Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

50

Chương 50

Kim Thái Hanh đứng phía trước Điền Chính Quốc, thân ảnh cao lớn gần như bao phủ hết Omega nhỏ gầy.

Hơi lạnh thấu xương trên người mãnh liệt, so với lần trước ôm Điền Chính Quốc còn mãnh liệt hơn.

Đứng trước mặt anh cũng khiến Điền Chính Quốc cảm nhận được một tia áp lực, cái trán trơn bóng đổ ra lớp mồ hôi mỏng.

Gương mặt tuấn tú của đối phương không hiền hoà như ngày thường cậu thấy, ánh mắt này tựa như lần đầu tiên gặp người trong toilet, lạnh nhạt, biểu tình nghiêm túc lạnh thấu xương.

Nhìn khuôn mặt đen của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc vẫn là bị doạ một chút.

Được, mẹ nó!

Lúc trước ở chung lâu, liền quên mất Kim Thái Hanh tàn nhẫn như nào.

Có thể một tay không đánh mấy tên côn đồ, ngay cả thời điểm phóng pheromone đều làm người ta không đứng vững.

Bởi vì vừa chơi bóng xong, Kim Thái Hanh kéo tay áo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc, cơ bắp mạnh mẽ.

Nhìn đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Điền Chính Quốc yên lặng nuốt nước miếng.

Nếu là lúc hai người mới gặp mặt, Điền Chính Quốc tuyệt đối sẽ cho rằng đối phương giây tiếp theo sẽ cho cậu một quyền.

"Kim Thái Hanh..." Điền Chính Quốc ngập ngừng mở miệng, cậu bị pheromone trên người đối phương áp chế có chút không thoải mái, không tự giác lui về phía sau vài bước, muốn cách xa nguồn khí lạnh này.

Âm thanh của Omega mềm mại, trong mắt anh giống như gà con lui về phía sau hai bước.

Một đôi mắt hạnh tròn xoe thập phần vô tội nhìn mình, môi hồng hơi nhấp, gương mặt trắng nõn ngẩng lên nhìn mình.

Biểu tình mờ mịt vô tội, giống như nai con bị lạc trong rừng.

Dường như anh đang oan uổng cậu, nhìn vô cùng đáng thương.

Nháy mắt Kim Thái Hanh mềm lòng, nhưng thực nhanh đè ép xuống, nắm kem dưỡng da tay có hơi biến dạng.

Điền Chính Quốc ngẩng mặt nhỏ nhìn anh, tuy rằng lúc trước ở bên nhau Kim Thái Hanh cũng có tức giận nhưng không có khiến người sợ hãi như bây giờ.

Lúc này nhìn ánh mắt đối phương như ánh mắt sói nhìn dê con, làm Điền Chính Quốc lạnh gáy.

Cậu chưa từng nhận được kem dưỡng da tay, chỉ trừ cá kho trưa nay, cậu chưa từng đem đồ vật của Kim Thái Hanh cho mình đưa người khác.

Ngay cả lần trước Kim Thái Hanh mua cho cậu một túi to bánh kem, cậu cũng là một mình ở nhà ăn hết.

Đó là lần đầu có người mua điểm tâm ngọt cùng bánh kem cho cậu, lúc ăn khoé miệng chưa từng hạ xuống.

Bởi vì sợ để lâu điểm tâm bị hỏng, nên cơ hồ hai ngày đó ba bữa cơm đều ăn cùng với đồ ngọt.

Ăn đến cùng Điền Chính Quốc suy nghĩ có nên hay không nên dùng thêm insulin, bổ sung cho nhau một chút.

"Đừng giận." Điền Chính Quốc cố gắng trấn an cảm xúc của đối phương, sau đó định đem nguyên nhân kết quả nói hết ra.

Nhưng mà giây phút tiếp theo chuông vào học vang lên, nháy mắt kích đến da đầu Điền Chính Quốc tê rần.

Biết Điền Chính Quốc không đến lớp trễ. Kim Thái Hanh có giận cũng không muốn làm chậm trễ việc học của cậu.

Đôi mắt đào hoa không cảm xúc gì, liếc Điền Chính Quốc một cái lạnh nhạt nói, "Cậu về học trước đi."

Thân hình cao lớn vừa rời đi, cổ hơi thở lạnh thấu xương cùng áp lực trong nháy mắt rút đi, làm Điền Chính Quốc không tự giác thở phào nhẹ nhõm.

