Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1764-1768

1764

Thời Sênh đến công ty Dư Quý rồi mới biết hắn bận bịu thế nào. Dù ở văn phòng, nếu không phải có người vào báo cáo công việc thì cũng sẽ báo cáo qua video, chưa từng dừng lại một giây một phút nào, thậm chí lúc ăn trưa cũng phải xử lý công việc.

Một bé gái đột nhiên xông vào văn phòng của Dư Quý như Thời Sênh khiến cho các nhân viên cực kỳ lạ lẫm nhưng lại không ai dám hỏi. Thời Sênh phát hiện người ở công ty đều rất sợ Dư Quý.

Cũng đúng, biến thái như thế thì ai mà không sợ chứ?

Acc Ông Nội Bây vẫn còn đang đăng nhập trên máy tính ở nhà. Thời Sênh dùng notebook đăng nhập vào, vừa lên liền thấy trước mặt mình là biển người đông đúc, mở bản đồ ra thì thấy cả Tân Thủ Thôn này toàn người là người.

Mẹ kiếp!

Có chuyện gì xảy ra thế?

[Mật] Phía Trước Có Quái: Có đó không, có đó không?

[Mật] Ông Nội Bây: Tình huống gì thế này hả?

[Mật] Phía Trước Có Quái: Giết cô sẽ được giá trị may mắn, bọn họ đều tới đây tìm kiếm giá trị may mắn, cô xem cấp của cô đi.

Thời Sênh click mở tư liệu, vừa nhìn đã bị dọa nhảy dựng, đã lên cấp 1 rồi.

[Mật] Phía Trước Có Quái: Sau khi giết cô và bị tụt cấp xong thì có thể nhận được nhiệm vụ khác, rất nhanh có thể thăng cấp trở lại, mà sau đó giết cô sẽ không còn tụt cấp nữa, ngược lại còn nhận được giá trị may mắn, tuy rằng giá trị may mắn chỉ được dùng một lần, nhưng có thể giết cô vô hạn. Ông Nội Bây, giờ cô là quái rồi đấy! Còn là quái không có lực phản kháng nữa chứ.

[Mật] Ông Nội Bây: Trâu bò quá!

Tổ làm game quả thực sáng tạo đấy.

Lật bàn!

Ông không chơi nữa!

Thời Sênh dùng plug in truyền tống khỏi Tân Thủ Thôn, thấy được bang chúng của Gió Tuyết Không Về đang đánh quái thăng cấp. Cô đứng ở gần bọn họ, đám người chơi đuổi theo phần lớn đều không phải đối thủ của cao thủ Thần Phủ nên không dám tùy tiện xông lên.

[Lân cận] Harry Sóng Lớn: Sợ cái chó gì, Thần Phủ chỉ có mấy người, xông lên đi!!!

Một câu này chẳng khác nào tiếng kèn lệnh, một đám người chơi đều xông về phía Thời Sênh.

Thời Sênh: "..."

Thành viên của Thần Phủ: "..."

Bọn họ chỉ cày cấp thôi mà, làm gì thế hả!

[Đội] Thiên Linh Linh: Đệch, sao lại lắm người thế này, gọi thêm người mau!

[Đội] Địa Linh Linh: Để ta gọi người.

[Đội] Ông Nội Bây: Bang chủ nhà các ngươi đâu?

[Đội] Thiên Linh Linh: Bang chủ không online, sao cô lại trêu vào lắm người thế kia hả?

[Đội] Yêu Linh Linh: Không được, trong đội không có Dược sư, không trụ được, khi nào chi viện mới tới thế hả?

[Đội] Ông Nội Bây: Ta chính là bánh ngon trái ngọt. Bọn họ đuổi giết ta chẳng phải là rất bình thường sao?

Thời Sênh tránh ở phía sau bọn họ, với tí tẹo máu của cô, đi ra chính là tìm chết, hiện tại còn không có bình máu, cô không muốn quay về điểm hồi sinh. Không đúng... Hình như cấp 1 có thể mua đạo cụ hồi sinh!

Thời Sênh mở Thương thành ra, lập tức mua đạo cụ hồi sinh, sau đó liền vọt vào đám người, sau khi cô chết một lần rồi mới lại nghĩ, mình mua làm cái quái gì nhỉ?

Cô có muốn chết đâu cơ chứ!

Thời Sênh nằm thẳng cẳng trên đất, trong đội ngũ địch có Dược sư liền cưỡng chế cô sống lại. Thời Sênh dùng plug in nên đối phương không kéo được, cứ thế nằm bẹp trên đất.

Ngươi có thang vượt tường, ta có kế Trương Lương, ông không sống lại đấy.

[Lân cận] Ông Nội Bây: Dừng!

[Lân cận] Ông Nội Bây: Dừng dừng dừng dừng dừng dừng!

Thời Sênh biến đổi sắc mặt mấy lần thì cuộc hỗn chiến mới dừng lại, mà vừa lúc này, người của Thần Phủ cũng đuổi tới, không nói gì đã tung kỹ năng ra, tràng cảnh lại lập tức lâm vào hỗn loạn.

Thời Sênh: "..."

Có rất nhiều cuộc quần ẩu mà đến cuối cùng người ta cũng chẳng nhớ rõ lý do kéo bè kéo lũ đánh nhau là gì, đánh hội đồng trong game cũng là như thế.

Thời Sênh nhân lúc bọn họ đang mải đánh nhau liền rút lui, dừng acc ở một chỗ không người trên bản đồ, suy nghĩ xem có nên tự viết một chương trình hack riêng cho mình không.

Nhưng mà hack cái gì thì tốt bây giờ?

[Kỷ chủ, cô chơi game như thế không được đâu.] Cô không đánh lại người ta liền dùng plug in thế thì có gì tốt chứ?

Mẹ nó, cái game này rõ ràng là chơi ông đây mà đúng không?

Kệ, cứ phải hack.

Ông muốn ngược chết đám người chơi kia.

Thời Sênh sửa lại plug in của mình, còn cài đặt một chương trình không thể xem thông tin và che giấu IP, dù công ty game có phát hiện cô gian lận cũng chẳng có cách nào, trừ phi bọn họ dừng vận hành game luôn.

"Em chơi game kiểu đó à?" Sau lưng Thời Sênh liền vang lên một giọng nói.

Thời Sênh ngửa đầu nhìn người phía sau, trả lời cực kỳ cao lãnh: "Đúng thế, đây là cảnh giới chơi game cao nhất đấy!"

Không thể chơi game thì chơi công ty game thôi.

Dư Quý cũng không có ý kiến gì nữa, "Tôi phải ra ngoài đi họp, em đợi ở đây, cấm không được ra khỏi căn phòng này."

"Oh." Thời Sênh cúi đầu, không thèm để ý tới Dư Quý.

