Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 400: Đánh Thiệu Trung

Thiệu Trung ngẩng đầu nhìn cô một cái, không nói gì, vẻ mặt bây giờ hoàn toàn khác với vẻ mặt lưu luyến không nỡ tiễn Mục Kinh Trập đi lúc sáng. Nếu không biết rõ ràng mình mới ra ngoài có một ngày, Mục Kinh Trập thậm chí còn hoài nghi cô đã đi xa mấy năm, hoặc là lại xuyên không.

Mục Kinh Trập hít một hơi thật sâu: "Tiểu Trung, con thậm chí không muốn nói chuyện với ta sao?"

"Không có." Thiệu Trung lập tức phủ nhận, ngẩng đầu nhìn Mục Kinh Trập: "Mẹ, con không có."

"Không có là tốt rồi." Mục Kinh Trập mỉm cười, sờ sờ mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cậu bé, sau đó nhìn về phía sau đầu của cậu: "Sau đầu cũng dài ra rồi."

Thiệu Trung cảm nhận được sự ấm áp hơn bao giờ hết, trái tim chợt thắt lại: "Mẹ..."

"Ừ, ta ở đây, Tiểu Trung, ta thích nói thẳng nếu có chuyện xảy ra, con cũng biết đúng không, cho nên có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với con?"

Thiệu Trung mím môi: "Con... con thực ra không có xảy ra chuyện gì cả, ngoại trừ việc ngày hôm đó con đột nhiên được bảo vệ, cảm xúc của con đối với bà ấy đột nhiên có chút khác biệt, mẹ cũng biết trước đó con rất muộn nhận được tình thân... mẹ ruột, lần này trở về cảm giác bà ấy đã thay đổi rất nhiều, cho nên mới tò mò chạy sang nhìn một chút."

"Là vậy sao, chỉ là tò mò, hay còn có nguyên nhân khác?"

"Không có." Thiệu Trung phủ nhận.

Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Trung một lát: "Được rồi, ta chỉ lo con xảy ra chuyện gì hoặc cô ấy sẽ làm tổn thương con, dù sao thì cô ấy cũng có vết xe đổ, bằng không cô ấy là một người mẹ tốt, thì ta cũng sẽ không ngăn cản hai người gặp mặt, con biết đúng không?"

"Con biết." Thiệu Trung gật đầu: "Mẹ, mẹ không phải lo lắng."

Cuối cùng Thiệu Trung nói mình sẽ không đến gặp Thiệu Kỳ Vân nữa, cậu bé cũng không nói nhớ Mục Kinh Trập như trước, mà chỉ là chuyện đã qua một buổi, đột nhiên giữa hai người bỗng có sự xa cách.

Giống như những trái dâu tây cô đã vất vả hái, rõ ràng khi ăn thử chỉ thấy hơi chua, nhưng khi mang về nhà ăn mới phát hiện nó không những chua lại có chút chan chát, không thể nếm ra vị chua chua ngọt ngọt, hệt như ăn sáp trong miệng.

Bầu không khí rất nặng nề, dù cả nhà quây quần ăn dâu tây nhưng tâm trạng vẫn không khá hơn, Mục Kinh Trập xua tay nói: "Đừng ăn, qua một thời gian sau mua được đợt ngon hơn hẵng ăn."

Thiệu Trung ngăn Mục Kinh Trập bỏ đi: "Ăn ngon, con muốn ăn chua."

Hơn phân nửa số dâu còn lại nhét vào miệng Thiệu Trung, Thiệu Tây lạnh lùng nhìn không nói một lời.

Nhưng Thiệu Đông cảm thấy Thiệu Trung thế này cũng là biết trân trọng tâm ý Mục Kinh Trập, cho nên bảo Thiệu Tây đừng nói gì.

Mục Kinh Trập trở lại bình thường với Thiệu Trung, nghĩ rằng chuyện với Thiệu Kỳ Vân đã kết thúc, sau khi trở về từ nhà máy giấy, cô vẫn dành thời gian để hòa giải Thiệu Tây và Thiệu Trung.

Tuy rằng trước kia hai đứa nhỏ cãi nhau có rất nhiều biện pháp giải quyết, nhưng lần này hiển nhiên không thích hợp, Mục Kinh Trập vốn muốn nghĩ ra biện pháp khác, thậm chí còn nghĩ đến việc hái dâu lần nữa, nhưng cũng chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào, những mâu thuẫn ngày càng lớn hơn.

Bởi vì mấy ngày sau, Thiệu Trung lại bắt đầu một mình đi học sớm, mà chỉ cần một mình đi học sớm liền sẽ đi Thiệu Kỳ Vân, Thiệu Tây vẫn luôn theo dõi cậu bé, lại một lần nữa tóm được người.

Lần này Thiệu Trung bình tĩnh hơn lần trước rất nhiều, thậm chí còn nói thẳng: "Bà ấy ở một mình, em chỉ qua xem."

"Người như vậy còn muốn đi nhìn, em chê cô ta giết em một lần chưa đủ nhiều cho nên muốn cho cô ta giết thêm mấy lần nữa mới đủ đúng không? Thiệu Trung, có phải em đã quên cô ta là dạng người nào phải không? Không được phép đi lại nữa. "

Thiệu Tây bị chọc giận, điều gì khiến cậu càng tức giận hơn là thái độ của Thiệu Trung, Thiệu Trung im lặng, căn bản không muốn đồng ý.

