Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

67

Chương 67:

Điền Chính Quốc nhìn lòng bàn tay đỏ bừng của mình rồi ai oán liếc Kim Thái Hanh một cái.

Ngay từ đầu bị Kim Thái Hanh kéo đến phòng tắm Điền Chính Quốc đã bị hoảng sợ, lúc sau càng không thể chui vào cái góc nào đó trốn thật kỹ.

Nhưng ánh mắt Kim Thái Hanh rất doạ người. Điền Chính Quốc nghĩ người còn tức giận liền chịu đựng xấu hổ giúp anh.

Chính cậu còn chưa động bao giờ căn bản không biết làm sao giúp anh.

Kim Thái Hanh cũng thấy được cậu ngây ngô nên cầm tay cậu chỉ từng bước một.

Điền Chính Quốc muốn rút tay ra cũng khó.

Đến cuối cùng khi tay cậu sắp rớt ra thì đối phương còn chưa có ra.

Từ lúc đầu thẹn thùng đến sau đó là chết lặng, Điền Chính Quốc cảm thấy cuộc sống quá bế tắc, vẻ mặt đau khổ nói.

"Kim Thái Hanh, tay em sắp gãy rồi."

Mặt Omega mang theo chút uỷ khuất nhẹ, mở tròn xoe đôi mắt hạnh đáng thương nhìn anh.

Điền Chính Quốc: "Em mỏi tay quá, dừng lại được không?"

Điền Chính Quốc có ý đồ giả vờ đáng thương với ý đồ khiến đối phương buông tha cho mình.

Nhưng mà Kim Thái Hanh nắm tay Điền Chính Quốc tiếp tục chuyển động,

"Sẽ nhanh thôi, bảo bối..."

Nhưng mà câu nói nhanh này, là tận mười lăm phút sau.

Cuối cùng Kim Thái Hanh thoả mãn hôn hôn hai má Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc quay đầu tránh đi, xoay người tức giận đến khóc đi đến bồn rửa tay.

Cậu đã nhìn ra Kim Thái Hanh cẩu nam nhân này vừa rồi căn bản không hề tức giận, chính là muốn lừa cậu giúp. Mệt cậu áy náy lâu vậy, sáng sớm liền tới đây tìm người.

Kim Thái Hanh nhìn lỗ tai đỏ bừng của Điền Chính Quốc mỉm cười. Điền Chính Quốc nháy mắt nhíu mày bất mãn nói: "Anh cười cái gì?"

Kim Thái Hanh duỗi tay chạm vào vành tai đỏ rực của cậu, "Sao thế nào vẫn dễ xấu hổ thế hả?"

Điền Chính Quốc: "..."

Rõ ràng là cẩu nam nhân này mặt dày!

Điền Chính Quốc rửa tay, nhỏ giọng thì thầm: "Rõ ràng là da mặt anh dày, không biết xấu hổ."

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn cậu cười: "Em nói gì?"

Điền Chính Quốc cắn răng nói: "Nói anh mặt dày!"

Kim Thái Hanh cũng không giận, duỗi tay kéo Omega qua: "Da mặt em mỏng, vừa lúc chúng ta bổ sung cho nhau."

Điền Chính Quốc nói anh mặt dày, anh cũng nhận.

Nếu da mặt dày mà mỗi ngày đều có thể khiến Điền Chính Quốc giúp anh như vậy, anh có thể mặt dày cả đời.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn anh, Kim Thái Hanh tiếp tục nói: "Nếu da mặt anh không dày, chúng ta làm sao có tiến triển?"

Điền Chính Quốc không phục nói: "Lần đầu tiên chúng ta hôn môi là em hôn anh trước."

Đây chính là bước tiến triển quan trọng trong tình cảm của hai người.

Nhưng là lần đó là Kim Thái Hanh thổ lộ xong giả vờ đáng thương dụ dỗ cậu hôn.

