Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Khi đó cha mẹ Ngọc Thảo thiếu nợ, chút nữa thì đã bán nàng đi, nhờ có bà ngoại dùng hết cách mới mang được nàng trở về. Sau đó cha mẹ Ngọc Thảo bán nhà trả nợ, cũng không biết đi biệt tích ở nơi nào, bà ngoại dẫn Ngọc Thảo chỉ có năm tuổi về quê sống, ở đó là nơi Ngọc Thảo hưởng thụ tuổi thơ hạnh phúc nhất, mặc dù trong thôn cái gì cũng không có, nhưng có bà ngoại yêu thương nàng, Ngọc Thảo lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cảm thấy cứ như vậy sống cùng bà vẫn vui vẻ.

Nhưng mà con người dù sao vẫn phải lớn lên, nàng lớn lên cũng đến tuổi đi học, bà ngoại cảm thấy Ngọc Thảo không thể giống như bà cả đời không có học thức, cả đời sống trong vùng quê nghèo đói. Bà dứt khoát muốn phải cho Ngọc Thảo đi học đến nơi đến chốn, mặc dù nhà nghèo nhưng cũng phải mượn tiền để Ngọc Thảo đi học.

Trường học biết được gia cảnh của Ngọc Thảo, cũng rất hiểu ngoại trừ sinh hoạt phí ra thì học phí hoàn toàn được miễn, lúc ấy bà ngoại liền cảm động chảy nước mắt quỳ gối trước mặt hiểu trưởng nói cảm ơn. Ngọc Thảo nhìn thấy bà ngoại già yếu phải quỳ trước mặt người khác như vậy nàng liền âm thầm thề trong lòng, tương lai nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, quyết không thể lại để cho bà ngoại vì mình rơi lệ nữa.

Ngọc Thảo là cô bé nhà quê từ thôn lên huyện học, rất nhiều bạn bè và thầy cô xem thường nàng, khi đó cô rất ốm yếu, mặc quần áo vải quê mùa, hàng ngày bị bạn học giễu cợt khi dễ. Nhưng nàng cũng nhẫn nhịn, bởi vì bà ngoại nói nàng thật vất vả mới có thể đi học cho nên nhất định phải quý trọng, bỏ lỡ cơ hội này có lẽ sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.

Vì bà ngoại và cũng vì bản thân nàng đối mặt với đủ lời nhạo báng, nàng coi như không nghe thấy, dù sao thì họ nói riết cũng chán, nàng chăm chỉ học hành bỏ ngoài tai tất cả.

Cho đến ngày chính thức nhập học, bà ngoại đưa nàng tới trường sau đó trở về thôn không ở chung với nàng nữa, nói ở trong thành thị quá đắt tiết kiệm được tiền sẽ để cho Ngọc Thảo mua chút thức ăn, Ngọc Thảo khóc đứng ở cửa trường học nhìn bà ngoại rời đi, từ nhỏ nàng lớn lên bên cạnh bà, lần đầu tiên sống xa bà ngoại cảm thấy thật cô độc. Đêm đó nàng nằm trên giường ký túc xá khóc suốt cả một buổi tối, ngày thứ hai vào lớp hai con mắt hồng giống y như tiểu bạch thỏ.

Cứ như vậy Ngọc Thảo bắt đầu cuộc sống một mình với số tiền dành dụm ít ỏi của bà. Mấy năm trời chỉ về nhà được hai lần, trung học và tốt nghiệp trung học về nhà một lần, không phải nàng không muốn trở về mà là không có tiền về, tiền xe đi về đủ để dùng cho sinh hoạt phí cả một năm, cho nên Ngọc Thảo phải dành dụm hết mức mới có đủ tiền một lần về quê, khi đó nàng chỉ vì dành dụm tiền mà buổi sáng không ăn điểm tâm, cơm trưa cơm tối chỉ ăn một cái bánh bao những đứa trẻ khác thì ngày càng lớn dần, còn nàng vẫn là một cô bé ốm yếu như lúc từ dưới quê mới lên.

