Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

43

Chương 43

Ngay khi Vương Lâm Diệp khập khiễng tiến vào ngõ nhỏ vài bước, thì Điền Chính Quốc cùng Kỷ Dương đang trốn sau thùng rác tiến lên trùm bao tải lên đầu hắn.

Kỳ thật khi Điền Chính Quốc nhìn bộ dáng của Vương Lâm Diệp thì cũng rất ngạc nhiên, cậu tưởng Kim Thái Hanh ngày hôm qua chỉ đơn thuần ở ngõ nhỏ giáo huấn một chút, không ngờ trực tiếp đánh gãy một tay.

Lúc đầu Điền Chính Quốc còn lo lắng về việc trùm bao tải Vương Lâm Diệp, đối phương là Alpha, thể hình không nhỏ, vạn nhất trùm bao tải không thành công thì nhóm bọn họ có thể gặp nguy hiểm.

Ngày hôm qua Vương Lâm Diệp bị Kim Thái Hanh đánh không nhẹ, ngược lại thành cơ hội cho bọn họ.

Điền Chính Quốc nhìn Vương Lâm Hải đang lắc lư trên mặt đất.

Không đợi hắn có động tác gì thì Kỷ Dương ở bên cạnh đá hắn một phát.

"Đánh chết mày tên cặn bã!"

"Đờ mờ, mày mày là ai, có gan thì lấy bao tải trong đầu tao xuống!" Vương Lâm Diệp bị một đá này khiến đau đơn rống lên.

Điền Chính Quốc cùng Kỷ Dương liếc nhau, ngay sau đó cùng nhau đấm đá đối phương.

"Tao là cha mày!"

"Ai mẹ nó muốn cùng mày nói đạo lý!"

"Đánh mày mà còn cần lý do sao, sao mày không đi hỏi một chút tại sao lại sống thành cái thể loại như vậy?"

Kỷ Dương miệng điên cuồng chửi, Điền Chính Quốc cũng không chịu thua kém, dẩu cái miệng nhỏ, lòng đầy căm phẫn, "Mẹ mày!"

Ngày hôm qua bị Alpha cao cấp đánh còn lành, hiện tại bị đánh nữa, Vương Lâm Diệp cảm thấy đau đến xuyên tim.

"Hạ Dương! Hạ Dương!"

Nghe người đang ngã trên mặt đất kêu tên chính mình, Hạ Dương mở to mắt khinh thường.

Ngữ khí sợ hãi nói: "Dừng tay, đừng đánh nữa."

Nói rồi tiến lên dẫm lên cái bao tải.

"..."

"..."

Vương Lâm Diệp cho rằng Hạ Dương thực sự khuyên can, "Hạ Dương, cậu... mau báo cảnh sát."

Vừa dứt lời, bụng đã bị người hung hăng đá cho một cú.

Hạ Dương sử dụng hết lực đánh người vừa nói: "Này đừng lấy điện thoại của tôi, trả lại cho tôi, a đừng đánh!"

Rồi sau đó lại lấy tay chân đấm đá, Vương Lâm Diệp từ con cá mất nước giờ thành con cá mặn ướp muối nằm yên.

Chỉ có thể trong miệng kêu, "Hạ Dượng, giúp tôi, Hạ Dương..."

Hạ Dương đánh xong vừa lòng, tiếp tục âm thanh sợ hãi nói: "Các người đừng lấy tiền của tôi, đây là tiền cho Vương Lâm Diệp, trả lại đây."

Vương Lâm Diệp đang đau đớn đến không động đậy được, nháy mắt sửng sốt thốt lên:

"Các người thả cậu ta ra, có việc gì nói với tao."

Vừa mới ngồi lên lại bị Hạ Dương đá cho một đá nằm trên mặt đất rên lên.

Điền Chính Quốc: "..."

Kỷ Dương: "..."

Thu thập người xong xuôi, ba người Điền Chính Quốc nhìn nhau một cái, vội vàng chạy ra khỏi hẻm nhỏ.

Hạ Dương còn không quên làm dịch vụ hậu mãi, "Các người đừng chạy, đem tiền trả lại cho tôi."

Vương Lâm Diệp người đang nằm trên mặt đất nghe âm thanh của Hạ Dương càng lúc càng xa, cùng với tiếng bước chân, vội vàng quát: "Hạ Dương đừng đuổi theo, Hạ Dương! Cậu còn chưa cởi trói cho tôi!"

