41
Chương 41
Kim Thái Hanh đen mặt, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc, đôi mắt đào hoa trầm xuống nhìn chăm chú Điền Chính Quốc.
Không biết vì sao bị nhìn như vậy, Điền Chính Quốc đột nhiên có cảm giác chột dạ dâng lên không rõ lý do.
Điền Chính Quốc ngập ngừng nói: "Thật trùng hợp..."
Kim Thái Hanh: "Trùng hợp sao?"
"..."
Điền Chính Quốc rụt cổ, có chút chột dạ không dám nhìn đối phương.
Mấy ngày trước còn nói với nhau kết thành đồng chí, cùng nhau theo đảng, hiện tại lại ở sau lưng đối phương đến nhà hàng tình nhân.
Cậu cũng thật là xấu xa!
Lý Văn Tĩnh đột nhiên nhìn Kim Thái Hanh, lại nhìn Điền Chính Quốc ở phía đối diện hận không thể đem chính mình biến thành chim cút nhỏ.
Trong lúc nhất thời rối bời.
Dường như trừ bỏ lần đầu tiên gặp Điền Chính Quốc thì những lần sau gặp Điền Chính Quốc thì Kim Thái Hanh đều ở đó không xa.
Ánh mắt Lý Văn Tĩnh chợt loé sáng.
Cô nhận ra ---
Nguyên lai cô đã trở thành bóng đèn, giống như Pikachu phóng điện 100,000 vôn.
Nhìn hai soái ca ở bên cạnh, Lý Văn Tĩnh nhất thời có chút đau đớn.
Kim Thái Hanh là giáo thảo, vừa đến trường đã nổi tiếng, diễn đàn trường học bị ngoại hình của anh thảm sát thành con đường máu. Hơn nữa đây còn là học bá với xuất thân giàu có không ai sánh bằng, cũng là đề tài nóng hổi nhất trong nhóm "Những Omega trốn chạy khỏi Disney".
Chỉ cần là fan của Kim giáo thảo thì liền trở thành bạn bè.
Lúc sau tuy rằng Điền Chính Quốc lì lợm la liếʍ Kim Thái Hanh nhưng hiện tại Lý Văn Tĩnh đối với Điền Chính Quốc cũng thay đổi cái nhìn.
Điền Chính Quốc thành công dùng gương mặt nhỏ lại có tính cách ngoan ngoan như một em bé tìm được vị trí trong lòng cô.
Thậm chí đã trở thành công cụ thanh lọc đôi mắt mới của cô.
Nhưng hai nam nhân này lại cùng chính mình vô duyên.
Nếu mình không chiếm được thì làm cho họ ở cùng nhau vậy!
Điền Chính Quốc không biết trong lòng Lý Văn Tĩnh đã bổ não ra một đoạn nữ chính đau khổ chính mình tự buông tay cho người ta hạnh phúc.
Nhìn khuôn mặt lạnh băng của Kim Thái Hanh, mím môi.
Thử lại lần nữa: "Cậu tức giận sao?"
Kim Thái Hanh liếc mắt một cái.
Biết rõ còn cố hỏi ---
Thấy người không muốn nói chuyện với mình, Điền Chính Quốc nhất thời không biết làm sao. Trong quá khứ khó có thể hiểu được vì sao Kim Thái Hanh hay tức giận, thế nên Điền Chính Quốc cho rằng cẩu nam nhân này tính tình kém.
Nhưng hiện tại Kim Thái Hanh tức giận, nói có sách mách có chứng, không cần đối phương nói, cậu cũng ý thức được sai lầm của bản thân.
Thấy Kim Thái Hanh ngồi ở một bên lạnh mặt, cùng phía đối diện Điền Chính Quốc một bộ dáng khúm núm.
Lý Văn Tĩnh: Có thể nào Kim Thái Hanh là... tra công!