Lúc học trung học, Ngọc Thảo gặp một giáo viên chủ nhiệm lớp tốt bụng, rất chiếu cố nàng, có gì ăn cũng luôn cho nàng một chút, từ đó nàng mới bắt đầu bớt gầy gò ốm yếu. Ngọc Thảo muốn kiếm tiền nên bắt đầu ra ngoài làm thêm, bởi vì nàng chỉ mặc đồ cũ từ quê lên, không cho chiếc áo mới nào nên khi ra ngoài xin việc vẫn mặc đồng phục học sinh, ông chủ dứt khoát không nhận nàng vào làm, Ngọc Thảo cắn răng mua một chiếc áo ngắn tay, lúc đó cầm tiền trả mà đau lòng một trận, cho nên chiếc áo tay ngắn ấy nàng vẫn giữ làm kỹ niệm cho tới giờ.

Đến khi tốt nghiệp trung học, rốt cuộc Ngọc Thảo cũng đủ tiền trở về quê. Từ khi bước ra ngoài sống chín năm trời nàng chưa từng bước chân về nhà, Ngọc Thảo khóc bởi vì bà ngoại cho mình đi học bán mất tất cả đồ vật đáng tiền trong nhà, nhà cũ bây giờ chỉ có một cái giường một cái bàn cùng mấy cái ghế người khác vứt bỏ được bà nhặt về.

Ngọc Thảo ra ngoài đi học tốn rất nhiều tiền, vì cho nàng có chút sinh hoạt phí, bà ở quê nhà phải đi nhặt ve chai, muốn đổi chút tiền mua thức ăn cho nàng. Ngọc Thảo ôm bà ngoại khóc rồng, bà ngoại cười nói "Đứa nhỏ ngốc lâu như vậy mới về nhà một lần, khóc gì mà khóc"

"Bà ngoại đừng đi nhặt ve chai nữa, con đã có thể kiếm tiền, con có thể nuôi bà" Ngọc Thảo vừa khóc vừa yếu ớt nói.

"Bà ngoại bây giờ thân thể còn khỏe mạnh, con tự lo cho mình là tốt rồi biết không? Tương lai tốt nghiệp đại học mới có thể tìm công việc tốt, kiếm nhiều tiền" Bà ngoại dùng bàn tay đầy nếp nhăn vuốt tóc nàng.

Cũng bởi vì điều này, cho tới bây giờ Ngọc Thảo đối với bàn tay thô ráp cảm giác rất lệ thuộc. Nàng thích được bà xoa mặt mình bằng bàn tay ấy, tuy không mềm mại nhưng thật ấm áp.

Lúc đi làm thêm ở quán ăn, bà chủ ở đó tốt bụng cho nàng ăn cơm no, từ đó Ngọc Thảo mới bắt đầu phát triển, dần dần thoát khỏi hình ảnh một đứa trẻ trở thành cô gái xinh đẹp.

Thời học sinh mơ mộng yêu đương đối với mấy cô gái khác là thời gian đẹp nhất, Ngọc Thảo ngày càng xinh đẹp vì vậy những bạn học khác thường hay khi dễ nàng, còn nam sinh trong trường thì thường xuyên gửi thư tình cho Ngọc Thảo, nhưng đối với nàng chuyện kiếm tiền và về quê thăm bà là chuyện quan trọng nhất, nên những thứ kia nàng chỉ để ngoài tai.

Một hôm vào giờ tan học, theo lẽ thường Ngọc Thảo tới quán ăn làm việc, không để ý sau lưng có cái đuôi đi theo. Đến quán ăn nàng liền vào bếp rửa một đống chén lớn.

"Mọi người nhìn kìa, nhìn đi cô gái mấy người yêu thầm mỗi ngày đều ở chỗ này ăn mặc giống như bà mẹ có mấy đứa con mà làm việc" Đột nhiên một giọng nói từ sau bếp truyền ra.

