4.3. Khởi đầu mới
Một tháng đã trôi qua kể từ khi Alpha rời đi. Taehyung cứ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn. Cậu thực sự sẽ đeo nó để tượng trưng cho việc mình là bạn đời hoặc chồng của Seokjin hay cậu chỉ đeo nó để nhắc nhở mình đã bị lãng quên? Thở dài, Taehyung nhét cái hộp nhung lại vào ngăn kéo đầu giường.
"Agh, mình ghét mình yếu đuối thế này." Taehyung rên rỉ, hai tay ôm lấy gối đầu, tưởng tượng ra thân ảnh luôn nằm bên cạnh mình hằng đêm vẫn còn đó.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Cửa không khóa ạ,"
Cánh cửa mở ra và Chul-Moo bước vào, thấy Taehyung che miệng ho khan, ông hỏi: "Này TaeTae, con ổn chứ? Con đã ở trong phòng suốt một tuần rồi."
"Con ổn...chỉ là bệnh vặt thôi." Cậu trả lời.
Chul-Moo đặt tay lên trán của con trai mình: "Con sốt rồi. Có muốn ăn chút gì không? Súp thì sao?"
"Um.." Cậu chưa kịp nghĩ ra câu để từ chối thì bụng cậu đã réo lên.
Chul-Moo gật đầu với một nụ cười dịu dàng. "Ta sẽ nấu cho con một chút đồ ăn."
"Có chuyện gì vậy?" Chinri chất vấn khi bước vào phòng.
"Chinri-yah, em không biết Taehyung-ah bị bệnh sao? Sao em không mua thuốc hay nấu gì đó cho thằng bé ăn?"
"Chà, honey, Taehyungie bây giờ đã hai mươi. Thằng bé có thể tự lo được." Bà khẽ cười.
Chul-Moo lắc đầu. "Thằng bé vẫn là con trai của chúng ta và vẫn sống cùng chúng ta."
"Anh nói đúng, honey, vậy bây giờ em nấu ít súp cho thằng bé đây." Bà sửa miệng.
"Con tự lo được." Taehyung từ từ ngồi dậy.
"Không con trai, con nghỉ ngơi đi." Ông nhẹ nhàng đỡ Taehyung nằm xuống gối. "Nói cho chúng ta khi con cần gì đó nhé."
"Cảm ơn người Appa."
Cậu nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một tiếng vang lớn làm cậu giật mình tỉnh giấc. Cậu thấy Chinri đang lườm mình trong khi dằn mạnh khay súp xuống bàn.
Bà nghiến răng: "Nếu mày nghĩ rằng mày có thể quyến rũ chồng tao thì mày đã sai rồi. Chồng tao vẫn bị tao thu hút. Hãy đợi đấy, thứ rẻ tiền."
Taehyung nhíu mày. "Người đang nói cái gì thế?" Cậu khó tin nhìn người mà lâu nay mình vẫn gọi là mẹ.
"Đừng cố giả vờ ốm yếu để được Chul-Moo chú ý tới. Đi mà tìm Alpha của riêng mày."
"Người điên rồi, con không muốn bạn đời của người. Con thực sự xem ông ấy là cha bởi vì con không có mẹ."
"Sao cũng được, chỉ cần biết tao luôn để mắt đến mày. Đừng cố quyến rũ chồng tao." Bà đi ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.
Taehyung chớp mắt cố kìm nén nước mắt. Cậu luôn tự hỏi mình đã làm gì để bị mẹ mình ghét bỏ như thế.
__________
Taehyung và Jimin đang ngồi trong phòng ăn nhà Taehyung, cùng ăn thức ăn mà Jimin mang đến.
"Ah không khí tốt hơn rất nhiều khi mẹ của cậu không ở đây," Jimin nói khiến Taehyung cười.
"Mình biết." Cậu nhìn xuống thức ăn của mình.
"Mình vẫn không thể tin rằng bà ấy nói điều đó với cậu. Cậu có muốn chuyển đi không?"