"Sao cậu hung dữ vậy?" Lý Văn Tĩnh bất bình thay Điền Chính Quốc, giọng nói trầm xuống.
Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Lý Văn Tĩnh nháy mắt an tĩnh như gà.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc ở phía đối diện. Hôm nay anh vốn ra ngoài một chuyến, thì liền nhìn thấy Điền Chính Quốc cùng Lý Văn Tĩnh chân trước chân sau vào nhà hàng tình nhân này.
Ở phương diện tình cảm này của anh với Điền Chính Quốc mà nói có thể nói là đơn phương thầm mến. Anh cũng không muốn cưỡng cầu đối phương. Rốt cuộc Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc có khi còn không hiểu chính mình, anh từ từ tới.
Bắt đầu từ tình đồng chí.
Tuy rằng trong lòng anh có tâm tư, nhưng trừ bỏ lần đó vượt giới hạn chạm đến sau cổ cậu thì sau này không vượt qua nữa.
Ai ngờ Kim Thái Hanh vừa ra quyết định từ từ bên cạnh Điền Chính Quốc thì Omega này liền cùng nữ sinh vào nhà hàng tình nhân.
Nhìn cửa quán ghi dòng chữ "Cẩu độc thân không được vào..."
Kim Thái Hanh nhất thời bị chọc giận đến cười.
Không cho phép nữ sinh thổ lộ yêu sớm với mình, vậy mà cậu lại cùng nữ sinh khác tới nhà hàng tình nhân.
Nhưng cũng may là ánh mắt đối phương nhìn chính mình có chút chột dạ cùng áy náy, bằng không anh có thể liền đem Điền Chính Quốc ôm vào trong ngực, buộc cậu nhận rõ tình cảm, chỗ nào cũng không thể đi.
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, khẽ meo meo nói: "Cậu ăn cơm chưa?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ lấy lòng của đối phương, Kim Thái Hanh có một tia mềm lòng nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Chưa."
Điền Chính Quốc theo bậc thang nhanh chóng bay xuống, "Tớ giúp cậu chọn một phần."
Nói rồi liền gọi phục vụ chọn thêm một phần trứng bọc cơm.
Người phục vụ đi đến nhìn thấy ba người ngồi trên ghế dài màu hồng, biểu tình trống rỗng nhưng nội tâm phức tạp.
Hắn làm việc ở đây lâu vậy, còn chưa từng thấy qua ba người đến đây ăn cơm cùng nhau.
Hiển nhiên đều là vì Omega trắng nõn sạch sẽ đào hoa này.
Người phục vụ nhìn ánh mắt hạnh vô tội của Điền Chính Quốc, trong nhất thời vô cùng đau đớn.
Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn mặt mà đoán lòng ---
Không nghĩ tới, Omega lớn lên sạch sẽ trắng nõn, nhìn ngoan ơi là ngoan như này...
Cư nhiên lại chơi hoang dã như thế --
Người phục vụ lại bưng tới một phần trứng bọc cơm nóng hổi đặt trước mặt Kim Thái Hanh.
Khi nhìn gần hắn mới phát hiện ra vị tiên sinh này lớn lên đào hoa tuấn tú bất phàm, mang theo vẻ mặt chết lặng đặt bình sốt cà chua màu hồng, giống như sống không còn gì luyến tiếc, như người máy đem những lời vừa nói cùng Điền Chính Quốc cùng Lý Văn Tĩnh lặp lại lần nữa.
"Đây là sốt cà chua, hai... ba vị có thể tự mình viết chữ cho nhau ở trên trứng."
Lời nói giống nhau nhưng vừa rồi ngập tràn nhiệt tình, hiện tại một chút cảm xúc cũng không có.
Nhìn biểu tình phức tạp của người phục vụ.
Điền Chính Quốc có lý do hoài nghi hiện tại nếu chỉ có một mình cậu, chắc hẳn đối phương sẽ nhổ nước bọt vào mặt mình.