Kim Thái Hanh hảo tâm không có chọc để tránh Điền Chính Quốc nhớ tới xấu hổ.

Tuy rằng ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng hai người đã không gặp gần một tuần vì vậy lấy danh nghĩa học tập mà ôm ôm hôn hôn cả một buổi chiều.

Kim Thái Hanh đột nhiên về nước. Điền Chính Quốc sau khi đọc câu hỏi xong thì nhờ đối phương hỗ trợ đưa ra các bước giải đề. Kim Thái Hanh giúp Điền Chính Quốc xem bài tập. Omega mím môi mở miệng nói: "Anh sao tự dưng hôn qua lại trở về... có cần quay lại đó không?"

Kim Thái Hanh nhìn vẻ mặt làm bộ không quan tâm nhưng ngữ khí khẩn trương.

Quay đầu nhìn cậu: "Luyến tiếc không muốn anh rời đi à?"

Những lời này nói ra miệng, Kim Thái Hanh tưởng rằng đối phương sẽ không phản ứng nhưng ai biết Điền Chính Quốc lại rất thành thật ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu thực sự luyến tiếc không muốn Kim Thái Hanh đi. Họ gần như mỗi ngày đều gặp mặt trong cả kỳ nghỉ. Tự dưng tới gần lúc khai giảng đối phương lại có việc ra nước ngoài. Mấy ngày nay Kim Thái Hanh đi, Điền Chính Quốc mỗi tối đều nhớ anh.

Đáy lòng Kim Thái Hanh ngứa ngáy, anh xác thực cần quay lại nhưng hiện tại nhìn Điền Chính Quốc thì lại đột nhiên cảm thấy mình không thể trở lại nữa.

Điền Chính Quốc: "Nếu anh cần qua đó, anh nói cho em chuyến bay, em tiễn anh đi."

Kim Thái Hanh: "Anh không qua đó nữa."

Sự tình ở nước ngoài ba anh cũng đã dạy anh nhiều thứ rồi, vì vậy không trở lại cũng vẫn ổn.

Bên cạnh đó cũng sắp đi học lại, anh còn bài tập phải làm, cũng như nghiên cứu kiến thức của chương trình mười hai. Nhưng Điền Chính Quốc khi lên mười hai sẽ không còn nhiều thời gian ở cạnh anh.

Hiện tại lưu lại cũng coi như tăng thời gian dành cho nhau, anh rất hưởng thụ.

Điền Chính Quốc nghe nói đối phương không đi nữa, đôi mắt sáng lên, "Thật sao?"

Kim Thái Hanh nhìn thấy không nhịn được ôm cậu rồi hôn Omega một cái, "Ừm."

Phản ứng vừa rồi của Điền Chính Quốc... như thể nói cho anh biết cậu cũng thích anh nhiều, cũng luyến tiếc khi anh rời đi.

Tiếp đó Kim Thái Hanh hôn xuống sau cổ Điền Chính Quốc, không có miếng ngăn cản pheromone nên môi trực tiếp mới làn da.

Vị trí tuyến thể sau cổ Omega, nếu là lúc trước Kim Thái Hanh làm vậy là quấy rối tình dục.

Kim Thái Hanh khắc chế chính mình, thì thầm bên tai Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, sau khi tốt nghiệp cùng đính hôn, anh có thể đánh dấu em không?"

Đột nhiên nói tới đề tài này, Điền Chính Quốc không biết trả lời ra sao, cúi đầu chạm chạm ngón tay mình.

Cậu biết ý nghĩa của đánh dấu là gì, là hình thức biểu lộ tình yêu của hai người.

Nhưng loại tình tiết này các bộ phim truyền hình không diễn, thế nên Điền Chính Quốc không biết có đau hay không.

"Không phải đánh dấu vĩnh viễn, chỉ là đánh dấu tạm thời thôi."

Kim Thái Hanh ôm người, ở trong lòng phỉ nhổ bản thân một chút, nhưng bảo bối bên người, không có khả năng không có ý đồ gì.