"Hạ Dương! Hạ Dương!"

Mặc cho tiếng kêu ồm ồm của Vương Lâm Diệp phía sau, cũng không có ai quay đầu lại liếc hắn một cái.

Mấy người bọn họ tâm hồn sung sướиɠ đi ra khỏi hẻm nhỏ, Điền Chính Quốc cùng Hạ Dương từ biệt.

Hôm nay bởi vì tình huống đặc thù nên Điền Chính Quốc cố ý nhắn cho tài xế không cần đến đón, sợ giống như lần trước khiến tài xế phải ngồi trong xe chờ mình.

Bởi vì đánh nhau dùng sức nhiều, đồ đồng phục bị kéo lên. Điền Chính Quốc dừng bước, cúi đầu ngoan ngoãn như một đứa trẻ đem đồng phục vuốt phẳng.

Điền Chính Quốc đứng ở tiệm bánh kế bên trường. Sau khi sửa sang quần áo xong, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào từ tiệm bánh bay tới.

Vừa rồi đánh nhau dùng không ít sức lực, chỉnh sửa quần áo xong thì nhìn bánh kem nhỏ không muốn rời đi.

Tất cả đều có vẻ rất ngon.

Đời trước Điền Chính Quốc nghèo khổ, sinh hoạt cũng không có cảm giác nghi thức gì, khi tham gia học tập hay thi đua được tiền thưởng thì cũng sẽ tặng cho bản thân một chút phần thưởng nhỏ.

Giống như dùng hơn mười tệ mua bánh kem nhỏ cho mình. Mặc dù kem bơ hơi tệ tương đối khó ăn nhưng Điền Chính Quốc lúc đó cũng thập phần thoả mãn.

Điền Chính Quốc nhìn tủ bánh kem nuốt nước miếng.

Trong lòng hạ quyết tâm lần sau thi có tiến bộ sẽ mua một cái thưởng cho bản thân.

"Thích cái nào?"

Điền Chính Quốc nhìn bánh kem ngọt muôn màu muôn vẻ, nói không nghĩ đợi: "Đều thích."

Sau khi trả lời phát hiện có chút không thích hợp. Ai đang nói chuyện với cậu?

Quay người lại liền đâm vào đôi mắt đào hoa của Kim Thái Hanh.

"Đều thích?" Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn tủ kính, bên trong bày ra hơn 20 loại bánh kem cùng điểm tâm. Cười nói, "Còn rất tham ăn."

Điền Chính Quốc cong miệng nhỏ, biện giải, "Bởi vì chúng nó đều đẹp."

"Đẹp thì liền thích?"

Điền Chính Quốc gật gật đầu.

"Lúc trước cậu cũng nói tôi đẹp" Kim Thái Hanh rũ mắt nhìn cậu, "Vậy có phải hay không cũng thích tôi?"

Đôi mắt đào hoa của đối phương nhìn cậu chằm chằm, cự ly cực gần, thậm chí có thể thấy hình ảnh phản chiếu ngược của mình trong mắt anh.

"Cậu nói bậy."

"Sao lại nói bậy?" Kim Thái Hanh nhướng mày nói: "Cuối tuần vừa rồi mới cùng tôi nói chuyện yêu đương giờ lại trở mặt."

Trái tim Điền Chính Quốc đột nhiên nhảy lên một chút, hình ảnh xấu hổ ôm cánh tay Kim Thái Hanh hiện lên trong đầu, "Gần đây sao cậu cứ nói mấy lời kỳ lạ thế?"

"Cậu ghét tôi?" Kim Thái Hanh có chút buồn rầu nhìn cậu.

Ánh mắt này quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu.

Giống như lần không cho dắt tay trong công viên trò chơi.

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ mở miệng nói, "Tớ không có chán ghét cậu."

Ai ngờ đối phương không buông tha: "Vậy cậu cảm thấy tôi không đẹp?"

Đối phương thân cao chân dài, so với Điền Chính Quốc thì cao hơn không ít, để dỗ anh cậu phải ngẩng đầu.

"Không có", đối với giá trị nhan sắc của Kim Thái Hanh thì Điền Chính Quốc vẫn luôn khẳng định, dù sao thì đây cũng là giáo thảo do công chúng bình chọn.