Kim Thái Hanh nhìn chai sốt tình yêu không nhúc nhích, Điền Chính Quốc thấy vội lấy lại nói: "Tớ giúp cậu vẽ."
Tình nhân các bàn khác đều là viết hoặc vẽ cho đối phương. Vừa rồi Lý Văn Tĩnh cùng Điền Chính Quốc không để ý điều này. Chỉ thấy thú vị.
Nhìn Điền Chính Quốc bộ dáng nghiêm túc cúi đầu, Kim Thái Hanh không để người phát hiện liếc nhìn Lý Văn Tĩnh một cái.
Lý Văn Tĩnh: "..." Cái ánh mắt này dường như quen quen.
Cho nên lúc trước Kim Thái Hanh nghe cô nói thèm khát Điền Chính Quốc, âm thanh tựa như hận không thể làm cô đơn độc cả đời, căn bản không phải do ảo giác của cô.
Anh ta quả nhiên muốn trù cô ế cả đời.
Để biểu đạt sự xin lỗi, Điền Chính Quốc cố ý vẽ trái tim trên trứng bọc cơm của Kim Thái Hanh, hơn nữa còn lấy sốt cà chua thật, thể hiện sự chân thành khi xin lỗi.
Sau khi vẽ xong, Điền Chính Quốc đem trứng bọc cơm đẩy sang nói, "Ăn đi."
Nhìn trái tim màu đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, Kim Thái Hanh hết giận phân nửa.
Theo sau đó liếc mắt với Lỹ Văn Tĩnh người vẽ một nửa trái tim, rất ưu việt cầm bộ đồ ăn.
Lý Văn Tĩnh: "..." Mình dường như bị nhắm tới rồi!
Thấy sắc mặt người ta có chuyển biến tốt đẹp, Điền Chính Quốc lúc này mới cầm muỗng ăn trứng bọc cơm. Thấy Lý Văn Tĩnh đang nhìn mình, Điền Chính Quốc nhìn cô mỉm cười nói: "Cậu cũng ăn đi."
Nói rồi liền ăn một ngụm.
Ba người ngồi ở vị trí ngập tràn ánh nắng. Thiếu niên với làn da trắng nõn bị ánh mặt trời chiếu rọi có xu hướng chuyển hồng, khoé miệng lộ ra hai lúm đồng tiền.
Lý Văn Tĩnh nhìn thấy thì đỏ mặt, nhưng không đợi trả lời, liền nghênh đón ánh mắt lạnh băng.
Lý Văn Tĩnh: "..."
Trong lúc ăn, Điền Chính Quốc vẫn luôn nghiêng lỗ tai về phía Hạ Dương để nghe cuộc đối thoại của bọn họ.
Lần đầu tiên ăn cơm mà còn để tâm chuyện khác.
"Ăn chậm thôi, dính mép rồi."
Điền Chính Quốc ngẩng đầu: "Ah?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của đối phương, Kim Thái Hanh duỗi tay cọ trên má đối phương đem sốt cà chua lau sạch.
Một đôi mắt đào hoa hơi rũ nhìn Điền Chính Quốc, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Lòng bàn tay cọ trên má với làn da trắng nõn.
Điền Chính Quốc mặt nóng lên, có chút ngại ngùng nói: "Cảm ơn."
Nói rồi lấy khăn giấy cho đối phương lau tay.
Lý Văn Tĩnh ngồi bên cạnh, cũng không biết tại sao mình ở đây chịu đựng?
Ba người ăn xong cùng cũng thời điểm Hạ Dương bên kia ăn xong, đứng dậy tính tiền.
Người phục vụ cầm hoá đơn đến bên chỗ ghế dài bàn Hạ Dương, từ vị trí của Điền Chính Quốc có thể thấy rõ ràng Hạ Dương giơ tay béo béo đưa tiền cho người phục vụ.