Điền Chính Quốc cân nhắc trong chốc lát, hai người sau khi tốt nghiệp liền đính hôn, sau này chính là phu phu.

Như vậy không phải là không thể.

Sau khi cân nhắc trong chốc lát, Điền Chính Quốc nói: "Có thể."

Dù sao môi cũng hôn, cũng ôm nhau ngủ nên cậu cũng nên có trách nhiệm với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh không biết ý nghĩ sâu thẳm trong đầu Điền Chính Quốc. Chỉ cảm thấy thoả mãn, ôm lấy Điền Chính Quốc, nghĩ đến việc khi nào thì đi chào hỏi hai vị ba ba của cậu.

Trời cũng dần tối, Kim Thái Hanh giống trước đưa Điền Chính Quốc trở về nhà.

Hai người đứng ở cổng biệt thự Điền gia.

Điền Chính Quốc vẫy vẫy tay, "Ngày mai gặp."

Kim Thái Hanh "ừm" một tiếng.

Nhưng mà không ai rời đi sau khi tạm biệt.

Cuối cùng Điền Chính Quốc đề nghị, "Có cần hôn trước khi rời đi không?"

Kim Thái Hanh không nói gì, trực tiếp cong lưng, hôn một cái lên đôi môi hồng của cậu.

"Chụt" một tiếng, âm thanh ở hoàn cảnh yên tĩnh vang lên đột ngột.

Tiếp theo Kim Thái Hanh cười nhìn cậu, đôi mắt đào hoa nhìn Điền Chính Quốc nói, "Tới lượt em."

Bởi vì âm thanh hôn môi vừa rồi có chút lớn, Điền Chính Quốc nhìn bốn phía không thấy ai mới giơ tay nâng gương mặt Kim Thái Hanh lên rồi hôn một cái thật mạnh lên môi Alpha.

Chỉ nghe một âm thanh "chụt" rất lớn khác vang lên.

Sau khi hôn xong hai người đều không nhịn được bật cười. Không ai ghét việc cùng người mình thích hôn nhau cả. Mặc dù Điền Chính Quốc đôi lúc cũng xấu hổ nhưng đối với tình cảm thì Kim Thái Hanh cho đi một thì cậu cũng muốn đáp lại gấp đôi.

Khoé miệng hai người không hạ xuống, Điền Chính Quốc còn đang giữ mặt Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh cũng không nhúc nhích, cong eo nhìn Điền Chính Quốc với đôi mắt cười cong cong như vầng trăng non.

Ánh chiều tà còn sót lại chút ánh sáng chiếu lên hai người, Điền Chính Quốc nhìn gương mặt Kim Thái Hanh, càng xem càng thích, mở miệng nói: "Anh đẹp thật đấy!"

Kim Thái Hanh từ nhỏ đến lớn vẫn luôn nghe người khác khen ngợi ngoại hình của mình. Lúc đó còn cảm thấy phiền phức nhưng lúc này nghe Điền Chính Quốc nói như vậy thì lại cảm thấy may mắn mình sinh ra có gương mặt đẹp.

"Thích sao?" Điền Chính Quốc gật đầu, bạn trai lớn lên soái, hẳn không có ai không thích.

"Ừm, thích chứ."

Nói rồi lại ở trên má Kim Thái Hanh hôn hôn.

"Quốc Quốc."

Đó là một giọng nam thanh lãnh dễ nghe.

Âm thanh quen thuộc ở không xa truyền đến, thân hình Điền Chính Quốc cứng đờ.

Vừa rồi Điền Chính Quốc hôn Kim Thái Hanh có nhìn thoáng xung quanh nhưng quên mất mình không có mắt sau ót, căn bản không để ý phía sau.

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Thái Hanh nhận ra Điền Chính Quốc cứng đờ, có ai đó thân mật gọi Omega của anh.