"Cậu lớn lên rất đẹp."

Kim Thái Hanh cong khoé miệng lên, "Tôi biết cậu thích tôi."

Điền Chính Quốc: "..."

Này cẩu nam nhân lừa mình.

Kim Thái Hanh rũ mắt nhìn Điền Chính Quốc mở miệng nói: "Đi thôi."

Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Đi đâu?"

Kim Thái Hanh không nhiều lời, động tác vô cùng tự nhiên nắm tay Điền Chính Quốc kéo vào cửa hàng bánh kem.

Hai nam sinh nắm tay đi dạo tiệm bánh ngọt, Điền Chính Quốc cảm thấy quái quái, nhưng đối phương nắm quá chặt căn bản rút không ra.

Nhân viên cửa hàng đều đang nhìn họ. Điền Chính Quốc có chút ngượng ngùng, "Cậu buông tay đi."

Thấy mặt nhỏ của Điền Chính Quốc đỏ bừng, Kim Thái Hanh không chọc cậu nữa, kêu phục vụ đem mỗi loại bánh kem cùng điểm tâm trong tiệm gói lại một phần, mua một túi lớn, tính toán xong liền nhét vào trong ngực Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc ôm túi điểm tâm nặng trĩu, có chút ngốc, còn muốn trả lại cho đối phương lại bị Kim Thái Hanh đè lại.

"Mua cho cậu."

Điền Chính Quốc nhìn túi điểm tâm rực rỡ màu sắc, "Quá nhiều, tớ không..."

"Tôi không ăn ngọt." Kim Thái Hanh cắt đứt đường lui của Điền Chính Quốc. Vừa rồi thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc nhìn bánh kem ở tiệm bánh.

Kim Thái Hanh nhìn bộ dạng cẩn thận cũng như biểu tình khát khao. Lúc đó hận không thể mua hết bánh kem trong cửa hàng cho cậu.

Điền Chính Quốc ôm túi nặng trĩu, "Sao lại mua cho tớ?"

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn, "Không phải cậu thích sao?"

"Bởi vì cậu thích, cho nên tôi liền mua cho cậu."

Điền Chính Quốc nghe xong sửng sốt, vẫn là lần đầu tiên có người nói như vậy với cậu.

Điền Chính Quốc: "Vậy cậu có muốn gì không?"

Kim Thái Hanh: "Muốn báo đáp à?"

Điền Chính Quốc gật gật đầu, rốt cuộc Kim Thái Hanh mua cho cậu nhiều điểm tâm như vậy.

Kim Thái Hanh nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Điền Chính Quốc, tâm ngứa ngáy, "Nếu không thì hôn tôi một cái đi."

Điền Chính Quốc nghe không rõ: "Cái gì?"

"Không có gì." Kim Thái Hanh xua xua tay, vừa nói ra thì cũng cảm thấy có chút không thích hợp, về sau còn có cơ hội, không nên vội trong chốc lát.

"Chờ nghĩ kỹ rồi nói cho cậu sau."

Điền Chính Quốc gật gật, "Vậy nghĩ kỹ rồi khi nào nói với tớ cũng được."

Vương Lâm Diệp chậm rãi từ mặt đất bò dậy.

Vừa rồi bị người ta trùm bao tải đánh vết thương mới chồng lên vết thương cũ. Miễn bàn trên người có bao nhiêu đau đớn, từ hôm qua bắt đầu cảm thấy vận khí có chút xui xẻo.

Bởi vì bồi tên mập kia mà phải đi dạo nguyên một ngày, mua đồ vật thì bị mất, lại còn bị ăn đòn hai lần liên tiếp.

Lần này còn không biết là ai. Vừa rồi người đánh hắn không phải một người. Vương Lâm Diệp cũng không biết chính mình xui xẻo chọc phải ai.

Cuối cùng Vương Lâm Diệp ngã trái ngã phải bò đến thùng rác, bám vào thùng rác mới chậm rì rì đem cái bao tải trùm trên người lấy ra.

Nhưng mà bao tải vừa rớt, Vương Lâm Diệp thấy nửa khuôn mặt bị dính đầy vỏ trái cây bên cạnh thùng rác.

Vương Lâm Diệp nháy mắt cảm thấy một bên mặt truyền đến mùi tanh tưởi, giơ tay sờ thì tay dính dính nhão nhão, thiếu chút nữa ói ra.