Ngọc Thảo ngẩng đầu nhìn thấy bạn học của nàng cùng dẫn theo mấy nữ sinh và nam sinh đứng ở phía sau phòng bếp nhìn nàng, nói Ngọc Thảo không mắc cỡ là giả, một nữ sinh thế nào không chú ý ánh mắt của người khác, vào giờ phút này cảnh tượng làm nàng không cách nào đối mặt, Ngọc Thảo yên lặng xoay người không nhìn tới họ, nước mắt chảy thành hai hàng dài tiếp tục rửa chén.

Những nam sinh nữ sinh kia cũng rời đi, Ngọc Thảo cảm thấy có một cánh tay cằm khăn đưa tới trước mặt nàng, Ngọc Thảo quay đầu lại thấy một cô gái có bộ dạng rất giống nam sinh đứng ở phía sau mình, giơ tay lên nhẹ nhàng giúp mình lau nước mắt, cô gái đó nói "Đừng để ý tới họ"

Ngọc Thảo nhìn cô gái gật đầu, từ ngày hôm đó, mỗi lần Ngọc Thảo tới rửa chén thì cô gái kia lại chạy vào nhìn nàng, cô gái kia cho tới bây giờ không nói lời nào, hai người không có gì trao đổi, thậm chí Ngọc Thảo không biết cô gái tên gọi là gì, vì thế mỗi lần nghĩ tới đây Ngọc Thảo luôn là ảo não không thôi.

Đến lớp 12 phải đối mặt tất cả lớn nhỏ các cuộc thi, Ngọc Thảo không có biện pháp tiếp tục đi làm thêm, từ đó về sau nàng cũng không còn gặp lại cô gái ấy nữa, cho đến tốt nghiệp trung học Ngọc Thảo quay lại quán ăn đó thì phát hiện quán đã đóng cửa, hỏi rất nhiều người cũng không biết họ chuyển đi nơi nào, nàng cũng không biết phải tìm lại cô gái kia bằng cách nào.

Lên đại học Ngọc Thảo vô tình biết Tiểu Vy cùng Mỹ Linh ba người rất nhanh thành bạn tốt, mãi cho đến khi một lần vì công việc mà say rượu, Tiểu Vy cùng Mỹ Linh mới biết ngoài cô gái đẹp trai mà Ngọc Thảo kể thì hai người họ là bạn duy nhất của Ngọc Thảo, hai người cũng không tin, cứ nghĩ Ngọc Thảo say rượu nên hồ ngôn loạn ngữ. Với tính tình của Ngọc Thảo thì chắc phải có nhiều bạn bè mới đúng.

Sau đó Tiểu Vy biết đước gia cảnh của Ngọc Thảo, cô mới giới thiệu Ngọc Thảo đến công ty ba mình làm việc. Lúc mới vào công ty Ngọc Thảo vẫn là cô bé ngây thơ, cứ nghĩ rằng có thể có việc làm thì ngoại sẽ không cần đi nhặt ve chai nữa cho nên nàng rất vui mừng. Nhưng cuộc sống ở thành khác xa ở quê, nàng không thể tiết kiệm như lúc trước được nữa.

Ở Trần thị dõi mắt nhìn toàn bộ mọi người làm việc, ai cũng bán mạng vì tương lai để làm việc, từ đó nàng cũng thay đổi quan niệm về cuộc sống sao này.

Khi đó Ngọc Thảo mất một tuần lễ quan sát toàn bộ công ty, ngành nào kiếm tiền nhiều nhất, cuối cùng Ngọc Thảo chọn bộ phận tiêu thu, bởi vì ở bộ phận tiêu thụ chỉ cần nàng chịu cố gắng làm việc, bán đi được một căn nhà thì sẽ có thêm tiền hoa hồng, điều này làm cho Ngọc Thảo hưng phấn không thôi. Nàng lập tức nhờ Tiểu Vy an bài công tác cho mình.