Ánh mắt Kim Thái Hanh khẽ đổi, đem người kéo vào trong lòng, đứng thẳng lên nhìn phía sau Điền Chính Quốc.

Đó là một người nam nhân, thân hình cao gầy tinh tế, ánh mắt rất sáng nhìn bọn họ bên này.

Kim Thái Hanh thấy người nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, cũng không khách khí nhìn thẳng đối phương, thuận tiện ôm chặt người trong ngực.

Hơi thở quanh thân trầm thấp, dường như đang bảo hộ bảo bối trong ngực khỏi bị người khác mơ ước.

Nhưng mà giây tiếp theo, Điền Chính Quốc từ trong ngực anh xoay đầu nhìn người nam nhân đối diện rồi kêu lớn: "Ba nhỏ."

Kim Thái Hanh: "...!"

Cánh tay đang ôm Điền Chính Quốc cứng đờ.

Quý Niên tính toán chờ con trai trở về, cùng nhau ăn cơm tối rồi quay về ký túc xá.

Nhưng không nghĩ tới giữa trưa trong nhà có khách tới, không chỉ một mà là một nhà bốn người.

Mộ Thượng, Quý Niên có biết.

Quý Niên mở cửa chỗ huyền quan thì liền thấy Mộ Thượng ôm hai đứa nhỏ, bên cạnh là một vị Omega.

Thấy Quý Niên thì Mộ Thượng có chút kinh ngạc, thì ra không phải Điền Trường Hằng nói giỡn, Quý Niên thực sự đã trở lại.

Mộ Thượng vừa định mở miệng thì Tống Khê liền đẩy hắn rồi đi qua.

"Học trưởng Quý Niên đã lâu không gặp."

Quý Niên sửng sốt, trong nhà đột nhiên có khách tới, Điền Trường Hằng còn không có ở nhà, quả thực là có chút ngoài ý muốn.

"Vào nhà trước đã." Quý Niên tiếp nhận túi xách đồ dùng trẻ con trong tay Tống Khê, lui lại mấy bước để một nhà bốn người tiến lên.

Thấy Quý Niên cầm túi giúp mình, Tống Khê còn có chút ngượng ngùng. Giống như thời đại học, Quý Niên thực sĩ là thân sĩ văn nhã.

Một nhà bốn người đột nhiên đến, cho nên thực phẩm để Lý thẩm nấu ăn không đủ. Còn phải làm thêm đồ ăn cho con nít, phải ra ngoài mua.

Lý thẩm còn phải làm cơm chiều. Quý Niên sợ bà vất vả nên tự mình đi mua.

Không nghĩ tới vừa ra cửa liền thấy con trai đã về nhà cùng... một Alpha.

Bốn phía là một mảnh yên tĩnh, thậm chí những con chim bay qua trên bầu trời cũng lười không thèm kêu tiếng nào.

"..."

Điền Chính Quốc nhìn Quý Niên ở đối diện, lại ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, nuốt nước miếng.

Tuy rằng không phải chưa từng nghĩ dẫn Kim Thái Hanh đi gặp ba nhỏ nhưng không hy vọng lần đầu gặp sẽ đột ngột cùng xấu hổ thế.

Điền Chính Quốc lặng lẽ quan sát biểu tình biến hoá trên mặt Quý Niên, phát hiện ba nhỏ cũng có biểu tình xấu hổ cùng mất tự nhiên.

Điền Chính Quốc lấy tay đang ôm eo mình của Kim Thái Hanh ra, theo sau đó nắm lại rồi thì thầm, "Đừng khẩn trương."

Cũng không biết cậu đang tự nói với chính mình hay là nói với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh có thể cảm nhận được sự khẩn trương của Điền Chính Quốc, cũng giống anh.

Vốn định về sau gặp mặt hai vị ba ba của Điền Chính Quốc sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp. Ai ngờ lại gặp bất ngờ thế này.