Taehyung nhìn Jimin. "Chuyển đi đâu?"
"Mình không biết." Jimin nhún vai. "Chúng ta có thể tìm một căn hộ hai phòng để ở."
"Chúng ta không có tiền." Taehyung nói lên sự thật.
"Chúng ta có thể hỏi bố mẹ--" Jimin cười gượng sửa lại: "Ừm, mình sẽ hỏi bố mẹ mình còn cậu thì hỏi bố dượng của cậu."
"Chúng ta vẫn cần một công việc."
"Bây giờ chúng ta phải là những người điên cuồng vì Alpha nửa nên hãy làm những gì chúng ta muốn."*
(*Chỗ này tác giả viết hơi trần trụi, nguyên văn là 'dick whipped', dịch ra tiếng Việt nó hơi kỳ nên mình thay bằng từ có nghĩa gần nhưng hợp văn phong hơn.)
Muỗng cơm vừa mới vào miệng Taehyung vì câu nói của Jimin mà bị phun hết ra ngoài.
"Yah! Ghê quá!" Jimin hét lên.
"Điên cuồng vì Alpha á?"
"Ồ thôi nào, chúng ta phải thừa nhận những Alpha đó đã cho chúng ta trên chín tầng mây. Quên từ kiếp nào luôn rồi ấy."
Taehyung đảo mắt. "Mình không hề thừa nhận."
"Cậu nghĩ rằng họ sẽ quay về tìm chúng ta sao?"
"Không chắc nửa. Ở Tokyo có rất nhiều Omega." Taehyung nói trong khi ăn thức ăn của mình, giọng cậu nghe không ra vui buồn.
"Vì vậy, hãy mở thương hiệu thời trang của riêng chúng ta. Thương hiệu mà chúng ta vẫn luôn nói về khi còn nhỏ ấy.
"Có quá nhiều thứ chúng ta cần phải làm."
"Nếu con nghiêm túc, ta sẽ tài trợ cho con" Câu nói phát ra từ Chul-Moo, ông vừa bước vào bếp và nghe được câu chuyện của hai người.
"Chào Chul-Moo-ssi." Jimin cúi đầu.
"Chào Jimin." Ông mỉm cười gật đầu.
"Appa, con không thể đòi hỏi người làm vậy."
"Không sao cả Taehyung-ah, ta biết mình không phải bố ruột của con nhưng ta đã chăm sóc cho con từ khi con lên bốn, con giống như con trai ruột của ta vậy. Ta sẽ luôn hỗ trợ con."
Taehyung thấy sống mũi mình cay cay, cớ gì một người bố dượng còn quan tâm cậu như thế, trong khi mẹ ruột thì...
"Ta muốn hai đứa viết ra một kế hoạch kinh doanh đầy đủ và trình bày cho ta xem. Nếu các con làm tốt, thì ta sẽ đầu tư tiền cho hai đứa."
Jimin lo lắng hỏi: "Kế hoạch kinh doanh là gì ạ?"
Chul-Moo mỉm cười. "Các con có rất nhiều công việc trước mắt. Cũng cần phải đến trường để học cách quản lý doanh nghiệp của mình. Khi nào tìm thấy căn hộ con muốn thì nói với ta."
Taehyung bàng hoàng nhìn ông.
"Ta biết con muốn chuyển đi ngay bây giờ vì vậy hãy để ta giúp con khởi nghiệp. Hãy nghĩ về điều này như một bước đi đầu tiên trong cuộc đời các con." Ông mỉm cười và cầm lấy ly cà phê của mình. "Chúc hai đứa một ngày vui vẻ." Ông nháy mắt rồi bước ra khỏi bếp.
"Làm thế nào mà mẹ của cậu có thể tìm được một Alpha tốt bụng như vậy? Cuộc sống thực sự không công bằng." Jimin than vãn.