Dư Quý: "..." Hắn còn kém cả một cái game nữa.

Dư Quý bảo Thượng Thư ở lại trông chừng cô, không cho cô ra cửa.

Thượng Thư nghĩ dù cái cửa này có mở ra thì vị Đại thần đang trầm mê trong game kia cũng chẳng ra ngoài một bước đâu.

Thời Sênh sửa lại cài đặt thì phát hiện đám người kia đã đánh lộn xong, đánh xong thì lại phát hiện người bọn họ muốn tìm đã đi đâu mất rồi.

[Thế giới] Ông Nội Bây: Hàn Giang Đài, có rảnh thì tới mà xem.

[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Xem cái gì?

[Thế giới] Ông Nội Bây: Xem ta ngược người khác.

[Thế giới] Nhóm Vây Xem: Đùa hay thật thế, với cái cấp bậc kia của cô, ta dùng một đầu ngón tay cũng gí chết được cô rồi, cô còn có thể ngược ai chứ? Ngược như nào?

[Thế giới] Ông Nội Bây: Ngươi thử dùng một đầu ngón tay gí ta xem nào?

[Thế giới] Trên Thương Trường Chỉ Nói Chuyện Làm Ăn: Ha ha ha, không có kỹ năng Nhất chỉ thiền.

[Thế giới] Nhóm Vây Xem: Ta dùng cách khác, các ngươi bắt bẻ câu chữ làm gì chứ hả.

[Thế giới] Ngứa Đòn: Blablablablabla...

So với đám người ríu rít trên kênh Thế giới thì nhóm người thuộc phái hành động lại nhanh nhẹn hơn nhiều, một đám vây quanh Thời Sênh.

Những người này còn tưởng Thời Sênh vẫn dễ giết như thế, vừa xông lên đã ném kỹ năng, kết quả phát hiện đối phương không chết mà chính mình lại nằm lăn ra.

Thời Sênh tung kỹ năng ra làm từng đám người ngã xuống liên tùng tục.

[Thế giới] Tên Nhất Định Phải Dài Thật Dài: Mẹ nó, ảo thế? Chẳng phải cô ta mới chỉ có cấp 1 thôi sao? Sao hạ gục nhiều người chúng ta chỉ trong nháy mắt như thế hả?

[Thế giới] Cây Đậu Chăm Chỉ: Đệch, nghịch thiên rồi!

[Thế giới] Giết Sạch Thiên Hạ: Hack đúng không nhỉ? Ai mà có thể phát ra tấn công cao như thế chứ?

[Thế giới] Ta Là Một Mâm Đồ Ăn: BUG?

[Thế giới] Ông Nội Bây: Ta dùng plug in đấy, ai báo cáo ta đi!

[Thế giới] Giết Sạch Thiên Hạ:...

[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo:...

[Thế giới] Nhóm Vây Xem:...

Hack thì cứ hack đi, nhưng có thể rụt rè tí được không hả, cái này có phải chuyện gì đáng để khoe mẽ đâu cơ chứ?

Cô lại còn vênh váo nói ra như thế, thật sự không sợ bị chết chìm trong biển nước bọt của thiên hạ à?

[Thế giới] Thỏ Con Ngoan Ngoãn: Chơi game mà còn hack, ngươi ngu ngốc đến mức nào chứ?

[Thế giới] Ông Nội Bây: Theo lý thuyết, người có thể dùng plug in nếu không phải thiên tài thì chính là kẻ có tiền.

[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Tuy rằng lời này có hơi kỳ quái nhưng ta lại thấy thực có lý đấy. Người có thể viết được chương trình plug in đều là nhân vật cấp thiên tài.

[Thế giới] Thỏ Con Ngoan Ngoãn: Vậy ai chứng minh đó là do cô ta viết chứ?

[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Vậy cũng chứng minh cô ấy là kẻ có tiền.

[Thế giới] Thỏ Con Ngoan Ngoãn:...

[Thế giới] Trên Thương Trường Chỉ Nói Chuyện Làm Ăn: Dù thế nào thì hack cũng là hành vi không cho phép ở trong game, vẫn nên báo cáo, chờ bên phát hành game xử trí đi.

Thời Sênh nhanh chóng nhận được tin nhắn hỏi thăm của CSKH. Đối phương đã tra qua acc của cô và phát hiện có điểm dị thường, phát hiện không thể che chắn và khóa acc được nên mới tới thăm hỏi cô.

[Hệ thống] CSKH 010: Xin chào, xin hỏi bạn đang dùng plug in đúng không?

[Hệ thống] Ông Nội Bây: Đúng rồi.

[Hệ thống] CSKH 010: Vui lòng không được dùng plug in trong game. Hành vi này ảnh hưởng nghiêm trọng tới tính cân bằng trong game. Đối với hành vi của cô, công ty blablablabla..."

1765

Thời Sênh chờ CSKH nói xong hết mới chậm rãi gõ chữ.

[Hệ thống] Ông Nội Bây: Thế thì các cô cứ khóa acc của tôi là được rồi, nói lắm thế làm gì?

CSKH 010 giận, nếu bọn họ có thể khóa acc của cô thì còn nói chuyện với cô làm cái quái gì? Hiện tại bọn họ đang nghi ngờ cô đã hack cả cái game này rồi, nếu không tại sao không khóa được acc cô ấy chứ?

[Hệ thống] CSKH 010: Vị game thủ này, bạn vui lòng đừng tạo ra hỗn loạn cho game, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.

[Hệ thống] Ông Nội Bây: Thì báo đi, giấy tờ đăng ký cũng có phải của ta đâu.

[Hệ thống] CSKH 010:...

Thời Sênh tắt khung chat với CSKH xong liền quay về kênh Thế giới. Trên kênh Thế giới đang hỗn loạn ầm ĩ, thảo luận nhiệt tình về chuyện cô dùng plug in.

[Thế giới] Ông Nội Bây: Tới đánh nhau nào!

Thế giới lập tức lâm vào im lặng quỷ dị, con mẹ cô dùng plug in thì ai còn dám đánh với cô chứ?

Tại sao CSKH không khóa acc?

Cô ta đã thừa nhận mình hack rồi cơ mà?

Hơn nữa, tài khoản đó mới chỉ cấp 1, sao có thể đánh được tới mức ấy chứ? Ngốc cũng biết là hack rồi! Người của công ty game làm ăn kiểu gì thế không biết, thế mà cũng không khóa acc!!

Người của công ty game điên cuồng oanh tạc kênh chat mật của Thời Sênh, thuận tiện còn tra tin tức về IP đăng ký.

Nhưng cũng chẳng ăn thua, người ta ở trong game chẳng thèm để ý, tra IP lại chẳng tra ra, có thông tin đăng ký nhưng người đăng ký này là lại người trong công ty game của bọn họ.