"Phù—"

Kim Thái Hanh dừng lại, nháy mắt mặt càng đen.

Điền Chính Quốc: "..."

Thấy mình dường như đổ thêm dầu vào lửa, Điền Chính Quốc vội đuổi theo, "Kim Thái Hanh, đợi tớ một chút."

Kim Thái Hanh đang giận, đối với Omega phía sau mắt điếc tai ngơ, bước chân thật nhanh về phía phòng học.

So sánh với Kim Thái Hanh thì chân Điền Chính Quốc ngắn hơn, muốn đuổi theo căn bản không kịp.

Chỉ có thể như con ngỗng ngốc đứng nhìn bóng dáng Kim Thái Hanh rời đi.

Thân hình cao lớn của đối phương thẳng tắp, bả vai rộng, trong tay đang cầm thứ gì đó màu hồng phấn, nhìn quái quái nhưng quen mắt.

Điền Chính Quốc bước nhanh vài bước, tuy không đuổi kịp nhưng cũng nhìn rõ ràng chữ tiếng Nga trên đồ vật đối phương cầm.

Kia không phải kem đánh răng bằng tiếng Nga cậu nhìn thấy sáng nay sao?

Vì cái gì mà ở trong tay Kim Thái Hanh?

Bóng dáng Kim Thái Hanh biến mất ở cửa cầu thang, bởi vì đến giờ học, Điền Chính Quốc cũng chỉ có thể về lớp trước.

Điền Chính Quốc đi trên đường về lớp, một đường suy nghĩ vì sao Kim Thái Hanh tức giận.

Tiết này là tiết tự học, nếu chủ nhiệm không có họp lớp thì không có lão sư ở lớp.

Nhưng xui xẻo thế nào, Điền Chính Quốc vừa về thì thấy Lưu lão sư đang cầm tư liệu phân cho các bạn.

Điền Chính Quốc: "..." Tựa như một giấc mơ!

Dù sao thì cũng chính mình đến trễ, Điền Chính Quốc đứng ở cửa gõ gõ: "Báo cáo."

Lưu lão sư nhìn về phía Điền Chính Quốc, vì là lần đầu tiên cậu chậm trễ, chậm rì rì nói: "Vào đi, không có lần sau."

Điền Chính Quốc ngoan ngoãn theo bậc thang đi xuống: "Cảm ơn lão sư."

Hạ Dương thấy Điền Chính Quốc đã trở lại, liền tiến lên hỏi: "Điền Chính Quốc, làm gì thế? Sao giờ mới trở lại?"

Điền Chính Quốc: "Có chút việc chậm trễ."

Thấy Điền Chính Quốc không muốn nhiều lời, Hạ Dương cũng không hỏi lại.

Ngô lão sư cầm tài liệu đi vào phòng học, Thẩm Tùng nhìn ghế sau, "Này là tiết của Ngô Thiết Phật, Kim cẩu đâu?"

"Kim ca vừa đánh bóng xong liền nói có việc đi trước." Vu Chu cũng có chút nghi hoặc, "Như thế nào còn chưa trở về?"

Kim Thái Hanh ở trường hợp cũng sẽ trốn một hai tiết, nhưng bởi vì thành tích cùng bối cảnh gia đình nên hầu hết các lão sư đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Nếu gặp phải thì liền nói vài câu. Còn không gặp thì liền tuỳ ý Kim Thái Hanh.

Ngay cả chủ nhiệm Phan lão sư cũng không nhiều lời nhưng Ngô Thiết Phật bất đồng, hắn cương trực công chính, ai trốn học đều không được.

Tuy rằng trước kia Kim Thái Hanh cũng trốn học không ít, nhưng mỗi lần đều bị kéo đến văn phòng giáo dục.

Sau một thời gian, Ngô lão sư cũng có thói quen chú ý đến Kim Thái Hanh, giống như có thể so sánh với các Omega cố gắng đuổi theo Kim Thái Hanh.

"Kim Thái Hanh, đứng lên trả lời câu hỏi này."

Giọng của Ngô lão sư vang lên, Vu Chu cùng Thẩm Tùng liếc nhau.

"..."

"Kim Thái Hanh?" Thấy không có động tĩnh, Ngô lão sư nhìn về hàng sau, chỉ thấy nơi đó trống không, một người cũng không có.

Ngô lão sư nhíu đôi lông mày dày rậm, vừa định phát uy.