Từ đầu nam nhân gọi Điền Chính Quốc là "Quốc Quốc" làm Kim Thái Hanh nghĩ là Alpha nào đó. Người đứng xa nên Kim Thái Hanh nhất thời cũng phân biệt được.

Ánh mắt không chút khách khí nhìn người ta, mặt đối mặt, khí thế không nhường nhịn chút nào.

Nhưng không nghĩ tới... Là ba nhỏ của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh cực kỳ hối hận, vốn muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt người lớn đã hoàn toàn sụp đổ.

Điền Chính Quốc kéo Kim Thái Hanh bước về phía trước, mỗi bước đi lại nắm chặt thêm một chút.

Đây là người cậu thích.

Họ đã hôn, ngủ cùng nhau, sự tình thân mật đều đã làm, cũng hứa hẹn về sau sẽ luôn ở cùng nhau.

Cũng đã đến lúc gặp gia trưởng.

Rốt cuộc một kỳ nghỉ này ở Kim gia, Điền Chính Quốc không chỉ gặp mẹ của Kim Thái Hanh là nữ sĩ Phương Uyển mà còn cùng ba anh là Kim Phong cùng xem TV, thảo luận về thế giới động vật, con nào nhiều lông nhất cùng làm sao để tránh được vấn đề hói đầu ở tuổi trung niên.

Lúc ấy Kim Thái Hanh cũng giống y hiện tại, nắm tay cậu nói cậu đừng khẩn trương.

Cũng may lúc đó cha mẹ Kim Thái Hanh đều thực sự thích cậu, đối đãi với cậu như con cháu trong nhà. Rất khác với những bộ phim truyền hình hào môn ân oán đầy máu chó trên truyền hình.

Thậm chí nữ sĩ Phương Uyển còn cảm thấy là con trai mình trèo cao.

Con trai từ nhỏ đều không thể cảm thụ được pheromone, thật vất vả mới gặp được Omega cho anh cảm nhận được. Lại lớn lên dễ nhìn, ngoan ngoãn, gia cảnh cùng học vấn đều tốt, hơn nữa hai người cũng vừa vặn thích nhau.

Phương Uyển luôn cảm thấy đứa nhỏ Điền Chính Quốc này lớn lên vô cùng ưu tú, không phải dưới ánh nhìn của một người mẹ mà đứng trên góc độ khách quan căn bản không thể bắt bẻ.

Diện mạo dễ nhìn, bối cảnh gia đình tốt, tính cách tốt. Mặc dù điều kiện của Kim Thái Hanh cũng là số một ở Hải thành nhưng sự lựa chọn của Điền Chính Quốc cũng rất nhiều. Nghĩ như vậy không phải là con trai cô trèo cao thì còn gì nữa.

Đối với việc Điền Chính Quốc đáp ứng Kim Thái Hanh sau tốt nghiệp liền đính hôn, nữ sĩ Phương Uyển vừa áy náy vừa hạnh phúc. Việc này xác thực là bọn họ ích kỷ.

Cũng may là hai người vừa vặn thích nhau.

Thấy Điền Chính Quốc kéo Alpha đi tới, Quý Niên không biết vì sao có chút khẩn trương.

Hai người đứng ở trước mặt Quý Niên, Điền Chính Quốc nhìn anh nói, "Ba nhỏ."

Nói rồi nghiêng người giới thiệu: "Anh ấy là bạn trai con."

Kim Thái Hanh nắm tay Điền Chính Quốc, hơi khom lưng nói với Quý Niên: "Con chào chú, con là Kim Thái Hanh, bạn trai của Điền Chính Quốc."

Quý Niên nhìn chàng Alpha cao lớn trước mắt, tiêu hoá thông tin vừa nhận được rồi duỗi tay nói: "Xin chào."

Kim Thái Hanh nhìn người trước mặt cũng vươn tay nắm lấy. Tuy rằng trên mặt không cảm xúc nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trương.

Theo sau đứng thẳng nói: "Vừa rồi vô cùng xin lỗi chú, là con thất lễ."