Điền Chính Quốc nhất thời nhíu mày, ngày hôm qua thấy Hạ Dương ở cùng Alpha kia cũng là Hạ Dương trả tiền.
Hai người thanh toán xong đi ra ngoài, Điền Chính Quốc vội cúi đầu để phòng ngừa bị phát hiện.
Hai người vừa nói vừa cười ra nhà ăn, nhìn bộ dáng vui vẻ của Hạ Dương, Điền Chính Quốc không biết có phải hay không chính mình nghĩ nhiều.
Người phục vụ đem hoá đơn lại đây. Điền Chính Quốc vừa định lấy "nhi tử vịt" ra thì thấy Kim Thái Hanh đã thanh toán xong.
Kim Thái Hanh cầm ba bốn túi của Lý Văn Tĩnh lên, rất lịch sự đẩy cửa để hai người Điền Chính Quốc đi trước.
Lý Văn Tĩnh cảm động không thôi.
Giây tiếp theo, Kim Thái Hanh bắt taxi, đem túi bỏ vào, nhìn Lý Văn Tĩnh.
Trên mặt viết, cô đi đi!
Lý Văn Tĩnh: "..."
Lý Văn Tĩnh vốn dĩ cũng tính toán về nhà, bất quá là gặp phải Điền Chính Quốc nên mới ở ngoài ăn cơm. Vừa rồi Kim Thái Hanh đã thanh toán tiền xe, cô cũng không có lý do gì không ngồi.
Tuy rằng Kim giáo thảo có chút hẹp hòi nhưng không có quá đáng ghét, cũng không để cô tự đi bắt xe về nhà với đống túi đồ.
Sau khi tiễn Lý Văn Tĩnh đi, sắc mặt Kim Thái Hanh hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp.
Điền Chính Quốc ngẩng khuôn mặt nhỏ nói, "Không tức giận?"
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc liếc mắt một cái, cùng cậu tính sổ. "Cậu tại sao cùng Lý Văn Tĩnh tới nhà ăn tình nhân."
Điền Chính Quốc cũng không tính toán gạt Kim Thái Hanh, rốt cuộc thì Vương Lâm Diệp anh cũng gặp qua.
Đem đại khái câu chuyện nói một lần.
Thấy người lắng nghe, Điền Chính Quốc thò thò đầu lại gần, "Có phải hay không không tức giận?"
Kim Thái Hanh nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của cậu trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, "Nếu còn giận thì sao?"
Điền Chính Quốc: "Vậy tớ dỗ cậu."
Tâm tư Kim Thái Hanh ngứa ngáy: "Dỗ thế nào?"
Điền Chính Quốc chỉ chỉ hiệu sách ở đối diện, "Mua cho cậu Ngũ Tam."
"..."
Kim Thái Hanh nhất thời không biết nói gì. Không biết vì cái gì mà đã trải qua nhiều cuộc chinh chiến cam go mà vẫn còn có hy vọng đối với lời nói của Điền Chính Quốc.
Thấy người ta duỗi chân dài bước về phía trước, Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Đi đâu thế? Không cần tớ dỗ à?"
Biểu tình còn có chút đáng tiếc.
Kim Thái Hanh biểu tình chết lặng, "Không phải theo dõi à? Đi thôi."
Điền Chính Quốc ngẫm lại. Nếu không cần cậu dỗ, dường như Kim Thái Hanh cũng không giận. Hiện tại Hạ Dương quan trọng hơn.
Cả ngày nay, Hạ Dương cùng Alpha kia đi không ít nơi. Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh cũng đi đi dừng dừng cách đó không xa.
Hai người cuối cùng mua vé vào công viên trò chơi, Điền Chính Quốc nhéo tiểu vịt vàng định đi mua vé.
Nhưng mà cuối tuần công viên có hoạt động trò chơi, hai ngày này nếu muốn đi chơi thì phải đặt vé trước, bằng không không thể mua.
Điền Chính Quốc hiển nhiên có chút mất mát, nhưng bỗng nhiên thấy vài người mua vé đi vào.