Mặt vừa rồi bị mấy người Điền Chính Quốc trùm bao tải đánh bầm dập, Vương Lâm Diệp ghê tởm lau đi vỏ trái cây, nháy mắt giống như bị rất nhiều kim châm.

Thấp giọng chửi thề, "Đờ mờ, lão tử quá xui xẻo."

Nguyên bản cánh tay bị trật khớp giờ này băng vải cũng bị đứt. Vương Lâm Diệp chỉ có thể chịu đau, khập khiễng đi đến phòng khám.

Một chuyến này lại phải tiêu tiền, đem tiêu hết mấy trăm tệ còn lại trong túi.

Vương Lâm Diệp từ phòng khám đi ra, dùng tư thế buồn cười cầm di động gửi tin nhắn cho Hạ Dương.

[Vương Lâm Diệp]: Hạ Dương, cậu ở đâu?

[Vương Lâm Diệp]: Lấy lại được tiền không?

Theo sau chột dạ nhắn thêm một câu,

[Vương Lâm Diệp]: Không bị thương chứ?

Gửi vài câu, đợi vài phút không ai trả lời.

Vương Lâm Diệp chỉ có thể đi về nhà trước, vừa về tới tiểu khu đã không ít người nhìn hắn.

"Là hắn nhỉ?"

"Đó không phải là người vì gạt người mà đi làm vịt đi?"

"Hắn ở bên ngoài còn nợ rất nhiều tiền!"

Vương Lâm Diệp càng nghe càng thấy không đúng, chịu đựng đau đi nhanh hơn, về tới nhà thì thấy một tờ poster thiệt to dán trên đó, xung quanh kéo theo nhiều người xem.

[Nam sinh của Nam Cao Vương Lâm Diệp thiếu nợ không trả, còn vì tiền mà làm vịt.]

Bên cạnh còn treo cái loa to, vô cùng chuẩn xác phát ra âm thanh hắn nói hôm qua.

"Nếu không phải vì hắn nhiều tiền, ai nguyện ý xả thân làm vịt?"

Vương Lâm Diệp đứng có chút khó khăn, mắt tối sầm, hiện tại đã biết được rốt cuộc là ai làm.

Hạ Dương tên mập biết hắn lừa tiền liền tới trả thù.

Hắn liền nhớ lại lời nói của tên mập chết tiệt hôm nay có chút lãnh đạm, nguyên lai là cố tình hố hắn!

Vương Lâm Diệp cắn chặt hàm răng, nhìn tờ thông báo to, khập khiễng chen vào đám người xé xuống.

"Nhìn cái gì, nhìn cái gì mà nhìn?"

Nói rồi giơ tay hất cái loa khiến nó rớt xuống đất.

Nhưng mà cái loa đó rất dày, đã dùng nhiều năm nên rất rắn chắc, chất lượng có thể so sánh với Nokia. Quăng xuống không hư mà âm thanh ngược lại lớn hơn nữa.

"Nếu không phải vì hắn nhiều tiền, ai nguyện ý xả thân làm vịt?"

Vương Lâm Diệp lúc này bị chọc tức đến mức muốn hôn mê.

Đều là do tên mập chết tiệt!

Lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hạ Dương, tin nhắn vừa gửi thì điện thoại thông báo đã bị đối phương kéo vào sổ đen.

Gọi điện cũng là báo bị chặn.

"Tiểu tử thúi, mày làm cái quỷ gì?"

Một cái tát đột nhiên đánh tới, Vương Lâm Diệp bụm mặt nhìn cha vội vàng trở về, nhất thời thành người câm.

"Tên khốn này, rốt cuộc có làm chuyện này hay không?"

Hàng xóm chung quanh đều nhìn, Vương Lâm Diệp tính toán không thừa nhận, "Không có, là người khác muốn chơi con..."

Lời nói chưa xong thì liền có một đám người vệ sĩ với tây trang đen đến.

"Là Vương Lâm Diệp nhỉ? Đến lúc trả tiền cậu thiếu cho tiểu thiếu gia nhà tôi rồi."

Vương Lâm Diệp nhất thời choáng váng đứng tại chỗ, "Mấy người nói gì, dựa vào cái gì nói tôi nợ tiền? Các người hãm hại tôi."