"Thiệu Trung, em im lặng là có ý gì? Mẹ vẫn còn ở đây, chúng ta đã đồng ý đối xử tốt với mẹ cả đời, việc em lôi kéo Thiệu Kỳ Vân là có ý gì? Em có biết hành vi của mình ghê tởm và thái quá đến thế nào không? Em đang phản bội mẹ đó có biết không, anh nói cho em biết, nếu em còn dám đến đó lần nữa, anh và em không xong đâu!"

"Bà ấy cũng là mẹ của em, cho nên em sẽ đi."

Câu trả lời của Thiệu Trung khiến Thiệu Tây hoàn toàn bùng nổ: "Mẹ? Cho nên Thiệu Trung, mày muốn nhận người phụ nữ đó làm mẹ đúng không? Mày điên rồi, Thiệu Trung mày điên rồi!

Thiệu Tây tức giận đến giậm chân, nhưng Thiệu Trung vẫn như cũ: "Em không điên, nhận hay không cũng là quyền tự do của em, dựa vào cái gì mà không để em nhận, mẹ ruột các anh chết rồi, nhưng mẹ ruột của em chưa chết."

"Thiệu Trung, lời này." Thiệu Đông nghe thấy cuộc cãi vã của hai đứa em từ sáng sớm, còn chưa kịp xỏ giày đã lao ra ngoài, vừa đến đã nghe được câu này, trực tiếp phản bác.

"Em nói không sai." Khóe mắt Thiệu Trung nhìn thấy phòng Mục Kinh Trập đã mở cửa, cô cùng Thiệu Bắc đi ra, nhưng cậu bé lại không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu lẩm bẩm: "Em đi trước."

"Không được đi!" Thiệu Tây cũng nhìn thấy Mục Kinh Trập, nhìn vẻ mặt của Mục Kinh Trập, tức giận nói: "Anh nói cho mày biết, Thiệu Trung, anh tuyệt đối không cho phép mày được phản bội chúng ta!"

Thiệu Nam tiếp lời: "Tiểu Trung, em đột nhiên đến gặp Thiệu Kỳ Vân trong khoảng thời gian này, khiến không khí trong gia đình trở nên căng thẳng. Nói đến đây, đây là quyền tự do của em, nhưng nếu em nhất quyết muốn tìm cô ta và nhận lại người, mọi người sẽ không ngăn cản, nhưng nếu em đi được thì cũng đừng quay lại, bọn anh không có người em trai như em!"

Thiệu Nam phải cho Thiệu Trung biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, hai người mẹ Thiệu Kỳ Vân và Mục Kinh Trập không thể cùng tồn tại, nhất định phải cho Thiệu Trung biết lễ độ, đồng thời cũng phải cho em trai biết nên lựa chọn ai.

Cái này căn bản không có chút do dự, Thiệu Nam cho rằng Thiệu Trung nhất định sẽ lựa chọn Mục Kinh Trập, cũng biết được mức độ nghiêm trọng, không ngờ Thiệu Trung lại nói thẳng.

"Không quay lại thì không quay lại, vừa lúc bà ấy chỉ là mẹ của mình em, không giống như ở đây, năm người đều tranh giành nhau."

Lời nói của Thiệu Trung như đổ nước vào chảo dầu nóng, nổ tanh tách: "Ý của mày là gì? Mày chẳng lẽ không cần mẹ mà chỉ cần Thiệu Kỳ Vân hả, mày không để tâm đến mẹ nữa sao?

Thiệu Tây gần như tức chết, thậm chí còn không dám nhìn qua Mục Kinh Trập.

"Là mọi người không thể chấp nhận việc em có hai người mẹ, em chỉ có thể lựa chọn mà thôi, đúng lúc mẹ vẫn còn 4 người con là các anh chị, mà bà ấy chỉ có em, em liền nhận bà ấy."

Thiệu Trung nói xong vẫn giữ được vẻ bình thản lại càng khiến người ta tức giận hơn, Thiệu Tây nghe vậy không khỏi nhào vào Thiệu Trung: "Mày câm miệng!"

"Tiểu Tây, dừng lại!" Mục Kinh Trập và Thiệu Đông đồng thời hét lên, nhưng chưa kịp làm gì, Thiệu Trung vẫn ăn trọn một cú đánh của Thiệu Tây.

Thiệu Trung bị đánh vào miệng, miệng và vùng da xung quanh nhanh chóng đỏ bừng, nhưng cậu bé không chống cự hay kêu lên đau đớn.

Thiệu Tây nhìn Thiệu Trung, trong mắt tràn đầy tức giận, như muốn ăn thịt người, cuối cùng vẫn để mẹ nghe thấy, nhất định mẹ sẽ rất đau lòng.

Mục Kinh Trập thật ra không có thời gian để buồn bã, cô thức khuya nên nửa đêm mới đi ngủ, đây là thời điểm buổi sáng buồn ngủ nhất, nghe thấy tiếng cãi nhau nên mới mơ màng ra xem, kết quả lại nghe thấy một cuộc đấu khẩu.

Cô nghe thấy nhưng luôn có cảm giác như mình đang gặp ác mộng, điều này chỉ xảy ra trong cơn ác mộng mà thôi.

Nhưng khi tự véo mình, cô lại cảm thấy đau, đây không phải là mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com