Đối phương tỏ vẻ hoàn toàn không biết, tra tới tra lui mà chẳng tra ra cái gì hết.

[Mật] Phía Trước Có Quái: Cô thật sự hack sao?

[Mật] Ông Nội bây: Nếu không sao ta có thể thắng bọn họ chứ?

[Mật] Phía Trước Có Quái:... [/quá giỏi]

[Mật] Gió Tuyết Không Về: Cô dùng plug in à?

[Mật] Cành Hoa Cố Ý: Cô dùng plug in à?

Tin nhắn của hai người kia đồng thời bắn tới, Thời Sênh liền lại tin nhắn mình trả lời Phía Trước Có Quái và paste lại cho họ nhìn.

Thời Sênh mở ra danh sách kẻ thù của mình, từ cao tới thấp, chỉ cần là người từng giết cô đều bị cô giết lại. Thời Sênh phát hiện ra khi cô giết người thì kinh nghiệm tăng nhanh hơn cả bị người giết, quả nhiên giết người mới là phương thức chính xác.

[Thế giới] Dấu Vết Màu Xanh: Ông Nội Bây, ngươi điên à, giết người trên toàn thế giới vui lắm sao?

[Thế giới] Ông Nội Bây: Vui chứ, chơi game mà không giết người thì còn chơi làm gì, nghỉ cho xong. Mà lúc trước chẳng phải các ngươi giết ta cũng rất vui vẻ hay sao. Sao còn không cho ta giết ngược lại chứ hả.

[Thế giới] Nhân Cẩu Thù Đồ: Chơi game, ngoài giết người ra thì còn có thể tán gái.

[Thế giới] Ông Nội Bây: Ngươi chỉ biết có thế thôi à. Ta khác các ngươi, ta là game thủ có khát vọng rộng lớn.

[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Khát vọng rộng lớn của cô là gì thế?

[Thế giới] Ông Nội Bây: Chơi cho công ty game thấy sợ thì thôi.

[Thế giới] Nhân Cẩu Thù Đồ:...

[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo:...

[Hệ thống] GM38:...

[Thế giới] Ngứa Đòn: 38 cũng thò mặt ra rồi, Ông Nội Bây đã rơi vào tầm ngắm của tổng tài 38.

Thật là con mẹ nó quá khát vọng!

Bọn họ đã thấy nhiều người khiêu khích công ty game rồi, nhưng đại đa số người chỉ thùng rỗng kêu to mà thôi chứ chẳng ai dám làm.

[Thế giới] Kinh Kha: Tại sao không khóa acc cô ta? Chẳng phải cô ta hack sao? Công ty của các người giờ còn dung túng cho người dùng plug in nữa cơ à? Làm thế thì bảo người chơi bình thường như bọn ta phải chơi thế nào hả?

[Hệ thống] GM38: [Ông Nội Bây] không dùng plug in, tài khoản của cô ấy là tài khoản đặc biệt, hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu là có thể nhận được khen thưởng khác biệt.

Lúc GM38 nói ra những lời này thì tự bản thân cũng chẳng tin nổi, nhưng giờ mà không nói thế thì sẽ tạo ra khủng hoảng trong game, người chơi mà làm ầm lên thì sẽ rất đáng sợ.

[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Sao ta không biết nhỉ? Sever khác cũng không có cái này mà.

[Hệ thống] GM38: Đó là bởi vì bọn họ không bị giết nhiều như thế [/ảnh]

GM38 up lên hình ảnh con số lần mà Thời Sênh bị giết, đã vượt qua mười ngàn lần, sắp đạt tới mốc hai mươi ngàn rồi.

Mọi người nhìn số lần bị giết đó thì yên lặng không nói gì, có người chơi game bao nhiêu năm như thế rồi, có chết thêm vô số lần cũng không thể nhiều như vậy được.

[Thế giới] Nhất Chiến Thành Danh: Thế chẳng phải giờ cô ta vô địch à? Tấn công cao như thế, ai mà thắng cô ta cho nổi chứ? Công ty game cho phép BUG kiểu này tồn tại thật à? Giả thiết này của các anh có vấn đề, sao người chơi chúng tôi có thể yên tâm mà chơi game tiếp được chứ?

[Hệ thống] GM38: Trong Thần Vực, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mỗi nhân vật, mỗi nhiệm vụ đều sẽ có cách chơi khác nhau, trò chơi tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống nghiêng hết về một phía nào cả.

GM chém gió một hồi trên kênh Thế giới, mọi người bán tín bán nghi.

GM38 khổ sở chat với Thời Sênh.

[Hệ thống] GM38: Đại thần, rốt cuộc cô ở đâu chui ra thế hả? Đừng đùa chúng tôi như thế có được không hả? Cô muốn cái gì thì cứ nói ra, chỉ cần cấp trên đồng ý, chỉ cần cái cô muốn không quá đáng thì chúng tôi đều sẽ đồng ý với cô.

Người này có thể tự bóp méo số liệu game, lại vẫn để game vận hành an ổn, chứng minh kỹ thuật đã sớm ở chiếu trên so với bọn họ rồi, thuộc về lĩnh vực hacker rồi.

Bọn họ còn kém đám hacker tới mấy dải ngân hà ấy chứ.

[Hệ thống] Ông Nội Bây: Ta chỉ muốn chơi game thôi mà, nhưng mà acc này quá hố người, giết người cũng chẳng xong, ta đành phải tự mình sửa lại.

[Hệ thống] GM38: Thế cô là hacker sao?

[Hệ thống] Ông Nội Bây: Có thể coi như thế đi.

Rốt cuộc cũng chưa từng thử nhưng kỹ thuật thì chắc chắn không thua rồi.

[Hệ thống] GM38:... Thật hay đùa đấy?

[Hệ thống] Ông Nội Bây: Lừa ngươi có được tiền không?

GM im lặng rất lâu, có lẽ là đang báo cáo và thảo luận, mãi sau mới trả lời lại.

[Hệ thống] GM38: Chúng tôi có thể cho cô một cái acc full cấp, cô không cần phải dùng plug in nữa, như thế sẽ không công bằng với người chơi khác.

Không có luật nào quy định hacker không thể chơi game. Nếu người ta chỉ muốn chơi game bình thường, vậy thì công ty game bọn họ cũng chẳng đến mức phải đắc tội với những người như thế làm gì.

[Hệ thống] Ông Nội Bây: Ta cảm thấy tài khoản này cũng ngon rồi, hơn nữa lúc trước ngươi cũng đã giải thích, nếu ta đột nhiên biến mất thì sẽ càng làm người ta nghi ngờ hơn, đúng không?

[Hệ thống] GM38:...

Nói như thể rất có lý ấy.