Quý Niên nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Alpha. Đó là ánh mắt có tính công kích rất lớn, đem Điền Chính Quốc gắt gao ôm trong ngực, khí thế rất mạnh. Đôi mắt đào hoa nhìn anh không chút khách khí.

Đó là cảnh cáo với tình địch và cũng chính là bảo hộ Omega trong ngực.

Quý Niên: "Không có gì."

Thấy hai người hoà hợp, Điền Chính Quốc nhẹ nhàng thở ra.

Quý Niên nhìn Kim Thái Hanh, anh đối với tình yêu của Điền Chính Quốc cũng không có ý định phản đối gì.

Quá trình trưởng thành của Điền Chính Quốc anh không tham dự vào, thời thơ ấy thiếu hụt không có cách nào bổ sung, hiện tại con trai cũng đã trưởng thành, có ý nghĩ của chính mình, nếu hiện tại anh quản thì lại có chút dư thừa.

Điền Chính Quốc ở độ tuổi này gặp được người mình thích cũng không phải chuyện gì xấu. Lúc trước anh cũng từng nghĩ nếu mình tìm được con trai thì sẽ dạy dỗ con thế nào.

Nhưng ngày tìm được lại kéo tận mười mấy năm. Độ tuổi giáo dục hình thành tam quan đã sớm qua đi, anh cũng không làm tròn trách nhiệm của một người ba, nên hiện tại Điền Chính Quốc yêu đương anh cũng không cản trở.

Rốt cuộc thì lúc trước anh ở thời điểm học khối mười một cũng đã cùng Tạ Trường Hằng ở bên nhau. Anh cũng không có tư cách gì quản lý con trai.

Vả lại nhìn dáng vẻ của hai người thì có lẽ thời gian biết nhau không ngắn, ít nhất đã ở bên cạnh Điền Chính Quốc một thời gian. Anh sợ mình nói lỡ gì đó khiến con trai khổ sở.

Điền Chính Quốc nhìn Quý Niên, "Ba nhỏ, ba muốn đi ra ngoài sao?"

Quý Niên: "Ừm."

Điền Chính Quốc không khỏi có chút khẩn trương: "Đi đâu ạ?"

Ba nhỏ sẽ không đi sớm như vậy chứ, nhưng Quý Niên xác thật có công việc. Nghĩ như vậy Điền Chính Quốc không khỏi có chút mất mát.

Quý Niên với đôi mắt ôn hoà nhìn cậu, rồi giơ tay xoa nhẹ hai cái trên đầu cậu, anh có thể nhìn được Điền Chính Quốc không muốn anh đi, trong lòng một mảnh mềm mại.

"Ba chỉ ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà có khách, đồ ăn không đủ."

"Thật không?" Điền Chính Quốc gãi gãi đầu, cậu còn tưởng rằng Quý Niên phải đi, "Con đi cùng ba nhỏ nha."

Quý Niên lắc lắc đầu: "Không cần, các con vào trước đi."

Kim Thái Hanh ở một bên nói: "Con đưa chú đi."

Lời vừa nói ra, Điền Chính Quốc cùng Quý Niên đều rất ngạc nhiên.

Nhưng mà điều làm Điền Chính Quốc ngạc nhiên hơn nữa là Quý Niên đồng ý.

Quý Niên nhìn về phía Kim Thái Hanh, ánh mắt ý vị thâm trường, "Đi thôi."

Điền Chính Quốc nhìn hai người đi xa, chờ khi không còn thấy bóng dáng thì mới hồi phục tinh thần đi vào nhà.

Dọc đường đi, Kim Thái Hanh cầm hết đồ ăn mà Quý Niên mua, tự giác thanh toán rồi xách đi. Tuy rằng ấn tượng đầu tiên sụp đổ nhưng chỉ cần anh nỗ lực thì sẽ có thể bù đắp dần.