Liền thấy thân ảnh cao lớn của Kim Thái Hanh ở cửa sau.

Trước khi Ngô lão sư phát hoả, Kim Thái Hanh cầm kem dưỡng da tay vào lớp, ném vào hộc bàn, cất bước đến bục giảng.

Cầm lấy phấn viết, vài bước đem ví dụ giải xong.

Thẩm Tùng: "Đờ mờ, Kim cẩu này quá đỉnh!"

Gương mặt Ngô lão sư hơi hoà hoãn nhưng cũng không tính buông tha tiểu tử thúi đi học trễ này.

"Cầm sách ra ngoài cửa đứng nửa tiết rồi lại vào."

Kim Thái Hanh mặt không biểu tình, bước chân ra khỏi phòng học, như thế anh căn bản không hề trở về.

Lý Văn Tĩnh ngồi yên lặng ở tại chỗ nhìn Kim Thái Hanh, một soái ca, bước lên bục rồi lại rời khỏi phòng học với gương mặt xụ xuống sau khi giải xong đề.

Trong lòng có phỏng đoán,

Nhất định là cãi nhau với Điền Chính Quốc.

Có thể khiến Kim Thái Hanh tức giận như vậy phỏng chừng chỉ có Điền Chính Quốc.

Tan học Ngô lão sư kêu Kim Thái Hanh cùng đi văn phòng một chuyến.

Chân trước vừa đi, Điền Chính Quốc cũng vừa tới lớp một.

Omega duỗi cái đầu xù xù hướng vào bên trong nhìn, nhìn trái nhìn phải, giống như hòn vọng phu, nhưng không thấy được Kim Thái Hanh.

Lý Văn Tĩnh ở chỗ không có việc gì làm, liền nghiêng đầu liền thấy Điền Chính Quốc đứng ở cửa, bám khung cửa nhìn vào.

Lý Văn Tĩnh không ý thức duỗi tay che miệng.

Biểu tình của Điền Chính Quốc thật ngoan.

Nhớ lại gương mặt xụ xuống của Kim Thái Hanh ở lớp học, hận không thể trở thành trà xanh. Cậu ấy tốt như vậy mà anh ta còn tức giận.

Điền Chính Quốc nhìn trái nhìn phải, đương nhiên cũng chú ý tới Lý Văn Tĩnh đang nhìn mình, theo sau đó nhìn cô mỉm cười, hai má trắng nõn lộ ra lúm đồng tiền.

Lý Văn Tĩnh nháy mắt đứng dậy, đi đến bên ngoài.

"Điền Chính Quốc tìm người sao?"

"Ừm." Điền Chính Quốc có chút ngượng ngùng gãi tóc, "Kim Thái Hanh..."

Lý Văn Tĩnh, "Cậu ấy bị lão sư gọi đến văn phòng rồi."

Điền Chính Quốc nghe xong hiểu rõ, trách không được không tìm thấy người.

Lý Văn Tĩnh thấy Điền Chính Quốc có chút mất mát, kết luận là hai người cãi nhau.

"Có gì muốn nhắn không? Chờ cậu ấy trở về tớ chuyển lời cho."

Điền Chính Quốc mím môi, "Có thể nói Kim Thái Hanh lúc tan học đợi tớ một chút không? Tớ có việc muốn nói với cậu ấy."

Kim Thái Hanh nói tặng kem dưỡng da tay cho Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc còn chưa suy nghĩ cẩn thận, nhưng cũng biết nhất định là có hiểu lầm, muốn nhanh chóng cùng Kim Thái Hanh nói rõ ràng.

Sợ rằng tan học không tìm được người nên vừa ra tiết vội vàng chạy tới, lại không tìm thấy.

Lý Văn Tĩnh: "Được, không thành vấn đề."

Điền Chính Quốc: "Phiền toái rồi."

Lý Văn Tĩnh bị ánh mắt Điền Chính Quốc nhìn đến tim nhảy dựng, "Không phiền, không phiền."

Thấy Điền Chính Quốc đi rồi mới che miệng cười, quả nhiên nói chuyện cùng soái ca thật tốt.

Kim Thái Hanh cùng Ngô lão sư đi đến tổ vật lý. Vừa vào cửa liền nghe giọng nữ sắc bén, "Dựa vào cái gì mà khấu trừ tiền lương? Hạ lão sư, thầy phân xử xem chuyện này xem tôi có làm gì sai không?"