GM thương thảo không xong với Thời Sênh, chủ yếu là vì Thời Sênh dầu muối đều không ăn, công ty game đưa ra mấy điều kiện mà cô vẫn chẳng đồng ý. Người của công ty game cảm thấy nên báo cảnh sát. Người nguy hiểm như thế vẫn còn để tồn tại trong game thì rất không an toàn.

Bên công ty game đang bận đến gà bay chó sủa thì Thời Sênh cũng làm game náo loạn tan tác, sau khi treo thưởng hết những kẻ đã từng giết cô, sau đó ai mà bị cô gặp trúng thì sẽ bị giết rất thảm.

Nhưng rất nhanh liền có người phát hiện ra, sau khi bị Thời Sênh giết thì giá trị may mắn cũng tăng cao, một đám người đang hùng hùng hổ hổ trên kênh Thế giới đột nhiên nhào ra đòi chết.

NPC may mắn di động Thời Sênh: "..."

Game này có độc rồi!!

Mẹ nó, rốt cuộc là ai thiết kế ra cái game này vậy?

#Đã thấy người bị cả một tập thể đuổi giết chưa? Đã thấy cả một đám người xông lên tặng đầu người chưa? Nếu ngươi chưa gặp bao giờ, vậy mời tới Cẩm Giang Xuân#

Topic này trở thành topic nóng trên diễn đàn.

Những sever cũ đều ngo ngoe rục rịch, thi nhau tạo tài khoản mới vào Cẩm Giang Xuân để nhìn linh vật trong truyền thuyết kia.

1766

"Thượng Thư."

Thượng Thư đột nhiên nghe thấy tiếng gọi mình nên hơi kinh ngạc và quay đầu nhìn: "Cô chủ, có chuyện gì thế ạ?"

"WC ở đâu?" Gương mặt bánh bao của Thời Sênh chẳng có cảm xúc gì nhưng vẫn rất đáng yêu, trắng hồng, đôi mắt sáng như sao nhưng thỉnh thoảng lại làm cho người cảm thấy có một chút thâm trầm không thể nắm bắt được, hoàn toàn không giống trẻ con chút nào.

"Trong văn phòng của cậu ba có WC, đẩy cánh cửa kia vào là được." Thượng Thư chỉ về phía một cánh cửa trong văn phòng.

Thời Sênh đi qua đẩy cửa nhưng phát hiện cửa bị khóa rồi.

Cửa WC hợp với cửa phòng nghỉ hằng ngày của Dư Quý. Hắn luôn khóa theo thói quen, đến Thượng Thư cũng không có chìa. Giờ Dư Quý đang họp, Thượng Thư không dám quấy rầy nên đành dẫn Thời Sênh tới WC công cộng ở tầng này.

"Ồ, sao lại có cô bé dễ thương thế này ở công ty của chúng ta vậy?" Lúc Thời Sênh đi ra, mấy cô gái cùng đi WC với nhau cũng vừa lúc đi ra, thấy cô thì không khỏi tò mò.

"Suỵt!" Người bên cạnh vội vàng kéo áo người đó.

"Sao thế?"

Người kia ra hiệu bảo đừng nói gì cả. Thời Sênh đi ra phía cửa rồi, mấy người đó mới tiếp tục nói chuyện.

"Đây là người mà sáng nay Dư tổng mang tới, cũng không biết là gì với Dư tổng, trợ lý Thượng nói không được bàn luận, cô cẩn thận cái miệng vào."

"Dư tổng đưa tới sao? Chẳng phải Dư tổng đều luôn mang vẻ người sống đừng có lại gần, người chết chớ quấy rầy sao? Thế mà còn dẫn một cô bé tung tăng nhảy nhót tới công ty á?"

"Ai mà biết chứ... Đi WC nhanh lên rồi còn về làm việc." Người nọ hiển nhiên không muốn nói tiếp đề tài này nữa. Dư tổng là người bọn họ không thể trêu vào, đừng có vì đi tiểu thôi mà cũng mất cả bát cơm.

Thời Sênh rửa tay xong liền ra khỏi WC. Một cô gái chạy tới trước mặt cô, vẻ mặt đầy nôn nóng: "Cô Diêu, cô làm tôi sợ muốn chết, mau quay về với tôi."

Thời Sênh: "..." Người này là ai?

Thời Sênh nhìn xung quanh, không thấy Thượng Thư đâu. Người này đeo thẻ nhân viên của công ty Dư Quý, nhưng Thời Sênh thấy hơi khó hiểu, Dư Quý sẽ không để ai khác ngoài Thượng Thư tới đón cô đâu.

Nguyên nhân thứ nhất là vì sợ cô chạy mất, nguyên nhân thứ hai là vì Thượng Thư là người mà hắn tin nhất.

"Chị là ai? Thượng Thư đâu?"

"Cô Diêu, cô biết trợ lý Thượng sao?"

Thời Sênh nhíu mày, trong lòng càng thêm chắc chắn người này không phải đang đi tìm mình, vậy thì chỉ có thể là... Diêu Họa!

"Tôi là Diêu Diệp, không phải Diêu Họa." Thời Sênh vòng qua cô ta, đi về phía văn phòng của Dư Quý, "Người chị muốn tìm không phải tôi đâu."

"Cô Diêu, cô đang nói gì vậy?" Cô gái kia ngẩn ra, sau đó lại tỏ vẻ nôn nóng: "Cô đừng tùy hứng nữa, mau quay về với tôi."

Có lẽ lúc cô tới đây thì người này chưa tới công ty, sau đó Thượng Thư lại cấm mọi người bàn tán nên cũng không biết Dư Quý đem theo người tới đây, nhưng không hiểu tại sao Diêu Họa lại tới đây, còn để cho cô ta trông giữ nữa.

Kết quả Diêu Họa chạy, còn cô bị nhận nhầm thành Diêu Họa.

"Cô Diêu, cô đừng đi về phía đó..." Cô gái vội vàng đi theo sau Thời Sênh.

Thời Sênh đi nhanh hơn, ai ngờ Dư Diệu lại bước từ một phòng họp ra, tóm lấy cô: "Chạy đi đâu?"

Đột nhiên bị người ta túm lấy nên cả người Thời Sênh ngã về trước theo quán tính. Dư Diệu muốn đỡ cô nhưng Thời Sênh lại lập tức tránh khỏi hắn, dựa vào cửa kính phía sau, ngẩng đầu nhìn gã đàn ông cao lớn trước mặt, mở miệng mắng: "Các người bị thần kinh hết rồi à, đã bảo ông đây không phải Diêu Họa rồi cơ mà!"

Ánh mắt Dư Diệu dừng ở quần áo của Thời Sênh, trang phục khác Diêu Họa, tính cách cũng khác...

"Hú hú hú..."

Đúng lúc này, toàn bộ hành lang vang lên âm thanh báo động, tất cả các cửa đều bắt đầu đóng lại.

"Xảy ra hỏa hoạn ư?" Cô gái kia kỳ quái.

