24
Chương 24
"Bài thi của Điền Chính Quốc đâu rồi? Tôi còn chưa có xem đủ."
"Mịa nó, lớp chúng ta cũng có học bá."
"Lão Lưu, thầy thấy thế nào, có vui không?"
Lưu lão sư đẩy đấy mắt kính, trước mặt là bài thi mà học sinh đưa đến cho hắn xem. Ánh mắt hiền hoà nhìn Điền Chính Quốc, từ tốn nói:
"Thầy sẽ khen ngợi em trong nhóm phụ huynh."
Điền Chính Quốc: "..."
Thật sự cảm ơn...
"Điền Chính Quốc, điểm vật lý của cậu cũng tốt."
Một học sinh đem bài thi vật lý đưa cho Điền Chính Quốc.
Vật lý điểm chuẩn là 110 điểm, Điền Chính Quốc được 89.
Nhưng mà Điền Chính Quốc nhận được bài thi, khuôn mặt trắng nõn không lộ ra nụ cười giống như nhìn thấy điểm ngữ văn.
Nhìn mục mình mất nhiều điểm, mặt mày thanh tú xoắn lại.
Cậu mất hẳn 21 điểm cho vật lý quang học tổng hợp, đây là kiến thức cậu chưa từng học qua.
Tan học, vài học sinh lớp mười hai cầm theo bài ngữ văn của Điền Chính Quốc đi khoe.
Điền Chính Quốc cầm bài thi vật lý đến tổ lý.
Đứng trước cửa, giơ tay gõ gõ. Cũng không biết Lý lão sư có giảng đề cho cậu không, rốt cuộc thì mâu thuẫn lần trước cũng là vấn đề.
"Mời vào."
Đó là giọng nam trầm thấp cực kỳ dễ nghe.
Âm thanh nghe có chút quen tai.
Điền Chính Quốc mở cửa, còn chưa bước vào liền cứng đờ đứng tại chỗ.
Kim Thái Hanh dáng người thẳng tắp đang đứng ngược hướng bên bàn của Ngô lão sư, tổ trưởng tổ vật lý.
Điền Chính Quốc nhanh chóng nhìn qua, không có Lý lão sư ở đây, định lấy cớ trốn đi.
"Lý lão sư không có ở đây. Quấy rầy rồi..."
Điền Chính Quốc mặt mày ngoan ngoãn mỉm cười. Chỉ cần cậu không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác.
Nói rồi liền cất bước dự định ra khỏi tổ vật lý.
"À, là bạn học sinh lớp mười hai phải không?"
Ngô lão sư chú ý tới Điền Chính Quốc. Bởi vì lớp mười hai hầu như không yêu thích học tập, Điền Chính Quốc để lại ấn tượng sâu đậm cho ông.
Điền Chính Quốc không thể không dừng bước.
"Dạ đúng, thưa thầy."
Ngô lão sư: "Có vấn đề đi?"
Điền Chính Quốc yên lặng liếc nhìn cái bóng lưng của Kim Thái Hanh.
"Vâng, nhưng mà Lý lão sư hình như không ở đây. Em đi trước. Xin lỗi quấy rầy."
Nói rồi, mở cửa định chạy trốn.
"Vậy thầy giảng cho em. Vừa lúc cũng không có gì cần làm."
Điền Chính Quốc vừa bước ra chậm rãi thu chân về, thở dài một hơi, bước đến bàn Ngô lão sư với một nụ cười.
Nhìn thấy bài thi điểm tuyệt đối trên bàn với chữ viết tay tinh tế, bài thi sạch sẽ.
Điền Chính Quốc không nhịn được nhìn thêm vài lần. Điểm tuyệt đối vật lý là hình mẫu của cậu.
Nhưng mà nhìn thấy tên người trên bài thi là Kim Thái Hanh thì nụ cười cứng đờ lại.
Cậu không nghĩ tới Kim Thái Hanh có thành tích tốt như vậy. Không hổ là vai chính xuất chúng, là Bạch Nguyệt Quang không thể quên trong lòng nhiều người.
Cậu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh bên cạnh, chỉ thấy khuôn mặt không có biểu tình gì, cũng không nhìn về phía Điền Chính Quốc.
Dường như căn bản không thấy Điền Chính Quốc đang ở văn phòng.
Ngô lão sư mở bài kiểm tra của Điền Chính Quốc nhìn vài lần, vừa mang kính cận lên thì điện thoại lỗi thời ở một bên vang lên.
"Chờ thầy một chút."
Ngô lão sư nhìn Điền Chính Quốc một cái rồi trả lời điện thoại.
Điền Chính Quốc ngoan ngoãn đứng đợi một bên, nhưng mà Ngô lão sư sau khi cúp điện thoại thì vẻ mặt lộ chút khó xử.
"Em về trước. Thầy sẽ có cuộc họp giáo viên bây giờ. Ngày mai cô Lý sẽ đến lớp để giảng bài thi."
Điền Chính Quốc vừa nghe, nhẹ nhõm trong lòng.
Khoé miệng nâng lên một nụ cười, vừa muốn mở miệng liền nghe thấy Kim Thái Hanh nói:
"Thầy ơi, để em giảng cho bạn."