Điền Chính Quốc: "Sao bọn họ có thể vào?"
Nhân viên: "Đó là người thân của nhà đầu tư công viên trò chơi."
Điền Chính Quốc vô pháp mất mát rũ đầu, kỳ thật dù không phải đi theo Hạ Dương thì cậu cũng thực sự rất rất muốn đi vào công viên trò chơi coi thử nó ra sao.
Đời trước khi còn nhỏ thường nghe người ta nói công viên giải trí ở các thành phố lớn phi thường lớn và xinh đẹp. Mặc kệ là người lớn hay trẻ con đều đi vào chơi.
Điền Chính Quốc khi vẫn còn là đứa con nít tự nhiên cũng có mong đợi hồn nhiên này.
Nhưng chờ đến khi thi đậu cao trung rồi tới thành phố lớn, áp lực sinh hoạt khiến cậu thở không nổi, đừng nói công viên trò chơi, đã sớm bị cậu vứt ra sau đầu.
Chỉ là ngẫu nhiên đến nhìn công viên qua các tờ rơi được phát, rồi lại đem nó đi làm giấy nháp.
Kim Thái Hanh trở về sau khi mua nước, nhìn vẻ mặt mất mát của Điền Chính Quốc, rũ mắt nhìn cậu, "Làm sao vậy?"
Điền Chính Quốc bẹp cái miệng nhỏ, "Nhân viên nói hai ngày nay muốn vào thì phải đặt trước, tớ không mua vé được."
Kim Thái Hanh nhíu mày, nhìn cổng lớn của công viên trò chơi, lôi kéo Điền Chính Quốc đến chỗ bán.
Điền Chính Quốc có chút ngoài ý muốn: "Chúng ta không có vé không vào được."
Kim Thái Hanh nắm tay Điền Chính Quốc nói, "Không phải cậu muốn đi vào chơi sao?"
Điền Chính Quốc muốn vậy nhưng cậu không có vé, cũng không thể xem vào.
Khi Kim Thái Hanh kéo Điền Chính Quốc ra xếp hàng, nhân viên công tác trực tiếp để hai người đi vào.
Điền Chính Quốc: "..."
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Omega, Kim Thái Hanh mỉm cười nói, "Kim gia là nhà đầu tư công viên trò chơi này."
Điền Chính Quốc nhìn anh, nguyên lai thật sự có tiền là có thể muốn làm gì thì làm.
Hai người đi một đoạn dài, Điền Chính Quốc mới phát hiện hai người vẫn đang nắm tay.
Điền Chính Quốc có chút ngượng ngùng muốn rút tay ra, nhưng đối phương giống như phát hiện lại nắm chặt thêm vài phần.
Chỉ nghe Kim Thái Hanh da mặt dày nói: "Nơi này nhiều người, lại không nhỏ. Lần đầu cậu tới, đi lạc liền phiền toái."
Thấy người ta nghiêm túc, khuôn mặt trắng nõn của Điền Chính Quốc hiện một tia rối rắm nhưng Kim Thái Hanh nói cũng cực kỳ có đạo lý.
Kim Thái Hanh: "Cậu không muốn sao?"
Kim Thái Hanh nhìn cậu, cúi đầu dò hỏi, nếu Điền Chính Quốc không muốn thì anh cũng không miễn cưỡng.
Ngữ khí mang theo chút mất mát, như thể nếu mình nói không muốn thì anh liền buông tay.
Kim Thái Hanh lớn lên đẹp trai, đôi mắt đào hoa hơi buồn nhìn mình, giọng nói có chút mất mát, gương mặt sắc bén thường ngày hiện tại vô cùng ôn nhu.
Đây là... mỹ nhân uỷ khuất!
Ánh mắt Điền Chính Quốc run rẩy: "Tớ cũng chưa nói không muốn."