Những cánh cửa kia đều được làm từ chất liệu đặc biệt, lúc xảy ra hỏa hoạn có thể dùng để cách lửa, chỉ cần không xảy ra cháy nổ thì ở trong những cánh cửa này sẽ tuyệt đối an toàn.

Thời Sênh nhìn cửa văn phòng thông sang văn phòng của Dư Quý đang đóng lại, đột nhiên có dự cảm rất không lành.

"Cô chủ." Thượng Thư lo lắng vọt từ bên kia qua, "Sao cô lại ra ở bên này?"

Thời Sênh nhìn WC nơi xa, WC có hai cửa ở hai bên, đều có thể ra vào. Lúc Thời Sênh vào là vào từ phía Thượng Thư, lúc ra lại ra ở cửa còn lại. Vừa rồi trong WC lại có mấy người đi vào nên cô liền đi ra khỏi cánh cửa đó theo bản năng, rốt cuộc hiếm thấy loại WC nào mà có hẳn hai cửa ra vào thế này.

"Nhất định là cậu Ba phát hiện cô biến mất." Mặt Thượng Thư xám như tro tàn, "Để tôi gọi điện thoại báo cho cậu Ba trước đã."

Thượng Thư gọi điện thoại cho Dư Quý, điện thoại của Dư Quý vẫn luôn báo bận, ông ta đành phải gọi tới điện thoại văn phòng, điện thoại vang một hồi mới có người nghe. Thượng Thư nghe thấy giọng nói quen thuộc thì vội vàng nói vị trí của mình và Thời Sênh cho hắn nghe, cũng tỏ vẻ cô chủ không chạy trốn mà là đi WC.

Tiếng báo động ngừng lại, tiếng loa trấn an mọi người nhanh chóng vang lên, ý nói chỉ là luyện tập, không xảy ra chuyện gì lớn cả.

Những cánh cửa lại chậm rãi mở ra, Dư Quý dẫn theo vài người, khuôn mặt đen sì.

Thời khắc khi nhìn thấy Thời Sênh, gương mặt đen và âm trầm đó mới chuyển tốt đẹp hơn một tẹo. Hắn bước rất vội, ba bước chỉ còn hai bước, người ở xung quanh đều bị hắn bỏ lại phía sau, trong ánh mắt chỉ còn thân ảnh của cô bé mặc váy lam ở phía xa.

Giống như châu báu mất đi đã tìm lại được, trong vẻ mừng thầm lại có mấy phần an tâm.

Đến tận khi tay hắn sờ được vào cái đầu bù xù đó, sự căng thẳng trong lòng mới hoàn toàn hạ xuống, Thời Sênh nhích lại gần hắn.

"Tại sao lại dẫn cô ấy ra ngoài hả?"

Ánh mắt Dư Quý làm người ta quá mức sợ hãi, mồ hôi lạnh toát đầy người Thượng Thư, "Cậu Ba... Cửa phòng trong văn phòng cậu khóa rồi."

Cái này sao có thể trách ông ta được, ai ngờ cậu Ba lại kết thúc cuộc họp nhanh như thế, vốn dĩ hẳn là còn nửa tiếng nữa mới đúng, thời gian của cậu Ba mấy ngày nay đều rất không chuẩn, nói quay về là quay về.

Dư Quý nghĩ tới căn phòng vẫn luôn khóa của mình. Hắn quên mất là cô cũng cần phải đi WC, vì thế Thượng Thư cũng miễn cưỡng tránh được một kiếp.

"Chú Ba." Dư Diệu chào hỏi Dư Quý.

Người này quả thực là Diêu Diệp.

Hắn còn tưởng hai người kia nói bừa, thì ra là thật, chú Ba của hắn đã thật sự đem Diêu Diệp đi, mà thằng em trai tiện nghi kia của hắn thì chết...

Dư tam thiếu là em trai cùng cha khác mẹ với hắn. Mẹ hắn qua đời sớm, ba hắn lại cưới thêm một người, sinh được một đứa con trai.

Dư Quý lạnh nhạt nhìn hắn: "Cháu tới chỗ chú làm gì?"

"Là ông nội bảo cháu tới." Dư Diệu thu lại những tâm tư dư thừa, "Nhưng mà vì chú Ba đang bận nên cháu không gặp được, đã nói hết với trợ lý của chú rồi."

Vẻ mặt của trợ lý đi theo sau Dư Diệu cực kỳ xấu, hiển nhiên chẳng phải chuyện tốt gì.

"Chuyện gì?"

"Cũng không phải chuyện gì lớn cả, ông nội nói tháng sau em Hai sẽ kết hôn, bảo chú Ba lấy ra một ít cổ phần cho em Hai làm của hồi môn, làm tròn chức trách của người bề trên."

"Cái gì?" Dư Quý còn chưa nói gì, Thượng Thư đã nóng nảy, "Cô Hai kết hôn, tại sao cậu Ba nhà chúng tôi phải tặng của hồi môn chứ hả? Cô Hai có quan hệ gì với cậu Ba nhà chúng tôi đâu!"

"Trợ lý Thượng, tôi chỉ truyền lại lời của ông nội mà thôi." Dư Diệu phủi sạch sẽ quan hệ với mình, "Huống hồ, dù sao chú Ba cũng là bề trên của chúng tôi. Em Hai sắp kết hôn rồi, chú Ba lấy một ít cổ phần ra tặng cho cháu gái cũng là bình thường mà. Chú Ba còn chưa nói gì, sao trợ lý Thượng lại kích động như thế chứ?"

Dư Quý giơ tay ngăn Thượng Thư lại, mặt vẫn bình tĩnh: "Nếu ông già đã nói thế thì tôi sẽ làm theo."

1767

"Ể, làm gì ở đây thế, mở hội nghị trên hành lang đấy à?" Một giọng nói đầy ngả ngớn truyền ra từ khúc ngoặt, sau đó một chàng trai mặc vest màu hồng nhạt đi tới với dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Dư Diệu hơi cau mày, sau đó lại cố gắng che giấu, khẽ gật đầu: "Tam hoàng tử."

"Vừa rồi hình như tôi nghe thấy cậu muốn Dư Quý phải cho cổ phần hả?" Người đàn ông không thèm để ý tới Dư Diệu, trong giọng điệu ngả ngớn có mấy phần lạnh lẽo, "Có chuyện gì thế? Cổ phần là thứ nói cho thì có thể cho sao?"

"Tam hoàng tử, vì hôn lễ của em gái tôi, chú Ba là trưởng bối nên cũng coi như cho tiểu bối một lời chúc phúc." Dư Diệu giải thích.

