rắc rối và lời đàm tiếu cho Mục Kinh Trập.
Vì Thiệu Trung mà ngay cả Mục Kinh Trập cũng nhận được rất nhiều sự chú ý, người ngoài không biết chuyện, không thể để Mục Kinh Trập chịu tai tiếng nửa đêm ở cùng người đàn ông ngoại quốc.
Mục Kinh Trập ngủ mãi đến rạng sáng mới thức dậy, lúc ra khỏi giường, suýt chút nữa đã giẫm phải Thiệu Trung đang dọn dẹp dưới sàn.
Thiệu Trung là vì Mục Kinh Trập bị bệnh, bình thường cậu bé phải để Mục Kinh Trập hét lên mấy lần mới chịu dậy, nhưng hôm nay cậu bé lại dậy sớm một cách bất thường, chỉ cần một cử động nhỏ nhất của Mục Kinh Trập cũng bừng tỉnh.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi, mẹ có thấy khó chịu ở đâu không?"
--------------------------------------------------------
Editor: Bà con mau đội mũ, chuẩn bị đối đầu với biến cố!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com