Hạ lão sư người bị điểm danh vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Lý lão sư phát giận ở bên cạnh, trong lòng yên lặng mắt trợn trắng, liên quan gì đến mình chứ!

Cửa tổ vật lý bị đẩy ra, thấy Ngô lão sư đi vào, âm thanh phẫn nộ của Lý lão sư có chút ngắt, theo đó dẫm lên giày cao gót đi qua.

"Tại sao tổ trưởng khấu trừ lương của tôi? Tôi không có đi làm hay là thế nào? Tiền lương tháng này chỉ còn có mấy trăm, có nghĩa là tôi không làm gì trong cả tháng này?"

Ngô lão sư biểu tình nghiêm túc: "Lưu lão sư lớp 12 nói với tôi rằng cô đến lớp 12 nhưng không dạy, đương nhiên phải khấu trừ lương."

Lý lão sư nhất thời á khẩu không trả lời được, "Tất cả đều là lỗi của tôi vì không lên lớp sao, học sinh lớp 12 đều có vấn đề."

Kim Thái Hanh nghe xong nhăn mày.

Ngô lão sư nghe xong cũng có chút bực, "Cô làm giáo viên, trách nhiệm của cô là giảng dạy cho học sinh. Bất luận nguyên nhân gì, đều phải đi dạy. Nếu không đi, tiền lương sẽ bị trừ."

Ngô lão sư rống lên rất to, miễn bàn có bao nhiêu hung hăng, Lý lão sư bị uỷ khuất bởi tiếng hét này, "Học sinh lớp 12 đều không nghe giảng, đặc biệt là người tên Điền Chính Quốc, đã không nghe giảng bài. Đã thế còn đi cáo trạng tôi, tôi dễ dàng sao."

"Lý lão sư, cô nói dối cũng nên thuyết phục chút. Điền Chính Quốc không có khả năng không nghe."

Lý lão sư vừa muốn mở miệng, đã bị thanh âm lạnh băng của Kim Thái Hanh đánh gãy.

"Tôi nói cô nói dối."

Kim Thái Hanh nhìn cô một cái, giống như nói cô nên tự hiểu.

Lý lão sư nháy mắt giận đỏ mặt, Kim Thái Hanh này thường xuyên đến tổ vật lý, Ngô lão sư hay kêu đến nói chuyện.

"Em biết cái gì, dựa vào cái gì mà nói tôi nói dối."

Kim Thái Hanh: "Tôi biết Điền Chính Quốc đi học rất nỗ lực, chỉ có điểm môn vật lý là kém nhất trong tất cả các môn."

Lời nói mang tính châm biếm cực đại. Mỗi môn đều giỏi, chỉ có vật lý tệ. Ý tứ chính là không phải trí thông minh của học sinh có vấn đề, mà do người dạy không tốt.

Khuôn mặt Lý lão sư dần vặn vẹo, trong lúc nhất thời tức giận hơn "Đó là do cậu ta đi học không nghe giảng, liên quan gì đến tôi?"

Kim Thái Hanh nhìn cô: "Cô lên lớp không giảng, cậu ấy tự nhiên sẽ không nghe."

Lý lão sư hít sâu vài lần, thiếu chút nữa bị chọc tức ngất xỉu, "Đừng tưởng cậu học giỏi liền có thể nghi ngờ lão sư... cậu..."

Ngô lão sư chướng mắt, "Được rồi, Lý lão sư, dù nói thế nào thì cô cũng không làm tròn trách nhiệm. Tiền lương bị khấu trừ cũng không oan uổng."

Lý lão sư: "Tổ trưởng, tôi..."

Ngô lão sư: "Cô cũng không cần nói gì nữa, cô không đi dạy không phải một hai lần, tôi đã từng cảnh cáo cô rồi."

"Về sau cô cũng không cần đến lớp 12 nữa. Trường học sẽ có xử phạt cho cô. Mấy ngày nay tôi sẽ sắp xếp lão sư khác đến lớp 12."

Lý lão sư nghe xong thân hình cứng đờ, "Xử phạt? Xử phạt cái gì?"

Ngô lão sư không muốn cùng cô nhiều lời, "Cô không làm tròn nghĩa vụ ở trường, thì tự dưng sẽ có lý do xử phạt thôi."

Dư Hải cao trung là trường trung học tốt nhất, không phải chỉ là học sinh mà giáo viên cũng vậy, đó cũng là lý do vì sao đãi ngộ trường học dành cho giáo viên tốt.