Điền Chính Quốc không nhịn được cảnh tỉnh chính mình, rõ ràng là đối phương muốn tốt cho mình, chính mình lại không cảm kích, dường như giống tên tra nam.
Nghe Điền Chính Quốc nói vậy, sự mất mát vừa rồi của Kim Thái Hanh trở thành hư vô.
Thì ra giả vờ đáng thương lại thật sự hữu dụng...
Quả nhiên nữ sĩ Phương Uyển không lừa mình!
Dọc đường đi Điền Chính Quốc khá là hưng phấn nhìn trái nhìn phải. Khác với đời trước chỉ được nhìn tờ rơi về công viên, nơi này càng lớn, càng xa hoa hơn. Nó sở hữu hết những điểm mới mẻ mà Điền Chính Quốc lần đầu nhìn thấy.
Kim Thái Hanh nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của Điền Chính Quốc có chút ngứa ngáy trong lòng, cũng cảm thấy dường như mình càng ngày càng tham lam.
Lúc trước nghĩ có thể nắm tay Điền Chính Quốc là tốt rồi, nhưng hiện tại nắm tay cậu thì lại muốn thứ khác, muốn ôm cậu nhưng lại sợ doạ đến cậu làm cậu trốn tránh chính mình.
Kim Thái Hanh mang Điền Chính Quốc đi dạo vòng quanh công viên, sớm phát hiện thấy Hạ Dương đang xếp hàng định chơi nhà ma.
Điền Chính Quốc lối kéo Kim Thái Hanh đi xếp hàng.
Nhìn một đôi tình nhân thân mật, Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc một cái.
Nghe nói Omega vô cùng nhát gan và mong manh, nếu đi vào trong chốc lát Điền Chính Quốc sẽ sợ hãi...
Kim Thái Hanh tưởng tượng cảm thấy miệng có chút khô, liếʍ liếʍ môi, yết hầu gợi cảm liên tục lên xuống.
Hạ Dương đứng bọn họ cách đó không xa, vì vậy cũng nhanh chóng đến bọn họ.
Điền Chính Quốc cũng có chút khẩn trương vì lần đầu tiên chơi, không ý thức kéo cánh tay Kim Thái Hanh đến bên người mình.
Ngực Kim Thái Hanh như bị cái gì đó đánh phải, trấn an đối phương: "Nếu cậu sợ thì lát nữa có thể trốn phía sau lưng tôi."
Điền Chính Quốc gật gật, kỳ thật cũng không có nhiều sợ hãi. Chủ yếu là theo bản năng khẩn trương đối với những thứ mà mình không biết.
Rốt cuộc...
Chủ tịch nước đã không cho phép người dân Trung Quốc tin vào ma quỷ hay những thứ liên quan đến ma giáo.*
Hai người cất bước hướng vào trong, khi tiến vào cửa, ánh sáng mặt trời bên ngoài hoàn toàn biến mất, dưới chân là nền gạch nhấp nhô, trên vách tường đầy mạng nhện cùng tơ, cũng có lửa lục lam của quỷ chiếu sáng, lắng nghe cẩn thận còn có cả âm thanh khiến người ta sởn tóc gáy.
Kim Thái Hanh thật ra không sợ, cũng đang mong chờ sự xuất hiện của ma quỷ.
Hai người đi về phía trước cùng nhau, đang đi tới một chỗ ngoặt thì trên trần nhà đột nhiên xuất hiện một ma nữ đang treo ngược.
Sắc mặt ma nữ trắng bệch, hai mắt đã được trang điểm lồi ra ngoài, máu đỏ tươi tuôn ra từ miệng, ánh mắt đáng sợ nhìn hai người.
Trùng hợp lúc đó truyền đến tiếng la hét thảm thiết của một đôi tình nhân. Cực kỳ thê thảm, tưởng tượng có thể vang đến ba ngày không dứt.