Nhưng khi Ngọc Thảo chân chính vào bộ phận tiêu thụ làm việc mới phát hiện, muốn bán được một căn nhà không phải chuyện dễ, làm nhân viên phòng tiêu thụ căn bản tiền lương cũng rất thấp, đều dựa vào hoa hồng mà phát tiền lương, có lúc một hai tháng không bán được một căn nhà là chuyện như cơm bữa, nhân viên tiêu thụ còn phải bỏ tiền ra mời khách hàng ăn cơm uống trà uống cà phê nữa.

Nhưng Ngọc Thảo không dễ dàng bỏ cuộc, bằng vào cố gắng của mình học tập, lấy được cảm tình của chủ quán lúc đó, chỉ nàng cách ăn mặc thuyết phục người khác, từ đó trở đi Ngọc Thảo bắt đầu hóa trang ăn mặc, thay đổi hình tượng của mình khác hẳn. Nhuộm tóc, trang điểm, ăn mặc có phong cách hơn, ánh mắt mọi người nhìn nàng cũng thay đổi hẳn.

Chủ quán nói bất kì lúc nào nhân viên tiêu thụ cũng phải cho khách hàng thấy được nhiệt tình của họ. Từ đó về sau Ngọc Thảo bắt đầu không ngừng huấn luyện mình cách ăn nói, Mỹ Linh thường hay trêu nàng là học tập ăn nói nhiều quá bây giờ nhiều lúc nói chuyện giống ý như lão thái bà.

Một lần nàng xin nghỉ phép về quê thăm bà, mấy người trong thôn nhìn nàng thay đổi liền nói nàng làm chuyện bán thận xấu hổ, Ngọc Thảo không hề giải thích hay để ý, nàng chỉ cần bà ngoại tin nàng là đủ, nàng kể lại chuyện của mình làm ở Trần thị cho bà nghe, để bà yên tâm hơn một chút. Từ nay về sau có thể kiếm tiền nuôi bà ngoại, làm nàng rất vui.

Bà ngoại đương nhiên là tin tưởng mình cháu ngoại của bà, nhưng kiên trì không chịu nhận tiền của Ngọc Thảo cho, bà nói "Thảo, trong thành phố cần dùng tiền rất nhiều, con để dành lại mà dùng đi, bà ngoại ở quê cũng chẳng mua sắm cái gì"

"Bà ngoại, bà đừng nói như vậy, nếu bà không cứu con thì con đã sớm chết từ lúc nhỏ, nếu không phải bà kiên trì đưa con đi học, con cũng không có ngày hôm nay, bà nói có phải không" Ngọc Thảo khóc với bà ngoại nói.

"Cháu ngoan bà biết con hiếu thuận bà ngoại hiểu là được, tiền thì con cất vào đi" bà ngoại cố ý không chịu nhận tiền, Ngọc Thảo cũng không có biện pháp, nghĩ thầm thôi thì cho bà ngoại mua chút đồ bổ vậy.

Không nghĩ tới chờ lúc nàng đi, bà ngoại lại đem những thứ kia nhét vào trong túi của nàng, Ngọc Thảo nhìn những thứ kia liền không nhịn được khóc to, nàng thề với bản thân chờ nàng có tiền nhiều nhất định phải đem bà ngoại vào thành phố sống, để bà hưởng thụ cuộc sống tốt nhất.

Bốn năm đại học làm Ngọc Thảo học được rất nhiều thứ, cũng làm nàng tự tạo một chiếc vỏ bọc bảo vệ lấy bản thân, lúc nào cũng nói cười vui vẻ, nhưng chỉ có khi màn đêm phủ xuống một thân một mình, Ngọc Thảo sẽ cởi ra chiếc mặt nạ ban ngày lặng lẽ suy nghĩ về bà ngoại, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới gương mặt đã sớm mơ hồ kia.

End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com