Với bối cảnh lớn của Dư Hải cao trung. Ở đây không có chút áp lực nào về mức tiền dành cho thiết bị dạy học. Phúc lợi cho nhân viên cũng là tốt nhất, không chỉ có ngày nghỉ cùng trợ cấp, ngày thường tiền lương cũng cao hơn nhiều so với các trường quý tộc tư khác. Có thể nói giáo viên cam tâm tình nguyện ở lại Dư Hải không chút oán hận.

Phúc lợi cùng tiền lương hợp lý, lão sư lại không hoàn thành nghĩa vụ. Đi lên lớp không giảng bài, chỉ ngồi không, xử phạt cũng không có gì quá đáng.

Lý lão sư yết hầu như bị ai bóp lấy, một câu cũng không nói nên lời, trong lồng ngực tràn đầy tức giận cùng không cam lòng.

Ngô lão sư: "Kim Thái Hanh, em về trước đi."

Kim Thái Hanh cũng không muốn nói nhiều, xoay người rời đi.

Ngô lão sư không nhịn được nói thêm, "Nếu tiết sau lại trễ thì em có thể tự mình đứng ngoài hành lang một tiết."

Kim Thái Hanh như thể không nghe thấy, mở cửa đi không quay đầu lại.

Lúc về chỗ, Thẩm Tùng liền xoay mặt lại, "Kim cẩu, tối nay đi chơi game không?"

Kim Thái Hanh: "Không đi."

Thẩm Tùng, "Đừng, đi uống chút rượu."

Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn Thẩm Tùng một cái.

Thẩm Tùng rụt cổ, "Tôi gần đây coi trọng một cô gái. Cô ấy vốn cũng thích chơi game này nhưng bạn thân không muốn đi, nhưng bạn thân của cô ấy nói nếu cậu đi thì cậu ta liền đến. Cậu đi đi, Kim cẩu, Kim ca, lần này giúp anh em một phen, tôi đã ế tận mười mấy năm."

Vu Chu nghe xong không thích hợp, "Lúc trước không phải cậu từng nói mình đã yêu đương sao? Lúc đó cậu còn nói lúc đi nhà trẻ đã từng yêu sớm."

"Biến đi," Thẩm Tùng vô tâm vô phế đuổi Vu Chu, "Ca, lần này thôi, coi như đi uống rượu."

Vì Thẩm Tùng ở bên cạnh mặt dày bám theo cả nửa tiết, Kim Thái Hanh mới đen mặt đáp ứng.

Bởi vì có tiệc rượu, Kim Thái Hanh cùng mấy người kia không học tiết cuối liền rời đi. Lý Văn Tĩnh muốn giúp chuyển lời của Điền Chính Quốc cho Kim Thái Hanh nhưng chưa có cơ hội.

Tiết cuối là tự học, Điền Chính Quốc đang giải đề thì điện thoại trong hộc bàn kêu lên, Điền Chính Quốc sợ tới mức cầm lên.

Làm sao mà quên tắt âm...

May là không có giáo viên.

Điền Chính Quốc theo bản năng hô lên, nhưng điện thoại vẫn cầm vững chắc.

Kim Thái Hanh thấy thế vội vàng đem Omega kéo vào trong ngực.

Lần này tiếng động không nhỏ, Alpha kia đang nói chuyện thì liền chột dạ, bị hoảng sợ quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một Alpha cao lớn trong ngực ôm một Omega trắng nõn. Omega kia vì tư thế mà để mặt trên vai đối phương. Có thể nói Alpha dùng quá sức nên chân Omega còn không chạm đất.

Chỉ thấy Alpha kia ánh mắt u tối nhìn mình.

"Nhìn cái gì, chưa thấy người ta yêu đương?"

Hạ Dương nhìn thấy nghiêng người che chắn cho Điền Chính Quốc, "Cậu xem đi, nếu giảo viên tới tớ gọi cậu."

Điền Chính Quốc cảm kích nhìn Hạ Dương, "Cảm ơn."

Mở màn hình, thì tin nhắn WeChat hiện lên.

[Lý Văn Tĩnh: Điền Chính Quốc, lời nói chưa chuyển được, Kim Thái Hanh về sớm.]

[Lý Văn Tĩnh: Xin lỗi nha.]