Vệ sĩ cũng không cùng hắn nói lời vô nghĩa, trực tiếp lấy giấy nợ mà Vương Lâm Diệp đã viết cho Hạ Dương, "Nhanh trả lại tiền!"

Vương phu nhân vừa tới đây cũng thấy, cũng không màng chung quanh có người nhìn, đi lên tát cho Vương Lâm Diệp hai cái, "Nhãi ranh, mày ở ngoài còn thiếu tiền?"

Hai cái tát này không nhẹ, trực tiếp đánh Vương Lâm Diệp choáng váng. Hiện tại hắn không ngừng nghĩ lại cách thức mà tên mập kia lừa chính mình.

Khi hàng xóm nhìn nhìn bắt đầu chỉ trỏ.

"Việc này là thật!"

"Sao lại có kiểu người như vậy?"

"Mới có bao lớn? Còn học cao trung nhỉ? Trong tương lai cũng chỉ trở thành tội phạm thôi!"

Vương Lâm Diệp hận không thể đem hai lỗ tai cắt đi cùng lấp kín miệng người xung quanh.

Nhưng mà người xung quanh càng nhiều, đối phương đều chỉ trỏ cùng ngôn ngữ châm chọc.

Vệ sĩ cũng không quan tâm: "Một là trả tiền hoặc là lên toà án nói chuyện."

Nghe điều này, người còn muốn bao biện cuối cùng không nhịn được ngã xuống mặt đất, ngất đi.

Cha Vương nổi trận lôi đình, cũng không quan tâm hắn. Vợ chồng hai người đi làm thuê, lương cũng không cao, hiện tại phải dùng tận 10,000 một lúc, họ không có tiền, đành phải đi mượn.

Cuối cùng chắp vá lung tung mới trả đủ tiền, danh tiếng cả nhà liền bị huỷ.

Điền Chính Quốc ôm túi điểm tâm trở về, vừa vào nhà liền phát hiện ở chỗ huyền quan có đôi giày cao gót của nữ.

"Lý tiểu thư nào có không tốt. Cô ấy có gia giáo, lại không chê con từng ly hôn. Con đi xem mắt đi, cũng không mất miếng thịt nào."

Một giọng nữ từ phòng khách vang lên, Điền Chính Quốc đổi giày đi vào trong. Nhìn thấy Điền Trường Hằng cùng một người phụ nữ lớn tuổi ngồi trên sofa.

Nữ nhân tóc uốn cong, một thân trang phục đính đá xa xỉ, cổ thon trắng mang theo vòng cổ, khuôn mặt u sầu nhìn Điền Trường Hằng ở cách đó không xa.

"Lý tiểu thư lúc trước nghe nói gia đình cho xem mắt, cũng không từ chối. Vẫn là nghe nói con không muốn gặp."

Điền Trường Hằng có chút không vui nói: "Con chưa từng nghe về việc xem mắt, cũng không muốn."

"Cái gì mà không muốn. Con nhìn xem, con một thân một mình đã bao nhiêu năm. Vì tìm người đồng hành cho con mà mấy năm nay ta nhọc lòng bao nhiêu."

Điền phu nhân không cho Điền Trường Hằng cơ hội phản bác, tiếp tục nói: "Hiện tại Điền Chính Quốc cũng thành niên, công ty cũng ổn định. Ta xem con còn muốn tìm lý do gì!"

Điền Trường Hằng: "Con sẽ không đi xem mắt."

"Tính tình con sao mà cứng đầu vậy? Lý tiểu thư là cô gái trẻ tuổi còn xinh đẹp!"

"Mẹ, mẹ cũng biết là người ta trẻ, vậy càng không thích hợp."

Điền phu nhân nói: "Có gì không thích hợp. Ta thấy khá tốt, môn đăng hộ đối."

Điền Trường Hằng bất đắc dĩ nói, "Con đã 40 tuổi rồi còn hẹn hò với cô gái mới đầu 20?"

"Lý tiểu thư so với Quốc Quốc còn không lớn hơn mấy tuổi."

"Tìm người nhỏ hơn còn không muốn!" Điền phu nhân hận rèn sắt không thành thép nói: "Người ta không chê con có con cái, con còn kén chọn."

"Con sẽ không đi. Cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng chậm trễ người ta."

Điền phu nhân: "Như thế nào chậm trễ?"