Tiếp đó nữ quỷ cười phát ra tiếng "Ha ha" nghe đáng sợ. Trong lúc nhất thời, hơi thở khủng bố được kéo lên đến đỉnh điểm.
Kim Thái Hanh mở rộng cánh tay, đã chuẩn bị sẵn sàng sự tiếp xúc thân mật của Omega.
Chung quanh còn vang lên tiếng sột soạt làm người ta tê dại, cùng với tiếng cười đáng sợ của nữ quỷ.
"Dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh..."
"..."
"..."
Chỉ thấy Omega không chớp mắt nhìn nữ quỷ, trong ánh nhìn rõ ràng có sự sợ hãi nhưng cái miệng nhỏ tựa như chim sơn ca liên tục lẩm bẩm giá trị quan của xã hội chủ nghĩa.
Kim Thái Hanh cùng nữ quỷ liếc nhau, trong lúc nhất thời đều cảm thấy cạn lời. Nữ quỷ dường như cảm thấy bị vũ nhục, chậm rãi đem thân mình lùi về trần nhà.
Thấy nữ quỷ rời đi, Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, còn quay đầu an ủi Kim Thái Hanh: "Không có việc gì, quỷ đi rồi, đừng sợ, có tớ đây."
"..." Kim Thái Hanh: "Tốt quá."
Những lời này giống như mang đến sứ mệnh cho Điền Chính Quốc, kế tiếp cứ hễ có quỷ xuất hiện, Omega đều bước lên phía trước che chở Kim Thái Hanh ở phía sau.
Lại một lần nữa giơ tay chuẩn bị ôm lấy Omega của Alpha lặng lẽ thu hồi.
"..."
Một đường kinh hách, nhưng Điền Chính Quốc chính là dựa vào giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa để khiến quỷ lùi bước, bọn họ còn dùng ánh mắt vô cùng thương hại nhìn Kim Thái Hanh.
Rất nhiều cặp tình nhân đến nhà ma chơi, vậy mà lần đầu tiên gặp được tình huống như này!
Chậc chậc chậc---
Chờ tới khi Điền Chính Quốc nhẹ nhàng thở ra, nhìn cánh tay Kim Thái Hanh bị mình nhéo đỏ, có chút ngượng ngùng: "Cậu vừa rồi sợ sao?"
Nhớ tới Omega vừa rồi rõ ràng sợ muốn chết mà ưỡn ngực nhỏ che trước mình, Kim Thái Hanh thì thầm: "Không, nhờ có cậu."
Điền Chính Quốc được khen mặt đỏ lên, "Cậu không sợ là tốt rồi, nếu còn chơi tiếp, tớ sẽ bảo vệ cậu."
Kim Thái Hanh nhìn cậu nói: "Vậy làm phiền cậu."
Điền Chính Quốc: "Không phiền, ai bảo là..."
Kim Thái Hanh: "Ai bảo cái gì?"
Điền Chính Quốc bị Kim Thái Hanh nhìn đến mức ngực run lên, theo sau mím môi: "Ai bảo chúng ta là tình đồng chí chứ!"
"..."
Hai người ở công viên trò chơi chơi một vòng, thẳng đến hoàng hôn mới ra khỏi.
Nhìn thấy bộ dáng thập phần vui vẻ của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh nói: "Cậu có thể đến bất cứ khi nào cậu muốn."
Điền Chính Quốc không nghe ra ý tứ trong lời nói của Kim Thái Hanh. Nghĩ rằng ngoài lần này không thể mua vé thì thời gian khác đều có thể. "Ừm!"
Tuy rằng hai người chơi đủ thứ trò nhưng cũng không lạc mất Hạ Dương.
Hạ Dương bọn họ lại đi mua sắm lần nữa rồi Alpha kia mới đưa Hạ Dương về nhà.
Điền Chính Quốc đi theo hai người cách đó không xa, vì không muốn bị phát hiện Điền Chính Quốc bịt tai trộm chuông trốn ở phía sau Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh thân hình to lớn đứng trước, che chắn thân mình nhỏ nhắn của Omega.