Ngô lão sư đang mặc áo dừng động tác, "Em còn biết trợ giúp bạn bè, rất tốt."
Vỗ vỗ bả vai cường tráng của Kim Thái Hanh rồi nói: "Vậy em giảng đi."
Ngô lão sư rời đi, văn phòng im lặng trong vài giây. Kim Thái Hanh kéo ghế dựa, gương mặt lạnh nói:
"Không nghe giảng?"
Điền Chính Quốc mím môi. Rõ ràng chính anh ta muốn giảng đề, tại sao bây giờ lại bày ra bộ dáng không tình nguyện.
Nhưng mà đối với phương diện học tập, Điền Chính Quốc khá là chấp nhất.
Rốt cuộc nếu mình không nghe, mình không nhận được tri thức, thiệt thân mình!
Điền Chính Quốc kéo ghế dựa ngồi cạnh anh, đem bài thi mình làm sai mở ra.
Kim Thái Hanh duỗi tay rồi lấy bút từ tay Điền Chính Quốc, chỉ vào câu hỏi lớn nói:
"Cậu đem định luật vạn vật hấp dẫn viết vào chỗ trống này đi."
Điền Chính Quốc tiếp nhận bút, khuôn mặt nhỏ tràn ngập nghiêm túc, viết công thức trên mặt giấy.
Kim Thái Hanh cọ xát đầu ngón tay, vừa rồi lúc hai người đổi bút khó tránh có chút tiếp xúc.
Nhìn bàn tay trắng nõn của Điền Chính Quốc, khuôn mặt của Kim Thái Hanh càng ngày càng khó chịu.
"Quan hệ giữa cậu và Minh Dao là gì?" Kim Thái Hanh đột ngột nói.
"A?" Điền Chính Quốc nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, dường như không biết anh đang nói gì.
"Bạn bè."
Kim Thái Hanh: "Bạn bè mà còn nắm tay nhau?"
Điền Chính Quốc mặt đầy dấu chấm hỏi như thể hai người không cùng một kênh.
Nhìn biểu tình ngây ngốc của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh không vui mở miệng.
"Buổi sáng ngày hôm qua có người thấy hai người nắm tay nhau."
Nghe giải thích này, Điền Chính Quốc nghĩ tới hình như có chuyện như vậy, nhưng lúc đó hai người vội vã chạy trốn cũng không chú ý tới điểm này.
"Xác thực là có."
Ánh mắt Kim Thái Hanh không thể phát hiện tối sầm lại, cơ hàm cắn chặt.
"Nhưng bởi vì chạy trốn ong mật."
Điền Chính Quốc mở miệng giải thích, tuy rằng Minh Dao là Alpha nhưng cũng là nữ, không nên bị lan truyền tin đồn.
Cậu muốn giết chết tin đồn khi nó còn trong trứng.
Kim Thái Hanh rũ mắt nhìn Điền Chính Quốc nói, "Ai muốn nghe cái người vì cái gì nắm tay?"
Điền Chính Quốc: "..."
Cẩu nam nhân!
Điền Chính Quốc viết xong công thức, Kim Thái Hanh lấy bút từ tay cậu. Rõ ràng có nhiều bút trong hộp đựng, nhưng cố tình phải sử dụng bút trên tay Điền Chính Quốc.
Tiếng nói vẫn là ngữ điệu không vui cùng lạnh nhạt bắt đầu giảng bài cho Điền Chính Quốc từng bước, chỉ ra những điểm tri thức khó.
Điền Chính Quốc lắng nghe cẩn thận nhưng chưa bao giờ học qua thể loại này, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc.
Nhìn thấy biểu tình cứng đờ của cậu, Kim Thái Hanh hỏi, "Nghe không hiểu?"
Điền Chính Quốc như gà con mổ thóc, thành thật gật đầu.
Kim Thái Hanh ác liệt nói: "Thật là ngốc!"
Nói rồi lần nữa đổi cách giảng cho Điền Chính Quốc, tốc độ chậm hơn lần trước không ít.
Nhìn qua tựa như giáo viên đang dạy học sinh một cộng một bằng hai.
Nhìn thấy vấn đề khiến người ta đau đầu được Kim Thái Hanh hạ bút giải quyết dễ dàng, Điền Chính Quốc không nhịn được nói:
"Cậu thật lợi hại!"
Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn anh, lời nói chân thành, đôi mắt hạnh tròn xoe chứa đầy tia sáng lấp lánh.
Kim Thái Hanh rũ mắt nhìn cậu, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ sùng bái nhìn mình, cặp mắt như hai quả nho đen dường như chứa ánh sáng lấp lánh của những vì sao.
"Loảng xoảng---"
Kim Thái Hanh đột nhiên đứng dậy khiến Điền Chính Quốc hoảng sợ.
Lại làm sao vậy?
Tại sao không nói gì?
"Cậu tự xem đi."
Bỏ lại câu đó thì Kim Thái Hanh liền từ tổ vật lý đi thật nhanh với đôi chân dài.
Bỏ lại Điền Chính Quốc một mình ở tổ vật lý bồn chồn ---
Kim Thái Hanh đi hấp tấp.
Nhưng mà từ góc nhìn khác, có thể thấy vành tai anh phiếm hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com