Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 396: Cảm giác bị lửa thiêu

Bởi vì các học sinh đã rời đi, xung quanh trường lại có một dãy hàng rào cho nên trong lúc nhất thời không tìm thấy người lớn, may mắn là tiếng khóc thút thít được một người đi ngang nghe thấy, cuối cùng đã dập được lửa.

Nhưng sự việc cũng trở nên nghiêm trọng, Mục Kinh Trập nghe cảnh sát nói xong đã vội lao thẳng về phía bệnh viện, tay cô không ngừng run rẩy, chỉ quan tâm đến một vấn đề.

"Tiểu Trung không sao chứ? Thằng bé không bị bỏng chứ?"

Cô không ngờ một chuyện như vậy lại xảy ra, thật sự muốn túm người bạn học ác ý phóng hỏa đó lại hỏi chuyện ngay lập tức, rốt cuộc trong đầu nó nghĩ gì thế!

"Chúng tôi chỉ nhận được tin tức là ngọn lửa không quá nghiêm trọng, cụ thể thế nào phải đến bệnh viện mới biết được."

Mục Kinh Trập càng lo lắng hơn, sau khi chạy đến bệnh viện, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cả rồi, may mắn là vết thương của Thiệu Trung không quá nghiêm trọng: "Có bị phỏng một ít chỗ, bôi thuốc một khoảng thời gian sẽ hồi phục được, phần da sau ót cũng vậy."

"Mẹ à, con không sao, mẹ đừng lo lắng."

Thiệu Trung đang quấn mình trong chăn bệnh viện, bôi thuốc lên lưng dần dần có tác dụng, cả người đã ổn định, còn biết an ủi Mục Kinh Trập. Chỉ duy bộ dáng vẫn có chút chật vật, tóc thì rối bù, nhất là phía sau ót bị đốt rất nhiều, nếu ngửi kỹ vẫn có thể ngửi thấy mùi khét.

Tóc của Thiệu Trung để càng dài lại càng đẹp, bởi vì Quý Bất Vọng cũng chưa từng để tóc ngắn, sau này cậu bé tính trau chuốt nó nhiều hơn, không ngờ lại bị đốt hỏng.

"Làm ta sợ muốn chết, sao lại xảy ra chuyện thế này?"

Trong lòng Mục Kinh Trập dâng lên một làn sóng sợ hãi, hai chân mềm nhũn, nghĩ đến việc Thiệu Trung có thể bị bỏng diện tích lớn, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng là cô hối hận rồi.

"Sớm biết như vậy ta đã đi đón con."

"Không sao, mẹ, đây chỉ là ngoài ý muốn." Thiệu Trung bất đắc dĩ, chạm vào mặt Mục Kinh Trập, lau mồ hôi trên lòng bàn tay cô: "Mẹ đừng lo lắng quá, con không sao đâu."

Huyện thành cũng không lớn lắm, bắt đầu từ tiểu học, mấy đứa nhỏ đã tự mình đi về hoặc tụm ba tụm bảy cùng nhau về nhà, ngoại trừ giữa đường ham chơi về trễ thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Cha mẹ của những đứa trẻ gây họa sau khi nhận được tin cũng đến, từng khuôn mặt tràn đầy sự xấu hổ, nói rằng mình đã không dạy con tốt, sau đó lại vội vàng mua đồ bồi dưỡng hoặc tìm cách bồi tiền, không một ai có thái độ chối bỏ hay gì cả.

"Lúc về tôi sẽ đánh gãy chân nó, xin lỗi, thật sự xin lỗi."

Mấy vị phụ huynh này đều biết đến Thiệu Trung, còn vì con mình học cùng lớp với Thiệu Trung mà vui vẻ rất lâu, luôn dặn dò mấy đứa nhỏ phải biết học theo.

Thiệu Trung có tiền đồ, bọn họ liền cho rằng dù có đầu trâu mặt ngựa cũng có thể học lây điều tốt, dầu sao quen được Thiệu Trung cũng đã rất tốt rồi, làm bạn học cùng lớp đúng là rất có duyên phận.

Ai mà biết bọn họ tưởng tượng ra viễn cảnh tốt bao nhiêu, kết quả mấy đứa con lại gây ra chuyện lớn như vậy, bọn họ cũng không dám nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra nếu con người nhỏ bé quý giá này xảy ra chuyện gì.

Bọn họ đều là người lớn, biết giá trị của Thiệu Trung nên càng sợ hãi, không ngừng nói xin lỗi, lo lắng đến nỗi mồ hôi đổ đầy trán, hối hận không kịp.

"Đều là lỗi của tôi hút thuốc không để ý tạo cơ hội cho nó trộm đi cái bật lửa, về nhà tôi sẽ cai thuốc ngay."

Mục Kinh Trập thoạt đầu rất tức giận, nhưng nhìn khuôn mặt đổ đầy mồ hôi của bọn họ, một câu khó nghe cũng không nói ra được.

Nhưng thái độ tốt của bọn họ cũng không đồng nghĩa với việc mấy đứa con cũng sẽ được miễn tội, Mục Kinh Trập đã ra quyết định trong lòng, nhất định phải để những đứa trẻ nghịch ngợm này biết được lợi hại, cũng phải để bọn chúng cảm nhận được nỗi đau bị thiêu đốt.

Thương thế của Thiệu Trung không quá nặng, bọn cô đi theo cảnh sát trở lại đồn cảnh sát, Mục Kinh Trập nhanh chóng được gặp mấy đứa trẻ như ý nguyện. Tuy nhiên, trạng thái của lũ trẻ trong đồn cảnh sát lại khác với những gì cô nghĩ, chúng đứng co rúm lại như chim cút, tóc tai bù xù, rõ ràng là đã bị cha mẹ tẩn cho một trận, thảm lại hoàn thảm.