"Chúc phúc? Của cải của chú Ba cậu là do tôi tài trợ, nói trắng ra là, hết thảy những gì của cậu ấy đều là tôi cấp cho, các người muốn đồ của tôi phải không?" Tam hoàng tử hừ lạnh, "Có phải Dư gia các ngươi đã há miệng quá lớn rồi không hả?"

"Tam hoàng tử." Dư Diệu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tam hoàng tử, "Em gái tôi là Thái tử phi tương lai."

"Thế thì sao chứ?" Tam hoàng tử hừ lạnh, "Dù cô ta có là Thái tử phi thì thân phận của tôi vẫn cao hơn cô ta. Cậu còn muốn dùng thân phận áp tôi cơ à?"

Dư Diệu: "..."

Hắn căn bản đâu có ý này đâu cơ chứ?

Ý của hắn là mấy thứ này chẳng phải cuối cùng cũng là vì cho Hoàng thất bọn họ có mặt mũi sao?

Thời Sênh lén lôi kiếm ra, thừa dịp Tam hoàng tử đang nói chuyện với Dư Diệu liền vọt ra, giơ kiếm lên và bổ xuống.

Thân thể cô rất nhỏ bé, lại xuất hiện bất ngờ, Dư Diệu hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị tấn công, trong lòng chịu kinh hãi cực độ, vì vậy Thời Sênh liền nhất thời chiếm được thế thượng phong.

Tuy rằng sức vóc của Thời Sênh yếu nhưng uy lực của thiết kiếm lại rất lớn, chỉ bổ mấy cái đã đánh ngã Dư Diệu xuống đất, sau đó ra mệnh lệnh y như môt nữ vương: "Ném hắn ra ngoài cho tôi!"

Mẹ nó, dám chạy tới trước mặt vợ cô khoa tay múa chân, giết chết nhà ngươi.

Tam hoàng tử: "..."

Thượng Thư: "..."

Nhân viên vây xem: "..."

Bọn họ vừa thấy gì thế?

Một loli tay xách kiếm đánh ngã một người, mà người này lại là họ hàng của Tổng giám đốc.

Thời Sênh chọc thiết kiếm xuống đất, trên mặt đất liền xuất hiện một cái lỗ, mọi người không nhịn được nuốt nước bọt, đó là kiếm thật ư? Mẹ kiếp, ai lại dám cho nhóc loli này dùng kiếm thật vậy?

"Lời của em không dùng được đúng không?" Thời Sênh nhìn Dư Quý.

"Ném người ra ngoài." Dư Quý nghiêng đầu phân phó Thượng Thư.

Thượng Thư: "..." Không phải chứ cậu Ba, tuy rằng ông ta cũng tức tối với hành vi của Dư gia thật, nhưng mà loại chuyện ném người thì... có phải hơi quá đáng không...

Thôi được rồi, chẳng có gì quá đáng hết.

Thượng Thư nhanh chóng gọi người lên kéo Dư Diệu đi. Toàn bộ quá trình, Dư Diệu vẫn còn chìm trong đờ đẫn, đến tận khi bị ném ra ngoài rồi, sự tức tối và ngượng ngùng mới lập tức bùng nổ.

"Tan đi, tan đi, đi làm việc đi." Thượng Thư đuổi đám người đang xúm lại đi.

Dư Quý liếc nhìn kiếm trong tay Thời Sênh, hơi ngoài ý muốn là mặc dù trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng thấy quen thuộc. Nếu là quen thuộc thì hắn cũng chẳng rối rắm quá lâu làm gì, khom lưng xuống bế Thời Sênh lên đi về phía văn phòng, "Cậu tới đây làm gì?"

"Aizz." Tam hoàng tử hoàn hồn, đôi tay đút vào túi quần, cà lơ phất phơ đi theo sau lưng hắn: "Tôi tới xem... chuyện lạ thế kỷ của cậu mà."

Thời Sênh ghé vào bả vai Dư Quý nhìn Tam hoàng tử, người này là Hoa Phi Hoa à?

Là Tam hoàng tử của Hoàng thất trong thế giới này sao?

Loại người này mà lại là thành viên Hoàng thất ư?

Hoàng thất có bệnh rồi!

Tam hoàng tử làm mặt quỷ với Thời Sênh, "Tôi không ngờ cậu lại tìm một nhóc loli... Tôi nói này Dư Quý, dù cậu có đói bụng ăn quàng thì cũng phải nhìn xem người ta mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể thừa nhận được cậu không hả? Với cái đó của cậu..."

Dư Quý quay đầu lại lườm Tam hoàng tử. Tam hoàng tử liền ho khan: "Khụ, quen mồm thôi. Sau này tôi sẽ chú ý, nơi này có trẻ con."

Vài người đi vào văn phòng, Thượng Thư thức thời không đi vào theo.

"Bé con, tên nhóc là gì?" Tam hoàng tử cười tủm tỉm với Thời Sênh giống như một ông chú bắt cóc lừa bán trẻ con vậy.

"Đừng động vào người của tôi." Giọng Dư Quý lạnh lùng, đặt vào ghế mà thường ngày mình vẫn ngồi, thiết kiếm thuận tay để ở trên bàn, "Quy củ của tôi, hẳn là cậu nhớ rõ."

"Ai da, Dư Quý, lòng dạ cậu sao mà hẹp hòi thế hả? Tôi mới chỉ nói với nhóc này có một câu chứ có cướp của cậu đâu." Tam hoàng tử lập tức dựa vào bàn, ánh mắt dừng trên thiết kiếm, "Thanh kiếm này là thật đấy à? Cậu cho nhóc ấy chơi một thanh kiếm như thế, không sợ cô nhóc đi chém loạn người ta à?"

"Đây là của cô ấy."

"Của nhóc ấy?" Mắt Tam hoàng tử sáng lên, "Ôi chao, tiểu bảo bối, có thể cho anh xem một chút được không?"

"Không thể." Thời Sênh từ chối thẳng thừng.

Thời Sênh duỗi tay ôm lấy thiết kiếm.

"Sao tính cách lại giống Dư Quý thế chứ." Tam hoàng tử bĩu môi, "Vậy em nói cho anh biết, thanh kiếm này tên là gì thế, anh thấy có vẻ rất lợi hại đấy."

Tên là gì ư?

Thời Sênh nghiêng đầu suy nghĩ.

Thân mình thiết kiếm chấn động, hậu cung của nó lại tăng thêm rồi.

"Kiếm Chước Dương." Ừ, tên này rất khí phách.

Thiết kiếm: "..." Rốt cuộc thì khí phách ở đâu chứ hả?

Tam hoàng tử: "..." Kiếm Chước Dương gì, hoàn toàn chưa từng nghe qua, sao lại cứ có cảm giác như ở trong game thế nhỉ?

Dư Quý duỗi tay đẩy Tam hoàng tử ra xa một chút, giọng cảnh cáo: "Cách xa cô ấy 1m cho tôi."