"Cậu cùng Quốc Quốc ở bên cạnh bao lâu rồi?"

Kim Thái Hanh: "Tầm ba tháng ạ."

Quý Niên gật đầu, "Hai đứa học chung cấp ba hả?"

Kim Thái Hanh: "Quốc Quốc và con gặp ở Dư Hải cao trung, cậu ấy rất chăm chỉ học tập."

"Hai đứa khi nào thì biết nhau? Cuộc sống ở trường của Điền Chính Quốc thế nào?"

Ngày hôm qua Điền Chính Quốc ở trong điện thoại có nói sơ về ba nhỏ của cậu, cũng hiểu được Quý Niên muốn biết Điền Chính Quốc có tốt không.

"Cũng không tồi, học tập chăm chỉ, lạc quan hướng về phía trước, bên cạnh cũng có nhiều bạn bè."

Quý Niên nghe xong khoé miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, "Quốc Quốc sống tốt là được."

Kim Thái Hanh hỏi gì đáp nấy xong mới nói, "Chú có ý kiến gì với con không ạ?"

Quý Niên quay đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh, thanh niên ánh mắt kiên định nhìn anh không né không tránh, không có chút chột dạ.

Quý Niên: "Thật ra tôi nghĩ gì không quan trọng, chỉ cần Quốc Quốc chọn cậu thì chắc có gì đó ở cậu khiến Quốc Quốc thích thú."

Hôm qua nhìn thấy Điền Chính Quốc hăng hái làm việc nghĩ là thấy cậu nhóc là một hài tử chính trực.

Nhóc con chính mình trưởng thành mà hình thành được phẩm chất tốt đẹp. Đoán chừng mắt nhìn người cũng không kém. Cho nên nếu hỏi ý kiến của Quý Niên thì cũng chẳng có gì để nói, chỉ cần Quốc Quốc thích liền tốt.

Quý Niên nhìn thẳng vào mắt Kim Thái Hanh: "Tôi với cậu không có tiếp xúc nhiều, cũng không hiểu biết. Nhưng nếu Quốc Quốc thích thì tôi cũng không có phản đối gì. Quốc Quốc thích cậu nên tôi hy vọng cậu cũng ngang bằng mà đáp lại tình cảm, đối xử tốt với Quốc Quốc."

Kim Thái Hanh dừng chân, Quý Niên thấy người dừng lại cũng đứng lại quay đầu nhìn xem.

Chỉ thấy thân hình cao lớn của Kim Thái Hanh cúi xuống, "Cảm ơn chú đã không phản đối việc chúng con ở bên nhau. Con có thể đảm bảo với chú sẽ đối xử tốt với Quốc Quốc. Cậu ấy là người đầu tiên khiến con biết cảm giác thích một người, ở trong lòng con cậu ấy là người đầu tiên cũng là người cuối cùng. Con cũng đã có kế hoạch cho việc thành gia lập thất cùng cậu ấy. Có thể trong mắt chú thì con còn quá trẻ nhưng con thực sự nghiêm túc. Cũng hy vọng chú có thể cho con một cơ hội, con sẽ làm hết những điều mình nói, sẽ chịu trách nhiệm tới cùng."

Kim Thái Hanh nói những lời này khiến Quý Niên cảm thấy ngoài ý muốn.

Kim Thái Hanh cúi người rất thấp, trong tay xách nhiều đồ nên cũng dần ra mồ hôi. Im lặng trong chốc lát, Quý Niên mở miệng, "Cơ hội chính là dựa vào mình tự tranh thủ."

Những lời này ý nghĩa sâu xa nhưng cũng có thể xem như đáp ứng Kim Thái Hanh.

"Cảm ơn chú."

Điền Chính Quốc vừa vào cửa thì liền thấy chỗ huyền quan nhiều thêm mấy đôi giày, bên trong không ngừng truyền tới âm thanh trẻ con cười nói.

Trên TV còn có phim hoạt hình với âm thanh "Makabaka!"