Điền Chính Quốc thấy vội trả lời:

[Điền Chính Quốc: Không sao!]

Bởi vì Kim Thái Hanh rời đi sớm, Điền Chính Quốc không cần đợi người nên trực tiếp đi đến cửa xe không có then cầm.

"Chú, đi thư viện trước, hôm nay cháu muốn đọc sách."

Tài xế thấy cảm xúc của Điền Chính Quốc không vui, không khỏi ở kính chiếu hậu nhìn vài lần, "Được."

Lái xe tới thư viện, "Chú về trước đi, cháu xem xong tự mình trở về."

Tài xế vốn dĩ tính toán cự tuyệt nhưng nghĩ tâm tình Điền Chính Quốc hôm nay không tốt nên thôi để cậu đi giải sầu một chút cũng tốt.

"Vậy chú về trước, nếu có việc gì nhớ gọi cho chú."

Điền Chính Quốc đáp ứng xoay người vào thư viện.

Điền Chính Quốc cũng không ở thư viện đọc sách, mà sau khi làm bài xong thì luôn nhìn di động.

Mở WeChat tìm được Kim Thái Hanh nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nói gì.

Ở đầu bên kia, âm thanh ồn ào, Kim Thái Hanh ngồi trên ghế dài, quanh thân áp suất thấp, đen mặt. Trước mặt có không ít ly và chai rượu.

Vu Chu ở một bên thấy không khỏi đi khuyên: "Kim ca đừng uống nữa."

Hắn cũng biết nay tâm tình Kim ca không tốt nhưng không nghĩ tới đối phương uống nhiều như vậy.

Hầu kết gợi cảm của Kim Thái Hanh lăn lên lăn xuống, bên người có một nam nhân, Omega kia đã tới.

Không đợi nam Omega kia mở miệng, thấy Kim Thái Hanh hung ác nói: "Cút ra xa tôi một chút."

Thanh âm lạnh nhạt, Omega kia run run, thấy ánh mắt âm lệ, lời nói đến miệng còn chưa nói ra, vội vàng đứng dậy.

Vu Chu thấy Kim Thái Hanh uống rượu không ngừng, căn bản không khuyên được, không khỏi đau đầu, trong chốc lát mà Kim Thái Hanh say thì làm sao mà mang được con ma men này về.

Điền Chính Quốc ngồi trong thư viện do dự đã lâu, muốn gửi tin nhắn nói chuyện cùng Kim Thái Hanh thì điện thoại hiện lên một tin nhắn.

[Kim Thái Hanh: Điền Chính Quốc, hiện tại có rảnh không? Kim ca uống quá nhiều, muốn gặp cậu.]

[Điền Chính Quốc: Có.]

Ngay đó, bên kia phát định vị, là một câu lạc bộ cao cấp.

Điền Chính Quốc thu thập sách vở, bắt taxi đi qua.

Vừa đến nơi nhìn cái cửa câu lạc bộ huy hoàng trước mặt, cậu dừng chân một chút. Cậu chưa từng đến chỗ như này, nhưng cũng nghe không ít người nói đây là nơi dành cho kẻ có tiền ăn nhậu chơi bời.

Nghĩ đến Kim Thái Hanh ở chỗ này, trong lòng Điền Chính Quốc có chút không thoải mái.

Cúi đầu mở WeChat.

[Điền Chính Quốc: Tớ tới rồi.]

Tin nhắn vừa gửi, liền thấy Kim Thái Hanh đi ra, phía sau còn có một người.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh ở cách đó không xa, mặt không đỏ, hơi thở không dồn dập, đi đường thẳng tắp, một chút cũng không giống uống say.

Người đi sau dường như có chút cô đơn.

Vu Chu vừa ra cửa liền thấy Điền Chính Quốc đứng cách đó không xa.

Vội vàng đẩy Kim Thái Hanh, "Kim ca ở kia kìa."

Kim Thái Hanh không nói chuyện, đi theo hướng Vu Chu chỉ.

Vẫn là khuôn mặt đen như cá thối lúc ban ngày, Điền Chính Quốc thấy người lại đây nhỏ giọng kêu: "Kim Thái Hanh."

Giây tiếp theo, cánh tay đối phương vòng qua, đem kéo Điền Chính Quốc vào ngực.

Vu Chu: "..." Sao hắn phải đi theo ra đây chịu cực chớ.

Thấy hai người ôm nhau, Vu Chu rất tự giác quay đầu về phòng.