"Ôi..." Tam hoàng tử không phục, "Sao cậu lại bá đạo như thế chứ."

Tam hoàng tử kéo Dư Quý sang bên cạnh, hạ giọng nói: "Cậu không thật sự coi trọng nhóc con này đấy chứ? Cô bé còn nhỏ xíu như vậy, đã được mười hai tuổi chưa thế?"

"Cậu tới để nói với tôi cái này hả?"

"Dư Quý, cô bé còn nhỏ như thế, dù cậu có nuôi bên cạnh mình thì cậu có chắc là lớn lên rồi cô bé vẫn theo cậu không? Đến lúc đó cậu già khọm rồi. Tuy rằng cậu đẹp trai thật nhưng giờ mấy cô gái trẻ trẻ làm gì có ai thích đàn ông già. Dư Quý, cậu phải nghe tôi!"

"Tôi biết mình đang làm gì, không cần cậu phải nhắc."

"Tôi không thể hiểu nổi, cô bé này thì có gì chứ, ngoại trừ có vẻ đáng yêu một tí ra thì rốt cuộc còn có gì để cậu vừa mắt nữa hả? Những cô gái mà tôi tìm cho cậu có gì kém sao, hơn nữa còn là có sẵn, cậu mà chứ tiếp tục nhịn như thế, sớm muộn gì cũng sẽ nhịn tới hỏng blablablabla..."

Nhân lúc hai người họ nói chuyện, Thời Sênh đã quay lại game. Chờ đến khi Tam hoàng tử làm xong công tác tư tưởng cho Dư Quý, Dư Quý lại bận bịu nên để Thời Sênh và Tam hoàng tử ở lại trong văn phòng.

Hành động này chứng tỏ quan hệ giữa hắn và Tam hoàng tử rất tốt, có thể tin tưởng lẫn nhau, vì thế sự phòng bị của Thời Sênh cũng giảm đi một chút.

Không biết Tam hoàng tử lôi một cái máy tính ở đâu ra, "Nhóc con, nghe nói nhóc hack game à, đưa nhóc đi giết người nhé."

"Anh dựa vào gần tôi như thế, Dư Quý sẽ giết anh đấy."

Vẻ mặt của Tam hoàng tử cứng đờ, ôm máy tính đi qua ngồi đối diện với Thời Sênh, "Nhóc con nhà em sao lại nghe lời cậu ta thế? Nhóc không cảm thấy cậu ta quá biến thái à?"

"Đúng là rất biến thái." Thời Sênh gật đầu đồng tình.

"Vậy sao em lại không sợ cậu ta?" Tam hoàng tử kỳ quái ghé đầu lại.

"Tôi thích anh ấy."

"Nhóc con thì biết thích là cái quái gì." Tam hoàng tử khịt mũi coi thường. "Bây giờ em thấy cậu ta đẹp trai thì thế thôi, chờ em lớn rồi thì cậu ta sẽ xấu òm."

"Anh thì biết gì chứ." Thời Sênh bày ra vẻ mặt cao nhân đầy khinh thường.

Tam hoàng tử bị khinh thường: "..."

Hừ, người ăn cơm nhiều hơn như hắn mà còn không hiểu bằng cô nhóc này sao?

Hiện tại trong đầu trẻ con toàn là cái gì thế không biết.

1768

Lúc Dư Quý quay về thì thấy một tổ hợp hai người chơi game mê say tới mức không biết đâu là trời Nam đất Bắc, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng mắng của cô bé kia chỉ hận rèn sắt không thành thép.

"Bảo anh hướng sang trái, anh lại hướng sang phải làm cái quái gì! Dùng kỹ năng đi! Anh có biết chơi hay không thế hả? Ôi đệch!"

"Giữ chặt lấy BOSS, đừng để nó lại đây."

"Chạy!"

Dư Quý đứng sau lưng Thời Sênh quan sát một hồi. Cô chơi game rất giỏi, thao tác còn hơn cả hắn, nhưng mà...

Theo tư liệu điều tra thì cô chưa từng tiếp xúc với game, sao cô lại biết chơi game chứ?

Dư Quý nhíu mày, trên người cô có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhiều đến nỗi hắn không muốn đi tìm tòi, nghiên cứu, dù sao chỉ cần cô ở bên cạnh mình là được rồi.

Giao diện game bắn ra nhắc nhở thất bại, Thời Sênh lườm Tam hoàng tử: "Với cái kỹ thuật này của anh mà cũng được gọi là Đại thần à?"

Tam hoàng tử sờ cánh mũi: "Trước kia ta chưa đánh phó bản bao giờ."

"Vậy ai đi phó bản cho anh hả?"

"Thuê người."

Thời Sênh: "..." Không hiểu nổi bọn có tiền.

"Khụ, nhóc con, em tự chơi đi, tôi đi bàn công việc với Dư Quý đây." Tam hoàng tử đứng dậy phất tay với Dư Quý. Dư Quý xoa đầu Thời Sênh theo thói quen rồi mới cùng Tam hoàng tử đi vào trong phòng.

Thời Sênh bĩu môi, tiếp tục mê đắm trong game.

Hai người ở trong phòng rất lâu, chờ Tam hoàng tử rời đi rồi, Dư Quý cũng dẫn Thời Sênh tan làm.

Trên xe, Thời Sênh ôm cánh tay Dư Quý, đôi mắt to ngập nước như ngậm đầy ý cười: "Dư Quý, cho em vay chút tiền đi."

"Vay tiền làm gì?"

"Có việc." Kiếm tiền bao nuôi anh chứ sao!

Ánh mắt Dư Quý trở nên tối sầm.

"Anh yên tâm đi, em mà muốn chạy thì đã chạy lâu rồi." Với đám người của anh mà cũng muốn canh giữ ông đây á, nằm mơ giữa ban ngày.

Không rõ Dư Quý cũng đồng tình với cách nói của Thời Sênh hay như thế nào mà vẫn hỏi: "Cần bao nhiêu?"

"Một trăm vạn."

Dư Quý nhíu mày, với hắn mà nói thì một trăm vạn cũng chẳng đáng là bao, nhưng với một bé gái thì quá nhiều rồi.

"Quá nhiều." Dư Quý lắc đầu.

Xe dừng lại, Dư Quý mở cửa xe đi ra. Thời Sênh lập tức cũng xuống từ bên kia, "Nhiều gì mà nhiều, có một trăm vạn thôi mà, đối với anh còn chẳng phải là số lẻ ấy chứ..."

Thời Sênh dừng lại, nhìn người đứng ở phía xa.

Đó là một ông già được mấy vệ sĩ vây quanh, tuổi rất lớn, tay cầm quải trượng, đầu bạc trắng như sương. Ánh mắt ông ta vẩn đục, nhưng sâu trong đáy mắt lại có ánh sáng, cả người lộ ra uy nghiêm và tôn quý khiến người ta không thể không chú ý tới.