Lời còn chưa nói xong thì thấy Điền Chính Quốc xách theo đồ vật tiến vào.

Thông qua đoạn đối thoại giữa hai người, Điền Chính Quốc cũng biết nữ nhân trước mặt là mẹ của Điền Trường Hằng, cùng là bà nội của Điền Chính Quốc.

Không phải cậu muốn quấy rầy hai người nói chuyện nhưng mà nếu đứng ở huyền quan quá lâu thì sẽ chậm trễ việc làm đề, muốn lên lầu nhanh chút.

Thấy Điền phu nhân nhìn mình, Điền Chính Quốc mở miệng gọi, "Bà nội."

Điền phu nhân thấy Điền Chính Quốc có chút kinh ngạc. Lần cuối cùng nhìn thấy Điền Chính Quốc là lúc ăn tết. Lúc đó cả người Điền Chính Quốc lôi thôi lếch thếch, cùng hiện tại quả là một trời một vực.

Tuy rằng Điền phu nhân không thích hành vi cử chi thô lỗ cùng không hiểu quy cũ của Điền Chính Quốc nhưng rốt cuộc cũng là cháu trai, cũng không thể hiện sắc mặt khó coi.

Trả lời: "Ừm."

Thấy Điền Chính Quốc trở lại, Điền Trường Hằng nhẹ nhàng thở ra.

Không biết tại sao Điền Chính Quốc dường như nhìn thấy một tia giải thoát trên mặt hắn.

Điền phu nhân hiển nhiên đã hiểu suy nghĩ trong lòng Điền Trường Hằng, nói với Điền Chính Quốc: "Con lên lầu trước, bà nội có chuyện muốn nói cùng ba con."

Điền Chính Quốc vốn không muốn tham gia vào, dự định bỏ của chạy lấy người đi lên lầu.

Nhưng nhìn Điền Trường Hằng ánh mắt bất đắc dĩ, giống như cầu cứu.

Điền Chính Quốc rối rắm một lát, mở miệng: "Bà nội, ba không muốn đi xem mắt, không phải là do Lý tiểu thư không tốt, mà bởi vì ba không thích Lý tiểu thư."

Điền phu nhân có chút ngạc nhiên, hiển nhiên không dự đoán được Điền Chính Quốc sẽ nói như vậy. Trong quá khứ, mỗi lần về nhà cũ, Điền Chính Quốc cũng chỉ cúi đầu không nói chuyện.

Điền phu nhân nhìn Điền Chính Quốc: "Vậy ba con thích cái gì?"

Điền Chính Quốc nhìn về phía Điền Trường Hằng, thấy người cũng nhìn mình. Có một chút lúng túng.

Cậu nói: "Ba thích người lớn tuổi hơn mình."

"..."

"..."

Trong sách, ba nhỏ Quý Niên của Điền Chính Quốc lớn hơn Điền Trường Hằng hai tuổi, Điền Chính Quốc ngữ khí thập phần khẳng định nói ra.

Nhưng lời vừa nói, chỉ thấy sắc mặt Điền phu nhân thay đổi nhìn Điền Trường Hằng: "Điền Chính Quốc nói sự thật?"

Điền Trường Hằng hiển nhiên cũng không nghĩ tới con trai nói vậy, chỉ có thể căng da đầu nói: "Vâng, A Quốc nói không sai."

Điền phu nhân nghe xong giận dữ, "Tuổi trẻ không thích, lại thích người lớn tuổi hơn, con... con..."

Điền phu nhân cầm túi lên, sợ ở lại thêm sẽ tức chết, nhưng không bỏ qua quyết định nói, "Cuộc xem mắt đã quyết định, cuối tuần dành thời gian đến, không có thời gian cũng phải đến."

Nói rồi liếc nhìn Điền Chính Quốc một cái, cầm túi đi ra cửa.

Thấy Điền phu nhân rời đi, cha con hai người mới thở phào.

Điền Trường Hằng nhìn Điền Chính Quốc rồi vẫy tay kêu cậu lại cạnh mình.

Điền Chính Quốc cũng không cự tuyệt, ngồi xuống một bên sofa.

"A Quốc cũng không muốn ba đi xem mắt đúng không?"

Điền Chính Quốc kỳ thật cũng không có ý kiến gì với việc đi xem mắt của Điền Trường Hằng nhưng lần trước nghe chú Mộ nói về người ba khác, Quý Niên, trong lòng có chút vi diệu.