Thằng bé nghịch ngợm châm lửa kia cũng đã ướt quần, không biết là vì sợ hãi hay tè ra ngoài, khóc đến sưng cả mắt, nấc lên từng đợt.

Một đoàn người trở về, bọn trẻ không khỏi run rẩy khi nhìn thấy cha mẹ, đợi đến lúc trông thấy Thiệu Trung vẫn ổn, bọn chúng mới dám thở phào một hơi, cảm giác sợ hãi và day dứt lại hiện lên.

Nhìn thấy khuôn mặt bọn trẻ sau khi được dạy một bài học, Mục Kinh Trập cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, cũng kìm nén được cảm giác muốn bước tới xé xác bọn trẻ hoặc ném chúng vào đám lửa.

Nhưng Mục Kinh Trập cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, cô phải cho bọn chúng biết sự khủng khiếp của lửa.

Bị Mục Kinh Trập nhìn chằm chằm, tuy không bị cô xé xác nhưng mấy đứa trẻ nghịch ngợm cũng bị dọa sợ theo.

Mục Kinh Trập, một bậc cha mẹ, vẫn được mấy đứa trẻ nghịch ngợm nhớ đến, cô chính là người phụ huynh đặc biệt luôn đón đưa con mình, cộng thêm ngoại hình xinh đẹp lúc lái xe khiến bao nhiêu bạn học hâm mộ không thôi.

Mà bộ dáng của Mục Kinh Trập lúc này quá đáng sợ, những gì Mục Kinh Trập nói và làm tiếp theo đều để lại bóng ma tâm lý sâu sắc cho mấy đứa trẻ.

Cô nhặt chiếc bật lửa lúc trước lên và nói: "Đây là chiếc bật lửa đã châm lửa trước đó. Các vị phụ huynh và các đồng chí cảnh sát có thể cho tôi làm một bài kiểm tra nhỏ với bọn trẻ để chúng biết nỗi khiếp sợ khi tiếp xúc với lửa được không?"

Dáng vẻ của Mục Kinh Trập khiến mấy vị phụ huynh và các đồng chí cảnh sát cảm thấy hoảng sợ, viên cảnh sát nhanh chóng hét lên: "Đừng bốc đồng, mẹ bạn học, xin hãy bình tĩnh, đừng đốt bọn trẻ."

Mục Kinh Trập lắc đầu: "Tôi không nói sẽ đốt chúng, mặc dù bản thân sẽ thử nghiệm nhưng tôi sẽ không trực tiếp làm gì đến chúng, điểm này tôi vẫn rất rõ."

Sau khi Mục Kinh Trập phủ nhận, cô mở bật lửa, ngồi xổm ở đó và nắm lấy tay của đứa trẻ châm lửa rồi đưa về phía bên trên ngọn lửa, sắc mặt của người cha thay đổi, đứa trẻ nghịch ngợm cũng bắt đầu vùng vẫy, nhanh chóng vùng ra và khóc lớn: "Dì ơi, đau quá, dì đừng đốt con."

"Biết đau không? Biết đau mà còn dám đùa với lửa!"

"Con xin lỗi dì, con xin lỗi, sau này con không dám nữa, con biết nó đau lắm..." Đứa bé nhìn Mục Kinh Trập khóc đến mức không nhịn được.

"Biết là tốt rồi, tự suy nghĩ lại xem nó đau đến mức nào, huống chi là tiếp xúc ngay trên người, con có thể tưởng tượng nó sẽ đau đến mức nào không?"

Mấy đứa trẻ đều bị Mục Kinh Trập kéo tay cho cảm nhận sự dữ dội của ngọn lửa, mấy phụ huynh ở bên cạnh vừa xấu hổ vừa bất an, Mục Kinh Trập nói thẳng: "Thái độ của các bậc phụ huynh rất tốt, cho nên tôi cũng không tính nhiều đến làm gì, phàm là thái độ của mọi người không đúng, khi ấy tôi còn có thể thay mọi người giáo huấn chúng, để bọn chúng bị còng tay một lượt."

Mấy đứa trẻ sợ đến khóc lớn, sau này nằm mơ ác mộng cũng là thấy Mục Kinh Trập nắm tay chúng đưa lên trên lửa, cuối cùng tay bị nướng đến chín rực, chảy cả mỡ.

Bọn chúng bị dọa không ít, mặc dù mới bị đánh nhưng vẫn lần mò theo thói quen đến chỗ phụ huynh, muốn tìm được nơi dựa dẫm.

Kết quả mới vừa lao vào vòng tay cha mẹ đã đón nhận thêm một trận đòn: "Này thì bắt nạt bạn học, này thì nghịch lửa, phóng lửa là chuyện nguy hiểm biết bao, vậy mà chúng bây cũng dám làm, ta phải đánh chết mới được!"

Cảnh sát theo dõi từng trận đòn, muốn lên ngăn lại bị phụ huynh từ chối: "Hôm nay không làm cho nó nhớ thật lâu, sau này có lẽ phải ngồi xổm trong lao tù cả một đời, tôi thà đánh chết nó ngay bây giờ còn hơn"

Toàn bộ đồn cảnh sát ngập trong tiếng khóc, còn có tiếng nhận sai, vất vả lắm mới ngừng được trận đòn roi thì phía nhà trường cũng đã ra trận. Đầu tiên là chủ nhiệm lớp, rồi tới chủ nhiệm khối, sau đó là hiệu trưởng và phó hiệu trưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com