Taehyung gật đầu một cái rồi nhoẻn miệng tự tin: "Mình đã sẵn sàng để bước tiếp, còn cậu?"
"Mình cũng vậy. Đầu tiên, chúng ta hãy tìm hiểu kế hoạch kinh doanh là cái quái gì cả." Hai người ngồi lại cạnh nhau, cùng nhau tìm hiều cái gọi là 'kế hoạch kinh doanh' để bắt đầu viết một chương mới cho cuộc đời mình.
__________
* Một năm sau *
"Dọn dẹp mọi thứ đi." Seokjin nói.
Hai người đàn ông nắm lấy Han-Bin đang khóc nức nở. Hắn trừng mắt nhìn Seokjin.
"Nhìn xem sự trả thù này ngọt ngào thế nào." Đôi mắt của Seokjin tối sầm lại. "Một Omega không có tiền hoặc quyền lực cũng có thể chết."
"Thả tôi ra! Anh sẽ phải trả giá đắt"
"Ồ, tôi đã trả cho phần của tôi. Bây giờ đến lượt tôi trả lại cho cậu. À tôi có một nhà thổ rất đẹp dành riêng cho cậu đó. Chắc chắn cậu sẽ trở thành đầu bài đắt khách nhất ở đó."
"Seokjin!" Hắn hét lên.
"Đừng lo, cậu cũng sẽ có rất nhiều giày để liếm. Đưa cậu ta đi." Seokjin xua tay.
Những người mặt áo đen nhanh chóng tiến lên kéo Omega đang điên cuồng gáo thét ra ngoài.
Jungkook bước tới chỗ anh. "Hyung có kế hoạch gì tiếp theo?"
"Chúng ta sẽ tiếp quản hai gia tộc lớn khác và trở thành gia tộc mafia lớn nhất, rồi không một ai được phép uy hiếp hay khinh thường chúng ta nửa. Tất cả sẽ phải sợ hãi khi nghe đến hai chữ 'Kim gia'."
"Chúng ta sẽ trở về sao?" Người nhỏ hơn khẽ lên tiếng.
Seokjin nhìn y: "Bây giờ chúng ta phải tạm quên đi họ JK. Khi nào chúng ta đủ lớn mạnh, đến mức bất khả chiến bại chúng ta sẽ quay về tìm người bạn đời của mình."
Jungkook gật đầu.
Seokjin bước ra khỏi khu nhà thuộc Lee gia. Anh quay sang Namjoon và Yoongi: "Một khi tất cả mọi thứ đã thu thập xong thì đốt bỏ nó."
Căn dặn xong, anhh đi về phía chiếc limo. Cánh cửa được mở ra và anh vào bên trong, Kisang đã ngồi sẵn trong đó đợi anh.
"Rum?" Cậu ấy hỏi.
"Ừ."
Kisang đưa cho Seokjin đồ uống và đặt tay lên đùi anh, thì thầm: "Em có thể giúp anh ăn mừng chiến thắng."
Seokjin di chuyển bàn tay của cậu ấy ra khỏi đùi mình. "Không phải bây giờ. Anh cần tập trung."
Kisang thở dài: "Anh luôn từ chối em."
"Còn quá sớm và anh chưa sẵn sàng để nghĩ về tình dục."
"Đã được một năm." Kisang bất mãn.
"Vậy thì sao?" Anh quay sang đanh giọng khiến Omega ngay lập tức lùi lại.
"Em xin lỗi. Bà của anh đã kêu em an ủi anh nhưng em sẽ đợi cho đến khi anh sẵn sàng."
Seokjin nhấm nháp đồ uống và nhìn ra cửa sổ tự hỏi liệu Taehyung có nghĩ về anh như anh đang nghĩ về cậu không?
Chỉ cần em vì tôi kiên nhẫn một chút thì tôi có thể vì em mà sang bằng tất cả, đem hoa phủ kín con đường tương lai của chúng ta để đón em về. Taehyung của tôi, đợi tôi thêm một chút có được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com