Theo đó gật đầu.

Điền Trường Hằng nhìn thấy nói, "Đừng lo lắng, ba sẽ không đi đâu."

Tiếp đó Điền Trường Hằng lại tự nói chuyện với Điền Chính Quốc vài câu rồi mỗi người tự về phòng.

Trải qua sự kiện lần trước, Hạ Dương cuối cùng cũng không tuyệt thực giảm béo nữa.

Điền Chính Quốc vừa đến lớp liền nhìn thấy một màn quen thuộc. Hạ Dương đang cầm vài cái bánh bao nhân trứng sữa bỏ vào miệng.

Thấy Điền Chính Quốc đi qua thì đưa cậu một cái, Điền Chính Quốc thuần thục tiếp nhận, không ai nói đến sự tình của Vương Lâm Diệp.

Buổi sáng tiết thứ ba là vật lý, Lý lão sư đi giày cao gót tiến vào phòng học. Như thường lệ không dạy, chỉ mở công thức rồi học sinh tự chép.

Điền Chính Quốc đã từng đưa ra phản đối phương pháp dạy này nhưng Lý lão sư vẫn luôn theo ý mình.

Thành tích vật lý của Điền Chính Quốc là yếu nhất. Hôm qua lúc làm bài thi đọc đề cũng không biết cách giải.

Tuy rằng quan hệ với Lý lão sư không tốt nhưng học tập vẫn quan trọng hơn. Điền Chính Quốc cầm bài thi tới chỗ trước mặt Lý lão sư, "Lão sư, có thể giảng đề ngày hôm qua không? Học như thế này không có ý nghĩa gì."

Lý lão sư liếc cậu một cái nói, "Đề bài cậu còn không hiểu, nói cũng vô dụng."

Điền Chính Quốc phản bác, "Có vài câu hỏi đặc biệt trong bài kiểm tra, lão sư không nói thì chúng em không hiểu được."

Từ lần trước Điền Chính Quốc đi đến tổ vật lý khiến tổ trưởng bộ môn phát hiện cô không đi dạy, Lý lão sư liền không có hảo cảm với Điền Chính Quốc.

Hơn nữa lớp mười hai thuộc ban cơ sở, Lý lão sư càng không muốn giảng bài.

"Có nói thì thành tích lớp cũng không tiến bộ." Nói rồi liền ném bài thi sang một bên.

Có người trong lớp bất mãn nói: "Lý lão sư cô như vậy là không đúng, việc cô không dạy không liên quan gì với việc chúng em có học hay không!"

"Em lần đầu tiên thấy học sinh có vấn đề mà lão sư không muốn giải thích."

"Điền Chính Quốc khi thi vật lý đạt điểm cao vậy, cũng không phải do cô dạy."

Từ khi Điền Chính Quốc đến lớp mười hai, có nhiều bạn học bị rủ rê học hành, hiện tại bầu không khí trong lớp so với quá khứ tốt hơn không ít. Ít nhất hiện tại không giống như trước kia học sinh ầm ĩ cãi nhau đánh nhau.

Lớp học hiện tại yên tĩnh, ai nghe giảng liền nghe giảng, ai không nghe thì nằm bò ra ngủ hoặc đeo tai nghe chơi game.

Điền Chính Quốc đã mang đến làn gió mới cho lớp mười hai. Nhân duyên không kém, Lý lão sư đem bài thi ném đi, nhiều người bất mãn.

Lý lão sư nghe thế liền đứng lên nói: "Những lời vừa rồi ai nói? Liền đứng lên cho tôi!"

Nhưng mà ở dưới không ai động, dường như không nghe thấy lời Lý lão sư.

Lý lão sư giận dữ: "Không hiểu học sinh kiểu gì, căn bản không thể dạy được, như thế còn dạy gì nữa?"

Nói rồi đem USB gỡ xuống, không đợi tan học liền giẫm lên giày cao gót thở phì phì đi.

Điền Chính Quốc nhặt bài thi trở về chỗ, Hạ Dương thò đầu qua nói:

"Điền Chính Quốc, nếu cô ta không giảng cho cậu, cậu liền đến tổ vật lý hỏi. Trường học cũng không thiếu một giáo viên như Lý lão sư!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #abwj8