Sắc trời dần tối, thấy Alpha kia đưa Hạ Dương về nhà mới yên tâm.
Nhưng nhìn túi hàng mua sắm đều ở trong tay Alpha.
Hạ Dương đi vào nhà cũng không mang theo cái gì.
Điền Chính Quốc đứng một bên nhíu mày, cả ngày hôm nay, cậu không nhìn thấy Alpha Vương Lâm Diệp móc túi chi trả lần nào.
Hạ Dương vào nhà, Vương Lâm Diệp đem túi hàng trong tay nâng lên, nhìn với ánh mắt hài lòng, sau đó ngân nga một đoạn bài hát rồi mang theo túi hàng đi về phía trước, nhìn qua vô cùng vui sướиɠ.
Vẻ mặt đắc ý kia bị Điền Chính Quốc nhìn thấy, túm Kim Thái Hanh đuổi theo.
Tiếng chuông di động truyền đến, Vương Lâm Diệp sờ túi quần, lấy di động ra, nghe điện thoại, "Hey?"
Không biết đối diện nói gì, Vương Lâm Diệp đột nhiên cười thành tiếng.
"Lừa khá dễ dàng."
Lời nói ngập tràn khinh thường cùng trào phúng, "Ha ha ha, mày không thấy đâu, tao nói hai câu liền doạ tên mập chết tiết kia hù doạ."
Tên mập chết tiệt kia không phải là ai khác, chính là Hạ Dương người đi dạo phố cả một ngày cùng hắn.
Điền Chính Quốc nghe xong nháy mắt nắm chặt tay, cậu liền biết người này không có tốt lành gì.
Vừa muốn tiến lên, ai ngờ lại bị Kim Thái Hanh kéo lại.
Điền Chính Quốc khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy Kim Thái Hanh đưa điện thoại di động tới tay Điền Chính Quốc, trên màn hình đang bật ghi âm.
Sau đó Kim Thái Hanh nắm tay Điền Chính Quốc đi về phía trước, để Điền Chính Quốc có thể thu âm dễ dàng hơn.
"Mày đừng làm tao buồn nôn. Nếu không phải tên mập kia có tiền, ai nguyện ý xả thân làm vịt, nhưng mà mày xem có tiền thật tốt. Tên mập chết tiệt kia tiêu tiền không nháy mắt."
"Đi đi đi, nếu không phải hắn có tiền, tao đã sớm đem hắn đá đi, mày nghĩ sao mà tao thích nó. Đừng làm tao ghê tởm."
Điền Chính Quốc ở sau càng nghe càng tức giận, hận không thể tiến lên cho người nọ hai đấm.
Lực chú ý của Điền Chính Quốc đều ở trên ghi âm. Cũng không chú ý dưới chân, bị vấp phải đột ngột ngã xuống.
Điền Chính Quốc theo bản năng hô lên, nhưng điện thoại vẫn cầm vững chắc.
Kim Thái Hanh thấy thế vội vàng đem Omega kéo vào trong ngực.
Lần này tiếng động không nhỏ, Alpha kia đang nói chuyện thì liền chột dạ, bị hoảng sợ quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một Alpha cao lớn trong ngực ôm một Omega trắng nõn. Omega kia vì tư thế mà để mặt trên vai đối phương. Có thể nói Alpha dùng quá sức nên chân Omega còn không chạm đất.
Chỉ thấy Alpha kia ánh mắt u tối nhìn mình.
"Nhìn cái gì, chưa thấy người ta yêu đương?"
Giải thích:
*Ngũ Tam: cái này là bộ đề cương ôn thi đại học ở bển đó mọi người:D
*Chính phủ săn lùng những kẻ tà đạo và ma quỷ, những vật có liên kết với ma quỷ, những thứ có thể làm dao động sức mạnh của Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com