Điền Chính Quốc: "..."

Có lẽ cậu biết ai tới rồi.

Điền Chính Quốc đổi giày xong đi vào, quả nhiên thấy Mộ Thượng đang chơi cùng với hai đứa con trên sofa.

Mộ Thượng nghe động tĩnh quay đầu nhìn thì thấy Điền Chính Quốc đứng cách đó không xa, "A Quốc đã về rồi à."

Điền Chính Quốc gật đầu, "Chú Mộ Thượng."

Tống Khê nghe động tĩnh cùng từ nhà bếp đi ra muốn nhìn Điền Chính Quốc một chút.

Sau khi nghe giới thiệu, Điền Chính Quốc lễ phép nói: "Chú Tống Khê."

"Ba lớn, anh trai là ai thế?" Nữ nhi bốn tuổi của Mộ Thượng ngồi trên sofa chỉ vào Điền Chính Quốc lên tiếng hỏi.

Mộ Thượng sờ đầu con gái nói: "Là con trai của chú Điền."

Mộ Nhiễm Nhiễm mở to đôi mắt tròn xoe nói: "Cùng nhau chơi, ba lớn, muốn cùng nhau chơi."

Nói rồi liền giơ bàn tay nhỏ nhỏ về phía Điền Chính Quốc vẫy vẫy.

Mộ Thượng đặt con gái xuống đất, "Con đi hỏi xem anh trai có nguyện ý cùng con chơi không đi."

Lời vừa nói ra thì Mộ Nhiễm Nhiễm liền bước từng bước chân ngắn ngắn đi qua, đứng ở bên cạnh Điền Chính Quốc, ngẩng đầu nhỏ, ngọt ngào nói: "Anh trai, có thể cùng nhau chơi không?"

Điền Chính Quốc gật đầu, nhìn cô bé nói: "Đương nhiên có thể."

Mộ Nhiễm Nhiễm cao hứng cười với Điền Chính Quốc rồi duỗi tay nhỏ đòi dắt đi, Điền Chính Quốc khom người cầm lấy.

"Anh trai, cùng chơi vui vẻ nào!"

Điền Chính Quốc ban đầu còn lo lắng không biết Quý Niên cùng Kim Thái Hanh đi mua đồ thế nào, nhưng mà bây giờ hiện tại lực chú ý đều đặt trên người cô bé dễ thương rồi.

Sau đó không lâu thì Quý Niên cùng Kim Thái Hanh mua đồ xong trở về.

Kim Thái Hanh nghe nói trong nhà có khách, "Chú ơi, hôm nay đã quấy rầy rồi ạ."

Quý Niên nhìn anh rồi nói: "Cùng nhau ăn cơm tối đi, cũng tối rồi. Cậu đưa Quốc Quốc trở về cũng chưa ăn cơm đi."

Nếu là lưu lại thì Kim Thái Hanh tự nhiên sẽ không từ chối, anh còn chưa vào Điền gia, nếu ở lại có thể nhìn phòng Điền Chính Quốc một chút.

Nghĩ như vậy Kim Thái Hanh còn có chút mong đợi.

Nhưng mà hai người vừa đổi giày liền nghe thấy âm thanh.

"Mộ Nhiễm Nhiễm tiểu thư, con có đồng ý cùng Điền Chính Quốc tiên sinh kết hôn, luôn đối xử tốt với anh ấy không?"

Một âm thanh mềm mại vang lên, "Con nguyện ý! Hahaha."

Theo sau đó âm thanh kia lại khụ khụ, "Điền Chính Quốc tiên sinh, con có đồng ý cùng Mộ Nhiễm Nhiễm tiểu thư kết hôn, cũng đối xử tốt với cô ấy không?"

Nghe thấy âm thanh trong trẻo của Điền Chính Quốc vang lên, cười nói: "Con nguyện ý."

Kim Thái Hanh: "!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #abwj8