Điền Chính Quốc bị hành động bất thình lình của Kim Thái Hanh làm hoảng sợ. Mùi rượu trên người đối phương ập vào mũi, nguyên lai anh thật sự uống rượu.

"Kim Thái Hanh, buông tớ ra trước." Hai người quá mức thân mật, Kim Thái Hanh dùng cánh tay khoẻ mạnh ôm eo cậu, cả người cậu đều ở trong ngực người ta.

Kim Thái Hanh dường như không nghe thấy, ôm một cái liền không buông tay. Đầu ở trên vai và cổ Điền Chính Quốc làm loạn, "Người cậu thật thơm."

Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy cả gương mặt nóng lên, "Cậu nói cái gì? Buông tớ ra trước."

Kim Thái Hanh tự nói, "Chúng ta lần đầu tiên nói chuyện thì liền ngửi được mùi thơm của cậu."

Nói rồi ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc nói, "Hận không thể cắn một ngụm."

Âm thanh trầm thấp khàn khàn, một đôi mắt đào hoa giống như ngập nước, nhìn đến tim Điền Chính Quốc tăng gia tốc.

Nhìn gương mặt hồng hồng giống quả táo, Kim Thái Hanh có chút nhịn không được. Cúi đầu khiến không gian đã gần lại gần hơn, cơ hồ là chóp mũi đối nhau.

Đôi mắt hạnh của Điền Chính Quốc hoảng sợ, bị sự hấp dẫn của Kim Thái Hanh khiến mê mẩn choáng váng.

Thấy đối phương càng lúc càng gần, Điền Chính Quốc vội vàng xoay sang một bên, "Cậu buông tớ ra trước."

Kim Thái Hanh dừng lại, một lát sau buông lỏng tay ra, xoay người đi không nhìn Điền Chính Quốc nữa, dáng vẻ có chút không vui.

Cùng con ma men vô pháp giảng đạo lý, nhưng không thể mặc kệ, Điền Chính Quốc đành phải kéo Kim Thái Hanh đi đến chỗ ghế dài ngồi xuống.

Kim Thái Hanh mới đầu không cho Điền Chính Quốc dắt, cuối cùng Điền Chính Quốc cũng có chút không cao hứng không thèm dắt nữa, nhưng cẩu nam nhân này lại đi qua nắm tay cậu, nắm chắc vô cùng.

Điền Chính Quốc: "..."

Ngồi xuống xong Kim Thái Hanh cũng không buông tay, mà cầm tay Điền Chính Quốc kéo nhẹ vào trong ngực.

Điền Chính Quốc mày nhảy lên, vừa muốn đứng dậy thì bị đối phương ôm gắt gao, căn bản không động đậy được.

Kim Thái Hanh sờ sờ túi, lấy ra tuýp kem dưỡng da tay mà Điền Chính Quốc vẫn luôn tưởng là kem đánh răng toàn tiếng Nga.

Sau đó điều chỉnh tư thế, làm Điền Chính Quốc ngồi trên đùi mình, từ sau lưng đem Điền Chính Quốc ôm lấy.

Điền Chính Quốc đỏ mặt, nề hà sức mạnh quá lớn của Kim Thái Hanh, tránh cũng không được.

Kim Thái Hanh mở nắp kem dưỡng da tay, nặn ra một ít, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng nõn của Điền Chính Quốc, bắt đầu cẩn thận bôi lên.

Động tác vô cùng ôn nhu, dường như sợ dùng một chút lực liền khiến Điền Chính Quốc bị vỡ.

Hơi thở của đối phương phả vào vai và cổ, Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy cả người nóng lên, không biết Kim Thái Hanh vì cái gì lại làm vậy, tim cũng đập nhanh hơn, trong lúc nói chuyện có chút lắp, "Kim Thái Hanh... cậu đang làm gì?"

Hơi thở nóng bỏng của Kim Thái Hanh phả vào tai Điền Chính Quốc.

"Khiến bảo bối có một chút mùi hương."

Giải thích:     
     
Insulin chính là chất làm ức chế sự chuyển hóa glycogen thành glucose đi vào trong máu. Nếu như người cơ thể con người bị thiếu hụt quá nhiều insulin thì glycogen sẽ không ngừng chuyển hóa thành glucose và đưa lượng đường thừa thãi này vào trong máu gây nên căn bệnh mạn tính mang tên tiểu đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #abwj8