"Ba nghe nói hôm nay con ném Tiểu Diệu ra khỏi công ty?" Ông già nhìn Dư Quý, ánh mắt trầm xuống mấy phần, bên trong trộn lẫn sự ghét bỏ và không vui, rồi lại không nhịn được phải lên tiếng nói chuyện với hắn.

"Ừm." Dư Quý đi tới bên cạnh Thời Sênh và bế cô lên.

"Tiểu Diệu là cháu của con, sao con có thể ném nó ra khỏi công ty hả?" Ông già gõ quải trượng xuống mặt đất, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, mắt giận trợn ngược.

"Tại sao không thể?" Dư Quý bình tĩnh hỏi lại.

"Trong mắt con còn có người cha này không hả?"

"Khi mà ba không để con vào mắt thì trong mắt con cũng không còn người cha như ba rồi."

"Mày..." Ông già tức giận liên tục gõ quải trượng xuống đất, cuối cùng lại chẳng thể nói được một câu nào.

Xung quanh lâm vào không khí im lặng quỷ dị. Dư Quý bình tĩnh nhìn ông già như thể người đứng đó không phải cha hắn mà là một ông già bình thường nào đó.

Thời Sênh ôm cổ Dư Quý, tay nhỏ vỗ nhẹ sau lưng hắn.

Ánh mắt Dư Quý hơi đổi, khẽ cười: "Tôi không sao."

"Con ranh con kia ở đâu ra?" Ông già chuyển mục tiêu sang Thời Sênh: "Con có thân phận gì chứ hả? Tùy tiện dắt một con bé theo bên người còn ra cái thể thống gì nữa, ngày mai lập tức đuổi người đi cho ba."

"Đây là chuyện của con, không liên quan gì tới ba hết." Dư Quý duỗi tay đặt lên eo Thời Sênh, ấn chặt cô vào trong lòng mình, như thể sợ người ta sẽ cướp cô đi, "Nếu không có chuyện gì khác thì con về nhà đây."

"Dư Quý!" Ông già tức giận không để đâu cho hết: "Con bé này giết con trai của anh mày, mày còn định bao che cho nó à?"

"Cô ấy chỉ là một đứa bé, sao có thể giết được người lớn chứ? Gần đây ba quá mệt mỏi rồi nên chút hiểu biết thường thức này cũng mất sạch rồi sao?"

"Việc này bị nhiều người nhìn thấy như thế, mày còn cảm thấy tao nói hươu nói vượn à?" Sắc mặt ông già đỏ bừng như thể chỉ hận không rút gân, lột da Dư Quý được vậy.

"Cũng chỉ là một thằng ăn hại, diệt trừ chẳng phải càng tốt hơn sao? Anh cả còn nhiều con trai như thế, bảo anh ta đón một đứa về là được rồi. Nếu không thích thì anh ta và chị dâu cũng có thể tự sinh thêm một đứa nữa."

"Dư Quý, rốt cuộc mày có phải con người không hả, đó là người thân của mày đấy!" Rốt cuộc là quái vật gì thế này, tại sao ông ta lại có một đứa con như thế chứ? Ông ta thà đẻ ra một đứa con vô dụng chứ không cần người như bây giờ, không coi ai ra gì, không có tình người.

Ánh mắt Dư Quý nhìn ông già đầy lương bạc: "Những cái này đều là ba dạy cho con."

Ông già nghẹn lời, nghẹn một hồi lâu cũng chẳng biết nói cái gì.

Dư Quý đi vòng qua bọn họ, vượt qua đám vệ sĩ, đám vệ sĩ không có lệnh của ông già kia nên cũng không dám làm gì, thi nhau tránh ra và nhìn theo Dư Quý đi vào trong biệt thự.

Trong nháy mắt khi cửa biệt thự đóng lại, thân thể căng thẳng của Dư Quý mới thả lỏng lại. Hắn dựa vào cửa lớn, chậm rãi vùi mặt vào hõm cổ Thời Sênh.

"Không sao cả." Thời Sênh cọ mặt mình vào mặt hắn, "Dư Quý, anh còn có em."

Dư Quý ngẩng đầu, trong đáy mắt cực kỳ tĩnh mịch như một người đã chết phần hồn nên chẳng còn sợ bất kỳ sóng gió nào nữa. Ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa lưng Thời Sênh, một hồi lâu mới nở nụ cười: "Đúng thế, tôi còn có em."

Thời Sênh ôm mặt hắn, hôn nhẹ lên má, định dịch chuyển về môi nhưng Dư Quý đã né tránh, ôm cô đi lên lầu: "Đừng nghịch."

"Vậy rốt cuộc anh có cho em vay tiền không hả?"

"Không cho." Cô muốn nhiều tiền như thế, hắn sợ.

"Tại sao chứ?"

"Sợ em chạy mất."

Thời Sênh: "..."

Thời gian sau đó, Thời Sênh năn nỉ ỉ ôi như thế nào, Dư Quý đều kiên quyết không cho cô vay tiền. Thời Sênh đành phải không biết xấu hổ mà làm mấy chuyện khiến cho Dư Quý có lòng mà lực lại không đủ.

Dư Quý hơi thở dốc, âm thanh phát ra trong bóng tối cực kỳ mê người, bàn tay nóng bỏng của hắn tóm lấy tay Thời Sênh, không cho cô lộn xộn: "Đừng nghịch ngợm nữa, ngủ đi."

"Vay tiền!"

Hắn thở mấy hơi nặng nề, bất đắc dĩ nói: "Được, cho vay, đừng có làm thế nữa."

"Anh không thích à?" Thời Sênh nằm trên người hắn, cười gian trá: "Nhưng mà cơ thể của anh lại rất thành thật mà."

Dư Quý kéo Thời Sênh xuống, ôm cô vào lòng, khẽ thở dài: "Em còn nhỏ quá!"

"Ha ha ha, vậy thì anh thảm rồi!"

Dư Quý nhướng mày, chẳng phải chỉ là thảm thôi sao?

Vốn tưởng mình sẽ phải mất nhiều tâm tư để trói chân cô, ai dè cô lại chẳng thèm trốn.

"Sau này em hạn chế chơi game đi, nó không tốt cho sự phát triển của thân thể đâu." Dư Quý dặn dò một câu.

"Anh có ở bên cạnh em đâu, em không chơi game thì biết làm gì?"

"Xin lỗi." Dư Quý hơi áy náy, "Chờ qua khoảng thời gian bận bịu này, tôi sẽ nghỉ mấy ngày đưa em ra ngoài chơi được không?"

Trong thời gian này quả thực hắn bận túi bụi, rất nhiều chuyện đều phải tự mình làm mới xong.

"Được được. Lên mặt trăng."

Dư Quý: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com